Thời gian lặng lẽ trôi …
Không biết hai người đã ngồi đó bao lâu? Phin Cafe đã thôi không còn nhỏ tí tách từng giọt xuống ly nữa, nhưng có vẻ như chẳng ai buồn để ý tới việc thưởng thức đồ uống của mình. Cả hai dường như đang còn bận theo đuổi một ý nghĩ riêng nào đó, thật mải mê. Bên ngoài, trời đã bớt mưa, chỉ còn những giọt mưa nhỏ, bay bay trong gió. Từ đầu tới giờ gã chỉ im lặng, còn cô thì ngoài việc yêu cầu đồ uống cho hai người cũng chả nói thêm câu nào. Cũng lạ, đã hơn hai năm rồi, vậy mà cô vẫn nhớ khẩu vị của gã. Còn gã? có lẽ là chẳng nhớ cô thích uống gì nữa rồi, thế nên gã mới không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy cô yêu cầu một ly đen không đường cho mình. Gã đâu còn nhớ ngày xưa cô chỉ uống được mỗi thứ là nước sinh tố hoa quả mà thôi?
Thời gian vẫn trôi, lâu lắm …
Cuối cùng, cô lên tiếng, dường như cô không còn kiên nhẫn với gã được nữa. Cô phá tan sự im lặng đang bao trùm lên cả hai.
– Dạo này anh hơi gầy, và đen nữa, còn mái tóc, em thích anh để tóc dài hơn.
+ À! Đôi khi người ta cũng cần phải thay đổi chứ em, thật nhàm chán khi cứ mãi là một con người cũ.
– Phải – Cô ngẩn mặt lên nhìn gã, rồi chầm chậm lặp lại – Thật nhàm chán khi cứ_mãi_là_một_con_người_cũ. Anh thật ra chỉ có bề ngoài thay đổi, chứ con người lúc nào cũng vậy, chả thay đổi được. Vẫn cái kiểu lấp liếm như ngày xưa.
+ Ngày xưa – gã lặp lại. Thời gian trôi đi nhanh quá, mới đó mà cô đã có thể dùng tới từ “ngày xưa” rồi – ngày xưa …
– Phải, ngày xưa. Mà thôi, đừng nhắc tới ngày xưa nữa, em thấy là bây giờ anh sống rất tốt đấy chứ?
+ Ừ! Một cuộc sống hoàn toàn bình thường, không có em – gã nhấn mạnh từ “không có em” – còn em thì thế nào?
– Một cuộc sống hoàn toàn bình thường, không có anh – cô trả lời, vẫn không rời mắt khỏi mặt gã, cứ như thể sợ trên mặt gã có một sự thay đổi nào đó mà cô không kịp nắm bắt – Em còn biết là anh đang yêu một người mới.
+ Không – gã ấp úng – thật ra thì …
– Sao anh lại phải chối nhỉ? em đọc Blog của anh từng ngày, và em có thể tự hào rằng em hiểu anh lắm, anh đang yêu. Và thật nực cười nếu anh sợ em biết, chúng ta có còn là gì của nhau nữa đâu? Hơn hai năm rồi, và ai cũng có quyền sống một cuộc sống riêng, không_có_người_kia.
+ Không phải, chỉ là anh mới chỉ thích cô ấy thôi.
– Vậy là quá đủ rồi, chẳng phải là anh vẫn chỉ thường làm những gì mình thích sao? Anh là người như vậy mà. Chỉ làm những gì mình thích, không cần lý do – ngừng lại một chút như là để thở hay suy nghĩ, cô đề nghị – chúng ta dạo mưa nhé, lâu lắm em không được dạo mưa.
+ Nhưng … – gã chần chừ – sao em lại thích “lội mưa” như vậy?
– Vì nếu em dạo mưa, anh sẽ không thể nhìn thấy những giọt nước mắt của em, nước mưa sẽ làm nhoà đi tất cả.
+ Em khóc ư? – gã thốt lên ngu ngốc.
– Em đùa đấy – cô mỉm cười, nụ cười mà gã ước gì mình đừng có nhìn thấy, nó thật buồn. – từ lâu lắm em đã không cho phép mình được khóc nữa.
Nhét điện thoại và đồ đạc vào cốp xe rồi vứt lại quán, cả hai đi lang thang dưới con đường đang ướt mưa. Hà Nội đêm mưa thật đẹp, ánh đèn đường nhạt nhoà, leo lét, chiếu thứ ánh sáng mờ mờ lên mặt cả hai. Đường vắng bóng người, dường như chả ai lại dại dột đi ra đường trong thời tiết này. Gió thổi nhẹ, khẽ mơn man lên da mặt gã, bất chợt gã nhìn qua phía cô, dường như mưa đang phủ một lớp nước mỏng lên mặt cô, hay cô đang khóc?
+ Em đang khóc – gã lập bập – tại sao?
– Không, lâu lắm rồi em đã không cho phép mình được khóc, dù trong hoàn cảnh nào.
+ Tại sao? Nước mắt có thể làm tan đi mọi nỗi buồn – gã triết lý cũ rích.
– Phải, vì vậy nên em sợ! Em sợ nếu em khóc, nước mắt sẽ làm em hết buồn. Thế nhưng anh biết không? Nỗi buồn chính là sợi dây duy nhất còn lại kết nối em với anh, duy nhất, anh ạ.
+ …
– Sao anh không nói gì? Anh đã từng hỏi em, em có giận, có ghét bỏ, hay căm thù anh không? Sao anh lại nghĩ rằng em có thể làm vậy?
+ Bởi vì anh muốn em căm thù, hay ít ra là giận dỗi anh.
– Nực cười!!!
+ Bởi vì, sau tình yêu, cái đáng sợ nhất không phải là ghét bỏ hay thù hận, mà là sự lãng quên. Nếu như em lãng quên anh, thì thật là đáng sợ, anh đã không còn ý nghĩa gì với em nữa. Nhưng nếu em căm thù anh, thì ít ra anh cũng còn có một ý nghĩa gì đó đối với em.
– Nhưng chẳng phải là anh đang dần lãng quên em ư?
Gã im lặng, cúi mặt bước đi. Hai người đã chia tay nhau quá lâu rồi, có lẽ đã có lúc gã quên mất rằng gã đã từng yêu cô rồi thì phải? Gã vốn sống mà không quá nghĩ suy về quá khứ, cuộc sống của gã chỉ là hôm nay, thậm chí là không nghĩ xem ngày mai thế nào? Vì xét cho cùng, ngày mai cũng đã tới đâu? Gã biết rằng đó là một suy nghĩ không tốt. Nhưng khốn nỗi, gã chỉ làm những gì gã thích, không cần lý do. Cô lại lên tiếng, dường như cô có nhiều điều muốn nói lắm:
– Em ước sao bây giờ không phải là buổi tối, giá như mình đang đi giữa ban ngày…
+ Tại sao?
– Tại vì… anh không nhớ sao? Anh đã từng nói với em rằng, nếu em cứ đi mãi dưới mưa, em sẽ gặp cầu vồng, và phía bên kia cầu vồng, nắng sẽ đẹp lắm. Nếu là ngày, em sẽ biết được phương hướng để đi tới, nhưng bây giờ đang là đêm tối, dù em có đi đến đâu đi nữa, cũng chỉ có em với đêm mưa mà thôi…
Thời gian vẫn cứ lặng lẽ trôi…
© 2009, nicky. All rights reserved.