Giữ ấm nhé bờ vai của em

Hà Nội mùa đông.

Dạo này giấc ngủ của em chập chờn mộng mị, bị không yên và hay tỉnh giấc vào giữa đêm. Em sợ những cơn ác mộng, sợ cảm giác không an toàn. Em nhớ anh.

Anh chưa bao giờ xuất hiện trong giấc mơ của em, thay vào đó là những con người mà em ít khi nghĩ đến và chưa bao giờ làm em phải vướng bận. Đấy là điều thật lạ. Lạ là bởi vì anh luôn ở trong những suy nghĩ của em, là nỗi nhớ đau đáu trong lòng em, là một nơi bình yên mà em luôn nghĩ tới khi gặp phải sóng gió. Có phải là vì đã quá lâu để nhớ rõ từng nét trên khuôn mặt anh, giọng nói, nụ cười, và cái cách nói chuyện thông minh nhưng cũng không kém phần hài hước của anh?

Em đôi khi vẫn trách móc cái cách mà anh đi xa em. Sao trái tim anh lạnh lùng quá với một con bé chưa đủ lớn như em? Ừ, nhưng nếu anh không quyết đoán và ý chí như thế, thì anh đã không là người lớn của em. Anh đến một nơi khác, rất khác và một mình. Anh ra đi để vững vàng, để mạnh mẽ hơn, chấp nhận cống hiến tuổi trẻ, để sau này những người anh thương yêu được hạnh phúc. Anh là người con trai có chí, có tự trọng cao và biết cách để làm người khác phải tôn trọng lòng tự trọng ấy chứ không hờn giận trẻ con, anh vốn thích hành động hơn là người nói. Nhưng em vẫn tự hỏi tại sao anh liều lĩnh quá? Liều lĩnh vẫn là cách mà anh lựa chọn, bởi anh chấp nhận thất bại thì mới trưởng thành. Nhưng trong tình yêu, liệu có nên liều lĩnh thế không anh? Sự ra đi của anh có nghĩa là niềm tin của anh ở em đủ mạnh, hay là một sự khẳng định là anh sẽ quên em? Em không biết, không biết anh ạ!

Mùa đông đã đến với Hà Nội của em. Em sẽ không nói dối anh là có những lúc em chông chênh khi cái rét ngọt của những ngày đông và sự đợi chờ dai dẳng cứ vây quanh em hay cái suy nghĩ vẩn vơ kia vẫn đôi khi làm em phân tâm về tương lai của 2 đứa. Nhưng em vốn cứng đầu và đã lỡ đi ngược dòng cuộc sống để có thể có anh ở bên cạnh rồi, nên mọi cảm giác đủ làm em chênh vênh thôi. Ai mà lấy được niềm tin của cô gái nhỏ bé của anh chứ. Mọi thứ chỉ làm cho niềm tin và yêu thương của em thêm vững khi em nhớ đến Anh… Bởi vì em biết có một người em thương đang phải chịu cái khắc nghiệt hơn nhiều lần cái lạnh của Hà Nội này, và anh cũng đang cố gắng từng ngày, vượt qua những cảm giác chông chênh hơn em nhiều lần để làm tốt mọi thứ, để những người anh yêu thương được yên tâm. Anh làm được, vậy thì tại sao em lại không?

Tối nay là một tối của mưa phùn gió bấc, vẫn thói quen cũ, cô gái 20 lại mong đợi cuộc điện thoại của anh như mọi ngày. Người ta nói với em ” Đi là để trở lại”. Em không chắc cái ngày anh trở lại sẽ là ngày mà em hạnh phúc nhất nhưng em vẫn sẽ chờ cho đến ngày ấy, dù mùa đông có lạnh đến mức nào…

Vy Nguyen – mine268@

© 2010, nicky. All rights reserved.

6 comments

  1. Uggs Reply

    Aw, this was a very nice post. In thought I want to put in writing like this moreover – taking time and precise effort to make an excellent article… however what can I say… I procrastinate alot and on no account seem to get something done.

  2. Toms Coupons Reply

    Thank you, I have recently been searching for information about this topic for a long time and yours is the best I have discovered so far.

Leave a Reply

Your email address will not be published.