Tôi gặp cô ấy trên net. Bằng cách nào à? Không nhớ nữa. Có vẻ như một “học thuyết nho nhỏ” mà tôi từng phát ngôn công khai trên thế giới ảo đã khiến cô ấy chú ý.
Học thuyết ấy thế này.
“Nếu tôi có một triệu đô la, tôi sẽ mua một ngôi nhà. Tôi có một triệu không? Không. Vì vậy mà tôi hiện không có nhà.”
“Nếu tôi có cánh, tôi sẽ bay được. Tôi có cánh không? Không. Vì vậy mà tôi không bao giờ bay được.”
“Nếu nước biển ở Thái Bình Dương được hút cạn, chúng cũng không thể dập tắt nổi đốm lửa tình yêu của đôi ta. Nhưng nước biển ở Thái Bình Dương có thể hút cạn không? Không. Vì vậy mà tôi không yêu em.”
Tôi đấy. Loại người lý luận bằng khoa học thực tiễn. Đầu tiên, bạn phải đưa ra một giả thiết, rồi bạn gắn vào đó một kết luận phù hợp. Nếu những đề xuất trong giả thuyết không đủ tính thuyết phục thì mọi thứ còn lại chỉ là vớ vẩn. Tôi nghĩ mọi người vẫn dựa vào kiểu phát ngôn ấy và gọi tôi là loại người “không lãng mạn”
Nhưng cô ấy là một ngoại lệ. Cô ấy đã gửi email cho tôi và bảo rằng tôi là một người “thú vị”.
“Thú vị” á? Sao có thể dùng một từ như vậy để diễn tả về tôi cơ chứ. Thật giống như miêu tả cựu Tổng thống Clinton bằng từ “chung thủy” vậy. Tôi đoán hẳn cô nàng này phải có chỉ số thông minh cực thấp hoặc đang là bệnh nhân của chứng liệt não nghiêm trọng.
Dù sao thì nick của cô ấy nghe không đến nổi tệ lắm.
– FLYNDANCE –
Khá độc đáo.
Nhưng tôi nhanh chóng cảnh cáo bản thân: Này này tôi ơi, đây là thế giới ảo. Ai biết được điều gì ẩn sau cái nick quyến rũ đó chớ.
Luận theo kinh nghiệm mà nói, hầu hết các trường hợp đều là “khủng long” trá hình cả. Điểm khác biệt duy nhất là chúng sẽ thuộc vào loại động vật ăn thịt hay động vật ăn cỏ. Tuy nhiên, ở một điểm mơ hồ nào đó, tôi lại cảm nhận rằng cô ấy không thể là “khủng long” được. Cô ấy… có vẻ gì đó rất đặc biệt.
Đó chính là cách mà FlyNDance đã xuất hiện trong cuộc đời tôi.
Kể từ lúc cô ấy viết cho tôi lá email và bảo rằng tôi là một người “thú vị”, tôi luôn mong mỏi được gặp cô ấy trong phòng chat #ajcrr. Thật tệ, thần may mắn đã không mĩm cười với tôi. Vậy là tôi chỉ còn cách viết email hồi âm.
Tôi đã trả lời thế này: “Thưa cô, tôi sẽ cố gắng rèn luyện bản thân để trở thành một con người “thú vị” như cô đã nhận xét để chứng minh rằng cô là một người biết nhìn xa trông rộng.“
Rồi thì cô ấy hồi âm lại, và tôi nhanh chóng hồi âm cho cái hồi âm của cô ấy. Tiếp đó thì cô ấy trả lời cho cái hồi âm mà tôi đã hồi âm cho cái hồi âm của cô ấy… bla bla bla.
Thật ra tôi duy trì mối quan hệ này cũng vì thích thú trước một đoạn văn mà cô ấy đã viết.
“Em khiêu vũ nhẹ nhàng giữa đám đông.
Anh nhìn em, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và hâm mộ.
Nhưng em không ngừng điệu vũ của mình.
Bởi lẽ không phải vì ánh mắt của anh đã khiến em nhún nhảy.
Ấy là vì nhịp đập trái tim em.”
Đấy, đơn giản là tôi không tài nào liên hệ những câu chữ mượt mà như thế với hình ảnh của một con “khủng long”. Mà nếu cô ấy thật sự là một con khủng long, tôi sẵn lòng làm bữa ăn lót dạ cho cô ấy luôn.
Tye, thằng bạn nối khố của tôi, khi phát hiện ra mối quan hệ này đã lập tức lên giọng dạy đời.
– NÀY!!! Cậu còn chưa biết mặt mũi cô nàng thế nào, sao lại mạo hiểm thế? Hổng chừng đó là “một gã” cũng nên đấy! Haha!
Tôi không trách Tye về sự thiếu hiểu biết ấy. Kể từ lúc cậu ta bị Sally của phòng số 4 “đá”, cậu ấy thay đổi 180 độ và biến thành một “tay chơi” thứ thiệt. Như mọi người vẫn nói: “Con chim từng bị ngã đến nay luôn sợ cành cong“. Trong trường hợp này, Tye – sau một lần đau – đã trở thành chuyên gia lột da rắn. Nhưng cậu ta quả thật có đủ phẩm chất của một tay chơi. Tôi luôn cho rằng cậu ấy là hiện thân của Brad Pitt vào năm 19 tuổi. Đẹp trai, cao ráo lại có tài tán gái. Cậu ta có thể đánh đổ bất kỳ cô gái nào chẳng may lọt vào tầm ngắm. Tôi nghĩ, đến cậu ấy còn không nhớ nổi mình từng có bao nhiêu cô bạn gái nữa kia.
Một buổi tối nọ, tôi online. Lang thang vào phòng chat #ajcrr và… kìa, cô ấy có mặt ở đó. Quá ngạc nhiên, tôi trân trối nhìn màn hình mất vài giây. Và trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy gửi tin nhắn riêng cho tôi.
– Slorr… trễ vậy … bạn không ngủ được à?
Làm thế nào bây giờ?!? Thằng bạn trời đánh của tôi đang ở chốn quái quỉ nào vậy khi tôi cần hắn nhất. Ai đó làm ơn bày cho tôi cách phải trả lời thế nào đi. Làm sao tôi tạo được ấn tượng trước cô ấy đây khi mà óc hài hước của tôi hiện đã đông thành đá mất rồi.
– Hơ… chào…mình đang có tâm trạng không tốt… nên không tài nào ngủ được, còn bạn?
MÁ ƠI, tôi đang làm cái quái gì thế.
Tôi đọc lại dòng chữ mình vừa viết và tự thấy xấu hổ, bởi đó chính là những gì Tye từng bày vẽ cho tôi: “Cách đấy có thể khiến những cô nàng ngây thơ quan tâm và muốn trò chuyện với cậu… haha…”
– Mình cũng không vui…
– Thế thì, cùng buồn chung nhé.
Tôi thở phào và đưa tay lau mồ hôi trên trán. Thật ra tâm trạng của tôi chẳng đến nổi tệ, tôi chỉ muốn tỏ ra đồng cảm để dễ trò chuyện với cô ấy, thế thôi. Tôi đã tính trước, nếu lỡ cô ấy hỏi tại sao tâm trạng tôi không tốt, tôi sẽ trả lời.
– Bạn đang buồn, sao mình vui cho nỗi.
OK, oki … tôi biết câu này nghe hơi ủy mị. Nhưng Tye từng bảo: “Ủy mị là nền tảng của mọi cuộc ve vãn.” Và con gái là một giống loài rất quái lạ. Họ yêu bằng lỗ tai, không phải bằng mắt. Thế thì, tại sao ta phải ra sức thực hiện 10 việc động trời chỉ hòng tạo sự chú ý của họ, trong khi với một câu nói mềm mỏng là ta có thể lung lay trái tim của họ rồi?!?
– Ồ… nhưng bạn đã gặp mình bao giờ đâu?
THÔI RỒI! Sao tôi lại quên cái điều cơ bản này nhỉ. Vậy mà đám nữ sinh trong trường đã bầu tôi là “Quý ông lịch sự” cơ đấy. Chuyện này mà lọt ra ngoài, tôi sẽ mất hết mấy fan hâm mộ mất thôi.
– Ờ… hân hạnh được làm quen với đằng ấy… tiểu thư tóc dài…
Tôi cầu mong cô ấy quả thật để tóc dài. Tye từng nhận xét: “FlyNDance… ừm… để xem, một… cô ấy để tóc dài, hai.. cô ấy là dân chơi. Bởi vì khi các cô nàng khiêu vũ, chỉ có hai thứ bay lên được thôi: tóc hoặc là váy. Cho nên, nếu cô nàng không để tóc dài, nghĩa là khi khiêu vũ, váy áo bay lên… WOW!! Một gợi ý quá hấp dẫn … haha…”
– Hey, sao bạn biết mình để tóc dài?
TRÚNG PHÓC. Thần may mắn đang đứng về phe tôi. Điều này chứng tỏ, cô ấy không phải là DÂN CHƠI. Quá tuyệt!
– Không chỉ vậy… mình còn biết bạn thích mặc váy đầm…
Tôi bắt đầu tăng tiền cá cược. Nếu suy đoán này cũng trúng luôn… thiệt, cầu mong trái đất sẽ hòa bình mãi mãi.
– Ừm… cho rằng bạn nói đúng đi… nhưng sao bạn biết?
HAHAHA.. tôi quá tài giỏi…
– Chỉ đoán thôi.
– OK… ồ, xin lỗi nha, mình thấy hơi mệt. Mình muốn đi nghỉ. Bạn có online vào sáng mai không?
– Bạn?
… ôi, hãy trả lời có… trả lời có… nếu không tôi sẽ giết mình mất.
– Gặp lại vào 10 giờ sáng mai nha. Ngủ ngon.
– Ờ… phải là 10 giờ sáng nay mới đúng…ờ… Ngủ ngon.
Tôi viết xong câu cuối cùng thì out. Lặng người ngồi suy nghĩ, tôi bất chợt nhận ra sự ứng xử của mình lúc nãy sao quá ấn tượng! Có phải vì mùa xuân đang về đó không?…
– Ủa, trùng hợp vậy.
– Ờ… mình không lên trễ đó chớ.
– Ừm… không.
Con gái thật quái đản. Tôi tưởng chúng tôi đã có hẹn trước mà. Thế quái nào mà tôi phải giả vờ như không phải vậy. Bọn con gái hẳn xem quá nhiều phim tình cảm lãng mạn. Thế là họ nghĩ những anh chàng họ vô tình gặp gỡ theo cái gọi là “định mệnh” luôn là điều đẹp đẽ nhất từng xảy ra trong đời.
– À, bạn nói chuyện thật là vô lý.
– VÔ LÝ??? OK, để mình nói cho bạn nghe thế nào là vô lý… Trên bãi biển mùa hè, một anh chàng bảnh trai, bờ vai rộng, làn da rám nắng, đôi mắt long lanh đang cười hớn hở, vừa chạy vừa gọi tên cô gái, sau đó nhấc bổng cô nàng trong cánh tay vạm vỡ, xoay 3 vòng giữa trời lộng gió…
– Bạn nói quá rồi?
– Nói quá á? OK… thế thì thay đổi khung cảnh vậy. Trên đỉnh núi cao, một anh chàng với mái tóc dài lượn sóng, vẻ phong trần như một nghệ sĩ, đứng ngưng thần trước một giá vẽ, vài mẫu màu vung vãi xung quanh. Có thể tưởng tượng thêm rằng chim rừng cũng dừng lại chiêm ngưỡng tài năng của anh ta. Rồi thì một cô người mẫu xinh đẹp tuyệt trần… đa phần là đang khỏa thân…
– OK… ok, nhưng điều đó gọi là lãng mạn mừ…
– LÃNG MẠN? Hello… cô nương ơi, lãng mạn chỉ xuất hiện trên phim ảnh và trong tiểu thuyết thôi. Còn đời thực á, anh chàng ở bãi biển có thể đạp nhầm mảnh chai vỡ hoặc cô nàng quá nặng cân và khiến đôi tay anh ta gãy nhừ. Chim muông chỉ lo đến tổ của chúng trên đỉnh núi thôi và anh chàng họa sĩ có thể bị ăn phải một cái bạt tai trời giáng vì dám bình phẩm về “một chút mỡ thừa” trên eo cô người mẫu.
– Vậy ra… bạn không ưa sự lãng mạn?
– Không ưa lãng mạn ư? Không đúng. Mình chỉ sử dụng vốn kiến thức của bản thân để tổng hợp thành một suy luận có căn cứ thôi. Chẳng hạn, đàn ông cần phải CAO RÁO để trở thành một người lãng mạn, chứ không cần ĐẸP TRAI!! Nhiều nhà tiểu thuyết gia nổi tiếng đôi khi tả nam nhân vật chính có ngoại hình rất bình thường nhưng chưa một ai dám thách thức chiều cao của anh ta. Mình cực lực phản đối điều này… bởi vì mình không được cao cho lắm.
– Phản đối vô hiệu.
Tôi bị cuốn vào cuộc trò chuyện với cô ấy về những đề tài như thế cho đến tận trưa.
– Slorr, bạn đói bụng chưa?
– Hơi hơi… còn bạn?
– Đói…. có lẽ đã đến giờ ăn trưa rồi…
– Thế… bạn nghĩ chúng ta có nên…
– Ồ, mình chỉ hỏi thôi. Mình không có ý định đi ăn trưa với bạn đâu.
– Tốt, mình không phải là người lãng mạn… bạn cũng không.
Tôi dùng bữa trưa với Tye. Hai đứa bàn về buổi nói chuyện hồi sáng của tôi và FlyNDance.
– Cậu đúng là thần kinh… nói với cô nàng cậu không lãng mạn… cậu suy nghĩ cái gì thế? Cậu đã làm ô nhục cánh đàn ông chúng tớ… sao cậu có thể phạm một sai lầm nghiêm trọng như thế chứ… Tớ… tớ…
Tye dùng đũa để gấp một chiếc cánh gà và tôi có thể nhìn thấy đôi tay của cậu ấy run lên.
– Hãy nhớ định luật ba “không” khi cậu đang đeo đuổi một cô nàng. Một… không được quên thể hiện sự lãng mạn. Hai… không nên quá thành thật. Ba… không cần tiết kiệm khi sử dụng những từ ngữ ngọt ngào trong lúc nói. Nhận ra định luật số một không? Cậu ngốc quá đi.
– Thật là quá đáng. Cậu phải biết rằng…
– Tớ chỉ biết, phụ nữ thời nay không quá… tệ, thế cậu nghĩ vì sao họ vẫn chọn những anh chàng tay chơi như tớ? Đó là vì “bad guys” luôn là những anh chàng lãng mạn. Còn đám “hiền lương” như cậu luôn luôn là… dumdum… cho nên cô nàng thà yêu một anh chàng tay chơi lãng mạn còn hơn vớ phải một gã dumdum. Trong toán học, người ta gọi đó là 2C1, hiểu chứ?
Ối trời, Tye đang nói đến Toán học cơ đấy!!! Giờ thì tôi đã hiểu. Thảo nào tôi luôn bị bỏ lại phía sau.
– Nói cách khác, mấy cô nàng chẳng phiền lòng gì nếu cậu không cao lớn cho lắm… cũng không thành vấn đề nếu cậu không đẹp mã… họ sẵn lòng bỏ qua những hành động thiếu suy nghĩ của cậu… thậm chí quên đi sự ngu ngốc của cậu… nhưng họ không bao giờ tha thứ cho cậu nếu cậu không biết chút gì về lãng mạn…
– Coi nào, cậu nói có quá không đó.
– Này, phần lớn phụ nữ đều có một cái “nút” dành cho sự lãng mạn… cũng như nam giới có một cái “nút” dành cho sự trinh tiết. Phụ nữ không tài nào hiểu nổi tại sao mấy tay đàn ông lại coi trọng cái màn mỏng dính ấy, cũng như nam giới chúng ta không tài nào hiểu nổi tại sao phụ nữ lại điếu đổ với những chuyện lãng mạn.
– Thật vớ vẩn! Tớ chưa bao giờ nghe đến một kiểu lý luận như vậy.
– Từ khóa của vấn đề là “cái nút”… nếu cậu muốn gỡ nút… tùy… nhưng có bao nhiêu tay đàn ông thành công trong hành động này á… trên thực tế là một con số không to tướng.
– OK… Được rồi. Tớ đã hiểu vấn đề. Chuyện cần thiết bây giờ là tớ đã lỡ dại phạm sai lầm, vậy phải làm sao để cứu chữa?
– Chịu thôi… cậu hết thuốc chữa rồi. Tớ hy vọng có thể uống một ly giải sầu với cậu khi “mối tình” này chấm dứt.
– ĐỒ QUỶ SỨ.
Nửa đêm. Tôi cố tập trung vào những bài tậpVật Lý. Hoàn thành chúng lúc 1 giờ sáng. Không thể thôi trăn trở, tôi mò mẫm lên net, cầu may gặp được cô ấy. Vậy rồi…
– Ơ… xin chào…
– Slorr … cuối cùng thì… chúc bạn ngon giấc ^.^
CUỐI CÙNG? Một từ không thích hợp trong trường hợp này. Cô ấy làm gì ở đây vào giờ này thế? Chắc hẳn tâm trạng không tốt nữa rồi.
– Ờ… có lẽ là duyên nợ nên chúng ta lại gặp được nhau.
Tôi đang cố chứng minh cho cô ấy thấy tôi cũng biết lãng mạn…
– Ồ, chẳng có duyên nợ gì ở đây cả… mình đã đợi bạn suốt một tiếng đồng hồ rồi.
– Thật sao? Có chuyện gì à?
– Muốn nói chuyện với bạn thôi… không thì mình không ngủ được.
– Bạn cảm thấy không khỏe à? Thế thì nên đi khám bác sĩ đi 🙂
– Ui chào đừng nói đến chuyện đó, hãy trở lại với câu chuyện của chúng ta… bạn nghĩ gì về những mối quan hệ bắt đầu từ internet?
Trời ạ, tôi phải trả lời cô ấy thế nào đây?
– Chúng… chúng rất… lãng mạn.
Thật sự thì tôi không biết cách nói dối. Ngay cả câu chữ của tôi cũng run rẩy nữa kia.
– Á à…bạn định lừa bịp mình đấy à… bạn không phải là mẫu người lãng mạn…
THÔI RỒI! Tôi tiêu đời rồi. Chắc chỉ còn nước kiếm Tye đi uống rượu giải sầu thôi.
– Slorr, sao bạn trả lời chậm vậy?
– Không có gì… mình chỉ đang băn khoăn tại sao đêm nay trời đẹp thế…
– Ồ… đừng giả vờ chuyển đổi đề tài chứ.
Chịu thua, tôi đầu hàng rồi.
– Thật ra mình nghĩ những mối quan hệ bắt đầu từ internet đều LÃNG MẠN. Bởi vì lãng mạn thường mang lại những ấn tượng không thật, và thế giới ảo là một nơi phi thực tế.
– Thật thú vị…
– Người trong cuộc phải giữ một khoảng cách an toàn trước đối phương nên thông thường với kiểu quan hệ này sẽ xuất hiện 3 loại người.
Loại thứ nhất là những người bước vào thế giới ảo bằng bản ngã thứ hai của họ. Mỗi chúng ta đều sở hữu nhiều bản ngã khác nhau. Trong thế giới thật, chúng ta sử dụng bản ngã chính thức của mình. Những bản ngã còn lại tạm thời bị ức chế hoặc giả chúng ta không nhận ra sự tồn tại của chúng ẩn sâu bên trong chúng ta. Chính vì vậy, thế giới ảo là nơi chúng ta thể hiện những con người khác của mình, một cách cố ý lẫn vô ý.
Loại người thứ hai là những người cố gắng kiến tạo hình ảnh bản thân thành con người trong mơ của họ. Họ sẽ cố gắng hướng tới một hoặc hai điểm nổi trội nào đó của hình mẫu, điều tệ hại là thông thường những điểm này không thể tìm thấy trong con người thật của họ. Và thế giới ảo là chốn hoàn hảo để họ thay hình đổi dạng.
– Bạn có nói quá không đó? Vậy còn loại thứ ba thì sao?
– Mình không “nổ” đâu, mình đọc được những điều này trên một bài báo của tạp chí TIMES. Loại thứ ba là những người phát họa bản thân thành một người hoàn toàn không có thật trong đời sống. Ví dụ, bạn là con gái, nhưng khi lên net, bạn có thể tự nhận mình là con trai, thậm chí trở thành “siêu nhân” hoặc “người nhện” luôn nếu thích.
Loại người thứ nhất có thể gọi là những người “trung thực” bởi vì những gì anh ta thể hiện trên thế giới ảo vẫn là bản ngã thật của anh ta.
Loại thứ hai có thể gọi là những người “ngớ ngẩn” bởi vì anh ta chỉ biết chạy theo điểm mạnh của kẻ khác mà quên đi giá trị của bản thân.
Loại thứ ba có thể gọi là những người “thảm bại” bởi những điều anh ta ước ao chỉ toàn là điều không có thật.
– Thế… bạn thuộc vào loại nào? và mình thì loại nào?
– Mình không tin bạn thuộc vào loại thứ ba. Bởi vì mình cũng không phải. Mình không đánh giá bản thân vào loại thứ nhất luôn, bởi vì nó quá… thông dụng. Mình tin rằng bạn là một cô gái đặt biệt. Và vì mình có thể khiến một người đặc biệt chú ý tới thì nghĩa là mình cũng có chút gì đó đặc biệt. Vậy nên, theo mình, cả hai chúng ta đều là loại người thứ hai.
– Loại thứ hai à… thế bạn đang muốn trở thành ai vậy?
Dĩ nhiên tôi muốn trở thành một mẫu thanh niên như Tye: hài hước, lãng mạn và có tài hùng biện. Đó vốn là những tố chất mà tôi đang thiếu.
– Còn mình, bạn nhận xét về mình thế nào?
– Bạn à? Mình không rõ lắm. Để xem, bạn muốn BAY và NHẢY, điều đó có nghĩa là bạn đang mong được tận hưởng những giây phút tuổi trẻ khi còn có thể. Và nếu đó thật sự là những điều bạn đang ước ao và vẫn chưa thực hiện được. Nghĩa là có hai khả năng xảy ra. Một, bạn đang bị lão hóa. Hai, bạn sắp lìa khỏi thế giới này.
Tôi e mình đã nói điều gì đó không phải. Bởi vì ngay sau đó, cô ấy chẳng trả lời gì cả. Tôi bắt đầu lên án bản thân vì cái thói thích suy đoán lung tung. Sao tôi có thể nói về những điều như thế chứ?
Đáng lẽ tôi nên bàn về ZOE với FANN và tranh luận xem trong hai người đó, ai sẽ là nữ hoàng của Caldecott Hill. Phải là những vấn đề vô bổ kiểu vậy chớ. Ôi chao, cái tạp chí Times quái quỷ với những bài xã luận của nó đã làm đầu óc tôi mụ mị cả đi.
Cô ấy có vẻ type trả lời hơi chậm… không sao, tôi sẽ chờ… và chờ. Mặc dù chỉ mới vài phút trôi qua thôi, nhưng sao tôi thấy nó như dài cả giờ rồi vậy. Tôi loay hoay với suy nghĩ nên nói tiếng xin lỗi thế nào thì có ấy gửi lại một tin nhắn.
– Slorr… mình gặp mặt nhau nhé.
Không cần suy nghĩ, tôi đánh trả lời.
– OK
Tôi và FlyNDance hẹn nhau lúc 8 giờ tối, trước cửa tiệm McDonals, kế bên YMCA. Đó là thời điểm thích hợp nhất và không gian thích hợp nhất cho một cuộc gặp gỡ với một người bạn chưa từng biết mặt. Tye đã nói như vậy. Bởi vì vào thời điểm đó người ta đã dùng xong bữa tối, cho nên nếu có phải bước vào McDonals thì cùng lắm tôi chỉ phải gọi một phần khoai tây chiên và hai chai coca cola thôi. Rẻ chán.
Cô ấy sẽ mặc nguyên bộ áo màu cà phê và tôi sẽ mặc áo sơ mi màu xanh biển. Đó là dấu hiệu để chúng tôi nhận diện nhau.
Cô ấy nói mình không “dễ thương” đâu. Tôi bảo tôi không để ý vấn đề ngoại hình. Bởi vì tôi cũng không phải là Brad Pitt. Rồi cô ấy phán thêm, cô ấy đã từ bỏ hy vọng vào những mối quan hệ kiểu này từ rất lâu rồi.
– Hey slorr, bạn đến sớm…
Khi tôi đang dáo dát ngó nghiêng thì một cô nàng bước đến vỗ vào vai tôi từ phía sau lưng. Mặc dù tôi đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đón nhận tất cả mọi sự việc có thể diễn ra. Nhưng đến lúc này, tôi vẫn trợn mắt nhìn cô gái đứng ngay trước mặt mình.
Dĩ nhiên không phải vì bộ quần áo màu cà phê hay vì câu chào cửa miệng quen thuộc. Tôi đã tưởng người con gái này bước đến để hỏi đường đi. Bởi vì cô ấy thuộc vào thành phần những nàng thiếu nữ quyến rũ mà tôi chỉ có dịp diện kiến khi dạo trên đường Orchard thôi. Có vẻ như tôi vừa hứng chịu một cú đấm choáng váng, bởi vì đầu óc tôi bình tĩnh một cách lạ thường.
– Bạn dùng bữa tối rồi phải không? Mình nghĩ chúng ta có thể ghé vào tiệm McDonals…
– Bạn thông minh thật đó… hi`hi`… một cách quá tốt để tiết kiệm tiền bạc…
Ôi chao, cô ấy biết tỏng cái đuôi của tôi rồi. Thế là tôi chỉ còn biết nhe răng khoe nụ cười ngây thơ vô số tội của mình. Hôm đó, tôi hào phóng mua HAI phần khoai tây chiên và HAI chai coke cỡ lớn.
– Lần này bạn đãi, lần sau mình sẽ nhường bạn trả tiền…
Tôi đâu dễ bị lừa đến thế cô nương ơi… nhưng tôi thấy hoan hỉ trong dạ vì cô ấy đã dùng từ “lần sau”
– Này, bạn có thất vọng khi nhìn thấy mặt mình không?
THẤT VỌNG? Cô nàng xỉn à?
– Sao bạn lại nghĩ mình sẽ thất vọng chứ?
– Bởi vì mình đã bảo mình không dễ thương nên có thể bạn hơi thất vọng khi nhìn thấy mình thế này…
Câu nói thật vô nghĩa quá. Tôi đoán có lẽ cô ấy chỉ đang cố chứng minh điều ngược lại, rằng cô ấy thực sự rất dễ thương.
– Thế tại sao bạn lại nói dối khi bảo rằng bạn không dễ thương?
– Ồ… mình chỉ nói mình không dễ thương thôi… mình đâu có nói là mình không xinh đẹp…
– #$^%*^)!*%&
– Bạn cũng không… theo dáng vẻ tề chỉnh như thế này… bạn cũng không giống như điều đã mô tả với mình.
Tề chỉnh?!? Một từ với ý nghĩa khá mơ hồ. Với nhiều bạn nữ, tề chỉnh đồng nghĩa với sự chán ngắt.
Điều đáng mừng duy nhất là cô ấy đã không nói dối về việc để tóc dài. Thật ra khuôn mặt cô ấy trông thánh thiện như tấm hình in trên bìa hộp sữa cô gái Hà Lan mà tôi vẫn uống mỗi ngày vậy.
Chúng tôi ngồi nói với nhau đủ chuyện trên trời dưới đất. Từ thú nghiện cà phê của cô ấy đến sở thích khoái xem phim tại nhà của tôi. Và cô ấy đã đánh đổ một nhận định cực kỳ sai lầm của tôi rằng con gái đẹp thường không có đầu óc.
Cô ấy thật hấp dẫn, cả về ngoại hình lẫn trí tuệ. Khi cô ấy nói, khi cô ấy cười, thậm chí lúc cô ấy buông lời chế nhạo hay cau mày tỏ vẻ khó chịu trông cũng quyến rũ một cách lạ lùng.
Mọi chuyện xảy ra như thể trong mơ.
Chúng tôi rời tiệm McDonals lúc 10 giờ tối. Bởi vì cũng còn khá sớm nên tôi quyết định tiễn cô ấy về tận nhà. Thật tiếc khi nhà cô ấy chỉ cách nhà tôi có 2 trạm dừng xe buýt. Thế mà tôi đã tưởng cô ấy ngụ ở khách sạn Pasir kia.
– OK… thành thật chúc mừng… anh chính thức được phép hò hẹn với em bắt đầu từ hôm nay.
Cô ấy nói câu này trước khi đóng cửa để vào nhà. Sau đó, tôi chợt nhớ lại mình chưa kịp hỏi tên thật của cô ấy. Mà tất cả cũng tại những lời bàn luận ngớ ngẩn của Tye. Cậu ấy từng bảo với tôi.
– Đừng bao giờ hỏi tên một cô nàng xinh đẹp trong lần đầu tiên gặp gỡ. Bởi vì có hàng tá chó sói rình rập ngoài kia chực chờ vồ lấy nàng, vì vậy cô nàng sẽ chú ý tới cậu hơn nếu cậu giả vờ không bận tâm…
Thế sao cô ấy cũng không hỏi tên tôi luôn? Đừng nói rằng có một cô nàng bản sao của Tye đã khuyên cô ấy điều đó chứ.
Lại là 1 giờ sáng.
– ồ, Slorr, anh có mệt không?
Dĩ nhiên tôi mệt muốn chết khi mà hôm nay cô ấy mang đến cho tôi bao nhiêu là bất ngờ. Đáng lý tôi đã lên giường đánh một giấc từ lâu nếu không phải vì hình ảnh của cô ấy cứ vương vấn trong đầu. Nhưng sao cô ấy cũng ở đây? Không lẽ cô ấy cũng trăn trở như tôi?
– Lâu quá không gặp… em thế nào rồi?
– Anh muốn nói gì đây? Chỉ mới chia tay cách đây 2 giờ thôi… đã nhớ em rồi à?
– A) Đúng vậy. B) Đương nhiên vậy. C) Quá đúng. D) Mong gặp em muốn chết. E) Tất cả giải đáp ở trên. Câu trả lời là E.
– ;:)
Có vẻ cô ấy mệt mỏi thật. Xem kìa, ngay cả cái mặt cười cũng ngáp dài rồi.
– Em muốn đi xem phim vào ngày mai không?
Tôi phải tranh thủ hỏi ngay vào lúc này, khi mà cô ấy đang mơ màng vì buồn ngủ, có thể cô ấy sẽ mắt nhắm mắt mở type ngay chữ “OK”
– Không thành vấn đề… mình sẽ xem phim gì?
YAHOOOOOO!!
– Ngày mai mình quyết định cũng chưa muộn mà… dù sao điều quan trọng là mình đi xem phim với ai… không phải đi xem phim gì.
Câu nói yêu thích của Tye. Tôi chỉ mượn xài đỡ.
– ;:)
– Em đi ngủ đi.
– Khoan đã, anh vẫn chưa trả lời em. Anh có mệt không?
– OK… hơi hơi mệt, còn em?
– Mệt muốn chết. Nhưng em muốn chúc anh ngủ ngon trước… nếu không em không tài nào nhắm mắt được.
– Anh cũng vậy.
Tôi không thể tin rằng mình đang vướng vào một sự vụ NGU NGỐC thế này…
– OK, bây giờ em đếm đến 3, rồi thì mình cùng thoát mạng một lúc, chịu không?
– Được.
Tôi không mở miệng nói một lời nào cả khi hai chúng tôi ngồi trong rạp chiếu bóng. Tôi trải qua 3 tiếng đồng hồ im lặng ngồi thưởng thức bộ phim vĩ đại của thế kỷ: Titanic.
Tôi không phải là loại người lãng mạn. Cho nên cũng dễ hiểu thôi khi tôi không cảm thụ được hết những gì mà bộ phim muốn truyền tải. Duy nhất một cảnh trong phim khiến tim tôi như muốn ngừng đập thôi. Đoạn Jack thì thào với Rose trước khi anh ấy chìm sâu vào đáy đại dương…
“Rose, nghe anh này… nghe này… dành được chiếc vé là điều tốt đẹp nhất từng xảy ra trong cuộc đời anh… bởi vì nó mang anh đến với em… anh thật biết ơn cuộc đời vì điều đó… Rose ạ, thật cảm kích cuộc đời…”
Bỗng nhiên, tôi thấy mình may mắn hơn Jack rất nhiều. Bởi vì tôi không cần mạo hiểm cả tính mạng, tất cả những gì tôi cần phải làm là bước tới và bật công tắt của chiếc máy tính.
Nhưng tính ra Jack có một chỗ may mắn hơn tôi. Anh ta biết vẽ. Nhìn xem cách anh ta chậm rãi phác họa bức chân dung của Rose kia kìa. Khi xem đến cảnh ấy, tôi đã nguyền rủa bản thân vì chuyện tự làm thui chột tài năng hội họa của mình. Khi quay sang cô ấy, tôi để ý thấy cô ấy cầm trong tay cả một bịch khăn giấy. Rồi đến cảnh Rose thổn thức câu: “Em hứa… em sẽ không bao giờ bỏ cuộc đâu, Jack… không bao giờ bỏ cuộc…” Tôi thấy cô ấy mở nhanh chiếc xắc để lôi ra một chiếc khăn tay! Ca sĩ Celine Dion còn đáng nguyền rủa hơn, tại sao bà ấy lại ngân nga bài “My heart will go on” ở đoạn cuối phim nữa chứ. Toàn bộ con gái trong rạp chiếu phim hôm đó cứ thút tha thút thít cứ như là ” My tear will also go on” luôn vậy.
– Ồ, hết phim rồi… mình đi thôi…
Tôi đứng lên, nói thật nhẹ nhàng. Tôi thực sự lo lắng. Sợ rằng mỗi từ tôi thốt ra sẽ có thể ghiền nát trái tim cô ấy. Cô ấy không hề nhúc nhích. Ngước đôi mắt to tròn mộng nước nhìn tôi thật lâu, rồi cô ấy chầm chậm nói.
– Phải, bộ phim đã hết… nhưng cuộc sống vẫn tiếp diễn, đúng không anh?
Tôi chỉ biết máy móc gật đầu. Ai có lòng hảo tâm hãy bảo tôi hay cô ấy nói thế là có ý gì đi?!?
Cuối cùng, chúng tôi rời rạp chiếu phim Orchard. Bởi vì trời vẫn còn sớm nên chúng tôi quyết định tản bộ một vòng.
Trên đường đi, cô ấy chẳng hề mở miệng, một sự im lặng hơi bất thường. Tôi đoán Tye lại nói đúng lần nữa về “Hội chứng Titanic”. Cậu ta bảo rằng các cô gái đều mang tâm trạng u ám, nặng nề sau khi xem xong phim này. Đây là cơ hội rất tốt để tôi thực hiện một cuộc tấn công tình cảm. Đó là lý do Tye đã xem Titanic đến 5 lần, dĩ nhiên với 5 cô nàng khác nhau.
Ánh mắt cô ấy nhìn xa xăm theo con đường trước mặt nhưng tôi tin chắc tâm trí cô ấy hiện giờ vẫn vương vấn đâu đó trên con tàu Titanic với Jack và Rose, cùng chìm đắm ngã nghiêng với con tàu, mong mỏi có ai đó kịp thời đến cứu mình.
Tôi mím chặt môi không thốt một lời nào. Bởi vì tôi biết mình không phải là một tay bơi cừ khôi. Hai đứa chúng tôi thư thả băng ngang trung tâm thương mại Singapura. Bất chợt, cô ấy dừng lại trước cửa hàng Christian Dior.
– Anh đã đọc tiểu thuyết “Fragrance” chưa?
– Chưa… sao em lại hỏi?
– Hãy nhìn chai DOLCE VITA này… đó là món quà sinh nhật mà chàng trai đã mua tặng cô bạn gái trong câu chuyện ấy đấy… anh ta đã bảo rằng “DOLCE VITA” trong tiếng Pháp có nghĩa là “SWEET TIMES”
Cô ấy vừa nói vừa đưa tay chỉ vào chai nước hoa trưng trong tủ kiếng. Nhưng tôi chú ý nhiều hơn đến bảng giá treo quanh cổ chai hơn.
– Rồi sao nữa?
– Slorr, … anh có công nhận ngày hôm nay là “thời khắc ngọt ngào” của chúng ta không?
– Lúc đầu anh cũng cho là thế… nhưng mọi chuyện tuột dốc khi em bắt đầu rơi nước mắt…
– Nghĩa là hôm nay chỉ có thể gọi là “một chút ngọt ngào” thôi à… thế thì em sẽ mua một chai thật nhỏ thôi vậy.
Tôi dành trả tiền chai nước hoa và bảo rằng đó là món quà sinh nhật tôi muốn tặng cho cô ấy. Bởi vì tôi biết ngày sinh nhật của cô ấy cũng sắp đến và điều này thật giúp tôi tránh rất nhiều rắc rối trong chuyện lựa quà. Thật may mắn nó chỉ là một chai nước hoa. Tôi có thể phải bán luôn chiếc quần lót nếu anh chàng trong truyện tặng cô bạn gái kim cương hay vàng ròng.
– Em đói bụng chưa? muốn tìm quán nào đó và dùng chút gì không?
– Em không thấy thèm ăn… còn anh?
– Em ăn thì anh mới ăn.
Đôi mắt cô ấy đỏ hoe lần nữa. Tôi lại nói điều gì đó ngu ngốc rồi chăng?!?
Sau khi rời khỏi đám đông ở ga MRT, hai đứa đi bộ dọc theo đại lộ số 6, ở đây khá yên tĩnh. Thậm chí tôi có thể nghe rõ tiếng trái tim cô ấy đang đập.
– Anh có biết cách sử dụng nước hoa không?
Tôi lắc đầu. Thật sự, tôi chưa bao giờ dùng nước hoa, dầu thuốc thì may ra.
– Đầu tiên, anh xức một ít vào phía sau lỗ tai, rồi sau đó thì thoa lên cổ và cổ tay… cuối cùng xịt ra không khí và bước ngang qua nó.
– Thế à? Trong trường hợp đó, chai dầu thơm nhỏ bé này không đủ để em dùng trong 3 ngày.
– Hi`… chúng ta thử nhé?
– Chúng ta á? Em cứ tự nhiên… anh là đàn ông…
Cô ấy mở nắp chai Dolce Vita… xức một ít sau tai, một ít lên cổ và cổ tay… và rồi, cô ấy thật sự xịt một tràng nước hoa vào không khí.
WOW… lãng phí quá… cô ấy giang cả hai cánh tay ra… ngửa mặt lên trời… y như cô ấy đang hứng lấy những giọt mưa mát lạnh vừa nhẹ nhàng rơi xuống da mặt vậy.
– Haha… cái này vui ghê… nào đến lượt anh.
Cô ấy lặp lại từng bước y chang lúc nãy. Tôi cảm thấy đôi tay cô ấy lạnh ngắt khi nó chạm vào gáy mình. Hay bởi vì nước hoa nhỉ? Tôi bắc chước cô ấy, cũng ngẩng mặt lên trời và bước xuyên qua trận mưa bụi nước hoa đầu tiên trong đời.
– Thật vui quá… mình làm lại lần nữa nhé.
– Lần nữa? Em nói nghiêm túc đó chứ?
Tiền của tôi đâu phải dễ kiếm… nhưng tôi chỉ còn cách âm thầm thu gom những mảnh tim vụn vỡ của mình bởi vì cô ấy đã hoàn thành xong đợt thử nước hoa thứ hai. Có vẻ còn hào hứng hơn lần đầu. Cô ấy mĩm cười vui vẻ, trông cô ấy lúc này hệt như biệt danh FlyNDance vậy… một con bướm vàng tung cánh bay và khiêu vũ giữa trời.
Đêm đó, đại lộ số 6 đặc biệt thơm ngát hơn ngày thường bởi vì chúng tôi đã dùng hết cả chai DOLCE VITA để tắm mát cho nó.
– DOLCE VITA hết rồi… em đoán rằng khoảnh khắc ngọt ngào của chúng ta cũng nên chấm dứt… em về ngủ đây. Khuya nay, 1 giờ, em sẽ không online và anh cũng không được làm thế.
– Sao vậy?
– Hãy online lúc 12 trưa ngày mai… anh sẽ hiểu… nhớ nha, 12 giờ trưa…
Cô ấy quay lưng đi vào nhà. Ngay lúc đó, tôi trông thấy một vệt hồng hồng hiện ra phía sau ót của cô ấy. Trông như cái bớt. Hôm nay, cô ấy cột tóc. Tôi băn khoăn đứng dưới đường ngó lên cửa sổ phòng cô ấy trên lầu 4, nhưng nó không bao giờ sáng đèn.
Trở về nhà, tôi tắt hết đèn đóm… nhận chìm không gian vào bóng đêm dày đặc… tôi ước sao có thể hiểu được cảm giác của cô ấy lúc này… rồi tôi nhận ra giữa bóng tối bao quanh, điều duy nhất xuất hiện chính là nỗi cô đơn… cô ấy hẳn đang cảm thấy rất cô đơn… cô đơn trong thao thức.
Tôi mơ màng trong giấc ngủ và gần như có thể nhìn thấy một con bướm xinh đẹp… bị đốt cháy thành tro trong biển lửa… và vệt màu hồng đằng sau ót của cô ấy dần chuyển sang màu đỏ tươi… rồi đỏ sậm… và một cách thật chậm chạp, nó nuốt chửng lấy tôi. Nguyên nhân có phải vì chứng ảo giác khi uống vào bụng vài chai bia không nhỉ?
Tôi mở choàng mắt và thấy lạnh sống lưng… trái tim tôi dường như cũng run rẩy theo… tôi nhìn đồng hồ và thấy nó đang nhích dần đến số 1.
Sử dụng một nick khác!!!
Cô ấy không có ở đó… trái tim tôi đập liên hồi, và tạm thời tình trạng tinh thần của tôi nằm dưới mức ổn định bình thường một tẹo.
Rồi cũng đến 12 giờ trưa, tôi háo hức ngồi vào bàn phím và online. Không thấy bóng dáng FlyNDance đâu cả. Nhưng tôi có một lá email mới.
Anh slorr,
Hồi đầu, em nghĩ rằng sẽ dễ dàng cho em hơn nếu em thu mình vào bóng tối… hồi tưởng lại những kỷ niệm của chúng ta… nhưng tất cả những gì em nhận được chỉ là sự cô đơn và trống trải… anh có cùng cảm giác đó với em không?
Em vẫn không bỏ được thói quen online vào lúc 1 giờ sáng… cho nên, em sử dụng một nickname khác và chui vào phòng ajcrr… anh không trách em chứ? 😛 Anh không có ở đó. Em có nên mừng vì anh đã vâng lời em không nhỉ?!?
Anh từng bảo rằng cả hai chúng ta đều thuộc vào loại người thứ hai… loại người “ngớ ngẩn”… có lẽ anh nói đúng. Bởi vì em thật sự rất khâm phục những người dám chiến đấu cho khát vọng sống của họ. Không! Bác sĩ bảo rằng đó không phải là một chứng bệnh… và bác sĩ không bao giờ nói dối… em có thể sống vui vẻ như một người bình thường.
Nhưng em có thể không?
FlyNDance… thật sự là một điều gì đó mà em không thể thực hiện được trong kiếp sống này. Sau lần gặp gỡ đầu tiên với anh ở Mc, em nhận ra anh không phải là một người ảo trong một thế giới ảo. Trên thực tế, anh là một người rất mạnh mẽ, dịu dàng và nhạy cảm. Em có thể thấy lớp vỏ bọc bên ngoài trái tim em đã dần tan chảy… Em đầu hàng anh rồi.
Em cột tóc lên hôm nay, bởi vì bạn em bảo rằng em trông quyến rũ hơn khi làm như vậy…
Em muốn anh nhớ thật kỹ khuôn mặt của em ngày hôm nay… bởi vì bắt đầu từ ngày mai… có thể mọi chuyện sẽ thay đổi.
Nhưng sao anh không hỏi tên thật của em? Chính vì thế em cũng không thể hỏi tên anh. Em dù sao vẫn là con gái mà. Anh có hiểu rằng em mong có được một điều gì đó thật hơn là một cái nickname không?
Anh… cám ơn vì chai DOLCE VITA. Cuối cùng thì em cũng biết được “khoảnh khắc ngọt ngào” là như thế nào. Nhưng em thật lòng xin lỗi. Em không đủ can đảm để nói câu giã từ.
Mọi chuyện bắt đầu từ một lá email… vậy thì nó nên kết thúc bởi một lá email. Đã 3 tháng và 2 ngày kể từ lá mail đầu tiên ấy… không quá dài nhưng cũng không phải là ngắn. Chuyện của chúng mình bắt đầu từ em… thế thì em sẽ là người kết thúc nó.
Có lẽ anh đã nói đúng: “Internet vừa nhanh lại tiện lợi.” nhưng thật ra nó không hoàn hảo… nó có thể giúp em chuyển đến anh những lời nói này, nhưng nó không chuyển hộ em những dòng nước mắt.
Đã 5 giờ rưỡi sáng… em phải đi rồi… khi anh nhận được lá thư này… có lẽ em đang ổn định ở một chốn nào đó rất xa… em không rõ nữa…
Tạm biệt anh.
FlyNDance.
Sau khi đọc xong lá thư, tôi cảm giác như mình vừa đi trên chiếc tàu xoay vòng siêu tốc và suýt chút bị trật đường ray. Cô ấy đã thể hiện một bản ngã khác: mềm mại và dịu dàng hơn.
Vài tháng sau đó, tôi cố đè nén cảm xúc mỗi khi nhớ về cô ấy. Tôi thường lẩm nhẩm rằng cô ấy chỉ là một con người ảo trong một thế giới ảo, hoàn toàn không có thật. Tôi trốn tránh tất cả những gì có thể khiến tôi liên tưởng đến cô ấy. Tôi không sử dụng đến máy tính, bỏ thói quen online và không bao giờ đụng tới cái gì có liên quan đến cà phê. Giấu mình đằng sau những bài tập, núp vào đám đông ồn ào, làm mọi cách để quên đi cảm giác mình đang đánh mất một điều gì đó trong cuộc đời này.
Nhưng tôi đã thất bại. Tôi nhận ra không phải vì tôi không nhớ đến cô ấy. Mà là cảm giác tôi đang cố quên đi một thứ gì đó rất quen thuộc luôn luôn hiện hữu bên mình. Giống như tôi cố tình ngừng thở vậy, cố tình quên đi cái cách mình đã thở ra hít vào trong suốt 19 năm tuổi đời.
Tôi có thể nín thở trong một thời gian nhất định, nhưng không thể ngừng thở mãi mãi được.
Tôi phải tìm ra cô ấy!
– Ờ… tôi muốn tìm… ờ… FlyNDance…
– Hả?
“Hả”, đó chính xác là từ mà tôi chờ đợi chị ấy nói ra.
Chị ấy có vẻ là chị gái của FlyNDance. Xinh đẹp không kém cô ấy dù không trang điểm gì cả. Nhưng dĩ nhiên không thể so sánh được với cô ấy rồi. Tôi nhanh chóng giải thích cho chị ấy hiểu mục đích của mình khi đến đây và khẳng định rằng tôi không phải là một tay biến thái nào đó.
Khi tôi ngượng ngùng nói với chị ấy tên nick của mình, tôi thật sự sửng sốt khi chị ấy tỏ ra cực kỳ hào hứng và nhanh chóng vẽ ngoằn nghoèo lên một mảnh giấy rồi đưa sang cho tôi.
– Em nên đến đó thăm nó. Bệnh viện SGH, phòng 3-425.
Đó là lần đầu tiên tôi bước chân vào bệnh viện SGH. Nó sạch bong, mọi vật dụng đều không có chút bụi nào hết, được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp. Nhưng tôi không ưa cảm giác nó mang lại cho tôi… Tôi bước vào phòng 3-425, cô ấy nằm đó, đôi mắt nhắm nghiền. Tôi đứng bên cạnh, chăm chú quan sát.
Mái tóc của cô ấy vẫn dài và rất mượt. Khuôn mặt có ấy có vẻ tròn trĩnh ra. Tôi hiểu đó là vì phản ứng của thuốc. Vệt hồng hồng trên cổ cô ấy ngày trước nay lan cả lên mặt và tạo thành hình một con bướm.
Dù sao, cô ấy vẫn là cánh bướm đẹp nhất mà tôi từng thấy.
Mi mắt cô ấy khẽ run run. Có lẽ cô ấy đang ngủ mơ. Cô ấy mơ thấy gì nhỉ?
Tiệm McDonal với khoai tây chiên và coke? Con tàu Titanic? hay trận mưa nước hoa ở đại lộ số 6?
Căn phòng trở nên tối hơn khi đồng hồ điểm 6 giờ.
Tôi muốn bước lại hướng công tắc đèn. Tôi không thích trông thấy cô ấy nằm lẻ loi trong bóng tối của phòng bệnh. Nhưng tôi lại lo rằng giấc mơ của cô ấy sẽ bị gián đoạn bởi những vệt ánh sáng xuất hiện bất tử. Trong khi tôi còn đang lưỡng lự thì cô ấy từ từ mở mắt. Cô ấy trợn lên nhìn tôi, vẻ bất ngờ rồi nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác.
Tôi nhìn thấy phía sau lưng của cô ấy. Cô ấy ốm đi rất nhiều. Sau một khoảng thời gian im lặng, cô ấy chậm rãi quay mặt lại nhìn tôi, mĩm cười…
– Slorr, anh tới rồi à?
– Ừ. Hôm nay trời đẹp lắm phải không em?
– Dạ phải, trời hôm nay thật đẹp.
Trời hôm nay thật đẹp… Tôi vẫn nhớ đó là đoạn đối thoại giữa chúng tôi trong phòng chat ajcrr. Nhưng cô ấy không biết rằng hôm nay trời mưa rất to.
– Sao anh đứng hoài thế. Ngồi xuống đi.
Cám ơn cô ấy đã nhắc nhở. Tôi nhận ra đôi chân mình run lẩy bẩy sau hàng giờ liền đứng chôn chân tại chỗ.
– Anh ốm đi nhiều.
TÔI? Tôi nghĩ rằng tôi phải là người nói ra câu ấy mới đúng.
– Anh đói không? Anh đã dùng cơm trưa chưa? Thức ăn ở đây không ngon lắm. Chính vì vậy mà bệnh nhân chúng em ai cũng gầy đi một chút. Ngoài chuyện đó ra, mọi thứ ở đây đều rất tốt. Thỉnh thoảng, em thấy thật chán khi không có chiếc máy computer bên cạnh để có thể trò chuyện với anh. Slorr, năm thứ hai của anh thế nào? Mọi chuyện đều ổn chứ?
KHOAN NÀO! Cô ấy là người nằm trên giường bệnh, không phải tôi. Và phải, tôi chẳng tìm ra lời nào để nói với cô ấy vào lúc này hết. Bởi vì tôi đến đây là để nhìn thấy cô ấy, không phải tìm câu trả lời cho những câu hỏi. Có thể vào giây phút này, tôi phải nói lên những lời cảm động… ờ… như trong cuốn phim tình cảm nào đó…
Nhưng tôi không phải là loại người lãng mạn…
Phim ảnh chỉ là những điều tưởng tượng.
Cuộc sống thì không.
Tôi ước sao cô ấy có thể nhanh chóng rời khỏi nơi này và trở về với đại lộ số 6, về với phòng chat ajcrr, về đúng nơi của cô ấy. Tôi hứa với cô ấy rằng, cô ấy sẽ không bao giờ cô độc nữa. Bởi vì tôi sẽ luôn ở đây.
Một lúc sau thì mẹ cô ấy ghé vào thăm.
– Ờ… anh nghĩ đã đến lúc anh phải đi rồi. Tạm biệt dì.
– Anh… anh…
Cô ấy ngồi bật dậy như thể vừa bị một cú sốc điện. Tôi vội an ủi.
– Anh sẽ đến đây vào ngày mai… ngày mốt… ngày kia… anh sẽ đến thăm em cho đến khi nào em rời khỏi nơi này.
Trước khi trở về nhà, tôi ghé qua trung tâm Singapura và mua một chai DOLCE VITA… chai lớn nhất. Tôi hy vọng cô ấy có thể dùng nó để tắm luôn.
– Slorr… anh tới rồi à… em đợi anh lâu lắm rồi…
– Em ngủ ngon chứ?
– Ồ, em không cho phép bản thân ngủ quá sâu, bởi vì em biết anh sẽ không đánh thức em dậy.
– Thế thì bây giờ em nên nghỉ ngơi một chút.
– Anh đã ở đây rồi, em sao có thể…
Tôi đưa cho cô ấy chai Dolce Vita. Chúng tôi thỏa thuận rằng cả hai sẽ khiêu vũ dưới trời mưa nước hoa trước cổng SGH vào ngày cô ấy xuất viện.
Tôi không dám ngước mắt nhìn thẳng vào mắt cô ấy… có thêm một cánh bướm xuất hiện trên má cô ấy.
Đêm đó, tôi biết được cô ấy mắc phải chứng bệnh gọi là viêm quầng. Dân gian gọi là bệnh bướm…
Nhưng cái mà tôi thích là một con bướm màu cà phê có thể bay nhảy xung quanh tùy thích chứ không phải là con bướm màu hồng lợt đậu trên nước da nhợt nhạt của cô ấy. Và hơn nữa, một con bướm không thể được gọi là bướm nếu nó không thể bay.
– Slorr, sao anh nhìn em mà chẳng nói gì hết vậy?
Tôi không biết trả lời sao. Bởi vì tôi nhận ra cô ấy ngày một yếu hơn. Tôi linh cảm đến những chuyện không may và thấy bất an trong dạ.
– Anh này, em thấy khát nước. Anh mang cho em một thứ gì đó để uống được không?
Tôi không muốn rời khỏi cô ấy vào phút này. Tôi còn nhớ đã xem trong một bộ phim nọ, có anh chàng đi một quãng đường dài để mua cho cô bạn gái đang nằm trên giường bệnh một hộp cháo đậu đỏ và khi trở về thì cô ấy đã nhắm mắt ngủ im lìm, ngủ luôn không còn thức dậy được nữa.
– Có phải em muốn bỏ rơi anh như trong bộ phim đó không?
– Phim ảnh là phim ảnh. Cuộc đời là cuộc đời chứ anh.
Lại là những danh từ ấy…Phim ảnh? Cuộc đời?
– Nhưng không phải em vừa uống nước đó sao? OK, giờ em muốn anh lấy cho em thức uống gì nào?
– Ultimate Ice Blended!
Đây là bệnh viện. Không lẽ cô ấy nghĩ rằng tôi có thể tìm ra cà phê trên cái ốc đảo này à?
– Ờ… cà phê không tốt cho sức khỏe của em lúc này. Chọn thức khác vậy, chịu không?
– Anh biết nói cà phê không tốt cho sức khỏe. Vậy thì anh cũng phải giảm bớt những chuyện tổn hại sức khỏe khác của mình, ok?
Tôi thấy cô ấy mĩm cười và có một tia sáng long lanh trong mắt. Trái tim tôi chợt như đang đeo một quả tạ. Sóng mũi bắt đầu cay cay. Ối trời, nếu điều này không dừng lại, nước mắt tôi sẽ chảy xuống ngay bây giờ mất.
– Anh hứa.
– Và anh phải ngủ đi sớm, đừng thức quá khuya và cũng đừng bỏ bữa ăn sáng… Còn một điều rất quan trọng nữa nè. Anh không nên mặc áo màu xanh biển. Nó làm anh có vẻ như đang gặp chuyện rắc rối và…
Điều này thật không tốt chút nào. Giống như cô ấy đang muốn nói những lời trăn trối cuối cùng trước khi… tôi không đủ can đảm nghe thêm lời nào, liền nhanh giọng chen ngang.
– Được rồi, được rồi, anh đi lấy thức uống cho em ngay đây.
– Slorr, máy bán nước tự động đặt có xa lắm không? Nếu nó xa quá, thế thì em không cần nữa.
Theo tính toán của tôi thì đàn ông mất 67 bước còn phụ nữ mất 85 bước để đến được chiếc máy nơi góc nhà ấy. Cộng thêm thời gian bỏ tiền vào khay, sẽ mất khoảng từ 1.8 đến 2.1 phút cho một người bình thường. Cũng không xa lắm.
– Gần thôi em à.
– Trở lại ngay anh nhé. Em không thích ở một mình quá lâu… em ghét cảm giác cô đơn ấy lắm
Tôi không trả lời cô ấy. Tôi phóng thật nhanh ra ngoài…
– Này, trễ rồi… đi ngủ đi.
Má tôi lại càu nhàu.
– Được rồi má, 10 phút nữa thôi…
Đến hôm nay, FlyNDance đã rời khỏi tôi hơn 2 tháng rồi.
Tôi vẫn giữ thói quen online vào lúc 1 giờ sáng mỗi ngày, chỉ 10 phút thôi và vào phòng chat Dolce-Vita. Chính tôi tạo ra phòng chat đó, chỉ với hai thành viên: slorr và FlyNDance.
Mặc dù cô ấy không còn bay nhảy trong thế giới thật nữa, tôi ước sao cô ấy vẫn xuất hiện trên thế giới ảo.
Thậm chí Tye cũng chịu thua tôi luôn.
– Cô nàng không còn nữa rồi, cậu làm thế vì cái gì chứ?
Phải, chẳng vì cái gì hết, nhưng tôi không can tâm để linh hồn cô ấy lẻ loi trong một góc vắng cô quạnh nào đó được. Bởi vì cô ấy từng bảo rằng, cô ấy ghét cảm giác cô đơn.
Tôi cố gắng không nhớ về cô ấy trong hai tháng nay. Tôi ước sao khuôn mặt cô ấy không hiện lên trong trí óc tôi. Nhưng điều đó cũng như ước sao bầu trời đừng xanh, cỏ thôi úa màu hay sao đêm đừng nhấp nháy…
Thật ra, tôi đang mong một điều kỳ diệu xuất hiện. Tôi không thể tin rằng mình lại thuộc vào loại người thứ 2, dù là trong đời thực đi nữa.
Tôi khóc không đó à? Không đời nào.
Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người lãng mạn. Qua nhiều năm tháng với việc tăng trưởng sự thiếu hụt hoocmon cấu thành cảm xúc, mỗi khi sóng mũi tôi hơi cay cay, tôi lại duyệt qua những công thức và phương trình; hoặc hướng sự chú ý vào những câu nói đùa ngu xuẩn nào đó.
Chính vì vậy, mọi chuyện nhanh chóng trở về trạng thái cũ trước khi tôi gặp cô ấy vào 9 tháng trước.
Tye vẫn lượn lờ xung quanh các cô nàng bướm của hắn và tôi vẫn cổ hủ độc tài như xưa. Có điều, tôi không uống cà phê và bia nữa.
– Xing, cái này của con phải không?
Má đưa cho tôi một lá thư. Khi tôi nhìn thấy dòng chữ “To: Slorr”, tôi giật mình kinh hãi. Tôi run rẩy mở nó ra. Có một mẫu giấy nhỏ cùng một phong bì màu cà phê bên trong.
Slorr,Tôi là chị gái của FlyNDance, tôi nghĩ đây là cách cậu vẫn gọi nó. Tôi xin lỗi vì không biết tên thật của cậu mặc dù chúng ta đã gặp nhau một lần rồi.
Vài ngày trước, khi dọn dẹp đồ đạc của em gái tôi, tôi tìm thấy lá thư với tên và địa chỉ của cậu trên ấy. Tôi nghĩ em gái tôi vốn định gửi nó cho cậu nên tôi thay nó làm việc này.
Xian Wen.
Lá thư gửi đi 3 ngày trước đó. Và còn có… một lá thư khác.
“To: Slorr”
Nét chữ này xinh xắn hơn rất nhiều mặc dù trông nó hơi nghiêng ngã, cứ như chúng đang khiêu vũ vậy.
Tôi không biết vì sao cô ấy có được địa chỉ nhà của tôi. Tôi có viết trong một lá email nào à? Nhưng điều này không quan trọng. Tôi chậm rãi mở lá thư ra. Bên trong là một tấm hình, một nửa chiếc vé vào cổng rạp chiếu bóng. Cuối cùng là một lá thư viết trên loại giấy màu xanh biển, có phảng phất mùi thơm của Dolce Vita.
Tấm hình chụp cô ấy đứng trên bãi cỏ, mặc trên người chiếc áo màu cà phê như lần đầu chúng tôi gặp nhau. Phía sau là hàng chữ.
Anh,
Cà phê tượng trưng cho Song Ngư, là em. Xanh biển tượng trưng cho Nhân Mã, là anh. Lá thư màu xanh nằm trong phong thư màu cà phê… anh hiểu ý em muốn nói gì không?
Nhìn thấy em, có phải giống như đang thưởng thức một ly cà phê không anh? Đừng thèm nữa nhá.
FlyNDance.
Tôi bật cười. Lá thư màu xanh cũng chỉ có vài hàng.
Nếu em có thêm một ngày được sống, em muốn trở thành bạn gái của anh. Em có thêm một ngày nữa được không? Không. Tệ thật. Em không thể trở thành bạn gái của anh… không phải trong kiếp này.
Nếu em có cánh, em muốn bay xuống từ trời xanh để được nhìn thấy anh. Em có cánh không? Không. Buồn ghê. Em sẽ không thể nào nhìn thấy anh nữa rồi.
Nếu tất cả nước trong bồn tắm được hút cạn, chúng vẫn không tài nào dập tắt nổi đốm lửa tình yêu của đôi ta. Nước trong bồn tắm có thể được hút cạn không? Có thể.
Vậy thì… Em yêu anh.
FlyNDance.
Lồng ngực tôi muốn nổ tung. Nước mắt lăn dài trên má. Sự lãnh cảm nhanh chóng biến mất khi tôi không tài nào ngăn nổi những dòng lệ chan hòa trên mặt mình.
Cô ấy đã thay đổi học thuyết nhỏ bé của tôi và lấy lại những gì tôi còn nợ cô ấy… lệ nóng của 2 tháng qua…
Titanic thắng 11 giải Oscar, trong đó có giải Phim xuất sắc nhất.
Rose không phải là một diễn viên xuất chúng. Cho nên nếu câu chuyện ấy là một bản tình ca buồn trên màn bạc, nó có thể cũng không may mắn ở đời thật. Và trong đời thực, liệu Jack sẽ giữ mãi lấy Rose và “không bao giờ bỏ cuộc” chứ?
Có thể anh ta không cần quá bận tâm như vậy. Bởi vì một con bướm màu cà phê quyến rũ luôn luôn bay nhảy rộn ràng trong trái tim của anh ấy… mãi mãi.
Nguyên tác : link
Dịch: Hoàng Uyên Đinh
Nguồn: Những truyện ngắn hay
Phiên bản Trung Quốc: Lần đầu thân mật – Thái Trí Hằng
© 2011, nicky. All rights reserved.
i be fond esteem it Dolce Vita | quan4.i neat and nett after this im your rss reader