“Người ko phải cỏ cây, nên chẳng thể vô tình.” Triển Chiêu cũng là người, nên cũng ko thoát khỏi chữ “tình”. Và người con gái đầu tiên đã lay động trái tim chàng hộ vệ trung dũng của phủ Khai Phong chính là Chúc Thái Vân, kẻ vừa là tội nhân, vừa là nạn nhân của mối oán thù giữa 2 nhà Liên, Chúc.
Họ gặp nhau lần đầu khi Thái Vân dẫn người đánh cướp Huyết Vân Phan. Triển Chiêu trúng phải độc hương nằm gục trên mặt đất. Trong ánh lửa bập bùng, Thái Vân xuất hiện, lung linh huyền ảo, nửa như tiên tử, nửa tựa ma đầu. Triển Chiêu chới với vươn tay ra như một phản xạ theo bản năng. Và khi TV nắm lấy bàn tay chàng, có ai ngờ đó lại là sự khởi đầu cho bao nhiêu khổ đau và oan trái. Sau khi đặt vào miệng chàng viên thuốc giải, nàng bỏ đi nhưng ko kìm nổi một lần ngoảnh đầu lại đăm đăm nhìn chàng trai áo đỏ. Còn TC trước khi chìm vào cơn mê cũng đã kịp mang theo hình ảnh mảnh ngọc bội xanh biếc đung đưa trên cổ tay ngọc ngà của giai nhân.
Và mảnh ngọc bội đó, như một tín vật lạ kì, cứ liên tục xuất hiện trong những lần tương kiến sau này. Khi thì gợi mối nghi ngờ, khi thì giải niềm thắc mắc, khi thì chứng cảnh sát nhân, khi thì hiện diện cứu người, mảnh ngọc ấy cứ như một sợi dây tơ hồng oan trái kéo TC và TV lại bên nhau. Từ nơi ngôi đình nhỏ trong một chiều mưa, ngọc bội ấy đã để họ tái ngộ, để TC ngỡ ngàng thốt lên “cô nương, ko ngờ còn có duyên gặp lại cô ở nơi này…” Cho đến tối hôm ấy tại phủ Khai Phong, xui chi cho TC chém rơi ngọc bội trên tay tên sát thủ để lòng chàng gợi lên bao nỗi âu lo ngờ vực. Nhưng rồi nơi Liên phủ, cũng chính là ngọc bội đã khiến chàng thở phào nhẹ nhõm “vậy cô ấy ko phải là hung thủ”.
Suốt từ đầu đến cuối, TV luôn là người nắm thế chủ động và dẫn dắt TC lạc trong mê trận của những vụ án mạng đầy nghi vấn quanh Huyết Vân Phan, của những mối liên hệ đầy uẩn khúc giữa 2 nhà Liên, Chúc. Suốt từ đầu đến cuối, những bước đi của TC đều ko lọt khỏi sự tính toán của TV, và cứ như thế, nàng dễ dàng để chàng sập bẫy, giam lỏng chàng bên cạnh để nàng rảnh tay thực hiện độc kế trả thù. Cũng ko khỏi ngạc nhiên khi một TC tinh anh nhạy bén là thế mà ko nhận ra được thủ đoạn của TV ư? Chỉ là chàng quá tin vào cô tiểu thư TV yếu đuối ko biết võ công mà chàng đã gặp trong chiều mưa ngày ấy. Và khi tiếng nói của lý trí đã bị tình cảm lấn đi, chàng chỉ biết vui sướng và nhẹ nhõm lúc nhìn thấy mảnh ngọc trên tay TV để kết luận nàng ko phải là sát thủ mà ko cần nghĩ xem ngọc bội có thể làm giả được ko. Niềm tin ấy đã thắp lên ngọn nến trong lòng chàng Ngự tiền hộ vệ xưa nay chỉ biết truy lùng can phạm. Nhưng tạo hoá trêu ngươi, nên đã để Triển Chiêu nhìn thấy chân hung một sát thủ tàn độc đằng sau cái dung mạo diễm kiều kia. Trong ngôi nhà hoang ấy, khi cầm trên tay những gói thuốc độc mà TV đã cho ngày ngày cho chàng uống, TC tê tái thốt lên “nhưng tại sao cô ta lại làm vậy chứ? Cô ấy ko biết võ công mà.” Tội nghiệp TC, đến lúc này mà chàng còn trốn tránh sự thật sao? Đến Bao Công còn biết rằng người ko biết võ công muốn ngụy trang thành biết thì khó; còn người biết võ công mà muốn ngụy trang thành ko biết thì dễ. Lẽ nào TC ko biết?
Ko được phủ Khai Phong quý trọng và cảm thông như Tuyết Mai, tâm địa của Thái Vân chỉ khiến người ta ghê sợ. Mà ko ghê sợ sao được khi nàng đã sát hại bao nhiêu sinh mạng vô tội chỉ để phục vụ mục đích trả thù? Ko ghê sợ sao được khi nàng dùng độc kế vu oan giá họa cho người cha nuôi nấng nàng suốt 7 năm trời? Tên nàng là Thái Vân-đám mây hồng. Nhưng số phận nàng ko hề mang màu hồng hạnh phúc. Cuộc đời nàng chỉ nhuốm trong màu mây máu, màu máu rực đỏ hận thù như tên gọi tấm phan kỳ Huyết Vân, một bảo vật- hay một lời nguyền đeo bám Chúc gia? Hận thù thiêu rụi lương tri, hận thù huỷ hoại hạnh phúc của một tình yêu mà lẽ ra Thái Vân sẽ có. Khi Thái Vân nói với em trai nàng “Liên Thái Vân chết đi thì nữ ma đầu ko cần xuất hiện nữa.”; cậu bé đã hỏi rằng “tại sao ko để nữ ma đầu chết đi còn Liên Thái Vân được sống?” thì Thái Vân trả lời “bởi vì ta ko muốn làm Liên Thái Vân.” Nàng đã chọn oán hận mà ko chọn thứ tha. Ta chê trách nàng nhưng ta cũng cảm thương và nuối tiếc cho nàng. Tuổi thơ nàng được đánh dấu bằng tan vỡ, mất mát và chia ly. Mẹ nàng bỏ đi để lại cho nàng nhận thức và cảm giác của một đứa trẻ bị ruồng bỏ. Còn nhớ Thái Vân đã đau khổ biết bao khi nhìn cậu bé Hạo Dân mà thổn thức “mẹ đã không muốn chị em con, nhưng mà mẹ muốn nó!” Sự ruồng bỏ đôi khi còn khó chịu hơn là cái chết. Mất mẹ, nàng dành tất cả yêu thương sùng kính cho cha. Vậy mà bỗng dưng cha nàng bị người ám hại, đứa em trai thất lạc phương nào. Bỗng chốc trở thành cô nhi ko nhà cửa. Hận cũ, thù mới tích tụ và gặm nhấm dần lương tâm của Thái Vân. Thế rồi nàng phát hiện Liên Côn là thủ phạm của tất cả bi kịch của gia đình nàng. Và nàng quyết ý trả thù. Nhưng con tạo trớ trêu. Nếu Tuyết Mai có thể mãn nguyện vì 2 kẻ nàng giết là để rửa mối hận cho cha; thì Thái Vân sau bao năm quyết chí phục thù, trả giá bằng hai bàn tay nhuốm đầy máu tươi và một tương lai bị chính mình vùi dập, lại phát hiện ra rằng mối thù mà nàng đeo đuổi và xem như mục đích sống chỉ là một mắc xích nhỏ nhoi trong vòng tròn ân oán bất phân của hai nhà Liên, Chúc. Rốt cục thì ai đúng ai sai, lỗi tại ai đây? Tại cha nàng cướp đoạt mẹ nàng từ tay Liên Côn hay tại mẹ nàng bất tuân phụ đạo bỏ nhà ra đi? Tại Liên Côn mưu hại cha nàng hay tại cha nàng đã ép mẹ nàng vào chỗ chết? Thái Vân ko thể trả lời, và có lẽ cũng chẳng ai trả lời được. Nàng đã đi theo con đường ấy, đến tận cùng, đến ko thể hồi đầu, trả giá bằng tất cả, để rồi biết đó chỉ là một con số không. Nụ cười chua chát thoáng hiện trên môi Thái Vân, lý trí nàng sụp đổ, và tim nàng ắt đang rỉ máu. Còn nỗi đau nào hơn thế nữa?
Bao Công đã từng nói “đời người như ván cờ”, và luật chơi là thế, “hạ thủ bất hoàn”. Đôi khi đi sai một nước có thể thua cả một bàn. Cục thế đã vậy, TC chỉ đành gặp lại TV trong ngục tối. Chiếc dù trúc xinh xắn nàng trao chàng ngày nào tương ngộ giờ đây trở thành một kỉ vật bẽ bàng và tê tái khi chàng trao nó lại cho nàng qua song cửa buồng giam. Cũng là lần duy nhất TC thực sự nắm tay một người con gái. Ánh mắt họ nhìn nhau và TC chỉ nói được vẻn vẹn tám chữ: “Thái Vân cô nương, tôi đã nợ cô…” Đến lúc này, TC vẫn gọi nàng là “cô nương”. Có lẽ tự thâm tâm chàng rất muốn gọi nàng hai tiếng “Thái Vân” trìu mến nhưng lí trí đã ngăn chàng bước tới. Mà bước để làm gì khi câu chuyện đã ko thể vãn hồi, khi đã sắp vĩnh viễn chia ly? Thêm một bước chỉ là rối thêm lưới tơ tình, càng ko đành dứt bỏ, càng thêm vướng bận bước chân người ra đi, và càng thêm đau lòng kẻ ở lại.
“Tôi đã nợ cô…” chỉ bốn tiếng thôi nhưng đau lòng biết mấy. “Vấn thế gian tình thị hà vật?” Hỡi ôi, thế gian này có món nợ nào khó trả như nợ ân tình cơ chứ. Nợ tài vật, nợ công danh, hay cả nợ sinh mạng, đều có thể kiếp này trả dứt. Còn món nợ ân tình, dẫu có là võ lâm chí tôn, nhất đại anh hùng hay thiên hạ chi chủ thì cũng chỉ đành hẹn lại kiếp sau. A Tử móc đôi mắt ném lại là có thể trả hết ân tình của Du Thản Chi sao? Đôi tròng mắt đẫm máu có thể làm tan đi tiếng gào thê lương tuyệt vọng giữa Nhạn Môn quan tà dương gió lạnh sao? “Nợ tình chưa trả cho ai, Khối tình mang xuống tuyền đài chưa tan.” Giọt nước mắt Mỵ Nương có thể làm chén ngọc tan ra thành máu nhưng chẳng thể nào khiến trái tim Trương Chi trở lại nguyên vẹn như xưa. Và những món nợ ân tình, những tâm sự bi thương của khách tình si mãi mãi vẫn còn đó, lửng lơ vô biến bất diệt giữa muôn trùng thế sự nhân gian…
…Khóc cho một tình yêu, tiếc cho một kiếp người. Triển Chiêu và Thái Vân, từ tương ngộ cho đến tương tri nhưng chẳng thể trở thành tương hứa. Triển Chiêu và Thái Vân, hữu duyên mà vô phận, lạc hoa dù hữu ý, lưu thủy không vô tình nhưng vẫn phải trôi đi. “Không cầu đời đời kiếp kiếp, không mong sớm sớm chiều chiều. Chỉ mong được bình thản nắm tay nàng đi giữa nhân gian.” Ứớc muốn tưởng chừng giản đơn ấy đối với Triển Chiêu lại mãi là ảo vọng. Nếu Triển Chiêu chỉ là Nam Hiệp, có lẽ chàng có thể nắm tay Thái Vân phiêu bạt thiên nhai để nàng rũ bỏ quá khứ đầy lỗi lầm và thù hận. Nhưng Triển Chiêu ko chỉ là Nam Hiệp, chàng còn là Tứ phẩm hộ vệ của phủ Khai Phong, nên chàng chỉ có thể nắm tay nàng qua song cửa tử ngục lạnh lùng và tăm tối…
Trích internet
P/S:
Anh hùng lệ, mỹ nhân quan – Anh hùng cuối cùng rồi cũng không qua được ải mỹ nhân.
Giá như Thái Vân biết được cô là người con gái có thể khiến cho đấng nam tử đầu đội trời chân đạp đất phải rơi lệ thì mối tình này dẫu có ngắn, duyên này phải chia lìa thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc.
Thương thay cho một giấc mộng uyên ương hồ điệp không thành, bên tình bên nghĩa là sao cho vẹn cả đôi đường, thôi đành kẻ ở lại người ra đi, chôn vùi một tình yêu chớm nở vào giấc mộng hồ điệp uyên ương.
© 2011 – 2022, nicky. All rights reserved.
Hay! Nicky k chỉ cảm thụ nhạc hoa thành lời mà còn xen thêm ý vị của bản thân trong từng câu văn để thấy sự tâm huyết của huynh! Chúc bác post thêm thật nhiều bài hay ntn! :-bd
Tiếc cho một kiếp người, một kiếp tình
Cám ơn bạn rất nhiều !
Tôi rất tâm đắc với bài ” Cám thán Huyết Vân Phan” , tôi muốn được chia sẻ lại với những người mê Triển Chiêu giống như tôi trên blog. Mong nhận được sự đồng ý từ bạn nhé!
ok
Ủa sao mình nhớ kết cục là cô ấy chết nhỉ? Hình như là cắt máu cho Huyết Vân Phan để nó vô hiệu hóa hay sao ấy, nhưng bị cái mặt trăng của Bao Công chen ngang giữa đường sau đó… chết rồi, mình đã quên. Chỉ nhớ cô ấy không bị chết kiểu xác khô xấu xí.
Anyway, phim coi hồi nhỏ, mấy tập khác quên hết, chỉ có mỗi cái phần về Huyết Vân Phan là nhớ vài chi tiết. Chẳng hạn như Triển Chiêu mơ mơ màng màng thấy bóng người đẹp :). Đặc biệt phục mình vì hem hiểu 3 chữ Huyết Vân Phan mang nghĩa gì mà vẫn nhớ kỹ cái tên này, chắc vì nó đáng sợ =_=” (lúc ấy coi xong không dám ngủ).
Thái Vân đã hứa ko giết ng, cô ấy đã biết sai, cô ấy có công cứu Triển Chiêu, có công hóa giải huyết vân phan mà vẫn phải chết sao. Giá như Triển Chiêu cùng cô ấy cao chạy xa bay hoặc giá như sau khi cô ấy tự tử thì huyết vân phan quay lại cứu cô ấy thi tốt biết mâyd