Anh chẳng yêu em nhiều lắm

Tôi bắt đầu mối tình đầu tiên vào năm 16 tuổi….

Anh là một người thành đạt,cuôc sống của anh chẳng thiếu gì.Một người vợ thành đạt cũng chẳng kém anh,thậm chí còn hơn.Một đứa con bụ bẫm,kháu khỉnh.Và…một con bồ 16 tuổi còn non như tôi.Tôi sằng sặc cười…Hình như tôi cũng thấy được cái nghịch cảnh cuộc sống của mình….nhưng tôi vẫn cố mù quáng giẫm chân vào.Bạn bè khuyên nhủ…tôi mặc.

Và rồi thì cái ngày đó cũng đến….ngày anh cướp đi cái gọi là quí giá nhất đời tôi.Đó là vào một buổi chiều đầy nắng,ừm đơn giản là có nắng.

2 tháng trôi qua….Một ngày nắng nữa lại đến bên đời tôi.Mang theo cả những đau khổ chưa từng nếm của người con gái chưa kịp lớn….

_Mình chia tay đi,anh không muốn tàn phá cuộc đời em.

_Anh không thể bỏ vợ à?

_Anh không thể,anh muốn cho con anh nhìn thấy cuộc sống này toàn màu hồng.

_Vậy anh không yêu em à?

_Anh có yêu em chứ.

_Nhưng anh không yêu em đến mức có thể từ bỏ tất cả để ở bên em.

_Anh….xin lỗi…Đúng là hình như….anh chẳng yêu em nhiều lắm.

Mối tình thứ 2 của tôi bắt đầu vào khoảng hơn 1 năm sau….
_Tại sao anh yêu em thế?

_Vì em đẹp…vẻ đẹp của em thoáng buồn…

_Chỉ thế thôi à?

_Còn nhiều thứ nữa em ạ!!!

Tôi không phải là đứa con gái khao khát chuyện xác thịt…cho dù….theo sinh lý thông thường của con người….con gái trải qua chuyện đó….ít nhiều cũng bị chuyện đó cuốn hút.Ừm,chuyện đó như một nỗi đau thời con gái,như một vết toác chưa kịp lành,như một tình thương chứa đựng niềm thương hại.Và tất nhiên,tôi không chấp nhận khi anh đòi hỏi chuyện đó ở tôi.

_Em không yêu anh à?

_Có!!!

_Em sợ anh sẽ bỏ em à!!!!

_Không!đơn giản là em không muốn thôi.

………….Và…….Anh ra đi…….Chỉ đơn giản là vì…..Anh chẳng yêu tôi nhiều lắm………

Mối tình thứ 3 tiếp tục khi tôi vừa tròn 18 tuổi….
Tôi cảm nhận dù anh có gần gũi tôi bao nhiêu đi chăng nữa….anh vẫn có gì đó xa tôi.Đã có lúc tôi muốn hét lên trong những cuộc nói chuyện rằng,tôi muốn anh ôm tôi thật chặt,chặt đến mức tôi có thể ngạt thở trong vòng tay anh….để tôi bớt âu lo.Những lúc không có anh,sự âu lo ấy tăng lên gấp nhiều lần.Tôi cố tình gạt nó đi bằng cách :cho nó là một sự hoang tưởng,sự lo lắng không cần thiết.Vậy mà….

Đó là khi tôi gọi đến cơ quan anh thì người ta báo nghỉ,tôi chạy vội đến nhà anh.Tôi bắt gặp người con gái gối trên tay anh lại là người bạn thân của mình.Tôi đứng trân trân…và nhớ lại:

_Em không muốn làm chuyện đó,có phiền cho anh không?

_Không sao mà em,anh yêu em vì em là người con gái thánh thiện nhất mà anh từng được gặp.

……….Và bây giờ thì……………….

Anh chẳng yêu tôi nhiều lắm ……

4 tháng sau đó….tôi bắt đầu mối tình thứ tư…..
Anh hiền lắm…..Vẻ đẹp trai mang hơi hướng lãng tử…..Ngày đầu nhận lời yêu anh,tôi không khỏi băn khoăn,nhưng tôi vẫn chấp nhận đi theo con tim réo gọi của mình,cho dù tôi vẫn luôn do dự.Tôi quyết định…sẽ cố…..để không yêu anh nhiều lắm…….

Anh càng gần gũi tôi….Tôi lại càng tạo khoảng trống….có thể là khoảng trống trong anh,có thể chỉ trong tôi,hay đôi khi là cả hai.

_Anh yêu em nhiều lắm,anh sãn sàng làm bất cứ mọi việc vì em.

_Còn em….em chẳng yêu anh nhiều lắm đâu!!!!

_Sao em lại nói vậy?

_Vì khi chúng ta chia tay….em sẽ bớt đau khổ hơn….

_Em cực đoan quá….anh sẽ làm em thay đổi….

Anh cười xoà…..tôi có cảm giác….anh coi câu nói của tôi là câu nói đùa…..

Sau nhiều ngày đấu tranh….tôi quyết định…nhận lời mời đi chơi xa cùng anh…..

Xe ô tô chạy nhanh….gió tạt vào mặt tôi….nắng nhẹ chứ không gay gắt….

Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác yên bình thế này……..

Bất chơt….Chiếc ô tô tải chạng vạng lao vào chúng tôi…..Anh bẻ tay lái…..

Chúng tôi lao vào cái cọc chắn hờ bên đường…..chiếc xe chạng vạng……lao hơn một nửa thân xuống vực.Tôi ngồi đằng sau,anh ngồi đằng trước,vô hình chung,thân xe cứ ở nguyên trạng thái nửa trên miệng vực,nửa trơ trọi dưới những phiến đá trơn láng…..

Thân tôi đau ê ẩm,lưng tôi bị đẩy mạnh ra phía sau làm tôi có cảm giác bị sưng một cục,bất giác tôi nhìn sang anh,đầu anh rơm rớm máu.Tôi thoáng thấy sợ.

Anh im lặng một hồi lâu,vì chúng tôi đều biết bất cứ mọi chuyển động lúc này đều là ngu ngốc vì chiếc xe có thể bị rơi bất cứ lúc nào.

Anh quay sang phía tôi sau một hồi im lặng….Anh miỉm cười thật hiền……Anh nói:

_Xin lỗi….do em không yêu anh nhiều lắm…..nên anh cũng chẳng yêu em nhiều….và anh cũng chẳng đủ kiên nhẫn để sống bên em.

Vừa dứt lời…anh ta lao về phía tôi như có một lực đẩy….Trong giây phút đó tôi chỉ kịp nghĩ….người không yêu tôi lắm thứ tư này đã chứng tỏ không yêu tôi nhiều lắm…bằng cách cứu sống bản thân anh ta….Tôi chớm đau….

Anh lao về phía tôi…..anh đẩy bật mạnh tôi ra….tôi bị hất qua cánh cửa còn lỏng lẻo..Văng ra đất..ngay sát miệng vực…Tôi quay lại….Anh cuời thật hiền….

Chiếc xe lao xuống vực……..
(.ST)

© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.

4 comments

Leave a Reply

Your email address will not be published.