Chẳng biết mình bắt nguồn từ đâu, được sinh ra như thế nào, gió chỉ biết nó tự do nhất trên đời. Hằng ngày, gió đi qua nhiều nơi, thấy được rất nhiều điều, gió cảm thấy mình hạnh phúc, hạnh phúc vì cuộc sống tự do thanh thản, chẳng phải suy nghĩ gì cả. Gió rong chơi trên bầu trời xanh thẳm, gió vẫn thường thi với những con vật bay được trên không trung, gió luôn thắng và rất lấy làm thích thú. Gió ví mình như 1 chàng lãng tử, rong ruổi khắp nơi chả bao giờ biết mệt mỏi. Thế nhưng người ta nói rằng lãng tử khó qua ải mĩ nhân. Một ngày, gió gặp lá. Lá thật sinh đẹp lộng lẫy duới bộ áo màu xanh lục, lá có 1 thân hình mềm mại thuớt tha ko thể nào cuỡng lại đuợc. Gió thích lá. Gió quấn quít quanh lá, đem lại cho lá sự mát mẻ sảng khoái. Lá duờng như cũng thích gió lắm. Mỗi lần gặp gió, lá đung đưa mình lắc lư như chào đón gió, lá phát ra những âm thanh xào xạc rất khẽ, như khẽ nói với gió: “tớ thích ấy”. Cứ như thế, thần tình yêu lúc nào đã mĩm cuời với gió và lén bắn cho gió 1 mũi tên, mũi tên của tình yêu. Gió yêu lá, yêu lá lúc nào ko biết nữa, chỉ biết là đã yêu lá. Gió muốn cùng lá tung tăng đi khắp nơi, sống vui vẻ tận huởng hết vẻ đẹp của thế gian này. Rất nhìu lần gió rủ lá cùng đi với mình lắm, lá vẫn tỏ vẻ rất thích nhưng chẳng bao giờ đồng ý. Rồi cũng có 1 ngày gió nhận ra rằng, lá chỉ thích mình. Lá chỉ yêu cây mà thôi. Cuộc đời lá từ khi sinh ra đã gắn liền với cây rùi, lá ko thể nào tử bỏ cây được để theo gió. Vì thế lá chẳng thể nào yêu gió được đâu, đó là định mệnh của lá. Dù cho gió có cố lay lá thế nào, tình cảm của lá dành cho cây vẫn không đổi. Lá vẫn không chịu rời bỏ cây, vẫn cố bám chặt lấy cây, vì cây là tình yêu, là sinh mạng của lá. Gió dần nhận ra điều đó, gió ko thể kíu kéo tình yêu của mình mãi được, vì nếu cứ làm thế gió sẽ cuớp đi mạng sống của lá mất. Gió buồn bã, xuôi tay, để mặc cho mình tự do lang thang. Giờ gió mới thấy mình không thật sự hạnh phúc như mình đã tuởng. Rong ruổi khắp mọi nẻo đuờng, mệt mỏi, chán nán, gió lại tìm về thăm lá. Lá của gió đâu rùi nhỉ? Gió quanh quẩn tìm mãi, tìm mãi mới thấy lá, lá khác quá, gió chưa bao giờ nghĩ lá sẽ như thế. Lá không còn ở với tình yêu của mình nữa. Lá nằm duới kia, không phải là trên cây mà là duới đất. Lá khoác trên mình bộ áo vàng úa, thân mình của lá loang lỗ, xơ xác như tình yêu vỡ nát của mình đã dành cho cây. Lá chết vì cây chẳng bao giờ yêu lá hơn 1 năm cả, mỗi mùa cây đều trút lá đi để thay lá mới giống như người ta thay đổi tình yêu vậy. Gió buồn, gió đau lòng lắm nhưng gió chẳng bao giờ lên tiếng đuợc vì gió bao giờ có hình hài cụ thể nào đâu. Gió cảm thấy lòng bực bội, oi bức, gió nhận ra mình đang từ từ tan biến bốc hơi đi. Gió dần biến thành mây, mây buồn, mây chẳng chịu đi, cứ đứng mãi ngắm lá. Mây thấy mình nặng trĩu, mệt mõi, xám xịt vì tình yêu của mình. Những giọt mưa rơi xuống xuyên qua lá, thấm đẫm vào làn da tàn úa của lá. Và đây là lần đầu tiên cũng như lần cuối cùng gió xuất hiện với hình hài của mây, của mưa. Tiếng mưa rơi xuống chạm vào lá vào đất tí tách cũng là lời của gió gửi đến lá: “Gió yêu lá”. Gió chỉ có 1 lần để nói với lá, gió chỉ có 1 lần duy nhất trong đời để chứng minh mình yêu lá. Mưa thấm đẫm vào đất , gió chết, cũng như tình yêu của gió dành cho lá chết đi khi lá ko còn nữa! Phải chăng tình yêu là định mệnh?
SG 8-5-2007
LHT
© 2007 – 2009, nicky. All rights reserved.
Đọc cái này tớ lại nhớ tới chuyện Cây lá Gió 😀
he he…truyện hay wa…ước gì tui là gió…để được tự do rong chơi…để được tự do làm những cái mình thích…nhưng lại cũng ko thích gió…vì gió hẩm hiu, long bong quá….
@akako: á, nicky viết đại chơi thui, ai ngờ nói bâng quơ trúng…tùm lum đâu 🙂
huhu peNa tha lỗi cho anh, máy bị lag lỡ tay xóa mất tiu cm của em với re của anh cho em gòi, Na ở trên hông phải Na cute đâu 🙂
bai ni` hay wa’ a Nicky ui,tinh iu wua la dinh menh,ko nen niu keo nhung j ko la cua minh,gio lam dung,chi la vi la wa co chap,wa iu thio,con cai cay kia..hix,ghet lam loai con trai nhu cai cay do,tai sao la lai co the iu de phai du kho vay nho?
@CRE: truyện đó tớ đọc lâu lắm rùi,trong truyện đó tớ thích cây, nhưng giờ thì tớ muốn làm gió! Ta là gió 🙂
@Ny: hihi rong chơi mãi như gió rùi cũng sẽ có ngày mệt mỏi Ny à :)!
@Danie: hì, em vui vẻ chưa nào? Em nhớ anh đã có nói khi nào rãnh anh viết 1 câu truyện cho em và péNa đọc chứ? Anh thực hiện xong rùi đó! 🙂
Một bài viết hay đấy anh bạn! Như vậy thì Akako có đối thủ òi! haha!!!!!! Mà tại sao Nicky lại ví Akako như lá vậy?
Chuyện rất buồn.
Gió là hình tượng của sự cô độc, vì gió đi đến khắp nơi trên thế gian, gió đi liên tục chẳng bao giờ ngừng.
Mình từng đọc một câu rất hay, ‘ Vì gió yêu mây nên gió thổi. Nào ngờ càng thổi càng xa mây’. Tình yêu của gió luôn là một cái kết buồn.
Mặt khác, gió còn được ví như một anh chàng bạc tình, đi trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi :”)
Con người đa tình nên mới suy nghĩ ra những câu chuyện lãng mạn, đau buồn kia, nhưng mà
‘ Thiên nhược hữu tình, thiên diệc lão.
Nhân nhược đa tình, tử đích tảo.’
Chỉ là cảm xúc bâng quơ khi đọc câu chuyện của bạn. Ngày lành.