LY CÀ PHÊ ĐEN KHÔNG BAO GIỜ CÓ ĐƯỜNG!

Truyện ngắn “Made in Akako”

Cô ngồi một mình trong quán cà phê “Chiều Tím” nằm trên một con đường quen thuộc, rất quen thuộc ……… ấy thế mà cô cũng không nhớ nổi cái tên cho ra trò! Mà cô cũng mặc kệ. Có nhớ hay không nhớ thì những lúc buồn hay vui gì cô cũng đều đến đó! Không biết vì sao mà cô có thể đến được đó! Nói chung là cô đi theo quán tính, ngày nào cũng đi! Thành ra nó in trong đầu cô giống như những câu chuyện mà hàng ngày cô phải nghe, những câu nói sáo rỗng mà hàng ngày cô phải nói! Cũng dễ nghĩ thôi! Vì cô là một nhân viên kinh doanh mà! Một nhân viên kinh doanh thì phải nói nhiều, mà nói nhiều quá thành ra nói nhảm, nói xạo. Nhưng mà cũng chẳng có gì đáng bận tâm cả. Vì những người nghe cô nói xàm là những đối tác có thể mang lại lợi nhuận cho công ty của cô mà quan trọng là có thể mang lại cho cô một món tiền thưởng lớn. Nói xàm mà có tiền thì cũng nên nói. Nhưng riết rồi hình như cô không còn là cô nữa ……… Nói những câu chán ngắt, chẳng có câu nào ra hồn, chẳng có câu nào xuất phát tự đáy lòng của cô cả. Vô nghĩa, rỗng tếch, nhàm chán ……. Tất cả những gì của con người cô đều mất dần hết qua bao nhiêu năm làm việc. Đôi khi bạn phải bỏ ra thứ gì đó để đánh đổi cái mà bạn mong muốn! Cô đã bỏ hết tất cả ……. Nhưng có một điều ……. Cô vẫn đi cà phê một mình, tại một quán quen thuộc, ở một chỗ ngồi như cũ …….. cũng chẳng để làm gì, chỉ là cô thích ngồi một mình gặm nhấm cuộc đời mình và cuộc đời của những con người mà cô không hề quen biết.

Hôm nay thì khác …….. Cô đi cà phê vì cô muốn kiểm điểm mình. Yêu! Phải, cô đã yêu! Nhưng nghĩ lại thì cũng không chắc …… Cũng không biết đó gọi là gì …… Gọi là xúc cảm đầu đời? Xạo thiệt! Cô đã 26 tuổi rồi! Yêu thì cũng đã qua một vài mối tình, ấy vậy mà bảo là xúc cảm đầu đời à? Thế thì gọi là tiếng sét ái tình? Cũng sai nốt! Bởi vì cũng phải mất hai năm, cô mới phát hiện ra anh đặc biệt trong mắt cô. Vậy thì làm sao gọi là tiếng sét ái tình? Cô cũng chẳng biết gọi là gì cả! Nhưng mà đâu cần nghĩ nhiều vậy. Yêu thì cứ yêu thôi! Nghĩ nhiều để làm gì? Cô cũng không muốn nghĩ nhiều ……. chỉ là …………. có một vài điều không ổn. Anh là giám đốc của công ty cô đang làm, anh lớn hơn cô đúng 12 tuổi, và điều quan trọng là anh đã có vợ! Ly cà phê đen không bao giờ có đường. Cô thích uống loại cà phê đó! Nó đắng thật! Nhưng sau khi những ngụm cà phê ấy lọt tõm vào cổ họng thì nó ngọt lạ kỳ. Tình yêu cũng vậy! Nếu ai có thể vượt qua vị đắng đến mức tột cùng thì dư âm cuối cùng mà bạn nhận được sẽ là niềm hạnh phúc ngọt ngào.

– Tối nay đi bar?

– Ở đâu?

– Chỗ cũ.

– Sếp có đi không?

– Chuyện ăn chơi này không nên có sếp. Mất vui.

– Uhm ……. để tao suy nghĩ lại!

-Thôi đi bà chị! Đi thì đi chứ suy với chả nghĩ. Thời đại công nghiệp mà cứ ỡm ờ là lạc hậu nhá!

– Ờ …… thì không đi! Có chuyện rồi!

– Lần nào cũng vậy! Không có sếp thì bà không đi! Ngộ ghê! Sếp có vợ rồi nhe bà!

– Thằng quỷ. Tao đập cho một trận vì cái tội nói xàm bây giờ!

Lại gây gỗ với thằng nhóc này nữa. Cô cũng thấy mình thật trẻ con. Cứ đi gây sự với mấy đứa em miết! Bỏ cuộc vui, cô về nhà nằm gác chân nghe nhạc. Những bài hát của Celine Dion, cực hay! The power of love, ma lực của tình yêu. Cô nhớ anh da diết. Làm sao đây! Tình yêu này sẽ tan như bọt biển, sẽ bị những con sóng nhấn chìm và sẽ tan vào hư không. Nhưng cô không thể nào ngăn mình không nghĩ đến anh. Hình ảnh của một người đàn ông chững chạc, thành đạt, phong độ ngày nào cũng len lõi vào giấc mơ của cô. Cô mơ thấy anh đến bên cô, anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, anh đang chuẩn bị hôn cô …….. đột nhiên một gương mặt lạ lẫm xuất hiện. Người phụ nữ ấy chẳng nói câu nào, bà ta kéo anh ra khỏi vòng tay cô, ném vào cô một ánh nhìn cay độc ….. Cô vội kéo anh lại. Anh im lặng. Anh mặc cho cô và bà ta giằng co. Cô nhìn anh. Anh mĩm cười. Cô thoáng giật mình. Cô buông tay ra và anh mất dạng. Cô hốt hoảng. Cô chạy theo …. chạy theo mãi …….. rồi cô khóc. Cô giật mình tỉnh giấc. Nước mắt vẫn còn đó trên khuôn mặt cô. Chỉ là giấc mộng. Bên cạnh cô là ly cà phê đen không bao giờ có đường.

Chỉ còn lại cô và anh. Vừa có một cuộc xã giao mà cô và anh là đại diện chính cho công ty. Khách đã về hết. Cô ngồi đối diện với anh. Chẳng nói gì! Vì anh không có gì để nói, còn cô thì không biết nói gì vì có quá nhiều điều muốn nói mà không thể nói được.

– Mình về được chưa?

– Dạ! Nếu anh muốn.

– Nhạc ở đây cũng hay! Ngồi lại nói chuyện chút đi! Ít khi anh em mình có dịp nói chuyện.

– Dạ!

Lại im lặng. Bài hát của Celine Dion ……. trùng hợp
thật!

– Anh …….. uhm …….. có yêu vợ anh không? – Một câu hỏi ngớ ngẩn chưa từng thấy.

– Có chứ! Không yêu sao lấy! – Cô thấy rõ trong mắt anh một sự ngạc nhiên.

– À không! Chỉ là em thuận miệng hỏi vậy thôi! Thấy anh hạnh phúc nên có hơi ghen tỵ.

– Em có người yêu chưa?

– Chẳng có ai ưng gái già hết, anh à!

– Em mà già à? Em rất cuốn hút, có duyên, lại giỏi nữa. Em làm việc rất hợp gu với anh đấy!

– Chỉ là vai trò đồng nghiệp thôi!

– Thì chúng ta là đồng nghiệp mà!

Cô muốn nói. Cô muốn thổ lộ tình cảm của mình. Cô không muốn giấu nữa. Những giấc mơ dài ……. nó làm cô mệt mỏi. Nhưng rồi cô lại không thể nói. Tại sao phải nói chứ? Cô đẹp. Cô bản lĩnh. Cô giỏi giang. Cô kiếm được nhiều tiền. Cô có nhà riêng. Nói chung cô là một cô gái thành đạt, là cô gái luôn tự tin rằng mình sẽ có khối đàn ông theo. Ấy vậy mà cô lại chết vì một người ……. đang ngồi trước mặt cô. Cô uống rượu quá 3 ly. Đó là lần đầu tiên cô uống nhiều như vậy. Cô nốc thêm một ly nữa. Anh kinh ngạc. Cô muốn lấy can đảm.

– Em thích anh! À mà không, như vậy trẻ con lắm! Em yêu anh. Đừng hỏi tại sao? Chỉ cần biết em yêu anh là được. – Nói xong, cô đứng lên, bỏ đi một lướt. Anh lại tròn mắt.

Sáng hôm sau, mọi chuyện vẫn bình thường, công việc vẫn bình thường. Chỉ có cô và anh là không bình thường. Cô ngượng ngạo. Anh tránh cô. Cả ngày đó đối với cô như một cực hình. Buổi chiều, cô không thể chịu nổi.

– Anh cứ xem như những lời em nói hôm qua là lời của một kẻ nói bậy trong lúc xỉn.

– Ừ! Anh cũng đâu nghĩ gì! Em xỉn mà!

– Vậy là tốt rồi!

Cô bỏ ra ngoài. Trên tay cô là một ly cà phê đen không bao giờ có đường.

Cô bị ốm. Nghĩ cũng lạ. Suy nghĩ bao nhiêu ngày, bao nhiêu tháng mà không hề gì. Chỉ có một hôm để nói ra mà cô lại ra nông nỗi này. Cô nghỉ cả ngày. Mặt cô đỏ bừng, người cô nóng ran nhưng cả hai bàn tay và bàn chân thì lạnh ngắt, tê cóng. Cô sốt 39 độ. Ngoài trời thì mưa rả rích. Cơn mưa do ảnh hưởng của cơn bão, thành phố Hồ Chí Minh 10 năm mới có một cơn bão bị ảnh hưởng nhiều như vậy! Tháng 12 rồi! Trời bắt đầu lập đông, cô thích mùa đông, thích được cuộn mình trong mùa đông lạnh giá. Tiết trời Sài Gòn không rõ rệt bốn mùa nhưng sao với cô nó vẫn là mùa đông mà cô yêu. Có tiếng chuông cửa. Mưa thế này, ai lại đến thăm cô? Cô lò dò quấn vội tấm mềm ra mở cửa. Là anh. Cô choáng.

– Anh đến thăm nhân viên cưng của anh sao?

– Ừ! Không có em thì chuyện làm ăn của anh làm sao thành?

– Em nghỉ có một ngày mà! Anh vào nhà đi!

– Rồi! Anh chẳng biết mua gì cho người bệnh. Mua đại ký cam, sữa bột, mấy thứ linh tinh. Em coi cái nào xài được thì xài. Không thì bỏ.

– Sao lại bỏ. Của sếp là em xài tuốt! – Cô cười mà như không có sinh khí.

Cả hai lại ngồi cạnh nhau. Chẳng nói câu gì. Rồi anh lên tiếng trước.

– Thật ra …….. nếu không có vợ chắc anh sẽ yêu em.

Cô nhìn anh. Anh đang nói thật? Không sao! Dù là lời nói dối cũng chẳng sao. Nói dối để an ủi người bệnh cũng nên. Trước mặt cô là ly cà phê đen không bao giờ có đường. Cô cầm ly cà phê, hớp một ngụm.

– Em thích uống cà phê không đường hả?

– Thói quen!

Hơi bất cẩn một chút, cánh tay cô quẹt phải thành ghế. Ly cà phê rơi khỏi tay cô. Xoảng ……… Cái ly mà cô yêu quý nhất ………. bể mất rồi! Cả hai cuối xuống. Mùi nước hoa của cô và mùi trên người anh hoà quyện vào nhau, một thứ mùi kỳ hoặc. Mặt anh sát mặt cô. Hai ánh mắt chạm nhau. Anh ghé vào môi cô. Cô từ từ nhắm mắt lại! Cô tưởng tượng ra một nụ hôn ngọt ngào của anh. Nhưng ……….. không, hình ảnh người phụ nữ trong giấc mơ chợt hiện lên! Ánh mắt hơi cay nghiệt nhưng thật xót xa, tội nghiệp, buồn chán, đau khổ ……… Cô đẩy anh ra. Anh chợt bừng tỉnh. Anh hơi bối rối, xấu hổ. Cả cô nữa.

– Anh về đây! Cũng khuya rồi!

– Ừ! Anh về! Cảm ơn anh vì chuyến viếng thăm!

– Không sao!

Anh bước ra cửa, chậm rãi có hơi luyến tiếc. Cô nói với theo:

– Lần sau đừng đi một mình đến thăm em. Rủ mấy anh chị em trong công ty đi cùng.

Anh khựng lại, chẳng nói gì. Cô hiểu! Mọi chuyện
sẽ chấm dứt. Một cuộc tình nữa lại đi qua! Cô đã 26 xuân xanh. Biết bao giờ cô mới có bến đỗ? Cũng không sao. Dù sao thì sau khi dứt khoát cô cũng cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm. Trên tay cô lại là ly cà phê đen không bao giờ có đường. Cô bỏ vào ly cà phê ấy một chút đường, chỉ một ít. Cô hy vọng tình yêu tiếp theo của cô sẽ bắt đầu bằng sự ngọt ngào chứ không phải là vị đắng của cà phê. Chúc anh mãi hạnh phúc cùng gia đình.

Cô!

© 2007 – 2009, nicky. All rights reserved.

4 comments

  1. Saeiko Reply

    Tình yêu cũng vậy! Nếu ai có thể vượt qua vị đắng đến mức tột cùng thì dư âm cuối cùng mà bạn nhận được sẽ là niềm hạnh phúc ngọt ngào.=> ^_^ Em cung~ tin nhu vay..

Leave a Reply

Your email address will not be published.