Hoa hồng vàng …hoa hồng phản bội…..hoa hồng dẫn lối …một ngõ tối hoang tàn !
Miên thích hoa hồng vàng. Mỗi buổi sáng đi học về, Miên đều ghé vào hàng hoa quen thuộc mua vài nhánh về cắm trong chiếc lọ màu ngọc bích của mẹ. Ngày xưa mẹ Miên cũng hay cắm hoa hồng vàng vào cái lọ ấy , hoa hồng vàng đẹp dịu dàng, nụ cười của mẹ rạng rỡ, kết hợp cả hai điều đó, với Miên tựa như vệt sáng loang cả một góc trời chiều….đó là những hình ảnh ám ảnh cả quãng trời tuổi thơ của Miên và cho đến tận bây giờ vẫn vậy.
Từ lúc mới chỉ là một đứa bé con, Miên đã hay lẽo đẽo theo mẹ ra hàng hoa quen thuộc để mua hoa hồng vàng về cắm. Có lần Miên hỏi mẹ sao lại thích loài hoa này đến vậy, mẹ khẽ xoa má Miên, mẹ bảo :” ngày xưa ba con chỉ tặng mẹ loài hoa này “. Thì ra, mẹ thích hoa hồng vàng vì mẹ yêu ba, thì ra tình yêu đối với cuộc sống này cũng từ yêu một người mà ra.
Khi Miên lớn lên, hình như chịu ảnh hưởng của mẹ, Miên cũng thích hoa hồng vàng như mẹ, cô hàng hoa ngày ngày vẫn chờ Miên ghé qua lấy hoa về, thói quen hay sở thích, chính Miên cũng không biết. Nhưng có 1 điều Miên biết rõ , Miên muốn ngày nào cũng thấy hoa hồng vàng đẹp dịu dàng và nụ cười của mẹ nữa.
….
Miên đang loay hoay cắm hoa vào lọ thì trời tí tách mưa. Miên bỏ lại hết rồi vội chạy ra lan can, vừa thích thú vừa rụt rè…..Miên đang chờ.
Miên nhớ có lần Vũ nói với Miên là sao mà khờ thế, sao lại tin. Miên chỉ cười.
Lúc ấy tự dưng Miên nhớ lại có lần Miên thấy mẹ đứng ngoài lan can vào 1 ngày mưa như thế này , mặt mẹ đãm nước, Miên rụt rè lại gần hỏi :
– Mẹ đang làm gì thế mẹ?
Mẹ quay lại nhìn Miên, mẹ cười, nụ cười buồn buồn như vệt màu loang giữa chiều mưa tầm tả:
– Mẹ đang chờ, Miên à?
Miên ngẩn người, có lẽ cô bé con lúc đó thật sự không hiểu :
-Mẹ chờ gì ạ?
Mẹ ôm Miên vào lòng , xoa đầu Miên , giọng mẹ nhẹ nhàng sâu thẳm :
-Khi trời mưa, nếu có 3 giọt mưa chạm vào môi cùng lúc, phép màu sẽ xảy ra, con à.
– Thật hả mẹ, phép màu chỉ có trong cổ tích thôi chứ ?
– Không, phép màu ko chỉ có trong cổ tích đâu con
– Vậy mẹ muốn có phép màu gì hả mẹ?
Khuôn mặt mẹ vẫn đẫm nước, mắt mẹ quay ra nhìn về phía xa xa:
– Mẹ có 1 điều ước lớn lao, đó thật sự là điều ước lớn lao và duy nhất của mẹ.
– Mẹ ước gì hả mẹ?
Mẹ không trả lời, mẹ chỉ im lăng. Mưa vẫn rơi ko ngớt.
Cả đêm đó, Miên thấy mẹ đứng ngoài lan can. Còn Miên không ngủ được , Miên băn khoăn không biết mẹ đang ước điều gì…
…….
Vậy là đã 1 khoảng thời gian khá lâu rồi, Miên không cắm hoa hồng vàng vào lọ nữa, thay đó là những bông hoa hồng nhung đẹp rực rỡ kiêu sa, Miên biết căn nhà nhỏ của Miên không hợp với loại hoa đó, nhưng Miên vẫn cắm. Vì Vũ thích, ừ, chỉ cần Vũ thích là được mà.
Miên đã gặp Vũ trong một lớp học Tiếng Anh, Vũ bắt chuyện với Miên trước. Đến lúc đó Miên mới nhận ra khuôn mặt và nhất là ánh mắt Vũ thật sự rất thu hút, nó khiến Miên có chút chao đảo. Rồi Miên biết Vũ học ở trường Mỹ thuật ,Vũ muốn Miên làm người mẫu cho mình. Ban đầu Miên từ chối , Miên không biết công việc ấy như thế nào, và hơn hết Miên ngại khi để người khác nhìn chằm chằm vào mình lắm , nhưng Vũ cứ nài nỉ , Miên đành phải bảo là để Miên suy nghĩ.
Đêm đó , Miên thao thức không ngủ được , Miên hỏi mẹ có nên nhận lời không ,mẹ chỉ nhìn Miên thôi, mẹ không trả lời Miên. Nhưng thật ra tự Miên đã có câu trả lời cho mình từ khi Miên nhìn sâu vào mắt Vũ và thấy bóng mình trong đó, trong Miên tự dưng len lén hi vọng.
Khi biết Miên đồng ý, Vũ vui mừng ra mặt, Vũ rủ Miên đến phòng vẽ của Vũ, một căn phòng chật chội đầy những giá vẽ, màu quăng khắp nơi, trên những bức tường cũ kĩ treo đầy tranh,mắt Miên sáng lên khi thấy Vũ treo nhiều tranh hoa hồng vàng.
– Vũ thích hoa hồng vàng lắm đúng không?
Vũ đang sửa soạn cọ và màu, nghe Miên hỏi, như chạm phải nọc rắn, Vũ quắc mắt, không biết Vũ trả lời Miên hay trả lời chính mình:
– Không , hoa hồng vàng là hoa hồng phản bội, Vũ ghét nó.
Miên co rúm người lại sợ hãi, Miên thật sự sợ ánh mắt sắc như dao của Vũ , cả buổi hôm đó , cả 2 lặng lẽ không nói với nhau lời nào, Miên im lặng làm mẫu, Vũ im lặng pha màu và vẽ.
Ấn tượng về buổi làm việc đầu tiên giữa Miên và Vũ là như thế. Và cũng lần đầu tiên Miên thấy có người ghét hoa hồng vàng đến vậy, hôm đó, Miên đã về hỏi mẹ, có phải hoa hồng vàng là hoa hồng phản bội không, cũng như bao lần khác ,mẹ chỉ nhìn Miên, mẹ không trả lời Miên.
Miên làm người mẫu cho Vũ đã đc 1 thời gian khá lâu, những bức tranh Vũ vẽ Miên đều có gì đó buồn bã và mỏng manh, ban đầu Miên thích thích, sau thì thấy là lạ, sao tranh nào của Vũ cũng buồn thế, nhưng Miên không dám hỏi , Miên sợ lại bắt gặp ánh mắt kia của Vũ. Hình như khi ở cạnh Vũ, Miên giống như 1 đứa bé con đầy yếu ớt không dám phản kháng.
Ngoài giờ làm việc, Vũ hay cùng Miên đi cà phê, hai đứa chọn 1 quán làm quán quen rồi ngồi ở đó cả buổi, Miên nhớ Vũ hay nguệch ngoạc vẽ vô định lên kính, Miên chỉ thầm cười ” đúng là dân Mỹ thuật có khác, lúc nào cũng vẽ “, còn Miên, những lúc như thế, Miên hay nhìn Vũ, nhìn thật kĩ, nhìn mắt, nhìn mũi. Có lúc Miên còn ước có thể sờ vào những đường nét đó…Ước muốn đó cứ thôi thúc Miên, có lần Miên suýt nói ra với Vũ, nhưng Miên kiềm lại đc. Giây phút đó tự dưng Miên sợ, Miên sợ chính Miên hơn là sợ Vũ …
Có lần đang ngồi trong góc quán, Vũ vẫn lặng lẽ nguyệch ngoạc, Miên vừa hí huấy muỗng chạm vào ly lách cách vừa nhìn Vũ,thì có cô bé mang giỏ hoa mang tới mời mọc. Cô bé con nói khéo đến nỗi, Vũ đồng ý mua, mắt Vũ luớt nhanh qua hoa hồng vàng, hoa ly, hoa cúc… Vũ dừng lại rồi rút nhanh ra bông hồng nhung đỏ thẫm:
– Anh lấy cái này nhé bé
Vũ đưa hoa cho Miên:
– Vũ tặng Miên , Miên thích không?
Miên cười nheo cả mắt, chỉ cần Vũ tặng thì tất nhiên hoa nào Miên cũng thích
– Miên thích lắm, Vũ à.
Vũ khuấy ly cà phê đặc quánh, nói như gió thoảng qua
– Uh, cô gái nào cũng thích hoa hồng nhung, hiếm người thích hoa hồng vàng lắm …
Miên đem hoa Vũ tặng về cắm vào lọ.
Từ đó, thói quen mười mấy năm nay của Miên thay đổi .
Miên cắm vào chiếc lọ ngọc bích của mẹ hoa hồng nhung đỏ thẫm thay cho hoa hồng vàng
Miên không còn thấy hoa hồng vàng đẹp dịu dàng nữa, nụ cười của mẹ cũng chợt tắt. Có lẽ Miên không để tâm đến điều đó. Miên chỉ muốn thấy Vũ cười, chỉ cần Vũ vui, Vũ sẽ cười. Miên sẽ thay đổi, vì Vũ …
Và Miên thay đổi thật, Miên nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, mắt Miên lúc nào cũng long lanh, Miên mua hồng nhung thay vì hoa hồng vàng, Miên đã không còn hỏi mẹ nhiều điều nữa. Miên thấy mình như cô bé con bao nhiêu năm không chịu lớn ,đến một ngày bỗng vụt lớn lên.
…..
Trời dạo này đang chuyển mùa, gió se se lạnh ùa về làm hanh hao hết cả.
Vũ vẫn hay chở Miên đi dạo, đi cà phê, những lúc đó,Vũ mặc chiếc áo khoác có túi thật to, Miên hay đút tay vào đấy, ấm áp. Vũ im lặng không nói gì khi Miên tựa đầu vào lưng Vũ. Miên ước cả quãng đường cứ dài mãi ra chẳng có đích đến để Miên có thể đút tay vào áo Vũ, dựa đầu vào lưng Vũ như thế này mãi ….mãi mãi
Mưa suốt.
Mưa như nước mắt của trời ấy.
Mỗi khi trời mưa Miên hay nhớ lại lời mẹ nói năm nào về điều kì diệu, nhưng Miên chưa thử bao giờ. Miên không biết Miên có điều ước gì lớn lao để cần phải tin vào phép màu hay không.
Nhưng từ khi quen Vũ, Miên hay đứng trên lan can khi trời mưa, Miên bắt đầu tạo cho mình một niềm tin.
Chưa bao giờ có 3 giọt mưa chạm vào môi Miên cùng lúc, nhưng Miên vẫn chờ, rồi sẽ có phép màu , có lúc ước muốn của Miên thành sự thật. Cõ lẽ Miên đã tìm được uớc muốn lớn lao nhất rồi, là Vũ ….
—-
Dạo này, đột nhiên Vũ trở nên trầm ngầm, cũng ít cùng Miên đi cà phê hay đi loanh quanh trong nội thành nữa, Miên có rủ, Vũ cũng chỉ ừ hử, Vũ bảo Vũ bận, Miên không dám nài, Miên chỉ buồn buồn .
Miên vẫn làm mẫu cho Vũ và vẫn hay nhìn Vũ, trong khi Vũ đang vẽ Miên. Sau bao nhiêu thời gian ngồi làm mẫu cho Vũ, Miên đã có thể phác thảo khuôn mặt Vũ trong suy nghĩ, có lẽ cả đời Miên, Miên không bao giờ quên đc những đường nét đó, nó in đậm đến nỗi Miên chỉ cần nhắm mắt lại , khuôn mặt Vũ vẫn hiện ra mồn một .
Vũ ngày càng xa cách, Miên ngày càng hoang mang, có nỗi sợ mơ hồ dâng tràn trong lòng Miên, hệt như Miên bị chìm trong nước và ngộp thở, nhưng Miên sợ nếu Miên thở thì Vũ sẽ như cơn gió tan biến mất.
Một ngày, Vũ hẹn Miên đi cà phê ,đã lâu lắm rồi cả hai không đến đó, trên cả đoạn đường đi Miên cười suốt…
Trời mưa tí tách, Miên tự nhủ lát nữa về nhà Miên sẽ đứng ngoài lan can , sẽ có 3 giọt mưa chạm vào môi Miên cùng lúc, ước muốn của Miên sẽ thành sự thật. Và sau đó, Miên sẽ đứng trước Vũ, để tạo nên điều kì diệu, vì Miên biết mình cần Vũ, thật sự rất cần.
Trong góc quán, tai Miên như ù đi khi. Miên không còn nghe rõ Vũ nói gì nữa, nào là hoa hồng vàng không phải hoa hồng phản bội, nào là có 1 người đã làm Vũ nghĩ như vậy, nào là người đó quay về , nào là muốn thay đổi. Dấu đôi mắt đỏ, Miên chạy vội đi , bỏ mặc Vũ ngồi đó ngơ ngác.
Trời vẫn mưa không ngớt.
Mưa là nước mắt của trời.
……….
Miên về nhà và vẫn ra đứng ngoài lan can, Miên tự nhủ là lần cuối cùng, Miên đã biết phép màu ko có thật. Vì Miên mất Vũ rồi, mà thật ra Miên đã mất chính Miên truớc khi Miên mất Vũ nữa kìa …
Nhưng lần đầu tiên, 3 giọt mưa chạm vào môi Miên cùng 1 lúc, nước mắt Miên chảy tràn hoà vào nước mưa làm ướt đẫm khuôn mặt Miên….
Miên ước rằng giá rằng điều đó đừng xảy ra, để Miên còn tin rằng có phép màu, rằng Miên không có Vũ vì Miên không có 3 giọt mưa chạm vào môi, vì Miên vẫn chưa tạo nên điêu kỳ diệu
Giờ thì Miên đã biết rằng phép màu chỉ có trong truyện cổ tích, lời mẹ nói ngày xưa chỉ là lời nói dối thôi .Miên sẽ không tin nữa đâu, không tin đâu.
—-
Nhưng Miên sẽ không trách mẹ nếu như Miên biết được rằng, ngày đó khuôn mặt mẹ đầy nước vì nước mắt của mẹ chứ chẳng phải tại trời mưa.
Giá như Miên biết rằng mẹ vẫn tin, tin lắm.
Giá như Miên biết rằng ngày mẹ nói với Miên về điều kì diệu, về phép màu cũng là ngày 3 giọt mưa chạm vào môi me.
Và giá như Miên biết rằng ước muốn của mẹ chẳng bao giờ thành hiện thực…
Ngày ấy, khi mẹ mất, bố Miên vẫn không về.
Là câu chuyện cổ tích không có hậu của một thời yêu thương, một thời đau
© 2009, nicky. All rights reserved.
Tớ cũng thích hoa hồng vàng lắm, dù biết đó là loài hoa mang ý nghĩa của sự chia ly. Tớ thích câu chuyện này vì trong truyện có những chi tiết từng gắn với suy nghĩ của tớ: Về hồng vàng, về ba giọt nước, cây cọ, giá vẽ và những bức tranh mang màu sắc buồn …
buồn,tất cả mọi câu chuyện đều buồn