Hữu Sở Tư

MP3

Khóm trúc xanh xanh dưới nắng vàng
Cô thôn quạnh quẽ… Tiếng cầm vang
Lữ khách dừng chân bên ngõ vắng
Tao ngộ cùng nhau một tiếng đàn

Tay ngà ru nhẹ khúc thảnh thơi
Cay đắng làm chi giấc mộng đời
Thanh Tâm phổ thiện thôi phiền não
Yên giấc cho đời bớt chơi vơi

Tiếng đàn dẫn lối cõi bồng lai
Hay chăng duyên phận khéo an bài
Vô thường tao ngộ thôn lục trúc
Dao cầm ngân tiếng động lòng ai

Bỏ cả ưu phiền… Bỏ cả ta…
Bên người tri kỉ… Ngại chi là…
Trăm năm dễ mấy lần tao ngộ
Chớ để vọng sầu… Khúc ly ca

Khi viết Hữu Sở Tư, tôi thấy thật dịu dàng

Và, đến tận bây giờ, tôi vẫn thấy thật dịu dàng…

Author : yue
Fandom
: Tiếu Ngạo Giang Hồ
Disclaimer
: Các nhân vật thuộc về Kim Dung

Genres : romance, phiêu
Rating
: K+ (có dùng một vài từ bạo lực như “chặt đầu”)
Summary
: Giữa rừng trúc, ngươi gảy khúc đàn. Có điều suy nghĩ…

A/n: well. Trước hết thì Tiếu Ngạo Giang Hồ là một tác phẩm nằm trong top fav của tôi, Lệnh Hồ Xung và Doanh Doanh là một trong những pair tôi yêu quí nhất, và một trong những đoạn đẹp nhất của Tiếu Ngạo Giang Hồ theo tôi là cái đoạn trong ngõ Lục Trúc, thành Lạc Dương. Lệnh Hồ Xung muốn học đàn, và Doanh Doanh yêu chàng từ đó.

“Cơ duyên nào đã đến với thánh cô Nhậm Doanh Doanh, ở ẩn trong ngõ Lục Trúc thành Lạc Dương mà “nhặt được” một chàng Lệnh Hồ Xung ốm o bệnh hoạn và khám phá ra được đó là người đàn ông anh hùng, trung thực, có bản sắc nhất giữa cuộc đời này?”
-from Kim Dung giữa đời tôi – Vũ Đức Sao Biển, quyển 2 chương 1.

Đoạn trong ngõ trúc khá ngắn, và do kể bằng thứ ngôn ngữ gọn nên chỉ hợp với những ai thích tiểu thuyết võ hiệp. Tôi thì chỉ tự mình hình dung ra những gì đã xảy ra lúc đó và kể lại. Mặc dù không thể viết bằng thứ ngôn ngữ của Kim Dung tiên sinh, nhưng tôi vẫn sẽ cố gắng giữ những nét cổ điển trong fic. Mặc khác, đã lâu rồi tôi không thử phiêu.

——————————-

Hữu Sở Tư
By yue

1.
Bà bà ngồi sau tấm rèm trúc. Hắn ngồi trước tấm rèm trúc. Hắn nhìn nhân dạng người giấu mặt sau bức màn, thấy những luồng chân khí trong người nhốn nháo không yên, nội tức căng ứ. Bà bà không thấy hắn đang tái nhợt đi vì tấm rèm chắn ngang, nhưng cái dáng gầy gò ấy vẫn khiến bà bà chăm chú nhìn.

Ngoài hiên, nắng thoát qua kẽ lá trúc thon mảnh, lung linh. Ánh sáng dường như có màu xanh ngọc, hắt lên lưng hắn những tia ấm áp. Hắn thấy dễ chịu đi phần nào. Rồi ngạc nhiên, tiếng bà bà thanh tao:

“Nhìn nhân dạng thì thiếu quân đang bị trọng thương. Tuổi trẻ như vậy, lại theo danh môn chính phái, nhưng ra nông nỗi thế là vì cớ gì?”

Bà bà trầm giọng, nhưng vẫn nghe như giọng của một cô nương trẻ tuổi. Nhưng hắn cứ đinh ninh rằng do bà bà luyện tập nhạc khí từ nhỏ, đến giờ giọng nói vẫn trong thế. Hắn tuyệt nhiên không nghi ngờ, cất giọng kính cẩn.

“Vãn bối… vãn bối… đúng là vướng phải nội thương”

“Thiếu quân cho ta xem mạch được chăng?”, bà bà chậm rãi. Hắn ngập ngừng một lúc, dường như không có ý làm phiền vị tiền bối cao nhân cầm tiêu tinh thông này. Nhưng hắn vẫn cứ đền gần tấm rèm trúc, bức rèm lay động. một tay hắn đưa vào trong, hắn cúi mặt, không dám nhìn vị bà bà đang đặt những ngón tay rất thon và mát rượi lên cổ tay mình.

“Ngươi…”, bà bà rút vội tay lại, giọng kinh sợ “Sao trong ngươi lại có đến tám luồng chân khí xung khắc?”

Hắn cười, bông đùa, không rõ là lạc quan hay là bất cần “Đằng nào thì vãn bối cũng chết, bất tất bà bà phiền lòng”…

2.
Nàng dạo khúc nhạc, dây thon dây mảnh lần lượt rung lên dưới những đầu ngón tay.

Hắn đang ngủ, và nàng đang đàn ru hắn ngủ. Khúc Thanh Tâm Phổ Thiện Chú xanh xanh, mỏng manh, thoắt trầm thoắt bổng, vuốt ve những làn không khí. Ngõ trúc vắng teo trong nắng. Nàng mỉm cười. Khúc nhạc an thần êm ru.

Nàng tự hỏi tại sao trong tiếng đàn của mình hôm nay lại lẫn những lo âu vào sự thanh thoát. Hắn là danh môn chính phái, còn nàng chỉ là một kẻ giả trang trốn tránh sự đời, trốn tránh những điều chướng tai gai mắt tại Hắc Mộc Nhai. Nàng là nhân vật mà kẻ nào thuộc danh môn chính phái cũng muốn giết. Và nàng cũng đã từng giết không ít người trong bọn chúng, những kẻ không đeo mặt nạ thông thường hay trốn sau rèm trúc như nàng. Những kẻ đeo lớp mặt nạ vô hình, nhưng bám rất chặt vào da thịt, lớp hoá trang trắng bách, tô vẽ những đường nét cổ xuý xảo trá. Chúng mang lớp ngoài của cái gọi là chính đạo. Chỉ có cắt cái đầu chúng xuống hoặc cứa ngang cổ chúng mới có thể lột bỏ nó ra.

Nàng chán nản Hắc Mộc Nhai và những kẻ tung hô vạn tuế, và nàng khinh thường những kẻ giả trang danh môn. Thế nên nàng mới ở đây, cũng tự mình khoác lên cái vẻ ngoài trầm lặng, dùng một bức rèm trúc, một cây dao cầm và một ống tiêu làm cách biệt với thế gian.

Nàng mỉm cười. Nàng chẳng hiểu tại sao mình lại ngồi đây và đàn cho hắn nghe, gã đại đệ tử của Nhạc Bất Quần. Hắn xuất thân chính đạo. Hắn sẽ chỉa mũi gươm nàng nếu nhìn thấy nàng, không do dự. Và nàng sẽ tuốt gươm kết liễu hắn nếu như hắn dám chạm gươm vào người nàng.

Nàng sẽ giết hắn nếu như hắn nhìn thấy nàng.

Nàng chuyển khúc điệu thành những quãng ngân rung khẽ như lá trúc rơi, như sương đọng trên nhành mai, như nắng tan đi vào hư không, lòng bình lặng để nhận ra mình đang làm một việc rất kỳ quái. Phía bên kia rèm trúc, hắn nằm đó, ngủ yên, nghe nhịp thở đều đặn. Từng kẽ hở của tấm rèm trúc chan nắng.

Xuyên qua thứ ánh sáng mờ nhẹ đó, nàng thấy hắn nằm ngoan như một con mèo. Không mặt nạ, không sát khí, thuần tự nhiên. Ngoan vô cùng.

Khi những nốt nhạc dầm chậm lại cho đoạn kết, nàng chỉ có thể tự nhủ “Ngươi chết thì tiếc”. Rồi nàng tự hỏi bản thân mình tại sao lại nghĩ như thế.

3.
Hắn muốn học đàn.

Có lẽ vì khúc Thanh Tâm Phổ Thiện Chú có khả năng thanh tẩy ưu phiền trong lòng hắn, đưa hắn vào giấc ngủ sâu không mộng mị, nên hắn muốn học. Mọi thứ trước mắt hắn quá khó khăn và sẽ rất khắc nghiệt. Hắn muốn lòng mình thanh thản, ít nhất là cho đến lúc chết.

Tám luồng chân khí nhưng không có luống nào là của hắn hành hạ hắn. Những nghi ngờ và hiểu lầm hành hạ hắn. Cô tiểu sư muội yêu người khác hành hạ hắn. Hắn đa sự, đa tình, hắn tự hành hạ hắn.

Nên… hắn muốn học đàn. Hắn cảm phong thái ung dung điềm tĩnh của bà bà. Vị tiền bối này đã quan tâm hắn, dù chỉ là bằng một tiếng đàn thanh thoát. Bà tạo cảm giác thân quen và ấm áp như một người tri kỷ. Mà hắn thì đã mất đi hai tri kỷ là sư muội Linh San và Lục Hầu Nhi sư đệ. Hắn cảm thấy oan ức.

Hắn … muốn ở lại ngõ trúc vắng teo thêm một thời gian nữa, nên hắn muốn học đàn.

“Ngươi muốn học đàn?”
“Vâng”
“Ngươi đã hiểu về âm luật chưa? Thử tấu một khúc ta xem?”
“Tại hạ quả thật… chưa từng học qua âm nhạc, thật mạo muội. Tại hạ cáo từ, mong bà bà tha lỗi”

“Hãy khoan… Trúc điệt, ngày mai ngươi đem cơ bản về dao cầm truyền lại cho Lệnh Hồ thiếu quân”

“Dạ, thưa cô cô”

Dù khoảng thời gian này có chóng qua như chiếc lá trúc từ khi lìa cành đến chạm đất, thế cũng không hề gì.

Thành Lạc Dương, ngõ Lục Trúc. Mỗi sáng, Lệnh Hồ Xung rời bỏ sư môn, rời bỏ ưu phiền, rời bỏ trần thế dằn vặt, đến ngồi giữa rừng trúc vắng, để hồn phiêu theo tiếng dao cầm rung từ những ngón tay…

Mặc kệ sự đời.


4.
Nàng ngồi nghe hắn đàn, chăm chú. Từ lúc hắn xin học đàn đến nay chưa đầy mươi ngày. Nhưng hắn đã tiến bộ đáng kinh ngạc. Vào cuối ngày thứ nhất, hắn đã tấu khúc Bích Tiêu Ngân có màu lam và rộng mở như bầu trời – như khi ta nhìn xuyên qua kẽ trúc để tìm kiếm cái gì đó thoáng đãng phía trên cao kia.

Khi nghe từng cung đàn đó, nàng thấy hắn rộng mở biết bao nhiêu.

Hắn vẫn thỉnh thoảng nghe nàng tấu một đoạn của Thanh Tâm Phổ Thiện Chú, mỗi lần như thế, hắn lại khép nhẹ mắt, trở thành một con mèo ngoan. Khi hắn tỉnh, nàng không nhìn vào gương mặt hắn nhưng cũng đủ biết hắn buồn, cơn đau âm ỉ trong lòng không thể nào bằng một khúc đàn mỏng tang mà xoá đi được.

Cơn đau lắng từ hắn khiến nàng hiểu rằng hắn không hề đeo mặt nạ, dù là tỉnh hay mê. Bởi chỉ một kẻ nguỵ quân tử với lớp mặt nạ bên ngoài mới không thể hiện nỗi đau như người bình thường. Chúng đau như hát kịch. Còn hắn, đau ứ nghẹn trong lòng mà không nói. Hắn đàn Bích Tiêu Ngân để khát khao tự do và bình yên.

Hắn không giống những người khác.

Hắn cười không giống, vì là cười rất vô tư bằng đôi môi tái màu nhoẻn ra và hàm răng lộ. Hắn nói không giống, vì là nói bằng giọng trầm sâu thật thà, mặc dù làn hơi nghe như sắp tàn lụi. Nàng đã từng nghe một người đã chết, kẻ mà nàng đã định cứu khi còn ở Hắc Mộc Nhai nói rằng “Đồ yêu nữ, lão phu có chết hay không cũng không liên can đến ngươi. Ta sẽ giết ngươi trừ hoạ trước”. Còn hắn, hắn lại cười nhe răng mà bảo rằng “Tại hạ còn sống được hôm nay đã cảm thấy mãn nguyện lắm”.

Hắn thật sự không giống những người khác. Nàng không muốn giết hắn, nàng không muốn hắn chết.

Từng dây đàn ngân lên, và nàng biết hắn có khí chất. Nhưng tại sao cái sự buồn của nó cũng khiến nàng nặng lòng theo?

“Ngươi tấu rất có tình có ý…”
“Tiền bối quá khen. Thật … vãn bối không biết khi nào mới có thể tấu được Tiếu Ngạo Giang Hồ”
“Sao? Ngươi muốn tấu khúc đó ư?”

“Vãn bối lại mạo muội, khúc ấy tinh thâm như thế, Lục Trúc Ông còn chưa tấu được mà vãn bối lại không thể đoan chắc rằng mình còn sống được bao lâu”…

“Ngươi mà tấu được thì hay lắm”

Có tiếng lá rơi làm mờ đi tiếng thở dài rất khẽ…

“Hôm nay, ta sẽ dạy ngươi khúc Hữu Sở Tư”…

Nàng nhìn qua tấm rèm trúc, thấy hắn đang đặt tay lên thân đàn và chờ đợi. Rồi nàng bắt đầu giảng giải khi gió bắt đầu lướt qua từng cơn nhẹ nhàng.

Ngoài hiên, tiếng lá rơi trên đất xào xạc, tiếng lá trên cây vi vu, tiếng thân trúc cọ vào nhau loạt soạt. Lá muốn nói điều chi? Cây muốn nói điều chi?

Hữu sở tư – có điều suy nghĩ…

5.
Hắn học vài hôm thì đã có thể tấu được. Lần này, hắn để những ngón tay mình dịu dàng và uyển chuyển. Hắn chìm vào khúc điệu. Giống như suy nghĩ, đến bất chợt như gió, đi bất chợt như lá rơi, cứ thế mà âm nhạc hình thành, liên kết nhau như một chuỗi suy tư. Mở đầu không rõ ràng và tiếp nối lúc nào không hay biết.

Bà bà im lặng sau tấm rèm trúc, có lẽ là đang chăm chú lắng nghe. Nắng nhuốm xanh biêng biếc trong ngõ trúc cũng trở nên lặng lẽ và nhút nhát, không dám chạm đến gian nhà đó mà chỉ dừng lại ở hàng hiên. Tất cả lùi lại và lắng nghe tâm sự của hắn trong tấu khúc. Có điều suy nghĩ.

Nghĩ gì đây? Thân danh tàn tạ, tháng ngày hờ hững nhạt trôi. Đi trong đám đông mà thấy mình như đi lạc, nhìn cả mười phương đều không thấy lối ra. Mỗi ngày đều cười khi uống bình rượu đắng chát. Làm sao nghĩ được khi oan ức chồng chất mà không cách nào minh xét? Sư Phụ nghi ngờ ta, sư nương thương hại ta, các sư huynh đệ oán trách ta. Làm sao nói khi không thể chứng minh rằng Tiếu Ngạo Giang Hồ là cầm tiêu nhạc phổ chứ không phải là Tịch Tà Kiếm Phổ nhà họ Lâm? Làm sao để thấy mình còn là mình khi những người xung quanh dần xa lánh? Tương lai ra sao khi hằng đêm đều tự nhủ rằng “Ngày mai nếu chết thì càng hay”? Không khóc, vì mình là một trang nam tử, và… còn gì đâu để khóc?

Nghĩ gì đây khi mùa tuyết rơi trên đỉnh Ngọc Nữ Hoa Sơn không còn là mùa hò hẹn ấm áp giữa tiết đông giá rét? Nghĩ gì đây khi người em gái nhỏ không còn chờ ta bên bờ suối, cùng nhau luyện Xung Linh kiếm pháp? Nghĩ được gì khi một hôm nghe những câu dân ca Phúc Kiến “chị em lên núi hái chè”, câu hát của những cô thôn nữ nơi quê hương Lâm Bình Chi? Những câu ca lả lướt thoát ra từ đôi môi hằng ngày vẫn gọi “Đại sư ca”.

Chị em lên núi hái chè…

Âm điệu ngừng bặt. Hắn thảng thốt thấy tay mình run rẩy trên dây đàn. Rồi tự dưng, mắt hắn mờ nhoè.

6.
Nàng cau mày, một khoảng lặng bao trùm hắn, xuyên qua những kẽ hở của rèm trúc chạm vào nàng. Hữu Sở Tư…

Kết thúc ở đây sao?

Nghe như có những âm sắc lạ, thoảng cách phát âm nặng của người miền Nam. Nàng nhẹ nhàng hỏi.

“Thiếu quân tấu hay lắm, tình ý hoà hợp. Chắc ngươi đã nghĩ về chuyện ngày trước. Nhưng có điều tại sao lại có những âm ly ca, tựa như Mân khúc Phúc Kiến, khiến người nghe khó hiểu, thế là vì lẽ gì?”

Nàng chờ đợi, hắn ngẩng mặt lên nhìn vào tấm rèm trúc, rồi lại cúi mặt xuống. Lại cười “Thật không dám phiền bà bà”

“Ngươi có tâm sự chăng?”, nàng dò hỏi. Nàng chưa bao giờ phải hỏi một ai với giọng dịu đến vậy. Nhưng… giữa ngõ trúc vắng, làm sao khác được bây giờ?

Nàng thấy hắn ngồi im. Rồi khi gió bắt đầu thoảng nhẹ trở lại, hắn bắt đầu nói.
Hắn trút cả tâm sự của mình về cô em gái, mối tình đầu của hắn, Nhạc Linh San.

Khi em bước xuống từ đỉnh Ngọc Nữ Phong, nụ cười em đã quay đi và hướng về gã đó từ bao giờ?

Nàng buồn. Nàng không biết tại sao, nhưng nàng buồn.

Tình yêu sâu sắc của hắn làm nàng buồn. Vì nàng chưa từng yêu. Ở Hắc Mộc Nhai, yêu nàng có nghĩa là phạm thượng, chỉ được tôn thờ và ca tụng. Ở giang hồ, đối với bọn chánh phái, yêu nàng có nghĩa là đi vào con đường tà ma, chỉ được giết; với bọn tà đạo, yêu nàng có nghĩa là sẽ bị nàng giết chết, chỉ được kính nể và nghe lời. Nàng không thấy ai xứng đáng để mình yêu, và mình cũng không thể yêu bất kỳ ai.

Nhạc Linh San, ngươi mười sáu và được yêu. Còn ta mười tám mà không được yêu.

Nhạc Linh San được hắn yêu, đến đau đớn tàn tạ hồn xác. Cô ta được một người đàn ông có khí chất yêu đến nỗi khí cũng lụi tàn. Nàng buồn. Hắn đã yêu sâu sắc quá.

Lệnh Hồ Xung, đồ đáng ghét, sao ngươi có thể yêu một người nhiều đến như thế?

Nàng đưa tay áo lên chạm vào mi mắt, hắn không hay biết.

“Chữ duyên không thể cưỡng cầu. Ngươi hôm nay thất vọng, biết đâu ngày sau tìm được giai ngẫu khác?”

Hắn lắc đầu “Tại hạ cả đời sẽ không lấy vợ”

Nàng mỉm cười rất nhẹ, khẽ hạ làn mi. Thấy hắn như thế, nàng tự hỏi, ‘nếu mai sau ta yêu, ta có thể như hắn không? Yêu trọn vẹn đến thế…’. Thật kỳ lạ, biết rõ tình ái là trắc trở gian truân, nhưng tại sao vẫn muốn sống vì tình?

Có những điều suy nghĩ trong tim.

Nàng lại nhẹ tấu khúc Thanh Tâm Phổ Thiện Chú. Âm giai tan đi như gió hoà nắng trên ngọn trúc lá xanh như ngọc.

Thanh thanh trúc, doanh doanh lục
Tấu khúc đàn níu giữ tri nhân

Nàng muốn hắn sống, cho đến khi nào nàng biết mình đã yêu hay chưa.

“Bắt đầu từ hôm nay, ta sẽ truyền lại khúc này cho ngươi. Không ít thì thì nhiều cũng có thể điều hoà nội tức…”

Trước khi nàng hiểu yêu là gì, Lệnh Hồ Xung tuyệt đối không được chết.

7.
“Bà bà, sớm mai đệ tử phải lên đường”, hắn vẫn ngồi ở vị trí đó, trước tấm rèm trúc. Ngoài hiên, nắng vẫn xanh như thế, như chưa từng có hắn đến, như chưa từng có hắn lưu lại. Có lẽ là ngày mai cũng sẽ như chưa từng có hắn ra đi.

Bà bà ngồi sau tấm rèm trúc, im lặng một lúc lâu. Không rõ bà đang nghĩ gì, có vẻ giống thảng thốt?

“Ngươi… vội thế? Khúc đàn kia đã học xong đâu?”

“Đệ tử cũng muốn học xong, nhưng lệnh thầy khó cãi. Vả lại nghĩ mình thân khách tha hương, cũng không tiện làm phiền lâu trong nhà người khác”.

Lá rơi một lúc cũng phải chạm đất, đúng không? Chẳng thể nào mà phiêu diêu mãi được.

Chạm đất rồi thì còn lại gì? E rằng ngay cả một vết tích tồn tại cũng không có…

“Thiếu quân nói vậy cũng phải”

Ngoài kia, lá xào xạc, thân trúc lao xao. Hỏi gió đang nghĩ gì? Có thấy ngắn ngủi cho hơn mười ngày tri ngộ?

Ngày hôm đó, hắn tấu khúc Hữu Sở Tư và học tiếp Thanh Tâm Phổ Thiện Chú. Bà bà trong rèm tựa thái dương vào tay, lắng nghe. Ngoài kia, màu xanh của trúc chưa bao giờ nguyên vẹn đến vậy. Cứ như là chưa có ai từng đến đến đây và gảy khúc khúc đàn xanh biêng biếc…

Xế chiều, màu xanh bên ngoài hơi ngả vàng nhuốm ánh tà dương.
Hắn đứng dậy, cúi rạp người bái biệt, rồi xá vài ba lần, dợm cất bước.

8.
Nàng gọi với theo “Khoan đã!”

Hắn quay lại, dáng gầy gò, nàng ngước nhìn, tự cười cho chút tiếc nuối không rõ nguyên cớ “Ngươi đã tặng ta khúc Tiếu Ngạo Giang Hồ, ta cảm kích, truyền lại cầm kỹ cũng là lẽ thường, bất tất ngươi phải hậu bái”. Nàng cúi người đáp lễ.

Khoảnh khắc chia tay nghe sao mà lạ lẫm. Như thể chưa từng mong muốn xảy ra.

“Thật chẳng biết khi nào mới có dịp nghe tiền bối nhã tấu, nếu còn có cơ hội…”, hắn tự nghĩ cho thương thế, nghe chữ “còn có cơ hội” mong manh quá, còn hơn cả nắng chiều loang dần trong ngõ trúc vắng teo.

“…tại hạ sẽ lại đến bái phẩm tiền bối và Lục Trúc Ông”

“Lệnh Hồ …”, nàng dợm gọi chữ “Xung”, nhưng rồi lại thôi, thoáng cười, nàng nói “Lệnh Hồ thiếu quân, ta có lời khuyên được chăng?”

Hắn đứng yên, khẽ cúi đầu, chờ đợi. Nàng nhìn hắn, chẳng biết nói gì, chỉ đơn thuần muốn lá đừng chóng rơi. Có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ trong ngày xanh thẳm, thật chẳng muốn chấm dứt.

“Giang hồ sóng gió, mong ngươi tự bảo trọng lấy”

Nàng thấy vai hắn run rất khẽ khi nói câu “Đệ tử xin vâng”. Và hắn quay lưng, cất bước đi. Nàng thảng thốt, mở vội bức rèm. Nhưng chỉ thấy dáng hắn đang nhoà đi trong màu xanh thăm thẳm…

9.
Ngõ trúc vắng dần lùi về phía sau. Hắn bước nhanh để không bị trói buộc vào màu xanh ấy, biết rằng mình không thể dừng chân ở đây mãi. Nhưng rốt cuộc, trong ánh trời chiều, gã lãng tử vẫn phải ngoái nhìn. Sắc trúc biếc như mộng, bình yên đến nao lòng.

Biết bao giờ trở lại với tri nhân?

Từ căn nhà mé tả, khúc Hữu Sở Tư vọng ra, âm giai uyển chuyến, hữu tình hữu ý. Nghe như tâm sự nhiều đến hoà tan cả vào trúc.

Hắn quay lưng bước đi, khúc đàn đuổi theo sau, mờ dần vào tịch dương.

Có điều suy nghĩ…

Nguồn:quynhnhu

© 2010, nicky. All rights reserved.

2 comments

  1. Hoàng lão tà Reply

    Thật là rất hay, những hình ảnh và cảm xúc nhiều hơn là khi mình xem phim nữa

Leave a Reply to Ngô Kim Phú Cancel reply

Your email address will not be published.