Anh bật điện thoại, cố tình để chiếc điện thoại ngay đó, trên cái đàn duơng cầm. Cô bé thấy số phone anh hiện trên màn hình, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn cố bắt máy; và… cô bé đang nghe bản nhạc ấy, không hiểu tại sao cô bé lại khóc nữa, khóc nhiều là đằng khác. Cái gối nằm ướt đẫm nước mắt.
Cô bé ơi, anh đang đàn cho cô bé nghe đấy, cố bé có nghe thấy gì không? Duờng như tiếng khóc của cô bé làm át tiếng hát lẫn tiếng đàn đang du duơng của anh. Ngoài trời đang mưa đó, cũng chính là lúc bản nhạc ” Cơn mưa đầu hạ” mà cô bé viết tặng anh ngân vang âm điệu thật buồn.
3 tháng trước,
Cô bé dạy anh đánh đàn duơng cầm để chuẩn bị cho buổi trình diễn đại hội lớn sắp tới. Anh đi sai phím nhạc, cô bé chau mày, trễ môi, đánh vào vai anh 1 cái rõ đau, rồi như 1 bà cô nóng tính đang dạy dỗ học sinh, cô bé nói:
_ Anh ngốc quá. Lại chơi sai rồi! Em chỉ lần này là lần chót. Nếu anh không đánh được nữa thì em bỏ mặc luôn đó. Bài này em viết dễ vậy mà!….
Nhìn cô bé cau có với anh, anh cảm thấy cô bé thật đáng yêu. Anh thích nhìn cô bé nổi giận, những lúc như thế, anh càng yêu cô bé hơn, yêu cái vẻ hồn nhiên, yêu nét mặt ngây thơ đẹp như thiên thần ấy, nhưng cô bé nào biết tình yêu thầm lặng của anh dành cho cô bé!…
Cô bé nhõng nhẽo, đòi ăn kem, thế là giữa trời nắng chang chang như thế, anh phải đội đầu trần đi mua về để thỏa mãn cơn ” thèm khát” của cô bé. Rồi cô bé có bạn trai, bạn trai cô bé là 1 công tử nhà giàu có, lại bảnh trai, học giỏi, phong lưu… cô bé luôn nói với anh về ” người bạn trai hoàn hảo” ấy, nhưng cô bé có biết đâu, khi nghe tin cô bé có người yêu, anh buồn và tuyệt vọng ghê lắm, như cả thế giới này sắp sụp đổ dưới chân anh, 1 thằng con trai như anh lại phải khóc, anh khóc vì tại sao anh không giữ được trái tim của cô bé………
Cái ngày hôm đó, cô bé khóc sướt mướt, cô bé bảo người ấy đã có bồ mới. Anh không thấy vui chút nào, nhìn cô bé thiểu não, không ăn không ngủ mấy ngày trời, anh càng lo lắng hơn.
Và… chiếc đàn duơng cầm đã phải ” mất việc làm” trong vòng mấy tuần liền. Cô bé gọi điện thoại cho anh, bảo anh đến ngay. Không 1 phút chần chừ, sợ cô bé nóng lòng chờ đợi, anh phóng xe đi ngay, nhưng không quên chải chuốt cho thật bắt mắt trước mặt cô bé. Đến nơi, anh thấy cô bé đang ngồi cặm cụi bên bụi hồng trước sân.
_ Em đang làm gì thế? Kêu anh có chuyện gì không?
_ Không có chuyện gọi anh không được sao?!
_ À.. ừ, được chứ!
Anh ngồi xuống ngay bên cạnh cô bé. Nhìn suối tóc cô bé chảy dài đến chấm lưng, anh lấy tay khẽ vuốt nhẹ mái tóc mượt mà ấy.
_ Anh làm gì thế?
_ Ơ, có gì đâu!
Cô bé làm anh giật thót cả người, anh cố trấn tĩnh, rồi cô bé xoay mặt về phía những bông hồng.
_ Không hiểu tại sao 1 loài hoa đẹp như thế lại sống tươi tốt giữa 1 rừng gai?
_ “Người lạc quan chỉ nhìn bông hồng mà quên gai nhọn
Kẻ bi quan chỉ xem gai nhọn mà quên mất bông hồng.” Em biết câu nói đó không?
_ Anh có lạc quan chứ?
_ Không! Anh là nguời sống trong lo sợ và luôn hồi hộp!
_ Anh lo sợ, anh hồi hộp chuyện gì?
_ Anh sợ….. anh sợ…. anh không giữ đuợc tình yêu của anh! Anh hồi hộp từng phút từng giây!
_ Ngay cả khi bên em anh cũng lo sợ sao?
_ Đúng vậy, ngay cả khi bên em, anh cũng hồi hộp không kém!
_ Vậy anh là 1 kẻ nhu nhuợc, anh không có niềm tin và nghị lực, anh không giống những bông hoa hồng mạnh mẽ kia!
_ Đúng, anh là 1 kẻ nhu nhược, ngay cả khi tình yêu của anh đã đến rất gần mà anh còn không giữ nổi!
_ Em nghĩ anh sẽ thất bại, sự nghiệp, tình yêu… anh đều không có khả năng nắm giữ nó. Trước mắt là em không tin tuởng anh sẽ thành công trong buổi trình diễn sắp tới!
_ Em…. không tin anh sao!???
_ Không, đồ ngốc ạ!
Cô bé hôn vào má tôi 1 cái rồi đứng bật dậy.
_ Cảm ơn anh vì đã tới nghe em nói, nói chuyện với anh em mới cảm thấy thoải mái hơn. Mai anh lại đến nhé! Em sẽ dạy anh đàn nốt phần còn lại!
_ Ừ, mai anh lại đến!
Cô bé đi vào trong, vẫy tay chào anh 1 lần nữa.
_ Anh là nguời anh tốt nhất trên đời này!!!
” Người anh tốt nhất”? ” Người anh” ư? Không! Anh không muốn như thế, anh không muốn tình cảm chỉ dừng tại đây, ” anh em ” ư, nhưng anh yêu cô bé kia mà? Chẳng lẽ cô bé không cảm nhận đuợc tình yêu anh dành cho cô bé sao!? Tình cảm anh đã phơi bày 1 cách lộ liễu như vậy, phải chăng cô bé cố tình làm ngơ, hay thật sự cô bé không biết? Anh chỉ dám đặt câu hỏi cho chính mình, và những câu hỏi đó anh biết sẽ chẳng bao giờ có câu trả lời!
Trưa hôm đó, cô bé vừa đi học về đã thấy anh đứng trước cổng nhà, anh đợi cô bé 3 tiếng đồng hồ liền, nhưng đối với anh, 3 tiếng chẳng là gì, anh có thể đợi cô bé suốt cả đời cũng được!
_ Hôm nay anh không tới giảng đường sao?
_ Không!
_ Anh chờ em lâu chưa?
_ À, anh cũng mới đến thôi! Đứng đây chưa nóng chân là em đến đó!
_ Vậy àh!
Như 1 hành động nghĩa hiệp, anh vội dắt xe cho cô bé để cô bé mở khóa cổng.
_ Anh vào chờ em 1 chút nhé! Anh muốn uống gì?
_ Cứ để anh tự nhiên!
Anh ngồi nhìn khắp căn phòng, từ ngày anh quen cô bé đến giờ, căn phòng này không có gì thay đổi cả, vẫn chiếc bàn học nhỏ nhắn được đặt ngay ngắn bên cạnh cửa sổ, rồi chiếc digital piano màu nâu sậm óng ánh, nơi đây anh và cô bé đã có những ngày tháng bên nhau thật đẹp, những kỷ niệm đó…. không biết cô bé có còn nhớ hay không, riêng bản thân anh thì anh không bao giờ quên đuợc! Cô bé bước từ trong phòng ra, 1 chiếc áo dây màu trắng sữa, cái quần jean ngắn bó sát chân, trông cô bé toát ra 1 vẻ đẹp thần bí tuổi mới lớn.
_ You look so cute!
_ Thanks a lot!
Cô bé mỉm cười thật tươi, 1 nụ cười thân thiện, dễ thuơng, nó có sức lôi cuốn đôi mắt anh mạnh mẽ ngay từ cái nhìn đầu tiên!
_ Chúng ta bắt đầu nhé!
_ À… ừ!
Sở dĩ anh quen cô bé là vì bố anh và mẹ cô bé là bạn học chơi rất thân từ hồi cấp II. Tình cờ gặp lại nhau trong xí nghiệp. Đúng là trái đất tròn, mẹ cô bé lại là chủ tịch của xí nghiệp ấy, 2 nhà qua lại rất thân, và từ đó anh đã quen đuợc 1 cô bé khá dễ thuơng mang cái tên cũng rất kiêu kì : Bảo Ngọc, cô bé nhỏ hơn anh 2 tuổi, cô bé đánh đàn Piano rất điêu luyện, vì thế bố anh đã ” gửi gấm” anh cho cô bé, sắp tới, anh có 1 buổi trình diễn lớn, ban giám khảo sẽ xét duyệt trình độ của mỗi người qua cuộc biểu diễn ấy, đó là tất cả lý do tại sao anh lại có mặt ở đây. Ngày qua ngày, anh đem lòng cảm mến, sau đó vuợt xa hơn, anh yêu cô bé mất rồi, chính anh cũng không dám phủ nhận, ban đầu anh chỉ xem cô bé là đứa em gái ngoan, nhưng ngờ đâu……
_ Anh biết không, từng phím đàn, từng nốt nhạc giống như nhịp điệu cuộc sống. Có lúc hối hả, có lúc êm dịu nhẹ nhàng. Vì vậy, khi chơi đàn, người nghệ sĩ phải biết hòa mình vào dòng nhạc. Anh nhìn em đi thử bài này rồi sẽ hiểu những gì em nói!
Cô bé nhắm mắt, đánh 1 bản nhạc Appassionata của Bethoven. Hay thật! Chỉ cần cảm nhận được ngôn ngữ của âm nhạc, bạn có thể là 1 nghệ sĩ Piano thực thụ. Bài nhạc kết thúc, cô bé đóng nắp đàn, rồi nhẹ nhàng bảo anh.
_ Thế đó, anh hiểu rồi chứ, em không cần anh phải chơi sao cho thật tài nghệ, em chỉ cần anh hiểu được ý nghĩa của từng bài hát, có khi thật buồn, có khi vui tươi, 1 khi hiểu thông điệp mà tác giả muốn bày tỏ, lúc đó, anh mới có thể chơi đàn bằng con tim, bằng sự đam mê chứ không đơn thuần chỉ là bằng những ngón tay!!!
_ Vậy em hãy chỉ anh cách nào để hiểu được ” thông điệp” ấy đi!
_ Cái đó em không thể chỉ anh được, tùy vào mỗi người thôi anh à, đó là cách chơi nhạc của em. Mỗi người có 1 cách khác nhau để chơi đàn Piano sao cho thật hay! Anh có thể chơi đàn theo cách của anh, có khi nó còn tuyệt hơn em thì sao!?
Anh chơi đàn theo tiếng gọi con tim, mỗi khi có cô bé đứng bên cạnh, anh càng tự tin vào chính bản thân mình! Anh yêu cô bé, yêu luôn cả cách chơi đàn thật điêu luyện của cô! Bài nhạc mà cô bé viết tặng anh nhân ngày sinh nhật, anh cũng không biết phải làm cách nào để những phím đàn thay anh diễn đạt cảm xúc sao cho thật hay, lắng đọng lòng người, để khi người ta nghe thấy nó, người ta phải suy ngẫm. Bảo Ngọc đã nói với anh rằng : ” Đâu phải sau cơn mưa lúc nào trời cũng sáng hả anh?! Vẫn còn rất nhiều đám mây đen ở cuối chân trời, nhưng chúng chưa kéo đến đấy thôi, đừng quá tin câu ” Sau cơn mưa trời lại sáng”, bởi biết đâu sau cơn mưa kia, cơn mưa khác lại nặng hạt hơn, ” dữ dằn” hơn thì sao; ” cơn mưa mùa hạ”, 1 bài tình ca buồn, cơn mưa mùa hạ sẽ mãi mãi không bao giờ dứt! Em yêu mưa!!!”
Sau buổi hôm đó, về nhà lúc nào anh cũng tập cách ” hiểu được ngôn ngữ của âm nhạc” , 1 cách khá hay đó chứ! Anh cảm thấy yêu đời, bởi hơn bao giờ hết, ngay chính lúc này, anh phải thể hiện hết khả năng của mình cho Bảo Ngọc biết: Anh không phải là 1 thằng con trai ngốc nghếch như cô từng nói!!!!!
Ngày hôm sau, anh như chết đứng khi nghe tin cô bé có người yêu mới.
_ Anh Long, sorry anh, hôm nay em bận rồi. À… hì hì, em có buổi học nhóm ở nhà nhỏ bạn, thôi hay ngày mai anh đến nhé!
_ À, không có gì đâu em, em cứ đi học đi!
_ Vậy nhé!
Cô bé tưởng anh không biết nhưng thật ra anh biết cô bé đi đâu mà, cô bé đi gặp người bạn trai ấy. Lúc nãy anh có nghe cô bé nói chuyện điện thoại và đầu dây bên kia là 1 giọng nam!……..
Chiều hôm đó anh không về nhà, anh rảo bước trên con đường rải đầy sỏi đá. Anh nghĩ, cuộc sống này thật vô vị nếu sống thiếu cô bé, cô bé là ngọn đuốc trong trái tim anh, soi sáng tâm hồn anh, anh như kẻ ngu ngơ giữa giòng người hối hả! Anh không biết phải làm gì bây giờ, anh tuyệt vọng và chán chườn mọi thứ….
Đêm đó cô bé sốt cao lắm, lại hay bị chảy máu cam, mẹ cô bé hớt hơ hớt hải chở vào bệnh viện cấp cứu. Anh chưa hay tin nên không biết gì, sáng hôm sau lúc lại nhà thì bà hàng xóm bảo cô bé phải nhập viện từ đêm kia. Anh hoảng hốt phóng xe tới bệnh viện. Đến nơi thấy cô bé đang được truyền nước biển, thở oxi.
_ Tránh ra, tránh ra!
Anh quay lại, thì ra là 1 người con trai. Chắc là bạn trai của cô bé!
_ Em thế nào rồi, em làm anh lo quá, bác vừa báo tin cho anh là anh chạy đến ngay đó!
_ Em không sao, có anh ở đây là em cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi!
Anh chỉ biết đứng bên ngoài, mà ngậm ngùi, mà tức bản thân, cái sự nhát gan không đáng của anh hình như không cho phép anh được bên cạnh cô bé, được nắm tay, được hôn cô bé như anh từng ước ao!
Ngồi 1 hồi cũng khá lâu, chàng trai đứng dậy, hôn vào trán cô bé.
_ Em ráng giữ gìn sức khoẻ, sắp chuyển mùa nên hay cảm cúm lắm!
Rồi anh kéo tấm chăn khẽ đắp lên cho cô bé, chào từ biệt!
Anh ngồi xuống băng chế trước cửa phòng bệnh cô bé, lấy 2 bàn tay chà sát vào đôi mắt đỏ ngầu, anh đang khóc đấy ư? Tại sao anh lại ích kỷ như thế, đối với tình yêu đơn phương, 1 người rộng lượng bao giờ cũng chúc phúc cho người mình yêu sẽ tìm được hạnh phúc, chỉ cần đứng nhìn và thấy người đó vui vẻ cũng bằng lòng với định mệnh. Nhưng không hiểu tại sao anh lại không làm được điều đó, anh ghen và tự trách chính bản thân ngu ngốc của mình.
_ Long, con mới đến àh?
Mẹ của Bảo Ngọc hỏi anh bằng 1 giọng run run, khuôn mặt bà nhợt nhạt, tái xanh vì suốt đêm qua bà có chợp mắt được miếng nào đâu.
_ Dạ, con mới đến thôi bác!
_ Sao con không vào trong với Bảo Ngọc. Hôm qua nó làm bác sợ muốn chết!
_ Bảo Ngọc không sao chứ ạ?
_ Ừm, bác không biết, nhưng bác sĩ bảo phải làm kiểm tra tổng quát mới biết được. Ôi, mong Chúa thương xót cho nó đừng sao cả, chứ nó có bề gì thì bác chết mất! Bác chỉ có mỗi mình nó!
Nói xong, bà gục xuống, òa lên khóc như 1 đứa trẻ. Anh cảm thương người mẹ hiền từ bao dung.
_ Thôi, bác về nghỉ đi, để con ở lại chăm sóc cho Bảo Ngọc, dù gì hôm nay cũng là chủ nhật, con không đến giảng đường!
_ Thế sao được!
_ Không sao, con tự nguyện mà.
_ Vậy… cảm ơn con, làm phiền con chăm sóc nó dùm bác, trưa bác sẽ tới!
…..
Nhìn cô bé gầy gò, còm nhom mà anh thấy mủi lòng. Cô bé hay đau yếu bệnh tật, nhất là dạo gần đây, cô bé chảy máu cam nhiều lắm. Anh sợ, căn bệnh quái ác lại tái phát 1 lần nữa, lại giáng lên đầu 1 cô bé tuổi độ trăng tròn, anh… anh không dám suy nghĩ nữa. Anh nắm lấy tay cô bé, áp sát lên mặt như những đôi tình nhận thường làm vậy để truyền hơi ấm cho nhau. Đôi bàn tay này, từng làm nên 1 kỳ tích, sở dĩ nói như thế là vì cô bé đã đoạt được giải nhất trong cuộc thi Piano toàn quốc vào hè năm kia. Và cũng chính đôi bàn tay đã cho anh thưởng thức những âm điệu tuyệt vời của âm nhạc…..
Anh ngủ thiếp đi vì quá mệt mỏi, cũng đúng thôi, nguyên buổi tối ngày hôm qua anh đã không ở nhà, anh chỉ đi lang thang như 1 kẻ vô gia cư, như con thuyền lạc hướng không bến đợi.
_ Anh Long, anh đến bao giờ thế?
Nghe cô bé lây lây, anh giật mình tỉnh dậy, gật gù bảo.
_ Anh đến nãy giờ rồi, thấy em còn ngủ nên anh không đánh thức. Em muốn ăn gì không, hay để anh đi mua bánh ngọt cho em nhé!?
_ Em khát nước quá, anh có thể lấy cho em ly nước không?
_ À… được chứ!
Anh rót nước rồi nhè nhẹ đỡ cô bé dậy, lấy cái gối tựa lên tường. Cô bè hớp ngụm nước, thều thào nói.
_ Xin lỗi anh, em bệnh nên không dạy anh học đàn được, mấy ngày này, anh ráng tự tập lấy. Sắp đến ngày thi rồi, hãy nhớ những lời em nói, hãy chơi đàn bằng cả sự đam mê của mình.
Cô bé hắt hơi rồi ho nhiều quá. Cái khăn ướt máu, nhưng cô bé cố giấu anh, không cho anh thấy để anh lại lo, ảnh hưởng đến tinh thần.
_ Em có sao không? Anh thấy em ho khan nhiều lắm, hạn chế đừng nói chuyện, em còn mệt, hãy cứ nằm nghỉ cho khoẻ. Đừng lo cho anh!
_ Chào Bảo Ngọc, anh có mua trái cây cho em nè!
Người con trai ấy lại tới, anh đứng dậy, để dành khoảng không gian riêng cho đôi bạn trẻ.
_ Anh Long, cảm ơn anh đã đến thăm em!
_ Có gì đâu!
….
_ Bảo Ngọc, em đỡ chưa, tan lớp học phụ đạo là anh chạy đến đây ngay đó!
……
Anh thở dài, đóng nhẹ cửa, rồi buồn bã bước đi. Bảo Ngọc, thôi thì chúc em hạnh phúc, mong rằng người con trai đó sẽ mãi mãi giữ thái độ này với em, đừng thay lòng đổi dạ là anh vui rồi!!!!
Nếu khi nào em cảm thấy nóng bức, anh sẽ hóa thành ngọn gió để thổi mát tâm hồn em.
Nếu khi nào em cảm thấy lạnh lẽo, anh sẽ hóa thành đóm lửa sưởi ấm trái tim em.
Nếu khi nào em cảm thấy cô đơn và trống vắng, anh sẵn sàng hóa thân thành 1 con mèo nhỏ đến bên cạnh em để làm bạn với em, để em hết cô độc. Vì em, mọi thứ anh đều có thể làm được, anh sẽ làm… làm nó vì em. Everything i do… do it for you, my darling!!!!
Nói thì nói thế thôi, chứ thực ra anh đâu có vĩ đại như thế, ai mà chẳng muốn có được trái tim của người ấy, nhưng chẳng có gì đau khổ hơn khi thấy người ấy tay trong tay cười nói vui vẻ với người khác.
Trưa hôm đó, sau khi rời khỏi giảng đường, anh chạy đi thăm cô bé ngay, cái xe đạp lâu năm rỉ sét, mòn căm cho nên khá nhọc nhằn đối với nó, phải mất cả nửa tiếng mới để đạp từ trường đến bệnh viện trong khi đi xe gắn máy chỉ mất…. 10 phút(!!!).
_ Anh Long! Anh mới đến sao?
_ Ừ!
Anh đặt cái giỏ xách trên bàn, kéo ngược cái ghế quay về hướng cô bé rồi ngồi xuống. Nét mặt cô bé hơi buồn, hình như cô bé đã khóc suốt đêm qua hay sao mà 2 khoé mắt còn đỏ ngầu.
_ Anh Hoàng… anh ấy bảo anh ấy sắp đi du học nước ngoài. Chỉ khoảng 2 tuần nữa thôi!
Nói tới đây, cô bé bỗng dưng òa khóc, khiến anh cũng không biết phải cư xử như thế nào. Chỉ biết cho cô bé… mượn cái vai để trút hết nỗi niềm. Cô bé ơi, khóc nữa đi, anh sắp khóc theo cô bé rồi đây.
…..
3 ngày sau, cô bé xuất viện. Mẹ đón cô bé về bằng chiếc Misubisi đời mới, con chàng sinh viên nghèo thì tủi thân, lúc nào cũng thế, lúc nào cũng tự tội nghiệp chính bản thân mình.
1 ngày, 2 ngày, rồi 3 ngày…. anh không gặp cô bé, cũng chẳng thấy cô bé gọi phone cho anh. Lúc này anh bận học túi bụi nên không có thời gian đến thăm cô bé thường xuyên như lúc trước, mặc dù rất muốn. Rồi cô bé cuối cùng cũng send cho anh 1 tin nhắn với nội dung ngắn ngủn:” Em buồn quá, anh đến nhé!”, chỉ thế thôi, lần nào cũng vậy, mỗi khi buồn, cô bé đều gọi anh, chẳng hiểu tại sao, vì lý do gì, cô bé rất thích nói chuyện với anh, chắc vì anh biết lắng nghe, anh hiểu cô bé hơn ai hết, những tâm sự, dù buồn, cô bé cũng chia sẻ cho anh, cô bé đơn thuần chỉ xem anh là người anh tốt, nào biết tình cảm anh dành cho cô bé! Anh mong gặp cô bé, 4 ngày rồi, anh không gặp cô bé, anh nhớ cô bé ghê lắm, chỉ cần nhìn thấy cô bé, cho dù chỉ 1 phút, anh cũng cảm thấy ấm lòng…..
_ Em buồn quá! Anh ấy bỏ rơi em nữa rồi, sao chẳng ai chung thủy như Remeo hết vậy?
_ Romeo á?
_ À, không… em xin lỗi, chắc tại em xem phim nhiều quá nên….
_ Hì hì- Anh cười hiền trước cái vẻ đỏ mặt của cô bé.
_ Trời hôm nay âm u quá! Chắc sắp mưa rồi!
_ Giờ chưa sang mùa hè mà- Nói thì nói thế thôi, chứ ở HCM làm gì có mùa hè, chỉ có 2 mùa mưa nắng, mùa hè cũng chính là mùa mưa.
_ Anh có bao giờ thử thì thầm với mưa chưa?
_ Chưa!
_ Em đã rất nhiều lần nói chuyện với mưa rồi đấy! Có lần, em hỏi là bao giờ bạch mã hoàng tử mới đến đón em?
_ Thế mưa bảo gì?
_ Mưa bảo:” Em sẽ không bao giờ tìm được tình yêu vì…. quá muộn rồi!”
_ Tại sao lại là ” quá muộn”?!
_ Tại vì… em sắp chết! Trong 1 lần đi ngang qua phòng bác sĩ để ra ngoài hóng gió, em đã vô tình nghe được cuộc đàm thoại của bác sĩ với mẹ! Bác sĩ bảo em bị viêm tủy cấp, không thể chữa được nữa!
_ Làm… làm gì có chuyện đó! Bác sĩ bảo em chỉ sốt nhẹ, uống thuốc vài ngày sẽ hết thôi. Em đừng suy nghĩ nhiều!
_ Không, đó là sự thật, đã có báo cáo kết quả từ 5 ngày nay, mẹ em đã giấu không cho em biết! Em chán cuộc sống này lắm rồi, em muốn chết quách cho xong, em không thiết cuộc sống này nữa! Huhuhu….
_ Đừng nói thế, đó chỉ là phỏng đoán, chưa phải là kết quả chính xác. Họ sẽ có phương pháp điều trị tiên tiến và tối tân, anh chắc chắn em sẽ qua khỏi mà.
_ Thật không?
_ Thật, anh bảo đảm! Anh không tin căn bệnh này không có biện pháp chữa trị!
_ Nhưng…. nhưng tại sao…. anh Long lại… lại tốt với em như thế?
_ Đừng nói vậy! Chúng ta là… là…. anh… em mà!
Không, ngay chính lúc này anh cần phải bày tỏ tình cảm của mình với cô bé. Cô bé đang rất suy sụp, cần 1 sự động viên và 1 bàn tay nâng đỡ, nhưng mà……
Cô bé mắc 1 cơn bạo bệnh mà chưa chắc gì đã qua khỏi như anh nói. Là an ủi thôi, anh có phải bác sĩ đâu, nếu là bác sĩ thì cũng chỉ làm bác sĩ tâm lý, chẳng giúp ích được gì! Anh phải làm gì cho cô bé bây giờ, anh vô cùng tuyệt vọng, chắc có lẽ cô bé càng tuyệt vọng hơn bởi giờ đây, niềm vui cuối cùng là người con trai mới quen cũng bỏ cô mà đi, lại mắc trong người chứng bệnh quái ác, làm sao cô bé có thể đấu tranh nổi đây, cô bé ơi, tha lỗi cho anh, anh hoàn toàn bế tắc, anh đúng thật nhu nhược quá phải không!? Anh rũ rượi ngồi bệnh xuống bậc tam cấp trước cửa tiệm bánh như người mất hồn….
_ A, chào anh! Có phải anh là anh của Bảo Ngọc không?
_ Cậu… cậu là…
_ Tôi gặp anh trong bệnh viện đó, anh nhớ chưa?
Thì ra là tên con trai khốn kiếp đã làm cô bé đau khổ đây mà. Bây giờ anh chỉ muốn đứng lên mắng cho hắn 1 trận, sau đó sẽ đấm vào cái mặt dơ bẩn ấy! Nhưng anh không có quyền, nghĩ đến đây, cục tức trong anh hạ xuống phần nào…. Anh tiếp.
_ Sao cậu biết tôi, tôi nhớ tôi không quen không quen cậu!?
_ Bảo Ngọc nói cho tôi nghe rất nhiều về anh. Hì hì hì, Bảo Ngọc dạo này thế nào rồi? Còn nhắc tới tôi không?
_ Cô ấy suy sụp và buồn rầu suốt ngày vì nhớ cậu. Tại sao cậu không đến thăm cô ta?
_ Ấy ấy, tôi còn nhiều chuyện lắm, không có thời gian đâu. Với lại chơi với người bệnh nhỡ bị lây thì sao?
_ Đồ ngốc, ai nói Bảo Ngọc bị bệnh! Cậu không yêu cô ta ư?
_ Chính mẹ cô ấy nói chứ ai, tôi thì ngỡ đâu với được cái cơ ngơi đang sáng lạng của cô con gái chủ tịch, ôi, dè đâu, cô ấy bạc mệnh quá, tôi còn rất là… yêu cô ấy, nhưng tiếc là cô ấy vắn số quá!
_ Thằng khốn, vậy mà mày dám nói dối với Bảo Ngọc là mày đi du học nước ngoài!
_ Anh nhìn xem, tôi là kẻ đầu đường xó chợ, chỉ giả vờ thư sinh trước mặt cô ấy, người như tôi có cái diễm phúc đi du học sao? Ha ha ha.
Tới giờ, anh không còn nhịn được nữa, phải dạy cho tên đểu cáng này 1 bài học, thế là anh lao vào, 1 cuộc ẩu đả xảy ra. Anh bị thương đầy người, do hắn là tên côn đồ nên chẳng nương tay với ai bao giờ, hắn hết đánh rồi đá vào bụng, vào mặt khiến máu văng dính đầy chiếc áo sơ mi trắng anh mới mua tuần trước.
_ Này 2 cậu kia, giữa thanh thiên bạch nhật mà đánh nhau thế à. Đúng là lũ ăn không ngồi rồi, muốn xơi trà trên đồn cảnh sát hay sao?
Hắn bỏ chạy, để lại anh nằm ôm bụng quằn quại dưới lề đường, rất may là người trong tiệm bánh thương tình, gọi xe ôm chở anh vào bệnh viện.
_ Muốn thanh toán nhau thì ra chỗ vắng ấy mà đánh gì đó đánh. Đừng chường mặt ra, tui ghét nhất mấy cái vụ này lằm!!!! Mà sao mỗi lần có người bị thương là tui ” nhiều chuyện” thế hông biết! – Người đàn ông nửa đùa nửa thật dằn mặt nói bằng giọng thương hại- Rồi, cậu có số phone nhà hông, tui gọi về kêu người nhà vào!
_ Không sao đâu chú, con tự lo được mà, cảm ơn chú! Bao nhiêu tiền để con trả?
_ Thôi cho qua đi, tui giúp người chứ không lấy của. Nhớ bảo trọng, tui dzìa nha!
Anh đang tắm, cố kì cho hết các vết dơ và vết bầm, sau đó rửa kĩ bằng xà phòng. Anh thay đồ, lấy hộp thuốc, cẩn thận băng lại vết thương. Thật là tệ, tự dưng hôm nay xui xẻo quá, đã không dạy được cho tên khốn ấy 1 bài học mà còn bị thương đầy mình. Mai làm sao đi học đây, còn phải gặp cô bé nữa. Anh thở dài, với tay lấy gói thuốc con Mèo, châm diêm rồi rít 1 hơi, khói thuốc bay lên trời, như cuốn theo bao sầu thương, muộn phiền. Bỗng có tiếng gõ của, anh dụi tàn, chạy ra đón khách, thì ra là… cô bé.
_ Em đi đâu giờ này thế, trễ quá rồi. Con gái ra ngoài ban đêm không tốt đâu!
_ Anh không mời em vào sao?
_ À…à…. em… vào đi!
Cô bé bước vào, hình như lúc nãy vì trời tối quá nên cô bé không trông rõ cái mặt đầy băng keo của anh. Cô bé khẽ lấy tay sờ lên má anh.
_ Anh làm sao thế, anh… đánh nhau àh?
Biết nói sao đây, nếu bảo là anh vừa đánh nhau với bồ cũ của cô bé, chắc cô bé sẽ giận anh, và chắc gì cô bé tin lời anh nói, anh bèn chối.
_ Đâu có, anh bị té xe, nhưng may mà chỉ bị thương nhẹ ngoài da, không sao đâu!
_ Như vậy mà không sao à?! Anh xem, mặt anh bầm tím kìa! Anh có bông thuốc không, lấy ra đây em bôi cho!
_ Đã bảo là không sao mà, đừng lo cho anh! Anh còn khoẻ lắm!
Rồi anh và cô bé ngồi nhìn nhau rất lâu. Không cần diễn đạt nhiều bằng lời, anh cũng hiểu tâm trạng cô bé lúc này rất hoảng loạn và muốn tìm người tâm sự. Mẹ cô bé mặc dù rất thương con nhưng cũng không thể bỏ công việc còn đang dang dở. Cô bé bắt đầu kể cho anh nghe về những kỉ niệm xa xăm thời còn bé, cô bé mong 1 ngày nào đó, có chàng hoàng tử cưỡi bạch mã sẽ đến đón mình vào sống trong lâu đài kiêu sa lộng lẫy. Nhưng bây giờ, cô bé chỉ cần chàng hoàng tử có tấm lòng chung thủy, biết yêu thương…
_ Em và anh ấy đã có những ngày thật đẹp bên nhau, tuy nó ngắn ngủi, nhưng anh ấy đã cho em niềm tin để sống. Em yêu anh ấy, anh ấy hứa sẽ trở về khi kết thúc việc học, em tin và sẽ chờ đợi anh ấy!
Thật tội nghiệp cho cô bé, nếu bây giờ nói ra sự thật về gã sở khanh ấy, chắc cô bé sẽ càng shock hơn, như vậy làm sao bệnh tình có thể khả quan được!?
_ Anh tin anh ấy sẽ trở về mà, em đừng lo. Chúa luôn đứng về phía chúng ta, những kẻ đáng thương!!
Cô bé ngả người vào vai anh, rồi như 1 người anh hiền từ, anh vuốt mái tóc bồng bềnh mượt mà của cô bé, cái cảm giác này, không phải là của 1 người anh đang an ủi em gái, mà là tình yêu của anh đang an ủi cô bé.
_ Em hãy can đảm lên, dù bất cứ việc gì xảy ra với em. Nếu em cảm thấy cô độc giữa thế giới này, thì đừng vội tuyệt vọng, vẫn có 1 người luôn quan tâm và mong em hạnh phúc!
” Đối với vũ trụ này, có thể em chỉ là 1 người
Nhưng mà đối với 1 người, em là cả 1 vũ trụ bao la”
Cô bé sẽ mãi là mặt trời soi sáng vương quốc mà anh ngự trị.
I will protect you anyway!!!!
_ Em xem phim Ngôi sao may mắn không? Anh mới mướn về, chưa xem, hay để anh bật coi nhé!
_ Cũng được! – Cô bé hiền từ đáp lại, hình như bây giờ cô chẳng thiết làm gì nữa!
Rồi cô bé ngả đầu vào vai anh, tay ôm cái gối, anh cảm thấy tim mình đang đập rất nhanh, chưa bao giờ 2 đứa có những cử chỉ thân mật đến như vậy! Anh khẽ choàng tay qua, để nhẹ lên vai cô bé. Cuốn phim thật xúc động, cô bé thút thít khóc, hình như nhân vật trong phim cũng cùng hoàn cảnh với cô bé, và như 1 phản ứng thông cảm, cô bé đã khóc.
_ Thôi, phim này buồn quá, mình xem phim hài nhé!
_ Cứ để đó đi, em muốn xem đoạn kết!
_ Nhưng phải hứa với anh là không được khóc nữa nghe chưa, con gái lớn già đầu rồi còn khóc! Chỉ là phim thôi mà!
_ But it makes me cry!!!
Anh lấy tay lau khô hàng nước mắt, nhìn sâu vào đôi mắt vô thần đã nhòa đi vì dòng lệ, cô bé nắm lấy tay anh, hôn vào lòng bàn tay ấm áp. Cô bé đưa bàn tay anh áp vào mặt mình.
_ Hãy truyền cho em hơi ấm, hãy ôm em đi Long, em lạnh quá!
Anh dang 2 tay ôm chặt cô bé vào lòng, nước mắt làm ướt đẫm 1 bên ngực áo, cô bé ngồi co vào người anh như con mèo nhỏ đang trong lòng chủ.
_ Bảo Ngọc…. anh……
Cô bé lấy ngón trỏ đặt lên môi anh, 1 hành động mà người con gái thường làm với người yêu mình như đã hiểu những gì anh ấy nói. Cô bé ôm anh và hôn vào má anh.
_ Anh Long, anh có yêu em không?
_ Anh….. ( Nói gì đi chứ Long, thường ngày mày vẫn hay thuyết trình, mày nói hùng hồn lắm cơ mà, sao bây giờ chỉ cần mày nói 3 chữ: ANH YÊU EM, mày lại không làm được? Cố gắng lên, dễ lắm, chỉ cần mày lấy can đảm, nên nhớ, tình yêu của 1 người đàn ông bao giờ cũng xuất phát từ cửa miệng trước khi con tim lên tiếng!!!)- Nghĩ đến đây, anh mạnh dạn nói!
_ Phải, anh yêu em, anh đã rất yêu em, ngay từ lúc gặp em, anh biết… trái tim anh chỉ thuộc về em và em đã hoàn toàn sở hữu nó. Nhưng em thật ích kỷ, khi em đánh cắp trái tim anh, em chỉ biết khóa chặt vào 1 chiếc hộp. Em biết không, tại vì chiếc hộp đó làm bằng thủy tinh nên từ trong đó, anh đã nhìn thấy em vui vẻ, em tay trong tay với người đàn ông khác, em chẳng hề thương xót anh, chẳng cho anh chút không khí để thở! Rồi… ngày qua ngày….. nó héo mòn theo năm tháng, nó tổn thương về mọi mặt. Nhưng… anh nghĩ nếu bây giờ em mở chiếc hộp ấy ra, có thể còn kịp, trái tim anh chưa hẳn đã chết, nó vẫn đang chờ đợi tình yêu của em…………………..
Nghe đến đây, cô bé òa khóc, anh cũng khóc theo, thế là tình yêu thầm lặng của anh suốt bao năm qua không hề là vô vọng…….
Hôm sau khi tan học, anh chạy đến tìm mẹ cô bé, anh phải hỏi về bệnh tình của cô bé, phải hỏi cho thật rõ, và anh mong rằng những gì cô bé nghe không phải là sự thật… Cầu xin Chúa, cầu xin Người đừng cướp đi tình yêu của con, khó khăn lắm con mới có được trái tim của cô ấy, xin Người đừng nhẫn tâm như thế, con có thể làm tất cả vì cô ấy, xin Người.
Đến nơi, anh dựng chiếc xe đạp ngay cạnh bồn hoa bằng đá.
_ Dạ, cho tôi hỏi, phòng chủ tịch ở đâu thế ạ?
_ Cậu cần gặp bà ấy để làm gì? Đang có cuộc họp, 1 tiếng sau cậu quay lại được không?
_ Dạ, cháu ngồi đây đợi cũng được!
Lâu lâu anh lại kéo cổ tay áo xem đồng hồ, sao hôm nay thời gian trôi qua lâu thế nhỉ? Mới có 20′… Ngồi nghĩ đến cuộc hẹn với Bảo Ngọc chiều nay mà anh cười thầm, ông Trời quả thật có mắt, không phụ bạc kẻ tội nghiệp này!
_ Long, con đợi bác lâu chưa?
Đang ngồi nghĩ vẩn vơ, bỗng tiếng nói của bác gái kéo anh về thế giới thực tại!
_ Dạ, con đến nãy giờ, nghe bác bảo vệ bảo bác có cuộc hẹn nên con ngồi đây chờ! Con… con có chuyện muốn hỏi bác!
_ Ở đây không tiện, giờ cũng là giờ ăn trưa, thôi ta ra quán nước đối diên nói chuyện nhé!
_ Dạ!
Anh vội mở khóa xe đạp, dắt bộ đi bên cạnh bà.
_ Cháu có chuyện gì quan trọng muốn nói với bác sao?
_ Cháu… cháu muốn hỏi về…. bệnh tình của Bảo Ngọc. Thưa bác, Bảo Ngọc… thật ra… bệnh của nó có… có trầm trọng lắm không hả bác? Có… có… nguy hiểm đến tính mạng…. không ạ????
Nét mặt anh mất bình tĩnh, như đang chờ đợi câu trả lời. Anh mong bác ấy sẽ nói không phải, hoặc là gì cũng được, miễn câu nói ấy không liên quan hay ” ảnh hưởng” đến tính mạng cô bé. Nhưng… không, bác ấy húp ngụm trà như nghẹn ngào, khẽ đặt tách trà xuống bàn 1 cách nhẹ nhàng, bác ấy tháo mắt kiếng, kịp lau hàng nước mắt sắp rơi xuống, không che giấu được cảm xúc, bác ấy run run nói trong nước mắt.
_ Bảo Ngọc… Bảo Ngọc nó… nó…..
Anh nắm chặt chiếc khăn bàn, lòng nghẹn thắt. Nói không nên lời, bác ấy bảo với giọng nghèn nghẹn.
_ Bác sĩ bảo nó….. mắc bệnh viêm thủy cấp. Ban đầu…. bác cũng không tin điều ấy là sự thật vì đó chỉ là phỏng đoán. Nhưng sau khi có kết quả xét nghiệm, bác như chết đứng khi đọc dòng kết luận: viêm tuỷ cấp….. hu hu hu – Nói đến đây, bác ấy bật khóc, chiếc khăn mù xoa ướt đẫm nước mắt.
_ Rồi… bác sĩ bảo…. có…. cách chữa trị…. không ạ?
_ Bác sĩ nói bệnh này rất khó chữa, chỉ những nước tiên tiến may ra còn hy vọng!…. Bác rất muốn đưa nó sang US để chữa trị, nhưng… mà….
_ Tại sao…. tại sao lại… không ạh?
_ Bác… bác…… thôi… hết giờ ăn trưa rồi… bác… bác có việc… con… về cẩn thận nhé!
Bác ấy đứng dậy, lấy tay che miệng để giấu khuôn mặt đau khổ của mình. Còn anh… anh ngồi bất động như pho tượng tại chỗ… Như vậy là……. Bảo Ngọc…. Bảo Ngọc sắp chết ư? Không! Không thể như thế được, anh chỉ mới thổ lộ tình cảm của mình cho cô bé nghe thôi mà!? Anh chưa được cùng cô bé đi nơi này nơi kia, anh chưa được thưởng thức tiếng yêu mà cô bé trao cho anh, anh chưa làm gì cả!!! Tại sao??? Tại sao???
…….
Mưa ơi, sao mưa mãi rơi, chừng nào mưa mới dứt nặng hạt. Mang theo con tim đang quặn thắt, cả 1 tâm hồn giá băng. Ngày mai trời quang hay lại mưa; ngày mai trời quang hay lại mưa??” Anh ngồi thì thầm hát bài hát mà cô bé viết tặng anh, 1 kỷ niệm thật đẹp….
” Ngày mai… trời… quang…. hay ….. lại….. mưa…” hic hic hic, tiếng hát đứt quãng pha kém tiếng thút thít của anh lẫn tiếng mưa bắt đầu rơi trên mái hiên nhà nghe lộp bộp như tiếng đập con tim anh lúc này, cũng loạn nhịp… cũng nhanh và hối hả như thế….
Anh dắt chiếc xe đạp, nặng nề lê bước về nhà, dưới cơn mưa rào. Thật mát, như ông Trời cũng đang khóc cùng anh, chia sẻ những nỗi buồn dồn dập, anh chỉ mới vui được có 1 ngày, và giờ đây anh phải đau khổ suốt đời. Nhưng anh thắc mắc tại sao bác gái lại không đưa Bảo Ngọc đi nước ngoài chữa trị? 1 người mẹ thương con như thế sao lại có thể đắn đo vì 1 chuyện cỏn con trong khi đó bác ấy hoàn toàn đủ khả năng lo liệu chuyện ấy cơ mà!? Anh thơ thẩn men theo con đường tấp nập, mưa cũng tạnh, nhưng bầu trời âm u quá, chợt nhớ tới buổi hẹn với cô bé, anh phóng xe chạy bán sống bán chết về nhà. Kể từ giờ phút này, anh sẽ không bỏ rơi cô bé, anh sẽ mãi ở bên cạnh cô bé….
_ Anh Long đi đâu thế, em đến mà chẳng thấy anh đâu cả?
_ Anh đã bảo em cứ ở nhà, anh sẽ tới đón em, trời mưa ướt đường trơn đi lại rất nguy hiểm!
_ Ở nhà đợi anh em thấy sốt ruột quá, sợ anh lại quên….
_ Anh sẽ không bao giờ để em đợi đâu. Anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em!
Anh la thật lớn rồi kéo cô bé ôm chặt vào lòng…
_ Bảo Ngọc, anh sẽ không bỏ rơi em đâu, dù thế nào, anh cũng mãi mãi ở bên cạnh bảo vệ em!!!!
_ Anh này, sao hôm nay lạ vậy, tự dưng lại khóc. Anh bảo em con gái lớn già đầu không được khóc, giờ anh lại khóc trước mặt em, là sao????
Cô bé cười rồi lấy tay lau nước mắt như chính anh đã làm với cô bé tối hôm qua.
_ Đi chơi mà cái mặt như đưa đám. Cười lên nào!
Long gượng cười, nhìn vẻ hồn nhiên của cô bé, anh không thể nào nghĩ rằng cô bé đang mang trong người căn bệnh ấy! Anh dắt xe đạp, cô bé ngồi 1 bên, 2 tay ôm chặt eo anh, tựa mặt vào sóng lưng.
_ Bây giờ em muốn đi đâu?
_ Em muốn đến sông Bạch Đằng hóng gió!
_ Em đang bệnh, gió sông sẽ không tốt đâu. Hay anh chở em đi ăn kem nhé!
_ Anh này, sao anh bảo em muốn gì anh cũng chiều em mà!?
_ Nhưng mà….
_ Giờ anh có đi không, anh không đi là em giận đó nha!
_ Thôi được rồi, em lúc nào cũng nhõng nhẽo với anh!
Từ nhà mà đi ra Sài Gòn ngắm sông Bạch Đằng, lại gặp chiếc xe đạp cà tàng chắc phải đạp đến khuya mới tới. Nhưng phải, dù cô bé muốn gì anh cũng chiều, giờ đối với anh…. cô bé là quan trọng nhất. Có ích kỷ quá không khi nói như thế? Không, chính số phận đã ích kỷ với anh, không cho anh được tận hưởng trọn vẹn những giây phút tuyệt vời này và chính anh cũng trách chính mình. Chúa không cho anh được yêu, mà có chứ, Chúa đã cho anh yêu đấy chứ, nhưng chỉ là 1 tình yêu đơn phương tưởng chừng như vô vọng. Ông Trời quả thật rất thích đùa giỡn với con người, chỉ mới đây thôi, anh vừa đón nhận tiếng yêu từ cô bé, như 1 món quà hạnh phúc sau bao năm chờ đợi, vậy mà ông nỡ nhẫn tâm cướp mất nó trên tay anh……………
_ Anh Long, em đói bụng quá! Hay mình đi ăn hủ tíu đi anh!
Vẫn là Bảo Ngọc của ngày nào, vẫn vòi anh mua thứ này mua thứ khác. Có nhiều lúc, anh tưởng mình như thằng osin bị sai khiến không lý do, nhưng tại sao lại gọi là không có lý do nhỉ? Chính tình yêu đã sai khiến anh đấy chứ, dù như thế nào, anh cũng nguyện làm thằng osin phụ vụ cô bé suốt đời cũng được!
1 buổi chiều thật êm ả. Được bên cạnh cô bé như thế này đã là mong muốn bấy lâu nay của anh. Mong sao cho giây phút này đừng trôi qua quá nhanh để bao hụt hẫng lại làm anh thất vọng…..
_ Trời hôm nay thật âm u. Mưa chỉ 1 chút mà lớn quá!
_ Em thích trời mưa!
_ Vậy anh cũng thích trời mưa!
_ Tại sao, tại em thích mưa nên anh cũng thế à? Anh thật là…..
_ Hì, đó chỉ là 1 phần lý do. Trước kia, anh rất không ưa mưa, mưa ẩm ướt và lầy lội, ra đường lúc trời mưa phải mang ô. Thật khó chịu lắm! Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta quen nhau không? Hôm đó trời cũng mưa như trút nước, bố anh lại không mang ô nên phải ngủ nhờ 1 đêm ở nhà em. Và em rủ anh lên phòng chơi, em khoe với anh chiếc đàn dương cầm đắt tiền mẹ mới thưởng vì em vừa đoạt giải nhất cuộc thi piano toàn quốc….
_ Vậy mà đã gần 2 năm rồi nhỉ…. Thời gian trôi qua nhanh quá, em cứ tưởng mọi chuyện chỉ mới xảy ra đây thôi. Long, em xin lỗi…….. Hồi trước em từng trách anh là 1 kẻ nhu nhược, luôn thất bại trong tình yêu và anh bảo: phải, anh là kẻ nhu nhược, tình yêu đang đến rất gần mà anh còn không nắm giữ được. Nhưng em mới là kẻ ngu ngốc và đáng trách, tình yêu của anh dành cho em bấy lâu nay, những cử chỉ ân cần của anh dành cho em, những lời an ủi động viên mỗi khi em chùn bước, chỉ có anh là hiểu em từ trước đến nay, bạch mã hoàng tử luôn ở bên cạnh em, quan tâm, chiều chuộng còn hơn cả mẹ em, … thế mà…. em mù quáng không nhận ra…. Em…. em… xin…. lỗi….!!!
Phải, tình yêu rất mong manh, nhỏ nhoi, nó sẽ tự mọc cánh mà bay đi. Nếu bạn không biết cách khống chế nó và ôm thật chặt nó, nó có thể đưa bạn lên thiên đường và cũng có thể kéo bạn xuống địa ngục!!!
_ Long, em cảm thấy mệt trong người quá. Em muốn đến hội trường, anh chở em tới đó được không?
_ Để làm gì?
_ Em muốn nghe anh đàn…..
Anh im lặng, vì chỉ bấy nhiêu thôi anh cũng hiểu bây giờ cô bé không muốn về nhà, chắc hẳn cô rất chán chường không khí ngột ngạt trong cái căn nhà rộng thênh thang ấy…..
Anh chở cô bé đến hội trường, lúc này cô bé đang rất mệt mỏi và kiệt sức, cô không giữ được thăng bằng, loạng choạng như người say rượu.
_ Em mệt lắm không? Hay anh đưa em về nhà nhé!?
_ Anh cứ chở em đến đó! Em muốn đến đó, em sợ… tới lúc đó, em… không có dịp nhìn anh chơi đàn nữa…
_ Em nói gì thế, sao lại không có dịp, dù thế nào, suốt đời này anh cũng sẽ chơi đàn cho em nghe!!! Bất cứ lúc nào em muốn!!!
Anh đạp xe thật nhanh, luôn miệng nói…
_ Em ôm anh chắc vào! Em cảm thấy mệt lằm không?
_ Anh cứ chạy đi, em ổn mà…..!!!
…
_ Giờ này tối lắm rồi, anh sợ người ta sẽ không cho vào. Nhưng không sao, anh sẽ làm mọi cách để đưa em vào trong đó!
_ Anh Long….
_ Gì?…..
_ Cảm ơn anh… Cảm ơn anh luôn ở bên cạnh em!
_ Đừng nói thế! Anh đã bảo bất cứ chuyện gì em muốn, anh có thể đáp ứng cho em, cho dù ngoài khả năng, anh vẫn chấp nhận! Em là ngọn lửa của cả cuộc đời anh….
Long trèo qua hàng rào, rồi đưa tay kèo cô bé lên, anh không hiểu vì sao cô bé lại muốn đến đây vào giờ này? Vào bên trong, có 1 chiếc đàn piano người ta đặt sẵn ở đó, cũng đúng, còn 5 ngày nữa là đến đại hội rồi… thời gian trôi qua thật là nhanh!
_ Rồi, bây giờ anh hãy tưởng tượng là mình đang biểu diễn cho hàng trăm khán giả bên dưới xem, hãy đàn bản khúc ” Cơn mưa đầu hạ” mà anh đã tập mấy tháng nay bằng tất cả những gì anh có thể thể hiện được đi nào!
Cô bé nhìn anh trìu mến. Anh bắt đầu lướt nhẹ những ngón tay đi trên phím đàn, nhịp điệu bài hát này trầm buồn, nên người chơi nhạc cũng phải có 1 nỗi buồn hòa quyện vào từng nốt nhạc, như chính tâm hồn anh đang hòa quyện vào trái tim cô bé. Cô bé lúc này rất mệt mỏi và khá kiệt sức, cô ngã lăn ra bất tỉnh dưới sàn. Anh hốt hoảng, chạy lại đỡ cô bé.
_ Bảo Ngọc, em sao thế, tỉnh lại đi, Bảo Ngọc, đừng làm anh sợ mà!!
Lây lây 1 hồi không tác dụng, anh xốc cô bé dậy và vội vã đưa đến bệnh viện…..
1 giờ, 2 giờ….. Mẹ cô bé cũng đã đến, dáng vẻ hớt hãi, vừa thở hổn hểnh vừa hỏi.
_ Sao… sao rồi… con bé…. sao rồi…..?
_ Dạ, bác sĩ đang truyền nước biển và làm xét nghiệm lại 1 lần nữa…..
Long trả lời 1 cách vô vọng rồi ngồi bệnh xuống cái ghế trước cửa phòng cấp cứu, ôm mặt, vò đầu, đau khổ khóc. Bác gái cũng ngồi theo, đặt tay lên vai anh, trìu mến nói.
_ Long, cảm ơn con, cảm ơn con luôn ở bên Bảo Ngọc, bác cảm ơn con!
_ Từ ngày mẹ con mất, con xem bác như là mẹ của con vậy, bác đồi với con rất gần gũi và không có khoảng cách. Hơn nữa, con rất yêu Bảo Ngọc, con… con không thể bỏ rơi cô ấy!
_ Vậy… chúng ta hãy cầu xin Chúa, hãy cầu xin Chúa ban sức mạnh để Bảo Ngọc vượt qua nó, đấu tranh với tử thần!!!! XIn Chúa, lạy Chúa, cầu xin người!
3 tiếng sau, ca cấp cứu kết thúc, bác sĩ và các cô y tá đẩy chiếc băng ca về phòng hồi sức. Bác gái vội đứng dậy, hỏi dồn bằng nét mặt hết sức lo lắng.
_ Nó sao rồi thưa bác sĩ, nó sao… sao rồi!????
Ông bác sĩ đứng tuổi, nói nhẹ để an ủi bác ấy.
_ Hiện giờ, cô bé đã qua cơn nguy kịch. Nhưng như thế chưa phải là ổn, căn bệnh sẽ lại tái phát, đồng thời còn có thể nặng hơn hôm nay và mức độ trầm trọng sẽ gia tăng. Tôi e là….
_ Ôi… Chúa ơi! Tội nghiệp con bé!
Anh ôm bác gái, vừa khóc vừa nói.
_ Bác đừng lo, Chúa sẽ không để Bảo Ngọc ra đi đâu, con tin Bảo Ngọc có thể chiến thắng được tử thần. Giờ bác ở lại phòng hồi sức để chăm sóc Bảo Ngọc, cháu sẽ đi nói chuyện với bác sĩ 1 lần nữa!
Long dìu bác ấy đến bên cạnh Bảo Ngọc và khẳng định 1 lần nữa, mặc dù trong lòng anh lúc này cũng đau như cắt không thua gì chính người mẹ đáng thương…
_ Thưa bác sĩ, cháu có chuyện thắc mắc, mong bác sĩ giải thích!
_ Cậu là….
_ Dạ… cháu là người nhà của cô bé lúc nãy…
_ Ồ… tôi nhớ rồi. Cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi. Chúng ta vào đây nói chuyện!
….
_ Thưa bác sĩ, căn bệnh ấy có thật là… không có cách chữa trị thật sao?
_ Ừm… chỉ còn 1 cách, nhưng khả năng sống chỉ có… 45%….
_ Thưa, là cách gì ạ???
_…….
_ Vâng… cháu hiểu, cháu sẽ nói với mẹ cô bé….
Anh chào bác sĩ rồi thất thiểu đi ra, trời đất như quay cuồng. Anh vào toilet, vụt nước đắp lên mặt, rồi soi mình trong gương, khuôn mặt hốc hác, xanh xao của anh khiến anh không thiết cuộc sống này nữa. Cô bé là niềm vui sống của anh, giờ niềm vui sống ấy sắp rời bỏ anh. Nhưng không….! Anh phải bàn việc này với bác gái, bằng mọi giá, phải cứu sống cô bé! Khi nghe anh truyền đạt lại lời bác sĩ vừa nãy, bác gái kịch liệt phản đối.
_ Không! Dù thế nào cũng không được!! Không thể như thế, bác không thể….!!!!!!!
_ Bác gái, chẳng lẽ bác không thương Bảo Ngọc hay sao!?
_ Có… có chứ… Nhưng mà… nhưng mà….
_ Con cũng rất yêu cô ấy. Tình yêu của bác và tình yêu con dành cho cô ấy rất giống nhau. Nhưng có 1 điều, sự hy sinh cho tình yêu khác nhau. Bác gái, con van xin bác, con van xin bác!!!
Bác gái im lặng, nhìn anh 1 cách xót thương, chính bà giờ đây cũng rất đau khổ vì đứa con gái mới lớn, nó thật đoản mệnh….
_ Anh Long, hôm nay là thứ mấy rồi?
_ Thứ 6!
_ Vậy… là…. còn… còn 4 ngày nữa thôi…..
_ Phải, ngày trọng đại ấy sắp đến rồi!
_ Tiếc… tiếc quá nhỉ! Em… không.. thể đến… đó được rồi!!!! Nhưng anh phải….. phải hứa với… em, anh… anh sẽ biểu… diễn… thật tuyệt vời….., hứa… hứa với em….!!!
_ Anh… anh hứa! Em phải cố gắng lên, em sẽ khoẻ lại thôi, ngày đó mà thiếu mặt em, sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa!!!!
Anh mếu máo nói, cô bé lấy tay xoa lên mặt anh.
_ Em… em cũng… hứa… với anh, em… em… sẽ vượt lên số phận, em… em… sẽ… không ngã gục… em… em hứa!!!
…………
Ngày ấy cũng đã đến thật nhanh, tối hôm ấy, anh đã ở trong bệnh viện với cô bé, chính cô bé lúc này mới cho anh nguồn động viên mạnh mẽ. Trông anh tiều tụy vì thiếu ngủ, đến nỗi bác gái phải giục anh về ngủ cho lại sức để mai còn chuẩn bị đi thi, nhưng anh nhất quyết không muốn về. Anh nghĩ Bảo Ngọc cần anh và chính anh cũng đang rất cần cô bé!
_ Anh Long… mấy giờ…. rồi?
_ 2 giờ sáng rồi! Em ngủ đi!
_ Em… em không ngủ.. được! Em… cũng… đang…. rất hồi hộp!
_ Em đừng nghĩ ngợi nhiều, anh hứa sẽ thi thật tốt, không làm em thất vọng đâu!
_ Mấy… mấy ngày nay, anh không…. đến giảng đường….., chỉ… vì em, sẽ… ảnh hưởng đến… chất lượng của…. bài thi….!
_ Không sao, nếu thất bại, năm sau anh sẽ thi lại! Nhưng anh đã hứa với em rồi, anh sẽ không bao giờ thất bại đâu!
_ Em… em… tin anh!
6 giờ sáng hôm đó, anh sửa soạn, trước khi đi, cô bé thì thào vào tai anh.
_ Anh đưa… đưa em chiếc… phone. Đến… đến lúc anh.. trình diễn, anh… anh hãy gọi điện…. cho em! Mặc… dù… em không thể tới… đó, nhưng… nhưng em… có thể nghe anh… hát… qua… chiếc… phone này!
Anh đặt phone vào tay cô bé, hôn lên môi cô bé.
_ Phải ráng đợi anh, anh hứa sẽ chơi thật hay! Anh hứa…..!!!
Rồi anh bước ra cửa, ngoái nhìn 1 lần nữa, tinh thần anh lúc này rất hổn loạn, song cũng phải cố gắng hết sức mình, vì… cô bé…….
Đến hội trường, anh gặp thằng Trí, hôm nay trong nó có vẻ hí hửng và sung độ lắm. Gặp anh, nó vỗ vai hỏi thăm sức khoẻ.
_ Sao rồi người anh em, mấy bữa nay trốn đi đâu mà không đi học hả?
_ Tớ ở bệnh viện…
_ Chết! Người nhà có chuyện à??
_ Bảo Ngọc bị bệnh!
_ Bảo Ngọc, à… con nhỏ đỏng đảnh đó hả, ê… hay là ông và nó đã….!!?????
_ Thôi, đừng hỏi lôi thôi nữa, thầy có hỏi tại sao tớ nghỉ không?
_ Hên cho cậu đấy, thầy bảo nếu mà nghỉ thêm mấy ngày nữa thôi là chấm trượt bữa thi hôm nay ngay!
_ Vậy à…..
Có quan trọng gì đâu, trong đầu anh lúc này chỉ nghĩ đến cô bé, sau buổi biểu diễn hôm nay, anh sẽ…… Bất luận như thế nào, hôm nay anh phải thi cho thật tốt, gạt bỏ mọi thứ, tập trung vào những phím đàn!
_ Mọi người chuẩn bị hết chưa, 5 phút nữa là buổi biểu diễn bắt đầu đó!
Do đây là cuộc trình diễn không có sự sắp đặt trước nên các thí sinh buộc phải bốc thăm lấy số thứ tự.
_ Long, mày ra trước kìa, ráng mà chơi cho thật nổi nghe chưa coan!!!!
Thằng Đức cười động viên. Anh làm dấu thánh giá, nắm tay để lên ngực áo tự trấn an mình! Rồi tiếng khán giả vỗ tay vang dội cả khán phòng khiến anh càng hồi hộp hơn.
_ Và xin giới thiệu phần trình diễn của Hoàng Xuân Long!!!
Anh cúi đầu chào mọi người….
Anh bật điện thoại, cố tình để chiếc điện thoại ngay đó, trên cái đàn duơng cầm. Cô bé thấy số phone anh hiện trên màn hình, mặc dù rất mệt mỏi, nhưng cô bé vẫn cố bắt máy; và… cô bé đang nghe bản nhạc ấy, không hiểu tại sao cô bé lại khóc nữa, khóc nhiều là đằng khác. Cái gối nằm ướt đẫm nước mắt.
Cô bé ơi, anh đang đàn cho cô bé nghe đấy, cố bé có nghe thấy gì không? Duờng như tiếng khóc của cô bé làm át tiếng hát lẫn tiếng đàn đang du duơng của anh. Ngoài trời đang mưa đó, cũng chính là lúc bản nhạc ” Cơn mưa đầu hạ” mà cô bé viết tặng anh ngân vang âm điệu thật buồn.
…….
Mưa ơi, sao mưa mãi rơi, chừng nào mưa mới dứt nặng hạt. Mang theo con tim đang quặn thắt, cả 1 tâm hồn giá băng. Ngày mai trời quang hay lại mưa; ngày mai trời quang hay lại mưa??” Anh ngồi thì thầm hát bài hát mà cô bé viết tặng anh, 1 kỷ niệm thật đẹp….
Lời hát vừa chấm dứt và cũng là câu kết cho bản tình ca buồn :” CƠn Mưa Đầu Hạ”. Cô bé thở dài, kịp khóc nấc lên 1 tiếng rồi buông rơi chiếc điện thoại xuống đất, lim dim đôi mắt như sắp đi vào cõi u mê, 1 thế giới khác. Tiếng khóc của mẹ cô bé, tiếng giày bác sĩ, tiếng bánh xe chiếc băng ca… Cô bé gần như không còn nghe thấy gì nữa!
Chỉ cảm nhận được mọi thứ xung quanh đang mờ dần… mờ dần….
_ Bảo Ngọc ơi, tỉnh lại đi con, tỉnh lại đi con ơi, con mà có làm sao, thì mẹ thà chết theo con, Ngọc ơi!!!…..
Đó là những lời cuối cùng mà cô bé nghe được trước khi nhắm mắt để lên bàn mổ…. chiến đấu với tử thần, ranh giới giữa sự sống… và… cái chết….
_ Long, anh thi được không?
_ Anh thành công rồi, nhưng mà tại sao em đã hứa với anh là em sẽ đến mà?
_ Em xin lỗi!…..
_ Lại đây nào…. Lại đây với anh….
_ Anh Long, anh hứa đi, từ nay về sau anh sẽ không bao giờ rời xa em nhé!?
_ Cái này anh sẽ không hứa đâu!
_ Tại sao lại không? Anh…. anh hết yêu em rồi à?
_ Là vì anh yêu em nên anh biết chắc chắn suốt cuộc đời này, anh sẽ mãi mãi gắn bó với em, anh không cần phải hứa mà em vẫn tin anh, thế mới là tình yêu chứ!!!
_ Em yêu anh….
Bàn tay cô bé vuột khỏi tay anh…. mất phương hướng, cô bé té ngã, rồi vội đứng lên, cô vừa đuồi theo anh vừa hoảng hốt thét lên.
_ Long, Long, anh đâu rồi, anh bảo sẽ không bao giờ rời xa em kia mà. Long, em không thể sống thiếu anh, Long, trở lại với em đi mà… Hu hu hu…. Em… em lạnh quá…. em lạnh quá, anh đã nói anh sẽ làm ngọn lửa sưởi ấm trái tim em mà. Rồi lúc em nóng bức trong người, em sốt, thì ai lại làm cơn gió thổi mát tâm hồn em???? Long… hu hu hu, anh không thể bỏ rơi em như thế được, vì tình yêu của chúng ta, xin anh, xin anh!!! Đừng bỏ em 1 mình cô độc, em van xin anh!!! Đừng bỏ rơi em, đừng bỏ rơi em!
_ ĐỪNG BỎ RƠI EM, LONG, ANH ĐÂU RỒI, ĐỪNG…. ĐỪNG ĐI!!!!
Cô be giãy giụa trên giường, mặc dù vết mổ chưa lành nhưng cô không có cảm giác gì cả. Mẹ cô bé phải nắm lấy tay cô bé, trấn an, rồi ôm chầm lấy cô bé vào lòng!
_ Bảo Ngọc, con làm sao vậy, mẹ đây, mẹ đây, mẹ sẽ không bỏ rơi con đâu!!
_ Đây… đây là đâu, con… con còn… sống hay … đã chết!!!
_ Cảm ơn Chúa, lạy thánh Amen, con đã vượt qua cơn nguy kịch!!
_ Con… con đang ở đâu? Thiên đường… hay… Ngạ Quỷ??? CÒn…. còn anh Long đâu rồi, con… con muốn gặp anh Long, cho con… gặp anh Long, anh… Long đâu rồI!!!!!??????
_ Long… à…. thằng Long nó… nó đi với bố nó sang nước ngoài rồi. Nó… nó bảo anh nó ở Mỹ bảo lãnh cho nó với bố nó từ rất lâu. Mấy hôm qua người ta kêu phỏng vấn, nó sợ con buồn nên không dám nói cho con nghe…. Sáng hôm nay máy bay đã cất cánh, nó gửi lời hỏi thăm con và chúc con hạnh phúc!
_ Không, mẹ nói dối con. Anh Long không bao giờ bỏ rơi con, huống chi anh ấy đi thì phải báo với con 1 tiếng chứ!????
_ Mẹ đã bảo là nó sợ con buồn nên không nói với con!
_ Anh ấy làm như vậy.. con càng đau khổ hơn…….
Cô bé khóc thét, úp mặt vào gối, tại sao chuyện này lại đột ngột như thế? Huống chi cô vừa hết bệnh, anh tệ đến nổi không đến đây với 1 lời an ủi, động viên sao? Anh có thể không đi cơ mà, cái lý do đó đâu khiến anh vô tình như thế????
Cô bé càng suy nghĩ càng tủi thân, khóc mệt, cô bé thiếp đi, bà mẹ hiền nhìn con với ánh mắt vừa mừng vừa thương cảm cho đứa con gái bé bỏng của mình ngày nào đã trưởng thành, biết khóc vì tình yêu. Tạ ơn Chúa, xin tạ ơn Người đã ban cho Bảo Ngọc 1 hy vọng sống nữa….
1 tháng sau….
Cô bé xuất viện, cũng giống như lần hôm trước khi cô từ bệnh viện về nhà, cũng khung cảnh mẹ sắp đặt để mừng sự ” trở lại” của cô. Nhưng… nó thiếu vắng 1 điều rất quan trọng, phải ha, thiếu anh… thiếu hơi ấm và sự ân cần chăm sóc, rót từng ly nước, móm từng muỗng cháo cho cô… Cô cố gắng kiềm lại nước mắt.
_ Cảm ơn mẹ, cảm ơn mẹ đã cho con tất cả!
Cô quàng tay ôm cổ mẹ và hôn vào má bà ấy.
_ Con gái mẹ, mẹ mong từ nay mẹ sẽ có nhiều thời gian ở bên cạnh con hơn!!!
Cô gật đầu rồi đi thẳng lên phòng, cởi bỏ cái áo khoác, cô vén màn, nhìn xuống bụi hồng trơ trụi vì mấy tuần nay không ai chăm sóc….. nơi mà trước kia cô và anh từng trò chuyện thân mật, hồi đó, cô cứ coi anh như cái Recycle Bin để cô xả hết mọi ưu tư, tâm sự, sau khi ” giải tỏa” xong thì cô cứ thế mà phất tay đuổi anh về, vậy là anh thất thiểu như 1 gã khờ dưới trời nắng chang chang đạp xe về nhà, nhưng bây giờ, muốn tìm lại cái ” Recycle” ấy cũng không có để mà tìm, những kỷ niệm bỗng chốc vụt đến, rồi lại bay đi như làn gió thoảng. Cô nhìn cây đàn Piano.
_ Đàn ơi, mày cũng buồn lắm phải không? Mày buồn vì lâu rồi không ai làm bạn với mày… Phải, tao cũng rất buồn đây, cũng chẳng ai làm bạn với tao cả! Thôi thì 2 chúng ta làm bạn với nhau đi nhé…. Hic hic…
Cô bé vừa nói v
_ Mưa ơi, từng giọt ngắn giọt dài, rồi bao niệm khúc, bao nỗi buồn, mưa cùng ta chia sẻ. Ta đứng đây, dưới cơn mưa này, ta hát, ta khóc, mặc mưa ướt đẫm thân ta…. Ta buồn, ta vui, chỉ có mưa là hiểu. Giờ ta đang rất buồn, ta buồn, ta đau vì người ấy bỏ đi rồi,……. Mưa ơi, mưa ơi, khóc đi, khóc cùng ta,cho dù ngày mai có như thế nào, ta cũng mãi chờ đợi thôi! Mưa ơi, sao mưa mãi rơi, chừng nào mưa mới dứt nặng hạt. Mang theo con tim đang quặn thắt, cả 1 tâm hồn giá băng. Ngày mai trời quang hay lại mưa; ngày mai trời quang hay lại mưa??
Tiếng đàn chấm dứt, cô bé gục mặt xuống những phím đàn mà khóc tức tưởi. Rồi 1 luồng gió thoảng bay qua.
_ Anh Long!!!
_ Bảo Ngọc!!!
_ Anh Long, sao anh nói là anh đi rồi?
_ Không, anh sẽ không đi đâu hết, anh sẽ mãi mãi ở bên cạnh em! Nhưng mà….. anh sẽ không hứa đâu!!
_ Chúng ta sẽ không bao giờ rời xa nhau nhé.
…… Ở dưới nhà, mẹ cô bé đang sửa soạn lại nhà cửa, bỗng nghe cô bé nói chuyện với ai đó, bà hỏi cô giúp việc.
_ Này, con bé nó nói chuyện với ai trên đấy thế?
_ Dạ, đâu có ai!?
_ Tôi vừa nghe con bé nó nói léo nhéo cái gì mà!?
_ Chắc bà nghe nhầm rồi, hay có lẽ cô bé mới xuất viện về, 1 phần nhớ cậu Long nên nói sảng???
_ Tội nghiệp con bé!!!
Bà lắc đầu, rồi nhìn ra ngoài cửa, bà thầm cảm ơn sự kỳ diệu của y khoa, và…… cảm ơn Long, cảm ơn Long đã hiến dâng mạng sống cho con gái bà mà giờ đây chính cô bé cũng không hề hay biết!
Long bị tai nạn lúc đạp xe về bệnh viện….. các bác sĩ đã dùng phần tủy của Long để ghép cho cô bé…. Chắc giờ đây là giây phút cuối cùng để cô bé nói chuyện với tình yêu của mình.
Long ơi, an nghỉ nhé!!! Có lẽ cuộc sống này không có tình yêu nào mãnh liệt như thế đâu!!!
© 2007 – 2010, nicky. All rights reserved.
tự póc tem lun…pó tay…truyện dài quá…tí đọc…:D
@ny: ráng đọc đi truyện hay lắm đó
@Un 🙂 hông có chi
@piglet: truyện này giống như bài nhạc tong-hua vậy đoó:)
Nhưng bài hát tong hua của wang lương khúc cuối là nhỏ con gái chết mất rùi.Nó chỉ kịp nghe bài hát của thằng này ngủm luôn mà.Làm gì có chuyện hiến dâng mạng sống.Thứ hai là phần thằng L nói chuyện với bác sĩ tự nhiên bị bỏ lửng bởi dấu…,xong cuối truyện thì bảo L bị tai nạn khi đạp xe tới Bv.Bó chíu luôn
truyện hay quá, thanks T nhe ^^
truyện hay lắm anh heo àh…làm sao lại có 1 tình iu như thế được…chắc chỉ có trong những câu chuyện của anh mà thôi…
đọc xuyên suốt mí chỗ dùng cô bé rất gượng >”<
ko hiểu hết! no more cm
ghét câu chuyện này wá! Tại sao lúc đầu anh ta lại nhu nhược nhát gan như vậy chứ,còn Bảo Ngọc…ngây thơ wá đáng! Long đã fải hy sinh wá nhiều,và đến lúc nào đó Ngọc cũng biết đc sự thật…nó làm em khóc!
và 1 điều nữa, 1 vài chỗ…nên thay từ cô bé = từ em thì biểu cảm sẽ nhẹ nhàng hơn!
@junny: ngay đoạn lúc nói chuyện xong vời bs, người đọc đã có thể tự đoán ra đc rằng sẽ có sự hy sinh 🙂 chứng minh là ở những fần típ theo, khi Long nói chuyện vời mẹ của Ngọc, cho nên khi bit các bs thay tuỷ của Long cho Ngọc ko có j` bất ngờ cả!
và hơn nữa! chi tiết Long bị tai nạn làm cho mẹ Long, và cả người đọc ko cảm thấy khó xử đối với bất hạnh trong tình iu của Long cùng việc thay tuỷ cho Ngọc
@junny: phần nói chuyện với bs dc ….để gây tò mò mà em!
@peNa: gọi cô bé là vừa có yêu quý vừa có quan tâm trong đó đó pé Na, pé Na ko hiểu hết đâu 🙂