Hạ Tử – Okami

nangdatnoithemmotdoahoa
 
 
  
“Dốc tối và thăm thẳm xa
Hoàng hôn màu nắng nhạt nhòa
Em đi qua trên triền đời ngủ
Ánh nắng vàng mộc dịu hòa thu.”

Thu đến. Ừ đấy em, thu đến đấy em.

Anh gặp em vào một buổi chiều hạ nắng. Ừ, hạ nắng, không phải thu.

Nhưng em nhìn đi, lá vàng đang rơi trên con dốc nhỏ này. Lá vàng lặng trên từng thớ đất nâu. Rải rác những cánh bướm đầy màu sắc. Tôi lại tự hỏi, sao bướm lại về mùa thu?

Tôi đã giấu em một sự thật quan trọng. Ấy là tôi ghét bướm cực. Nhưng tôi bảo tôi yêu bướm, vì em thích chúng.

Hôm nay, tại con dốc nhỏ này, tôi bỗng nhớ đến ngày đầu tôi gặp em. Cũng những cánh bướm bay lượn khắp bầu trời, và đặc biệt, cũng vẫn làn gió thoảng qua như ngày nào. Gió năm nay không mang hơi hướm thu em à. Gió chưa tan mùi hạ trắng còn vương. Gió còn hương của hè cũ.

Con dốc nhỏ, hay nói thẳng ra là đồi đất nhỏ. Tôi gọi đồi đất nhỏ, em không chịu, nên đành gọi con dốc cho lãng mạn, theo ý của em. Tại đồi đất này, tôi gặp em. Em đừng cười vì cái sự lập đi lập lại của tôi như thế. Tôi thiết nghĩ rằng gặp được em là phúc lớn cả đời. Gặp được em là điều kỳ diệu nhất mà tôi có. Gặp em, tôi tin rằng trên đời này có phép màu, có tiên, và… có ma.

Tôi gọi em là Hạ Tử, tôi chẳng biết tên, vì em nào có nói cho tôi nghe đâu. Tôi vẫn gọi em là Hạ Tử. Vì sao ư?

Vì lần ấy, khi tôi vẫn lang thang trên đất khách quê người này, vẫn lầm bầm miệng rủa thời tiết nơi đây. Xứ gì mà không thoảng lấy chút gió cho người ta vừa lòng, thế mà bảo là xứ lạnh. Lạnh đâu tôi không biết, chứ mùa hè, nắng gắt, nóng đến kinh người. Rồi tôi bỗng gặp em, vô tình thôi em à, nhưng tôi bảo là định mệnh đấy. Tôi đã không ghét em.

Em ngồi dưới đám cỏ xanh rì, dựa sát vào gốc cây đầy bóng tỏa. Em thẩn thơ nhìn xung quanh, đôi lúc miệng em lẩm nhẩm gì đó rồi cười. Em đang nghe nhạc, tôi thấy cái earphone trăng trắng trên lỗ tai của em, rồi thì em đung đưa người theo tiếng nhạc nào đó, nên tôi chắc chắn rằng, đấy không phải máy trợ thính.

Em không đẹp, chẳng thể nào đẹp bằng những cô gái từng vây lấy tôi thời trung học. Em cũng chẳng mộc mạc như những cô gái quê, tôi lại càng chẳng thể tìm ra xứ sở của em nơi đâu, vì như em biết đấy, em chẳng nói với tôi bao giờ. Tôi chẳng thể nghe giọng mà đoán được, vì cũng như em biết đấy. Tôi có còn khả năng nghe nữa đâu.

Em nghe nhạc, nhưng tôi không ghét em. Trước đây, ai nghe nhạc trước mặt tôi, tôi đều khó chịu. Vì tôi chẳng thể nghe được những giai điệu ngọt ngào ấy, chẳng thể tận hưởng và lắc lư theo tiếng nhạc ấy. Tôi khuyết tật. Tạm thời, có lẽ là tạm thời thôi, nhưng vẫn là khuyết tật.

Tôi rụt rè đưa em mảnh giấy tôi hí hoáy viết vội:

“Chào em, tôi không thể nghe được, nhưng tôi muốn làm quen với em, em đồng ý không?”

Em mỉm cười đọc tờ giấy và viết lại:

“Chào anh, làm quen không khó, chỉ sợ anh chán thôi. Anh hình như không phải người xứ này.”

Tôi vui vẻ ngồi xuống cạnh em:

“Tôi đến đây chữa trị, tai nạn xe hơi đã làm tôi mất khả năng nghe rồi. Em là người ở đây?”

Em lại cười và viết:

“Vâng, em là người ở đây, anh có biết sử dụng cử chỉ nói chuyện không? Em thấy anh viết chữ càng ngày càng… rồi đó nha.”

Tôi bật cười khi đọc mảnh giấy em đưa lại, và tôi bắt đầu dùng tay nói chuyện với em. Em bảo rằng em có một người cô bị điếc bẩm sinh nên từ nhỏ em đã biết cách giao tiếp này.

Rồi tôi biết em thích nghe Blues, tôi lại bảo tôi yêu Blues. Em ạ, tôi xin lỗi, tôi lại dối em mất rồi, vì tôi không thích loại nhạc ảo não ấy. Khi người ta yêu, người ta hay cố thay đổi mình cho “phù hợp hoàn cảnh”.

Em kể cho tôi nghe những giai điệu, những âm thanh mùa hạ trắng nơi con dốc nhỏ. Này tiếng chim đâu đó xa xa, ríu rít. Này tiếng gió loang thoang đâu đó thổi về. Này tiếng lá xào xạc. Tôi khâm phục cả tài giao tiếp bằng tay của em. Tôi chỉ học cách đây vài tháng, còn chật vật.

Nắng hạ gắt phía trên cao.

Thơ. Em thích thơ, em tặng tôi cơ man nào là thơ, toàn thơ mùa hạ. Em bảo bây giờ mùa hạ nóng, nên em chỉ làm thơ về mùa hạ. Em làm thơ theo mùa. Tôi thích thơ em, nhẹ nhàng mà đầy ý nghĩa.

 

 

 

 

 

“Hạ chiều hạ vắng hạ không tên
Hạ giết xuân đi hạ lỡ lầm
Hạ chờ thu về, buồn không đến
Hạ với đông tàn, lạnh triền miên.”

 

Thơ em về hạ vẫn còn chút gì cay đắng.

Tôi bảo, tôi gọi em là Hạ Tử, em bỗng cười buồn.

“Có lẽ vậy anh à!” – em nhẹ nhàng ghi cho tôi mảnh giấy.

Ở nơi xứ người, có em bầu bạn, tôi đỡ cô đơn. Rồi tôi yêu. Ừ đấy, tôi yêu em. Tôi ngỏ lời mời em về gia đình tôi ra mắt. Em nhè nhẹ lắc đầu:

“Mình quen nhau có bao lâu đâu anh, ra mắt sớm quá, ba mẹ anh không đồng ý đâu!”

Tôi khăng khăng giữ em bên mình. Tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao khi em ở bên chăm sóc tôi từng chút một. Rồi tôi như thấy được rằng, em biến thành tôi, em tặng tôi cả khả năng nghe của mình.

Ta đi xem phim, tôi chỉ xem phụ đề, mà như thấy được cả toàn âm thanh bộ phim, nhờ em.

Nhẹ nhàng mà sống động, tôi yêu em lúc nào không hay. Nhưng sao em không cho tôi biết tên, lại buồn khi tôi gọi em bằng cái tên mà tôi trân trọng nghĩ ra.

“Nếu anh cứ khăng khăng xem em là Hạ Tử, thì chẳng phải thu sang em và anh chẳng còn gặp nhau?” – em buồn buồn.

Tôi lại bật cười, chẳng ngờ em lại có suy nghĩ ngốc nghếch thế. Từ ngày đó, trong lúc chờ cuộc giải phẫu cho đôi tai của tôi, em làm thơ cho tôi hàng ngày.

 

 

 

 

 

“Hạ xanh mướt hạ vàng
Bình minh nặng ánh tan
Hoàng hôn ướt màu nắng
Chờ anh về trở khoan.”

 

Tôi hỏi em “trở khoan” là gì.

“Em không biết, em bỗng muốn viết như vậy. Có lẽ, trở trong từ “trở về”, khoan trong từ “khoan thai”. Chắc em mong anh về quê trong vui vẻ và nhẹ nhàng.”

Tôi không hỏi nữa, tôi hài lòng với câu trả lời em đưa ra.


“Sắp thu rồi, em ghét thu.”
“Thu sẽ đẹp hơn, thơ em sẽ hay hơn.”
“Không, thu đến, em phải xa anh rồi. Vì em là Hạ Tử.”
Tôi cốc nhẹ lên đầu em vờ hờn trách. Nắng gắt trên đầu.

 

Tôi phẫu thuật thành công. Trong lúc chờ tôi có thể nghe, em vẫn ở bên tôi trong mùa hạ đẹp.

“Em nói gì đi! Nói bằng miệng ấy!”

Em mấp máy môi.

“Em nói gì đấy?”
“Anh có nghe được đâu, em bảo mong anh sớm hồi phục.”
Tôi cười, tôi sắp mang máy trợ thính. Có thể nghe em hát rồi.
 

 

“Em yêu anh.” – em viết cho tôi mảnh giấy.

“Anh yêu em.” – tôi trả lại mảnh giấy với ba chữ tôi nắn nót ghi.

Em cười.

“Sau này, anh nghe được, em nói ra lời nhé!”

Em mỉm cười.

Thu sang. Tôi nghe được.

Chờ em tại gốc cây cũ, tôi sảng khoái tận hưởng âm trời. Âm thanh mà tôi đã không thể nghe cả nửa năm rồi. Những tiếng chim ríu rít, gió thổi thu sang. Tôi cố nhớ lời em diễn tả tôi nghe và thầm phục tài giao tiếp bằng tay của em.

Em đến, mặc chiếc áo vàng hạ. Vàng hạ, không phải vàng thu.

“Anh yêu em!” – tôi nói lớn, trong ngập ngừng mà tràn đầy yêu thương vụng về.

Em mỉm cười, ôm chầm lấy tôi.

“Nói em yêu anh đi!” – tôi nài nỉ.

Em cười nhẹ, và đưa cho tôi một bài thơ kèm lời gửi:

“Ở bên anh lâu không nói, em bỗng không quen với âm thanh tiếng người anh ạ. Em tặng anh một bài thơ nhé.
 
 
 

 

Thu lạ
Hạ không xa
Thu sang
Hạ giận tàn
Thu đến
Hè không tiễn
Thu về
Hạ tử xa.”

Tôi giận em không nói, hay em không yêu tôi. Tiếng yêu khi nói ra trang trọng và thiêng liêng, hay em sợ? Rồi bài thơ của em, làm tôi hoang mang. Nhưng em đã cho tôi ma lực cảm nhận âm thanh.

“Thu rồi anh. Anh về quê “trở khoan” nhé!”

Em ghi cho tôi mảnh giấy như thế. Em muốn chia tay sao? Thu cũng vàng như hạ. Nhưng thu không có em. Sao em cứ đắm chìm trong thế giới lặng câm đấy, trong cái thế giới chẳng hề có lấy 1 chút âm thanh ngoài cảm nhận sột soạt của đầu bút đi trên giấy. Tôi buồn.

“Chia tay nhe anh! Em là Hạ Tử thôi anh à, thu đến rồi, Hạ Tử phải ngủ thôi.”

Em viết cho tôi mảnh giấy. Tôi kinh hoàng làm rơi cả bó hoa tôi vừa mua. Em đi. Em không còn nơi gốc cây cũ.

Ngỡ ngàng, thẩn thờ. Tôi chẳng về quê một cách “trở khoan” được. Thu buồn hơn hạ.

Thu buồn, tôi nhớ hạ. Ngày ngày ngồi tại gốc cây chờ. Chỉ vài ngày thôi, rồi tôi lại phải về quê tôi.

Ngày tôi đi, tôi ra nơi tôi gặp em lần cuối, bỗng thấy nhói đau.

Dưới gốc cây cũ, tôi phát hiện ra vết đào bới. Dưới lòng đất, một lá thư dành cho tôi. Của em. Đọc thư em tôi thấy mình chẳng thể nghe thật sự dù đã phẫu thuật, tôi thấy khoảng thời gian tôi thật sự biết nghe, chính là lúc bên cạnh em. Em xa, tôi lại khuyết tật. Bỗng mong một chút mưa hè.

“Em tên Hạ Tử thật anh à. Tên em đoản mệnh, chỉ sống trong mùa hè mà thôi. Em yêu anh. Thật tiếc em chẳng thể nói ra. Em thích nhạc Blues, nhưng em chẳng thể hát. Từ khi sinh ra, em đã chẳng thể bập bẹ được tiếng nào anh à. Em khuyết tật. Nhưng không tạm thời. Thế giới của anh và em quá nhiều âm thanh tuyệt diệu. Em chẳng dám phá đi. Âm thanh của tim em khi bên anh, của tim anh khi bên em, âm thanh của ta yêu nhau. Ta yêu nhau phải không anh?
“Trở khoan”, “trở” trong từ “trăn trở” anh à, em nói em đấy. Lần cuối đọc thơ em nhé. Anh đi bình an.
 

Nắng lay nắng đọng nắng hương hè
Hoàng hôn in ngả bóng chiều nghe
Tiễn bước người đi trong lạc bóng
Đêm lại im lặng giấc mơ về
 

Hạ trắng vương mềm, trong đến lạ
Sao nỡ đi tìm đến mùa xa
Thu lơ thu lửng thu nhàn nhạt
Có bằng hạ với tấm tình ta

Thu hạ chẳng hợp nên chẳng tan
Chỉ có tình ta chút nồng nàn
Dễ hợp mau tan tình là thế
Có lạ đâu gì lệ hai hàng.

Hạ Tử”

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.