Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh – Thư Nghi

14516_152430238301023_1048132299_n

Văn án

Thời còn trẻ chúng ta thường không hiểu thế nào là tình yêu. Lúc mới bước vào đời, tôi từng nghĩ tình yêu có thể vượt qua tất cả. Khi đó tôi không biết trên đời này tồn tại một sức mạnh gọi là số phận, chúng ta chỉ có thể chấp nhận mà không thể thay đổi. Lúc tôi ở trong phòng tắm của trường học và cất cao tiếng hát “I love you more than I can say”, tôi không hề hay biết, câu chuyện đó sẽ có một ngày xảy ra với tôi. Tôi gặp anh lần đầu tiên là ở một tình huống đẫm máu tại thành phố Odessa, đất nước Ukraine.

Lời người dịch: 

Sau khi dịch xong “Này, chớ làm loạn”, tôi có ý định thử sức với thể loại khác. Và tôi đã gặp “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh”, tác phẩm hiếm hoi khiến tôi có hứng thú dịch ngay sau khi đọc xong.

Đây là một câu chuyện tình chân thực và cảm động của một đôi nam nữ ở nơi đất khách quê người. Nhân vật nam chính được tác giả xây dựng rất thực tế và ấn tượng. Anh không phải là mẫu nhân vật hoàn hảo thường thấy trong các tác phẩm ngôn tình, anh có khá nhiều khiếm khuyết. Thậm chí từ đầu đến cuối, anh không hề nói câu “Anh yêu em” với nữ chính.  Nhưng tình yêu của anh giành do nữ chính lớn đến mức nào, tôi nghĩ mỗi độc giả sẽ có cảm nhận riêng của mình.

Review: (Nhuphonglin)

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết lãng mạn, nhẹ nhàng… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết hài hước, vui nhộn… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết phi thực tế, viễn tưởng… Thì đừng nên đọc tiểu thuyết này.

Nhưng nếu bạn muốn đọc một tiểu thuyết với câu chuyện thực tế, cảm động, sâu lắng, lấy tình cảm của đọc giả một cách thuyết phục… Thì “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” hoàn toàn là một tác phẩm phù hợp.

Khi viết bài review này ở quê tôi đang mưa, những ngày vừa qua mưa liên tục, có một điều không may rằng những ngày mưa đó lại vào đúng dịp đọc những chương cuối của tiểu thuyết “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” – Một quyển tiểu thuyết man mát những nổi buồn không nguôi.

Tính đến nay, tôi đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” chưa được một tháng, nhưng phải nói tiểu thuyết này mang đến cho tôi muôn vàn cảm xúc, nói thẳng ra, tâm trạng tôi luôn lưng lửng sau khi đọc nó. Người ta gọi đó là “hội chứng tự kỉ vì ngôn tình SE”.

Có ai trong các bạn đã từng xem bộ phim thần tượng Đài Loan nổi tiếng một thời “Đấu Ngư” được sản xuất vào năm 2004 chưa? Tôi cảm thấy nữ chính Triệu Mai của quyển tiểu thuyết này có số phận có phận hao hao như nhân vật Bùi Ngữ Yến trong “Đấu Ngư”, đôi tay của Triệu Mai và Bùi Ngữ Yến được sinh ra để đàn dương cầm, họ yêu dương cầm, đam mê giai điệu của nó… Số phận đã đưa họ đến với hai người đàn ông có mị lực như yêu ma, cám dỗ như mật ngọt, người đàn ông đã lấy đi linh hồn cả quảng đời còn lại của họ. Triệu Mai đã từng tập đàn trên những phím đàn được vẽ lên một trang giấy trắng, còn Bùi Ngữ Yến đã tập đàn trên những phím đàn được vẽ lên một vách tường trắng toát, điều đó có lẽ đã ngầm nói lên định mệnh tình yêu của họ cũng giống với khúc nhạc được hòa tấu trên phím của cây dương cầm mà họ đã dùng – hư vô, lạnh lẽo và thê lương…

Lúc đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” có không dưới hai lần tôi muốn đóng tập tiểu thuyết này lại vì tôi cảm thấy mình không có can đảm đọc tiếp, tuy nhiên mị lực của nó làm tôi không dừng lại được, khác với những quyển ngôn tình có kết thúc buồn khác, “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” được tác giả Thư Nghi viết một cách chân thật, miêu tả cuộc đời của một cô sinh viên bình thường sống ở đất nước Ukraine phức tạp, những mắc xích cuộc đời, những giây phút định mệnh của số phận đã khiến cô gặp được nam chính Tôn Gia Ngộ, một playboy thứ thiệt, với vẻ hào nhoáng của một người đàn ông nhiều tiền, đẹp trai… Tuy nhiên, ngoài những mặt đó, Thư Nghi đã miêu tả nam chính có một điểm đặc biệt vô cùng khác so với những nam chính hoàn hảo trong những quyển ngôn tình hiện nay đó chính là công việc của anh. Dưới ngòi bút của mình, Thư Nghi miêu tả “công cuộc kiếm tiền” của Tôn Gia Ngộ cũng như xã hội Ukraine cực kì thực tế rằng: đồng tiền muốn có được là phải trải qua bao nhiêu cực khổ, con người muốn trưởng thành là phải trải qua bao nhiêu thâm trầm, bao nhiêu vấp ngã… Phải chăng tác giả đang muốn ngầm lên án điều gì đó trong xã hội ngày nay???

Xuyên suốt trong “Từng có một người, yêu tôi như định mệnh” là cái lạnh của đại từ “tôi” dưới lời kể của nhân vật nữ chính, có lẽ quyển tiểu thuyết chỉ buồn ở sau 1/3 còn lại, khác với cái tên, trong toàn bộ câu chuyện, cả Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai chưa một lần nói lời yêu với đối phương, tuy nhiên… Thứ tình yêu không lời đó còn đáng sợ hơn hàng vạn câu nói “tôi yêu bạn”, những hy sinh thầm lặng, những hành động ngẫu nhiên, những câu nói trêu đùa của họ cũng có thể khiến đọc giả cảm nhận sâu sắc tình yêu họ dành cho đối phương lớn đến nhường nào:

“Không chịu khó kiếm tiền làm sao nuôi nổi em. Học phí của khoa nghệ thuật đúng là con số trên trời. Làm thêm hai năm nữa, anh sẽ rửa tay gác kiếm đưa em đi nước Áo”

“Anh đừng như vậy, anh mau tỉnh lại đi! Để em thay anh, em sẽ chết thay anh!”

“Em bắt anh phải sống”………….”Chỉ cần anh còn sống, em sao cũng được”….

“Nhưng em không muốn chết, em muốn gả cho anh, cùng anh sống hạnh phúc đến hết cuộc đời”.

“Mai Mai, nếu sau này anh còn cơ hội kết hôn, anh sẽ cưới em”.

Bây giờ tôi chỉ có anh, chỉ còn lại một mình anh. Tôi sẽ không thể gắng gượng nổi nếu bị mất anh.

Khi đọc “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” tôi có cảm giác như cái lạnh ở Odessa truyền sang tận người tôi, cái lạnh đến từ tâm hồn của nữ chính như nói lên cái kết và cuộc đời của cô… Cho đến nay, nam chính Tôn Gia Ngộ là nam chính lấy đi nhiều nước mắt của tôi nhất. Nếu ở đầu truyện anh xuất hiện với hình ảnh lịch lãm cho tôi những nụ cười mơ mộng thì ở cuối truyện anh lại trở thành một trò đùa số phận, lấy đi không biết bao nhiêu giọt nước mắt của tôi.

Nữ chính Triệu Mai từng nói:

Hóa ra yêu một người, có thể thuận trời, thuận người nhưng không thể thuận theo bản thân.

Đúng… Yêu có thể thuận theo ý trời, thuận theo ý người, nhưng không thể thuận theo ý muốn của bản thân… Cái chân thật nhất của quyển tiếu thuyết này là số phận, không ai biết được cuộc đời của mình ngày mai sẽ như thế nào, làm sao Triệu Mai biết được mai sau cô sẽ trở thành “một cái xác không hồn” – “một quả táo thối rữa”, ai có thể tránh được số phận? ai có thể tránh được định mệnh? Ai có thể biết được những thứ tầm thường và giản dị nhất mà mình đang có chính là điều quý giá nhất với mình, để rồi khi mất đi mới biết đó là những điều, những ngày tháng tươi đẹp nhất.

Triệu Mai là một cô gái mạnh mẽ, tôi khẳng định như vậy. Với cái tuổi 22, bao nhiêu ước mơ, bao nhiêu hoài bảo… Cô đặc vào việc học của bản thân. Định mệnh đã cho cô gặp được người đàn ông mà cô yêu nhất, cũng yêu cô nhất trong cuộc đời. Cô vì yêu mà trả giá, vì yêu mà hy sinh, cho đi tất cả… Có nhiều bạn đọc đã nhận xét Triệu Mai quá yếu đuối và dựa dẫm vào nam chính, nhưng theo tôi không phải vậy, với lứa tuổi 22, lứa tuổi đẹp nhất của những cô gái đang yêu thì Triệu Mai chững chạc hơn rất nhiều, những gì mà cô đã hy sinh cho tình yêu, thậm chí để cứu người mình yêu cô đã chấp nhận một cuộc trao đổi dơ bẩn giữa “sắc” và “tiền“, nhưng định mệnh luôn luôn trêu người, sau những hy sinh đó cô cũng chỉ nhận được sự nhạo báng, sự phủ phàng… Để rồi cuối cùng khi cô nhận ra đâu mới là sự thật thì đó cũng chỉ còn là những điều nuối tiếc, hàng vạn giả thiết nếu được cô âm thầm đặc ra mà thời gian không bao giờ cho cô cơ hội quay trở lại nữa:

Tôi chỉ hận bản thân, tại sao từ đầu đến cuối tôi không nói cho anh hay, tôi yêu anh biết nhường nào.

Số mệnh đã cho tôi vô số cơ hội, nhưng lần nào tôi cũng buông tay để nó trôi đi, bởi vì tôi nghĩ sau này vẫn còn nhiều thời gian.

Nhưng tôi không ngờ sẽ có một ngày tôi tình nguyện bỏ ra bất cứ giá nào, chỉ một mục đích muốn quay về thời khắc chia ly này.

Có điều, thời gian trôi qua sẽ không bao giờ trở lại…không bao giờ có thể quay đầu.

Có một điều mà tôi ấn tượng trong quyển ngôn tình này là tính thực tế, mỗi một tình tiết, mỗi một lời thoại “trải đời” của nhân vật Tôn Gia Ngộ, hay mỗi một nhân vật phụ đều thực tế đến mức bất ngờ, các nhân vật Bành Duy Duy, Khâu Vĩ, Lão Tiền, La Tây, Trình Duệ Mẫn… đều là những dạng người bạn có thể thấy được bất cứ ở nơi nào trong xã hội, sự thực dụng trong tình người, sự kiêu ngạo, vô hồn trong lớp vỏ xinh đẹp, sự thối nát sau chiếc mặt nạ quyền thế hay cái tình bạn cao cả, thiêng liêng tồn tại trong cuộc sống hằng ngày… Tất cả mọi mặt của xã hội đều được miêu tả một cách sống động chỉ trong 11 chương “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh”.

Đoạn kết truyện là đoạn lấy đi nước mắt của tôi nhiều nhất, bao nhiêu điều nuối tiếc, bao nhiêu điều đau khổ… Những hành động thay cho lời yêu mà Tôn Gia Ngộ đã làm, những hy sinh của Triệu Mai trong tình yêu … Dù có lớn lao đến mấy họ vẫn không thể đến được với nhau, giá như tình yêu có sự ích kỷ, giá như anh yêu cô ít đi một chút… Thì tất cả đã không còn là bi thương. Nếu nói nữ chính Triệu Mai là linh hồn của tác phẩm thì nam chính Tôn Gia Ngộ là điểm nhấn thu hút nhất của quyển tiểu thuyết này, anh được Thư Nghi xây dựng một cách cuống hút, vẫn là những nét rất chung thường thấy ở những nhân vật nam chính trong ngôn tình nhưng anh lại vô cùng nổi bật, nổi bật ở lời thoại, ở tính cách ma quái bên ngoài nhưng ẩn bên trong là một tâm hồn lương thiện, nét đáng quý nhất của anh là sự lương thiện không hề đánh mất sau bao nhiêu năm trải đời, trải người… Là một người phụ nữ, tôi rất thích cách yêu của Tôn Gia Ngộ, cách yêu bằng hành động thay cho lời nói của anh, anh yêu nhưng chưa bao giờ thổ lộ, yêu nhưng chưa bao giờ nói thành lời, nhưng cách yêu cao cả bằng hành động như anh thì không ai có thể làm được.

Kết thúc câu chuyện là bức ảnh của Triệu Mai vào năm cô 22 tuổi – Quảng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của cô với mối tình kéo dài mười tháng ngắn ngủi nhưng lại là trọn đời trọn kiếp, bức ảnh cô ngồi trên chiếc đàn dương cầm với nụ cười tươi híp mắt đã được Tôn Gia Ngộ ép vào quyển “Kinh thánh” mà anh trân trọng nhất. Có lẽ cuộc đời cô đã dừng lại ở đó, cô chỉ còn là Triệu Mai có linh hồn vào năm cô 22 tuổi, những lúc cô có anh. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ với lời chúc ngắn ngủi… Phải chăng ai cũng mong người mình yêu được như lời chúc đó…

“Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ…”

Cái kết buồn, để lại bao tiếc nuối trong tôi, tôi đã khóc suốt sau khi đọc hoàn tác phẩm, nhưng nếu mọi thứ trải theo ý muốn của tôi, của đọc giả thì nó sẽ không còn là “Từng có một người, yêu tôi như sinh mệnh” nữa, sẽ không còn là một tác phẩm kinh điển lấy nước mắt của người đọc một cách thuyết phục nữa… Cám ơn cô Thư Nghi, cám ơn chị Greenrosetq đã đưa đến cho đọc giả một tác phẩm kinh điển như thế. Tôi tin chắc rằng là dẫu chỉ là một tiểu thuyết nhưng nhân vật Tôn Gia Ngộ và Triệu Mai sẽ mãi tồn tại trong lòng đọc giả.

(Kites.vn)

Download ebook

© 2013, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.