Như vừa trải qua cơn ác mộng, một cơn ác mộng vô vùng khủng khiếp, đến nỗi tôi xé toạt cả ra giường của mình, nhưng vô hình khi tỉnh dậy tôi đều quên sạch, chỉ có gió là quen thuộc ùa vào.
Hôm nay cũng bình thường như bao ngày khác, tôi buồn rầu nhìn tấm ra thứ “n” nhàu nát, rách bươm. Những đêm trước và đêm qua tôi đã thấy cái gì, cái gì mà khiến tôi lại làm cái việc mà bình thường chắc chắn tôi không thể làm được…trong lúc đang mơ ngủ?
Đi nhẹ xuống từng bậc thang, mọi thứ ở đây đến bây giờ vẫn vậy, lạ lẫm và lạc loài, chỉ có mỗi chiếc piano kia là tôi cảm thấy thân quen, nhưng tôi cũng không thể nhớ nỗi mình học đàn từ đâu, khi nào mà lại có thể thuộc nốt và chơi được nó. Tôi chỉ nhớ khi anh mang chiếc đàn tới, vừa đặt tay vào tôi đã chơi một bản nhạc trong vô thức mà thậm chí đến cái tên của nó tôi cũng không rõ.
Với tôi, đàn là những nốt pha trầm bổng tuyệt vời. Nhưng với anh – người yêu tôi thì khác, anh không thích nghe tôi đàn, anh bảo:
– Em đàn cứ như đuổi anh đi!
Thế nên, mỗi khi có anh, tôi đành để tay mình lướt nhanh rồi đứng dậy.
Hai năm trước tôi bị một tai nạn nào đó không rõ, tôi không nhớ được gì sau đó và đôi mắt bỗng mù bặt. Rồi anh đến, khi tôi hoảng loạn vì không nhận ra mình là ai – đưa tôi ra khỏi đó, cho tôi về nơi này. Tôi cũng không nhớ anh là ai, cho tới khi anh nói rằng anh là người yêu của tôi.
Không biết vì dể tin, vì anh chân thành, hay vì không còn gì để bám víu khi đến cả trí nhớ cũng đã bỏ tôi mà đi, tôi tin anh. Từ dạo ấy, anh trở thành người thân duy nhất của tôi, duy nhất mà tôi biết đến. Tôi có hỏi anh vài lần về gia đình mình, ba mẹ tôi còn sống không? Anh có biết ba mẹ tôi không? Anh nói rằng họ đang ở rất gần, đợi khi tôi khỏi bệnh anh sẽ đưa họ tới. Đến nay cũng đã gần hai năm rồi, tôi cũng đã lành bệnh rồi, mắt cũng đã sáng, chỉ có điều còn hơi yếu và quá khứ vẫn lạc lối tý thôi, nhưng như thế cũng gặp được rồi mà.
Đang nghĩ bâng quơ thì anh đến, mặc dù anh mở cửa rất khẻ nhưng không che được tai tôi. Đôi khi anh ví tai tôi như tai thỏ, thính lắm.
Vừa thấy anh, tay tôi bất giác rút ra khỏi bàm phím. Anh ôm nhẹ, lại cái cảm giác gần gủi ấy đã nuôi sống linh hồn cô đơn của tôi hai năm nay. Theo lời bác sĩ, tôi không được ra ngoài cho đến khi mắt khỏi hẳn, vì thế căn nhà trở thành khối vuông kín mít, các ánh nắng dù cố gắng len lỏi vào, thì đến nơi cũng chỉ còn là những tia nhẹ yếu ớt mà thôi. Có lẽ vì thế mà lúc nào anh cũng xem tôi như một ” em bé ” cần chăm sóc kỹ lưỡng và và nâng niu từng chút một, tôi nghĩ chắc anh yêu tôi lắm.
Còn về bản thân mình, vì không nhớ gì cả nên tình cảm không trào được bao nhiêu, chỉ là vì tôi có mỗi anh nên tôi rất cần anh, tôi thật tệ, chắc là thế!!!!!
– Hôm nay dậy sớm vậy?
– Ơ! Thế bình thường em dậy trể à :-w?
– Không! Chỉ là hôm nay em dậy…sớm hơn.
– Xùy!!!
– Nhớ anh không?
– Chả tẹo nào.
– Nhẫn tâm thật.
– Thì thế mà…
Tôi cười ầm và tháo chạy sau câu ấy. Tôi hay thích chọc anh, bởi mặt anh lúc nào cũng có vẻ buồn xen kẻ nghiêm túc, nhưng với người mình yêu, nghiêm túc như thế thật là…không đúng lúc. Ngược hẳn với tôi, nhí nhố và thích cười. Mà đúng, tôi không nhớ anh, dù cả tuần anh bận chẳng đến, tôi nghĩ là anh có việc, tôi chỉ khó khăn trong việc nấu nướng, còn lại …không gì cả. Chắc có lẽ tôi cần nhớ ra để mà yêu anh nhiều hơn, tôi tệ, tệ lắm, tệ quá.
Những lúc như thế này, anh không chạy theo tôi, chỉ cười phì rồi đem đồ ăn vào bếp. Quả thật là anh quá hoàn hảo với tôi, vừa điển trai, giỏi cả trong công việc và…nội trợ, tôi thì chả thiết nấu gì, vụng về nhà cửa, chỉ mỗi chọc anh là giỏi.
Tôi ngồi ghế sofa, nhìn anh cặm cụi ” đảm đang”:
– Trông anh “ra dáng” lắm nhé!
Tôi chọc với vào, anh nhìn ra, cầm dao dí dí, tôi buồn cười, cười lăn lóc. Phải lâu lắm anh mới làm hành động dể thương như thế. Vì cười khí thế quá, làm rớt áo khoát anh vắt trên thành ghế. Lúc nhặt lên, vô tình trong túi anh rơi ra chiếc ví.
” À…thì ra anh ấy để ví tiền trong áo khoát “
Tôi tò mò lắm, tôi lúc nào cũng tò mò cả, mà chỉ có thể tò mò với anh thôi, vì ngoài ra…có ai nữa đâu.
Lén nhìn về phía bếp, anh vẫn đang hăng say, thế là tôi đánh liều mở ra xem, trong đó có tiền, giấy tùy thân, công nhận mặt anh trong CMND ngố thật, chả như ngoài đời…đẹp trai rạng rỡ, chắc anh đã phá vỡ bao trái tim của cái cô gái khác…vì tôi rồi. Nghĩ đến đấy tôi khoái chí, cười khùng khục…may sao anh chưa chú ý. Lục thêm tý nữa, tôi lôi ra được một tấm ảnh, đó không phải là anh, mà là một người đàn ông khác:
– Á!!!!!
Tôi hét rất to, giọng rất thảng thốt. Từ trong bếp, anh lao ra, thấy tấm ảnh trên tay tôi, mặt anh tốii sầm lại.
– Đẹp trai quá!
Tôi nhe răng cười, không ngờ anh lại dể bị lừa như thế.
– À…..ừ..
– Bạn anh à?
– Không.
– Chứ ai thế?
– Anh…trai của anh.
Tôi thấy anh đang đổ mồ hôi, từng chấm trên khuôn mặt, rõ là hôm nay trời rất mát mà.
– À! Hèn gì…nhìn này, mũi cao giống anh, mắt một mí giống anh. Ý…. Cái miệng cũng tựa tựa nè.
Tôi hí hửng nhận dạng những đặc điểm chung của “anh em” anh.
– Anh em mà…phải giống nhau thôi, em bờm quá.
– Anh! Tim em tự nhiên đập nhanh quá, chắc em kết…anh của anh rồi, hehe…
– Đưa cho anh, tính ngoại tình à?
Tôi biết anh nói đùa, nhưng mặt anh thì lại vô cùng khó chịu, anh giựt tấm ảnh rất mạnh. Điều đó thoáng chốc làm tôi sợ, tôi không sợ anh, điều tôi sợ là cái khác cơ…nhưng mơ hồ lắm.
– Vậy …anh của anh đang ở đâu?
Dường như câu hỏi này với anh to tát lắm, tôi vừa dứt lời, anh đã quay phắt lại.
– Sao lại hỏi như thế??
– Thì…muốn hỏi thôi mà.
– Anh ấy đi….xa rồi.
Tôi thấy tim mình có gì đó đau nhói, len lỏi đâu đó, đập mạnh…một cách rất nhanh. Vì sao thế? Tôi không nhớ ra người đó là ai cả.
– Đi đâu?
– Thì là đi xa thôi.
– Em có biết anh ấy không?
-…
– Sao thế?
– Không biết.
Nói xong, anh bước nhanh vào bếp, mọi thứ trở nên vô cùng bất thường trong những sự việc đang diển ra vô cùng hiển nhiên, bình thường. Anh đang bối rối, anh giấu tôi điều gì đó? Tôi có linh cảm như vậy.
– Anh ơi. Em muốn ra ngoài.
– Chưa được đâu.
– Mắt em lành rồi mà…
– Thế những tấm ra??
– Hôm nay, nó vẫn vậy, em bỏ trong xọt kìa.
Anh nhìn xuống, thấy tấm ra nát bươm thì thở dài.
– Khi nào không có thêm tấm nào như thế này nữa thì em sẽ được ra ngoài.
– Thật chứ?
– Ừ.
– Và gặp ba mẹ em?
– Tất nhiên rồi, cô ngốc!
Anh quay lại nhìn tôi cười. Anh cười thật hiền và…buồn làm sao. Vì lẽ gì mà mắt anh buồn vậy?
Vài ngày sau và những ngày sau nửa, tôi vẫn không kiểm soát được bản thân trong vô thức, nhiều tấm ra đẹp đẻ nối tiếp nhau ra đi. Điều đó khiến tôi rất ngao ngán và vô cùng chán nản. Thế rồi, đến một hôm, đợi anh về, tôi quyết định không ngủ trên giường mà sẽ ngủ dưới nền, như thế thì chẳng có tấm ra nào phải tiếp tục…ra đi.
– Kế hoạch thật thông minh!
Tôi đắc chí, cười nắc nẻ. Tôi chỉ cần một cái gối thôi.
Sáng hôm sau, nước mắt đọng lại, dính chặt lên đôi gò má, đêm qua tôi đã khóc, có vẻ rất nhiều vì mắt tôi xưng to, nhìn xuống nền nhà…có nhiều bông gòn quá, nó ở đâu ra nhỉ? Tôi quay lại, thảng thốt nhìn chiếc gối thân yêu. Than ôi! Nó còn tội nghiệp gấp vạn những tấm ra kia.
Tôi nhanh chóng thu dọn thật sạch sẽ. Đợi anh đến, tôi kéo nhanh anh lên phòng, khoe anh chiếc giường nhỏ xinh qua một đêm vẫn nguyên lành. Nhưng dường như anh không tin tôi, ngay lập tức chạy nhanh xuống bếp, tôi biết anh làm gì, thế nên chỉ ngồi trên phòng mà chờ thôi.
– Thật là em không còn thấy ác mộng nữa à?
– Ừ mà.
– Thế sao mắt xưng như vậy?
– Sáng nay em cố tình làm phở đợi anh đến, hành làm cay mắt em.
– Ừ. Nếu em không mơ như thế nữa…thì tốt quá.
– Thế tí nữa mình ra ngoài nhé!
– …
– Anh tính nuốt lời à????
Tôi giận dỗi, mà không, giận thật sự, kì công mà tôi cố gắng chịu lạnh, nếu anh không cho tôi đi, tôi sẽ dọa…chết cho anh xem.
– Không…đi mà, tí mình đi.
Thế là anh đồng ý. Tôi vui như chết đi sống lại, nhảy câng cẩng, ôm anh hôn chùn chụt, rối rít cảm ơn và chạy nhanh xuống nhà. Hôm nay, tôi sẽ thấy đường phố, xe cộ, nhưng thứ bình thường với mọi người nhưng vô cùng quan trọng với người từng có đôi mắt tật nguyền như tôi.
Anh mờ cửa nhẹ, nói tôi mở mắt từ từ kẻo nắng sẽ làm lóa mắt. Đúng là lóa thật, mới đầu mọi thứ đều nhập nhòe, xong quen dần, tất cả ổn hết.
Đi với anh, tôi cười tươi như tết. Anh cũng vậy, hôm nay thấy anh rạng rỡ hẳn ra, không trầm tư như bờ khi nữa.
– Mình đến nhà em nhé!
– Nhà em?
– Ừ.
– Gần đây lắm sao?
– Hơi xa, nhưng đi bộ thế này cho mắt em thích ứng dần với không gian rộng. Ba mẹ em vui lắm.
Tôi nghe tim mình rộn ràng hẳn, không biết ba mẹ mình như thế nào, chắc rất thương mình. Tôi vui mừng, nhìn xung quanh, mọi thế đều rất đẹp, kể cả xe đổ rác cũng đẹp nốt. Thế rồi, tôi thấy…cái người ấy – anh của anh ấy – người anh anh ấy nói đi xa rồi, đang ngồi bên kia đường…nhìn chúng tôi.
– Anh!
– Sao em?
– Bên kia kìa.
Tôi vội hướng tay mình về anh ấy, nhưng người yêu tôi lại ngơ ngác, anh cứ nhìn nhìn mà chả hiểu đang nhìn đi đâu trong khi anh trai của anh đang rành rành thế kia.
– Gì vậy em?
– Đừng nói anh không thấy nhá. Anh của anh kia kìa….
Tôi nhấn tay mình về trước nhằm khẳng định vị trí của anh ấy cho người yêu tôi rõ. Bỗng dưng, anh nắm chặt tay tôi, kéo đi xềnh xệch, cái nắm của anh…rất đau. Tay tôi như muốn rời ra.
– Anh làm gì thế?????
Tôi hét lên.
– Bên kia làm gì có ai chứ, em nhìn lầm rồi.
Không nhìn lầm, không thể, rõ ràng là người đó mà.Nhưng anh không cho tôi giải thích, anh cứ nắm tay tôi rất chặt và đi thì nhanh hối hả. Lại một lần nữa, anh ấy – anh trai của người yêu tôi đang đứng trước chúng tôi, cách mấy căn nhà…không xa. Tôi giật mạnh tay ra, chạy thẳng về phía anh ấy, rồi mắt tôi chảy những dòng nước mặc dù tôi không khóc. Khuôn mặt của anh ấy, rất thân quen.
– Anh ấy đây, anh còn chối nữa không?
Chưa bao giờ tôi thấy anh như vậy, mắt anh rất căng, tay anh dường như đang run lên, chạy đến, tát tôi một phát…đau lắm.
– Em nhìn lại đi, còn thấy anh ấy không?
Tôi không hiểu ý anh là gì, nhưng vẫn quay qua, anh ấy vẫn đứng đấy, cứ nhìn thấy anh ấy là mắt tôi lại vô thức chảy nước.
– Thì anh ấy vẫn đứng đây mà.
– Em…em…vẫn chưa thể…
Anh chỉ nói có thế, dùng đôi tay lực lưỡng của mình bế sốc tôi lên, đi về hướng ngược lại – hướng ngôi nhà lạc lõng ấy. Tôi sợ hãi, vùng vẫy hét lên.
– Thả em ra, em muốn về nhà!!!!!!!!!!!!!
– Em chưa thể…
– Em hết bệnh rồi…anh buông em raaaaaaa
– Khi em còn nhìn thấy anh ấy, em không được ra khỏi nhà….
– Anh em anh có xích mích đâu liên quan đến em chứ, em chỉ là nhìn thấy anh ấy thôi mà, anh ấy đi theo chúng ta mà….
– Em im đi…
– Không…rõ ràng anh ấy đang đi theo chúng ta….anh dừng lại đi….em xin anh…..
Tôi khóc ré lên, van xin thảm thiết, nhưng tuyệt nhiên, anh vẫn lạnh lùng một cách tàn nhẫn. Bất lực, tôi thả lỏng người, quay nhìn về phía sau, anh ấy vẫn đi theo chúng tôi, đôi mắt anh ấy tha thiết quá, nó bào mòn tôi trong lúc này, tim tôi đau dữ dội. Tôi thấy anh ấy chìa tay ra, tôi bất giác cũng rướn mình chìa tay về phía anh ấy…nhưng không được. Anh ấy khóc, không nói câu nào, nước mắt rơi…không chạm xuống nền đất. Tôi…ngất đi với nỗi đau cực cùng mà xưa nay…chưa từng biết đến.
Thét lên và choàng tỉnh, tôi thấy mình đang ở trên chiếc giường thường khi. Chẳng được mấy phút, anh đã chạy đến nơi, trông mặt anh rất lo lắng.
– Em có sao không?
Tôi im lặng, quay nhẹ vào tường. Tôi không giận anh đâu, vì tôi không còn tâm trí để mà giận, tim tôi đang rất mệt, mọi thứ quay cuồng với những nỗi lo sợ mơ hồ vây lấy. Trong giấc mơ ấy, gần hai năm nay, tôi mới ý thức được rằng mình đang….thấy gì.
Tôi thấy hình ảnh của người đó, người đã chìa tay ra một cách tuyệt vọng với ánh mắt thiết tha, người đàn ông ấy là ai, anh ấy là ai?????
– Lúc trước cuộc sống của em…như thế nào?
– Sao em…lại hỏi vậy?
– Em muốn biết.
– Khi nào em khỏe lại anh sẽ kể.
– Em có hạnh phúc không?
– …
– Em có yêu anh nhiều không?
– …
Anh không trả lời nữa. Cứ lặng thinh, tôi lặng lẽ nhìn lại. Anh đang quay mặt đi, hai tay ôm lấy khuôn mặt. Vì lẽ gì anh lại đau khổ vậy?
—–
Hôm nay anh ở lại rất khuya, không nói gì cả. Chỉ nhìn tôi cho đến khi ra về.
– Em hãy ngủ đi nhé.
– Anh biết, trong giấc mơ em đã thấy gì không?
Anh khựng lại một hồi lâu, rồi đôi mắt buồn ấy cũng quay đi… Anh không muốn biết sao? Người yêu anh đã mơ thấy hình ảnh của một người đàn ông khác, và người đàn ông đó chính là anh trai của anh, vì anh trai của anh, người yêu anh đã rơi vào khủng hoảng không lí do, và quặng đau một cách vô thức và không hiểu vì sao lại có!
Tôi nhìn ra chiếc cửa sổ được đóng đinh chặt kín, và nghe những âm thanh của giọng một ai đó…rất nhỏ, nhưng lại đủ cho mọi thứ vỡ òa.
Tôi chạy đi trong hoảng loạn, tìm những thứ gì không định trước. Chỉ biết khi đến nơi, trên tay tôi đã có đủ dụng cụ để phá đi cánh cửa đó.
Chiếc búa đập thẳng vào cửa, vang lên những tiếng chói tai, đau ngực. Vậy mà, chỉ có tay tôi nhức nhối, còn cánh cửa vẫn im thinh thít, không rung rinh. Và đến những thứ khác, tôi đã thấy tay tôi sắp rời ra, rát buốt mà cánh cửa đỉ xê dịch đi chút ít. Tôi bất lực, khóc òa trong không gian trống rỗng. Tôi muốn ra ngoài ấy, tôi muốn được gặp người đàn ông ấy, dù xấu xa đến mấy, dù tôi đang làm người yêu tôi đau khổ, tôi cũng muốn gặp được người đó. Lí do là gì? Nghĩ đến nó…đầu tôi đau quằn quại.
Dùng đôi tay đáng thương tàn tạ, cùng những sức lực yếu ớt cuối cùng, tôi cầm chiếc ghế gỗ lên, quăng mạnh về phía cửa sổ.
Vẫn không kết quả gì!
Rầm!!Rầm!!….RẦMMMMMMMMMMMMMMMM
Cuối cùng, cánh cửa cũng chịu thua, buông mình…rớt xuống. Tôi vội nhìn ra đường, chắc có lẽ ồn quá, vài ba căn nhà bật đèn sáng trưng…
Tranh thủ hết sức, tôi thắt những tấm ra lại với nhau thật chắc, cột vào thành giường và…leo xuống.
Đường phố giờ không còn tấp nập nữa, chỉ heo hắt vài ánh đèn đường màu vàng, sáng sáng…mờ mờ. Tôi vẫn đi, dù chẳng biết mình đang đi đâu? sẽ đến đâu? dừng lại tại đâu?
Chỉ là, chân cứ bước và lòng muốn thế! Có thể, là tôi đang đi tìm…
Và rồi, tôi lại thấy, người đàn ông ấy, sao giờ này đang ở đây? ngồi dựa vào cột đèn đường…nhìn tôi.
Anh đứng dậy, đi chậm.
Dáng anh rất ấm, tay anh rất ấm, mặt anh rất ấm!
Tất cả những gì tôi cảm nhận được là như vậy, chỉ là cảm nhận như vậy.
Anh đứng im…im lìm.
– Anh ấy là em của anh à?
Gật đầu.
– Em có quen anh, đúng không?
Gật đầu.
– Sao anh không nói gì thế?
Cười. Anh cười rất đẹp, dịu dàng đến hoang mang. Chúng tôi đi với nhau rất lâu, mà chẳng nói thêm gì nữa cả. Dù vậy, tôi vẫn thấy rất vui, trên cả niềm vui. Nhưng, anh bỗng đi giật lùi…ra khỏi lề đường.
Đế làm gì thế?
Không! Chiếc xe tải kia đang tới.
– ANH!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Chiếc xe không hãm phanh, nó chạy rất nhanh. Chân tôi không nhấc nỗi, đầu rất đau. Anh vẫn cứ bước, tay chìa ra…Chiếc xe đến…đâm thẳng vào anh.
– Á!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Tôi hét lên, cả một vùng trời màu đen hóa đỏ trong mắt, con người tôi như bị gì đó xe toạt, đau đớn và gào thét điên đảo…Đầu tôi như bị cuốn vào một cơn bão táp, gió quật mạnh và nhiều thứ chạy qua vùn vụt…. Đau lắm, kinh hãi lắm…
Nước mắt tôi đục ngầu rơi xối xã, tôi không thở được…chỉ còn lại những cơn la hét đau đớn. Cho đến khi mội vài người chạy đến.
Họ đỡ tôi dậy. Tôi vùng vẫy.
Họ kéo tôi lên. Tôi bỏ chạy.
Mắt tôi điên dại tìm anh, cơ thể mệt nhoài cùng bàn tay xưng táy mò mẫm cả khúc đường ấy:
– ANH Ở ĐÂU???ANH Ở ĐÂU?????
Tay tôi cào đường, bật máu. Những người dân sợ hãi nhìn tôi. Rồi ở đâu có một đôi tay lạ, đến bế tôi đi…
———
Đặt nhẹ tôi xuống một chiếc ghế đá, người đó quỳ dưới chân và ôm tôi khóc.
Tôi biết, đó là ai.
Tôi biết, đó là anh. Người yêu của tôi!
Tôi không khóc thêm được gì nữa cả. Dùng đôi tay đầy máu của mình, xoa nhẹ đầu anh.
Anh đau khổ vì em đau khổ.
Mắt anh buồn, dù anh đã cố vui.
Giây phút cuối, cứ lặng bóng vô hình
Anh đừng nhìn, và không đau nữa nhé!
Em xin lỗi, lẽ ra phải…yêu anh!
– Anh ơi…em muốn về nhà!
Cánh cửa mở ra rất vội, hai người xa lạ, một đàn ông già, một đàn bà già, cũng đau khổ nhìn tôi. Người đàn bà ấy, tóc bạc từng mảng, mắt buồn vô hạn, nước mắt dầm dề, ôm chầm lấy tôi.
Mẹ à! Ba à!
Họ cũng đau khổ, vì tôi đau khổ.
Mẹ tôi nhẹ nhàng dắt tôi lên từng bậc cầu thang, bà nói đây là nơi xưa kia tôi thường xuyên lên xuống. Bà dẫn tôi đến “căn phòng của tôi”, mọi thứ đều được giữ nguyên vẹn.
Mẹ từ tốn dùng khăn lau nhẹ, và bôi thuốc cho tôi, trong lúc đó, bà cứ khóc mãi.
– Sao mẹ lại khóc?
– Vì mẹ mừng con đã trở về.
– Không! Trông mẹ rất đau lòng.
Tôi ngủ thiếp đi trong cơn mệt nhoài.
—-
Ánh nắng chói mắt làm tôi tỉnh, căn phòng này, cửa sổ nào cũng đã mở toang, không như ngôi nhà ấy. Tôi cựa mình ngồi dậy, thì thấy hai bàn tay đau nhứt đến tận xương tủy.
– Anh làm em rất sợ.
Anh ấy ngồi trên chiếc ghế màu đó xinh xắn. Anh ấy đã xuất hiện, tôi có linh cảm, cứ mỗi lần mình mở mắt, anh ấy sẽ có mặt.
“Em đừng khóc”
Anh vẫn ngồi xa như vậy, lần đầu tiên nói với tôi, nhưng tôi ngỡ giọng nói ấy tôi đã nghe lâu rồi, rất lâu rồi.
– Em có yêu anh không?
“Em xuống nhà đi. Mẹ đang chờ”
Anh cười, đứng dậy và bước đi. Một Bước anh đi là nỗi sợ lớn lên nhanh chóng. Tôi vội vã xuống giường chạy theo.
Đến cầu thang, tôi nghe từ dưới vọng lên giọng nói quen thuộc:
– Sau hai năm, bệnh của cô ấy vẫn không khỏi bác ạ. Cô ấy liên tục tưởng tượng mình đang gặp được anh ấy… từ khi bước ra khỏi căn nhà ngăn cách ấy.
– … Bác nhớ nó quá…thấy nó về với bộ dạng này, bác đau lòng lắm cháu ơi.
– Đã hơn ba năm rồi, mà mọi chuyện vẫn không thể thay đổi. Cháu cứ nghĩ…cô ấy đã quên được anh Khương.
Anh Khương????
– Trong tiềm thức của nó…có lẽ, mọi chuyện chỉ được che lấp, chứ không thể quên đi…khổ con bác quá…
Tôi nghe thấy tiếng mẹ khóc, tôi không hiểu gì cả. Hoàn toàn không hiểu họ đang nói cái gì.
– Nếu như ngày đó chính là con đi mua thuốc, chứ không phải anh ấy…thì anh ấy đã không bị tai nạn và…bỏ lại cô ấy.
RẦMMMMMM
Mẹ và anh nhìn ra, tôi nằm dưới bậc thang cuối cùng, người be bết máu!
—-
Tôi thấy anh đứng ngoài cửa, nhìn tôi. Mọi thứ rất rõ, anh rất gần, và họ nói…anh đã chết
Hai mắt tôi mở ra đau nhói, còn lại không gì trên cơ thể là cử động được cả. Có lẽ xương tôi gãy nhiều, cả đầu và thân thể đều được bó bột, trừ vài ngón tay bên phải. Trước mặt tôi là Mẹ, Ba, Người yêu tôi và…Anh.
Anh – họ nói anh – chỉ là một ảo ảnh!
– Anh …ấy…đứng rất…gần anh…
Người yêu tôi có vẻ hốc hác lắm, mặt anh giờ đây như một bản nhạc buồn bi thảm, đầy nốt trầm và dài những âm đau.
– …Ừ…
– Hơn…hai năm trước…. anh là…người …yêu…em …sao?
– …K…Không
– Anh ..ấy???
– …Ừ…
– Anh…ấy…yêu…em…nhiều…lắm…không?
– Anh ấy rất…rất….yêu em.
Anh khóc, mặc anh cố gắng kiềm nén, nước mắt vẫn rơi ra nhiều. Bên cạnh, mẹ dựa vào ba, khóc muốn ngất đi. Chỉ có anh ấy, vẫn mĩm cười…dịu dàng.
– Còn…em…Em …có yêu…anh…ấy nhiều…không?
– ..Có…Nhiều đến nỗi…Anh và mọi người chỉ muốn nó vơi đi một ít…
– Em…có…hạnh phúc …không?
– Có. Em đã rất…hạnh phúc.
– Em quen…anh ấy….như thế nào?
Anh im lặng…
Có muộn màng quá rồi không?
– Xin…anh…mà
– Anh ấy và em đã quen nhau từ nhỏ…Là người đã tập cho em chơi đàn, là người luôn bảo vệ em, là người yêu em cho đến chết….anh ấy…cũng rất hạnh phúc…
– Em…là người….làm cho …anh ấy chết sao?
– …
– Anh…kể…đi.
Hơi thở tôi đang yếu dần, và tôi cần nghe nhiều hơn, vì tôi, không còn lại trí nhớ….
– Vào ngày sinh nhật em, mọi thứ đã diễn ra rất hoàn hảo…cho đến khi em đùa với anh, em đã chạy và đường và không chú ý. Một chiếc xe máy…
Anh nghẹn ngào…
– Anh ấy…đã ra đỡ cho em…em bị thương nặng và…anh ấy …chết sao???
– Không, không…
– Vậy…vì…sao…em lại mất trí …nhớ?
– Vì… con đã quá đau khổ trước cái chết của nó. Con khóc rất nhiều, qua bao nhiêu ngày, con vẫn vậy, chỉ ngồi trước di ảnh của nó và …khóc. Đến nỗi, nhãn mạc của con bị tổn thương nặng. Đến một ngày….
Mẹ tôi không kiềm lòng được, bà kể một đoạn rồi gục vào lòng cha tôi…
– Đến một ngày…em biến mất, mọi người tìm thấy em ngất xỉu ở…mộ anh ấy. Từ đó, về nhà em cứ nói chuyện một mình, còn nói với mọi người anh ấy chưa chết. Khiến mọi người vô cùng sợ hãi. Mắt em yếu dần, mờ dần, em lấy tay mìng chọc vào mắt…vì nghĩ nó sẽ khiến mắt em nhìn…rõ hơn, để thấy anh ấy…nhưng mắt em không chịu được quá nhiều tổn thương, khiến em không còn nhìn được nữa… Em không còn kiểm soát được mình, mọi người phải đưa em vào…BVTT, ở đây, tất cả bác sĩ đều rất cẩn thận…nhưng chỉ một bất cẩn nhỏ. Họ đã để em tự mình nhảy từ lầu hai xuống…Nhưng may mắn vì em đã không chết…và…mất đi trí nhớ…Anh đã ngỡ…đó là điều tốt!
“Họ nói điều đó có đúng không anh?”
Tôi nhìn anh với cả một tấm thân tàn tạ, cả một tình yêu không trọn vẹn, đầy nỗi đau của mọi người, và bằng vài hơi thở yếu ớt …
“Em là một cô gái rất ngốc”
” Vậy…sao anh lại…nỡ bỏ em đi?”
– Còn…anh..ấy?
Nhìn mặt “người yêu tôi”, bạn sẽ cảm nhận được, anh ấy đang khổ sở lắm. Bao nỗi đau dường như đau trùm khắp trái tim của anh ấy. Vì lẽ gì anh lại đau cho em?
– Anh ấy…vì lúc đó…khi em bị chiếc xe máy đụng phải…anh ấy vội vã chạy đi mua thuốc…anh ấy băng qua đường, chiếc xe tải không phanh,anh ấy không…tránh kịp….
Máy điện tim chỉ còn một dòng chạy yếu ớt, tôi ho sặc sụa, máu trào ra rất nhiều. Bao nhiêu hình ảnh tan thương ùa về nhanh, và dữ tợn. “Người yêu tôi” và ba mẹ sợ hải, ba chạy đi gọi bác sĩ.
– Đừng em, đừng!
Anh khóc – “Người yêu tôi”
Anh nắm những ngón tay bên phải – “Người yêu tôi”
Em xin lỗi, lẻ ra phải yêu anh
Xin lỗi anh, vì nhanh làm anh khóc
Xin lỗi anh, vì làm lòng anh nhọc
Em xin lỗi, em không thể yêu anh
Họ đưa nhanh tôi vào bàn mổ, họ bảo là, trong ngực tôi tụ máu bầm.
Một liều thuốc gây mê đầu tiên được tiêm vào người tôi.
Họ vẫn thấy tôi mở mắt.
Liều thứ hai, mạnh hơn liều thứ nhất.
Họ nhìn thấy mắt tôi vẫn mở.
Người bác sĩ già, lại gần nhẹ nhàng với tôi.
– Ngủ đi cô bé.
– Không..được…nếu nhắm mắt….anh ấy…sẽ biến…mất!!!
————————————————————————————-
Ở thiên đường màu xanh, sẽ có anh đứng đợi
Một tình yêu không lời…Dù em không nhớ tới
…Em vẫn mãi…yêu anh
Tạ Kin*
9.2.2011
© 2011, nicky. All rights reserved.