Vì Ai Người Rơi Lệ Thành Châu

Tác giả:  Nhược Noãn Yên

Thể loại: Đoản văn, cổ đại, ngôn tình

Convert: ngọcquynh520

Edit: Danchan

———————————————-

Đoản văn này kết thúc hơi buồn nhưng có ý nghĩa nha, ta rất thích ^^

———-oOo———-

* Giao nhân: là thủy tộc, không rõ nam hay nữ

1. Một chiếc eo thon như dương liễu

Kinh thành Ly quốc ở ngay ngã tư đường. Thương nhân thường lui tới. Người đi đường không dứt. Cảnh tượng bốn phía đều phồn vinh.

Thất vương gia Kỳ Ngôn ngồi ở Túy Hương lâu. Rảnh rang dựa lan can cửa sổ. Đem khung cảnh thu hết vào mắt. Đột nhiên giống như là bị cái gì đó hấp dẫn. Ánh mắt chuyên chú nhìn vào một phương hướng.

Đó là nơi chuyên buôn bán giao nhân. Giao nhân khóc như mưa vì bị bốn người to lớn bắt. Bọn chúng đến để tìm giai nhân về mua vui hay  bán cho Hoàng Tôn quý tộc giành lấy món lợi kếch sù.

Giờ phút này, một trang hán khỏe mạnh hướng về phía lồng nhốt giao nhân hung hăng vung roi. Vừa đánh vừa chửi:

“Ta bảo ngươi không khóc. Đánh chết ngươi. Xem ngươi còn bướng bỉnh nữa không.”

Giao nhân đã là thương tích khắp người. Vải thô xiêm áo lam lũ không chịu nổi. Loáng thoáng có thể thấy được vết sẹo đỏ sẫm qua thời gian đã lâu. Chắc là thường xuyên bị đánh dữ dội như vậy. Hướng về phía trước của lồng nhìn tráng hán không trốn không né, thẳng lưng nói:

“Vậy ngươi đánh chết ta đi.”

Tráng hán tức giận tới mức phát run. Với tay lấy từ bên cạnh một cây tiểu đao. Lưỡi dao sắc bén lạnh lẽo:

“Dù sao cũng không muốn nhìn nước mắt của ngươi rồi. Ta hôm nay sẽ trực tiếp móc con mắt ngươi bán.”

Giao nhân không có một tia sợ hãi. Tráng hán nắm từ cổ áo lên đầu. Làm bộ muốn móc mắt. Kỳ Ngôn rốt cuộc thấy rõ mặt của giao nhân. Vô cùng xinh đẹp

Giao nhân thật đẹp. Trời sinh tóc xanh mắt ngọc. Kỳ Ngôn tự nhận kiến thức rộng rãi. Đối với sắc đẹp sức chống cự hơi tệ. Dù biết người này là giao nhân  vẫn không khỏi thở dài một tiếng: đúng là giai nhân.

Một viên đạn chỉ theo gió đánh rơi tiểu đao. Kỳ Ngôn từ lầu hai nhảy xuống. Hướng về phía trong lồng giao nhân hỏi:

” Có thể cho ta biết tên?”

Tráng hán cực kỳ tức giận. Nhìn đến hắn một thân phục sức danh quý cùng khí chất không tầm thường. Biết là danh phận không nhỏ. Vội nịnh hót cười nói:

“Chưa từng có. Chỉ chờ đại gia mua là đặt tên tuổi.”

Kỳ Ngôn cười nói:

” Quật cường hung mãn như vậy. Liền gọi là Tiểu Man thôi.”

Giao nhân thẳng cau mày:

“Không thích. Đó là tên nữ tử. Ta về sau muốn làm nam tử.”

Kỳ Ngôn bật cười:

“Phải không? Thật đáng tiếc. Gặp phải ta. Ngươi chỉ có thể lựa chọn là một cô gái.”

Nói rồi ném ra ngân phiếu. Tráng hán nhận lấy. Vội vui vẻ ra mặt  mở lồng mổ khóa. Nhìn giao nhân nói:

“Ngươi hôm nay gặp phải quý nhân. Về sau phải hầu hạ ngài.”

Giao nhân yên lặng nhìn nam tử tuấn dật trước mặt, nói:

“Ngươi không phải muốn ta khóc. Ngươi muốn nước mắt châu báu của ta. Muốn móc mắt ta. Ngưng Bích Châu. Đó là thứ quý giá đáng mất tòa thành.”

“Bổn vương mới không cần người trân châu nước mắt rẻ mạt ấy.”

Hắn một tay nhẹ nâng cằm giao nhân. Một tay quấn chặt eo. Giọng mang khinh bạc.

“Anh đào làm miệng. Dương Liễu eo thon. Bản thân ngươi so với  con ngươi ngươi còn đáng tiền hơn nhiều.”

2. Vũ khúc vì ai

Tiểu Man đứng ở một bên nhìn hắn múa kiếm. Chưa từng thấy qua có người có thể múa kiếm đẹp như thế. Như thế biến đổi như  bích tiêu  giao long. Khí thế huy sái giống như cầu vồng. Giống như phi thiên vũ ngân nguyệt chém ra ám dạ. Kiếm khí bén nhọn chém qua từng cánh hoa tung bay. Thoáng qua không tiếng động thành một cơn mưa hoa. Kiếm quang lướt qua. Mùi thơm mát lạnh đập vào mặt. Không khỏi nhìn ngây dại.

Hoàn tất. Thu kiếm. Xoay người nhìn thấy Tiểu Man vẻ mặt si mê. Kỳ Ngôn cười nói:

“Muốn học?”

Tiểu Man liên tục gật đầu.

“Một kiếm lo chuyện giang sơn. Đây là chuyện nam tử .”

Hắn đem kiếm cắm vào vỏ kiếm. Từ bên cạnh lấy tới một bộ nghê thường.

” Nữ tử, không cần lo chuyện thống trị non sông.”

Tiểu Man giễu cợt nói:

“Ta là muốn làm nam tử.”

Hắn cũng không giận. Chỉ có ánh mắt màu hổ phách sâu sắc nhìn :

“Tiểu Man. Vì ta. Mặc xiêm áo này vào.”

Tiểu Man nghiêng đầu tránh ra ánh mắt của hắn. Một hồi lâu. Lại thò tay tiếp nhận nghê thường.

Tiểu Man chưa bao giờ học qua vũ điệu. Nhắm mắt lắng nghe Kỳ Ngôn thổi  tiêu khúc. Nàng bắt đầu nghe tiếng lòng của mình vui vẻ liền muốn nhảy múa. Giơ bước liên tục. Ném tay áo. Bay như chim. Giống như đã sớm nhập vào cốt nhục. Nước chảy thành sông.

Tiếng tiêu lúc chậm lúc gấp. Chậm. Vũ bộ như phi yến nhảy múa lượn quanh ngự mành uyển chuyển. Gấp . Như sao băng lưu hỏa kinh động lừng lẫy uy danh. Vũ khúc nghê thường. Sáng trong trăng tháng. Môi không điểm mà đỏ. Lông mày không vẽ mà thanh. Sợi tóc màu lam tung bay theo gió. Mang theo ánh trăng trong sáng. Thoáng như đặt mình trong bầu trời rộng lớn. Trực khiến lòng người rung động.

Một khúc kết thúc. Kỳ Ngôn trong mắt gặp giấu vui mừng tán thưởng:

“Tiểu Man. Ngươi là trời sinh vũ giả. Vì ta. Trở thành vũ cơ tốt nhất thiên hạ.”

Tiểu Man bắt đầu học tập vũ điệu chính quy. Nàng không rõ là vì sao. Hoặc giả. Chỉ vì tia sáng tán thưởng trong ánh mắt của Kỳ Ngôn. Để cho nàng tham luyến.

Nàng dùng nước tắm rửa sạch sẽ. Phí tâm trang điểm quần áo hoa đẹp làm vũ phục. Nhẹ như lông hồng. Vũ điệu nàng thanh thoát. Kỳ Ngôn nói như cảm thấy trên thế gian này xuất hiện tiểu tiên.

3. Ba hạt lệ rơi thành chuỗi ngọc

Hôm nay vẫn ở chỗ cũ trong sân luyện vũ. Một nữ nhân dáng vẻ vội vàng đột nhột trên mái nhà nhảy xuống. Xách theo kiếm. Cáu kỉnh quát lên:

“Thì ra ngươi chính là giao nhân không ra nam ra nữ. Dùng yêu thuật mê hoặc Kỳ Ngôn.”

Tiểu Man không kịp trốn tránh. Mũi kiếm đã đâm vào bụng của nàng. Đâm vào ba tấc mới rút ra. Máu bắn thành tia vọt ra ngoài.

” Làm càn.”

Nghe tiếng chạy tới Kỳ Ngôn lập tức đánh rớt kiếm của cô gái. Cau mày quát lên.

“Tần Phù. Làm hỏng đại sự của ta.”

Hắn ôm lấy Tiểu Man đã hôn mê. Gấp giọng mệnh người làm đi kêu ngự y.

Băng bó bôi thuố . Chạm vào vết thương. Tiểu Man bị đau tỉnh lại. Cắn răng nắm thật chặt mép giường. Không kêu một tiếng.

Cùng là người luyện võ. Tần Phù hạ thủ rất nặng. Nhưng cũng sợ hắn trách cứ. Chỉ muốn dạy dỗ nàng chút. Đường kiếm dưới bụng không làm nàng chết. Không đến một tháng có thể khôi phục.

Hắn thấp giọng nói:

“Đau thì khóc đi.”

Tiểu Man không nói lời nào. Ngẩng đầu nhìn nóc nhà. Một hồi lâu mới nói:

“Tại sao phải khóc? Ta nói rồi. Sẽ không vì ngươi chảy một giọt lệ.”

Kỳ Ngôn bình tĩnh nhìn nàng. Chợt cười:

“Thì ra. Ngươi khi muốn khóc. Sẽ nhìn bầu trời. Như vậy nước mắt cũng sẽ không chảy ra. Thật là cách tốt. Nhưng chịu đựng như vậy. Có phải rất vất vả hay không? Nơi đây chỉ có ta. Ngươi không phải cần đề phòng như thế.”

Tiểu Man trên mặt lạnh lùng.Tay hắn ần vào má Tiểu Man, làn da trắng nõn mềm mại, làm cho người ta không nhịn được lưu luyến. Hắn thu tay lại. Khẽ than thở:

“Tiểu Man. Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi.”

Nói xong. Liền đứng dậy khép cửa rời đi.

Trên gương mặt còn lưu lại cái ấm áp của đầu ngón tay hắn. Rõ ràng khó phân rõ. Tiểu Man thổn thức trong bóng tối. Khóc không thành tiếng.

Từ nhỏ bị bắt nuôi nhốt đánh dữ dội. Dù có đau đến mấy. Nàng đều cắn răng gắng gượng bỏ qua. Cho dù cùng là giao nhân. Đồng bạn lại học được xu nịnh còn nàng thì không bao giờ chịu làm không người nào chịu mua. Chịu nỗi khổ da thịt này.

Chưa từng có người. Như hắn vậy. Hỏi một tiếng nàng có đau không. Như hắn vậy. Ôn nhu nói với nàng. Ta chỉ muốn ngươi là chính ngươi.

Trên giường trân châu rơi ra tán lạc. Giống như là lá trên ngọn cây chịu khổ cực trong đêm đọng lại những giọt sương. Nhẹ nhàng rung động. Nàng nhịn đau gượng dậy nhặt trân châu lên. Xuyên thành chuỗi ngọc dính vào ngực áo. Ngày kế. Tiểu Man bắt đầu sốt cao. Toàn thân ửng hồng.

Kỳ Ngôn gọi ngự y hôm qua đến. Trách cứ:

” Ngươi làm thầy thuốc kiểu gì thế hả? Sao lại làm người ta ốm nặng hơn?”

Ngự y nơm nớp lo sợ lần nữa bắt mạch. Hồi lâu. Mới nói:

“Vương gia không biết. Giao nhân biến thân. Sẽ sốt cao như vậy. Cũng không cần lo ngại.”

Xác định không có gì đáng ngại. Kỳ Ngôn ngồi một mình ở mép giường. Khẽ vuốt gò má của Tiểu Man:

“Ngươi tất nhiên sẽ không phụ sự kỳ vọng của ta.”

4. Bốn bước khuynh thiên hạ

Tiểu Man đã khỏi hắn. Kỳ Ngôn nói nàng tối nay ở yến hội khiêu vũ. Đây là lần đầu tiên nàng ở trước mặt người khiêu vũ. Đều là Hoàng Thân Quốc Thích. Ngay cả hoàng thượng cũng sẽ xem . Kỳ Ngôn nói nàng có thể nhảy được vũ khúc đẹp nhất thiên hạ. Nhưng nếu múa không được. Có thể khiến Kỳ Ngôn rước lấy phiền toái?

Không còn kịp để suy tính. Tiếng nhạc đã lên. Tiểu Man thu tâm tư. Từ sau đài nhẹ nhàng ra. Khinh khinh phiêu phiêu. Nàng nhìn thấy trong bóng đêm mọi người đều xinh đẹp. Nàng ở trong lòng khẽ mỉm cười. Từ đó yên tâm. Lần nữa ra sức vũ điệu.

Nhạc hết vũ ngừng. Mọi người vẫn chưa lấy lại bình tỉnh. Cô gái này có thể nhảy múa như bay?

Vũ y nghê thương diễm lệ vô song. Thân thủ khinh doanh xoay tròn. Bước nhảy phiêu mộng cứ như đang mơ. Mị ảnh lệ nhan khuynh quốc khuynh thành. Đây. Sợ rằng chỉ có từ chín tầng may huyền nữ hạ phàm mới có thể phát ra ánh hào quang rực rỡ đến thế.

Kỳ Ngôn tán thưởng nhìn Tiểu Man. Quả nhiên như lời hắn nói. Chỉ một vài bước làm khuynh thiên hạ.

Tĩnh mịch trong trầm mặc. Một thanh âm hào sảng vang lên:

“Hảo. Thất hoàng đệ có thể tìm được giai nhân như thế. Dường như đã có thể nhìn thấy trên trời. Nhân gian nay lại có thể gặp lại.”

“Tạ hoàng huynh tán dương. Chỉ là một vũ cơ thôi.”

Kỳ Ngôn lạnh nhạt.

“Ngay cả trong hoàng cung cũng chưa từng có vũ điệu như vậy. Phủ đệ Thất hoàng đệ so với hoàng cung ngược lại chỉ có hơn chớ không kém.”

May là nàng chưa từng thấy qua quen mặt. Cũng phát hiện hoàng thượng lời không mấy thiện. Âm thầm áo não. Nàng cũng không biết vũ điệu của nàng tinh tế như vậy. Sớm biết như thế. Qua loa một cái là được rồi.

“Hoàng huynh quá khiêm nhượng. Thiên hạ này đều là của hoàng huynh. Này vũ cơ. Tự nhiên cũng là của hoàng huynh . Ngày mai hoàng đệ liền cho nàng vào cung.”

Tiểu Man thốt nhiên ngẩng đầu. Không thể tưởng tượng nổi nhìn Kỳ Ngôn. Đây là ý gì? Để cho nàng vào cung. Từ đó phục vụ hoàng đế?

Vừa vào cửa cung sâu như biển. Sinh thời. Còn có thể gặp lại hắn mấy lần?

Kỳ Ngôn cũng quay đầu nhìn Tiểu Man. Tất cả như chính mình nguyện. Nhưng một khắc lồng ngực hắn chợt đau? Hắn cau mày.

Hoàng thượng nhìn xuống. Đột nhiên cười nói:

” Thất hoàng tử chịu bỏ thứ yêu thích. Trẫm cũng tự đương lấy lễ trọng. Sớm biết ngươi cùng Tần Phù thanh mai trúc mã. Trẫm hôm nay làm chủ. Để cho các ngươi sớm ngày lập gia đình.”

Kỳ Ngôn dập đầu tạ ơn. Cúi đầu và ngẩng đầu. Đem tâm tư phức tạp chìm xuống.

5. Sủng lục cung năm vinh quang

Tiểu Man vừa vào cung liền được phong làm Quý Phi. Được cưng chiều ở lục cung.

Hoàng thượng mỗi đêm tới tìm nàng. Chỉ lẳng lặng uống trà. Thỉnh thoảng hỏi nàng mấy câu. Không mặn không nhạt. Cũng chưa từng để cho nàng khiêu vũ. Lòng thấp thỏm lúc mới vào cung của nàng dần chìm xuống. Hoàng thượng. Không hề giống mãnh thú thích đêm xuân như nàng nghĩ. Ngược lại giống như ngọn gió liễu nhẹ nhàng. Khoan khoái êm ái như vậy.

Trong cung lại bắt đầu lời đồn đãi nổi lên bốn phía. Nói nàng là hồ yêu hóa thân. Lúc trước mê hoặc Thất vương gia. Bây giờ là hoàng thượng. Sênh ca múa thoát y. Hàng đêm đều là đêm xuân.

Tiểu Man chỉ cười nhạt. Cũng không ý hội.

Thỉnh thoảng hoàng thượng sẽ hỏi nàng cuộc sống trước kia. Cùng tại sao lại đến phủ Thất vương gia. Tiểu Man trù trừ. Không rõ thâm ý. Cũng chỉ nói qua. Chuyện đã xưa. Ngay cả nhớ lại cũng có vẻ ảm đạm.

Từ nhỏ cuộc sống ở biển phía đông. Vì tránh né loài người đuổi bắt. Tộc nhân phải tìm nơi bí mật để sống. Thong thả nhởn nhơ. Rỗi rãnh tới mức chẳng có gì làm. Làm như thế ngoại Đào Nguyên. Có một ngày nàng cứu lên một hài nam bị chìm trên biển. Sợ tộc nhân bởi vì đối với loài người hận mà giận lây sang nàng. Nàng bơi ra đá ngầm. Thừa dịp bóng tối để hắn vào lui tới  trên thuyền. Không may bị con người bắt.

Nàng trời sinh tính quật cường. Sẽ không xu nịnh. Một giọt lệ cũng không chịu chảy. Không người nào nguyện ý giá cao mua nàng. Cho đến ngày gặp Vương gia. Kết thúc cuộc sống lang bạc kỳ hồ. Nghê Thường Vũ Y cũng là Vương gia dạy.

Hoàng thượng thật lâu không trả lời. Tiểu Man thấp thỏm. Không biết mới vừa nói có chỗ nào không ổn.

Hồi lâu. Hoàng thượng rốt cuộc mở miệng:

“Ngươi trở thành cô gái. Cũng là vì tiến vào Vương Phủ sau?”

Giống như là bị nhìn thấy tâm sự. Tiểu Man thoáng chốc đỏ bừng cả mặt. Biết là không thể giấu giếm. Khẽ gật đầu.

Giao nhân từ nhỏ không có giới tính phân chia. Thành nam thành nữ chỉ theo ý nguyện của mình. Gặp phải người khuynh tâm ái mộ. Sau sốt cao có thể biến thân.

May mắn hoàng thượng không tra cứu. Lại hỏi:

“Ngươi. Có từng hối hận cứu đứa bé trai kia?”

Tiểu Man cười nhạt:

“Chưa từng hối hận. Cho dù lúc ấy tránh thoát. Cũng không nghĩ sau này không bị bắt. Bây giờ có thể cứu được một mạng. Cũng là tạo phúc.”

Hoàng thượng nhìn mặt của nàng. Chỉ hỏi:

” Cuộc sống giao nô. Có phải rất vất vả?”

Nàng lạnh nhạt trả lời:

“Hết thảy đều đã qua.”

Đúng vậy. Thường ngày toan tính. Hôm nay si. Hết thảy đều đã qua. Nàng đã là phi tử hoàng thượng. Cửa cung mái cong nặng nề. Kiếp này không còn duyên gặp nhau.

6. Lục phủ phù dung ấm áp

Cách đó không lâu. Một tờ hoàng lệnh kinh hãi Ly quốc trên dưới.

Hoàng thượng hạ làm. Đem tất cả giao nhân thả về Đông Hải. Không đuổi bắt nữa. Người vi phạm lấy tội phản quốc luận xử.

Mọi người đều nói hoàng thượng bị giao nhân Quý Phi mê mẩn tâm thần. Lại không bàn về những ngư nhân dựa vào bắt giao nhân mà sống. Riêng là có năng lực nuôi giao nhân. Đều là Vương Tôn quý tộc hay là quan to hiển quý. Này nhất loạt làm. Đắc tội  đâu chỉ mấy người.

Tiểu Man cũng nghe tin. Âm thầm nóng nảy. Không kịp lễ số liền hỏi:

“Hoàng thượng là bởi vì nô tì. Mới quyết định như thế? Nếu như vì nô tì kính xin hoàng thượng thu hồi.”

“Tiểu Man. Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ. Ta là bởi vì ngươi mà tồn tại. Thiên hạ này đều là ngươi .”

Nói lý ra. Hắn không tự xưng trẫm.

“Hoàng thượng. Giao nhân hoặc giả đáng thương. Nhưng phần lớn đều là từ nhỏ liền bắt. Sớm thành quen cuộc sống như thế. Hiện tại tùy tiện trở về Đông Hải. Giống như là mất đi con cọp mất nhỏ mọn răng sắc. Thả lại rừng núi chỉ có một con đường chết. Mong rằng hoàng thượng nghĩ lại.”

Hoàng thượng trầm ngâm chốc lát. Hỏi:

“Ở lại hoàng cung hoặc là trở về Đông Hải. Ngươi sẽ như thế nào lựa chọn?”

Tiểu Man cười nói:

“Đương nhiên là ở lại hoàng cung.”

Hoàng thượng mắt trong nháy mắt vui mừng:

“Thật? Ta có thể cho ngươi lựa chọn. Tiểu Man. Lần này là chỉ thị. Nhằm vào tất cả giao nhân.”

Dừng một chút. Giống như quyết tâm lớn lao mới chậm rãi nói.

“Bao gồm ngươi ở đây. Nếu như trở về Đông Hải có thể để cho ngươi vui vẻ. Ta tán thành.”

Tiểu Man thân thể chấn động mạnh một cái. Vì sao. Hắn có thể vì nàng làm như vậy?

Giống như là trăm ngàn năm qua Tuyết Sơn đóng băng. Bởi vì câu này làm tuyết băng vỡ vụn. Như một thanh ma khí thần kiếm lợi hại. Nơi nó đi qua.Băng thạch như tan chảy hết.

Mệt mỏi trong bóng đêm. Nàng cầm tay của hắn. Lẳng lặng cảm nhận nhiệt đô tay của hắn. Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu của hắn. Nơi đó như biển loại thâm tình. Nàng mở miệng. Êm ái lại kiên định:

“Hoàng thượng. Ta đã là vợ của ngươi. Kiếp này đều không thể cải biến.”

Đêm đó. Tóc mây hoa nhan. Phù dung trướng ấm. Tỉnh lại chỉ cảm thấy đêm đẹp khó rời. Không muốn lâm triều

7. Khi nào vì ta rơi lệ

Được Tiểu Man khuyên. Hoàng thượng cuối cùng thỏa hiệp. Chỉ hạ lệnh không bắt giao nhân. Cho dù như thế. Tiếng bất mãn vẫn không dứt. Có thể tưởng tượng nếu ban đầu khư khư cố chấp phổ biến chỉ thị cảnh tượng sẽ náo như nào. Làm như thế. Tiểu Man là mừng rỡ. Nhưng thân là Quý Phi. Nàng là xấu hổ. Quân chủ nên lấy giang sơn xã tắc làm trọng. Mạnh mẽ lấy hào đoạt cố nhiên không thể làm. Gia quốc vững chắc phải phụ vào lòng người. Lòng người rối loạn. Mất nước. Cũng không xa. Hoàng thượng hiện tại suốt ngày ở cung điện của Tiểu Man. Ngay cả tấu chương cũng chuyển dời đến nơi này phê duyệt. Tiểu Man cười khổ. May mắn hắn chưa hoang dâm không để ý triều chánh.Vẫn quan tâm chính sự. Nếu không nàng nhất định là bị chỉ trích vì khuynh thành Loạn Quốc Đắc Kỷ hạng nhất. Hồi thần . Mới phát giác hoàng thượng đứng một mình ở ngoài điện. Chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Tiểu Man trong lòng rung động. Đứng dậy dẫn hoàng thượng vào điện. Chạm vào tay hắn lạnh như băng. Là đã ở bên ngoài lập thật lâu. Vội phủ thêm áo lông cho hắn hỏi:

“Hoàng thượng. Vì sao không vào điện?”

Hoàng thượng chỉ cười nhạt:

“Ngươi thể hàn. Sợ nhiệt. Ta ở ngoài điện cho lạnh thân thể rồi vào.”

Tay nắm áo lông tay dừng lại. Giao nhân ở Đông Hải. Cùng cá không có nhiệt độ. Tự nhiên sợ nhiệt người. Sớm chiều chung đụng. Nàng lại chưa bao giờ lưu ý mỗi đêm trước khi đi ngủ hắn đều muốn đi ra ngoài điện. Lạnh thân thể mới vào điện.

Tiểu Man ngẩng đầu lên. Nhìn nóc nhà. Lòng bàn tay thật chặt siết chuỗi ngọc trước ngực. Trong mắt ngọc hơi nước tràn ngập. Cuối cùng không có rơi xuống.

Hoàng thượng nhìn chuỗi ngọc trong suốt. Hiểu rõ cười nói:

” Nam tử chân chính. Nên nhường cô gái rơi lệ.”

” Phải.”

Khóe mắt hắn nụ cười sâu hơn. Đưa tay phủ hướng bụng của nàng.

“Nghe nói cô gái nghe tiếng hài tử của mình khóc nhất định không kìm được nước mắt. Ta rất mong đợi nhìn ngươi một khắc rơi nước mắt.”

Đêm khuya. Mộng tỉnh lúc. Tiểu Man cảm giác một đôi tay lạnh như băng mơn trớn chuỗi ngọc trước ngực nàng. Có một thanh âm thở dài:

“Khi nào ngươi mới có thể vì ta rơi một giọt lệ?”

Trong lời nói có những phép màu làm nàng rối lòng. Muốn nữa lắng nghe. Thanh âm kia lại theo gió đêm hóa đi. Một chút cũng không có bóng dáng. Làm như nghe nhầm. Nàng muốn mở mắt. Nhưng vẫn buồn ngủ. Vừa trầm ngủ say đi.

8. Bởi vì ngươi ta thổ lộ tình cảm

Mùa đông vạn vật xào xạc. Hoàng thượng vẻ u sầu giống như gió lạnh. Một ngày lại một ngày.

Hoàng thượng hỏi nàng:

“Nếu  Thất vương gia chết rồi. Ngươi sẽ như thế nào?”

Tiểu Man đáp:

“Hắn là ân nhân nô tì. Nô tì tự sẽ đem hết toàn lực không để cho hắn chết . Hoàng thượng tại sao lại  hỏi?”

Hoàng thượng không trả lời. Chỉ lẩm bẩm vừa nói:

“Ân nhân. Ân nhân. . .”

Rất nhanh. Hoàng thượng rốt cuộc sắc mặt vui mừng.

Tiểu Man có tin vui. Hoàng thượng biết người sắp làm mẹ chịu không được kích động. Hắn tạm thời không quan tâm đến chính sự. Ngày đêm bồi bạn cùng Tiểu Man.

Trong cung điện thủ vệ nhiều gấp đôi. Đồ ăn càng thêm do nhiều vị ngự y tầng tấn. Cảnh xuân tươi đẹp cực thịnh khắp hoàng cung. Không nhìn thấy ẩn trong bóng tối sương khói nào. Cực hạn hoa mỹ ngói xanh lưu đèn. Lại tựa như kiếm ảnh đao quang sáng.

Ngôi vị hoàng đế này. Thiên hạ này. So với nàng cùng hài tử. Lại là cái gì đây? Hắn chỉ cần họ. Mẹ con bình an.

Chẳng qua điều sợ nhất vẫn phải tới. Tiểu Man bắt đầu hôn mê bất tỉnh. Tất cả thái y cũng vô cách. Nói không ra nguyên. Mỗi ngày chỉ có thể dựa vào nước canh duy trì sinh mạng.

Hắn sớm nên ngờ tới. Người nọ tiết lộ. Thất vương gia Kỳ Ngôn xử sự từ trước đến giờ giọt nước không lọt. Âm mưa ám sát. Mọi kế hoạnh đều nhanh như ánh sáng. Không tiếng động. Chính xác.

Như thế này hắn cũng không còn tình huynh đệ. Quyết tuyệt làm việc. Còn có phần thắng.

Nhưng là. Hắn là ân nhân của Tiểu Man.

Một chữ “ Dạ” . Là bởi vì tâm. Bởi vì ngươi. Ta thổ lộ tình cảm. Tiểu Man là như thế này. Hắn cũng là như vậy. Nếu như không ngươi. Cũng sẽ không có tâm.

Không có tâm người của. Nàng như thế nào còn có thể sống ở cõi đời này?

Đời này. Ta nên lấy cái gì bảo vệ ngươi? Là Chí Cao Hoàng vị. Là mênh mông quốc thổ. Còn là chính tính mạng ta đây?

Đau khổ nảy khiến hoàng thượng cũng không còn thường ngày  phong thần tuấn lãng. Quỳ gối trước giường Tiểu Man. Lệ nóng cuồn cuộn chảy xuống .

Sử sách ghi lại. Ly quốc Kỳ Chân tám năm. Quý phi bệnh nặng. Kỳ Chân đế không để ý tới triều chính. Quát lui mọi người. Đóng cửa mấy ngày. Thất Vương Kỳ Ngôn nhân cơ hội liên hiệp Tần gia phát động binh biến. Triều đình trọng thần can gián nói Kỳ Chân đế khởi binh trấn áp. Cuối cùng bị cản ở tẩm điện, bên ngoài không thể nhìn thấy đế nhan. Vương cung vô thủ. Thất Vương vẻn vẹn 1000 binh mã công phá cửa thành. Tiến quân thần tốc. Sửa lại giang sơn.

9. Rơi lệ thành châu ngọc

Kỳ Ngọc tiến vào điện . Nhìn thấy thân ảnh tái nhợt của Tiểu Man. Giống như trong sa mạc thấy đảo nhỏ. Giống như lâu không về nhà đã thấy khói bếp dật dờ. Trong mắt sóng ngầm mãnh liệt chợt lui.

Hắn nhìn trước giường hoàng huynh. Không nhân ra. Chỉ mấy ngày. Một người lại tiều tụy tiêu đến thê? Trong mắt của hắn thoáng qua một tia mềm mại . Hoàng huynh của hắn. Vĩnh viễn là như thế chí tình chí nghĩa. Băn khoăn việc hắn và Tần gia kết giao khuếch trương quyền thế. Lại bởi vì một Tiểu Man. Liền chịu gả. Nhận thấy được dã tâm của hắn. Băn khoăn tình huynh đệ, băn khoăn hắn là ân nhân Tiểu Man cho nên chậm chạp không chịu động thủ. Ngay cả hôm nay hắn khởi binh tạo phản. Hắn cũng có thể vì Tiểu Man bỏ  giang sơn. Độc thủ trước giường.

Hắn sớm biết Tiểu Man trên người có loại mị lực. Làm cho người ta chạm đó khó quên. Cả đời không chịu buông tay. Chẳng qua là hắn vẫn không hiểu. Rốt cuộc tình thâm mấy phần. Mới có thể đem vạn lý giang sơn cùng thiên hạ cả đời phó thác?

Tia mắt dịu dàng kia cũng đang nhìn thấy Kỳ Chân rơi lệ hôn cổ tay Tiểu Man nháy mắt bị dập tắt. Một khắc kia. Hắn hoảng hốt hiểu mình vì sao cấp bách đề xuất áp dụng kế hoạch.

“Ngươi có thể cứu sống nàng. Phải không?”

Thanh âm khàn khàn vang lên.

“Giang sơn ngươi cầm đi. Tánh mạng của ta ngươi cũng cầm đi. Ta chỉ cầu xin ngươi. Cứu sống nàng.”

Kỳ Ngôn quay đầu không nhìn bọn họ. Nói:

“Ta chỉ muốn này giang sơn. Nàng. Ta sẽ cứu. Đứa bé kia. Là không thể lưu.”

Kỳ Chân thẩn thờ trên mặt rốt cuộc nhoẻn miệng cười. Quay đầu lại ngưng mắt nhìn Tiểu Man vẻ mặt vẫn rực rỡ. Thấp giọng nói:

“Ngươi biết không? Ta chỉ hi vọng ngươi có thể vui vẻ. Ngươi không  gặp hắn đã chết. Ta liền không giết hắn. Ta hiểu biết rõ ngươi thương hắn. Hiện tại ta thả ngươi ra. Trở lại bên cạnh hắn. Tha thứ ta. Ban đầu đoạt ngươi tới đây. Đây chẳng qua là trước kia nam hài liếc thấy người cứu hắn. Muốn cùng toàn bộ thân thể đền đáp.  Mong nàng không còn khổ cực.”

Hắn cúi đầu hôn lên má của nàng.

“Ngươi biết không? Ta là bởi vì ngươi mà tồn tại.”

Tẩm điện yên tĩnh. Chỉ có thanh âm khàn khàn của Kỳ Chân qua lại phiêu đãng. Đột nhiên vang lên một thanh âm thanh thúy. Giống như là tịch liêu trong buổi tối đột nhiên xuất hiện mưa phùn. Đánh diêm cửa trước đài. Một tiếng một tiếng. Liên miên không dứt. Hồi âm lượn lờ. Ở nơi điện trống vắng . Xào xạc dị thường.

Đó là lệ Tiểu Man hôn mê lăn xuống. Tràn ra hốc mắt. Lướt qua gương mặt. Chạm vào không khí hóa thành trân châu. Từng viên rơi xuống. Rơi xuống đất phát ra thanh âm thanh thúy.

Từng viên một trong sáng làm kinh diễm Kỳ Chân. Lại nói đến Kỳ Ngôn. Trong mắt của hắn dấy lên lửa giận ngập trời.

10. Ngưng Bích Châu

Tiểu Man tỉnh. Đã người và vật không còn. Hoàng thượng đổi người. Giang sơn xoay chuyển. Hôm nay đứng ở trước mặt nàng người mặc minh hoàng đế. Không còn là cái ánh mắt ấm áp nụ cười như nước. Sẽ vì nàng đứng trong đêm đông cho lạnh thân thể mới vào nhà.

Trước mắt. Ấy là người trong mộng. Vì sao trở nên xa lạ như thế?

Nàng nhìn hắn nắm tay của nàng. Khó nén  vui sướng:

“Tiểu Man. Giang sơn này. Có một nữa là công lao của ngươi. Kiếp này. Ta chịu ơn ngươi.”

Kinh ngạc. Nàng hiểu

Nàng. Chẳng qua là quân cờ giúp hắn giành thiên hạ. Cho dù hết sức quan trọng. Cũng khó trốn thân phận quân cờ. Từ lúc bắt đầu. Nàng đã đi vào cuộc chiến của hắn. Từ đó tiến thoái không hề do mình. Làm vữ cơ tốt nhất cho hắn. Biến thành cô gái cho hắn. Phục vụ hoàng đế cho hắn.

Nàng vẫn là thương hắn. Hoặc giả hắn cũng là yêu nàng. Nhưng tình yêu này. Ở hồng trần là bộ dạng không chấp nhận được.

“Tiểu Man. Ngươi là của ta.”

Kỳ Ngôn nói nho nhỏ. Nhưng kiên định.

“Đúng vậy. Ta là của ngươi.”

Tiểu Man đột nhiên cười. Nụ cười tái nhợt giống như đã trải qua mây đen chợt lóe ánh mặt trời.

“Không có ngươi. Con mắt ta đã sớm không còn.”

“Cho nên. Ta trả lại ngươi.”

Quyết nhiên lời nói sau. Trâm ngọc đột nhiên nâng lên. Kỳ Ngôn muốn ngăn cản thì đã trễ. Chỉ kinh ngạc nhìn nàng hung hăng khoét hai mắt. Hai ngón tay chuyển một cái. Chỉ còn lại trống rỗng hốc mắt. Máu chảy như trụ.

Cặp mắt kia rõ ràng là còn mang theo máu tươi  ấm áp Ngưng Bích châu.

“Ta nợ ngươi . Cũng đã trả cho ngươi. Ta nợ hắn . Ta sẽ  từ từ trả.”

Cảnh tượng trước mắt khiến hắn chưa bao giờ nghĩ đến. Hắn trợn to hai mắt khó có thể tin .

Hắn không hiểu. Hắn không hiểu bọn họ. Không hiểu chuyện lấy giang sơn trả tình yêu . Không hiểu hoàn quân minh châu rơi lệ vì tình yêu.

Tình yêu. Chẳng lẽ lớn hơn quyền thế, lớn hơn giang sơn,  lớn hơn ngôi vị hoàng đế. Chỉ cần chung sống ân tình là đủ sao

      11. Tâm thành bụi

Tẩm điện to như vậy, không có ánh đèn. Ngưng Bích châu lẳng lặng chiếu xuống. Giống như đầy đất trải sát ánh trăng sáng. Lưa thưa. Hơi lạnh. Mà phiền muộn.

Hương khói trên khung trung nhàn nhạt mơ hồ. Chẳng qua là chữ tâm  đã sớm thành tro.

Quang ảnh. Một bóng dáng tịch liêu tự nhiên ngồi. Trên tay của hắn. Là một chuỗi trân châu mượt mà xuyên thành  chuỗi ngọc.

Nhiều năm sau. Tay cầm đại quyền sinh sát ngồi trên điện Kim Loan mắt lạnh nhìn xuống cả điện quan viên đại thần triêu bái. Hắn mỗi lần nhớ tới giao nhân quật cường đó. Nhớ tới nàng uyển chuyển múa như bay. Nhớ tới nàng không muốn xa rời, si mê ánh mắt.

Hắn bắt đầu dần dần hiểu được hoàng huynh.

Nếu. Có thể trở về ban đầu. Thật tốt. Hắn vẫn là vương gia  tiêu diêu tự tại. Nàng vẫn là chịu vì hắn biến thân làm cô gái. Không có quyền dục giang sơn. Không có cô phụ sơ ly. Chỉ có nàng vì hắn rơi lệ mà thành chuỗi ngọc. Dính sát ở ngực của nàng.

Vừa hoàng hôn. Hắn đích thân tới mộ hoàng huynh. Cách thật dầy  cửa mộ. Nghe loáng thoáng mõ thanh. Cảm nhận hơi thở của nàng. Trong lòng dần dần bình tĩnh.

Cảnh xuân tươi đẹp Kim Loan điện nàng bỏ qua.  Lui  về nơi đặt những mẩu xương khô Hoàng Lăng.

Theo dã sử ghi lại. Kỳ Chân đế sau khi chết. Quý phi được sủng ái nhất khoét hai mắt. Vì Kỳ Chân đế thủ lăng. Cô độc quãng đời cuối cùng. Kỳ Ngôn thay huynh lo chính sự. Tứ Hải thanh bình. Quả thật thiên một cổ minh quân. Nhưng hậu vị vẫn để chống. Mỗi ngày hoàng hôn đều đến rất thủ lăng . Nghĩ đến. Có lẽ vì vị quý phi kia mà lưu hậu vị.

Chuyện xưa ba người. Dân gian truyền miệng.  Hậu nhân có thơ viết.

Tình thâm mấy phần giang sơn giao.

Độc ảnh vọng đoạn thiên nhai lộ.

Chất khiết còn tới vùi lấp mương máng.

Vì ai người rơi lệ thành châu.

Chữ Tâm thành tro Ngưng Bích châu.

Hoa rơi vì mộ thổn thức vô ích.

————END————

© 2012, nicky. All rights reserved.

1 Comment

Leave a Reply to sandrose Cancel reply

Your email address will not be published.