Điều ước – Nguyễn Thùy Dương

 

1. Vẫn như mọi ngày, cửa hàng hoa 192 đúng 8 giờ là mở cửa! Nằm trên con đường cũng khá đông người qua lại, cửa hàng tuy nhỏ, cách bài trí đơn giản nhưng lại được nhiều người biết đến bởi một điều khá đặc biệt: nơi đây chỉ duy nhất bán một loại hoa: Hoa hồng trắng! Thu hút người mua là màu trắng tinh khôi của những bông hoa hồng, là nét độc đáo của những giỏ hoa được cắm sẵn. Hơn thế, toàn cửa hàng được bao phủ bởi một màu xanh của chồi non, khiến những ai bước vào đây cũng thấy lòng mát rượi.

Chủ cửa hàng là một cô gái trẻ, có gương mặt thanh tú và đôi mắt sâu. Những người đến đây mua hoa ai cũng quý cô vì cái vẻ hiền lành. Cô ít nói, ít cười, nhưng không vì thế mà làm cho người khác cảm thấy lạnh giá. Ở cô, như chất chứa rất nhiều nỗi niềm, nơi đôi mắt sâu ấy, hình như ai cũng cảm nhận được điều đó! Mộc Miên – cô gái trẻ, nhẹ nhàng như những hoa hồng trắng!

Tỉ mỉ hoàn tất đơn đặt hàng quen thuộc hơn nửa năm nay. Mộc Miên để cửa hàng cho mẹ trông nom,còn cô thì đi giao giỏ hoa vừa hoàn tất. Đây là công việc như nằm trong thói quen của cô kể từ ngày nhận được đơn đặt hàng đó.”Một giỏ hoa hồng trắng,11 bông,cắm tùy thích và giao vào đúng 9 giờ sáng mỗi ngày cho ngôi nhà 608″… Con đường dẫn đến ngôi nhà đó dường như cũng đã quen thuộc với cô gái hay mặc những chiếc đầm màu nhạt, tóc kẹp hờ trên đỉnh đầu và xõa dài qua vai! Khẽ nhón chân bấm chuông! Ra mở cửa là một người phụ nữ có khuôn mặt phúc hậu, tuổi chừng ngoài 50.

_Cô gái nhỏ hôm nay vẫn đúng giờ.

_Hoa của bác.Và một ngày tốt lành,bác nhé.

_Cảm ơn cô nhiều, cô gái nhỏ. Hôm nay vào chơi với bác một tí chứ?

_Dạ không ạ. Cửa hàng hôm nay hơi bận, nên cháu đành hẹn bác vào ngày mai nhé!

Gật đầu chào nhau, Mộc Miên rời cái nơi quen thuộc ấy.Và cánh cổng của ngôi biệt thự nhỏ cũng dần dần khép…

***

Mùa mưa trở lại!

Cơn mưa đầu mùa hôm nay sao nặng hạt. Đóng cửa hàng hoa, Mộc Miên bung chiếc ô nhỏ rồi lững thững đi dưới mưa để đón chuyến xe bus cuối cùng.Chuyến xe cuối bao giờ cũng vắng và thưa thớt người. Mộc Miên thấy cô đơn quá! Cứ mỗi lần như vậy là cô lại nhớ đến anh.Nỗi nhớ cồn cào và da diết. Một khao khát mãnh liệt đã có trong cô từ 2 năm nay,cô mong sao mình có một điều ước.Để rồi,cô sẽ ước cho anh,ước rằng anh được sống thêm một lần nữa…

***

_Nếu như anh có một điều ước,anh sẽ ước gì?

_Anh ước… Ước em mãi mãi được bình yên.

_Chỉ có một điều ước, sao anh ước nhanh vậy. Không suy nghĩ à? Sao lại ước cho em?

_Đã có em rồi,anh nghĩ cuộc sống của anh không cần thêm một điều ước nào cả.Mà nếu thật sự có,anh cũng để dành nó ước cho em.

Mộc Miên cười hiền rồi khẽ dụi đầu vào lòng anh…Mối tình đầu của cô,sao hiền hòa như một câu truyện cổ…

_Mà em nè,phải chi anh có thêm một điều ước nữa.Anh sẽ ước trên đời này có… hoa hồng xanh!

_Sao lại là hoa hồng xanh?

_Miên thích hoa hồng trắng.Còn anh thích màu xanh của những chồi non.Cái màu xanh mà khiến cho những ai nhìn thấy cũng rạo rực một khát khao sống và niềm tin yêu mãnh liệt.Giá như có hoa hồng xanh,chắc đó sẽ là loài hoa đẹp nhất, phải không em? Và nếu thật sự có, anh cũng sẽ tặng nó cho em.

_Hoa hồng xanh… ừm, chắc sẽ ngộ, anh nhỉ!

***

Lúc còn sống, anh đã dành cho Mộc Miên một tình yêu nhẹ nhàng và chân thành như thế! Sẽ không bao giờ cô lãng quên cái giây phút của 2 năm về trước, giây phút khi nghe tin anh qua đời bởi một tai nạn giao thông.Mọi thứ với cô, phút chốc không còn…

Mộc Miên đã chết lặng khi ghì chặt cái thân thể bất động của anh vào lòng. Càng đau đớn hơn khi nghe người qua đường kể lại, trong số đồ đạc vung vãi trên đường của chàng trai không may mắn ấy có một bó hoa hồng trắng và vài lọ phẩm màu… có màu xanh chồi non!

Dường như nỗi mất mát quá lớn, để rồi sau cái ngày tiễn anh đi lần cuối, không ai còn thấy giọt nước mắt nào trên khuôn mặt Mộc Miên…

***

Mưa mỗi lúc một lớn!

Đường phố thêm lạnh lẽo đìu hiu!

Phà hơi vào ô cửa kiếng xe bus bị nước mưa làm nhòa,Mộc Miên khẽ viết tên anh lên đấy: Ngôn!

2.

8 giờ sáng!

Bên ngoài trời đã mưa rả rích từ hai tiếng đồng hồ trước…

Người phụ nữ ngồi nhìn mình trong gương.Cũng đã lâu lắm rồi bà không cần phải trang điểm để đi ra ngoài như hôm nay.Bà thấy mình tiều tụy hẳn sau cái ngày đứa con trai mà bà yêu thương gặp tai nạn.Đứa con đó là tất cả của bà,là sinh mạng,là hy vọng…vậy mà,ông trời không thương lấy nó!Nhìn tấm hình cách đây vài năm,thấy con cười tươi mà lòng bà xót xa…

Bà rời phòng sau khi nghe tiếng còi ô tô ra hiệu.Leo lên xe nhưng vẫn ngoái lại nhìn,ánh mắt người phụ nữ như đang lo lắng về một điều gì bên trong ngôi nhà này!

Xe lăn bánh,rời ngôi biệt thự 608!

***

Choàng tỉnh sau một giấc ngủ vùi,chàng trai ngồi tựa lưng vào tường và khuôn mặt hướng về phía mưa.Đôi mắt sắc lạnh ấy dường như muốn thâu gom tất cả,mãi nhìn mưa một cách vô hồn.Đi quanh quẩn trong ngôi nhà rộng lớn.Đúng thật là ngôi nhà này càng lúc càng hiu quạnh,càng u ám… Không còn cái không khí hạnh phúc,cũng chẳng còn nghe được những tiếng cười giòn tan của những năm tháng trước.

Đến bên chiếc dương cầm nhỏ.Ngón tay khẽ lướt nhẹ trên những phím đàn,chàng trai bắt đầu thả hồn vào thế giới riêng của mình.Vẫn là con người cũ,vẫn là những ngón tay cũ,nên những âm thanh, những giai điệu phát ra từ cây đàn vẫn là những âm thanh quen thuộc.Nếu có khác,chỉ khác một điều,vật mà chàng trai đang ngồi không phải là chiếc ghế đi kèm với đàn dương cầm nữa.Mà đó là… một chiếc xe lăn!

“Hôm nay mẹ phải ra ngoài có việc.Đồ ăn sáng đã sẵn có trong nhà bếp. Chúc con ngon miệng.Và nếu có thể,hãy nhận giùm mẹ giỏ hoa được giao đến vào lúc 9 giờ.Cẩn thận con nhé!”

Một làn gió mạnh,thổi ùa vào…

Mảnh giấy nhỏ được đính vào mặt trên của chiếc đàn dương cầm bay bay…

***

Cửa hàng hoa được bày biện vẫn như mọi hôm. Nhìn trời mà Mộc Miên ngại quá! Chẳng phải sợ ướt hay gì gì đó,cô chỉ sợ mưa lớn thế này chắc sẽ làm hỏng mất giỏ hoa hồng trắng.Đi tới đi lui… Mộc Miên cứ nghĩ hoài về những điều mà người phụ nữ của ngôi nhà cô hay giao hoa đã kể.Với bà,một giỏ hoa hồng trắng làm cho căn nhà thêm chút gì đó ấm áp và lòng bà có thể bình an. Vì lẽ đó… Mộc Miên vẫn lên đường với giỏ hoa được bao bọc một cách cẩn thận!

***

Sừng sững giữa trời mưa như trút nước, ngôi nhà mỗi lúc một gần hơn với Mộc Miên! Sau một hồi chuông dài,cửa vẫn đóng im ỉm.Khuôn mặt cô gái trẻ bắt đầu tái đi vì những cơn gió lạnh của ngày mưa!Hồi chuông thứ hai… như lanh lảnh hơn,gấp rút hơn, hối thúc hơn…

Một cái bóng dần dần hiện rõ trong đôi mắt nhòe nhoẹt của Mộc Miên, nhưng không phải là khuôn mặt cũ…

_Cô…vào nhà đi đã.

***

_Mưa nhưng vẫn rất đúng giờ.

_Anh là…

_Là một người sống trong ngôi nhà này

_…Vậy đây là giỏ hoa của bác.Tôi có thể đặt nó ở đâu?

_Ở chỗ nào cô cho là hợp nhất.

Mộc Miên tiến gần về phía đàn dương cầm,đặt giỏ hoa lên đấy.Trong phút chốc cũng đọc được mảnh giấy nhỏ…Chần chừ một thoáng,rồi Mộc Miên cũng đi thẳng về phía cửa.Đặt một chân vào giày ướt sũng nước…

_Cô định về trong khi trời mưa thế này à?

_Tôi..

_Cứ ở đây cho đến khi nào ngớt mưa.Tôi nghĩ mẹ tôi cũng sẽ giữ cô lại như tôi lúc này.Thế nên đừng nghĩ…

_Tôi chẳng nghĩ gì cả,và cũng chẳng có điều gì đáng để nghĩ… Tôi về.

_Nếu đã trông thấy mảnh giấy ở chiếc đàn, có lẽ cô cũng biết mẹ không yên tâm khi để một người tàn tật như tôi ở nhà một mình thế này. Ở lại, coi như cô giúp mẹ trông chừng tôi.

_Anh là… là con trai bác à?

_Ừ,chắc là có đứa con tàn tật nên mẹ cũng chẳng nói cho ai nghe về tôi. Cô không biết cũng phải.

_Không… không phải thế đâu… Tôi…

_Thôi, cứ ngồi đấy, rồi tôi sẽ đưa cô cái khăn.

Quay lưng hướng về nhà bếp… Tuy ngồi xe lăn,nhưng chàng trai vẫn có dáng vẻ của một người rất nhanh nhẹn.

“Là anh ấy sao? Một chàng sinh viên nhạc viện đấy cơ à?Là người con trai đáng thương mà bác vẫn kể à.Mình cứ tưởng anh cũng đã …giống như Ngôn sau khi gặp tai nạn rồi chứ…Nhưng cũng may,dù có mất mát,nhưng bác vẫn còn anh.”

Đứng bên ô cửa kính. Từ góc này ngắm trời mưa thật đẹp. Mộc Miên lại nhớ về anh.Vẫn như những lần trước, cô viết lên ô cửa bằng ngón tay thon dài…

_Cô đang viết tên tôi lên trên đấy đấy à?

Cái giọng khàn khàn khiến Mộc Miên giật mình vì mãi miên man suy nghĩ.Rồi quay ngoắt lại:

_Anh vừa bảo gì?

_Tôi bảo là tôi tên Ngôn, cô gái ạ.

3.

_ Ngôn?

_ Vì sao lại viết tên tôi trên những giọt mưa ấy?

Như có một cơn gió mạnh táp thẳng vào mặt, vội vàng, Mộc Miên giấu đi những ngón tay đang đan chặt vào nhau. Cô cảm nhận được tim mình đang đập mạnh. Vì… chỉ vì một cái tên!

***

_ Khăn của cô đây. Mà đừng đứng mãi ở đấy, lại đây dùng một tách trà nóng cho ấm người.

_ Cảm ơn anh.Mà lúc nãy tôi không phải viết…

Cắt ngang câu nói của Mộc Miên là những giai điệu mượt mà và sâu lắng của Rhythm of the Rain.Căn phòng bắt đầu ấm dần lên bởi tiếng đàn Piano nhẹ nhàng của Ngôn.Hướng lưng về Mộc Miên,nhưng thi thoảng anh vẫn liếc nhìn cô gái qua bề mặt bóng nhoáng của cây dương cầm nhỏ.

Hương thơm hoa hồng trắng lan tỏa. Rất dịu nhẹ, rất tinh khiết…

Hai bàn tay vẫn cầm chặt tách trà nóng. Mộc Miên cảm thấy mình dễ chịu, và dường như cô đang bị lôi cuốn vào thế giới của những tiếng đàn, thế giới của những cảm xúc!

_ Vì sao cứ dùng ánh mắt ấy để nhìn tôi.Như thể có rất nhiều điều muốn nói với tôi vậy.

Lảng tránh ấy mắt giá lạnh của Ngôn khi anh nhìn thẳng vào đôi mắt mình, Mộc Miên lúng túng và những ngón tay lại đan chặt vào nhau.

_ Cô thích hoa hồng trắng?

_ Cũng như mẹ anh, tôi thích hoa hồng trắng.

_ Vậy là cô nhầm rồi.Người thích hoa hồng trắng là tôi. Từ ngày tôi gặp tai nạn, nơi tôi thường ngồi nhất chính là chỗ này, bên cây đàn của tôi. Chắc có lẽ chính bà cũng thấy căn nhà lạnh lẽo quá nên cứ mỗi sáng lại đặt giỏ hoa hồng trắng ở đây.

_ Thì ra là vậy.

_ Tôi cũng rất thích cách cắm hoa của cô. Mỗi ngày đều khác nhau. Thường ít lặp lại. Theo cảm hứng à?

-Có lẽ… Mà tại sao là 11 bông?

– À.Ngày sinh của tôi, cô gái ạ.

– Có bao giờ cô nghĩ về một điều ước?

Quay lưng về phía Miên một lần nữa.Những ngón tay Ngôn đánh lung tung vào những phím đàn…

Điều ước? Chẳng phải là cái điều mà Mộc Miên đã mong ước bấy lâu nay sao? Cô ước Ngôn được sống, sống thêm một lần nữa, nhưng lần này phải sống thật bình an. Cũng câu hỏi này,ngày xưa, cô đã hỏi Ngôn. Vậy mà bây giờ, người hỏi cô cũng là Ngôn, nhưng không phải là Ngôn của cô ngày nào nữa…

_ Tôi không ước gì cả, vì tôi biết trên đời này không có một điều ước nào có thể biến điều tôi mong muốn thành sự thật cả.

_ Phải có như thế thì người ta mới cần tới điều ước chứ, phải không cô gái? Có bao giờ cô nghĩ rằng hoa hồng sẽ đẹp hơn khi mang màu xanh không? Nếu tôi có một điều ước, tôi ước hoa hồng có thêm một màu xanh.

Mộc Miên cảm thấy mình chuếnh choáng.Lặng người. Nhìn Ngôn.Vẻ mặt ấy, chính cái vẻ mặt say sưa nói về hoa hồng xanh ấy, ngày xưa Ngôn cũng như thế. Rồi như có một bàn tay vô hình, chạm vào cô… Khoảng cách giữa cô và Ngôn không còn nữa. Từ đằng sau, Mộc Miên ôm chầm lấy anh. Nước mắt những giọt nước mắt sau hai năm, từng giọt, từng giọt, lăn dài trên đôi gò má. Vòng tay thêm siết chặt, thật chặt để có thể cảm nhận được hơi thở, hương thơm và những nhịp đập lúc nhanh lúc chậm của cả hai người. Cho đến khi, bàn tay Ngôn vuốt nhẹ lên đôi mắt sâu ấy, để lau khô những giọt nước mắt:

_ Em đừng khóc,cô gái ạ.Đừng khóc!

Hiện thực quay về.Mộc Miên bừng tỉnh.Buông tay!

Cô cứ chạy mãi như thế trong mưa. Cô muốn mưa lớn hơn,xối xả hơn,dội mạnh hơn,để làm cô tỉnh táo.

Cô nếm. Hôm nay, mưa có vị mặn…

***

“Đã hai năm rồi Ngôn à, em cố quên đi ngày sinh nhật của mình. Nhớ để làm gì hả anh,khi chẳng còn anh bên em nữa. Nhớ để làm gì hả anh, khi ngày mai là sinh nhật em, mà hôm nay của hai năm trước, là ngày anh rời xa em mãi mãi. Giá mà ngày xưa anh đừng nghĩ về hoa hồng xanh. Mà tại sao cứ phải là hoa hồng xanh làm quà cho em? Không có nó em vẫn vui mà… Tìm những lọ màu ấy để làm gì, để rồi… Ngôn ơi!

Em đã gặp anh ấy. Đã suy nghĩ rất nhiều về anh ấy. Cũng như anh, anh ấy cũng là Ngôn, cũng gặp tai nạn, cũng rất hiền lành, và cũng thích nghĩ về hoa hồng xanh. Em không thể dứt được hình ảnh của anh ta,dù đã cố xua tan,cố xóa bỏ… Anh biết không, em ghét như vậy. Em không muốn lấp đi hình ảnh của anh bởi một người khác. Sẽ không đâu phải không Ngôn, không ai thay thế được anh cả? Chỉ là một cái tên, chỉ là sự trùng hợp…”

Đặt những bông cúc trắng lên mộ. Ngẩng đầu ngước nhìn bầu trời tinh tươm sau một ngày mưa dai dẳng.Nhắm mắt lại và… đâu đó trong tâm trí Mộc Miên có những âm thanh réo rắt từ tiếng đàn Piano…

4.

Cứ thế,ngày vẫn trôi qua…

Cửa hàng hoa có nhiều sự thay đổi,dường như bản thân Mộc Miên muốn thế. Nhận thêm nhiều đơn đặt hàng, rồi nhận cả việc dạy cắm hoa vào mỗi tối, làm đủ thứ, làm tất cả. Lấp đầy khoảng trống trong trái tim mình bằng công việc, duy nhất với một mục đích… Mộc Miên muốn ngày mưa hôm ấy không còn đọng lại trong tấm trí của cô!

Rời cửa hàng khi trời đã sụp tối! Mộc Miên vẫn một mình, bước… những bước chân đơn độc. Có những hôm trở về nhà với toàn thân rã rời, mệt nhoài, cô ao ước có được một bờ vai. Cô nhớ…

Con đường về nhà hôm nay… vừa lạ, vừa quen. Dừng chân! Ngước nhìn! Thở hắt! Bóng Mộc Miên trải dài dưới ngọn đèn vàng. Quay lưng bước…! Nhưng dường như có một thứ gì đó níu chặt đôi chân của Mộc Miên ở lại nơi đây… Con đường vắng,vắng lặng, đủ để Mộc Miên nghe rõ giai điệu buồn của bản Serenate, âm vang, da diết… Đứng bên ngoài cánh cổng, nhưng cô gái vẫn thấy được hình ảnh của Ngôn, anh ngồi bên chiếc đàn, gương mặt buồn,buồn như chính giai điệu của bản nhạc mà anh đang chơi. Hình ảnh đó, Mộc Miên không dùng đôi mắt để nhìn,mà cô dùng trái tim để cảm nhận… Điều gì đã khiến đôi chân Mộc Miên dừng lại ở đây? Có phải là nỗi nhớ tận sâu trong ký ức?

Cô gái vẫn đứng đấy,cho đến khi đèn trong ngôi nhà vụt tắt…

***

9 giờ 30 sáng…

Ngày vẫn còn đang trong mùa của những cơn mưa!

_ Tại sao giỏ hoa này vẫn còn ở đây?Chẳng phải là nó phải được giao vào lúc 9 giờ rồi sao?Miên đã dặn rõ lắm rồi cơ mà?

_ Dạ,một tuần nay,em vẫn giao bình thường chị ạ.Nhưng không hiểu sao sáng nay,khi em đem hoa đến, bấm chuông rất lâu mà chẳng ai ra nhận cả.

_Em nói sao?

_ Thật chị ạ, em cũng đã đứng đợi rất lâu, nhưng…

Không ở lại cửa hàng thêm một phút nào. Vội vàng… Mộc Miên đi rất vội vàng! Cô cảm thấy bất an, cô sợ hãi một điều gì đó… vô hình!

Cánh cổng khóa chặt. Trước đây chưa khi nào như thế… Nhưng Mộc Miên vẫn bấm chuông, cố bấm chuông… Đáp lại cô chỉ là một khoảng không gian yên lặng! Vô vọng… Mộc Miên khóc!

***

Một ngày qua đi…

Lấy những cành hoa hồng trắng ra bàn, rồi như chợt nhớ, Mộc Miên cất vào chỗ cũ. Việc làm quen thuộc hơn nửa năm nay, chắc từ hôm nay, không cần làm nữa!

_ Chị Miên ơi,có ai đó giao hoa đến cho chị.

_ Ai vậy? Rồi người giao đâu rồi?

_ Đi rồi chị ạ. Mà cũng lạ, tiệm mình bán hoa, lại có người đến giao hoa. Mà lại đúng ngay loại hoa tiệm mình bán nữa chứ! Một bó hoa hồng trắng. Đẹp thật chị nhỉ?

_ Ừ!Thôi,em đi làm việc đi.

“Mộc Miên,

Anh, Ngôn đây! Anh đã đợi em đến để chào tạm biệt, nhưng một tuần qua không thấy em, anh chỉ thấy một người khác đến nhà anh giao hoa. Từ sau ngày hôm đó, có phải em đã cố tình không đến nữa, đúng không? Nếu hôm đó, anh đã làm em khóc thì anh thật sự muốn nói với em rất nhiều lần câu xin lỗi…

Một buổi sáng từ rất lâu, trên ban công của phòng nhìn xuống, anh đã trông thấy em lần đầu tiên. Em cười hiền trong nắng, chính nụ cười đó làm một người khiếm khuyết như anh cảm thấy rất ấm lòng. Có những lần biết em vào nhà ngồi chơi với mẹ, anh thật sự rất muốn xuống để chào em, để được nhìn rõ khuôn mặt em. Nhưng anh không thể, không phải vậy,anh không dám thì đúng hơn. Anh mặc cảm, Miên à. Cảm giác đó đè nặng lên cả con người anh!

Nhưng Miên à, có một điều anh muốn nói với em.Thật ra, anh không thích, và cũng chưa bao giờ thích hoa hồng xanh. Anh được nghe câu chuyện của em từ mẹ. Anh muốn… muốn được gần em hơn bằng điều ước hoa hồng xanh đó. Nhưng rồi khi thấy em khóc, anh biết mình đã sai, sai nhiều lắm khi một lần nữa chạm vào vết thương của em. Anh quý em từ cái nhìn đầu tiên, và cho đến bây giờ thì tình cảm dành cho em đã là rất nhiều. Tất cả, đều là sự thật, chỉ duy nhất điều ước hoa hồng xanh là anh đã nói dối em. Xin lỗi em, Mộc Miên!

Có một hy vọng cho đôi chân của anh. Nên anh quyết định thử một lần. Anh ra đi, không làm gì được cho em. Chỉ có thể làm điều mà trước đây em đã từng làm cho anh, gửi tặng em những bông hoa mà em thích nhất. Hãy nhận nó và chờ đợi, chờ đợi ngày anh về, đến gặp em bằng chính đôi chân của mình, và tận tay tặng em những hoa hồng trắng, thế có được không em?

Và quả thật, nếu có một điều ước,anh ước gì chúng ta sẽ yêu nhau…

Ngôn”

***

Mùa mưa qua đi!

Bắt đầu những ngày nắng đẹp!

Một buổi sáng nào đó,Mộc Miên không thấy người giao hoa đến!

NGUYỄN THÙY HƯƠNG

 

© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.