Em và giấc mơ tình yêu


Em nghe tiếng trái tim mình kêu lên khổ sở. Nó bảo rằng cô chủ ơi, hãy thương lấy tôi với, hãy yêu lấy tôi với, hãy vì tôi mà tha lỗi cho anh đi. Anh đã vì cô mà làm tất cả, đã vì tôi mà hiến dâng cả trái tim mình… Em ngồi ngắm trăng lên cao, từng chút, từng chút một. Chợt em đưa tay qua ô cửa sổ, hứng lấy bầu trăng tròn đầy, dịu hiền một màu vàng ngọt nhẹ.

Điện thoại di động của em rung lên từng hồi. Em tắt máy. Nó cứ rung là em lại tắt. Vờn nhau như thế mãi một hồi thì nó im bặt. Em ngồi yên ngắm trăng trong giây lát rồi bất giác cầm điện thoại lên, nhìn vào một khoảng không vô định trên màn hình. Em tự hỏi mình đang chờ đợi cái gì? Em đã có thể tắt máy để được yên tĩnh ngắm ánh trăng khuya. Em đã có thể tháo sim ra để anh khỏi nuôi hy vọng có thể lay chuyển được em qua điện thoại. Em đã có thể làm nhiều thứ để anh phải buông em ra ngay lập tức. Nhưng em không làm.

Em ác quá chăng? Khi cứ gieo cho anh hy vọng rồi lại dẫm đạp lên niềm hy vọng đó. Người xưa bảo thức đêm mới biết đêm dài, với em, thời gian là không thể xác định. Em ngồi đó, ngơ ngẩn nhìn một vầng trăng sáng cho mọi người, không phải dành cho riêng mình em hay bất cứ ai. Em ngồi đó, gõ tay lên bàn một cách vô thức, và vô tình nó lại trùng với nhịp điệu một bài hát mà cả em và anh đều rất thích, và cũng như trăng, bài hát không dành cho riêng ai. Em ngồi đó, tự hỏi lòng mình tại sao phải làm khổ trái tim anh – trái tim chỉ dành cho riêng em?

Em nghe tiếng trái tim mình kêu lên khổ sở. Nó bảo rằng cô chủ ơi, hãy thương lấy tôi với, hãy yêu lấy tôi với, hãy vì tôi mà tha lỗi cho anh đi. Nó khóc than rằng cô chủ này, anh đã vì cô mà làm tất cả, đã vì tôi mà hiến dâng cả trái tim mình, cô không thương anh nhưng tôi đã lỡ thương trái tim của anh ấy rồi.

Em bảo với tim rằng, em ơi, chị không phải không muốn tha thứ, nhưng lòng chị lại trống rỗng, chị không muốn làm gì hết, không muốn quyết định gì hết.

Trái tim im lặng nghe ngóng. Rồi nó vỡ òa. Nó trách em hay đẩy nó đến bờ vực, bắt nó nhảy xuống đi cho nát tan cõi lõng. Nó ghét em hay đem đến những anh chàng nó thích, rồi lại ép nó buông tay, ép nó đến vỡ vụn cả tim này.

Em nhắm mắt lại. Em bảo. Này tim ơi, nếu chị cho em quyền quyết định, em có chắc sẽ cho chị được hạnh phúc không?

Trái tim thoáng định mở miệng trả lời, nhưng rồi lại tư lự. Tim bảo với em, chị ơi, đã hai lần chị cho em quyền quyết định, cả hai lần em đều làm cả chị và em phải đau. Anh lí trí đã cứu chị không biết bao nhiêu lần, có thể anh ấy sẽ giúp được chị chăng? Nói rồi tim im bặt, không kêu than nữa.

Em thở dài. Lí trí bắt chuyện với em, nhưng em không nghe thấy. Những câu nói quen thuộc của lí trí không làm em chú ý nữa.

Em đứng dậy và nằm dài xuống giường. Em định hỏi ý lí trí rồi lại thôi. Em nhắm mắt lại. Em chìm vào giấc ngủ đầy mộng mị.

Trong mơ em gặp anh. Anh đang đứng giữa một cánh đồng trơ trọi xác lúa, phía sau lưng là bầu trời xám xịt. Anh đang cười, một nụ cười rất tươi nhưng lạ lẫm làm sao. Bên cạnh anh là một cậu bé rất xinh, đang níu lấy chân anh, mỉm cười nhìn em. Bỗng em thấy một bóng người bước qua em, tiến đến chỗ anh và thằng bé. Người đó ôm chầm lấy anh và đặt lên má anh một nụ hôn ấm áp. Anh nắm lấy tay cô gái và thằng bé, nhìn em bằng một nụ cười và ánh mắt khó hiểu rồi quay lưng bước đi, tan biến vào không khí.

Em đứng lặng người. Em say. Mà không. Em đang tỉnh, rất tỉnh. Hay là em say? Chắc là em say. Em chỉ khóc khi em say. Say thật say. Mà kì thực, lúc say nhất lại là lúc tỉnh nhất.

Bỗng em thấy khung cảnh xung quanh em thay đổi. Em đang đứng giữa một vườn hoa hồng dại. Bao quanh em là cành hồng đầy gai, chúng cứa chân em chảy máu. Xa xa kia, một cầu vồng bảy sắc hiển hiện. Đẹp quá, em khẽ thốt lên, không để ý đến những cái gai đang tìm đủ mọi cách xâu xé đôi chân trắng nõn của em.

Rồi em thấy anh. Anh đang đứng ở xa tít đằng kia, vẫy tay gọi em. Anh mặc một cái áo trắng vương cánh hoa hồng đỏ, tô điểm bằng máu của chính anh. Áo anh, tay anh, chân anh… không có gì là lành lặn. Nhưng anh vẫn cười, một nụ cười sáng và đẹp, nụ cười mà anh chỉ có khi ở bên cạnh em. Anh giang rộng đôi tay chờ đón em.

Đối với em bây giờ, anh như một vị thần ánh sáng tuyệt diệu. Em nhớ đến ruộng lúa ban nãy, nước mắt em chảy ra. Em chạy thật nhanh để đến với anh, bất chấp những cái gai hoa hồng đáng ghét. Anh ôm em vào lòng và bật cười khi nhìn thấy quần áo em rách tả tơi.

Em cũng cười, nhưng nước mắt không thôi chảy. Em biết rồi. Em không thích thấy anh đi với bất cứ ai khác. Đó là lí do em giận. Em không thích phải thấy anh đi với ai khác lần nữa, dù em biết chuyện đó là vô lí. Đó là lí do em không thể làm hòa với anh. Anh khẽ nắm lấy tay em.

Giờ nhớ lại, anh là người đầu tiên em cho phép nắm tay dù trước đó em đã quen không ít người. Em coi trọng một đôi tay ấm áp hơn là một nụ hôn nồng nàn, và anh đã cho em đôi tay đó. Anh ơi, em hiểu rồi. Anh cười và nắm tay em bước đi, tiến đến cầu vồng đang tô điểm cho đường chân trời. Hoa hồng làm em đau, nhưng em không sợ, vì em có anh.

Em giật mình thức giấc, thấy mình đang ngủ gục trên bàn. Điện thoại của em vẫn đang rung lên từng nhịp. Em cầm điện thoại lên và bằng hết sức bình sinh của mình, em nhấn nút nhận cuộc gọi. Giọng anh run rẩy, anh sợ em sẽ rời xa anh.

Anh nói với em rằng em ơi, đừng bỏ anh lại, hãy giúp anh trở thành người tốt hơn để là người yêu hoàn hảo của em, hãy dạy anh cách làm cả gia đình em vui lòng để anh có thể trở thành người chồng duy nhất của em. Em khẽ mỉm cười, em thấy nước mắt mình rơi, lần đầu tiên khi không có sự trợ giúp của hơi men.

Minh Thư

© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.