Hình chỉ mang tính minh họa
Part 1
Tôi hài lòng nhìn cái ruy băng mới treo lên ngay cửa ra vào. Vậy là cuối cùng cũng xong. Tôi phải mất khá nhiều thời gian để bố trí và quyết định treo nó ở đây. Đó là một dây plastic màu vàng kim được cắt tỉa khéo léo với dòng chữ “Mery Chirstmas”. Giáng Sinh sắp về tới nơi rồi. Hôm nay đã là ngày 20, chỉ còn 4 ngày nữa. Quán Trà cũng có nhiều hoạt động dành cho Giáng Sinh, ví dụ như loại kem đặc biệt dành cho hai người, lãng mạn và….
– Anh có biết xích ra là như thế nào không hả? Anh đang cản trở tôi làm việc đó.
– Cô nhóc à….treo cái đó là ở trên, còn trang trí cây Thông là ở dưới mà. Đụng chạm gì nhau nhỉ?
Tôi cười gượng khi nhìn thấy cảnh này. Hai người, một là cháu của ông chủ quán, một là khách, và đang cố giúp tôi trang hoàng lại Quán Trà. Nhưng trong không khí hơi se lạnh một chút của Thành Phố Hồ Chí Minh mùa Giáng Sinh mà lại có người cãi nhau thế này thì…
Một góc của ruy băng tôi treo rơi xuống. Chắc là do tôi không dán nó cẩn thận đây mà. Cao quá! Tôi phải nhón chân lên hết cỡ, cố gắng với tay mà vẫn không chạm được vào chỗ cần dán. Chợt một bàn tay lấy góc ruy băng ra khỏi tay tôi, sau đó là giọng nói của một người con trai :
– Chỗ này phải không?
Tôi giật mình nhìn ra sau.
– Dán như vầy được chưa, cô phục vụ?
Tôi không dám tin vào mắt mình nữa. Thật là bất ngờ. Cô gái đi cùng chàng trai mỉm cười :
– Lâu quá không gặp, chị vẫn khoẻ chứ?
Hai người này là Trúc Tiên và Hoài An, câu chuyện của họ được dùng để mở đầu cho Quán Trà với tên gọi “Lục Trà Chanh – Thầm Lặng và Đợi Chờ”. Nếu bạn đã theo dõi Quán Trà thì hẳn là bạn vẫn còn nhớ tới câu chuyện lãng mạn của họ.
– Vâng… – Sau một hồi sững sờ, cuối cùng tôi cũng tìm lại được tiếng nói của mình – Hai người vẫn khoẻ chứ?
Anh nhìn đi chỗ khác :
– Chỉ có cô này khoẻ thôi, người đáng thương nhất là tôi nè.
– Hở?!? – Tôi tròn mắt ngạc nhiên. Trúc Tiên nhíu mày :
– Anh nói cái gì? Thế vì ai mà tôi bỏ buổi học Thi để tới đây hả?
– Nhưng đó là buổi tự học mà. Trong khi tôi phãi bỏ hẳn cả một ngày làm việc. Ah, nhưng tôi nhớ người đề nghị tới đây là cô mà.
– Nếu anh không thích thì về vậy! Tôi chán lắm rồi.
– Ừ, thì về.
Tôi dở khóc dở cười trước tình huống này? Sao thế nhỉ? Fan hâm một Quán Trà mà thấy họ cãi nhau kiểu này thì họ sẽ nghĩ sao? Nhưng hình như càng yêu mến nhau, con người ta lại càng thích cãi nhau thì phải. Bởi vì ờ bàn bên kia, có mấy đứa nhóc đang ngồi và…
– Có ai đó lên tiếng đi chứ! Lập Đông à, tao thấy mày như vậy là không đúng à nha. Sao mày lại để cho Trường Bình leo cây hôm chủ nhật rồi?
Lập Đông cười khẩy :
– Mày tưởng tao muốn như vậy à? Tại ông thầy Toán giữ tao lại chớ bộ. Mà tao có xin lỗi đàng hoàng rồi, vì người ta hơi bị nhỏ nhen cho nên….
– Bạn nói cái gì? Ai nhỏ nhen?
– Ai thì người ấy tự biết.
– Cho tôi can đi mà. – Trung Thu cuối cùng cũng chịu không nổi – Đâu còn là con nít nữa, lớp 10, cấp III hết rồi. Người ta nói “Tuổi…..”
– Mày không làm thơ lúc này là phước đức cho tụi tao đó! – Hoàng Hạ chen ngang.
– Đây là nơi công cộng, đề nghị giữ trật tự.
– Phương Duyên nói chí phải!
– Hoàng Hạ có muốn uống thêm gì nữa không?
– Vầy đủ rồi, cám ơn Thanh Huyền.
Hỗn độn, Dịu dàng có, nóng bỏng có, gay gắt có. Từ lúc nào Quán Trà trở thành nơi như thế nhỉ? Mà tại sao hôm nay lại trùng hợp vậy? Tất cả những nhân vật trong truyện đều tề tựu về đây, ngoại trừ một người.
– Có thể cho tôi qua được không?
Tôi lặng người. Đủ mặt rồi.
– Cho em “Sự Thanh Cao” ạ.
Ngọc Phương cũng tới đây hôm nay.
– Lâu rồi mới thấy em ghé Quán. Em có liên lạc gì với cậu ấy không?
Ngọc Phương mỉm cười hiền lành :
– Có ạ. Anh ấy đang học rất tốt, nghe đâu còn được nhiều cô hâm mộ nữa. Cũng khá lâu rồi ha. Ah, cám ơn chĩ vẫn còn nhớ ý nghĩa của Trà Trân Khoai Môn.
Làm sao tôi có thể quên được một câu chuyện như thế này nhỉ? Tôi rất hiểu và thông cảm với Quang Nghị và Ngọc Phương. Cái này có nên trách số phận không?
Nhìn sang bàn Trúc Tiên và Hoài An. Họ cuối cùng cũng chịu ngồi yên phận uống trà, vẫn là món Lục Trà Chanh như ngày nào. Tất cả các nhân vật đều tụ hội về trong một ngày, liệu đây có phải là dấu hiệu của sự bắt đầu một câu chuyện không ta? Tôi cũng không biết nữa….
Part 2
Tôi ngồi vào chiếc ghế đối diện với Ngọc Phương sau khi đã đặt ly trà xuống. Dù sao thì quán cũng vắng khách giờ này. Tôi có dư thời gian để hỏi chuyện cô bé.
– Trông em có vẻ gầy đi đó. Em đã làm gì trong thời gian qua?
Ngọc Phương không vội trả lời tôi ngay. Cô bé nhấp một ngụm trà, rồi mỉm cười :
– Hương vị của trà Trân Khoai Môn vẫn như ngày nào, ngọt ngào, dịu dàng và luôn luôn tạo cho người uồng cảm giác của sự thanh cao. Trà Trân Khoai Môn đúng là trà của sự thanh cao đúng không chị?
Sao tôi lại có cảm giác chuyện gì đó không ổn với Ngọc Phương nhỉ? Cũng gần 1 năm trôi qua kể từ ngày đó rồi, lại có chuyện gì không hay xãy ra cho cả hai à?
– Xin lỗi….em đã nói dối chị. Anh ấy thật sự không liên lạc gì với em hết, em cũng vậy. Cả hai người đều muốn trốn tránh thực tại. Thật đáng nguyền rủa. Nếu như ngay từ lúc đầu, em nói cho anh ấy biết em là cô em gái cùng cha khác mẹ với anh ấy thì chuyện đâu có diễn biến như thế. Em đã tự gây nên một kết cuộc buồn cho cả hai.
Không phải là cảm thấy nữa, mà là chắc chắn tôi đang nhìn thấy một kết cuộc buồn của Quán Trà. Trong phần cuối của “Trà Trân Khoai Môn – Sự Thanh Cao”, tôi vốn đã cho rằng đó không phải là một câu chuyện vui, và bây giờ….
– Tôi đã bảo là cô phải cẩn thận cơ mà. Hư mất cái chuông rồi.
Là cháu của ông chủ và một cô nhóc. Có vẻ như cô nhóc vừa làm vỡ cái chuông trang trí cho cây Thông.
– Anh….thiệt là quá đáng! Tôi có được trả công đồng nào để làm chuyện này không? Mà nếu có trả công, tôi cũng không thèm làm. Chưa có ai dám la tôi hết. Anh không biết tôi là một tiểu thơ sao? Tôi chưa từng rờ tay vô mấy cái thứ lỉnh kỉnh này, chỉ vỡ có mỗi một cái chuông thôi, làm gì dữ vậy? Tôi mua 100 cái đền cho.
Giọng điệu của cô nhóc khiến cho tất cả các khách có mặt trong Quán Trà đ
© 2007 – 2009, nicky. All rights reserved.
đọc xong mún xỉu lun…truyện hay…chắc khi nào đi ún trà sữa mật ong và trả trân châu khoai môn thử…hông biết ở đây có bán ko???
hi`,hum nay mon tra nay ngon wa a heng,tra tong hop ,hehe,e di uong tra day
tèm tém tem oh yeah
hix…chìm nghỉm!
@Na: ún nuớc no chưa pé
@Ny: trà sữa mật ong thì có, còn khoai môn Toại ko bít!
trà trân châu khoai môn cũng có đó anh,ngon lắm lun ^^!