Rượt đuổi.
Ngày gặp anh, lúc ấy, tôi như lạc vào cơn mê mệt nhoài.
Bước chân sải dài, còn anh thì theo tôi mãi…
Tôi không hiểu, điều gì khiến một người không quen lại đeo bám một người không quen như thế.
Tôi nhìn anh một cách ngớ ngẫn, còn anh thì cứ nhếch miệng lên cười. Cười tươi.
– Thụy Vi, không nhớ anh à?
“Ra là người quen”. Tôi nghĩ vậy, nhưng cũng quay đi và bước tiếp. Cuộc đời đôi khi phi lí, với một người, ta theo đuổi đến tận cùng, còn người khác, ta lại hất xa đến ngàn dặm…
Với anh là vậy, vài ngày sau cũng vậy, vài tháng sau cũng vậy, vài năm sau cũng vậy.
Anh xuất hiện vào cuộc đời tôi, và vô tình tham gia trò chơi đuổi bắt trái ngang.
…
Người yêu tôi năm nay 26 tuổi. Là cái tuổi đáng lẽ ra đã sự nghiệp vững vàng, hay ít ra là đã đứng đắn đàng hoàng đi xin việc…
Nhưng không. Anh ấy vẫn như cậu bé 11, chỉ biết vui, chơi và ngủ.
Tôi cũng không biết việc mình đang bám riết lấy anh là vì lí do gì. Có lẽ do tôi yêu anh, có lẽ còn hơn thế, có lẽ còn hơn, còn hơn cả thế…
Cứ thế, hằng ngày, tôi phải từ nơi này đến nơi khác để tìm anh… Còn tôi, từ bao giờ cũng được tìm kiếm bởi một người đàn ông khác.
Hôm nay đường phố về đêm lại đông đúc, con đường được trải đèn lấp lánh. Trời se lạnh.
Trẻ con nô nức mặc đồ đẹp đi chơi với cha mẹ, có nhiều nơi tụ tập rất đông, họ thì thầm với nhau những điều gì đó. Có lẽ, rất tuyệt vời. Vì, khuôn mặt ai cũng đều rạng ngời.
Chuông nhà thờ vang lên khi đúng 12 giờ, tiếng chuông từ nhỏ rồi vang lên rất to. Rất nhiều người hò reo “Merry Christmas!!!”
Giáng Sinh!
Tôi nhìn họ vui vẻ bên nhau, thoáng chốc nỡ một nụ cười u sầu. Ừ, đã lâu rồi tôi không còn tươi vui nữa, bởi quá mệt mỏi. Như con nghiện sợ hãi khi lên cơn, nhưng đau đớn vì biết rằng không thể từ bỏ.
Anh lại biến mất đi như cơn gió, mà gió đã ra đi đâu thể níu giữ, chỉ có thể chạy theo nó. Gió thì không mỏi mệt, nhưng tôi đã quá kiệt sức rồi.
– Merry Christmas!
Có tiếng nói quen thuộc phát ra sau lưng, lại là người đàn ông đáng yêu ấy.
– Em không theo thiên chúa.
– Nhưng vẫn đón noel được mà.
– Em không nhớ đến nó.
– Ừm… chẳng bao giờ anh nói lại em
– Chúng ta vô tình gặp nhau à?
Anh nhìn tôi. Tôi biết anh sắp nói gì, một phút yếu lòng, tôi lại muốn quên đi hiện tại.
– Em đang chạy theo cái gì vậy?
– Ý anh là sao?
– Người con trai ấy có bao giờ biết em luôn phải chạy theo anh ta?
– Anh hỏi để làm gì?
– Để đánh giá xem anh ta có tốt hay không?
– Vậy theo anh thế nào là không tốt
Anh ấy trầm ngâm, bước đi bỗng lạc nhịp, khẽ chậm, khẽ nhanh, như đang suy nghĩ một điều gì đó. Rồi bất chợt, anh ấy nắm lấy đôi vai tôi. Hành động đó, khiến tôi thoáng chốc…vỡ òa.
– Là khi bắt người yêu mình phải mãi chạy theo mình, phải đau đớn, phải khổ sở…mà mình cứ mãi thảng nhiên. Anh không muốn thấy em như vậy nữa. Em dừng lại đi được không. Hãy đến với anh…
.
.
Mọi chuyện kết thúc ở đấy. À không, là một cái gạt tay và bỏ đi. Không nói thêm một lời nào, không gật đầu…mà cũng chẳng từ chối.
Tôi chỉ có thể “dám” bỏ đi như vậy, chứ không dám làm gì hơn. Không dám nhìn, không dám nghĩ, không dám đối diện.
Và sợ một cái gật đầu..
Rất đau.
Tôi vẫn mơ hồ trong niềm tin hoang hoải ở một sự trở lại không ngờ của chàng trai hiện tại. Tôi vẫn đem lòng tin tưởng, đến một nơi xa xăm. Người yêu của tôi, sẽ vì tôi mà dừng lại…
Có ai hiểu được những yêu thương sâu sắc, đã quá lâu để vứt bỏ?
Có ai biết được những hình ảnh trong tim, đã ăn vào tiềm thức, thì làm sao quên đi?
Có ai chấp nhận được sự chia li, đi đến một chân trời mới, dẫu tim còn đau ngút ngàn mà tình yêu thì còn lắm hoang mang, chứ chưa phải là mất mát?
– Ừ, được rồi.
Người yêu tôi gọi, sau 7 ngày vui chơi chán ngán. Khi về, anh lại gọi tôi đến. Để làm gì? Chỉ để ôm ấp. Vậy thôi!
Đã lâu, anh vứt câu nói yêu thương ở đâu đó, đâu đó trong những cuộc vui của mình.
Vòng tay anh hờ hững, có lẽ anh ngủ rồi. Ngủ vùi trong căn phòng ấm cúng, luôn sạch sẽ và thơm tho, chỉ có kẻ dọn dẹp nó là ê chề với những cơn đau dai dẳng.
Tôi quay lại, và nhìn anh. Trong giấc ngủ say, trông anh có vẻ ngoan hiền lắm
– Yêu anh.
Tôi thì thầm như vậy, rúc đầu vào người anh rồi ôm lấy. Hương thơm từ người anh hôm nay lại thay đổi.
… Mùi hương từ một người đàn bà khác…
Sáng hôm sau, anh tỉnh dậy rất muộn, khi mọi thứ đã được chuẩn bị ngon lành. Chúng tôi ngồi vào bàn ăn, nói rất nhiều chuyện. Anh kể cho tôi chuyến đi của anh, về những người bạn mới quen, về những người con gái kì lạ. Câu cuối cùng lúc nào cũng là…
– Sao không ai có thể như em nhỉ?
Tôi chỉ cười trừ và tiếp tục bữa sáng. “Em cũng ngạc nhiên nếu có ai đó ngu ngốc như em”
Chiếc điện thoại bỗng reo. “A.Sơn” – tên người đàn ông mà lúc đầu tôi đã nói tới. Anh đang gọi cho tôi.
Điện thoại rung rất lâu, nhưng tôi chỉ nhìn chứ không bắt máy. Người yêu tôi thấy vậy hỏi rằng tại sao tôi lại không trả lời người đang gọi ấy. Tôi chỉ nhìn anh và cười…hồi chuông cuối cùng cũng tắt ngấm.
Chúng tôi ở bên nhau, sau bao tháng ngày một mình và đơn độc. Anh nói với tôi rằng:
– Có lẽ anh nên dừng lại, cô bé nhỉ.
Anh vuốt mũi tôi âu yếm. Tôi mừng đến rớt nước mắt. Những hy vọng nhỏ
nhoi lại phừng lên mạnh mẽ.
Tôi quên hết, quên hết những cơn đau, những trận tủi thân lớn lao. Cả người đàn ông phía sau. Tôi chỉ nhớ đến câu nói ấy và niềm hạnh phúc này.
Anh ôm tôi, ừ, tôi ôm lấy anh, siết chặt, và hơn cả thế.
Anh quyết định đi làm!
Tôi ngạc nhiên đến sững sờ. Làm sao bạn có thể tin được, khi người đàn ông của bạn có thể thay đổi nhanh chóng đến vậy.
– Vì em. Được không? Vì em đã chờ đợi anh quá lâu rồi.
Tôi lại khóc, bất ngờ và nghẹn ngào. Tôi đâu thể ngăn nó ngưng được, khi niềm vui đột nhiên đến, bất chợt trong nỗi niềm buồn bã quá lâu. Làm sao tôi không khóc, phải khóc chứ, phải khóc để được dỗ dành, để tin rằng đây không phải là mơ. Để hy vọng ngày mai anh đừng biến mất nữa…
Khi tôi nằm gọn trong tay anh, anh thì thầm rằng, anh đã tìm ra công ty mà mình muốn làm việc, rằng đó là môi trường thích hợp anh tìm kiếm đã lâu. Có gì đó trong tôi trở mình, nhưng mà niềm hạnh phúc quá sâu, khiến tôi chỉ gật gù và mĩm cười trong từng câu nói ấy.
Ngày anh đi xin việc, tôi đến từ rất sớm, chỉnh sửa bộ đồ vest cho anh, sửa soạn một bửa sáng đẹp đẽ và thật ngon. Trong lòng thì luôn thầm mong mọi chuyện sẽ tốt đẹp. Tôi như người vợ ngoan hiền, thoáng chốc, tôi thấy mặt mình nóng rang vui sướng.
Lúc anh đi, tôi nhìn theo, cho đến khi bóng anh khuất dần sau những khúc quanh co đằng xa. Lâu rồi, tôi mới có cảm giác nhẹ nhàng và mênh mang đến vậy. Cứ như gió đã về, bên tôi. Cơn gió ngoan.
Thế rồi, Sơn lại gọi. Cuộc gọi sau những ngày dài không gặp. Anh nói muốn gặp tôi. Tôi cũng muốn gặp anh. Tôi muốn chấm dứt chuyện đeo đuổi tại đây. Người yêu tôi đã trở về, tôi chẳng thể có lí do gì để bước ngược đường để đến với Sơn cả.
Được rồi!
– Em sẽ đến.
Quán cà phê này, lần đầu tiên anh đưa tôi đến đây tôi đã phì cười. Vì nó…teen không chịu được. Tôi đùa với anh rằng, phải chăng bên trong một con người mẫu mực và trưởng thành như anh vẫn còn đâu có một cậu nít ranh, thích thú với thứ có rất nhiều màu sắc ấy.
Khi đó, anh cũng cười, đôi mắt him híp, trông an toàn và dịu dàng vô cùng.
Hôm nay, quán vẫn không có nhiều thay đổi, vẫn nhiều màu sắc như vậy, vẫn thu hút nhiều cô cậu trẻ vào và nô đùa với nhau. Chỉ có chúng tôi, lạc lõng giữa rất nhiều cảm xúc không tên.
Anh im lặng, chỉ nhìn tôi và mân mê tách cà phê.
Tôi không nhìn anh. Tôi muốn nói với anh điều này, nhưng mà chính anh lại như đang khóa cửa không gian. Khiến tôi khó mở lời, khó rõ ràng những điều không nên day dưa nữa.
– Em trả lời đi chứ?
– Anh đã hỏi gì đâu.
– Có đấy. Vào đêm giáng sinh.
Lúc này, tôi vẫn chưa thể có đủ dũng khí để đối diện với anh. Khi đôi mắt ấy vô tình chạm vào đáy mắt mình, tôi cảm thấy có gì đó run lên, bối rối, ngượng ngập, sợ hãi.
– Em xin lỗi…
– Xin lỗi gì? Đó không phải câu trả lời.
– Em không thể đến với anh được.
Tôi dùng hết những gì có thể, nhìn anh một cách chắc chắn, mặc dù trong tim, thì từng nhịp đập đang bị rút lại, rất nhanh.
– Anh ấy đã hứa với em sẽ dừng lại. Vì em. Em không thể làm gì có lỗi với anh
đấy được.
Ánh mắt anh, bỗng nhiên tỏ ra vừa kinh ngạc, vừa khinh rẽ. Anh nhấp ngụm cà phê, tôi thấy, anh cười…
– Em tin sao?
– Anh nói vậy là ý gì?
– Một người đàn ông, suốt ngày đi chơi bời hoang đàng, biết bao năm tháng. Rồi một ngày, quay trở về, nói rằng sẽ dừng lại một cách đột ngột. Em tin sao?
Câu hỏi của anh như xoáy vào tâm can tôi, như vạch trần một sự dối trá đang được che đậy vụng về, như đóng băng một nỗi sợ hãi mơ hồ… Tôi lặng đi. Rất tức giận.
– Anh im đi! Anh biết gì? Anh ấy dừng lại vì em? Anh ấy nói vì em đã chờ đợi anh ấy quá lâu rồi.
– Ừ, anh không biết gì. Nhưng anh hiểu rõ một điều, rằng những thứ xảy ra một cách đột ngột sẽ kết thúc một cách đột ngột.
– IM ĐI…
Cả quán quay lại.
– Anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa. Dù anh ấy có như thế nào, tôi vẫn không đến với anh, không rời xa anh ấy! KHÔNG BAO GIỜ…
Tôi chạy nhanh ra khỏi nơi khó thở ấy. Chạy rất nhanh, nước mắt lơi lã chã, rốt cuộc, đây chính là con người phá vỡ một ngày hạnh phúc của tôi.
Biến niềm vui trở thành nỗi lo ấu khó tả.
Biến những mơ ước thành ngờ vực xa xôi.
Đêm ấy, tôi đợi người yêu mình ở nhà. Lòng bình thảng sau một trận khóc ròng rã.
Tôi lại tin anh, và chờ đợi anh.
Đêm dài miệt mài, còn anh chưa về. Tôi vẫn không dám tin điều mà Sơn nói. Đương nhiên, có lẽ mọi việc không suông sẽ và anh đang uống rượu ở một quán nào đó. Tôi sẽ đợi anh về, an ủi anh và động viên anh cố gắng.
Tiếng mở cửa phát ra lúc kim ngắn đồng hồ đã chỉ vào số 2. Tôi nằm co mình trên chiếc giường rộng thênh, từ xa, người anh đã nồng nặc mùi rượu.
Tôi im lặng, không nói gì.
Anh nặng nề, nằm phịch xuống.
Chiếc áo vest được là thẳng, giờ bị vứt trên ghế. Áo sơ mi của anh, cài nhầm hai nút đầu.
Người anh…lại có một mùi hương lạ.
Anh ôm lấy tôi. Có nói gì đó. Hình như là xin lỗi. Nhưng tôi không nghe rõ. Tai ù ù và tim thì nhức nhối.
Tôi nghe tiếng bước chân mình đi nhanh, thấy tay run rẫy và môi tím tái mặn chát.
Vài ngày sau, và vài ngày sau nữa. Tôi vẫn đến vào mỗi buổi sáng. Cũng là áo cho anh, nấu bữa sáng, cười, chúc anh đi làm tốt lành.
Anh cười rất tươi. Anh cứ đi, không một lần ngoảnh lại
.
.
.
Tàn nhẫn
Ngày tháng nối tiếp nhau. Tôi vẫn âm thầm nuôi hy vọng, rằng anh không như thế, rằng anh đã quay về.
Anh sẽ yêu tôi như trước. Sẽ yêu tôi hơn Sơn. Sẽ yêu tôi mãi mãi.
Rồi hôm ấy anh về, mặt anh rất lạ. Có gì đó tàn nhẫn trong ánh mắt thương quen… Anh thả chiếc áo vest một cách vô tình. Tôi đứng đó, nhưng anh không nói gì, chỉ lấy gói thuốc ra, hút, rít từng hơi thật dài.
Tôi nghe tim mình đánh thụp, từng nhịp mạnh, vừa hồi hộp, vừa đau đớn, như kẻ…đang mang tội.
– Có…chuyện gì hả anh?
– …
– Anh…
– Em về đi, hôm nay anh mệt.
Tôi đứng đó, một hồi lâu. Rồi lúc sau, dọn đồ ăn lên bàn cho anh, tôi lủi thủi bước đi. Trong lúc ấy, anh chỉ xem ti vi.
Tôi đóng cánh cửa rất khẽ. Tôi sợ khiến anh giật mình…
Tôi đứng ở ngoài, trời hôm nay đầy mây đen, làm ủ ê cả một vùng trời đỏ sẫm.
Bên trong, có tiêng chuông điện thoại reo.
– Sao em…. Ừ, anh về nhà rồi… Anh cũng vui lắm… Em ăn gì chưa…Ừ… Anh yêu em.
…
Mưa…. Mưa rơi tơi tả linh hồn
Gió rít trên mái tôn
Gió làm bật cánh cửa chưa đóng kỹ…
Người đàn ông ấy bước ra, thảng thốt nhìn bóng ai đi loạng choạng ở phía xa, bước đi như là…người vừa bị tước đi tất cả.
.
.
Đột ngột, mọi thứ chấm dứt, ngẫu nhiên đáng sợ.
Như tiếng chó sủa đau đớn khi biết mình sắp trở thành món đồ nhắm ngon lành. Sẽ chết đi với những nhát dao rất mạnh, nhưng đâu được quyền đòi hỏi hay van xin…
Tôi ngồi trước nhà của Sơn, trong đêm mưa bão tầm tã ấy. Anh ở trong chẳng phát hiện ra một cái xác đang ở trước cổng. Tiếng mưa rít đau tai, sét bắt đầu ầm ĩ.
Khi anh bước ra khỏi nhà, trời chỉ còn lùn phùn vài giọt mưa kết thúc.
Anh nhìn tôi, sửng sờ chết đứng.
Tôi nhìn anh, nhoẻn cười.
Anh chạy đến, bế tôi vào nhà.
Anh đặt tôi xuống ghế, hỏi tôi rất nhiều điều, nhưng tôi không nghe được gì cả. Tôi cứ nhìn anh như thế…như thế…như thế…cho đến khi mình chẳng còn cảm giác gì nữa.
.
.
Tôi choàng thức dậy, sau một giấc ngủ sâu và dài. Mắt tôi khô rang, còn môi thì bong tróc. Tôi gượng đứng lên, nhưng đầu đau nhức khủng khiếp.
– Em bệnh rồi. Đừng cố gắng ngồi dậy, ngoan ngoãn nằm đó đi.
Sơn vào. Anh đặt ly sữa vào tay tôi.
– Xin lỗi, em làm phiền anh quá.
– Không sao… em uống đi.
Tôi nhìn ly sữa, rồi nhìn anh. Giây phút ấy lắng đọng rất lâu. Tôi muốn nói gì đó, nhưng cuốn họng cứ bóp chặt, chẳng thốt ra được gì, thậm chí là ú ớ…
– Tay áo dài quá…bất tiện hả? Để anh xắn lên cho em, đêm qua em ướt nhẹp, người nóng rang, nhà không có phụ nữ, nên…anh phải thay đồ cho em….Anh…anh không làm gì cả đâu. Em đừng lo…
Anh nhẹ đặt ly sữa lên bàn. Ân cần xắn tay áo cho tôi. Tôi thấy mình như một kẻ tồi tệ được ban ân huệ cuối cùng. Anh thì như một thằng ngốc tốt bụng vô lý. Tôi chợt nỗi giận, tôi vung tay ra…chiếc ly trên bàn rớt xuống nền nhà, vỡ tanh bành, sữa văng lênh láng.
– LÀM GÌ EM ĐI…LÀM GÌ EM ĐI…EM BIẾT…ANH CHẲNG TỐT GÌ ĐÂU…
Tôi gào lên, níu tay anh thô bạo. Mắt tôi trợn trừng, chẳng có giọt nào rớt ra, chỉ có những từ ngữ chỉ trích tuông ra tệ hại.
Anh chỉ ngồi đó, lặng tinh mặc kệ.
Đến khi mệt, tôi lại muốn thiếp đi… Nước mắt lúc này mới lặng thầm chảy dài, anh đặt tôi nằm xuống…
– Đừng đi…
Em nhé…
Bảy tháng sau ngày ấy, tôi không gặp Sơn lẫn người yêu mình. Sáng hôm sau, tôi thức dậy sớm, chợt nhận ra nơi đó thật xa lạ, lòng ngỗn ngang những niềm đau riêng biệt. Người đàn ông đang nằm cạnh bên thật ấm áp, nhưng lòng tôi lại quá giá lạnh. Tôi sợ mình sẽ làm tan chảy sự ấm áp của anh…
Tôi quyết định rời xa hai người đàn ông trong đời mình.
Người giết chết thương tổn trong tôi. Người tôi không muốn làm tổn thương.
Điều gì dám chắc, tôi sẽ hạnh phúc khi đến với Sơn?
Không! Đây chỉ là một cuộc đuổi bắt không lối thoát, chúng tôi chỉ trốn chạy nhau trên con đường dài miệt mài.
Tôi chuyển đến một nơi ở khác trong thành phố, một nơi bớt đi sự ồn ào và nghiệt ngã. Tôi chấp nhận một cuộc sống yên phận về tình yêu, ngày ngày đi làm, đêm về thì tiếp tục viết lách. Tôi bắt đầu viết về những điều hay trông thấy hàng ngày. Từ nụ cười bất chợt của trẻ con, hay những ngày trời trở mình than thở, những cơn mưa bìt bùng bên tai. Tất cả đều được ghi chép rất kỹ.
Nhưng cơn đau về người đàn ông đời tôi vẫn không nguôi nghĩ. Mỗi ngày trôi qua, tôi lại thấy nỗi đau mình đâu đó, có lúc là trong từng bước đi, trong từng nhịp thở, trong cả những tiếng gió chiều vi vu. Đôi khi, không kiềm lòng được, tôi lại tức tưởi khóc, khóc trong niềm thương cô quạnh một mình đang gánh. Bất lực với hiện tại, mà lại không thiết trở về quá khứ.
Trời tháng 10, mưa tầm tã, mưa đến lụt lội. Đêm nay, tôi lại ngồi ngắm mưa một mình.
Cơn mưa này dai dẳng từ mãi sáng hôm qua đến giờ. Thế mà, lúc này trông nó có vẻ dữ tợn nhất. Hàng ngàn giọt mưa nặng hạt thi nhau rơi xuống đất nghe đôm đốp. Mưa văng vào trong, ướt cả một vùng nền. Gió thì mạnh, và rất lạnh.
Tôi đi ra, đưa tay có ý kéo cửa lại. Nhưng mà, bên kia đường có ai đó đang nhìn vào nhà. Bóng dáng rất quen. Vừa thấy tôi, anh ta vội thậm thụt rụt rè.
Mưa thì đang rất to, còn ai…đang ở ngoài đó?
Chiếc dù bật mạnh. Tôi cầm chặt và đi nhanh trong cơn mưa đột nhiên ầm ầm khủng khiếp.
– Anh ở đây làm gì giờ này???
– ừm…
– Mưa to lắm, anh về đi.
– …
– VỀ ĐI.
Người ấy đứng nhìn tôi. Chẳng nói ra được lời nào. Nhìn mắt anh, tôi vẫn lúng túng và ngại ngùng như hồi trước. Trong khoảnh khắc, tôi chẳng còn thấy đâu cái lạnh giá của gió mưa nữa.
Đêm mưa của hôm nay hệt như đêm mưa của bảy tháng trước, nước rớt không ngớt, trời xám xịt, gió ào ào. Tôi tìm đến anh, vì chẳng còn ai để bám víu. Còn bây giờ, anh tìm đến tôi để làm gì?
– Cho anh xin một ly cà phê…
Mùi hương cà phê Trung Nguyên làm ấm cả một căn phòng chật hẹp. Lâu rồi, trông anh vẫn không khác gì cả. Vẫn khuôn mặt trầm tĩnh, vẫn đôi mắt núp sau đôi mắt kiếng, vẫn giọng nói trầm, vẫn…vậy.
Tôi nghe tim mình thổn thức ghê gớm lắm. Nghe từng nhịp đập rên rĩ, nghe những tiếng nỉ non trong tim.
– Sao anh lại biết nhà em?
– Từ khi em đi…anh đã biết.
– Đến bao giờ anh mới thôi theo dỏi em…hả?
– Anh chỉ muốn thấy em được an toàn.
– …
– Anh không làm phiền em, vì muốn em có thời gian để suy nghĩ.
– Em vẫn không thể suy nghĩ được gì…
– …
– Sao anh lại ở đây giờ này?
– Anh sợ…
– Sợ gì?
Tôi nhìn anh, ngơ ngác lạ lùng. Tôi không hiểu, anh sợ gì vào lúc này.
– Sợ em sẽ ra ngoài một mình vào những lúc trời mưa.
– …
– …
– Vậy, khi nào trời mưa…anh cũng đứng đó à?
– …Ừ
Tôi quay đi. Cảm giác mắt mình ướt át khiến tôi trở lên yếu đuối vô cùng.
Anh kéo tôi vào lòng. Rất nhẹ nhàng, rất nhẹ nhàng…
– Anh đã được chưa?
– Vẫn chưa…chưa được.
– Vậy anh sẽ đợi.
– Em vẫn còn yêu…anh ấy lắm.
– …
– …
– Vậy em hãy yêu hết cơn mưa này thôi, khi cơn mưa này tạnh rồi, hãy yêu anh em nhé…
Tạ Kin
© 2011, nicky. All rights reserved.