28 tuổi
Em kết hôn. Chú rể là một bác sĩ.
Mẹ em rất hài lòng, mẹ anh ấy cũng rất hài lòng.
Trời cao tác hợp, trăm năm bạc đầu.
Lời nguyện trong hôn lễ như lời nói cho người khác.
Em còn chưa sẵn sàng để làm nhân vật chính của ngày hôm nay.
Em nhìn chú rể cầm hoa đi đến, quỳ trước mặt mình nói,
“Em bằng lòng làm vợ anh không?”
Cả hội trường reo vang, ánh đèn rực rỡ.
Em nói, em bằng lòng.
Phải, em bằng lòng.
Người đàn ông trước mắt có việc làm ổn định, thu nhập khá cao, hoàn cảnh gia đình tốt, ngoại hình cũng ổn.
Nhưng từ đầu đến cuối, em không hề nói một câu “Em yêu anh”.
29 tuổi
Em mang thai, mọi chuyện đều cực kỳ cẩn thận.
Không dám chơi điện thoại, cũng chẳng dám xem TV.
Bạn cũ đến nhà thăm, nói cho em những kinh nghiệm nuôi con dạy trẻ.
Cô ấy đã làm mẹ từ hai năm trước.
Em cẩn thận nghe, lòng tràn ngập hạnh phúc khi nghĩ về đứa con trong bụng.
Bạn đột nhiên hỏi, còn liên lạc với anh ấy không?
Em bảo, quên lâu rồi.
Bạn trả lời: Tớ còn chưa nói anh ấy là ai.
35 tuổi
Em chưa bao giờ tin vào “lời nguyền bảy năm”.
Nhưng một vài lời đồn về chồng em, ít nhiều em cũng đã nghe được.
Một tin nhắn được gửi đến di động, người gửi tin là cô gái trong lời đồn.
Chồng em mua cho em dây chuyền, mua cho em túi.
Còn thề thốt, hứa hẹn rất nhiều.
Người xung quanh và cả bố mẹ đều khuyên nhủ:
“Chồng biết sai là được rồi.”
“Vẫn phải sống tiếp mà.”
“Nghĩ xem ly hôn xong thì phải làm sao?”
“Con đã lớn thế rồi.”
Em liền nghĩ về nhà, về xe, về khoản tiền tiết kiệm.
Và nhìn đứa con gái sắp lên Tiểu học.
Em tự nhủ, bên nhau bao năm như thế cũng chẳng dễ dàng.
Trên đời này, ai mà không từng một lần phải cúi đầu trước cuộc sống.
42 tuổi
Lớp đại học họp lớp kỷ niệm tròn hai mươi năm tốt nghiệp.
Em gặp lại người cũ thời đại học.
Khi ấy tuổi trẻ hăm hở, giờ thì phong nhã hào hoa.
Bạn bè nâng chén kể chuyện xưa, chợt có người bày trò, để hai người ngồi chung một chỗ.
Thoáng chốc, em thấy ngượng ngùng.
Anh ấy nói, em có ổn không?
Đôi ba lần rượu, anh ấy bắt đầu không còn tỉnh táo.
Bạn bè trêu cười, nói bao năm qua rồi, anh ấy vẫn còn căng thẳng lúc thấy em.
Chỉ có mình em biết, ánh mắt anh ấy nhìn em đã chẳng còn lung linh sáng.
Cũng đúng thôi, đã bao nhiêu năm như vậy.
Anh ấy cố gắng sống.
Em nỗ lực tồn tại.
Đến bây giờ, cuộc đời hai người đã không còn điểm giao nhau nữa.
45 tuổi
Con gái nói với em, con thích một bạn nam trong lớp.
Em ngẩn người.
Con hỏi, sau này con có thể hẹn hò với cậu ấy không?
Em ngẫm nghĩ, rồi trả lời
“Việc học quan trọng, không được yêu sớm.”
Đêm ấy mất ngủ, em bất giác nhớ tới rất nhiều chuyện.
Đương nhiên cũng nhớ cả người em từng thương vô cùng ở tuổi 20.
Tai nghe phát bài ca của Trương Học Hữu:
“Đứa bé hỏi nàng, vì sao mẹ khóc
Người đàn ông bên cạnh đã sớm thiếp đi.”
Thuở ấy, em có rất nhiều ước mơ.
Nhưng sau tuổi 25, em đã không còn sống vì mình nữa.
Và rồi, em đẩy cửa vào phòng con gái.
Em nói:
“Yêu đi con, trải nghiệm đi, để rồi hối hận.
Làm những gì con muốn.
Chọn lấy điều con yêu, chứ không phải thứ người khác cho là đúng đắn.
Hãy sống cuộc đời của con.”
Nhưng khi ấy, con gái em không hiểu.
“Sao con lại phải hối hận?”
“Tất nhiên là con phải sống cuộc đời của mình rồi.”
“Mẹ ơi, hôm nay sao mẹ lạ quá.”
…
Nhưng thôi, em đừng tự trách mình.
Vì nếu thời gian quay trở lại, có lẽ hết thảy vẫn không thay đổi.
Bởi vì đây là cuộc đời.
Mấy ai dám bất chấp đâu em.
Nguồn: weibo, Dịch: Cìu (fb/ Tạ Thu Ngân)
© 2020, nicky. All rights reserved.