Hình chỉ mang tính minh họa
Part 1
Quán đã chật người ngồi. Cũng chả trách, vì giờ là giờ tan học, mà quán trà lại được mở ở gần một trường học. Tôi quay sang cô bé bên cạnh mình :
– Xin lỗi em, không còn chỗ nào để ngồi nữa.
– Không! Vẫn còn mà chị. – Cô bé mỉm cười – Còn bàn kia kìa.
Tôi nhìn theo cái chỉ tay của cô bé. Đó là bàn của cậu ấy. Tôi vội vàng nói :
– Không được đâu. Chỗ ấy…
– Em không ngại đâu mà.
Rồi không chờ cho tôi tiếp tục ngăn cản, cô bé tiến thẳng đến chỗ đó.
– Tôi có thể ngồi đây không?
Người con trai ngước mặt lên, và hỏi :
– Sao cô không tìm chỗ khác?
– Hết chỗ rồi. Anh không thấy điều đó à?
Tôi e cô bé sẽ gặp chuyện không hay. Phải rồi, cậu ấy đâu phải là người bình thường.
Người con trai đảo mắt nhìn quanh, dừng lại trước một bàn có ba đứa con trai đang ngồi. Lập tức, bọn nhóc đứng lên :
– Ah, tụi em đi liền.
Nhưng cậu ấy cúi mặt :
– Không….tụi bây cứ ngồi đó! Nếu cô thích, cô có thể ngồi đây.
Cô bé vui vẻ ngồi xuống :
– Cám ơn! Ai ya, coi ra anh có uy quá ha. Tui thấy mọi người sợ anh lắm đó.
Người con trai không trả lời. Tôi đến gần :
– Em dùng gì?
– Cho em trà trân khoai môn. À này, anh có biết ý nghĩa của trà trân khoai môn không? Nó có nghĩa là sự thanh cao đó. Vị trà ngọt dịu, hương trả thơm lừng làm cho người uống có cảm giác nhẹ nhõm cõi lòng, không vướng bận, không buồn bực, luôn cho người thưởng thức cảm giác thanh cao. Và còn…..
Cô bé cứ say sưa mà nói, ai nấy trong quán đều nhìn cô chăm chăm. Cậu ấy không phải là người mà ai cũng có thể tuỳ tiện tiếp xúc nhiều. Tên của cậu ấy là Nguyễn Quang Nghị, thủ lĩnh băng nhóm giang hồ mà ai cũng phải nể sợ.
Lạ thật! Sao cậu ấy lại im lặng thế nhỉ? Cậu ấy không cho rằng cô bé là con người nhiễu sự à?
Một đứa con trai khác chạy vào :
– Đại ca….Em nghe nói tụi thằng Long…..Ah, cô nào đây thưa đại ca? Chị hai em hở?
Cậu ấy quay mặt đi :
– Không! Tôi không quen cô ấy.
– Thật sao? Vậy thì để em nhé.
Rồi sờ tay vào mặt cô bé :
– Cô em xinh quá! Tên gì vậy? Mấy tuổi rồi? Có muốn đi chơi với anh không?
Hắn nhíu mày. Tôi biết hắn sắp ra tay giải thoát cho cô bé y như cho tôi hôm nọ. Dù cậu ấy có thân thế như vậy, nhưng cậu ấy là một người đàng hoàng, tôi biết như thế.
– Buông bàn tay dơ bẩn của anh ra!
Không chỉ riêng gì tôi, mà tất cả mọi người đều sững sờ. Trong đó cá cả cậu ấy và tên có thái độ không đứng đắn kia. Chuyện gì vậy? Cô bé ấy….
Tôi biết là gã gây sự đã không còn hồn để mà phàn ứng nữa. Không ngờ ngoài cậu ấy ra còn có một cô gái có khái chất như vậy.
Một người đàn ông tiến vào quán :
– Thưa tiểu thơ, xe đã sẵn sàng.
Cô bé đứng lên :
– Được, chờ tôi một chút.
Rồi quay sang nhìn tôi, mỉm cười :
– Tính tiền cho em đi chị.
– Không cần đâu!
Cậu ấy đã lên tiếng ngăn lại :
– Tôi sẽ mời cô, coi như xin lỗi thay cho đàn em vì đã lỡ xúc phạm một vị tiểu thơ.
Cô bé cười :
– Vậy thì cám ơn anh trước. Ah, nhớ đừng quên ý nghĩa của trà trân khoai môn nhé! Tôi về đây.
Cô bé rời khỏi quán…
Part 2
Hôm sau, cậu ấy không ghé quán trà, mà phải hôm sau nữa, khi Quán trà vừa mở cửa vào buổi sáng thì cậu ấy quay lại.
Tôi dừng lại trước bàn cuối góc phòng, đặt ly trà xuống :
– Hôm nay cậu không đến lớp à?
Cậu ấy cười, nụ cười thật nhạt nhẽo :
– Ở đó tôi không được chào cháo đón như ở đây. Sao? Chị định đuổi tôi à?
Tôi xua tay :
– Không có đâu.
Tôi lặng lẽ quay về quầy tiếp tân khi thấy cậu ấy cúi mặt. Tôi có lần được nghe cậu ấy nói vè cái gọi là “Lớp hoc” rồi. Thì ra với cậu ấy, chỗ đó thật nhạt nhẽo. Không một ai muốn đến gần hay nói chuyện với cậu ấy. Tôi từng hỏi nguyên nhân, cậu ấy cũng không ngại mà trả lời rất thành thật. Thì ra họ sợ đụng chạm tới cậu ấy, họ sẽ không được yên ổn. Thầy cô chỉ cười một cách miễn cưỡng và nói “Rất mừng vì thấy em đến trường.”
Thật ra, tất cả đều giả dối. Hắn không hề được hoan nghênh ở đó.
Một cô gái đi vào quán :
– Anh hai…
Tôi tròn mắt nhìn cô bé. Cậu ấy nhíu mày :
– Em tới đây chi vậy, Bảo Châu?
Đây là em gái của cậu ấy. Cô bé rất dễ thương.
– Anh không về nhà 2 tuần nay rồi.
Đó là chuyện thường thấy. Tôi vẫn hay phát hiện ra cậu ta ngồi trong công viên khi quay về nhà sau giờ làm việc ở quán trà. Cậu ấy cứ ngồi đó, im lặng và im lặng. Tôi biết là cậu ta buồn lắm. Nhưng tôi không thể giúp gì được cho cậu ấy.
– Anh không thích.
Trả lời lạnh lùng thật.
– Sao anh mãi vẫn không chịu hiểu cho mẹ vậy?
– Cái đó phải để anh nói mới đúng. Sao mẹ vẫn mãi không chịu hiểu cho anh?
– Mẹ chỉ muốn tốt cho anh thôi?
– Anh không cần. Em về đi!
– Anh…
– Đại ca, tụi thằng Long…Ơ, tiểu thơ Bảo Châu.
Cậu ấy quay mặt đi :
– Mày tới đúng lúc lắm! Đưa Bảo Châu về.
– Nhưng còn tụi….
– Tao nói đưa Bảo Châu về!
Tên đàn em cúi mặt :
– Vâng! Mời tiểu thơ.
– Anh hai…
Nhưng cuối cùng, cô bé tên Bảo Châu đành đứng lên ra về.
Cậu ấy không khi nào cười tươi cả. Tận sâu trong tâm hồn lạnh giá ấy, một vết thương rất to, rất to mà không biết đến khi nào mới có thể lành lại. Tôi có thể làm gì cho cậu ta ngoài việc đứng nhìn? Tôi không phải là cậu ta, tôi không biết chuyện gì đã xãy ra, cũng như không biết cậu ấy đang nghĩ gì. Tôi chỉ là một nữ phục vụ của quán trà mà thôi.
Giờ tan học là khoảng thời gian mà tôi bận rộn nhất. Vào giờ ấy, khách ghé quán rất đông, tôi không có thời gian để ý bất cứ một ai. Ngoại trừ một cô gái đang hầm hầm đi vào quán…..
– Sao hôm nay anh không tới lớp?
Mọi cái nhìn đều dồn về bàn cuối phòng.
– Sao anh không trả lời? Anh đừng nói là anh bệnh đấy nhé! Trông anh khoẻ nh
© 2007 – 2009, nicky. All rights reserved.
chùi đất ui! đọc xong là lé lun íh
wên mất 1 chuyên gất nàh wan trọng…..
temmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
mmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
mmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
mmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
mmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmmm
chới đất m` cm đẹp ghia akakaaka…tem này,gió thổi bay này…á á chạy lại…lụm!
T
E
M
T
A
C
Ó
T
E
M
chịu hum nổi lun =))
trời đất ơi, chắc anh cắn em chít quá pé Na (nếu mà cắn người chết ko bị ở tù)….huhuhu
bài thì dài wo’u. E đọc title và cm cho title nhá’ ..
PÉ tI ĐaANg thèm Trà trân cHâu, cHĂc’ NgOn lem’ 😀 CM NHU DZAY DC HOK ANH T
hi`,hum bua xem blog cua ban e la ” luc tra chanh”,hum nay lai co them mon moi,hehe,con mon j nua hem a?hi`,mai di uong tra tran khoai mon moi dc,heheh
cái anh chàng trong truyện này sao mà giống nhân vật đoàn dự trong thiên long bát bộ quá.
truyện này đọc có thể đoán được mà! cũng chưa bất ngờ lắm!
@Siêu Trộm: trà này anh chưa ún nên ko bít lun!
@Danie: từ từ rùi đổ trà khác mà em
@miss rain: ùh truyện này ko bất ngờ lắm, truyện cho teen đọc mà
em mới ún hùi chiều! but cái thèn wỉ bán wán làm thé nào lại vắt nhầm cả tắc vào @__@ … chak tại bữa trước em hốt mất 1K trân châu free =))