Cho em gần anh thêm chút nữa – Gào

Nếu em gặp anh sớm hơn và nhận ra em yêu anh nhiều hơn một cách sớm nhất thì anh… có yêu em không?

Chẳng bao giờ tôi hạnh phúc! Chưa bao giờ tôi hạnh phúc! Những thứ hạnh phúc và niềm vui trong tôi không phải chỉ là ngắn ngủi mà nó còn là giả dối và ảo tưởng vô cùng….
Khi tôi mua một cái áo, tôi thấy nó đẹp và thật hợp với mình…. Tôi bỏ tất cả số tiền còn lại trong túi ra để mua nó, dù biết rằng nó thật đắt với cái giá cắt cổ như vậy…. Nhưng… tôi vẫn mua….Sự lựa chọn sai lầm, vì tôi chỉ mua về để cầm chứ không bao giờ mặc…. Chỉ để ngắm chứ chẳng phải để dùng…. Số tiền mất đi lãng phí còn tôi chẳng có được cái gì, ngoài sự đáp ứng nhu cầu nhìn ngắm trong thoáng chốc….

Tình yêu của tôi cũng vậy… Chúng tôi yêu nhau cứ như cách tôi mua đồ, anh chọn tôi và tôi chọn anh – 1 tình yêu mong manh chỉ đơn thuần phục vụ cho việc làm cảnh…. Cái giới hạn yêu đương mong manh gắn kết bởi trách nhiệm của kẻ mua và món đồ người đó có…. Sẽ đi đến đâu???? Sẽ đi đến đâu????? Sẽ đi đến đâu?????

…………………………………

Nhiều khi, tôi cảm giác như mình là một thứ công cụ tình dục, phục vụ nhu cầu tối thiểu của giống đàn ông trong người yêu tôi…

Một tuần chúng tôi gặp nhau 2 lần… ở trên giường…

Khi tôi buồn, khi tôi khóc, khi tôi ốm, khi tôi mệt mỏi… Anh chỉ dừng lại sự quan tâm ở mức độ…. nhắn tin…

Ví dụ nếu tôi nói: ” Anh à, em mệt quá! Nhớ anh lắm!” … Anh sẽ nhắn lại đại để và chung chung như thế này: “Khổ thân vợ yêu thế, vợ yêu mệt thì về nhà nghỉ đi..”

Cái tôi cần, không phải là sự ” khổ thân” và một vài câu nói, tôi cần “sự xuất hiện”… thì câu trả lời lại luôn là: “Anh bận”… hoặc ” không được, em buồn cười nhỉ?”

Lần nào gặp nhau cũng chỉ để làm tình… Như một tướng quân…. Anh lâm trận và rút lui mau lẹ….

Nhưng tình yêu có phải lúc nào cũng chỉ toàn là tình dục đâu? nó cần sự quan tâm và ủ ấp khi mùa đông, hơi gió mát khi mùa hè…. Tình yêu là chiếc khăn tay lau nước mắt đầm đìa… Là chìa khóa mở nhanh những cánh cửa đóng khép… là phép mầu xoá tan mọi niềm đau và xua đi mau mệt nhọc….Tình yêu là khi tôi khóc…. là khi tôi mệt nhọc…. hình ảnh anh len lỏi trong trí óc, và bàn tay anh bên cạnh xoá tan mọi nhớ mong….

Liệu cứ như thế này… Lúc nào tôi sẽ ra đi…

Chúng tôi yêu nhau vì cái gì? Hay chỉ là bên nhau vì đã quá quen cái cảm giác có nhau bên cạnh? Tôi còn trẻ và tôi muốn sống vui vẻ…. không phải ủ dột một cách ngu dốt thế này…

Nhưng mặc cho tôi vùng vẫy trong mớ suy nghĩ ấy… cuộc sống tôi vẫn ngày từng ngày trôi đi y như vậy…

……………………

Tháng tư thời tiết chuyển mùa, Hà Nội lúc nóng như lửa, lúc mưa lạnh và gió đập mạnh đến tím người….
Tháng tư Hà Nội chuyển mùa và tôi chuyển đổi….

Tôi ghét cái cảm giác tôi một mình nếu kéo còn người yêu tôi cứ ù lì chỉ biết nghĩ đến bản thân mà không hề biết ân cần vun vén cho chúng tôi…. Tôi biết những điểm đến của anh hàng đêm là đâu…. Bạn bè anh là ai…. Họ và những nơi ấy xa rời tôi… xa rời cuộc đời tôi vẫn sống… một thế giới hoang manh mênh mông…. không chỗ chứa dành cho tôi bé nhỏ…. Tôi sợ hãi co mình lại dù đã cố hoà nhập mình trong thế giới đó….

Liệu rằng những con đường vắng lúc bảnh sáng và nửa đêm…. những đoàn đua về khuya tiếng xe rên lên rú rít…. những âm thanh va đập của pub quay cuồng…. có kéo tôi nổi vào luồng xoáy ấy….

Anh đi đêm, anh ngủ ngày… Anh yêu tôi đấy nhưng anh còn mấy người yêu khác nữa… để cặp kè… mảy may tôi chấp nhận thôi… vì anh còn trẻ và anh cần chơi…

Anh nói vậy…

Tôi thở dài và tôi mặc kệ anh…

Như một con đĩ có bảo hành và đã qua kiểm dịch….. Anh cần thì anh gọi… Anh gọi và tôi đến… Chỉ thế thôi! Sống đơn giản như đời không phức tạp, nghĩ đơn giản để chấp nhận mọi việc một cách giản đơn…
Có khác đĩ là mấy đâu????

………………………….

Vậy tại sao tôi nói rằng tôi chuyển đổi… bởi tôi đã nảy sinh cái ham muốn phản kháng và chống chọi lại cái cuộc sống bình lặng mà sóng gió hiện tại… vẫn âm thầm chấp nhận anh, nhưng làn sóng ngầm trong tim đang dìm tôi thoi thóp….

Tôi không gò bó nữa, không thể gò bó cho 1 người không hết lòng vì tôi….

Bước ra ngoài thế giới và ngắm nhìn những người đàn ông tuyệt vời đi nào…. đó là tiếng nói nôn nao đang gào lên cồn cào trong suy nghĩ của tôi….Dù sao… tôi cũng chỉ mới 20 thôi…

……………………………….

Uh, chỉ mới 20 thôi, 20 mà đã yêu anh được hơn 1 năm rồi, cuộc đời như vậy là vẫn còn ngắn, những đối với sự gắn bó xác thịt thì như vậy là quá nhiều rồi đấy, nhất là khi nó tẻ nhạt va fko mấy tình cảm như thế này…

Tôi dơ bàn ra vẫy taxi, tôi muốn tự đi về, hôm nay, tôi không gọi anh đón nữa, cũng chán cái cảnh ngồi chờ aảnhồi rốt cục vẫn phải lết xác ra bến xe bus và…. ngồi chờ tiếp…

taxi… taxi… có đắt 1 tý nhưng nhanh chóng và không phải mong ngóng….

Anh ư? Là xe bus, chen chúc! Đông đúc và bắt tôi chờ đợi….Trên xe bus có nhiều người, nó đi chậm và đỗ bến ở nhiều nơi, họ trả một số tiền nhỏ,để đi 1 quãng đường dài, và dừng lại ở các bến đỗ, để đón khách mới…. Anh cũng vậy, anh yêu nhiều người, họ đem đến cho anh 1 chút tình cảm ít ỏi, rồi anh trả họ về 1 bến khác, sau đó tham lam đón những đợt khách tiếp theo… Còn tôi là hành khách trung thành của anh, kẻ cuối cùng được lên xe và …. uhmm…. trả tiền nhiều hơn số tiền vé, cũng chẳng được anh đáp trả lại gì nhiều… Thế đấy…. So sánh, có khập khiễng không?
Vớ vẩn quá… thoảng qua nghĩ thế thôi mà….

Chiếc taxi đỗ xịch trước mặt tôi, người lái xe nhanh nhẹn xuống xe và mở cửa, tôi nói cám ơn, bước vào và đóng cửa lại, vô tình ngước lên…. thấy gương mặt quen….

– Ơ, anh!
Một cậu bạn trai của tôi thời trung học, Lớp 12, chúng tôi thích nhau, tự ngộ nhận đó là tình yêu nhưng không mấy thiết tha như viễn tưởng về nhau ban đầu, nên chia tay…. Thực ra tôi không nhớ rõ lắm, đấy là tôi nghĩ vậy thôi, vì tình cảm lúc đầu thường non và ít khó làm tôi nhớ lâu…Về phía anh, thì tôi hoàn toàn mù mờ lắm….

Hey ya, đừng vội nói rằng tôi và anh sẽ yêu nhau, như 1 bộ film hay cuốn truyện, sự tình cờ diễn ra đầy logic… Chả có tẹo tình cảm nào mà yêu nhau cả, chả có logic nào xảy ra ngay cả khi mà tôi đang chán nản chuyện tình yêu một cách cực độ – và dù có muốn đi chăng nữa, tôi cũng không thích, yêu anh chàng lái taxi…. vì taxi… đắt hơn xe bus…. Những ý nghĩ ấy… tất tần tật chạy thoáng qua đầu tôi trong 5s, làm tôi phì cười… Anh nhìn tôi:

– Oh, em! Dạo này khác thế ….

Vừa nói, anh vừa lúng túng bước vào lại vào xe, tôi nắm tay anh giật lại:

– Êu, để em lên ghế trước ngồi, nói chuyện cho dễ nhé!

Tôi hớn hở, ngồi lên cạnh anh ở hàng ghế đầu…

– Ủa, anh lái taxi hả? Em nghe tụi nó nói là anh học nhiếp ảnh mà…

Tay lái anh có vẻ hơi run, cái xe tải đằng trước, anh không tránh kịp, phanh gấp, làm tôi rụng tim….Mấy việc đó, xảy ra khảong 2,3 s gì đó, ngay sau khi tôi hỏi, làm anh không kịp trả lời tôi. Tôi giật mình vì phanh gấp:

– Khiếp! Anh đi gì mà ghê thế!

– Anh mới học lái xe, mượn taxi thằng bạn, giả dạng để chạy mấy vòng. Năn nỉ mãi, mới được đóng vai taxi man đấy…

– “Taxi man” …. từ mới ư… – Nghe vậy tôi cười sặc sụa, rồi chợt nhớ ra mình đang ngồi trên xe của 1 tay lái không chuyên, tôi quay lại nhìn anh:

– Trời ơi, liều vậy hả? Hix…. cho em xuống xe đi, em thèm sống quá….

– Này, em vẫn thế nhé, chẳng bao giờ tin tưởng ở khả năng siêu việt của anh cả – Anh nói thế và lái xe vù vù trên đường… “may mà đường vắng!” – tôi thầm nghĩ

“Lâu rồi không gặp, phải gần 2 năm rồi ý nhỉ?”

– Trời ơi mà sao taxi lại có thể mượn được vậy? Cty taxi không quản lý xe cho tài xế thích dùng bậy thế nào cũng được hả?

– Em ngốc vừa thôi, hâm, Có taxi của cá nhân mà. Xe này bạn anh mua về để chạy taxi. Sao, lâu không gặp em vẫn hâm như ngày nào nhỉ?

– Eu, anh đưa em đi đâu đấy?

– Ơ hay, em đã nói là đi đâu đâu, đi lượn 1 vòng nhé…

Chưa kịp để tôi trả lời, anh bắt đầu phóng nhanh hơn, đi ra đường quốc lộ thì chạy nhanh khủng khiếp… tôi co rúm, tay bám vào dây an toàn: ” Em nôn mất thôi, ghê quá!”

– Anh thích đua ôtô lắm… haha – Anh cười lớn – nhưng mà chả được đâu nhỉ, chỉ được đi nhanh thôi, em bình tĩnh sẽ rất thích!

Anh phóng rất nhanh, tôi thì rất sợ, tôi chỉ cầu mong xe dừng lại ngay lập tức, nhìn khuôn mặt của người cầm tay lái với niềm đam mê tốc độ đáng sợ trên đường quốc lộ về đêm, tôi chỉ mong mình còn có thể sống sót trở về….

Anh dừng lại ở một mé đường quốc lộ, Có lẽ bởi đã thấy mặt tôi tím tái, xanh lè… Tôi xuống xe và bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Anh cười:

– hahaha, yếu thật!

Tôi cáu:

– Lần đầu tiên gặp mà định giết người hả?

Chúng tôi ngồi ở ven đường, để cho tôi nghỉ một chút… Ngước lên nhìn trời, anh nói trời đẹp quá và anh thích caản sao đêm, giá có máy ảnh thì tốt …Tôi hỏi về việc học của anh, anh nói anh đang học nhiếp ảnh năm cuối rồi… và bắt đầu thao thao bất tuyệt về cái niềm đam mê ấy, mãnh liệt và điên dại chẳng kém gì với vòng xoáy đường đua và tốc độ của anh… Chúng tôi kết thúc câu chuyện vui vẻ mà tôi không nhận ra rằng, anh hâm đơ và vô tâm đến nỗi, chẳng hỏi quái gì về tôi cả. Lên xe, anh đưa tôi về nhà… may mắn thay, có lẽ anh đã biết xót thương tấm thân nhỏ bé yếu ớt này… nên đã đi chậm lại một chút…. khiến tôi cảm thấy dễ thở và bớt sợ hơn. Lúc về đến nhà tôi, chúngt ôi có trao đổi số điện thoại cho nhau, anh nói lần sau gặp nhau sẽ đưa toi đi chụp ảnh cùng….

Nhiều tuần trôi qua, tình cảm của tôi và người yêu tôi vẫn vậy, nhạt nhoà và chỉ là thủ tục chăn gối.. thỉnh thoảng tôi vẫn nhắn tin với anh bạn cũ của mình… Vì ít ra, anh ta rất lạ và tôi thấy rất vui….Vui thôi, như mọi khoảng khắc trong đời, người làm mình vui cũng giống như kẻ làm mình buồn, chẳng nói lên được 1 điều gì cả!

Dạo này, người yêu tôi đi nhiều với 1 con bé, xe bus vắng khách và dường như chỉ có mình tôi với nó, nhu cầu đi lại của nó có vẻ nhiều hơn tôi, nên nó và anh gặp nhau thường xuyên hơn tôi gặp anh.

Chẳng sao cả, cái nghĩa vụ yêu này cũng nên có cơ hội để mà chấm dứt đi thôi…

Mặc kệ anh… đi đi… tôi không còn đau nữa.

Một buổi trưa trời hừng hực nóng như đổ lửa, anh bạn nhiếp ảnh thích lái taxi rủ tôi đi chụp ảnh… Uh thì đi, dù gì cũng nhàn rỗi lắm…

Có lẽ, việc nhận lời này là một sai lầm!

Con gái cần gì ở một người con trai? Phải chăng là cái vẻ ngoài mạnh mẽ và đầy sức hút, bên trong ẩn dấu một niềm đam mê to lớn…. Hay đơn giản…. chỉ là…. nhìn thấy…. họ có … cái mình mong muốn và cảm giác…. rất cần…

Tôi nhìn chăm chú cái dáng đứng ấy, nhìn không chớp cái ánh mắt chăm chú ấy, nhìn chằm chằm vào cái niềm đam mê ấy… nhìn ngưỡng mộ vào cái sự chú tâm ấy…. Nhìn…. tôi nhìn… nhìn những gì tôi không còn nhớ nữa…. Và cảm giác như là… có cái gì đó trong tôi…

Cuộc đời không phải là những chuyện tình lãng mạn, nó là sự phát sinh tình cảm và sự xuất hiện bất ngờ không tưởng của những thứ tình yêu bất chợt đến, trơ lì và không dễ đi…. Tôi thích con người này, tôi yêu cái cách anh ta bấm máy, và say mê cách anh ta sống….. Thật như những gì tôi ngóng trông…. ở 1 người đàn ông… thật khác….

Chúng tôi nói chuyện nhiều, anh ấy cười nhiều và cũng phân tích cho tôi nhiều thứ tôi không mấy hiểu về nhiếp ảnh…. tôi như một bóng dáng mỏng manh chạy theo anh và không ngừng chớp mắt để nắm bắt mọi thứ xung quanh anh…

Taxi…. Taxi…. Taxi…. đi thì đắt hơn xe bus…..

Anh xa quá… Anh xa xỉ quá…..

Tôi cảm giác mình không đủ khả năng với tới….

Tôi sợ lắm…

Quay lưng lại… tôi thấy xe bus…. tôi thấy chiếc xe đông người, người yêu tôi – giá rẻ…. và tôi chưa kịp từ bỏ… và có lẽ cũng khó lắm thay…

Anh, anh có biết tôi thích anh không với anh nhìn tôi hướng về anh như thế? Ngày qua ngày tôi dằn vặt tình cảm của mình, nhiều đêm tôi khóc, tôi không hiểu mình phải làm sao, nói ra hay chôn chặt, phi lý vậy… thick yêu không lý do… là tôi đó! Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nếu…. nếu… gần nhau nhiều hơn…. biết đâu…. biết đâu đấy…

…………………………….

Một chiều mưa bão…. Hà Nội chập chờn mây….

Tôi đang ngồi ở quán cafe ảnh mà tôi và anh hay ngồi…. nhớ anh… nhìn ra cửa sổ… cảm thấy lòng buồn…. Hai người đàn ông bước vào quán, họ gần như ướt sũng…. Họ ngồi xuống chiếc bàn ngay sau lưng tôi…. Tôi nhận ra anh… là 1 trong 2 người đàn ông ấy…. Tôi với tay… định gọi… nhưng thấy ngại… ngập ngừng… rụt tay xuống….

Anh và anh bạn bắt đầu rũ tóc, và vẩy nước trên người…. họ nói chuyện:

– Cái con bé hay đi cùng mày chụp ảnh là thế nào đấy?

– Ah, bạn thôi

– Đm, cẩn thận, tao thấy nó có vẻ thích mày, chết mê chết mệt… nhìn mày đắm đuối lắm..

Tôi ngồi sau tim đập mạnh…. Mặt đỏ bừng….

Anh châm điếu thuốc, nhả khói…không nói gì. Bạn anh nói tiếp:

– Tao thấy mấy đứa bạn tao quen nó, bảo nó có người yêu rồi…

Anh gẩy điều thưốc, nhìn theo làn khói:

– Thế à? Tao cũng không rõ!

– Uh, bọn nó bảo con này ngủ nghê chán với thằng đấy rồi, thằng đấy nó ăn nhàm, dạo này chuyển sang con khác, con bé bơ vơ…

– Thế hả – Anh vẫn như vậy, điều thuốc trong tay và cái nhìn không mấy chú tâm.

– Mày yêu thì cũng đừng chọn loại con gái đấy. Qua tay thằng khác, đến tay mình, nó cũng nát tươm…

Anh cười:

– Bạn cấp 3 thôi…

Trời hôm đó, mưa không ngớt… tôi ngồi đó đến khi quán đóng cửa…. nước mắt tôi chảy ướt đẫm ngực áo…. Họ về từ khi nào… tôi cũng không hề hay biết…

Tôi bước đi dưới mưa….

Quần áo tôi bết dính vào thân thể uể oải…..Nước mắt chảy dài….

Xót xa chồng chất…

Tôi cảm thấy…Mình đã…. mất rất nhiều….Rất nhiều những điều quý giá…Và lẽ ra…. tôi nên gặp anh sớm hơn…. Nước mắt làm tôi rát quá…. Giá như…. anh…. cho em…. gần anh thêm chút nữa….

Chưa tìm hiểu, chẳng lý do, chưa kịp gần, đã bị đẩy rất xa….. Vì trinh trắng là bình phong hay tấm phản nhạt nhòa… hay là vì…. đàn ông ích kỷ? Cười tôi thối tha, nát tươm, nhàu nhĩ và hoen rỉ… vì đã từng yêu ư???? Chắc gì… các anh…. đã còn “nguyên vẹn” chứ?????

Taxi à? taix…. taxi đắt lắm….

……………………………………..

Mấy hôm sau tôi và anh có gặp lại nhau, tôi vẫn cố tỏ ra bình thường và vui vẻ… Anh thì có lẽ không hề biết về những gì tôi đã nghe được hôm mưa gió đó….

Cảm giác thoáng qua trong tim tôi đau nhói mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt, ánh mắt, nụ cười và niềm đam mê ấy…

Uhm…. hóa ra… nó cũng chỉ tầm thường thôi…. Tôi bất giác muốn cười lớn….

Taxi thì cũng như xe bus và giống máy bay… tất cả đều có “giá cả” của nó…

Tôi lại trở về với xe bus của tôi…. Thật khốn nạn với quãng đời nèn chặt…. muốn vùng vẫy… mà ước mơ… trở nên xa khuất… bị dập tắt khi chỉ nhen nhóm muốn bắt đầu…..

………………………………

Hôm nay Hà Nội trời mưa to dữ dội, qua khung cửa sổ bé nhỏ của căn phòng mình, tôi nhòm ngó đâu đó có tiếng tí tách mưa rơi….Từng khe nứt bám lấy tôi lầm lỗi… Tôi tự cảm thấy hổ thẹn với chính mình… về những gì đã trải qua nhanh quá….

Sắp đến ngày tôi và “xe bus” ( hãy tạm gọi anh – người yêu chính thức của tôi như vậy) được 2 năm…. Tôi thở dài khi nghĩ về 2 năm ấy, đầy ngán ngẩm… sao mà…. nó…. dài quá thế….

Bất chợt tôi nhớ tới “taxi” cho dù bạn anh có nói tôi nhàu nhĩ, nhưng ít ra thì…. chưa bao giờ, anh thốt ra những lời… nói về tôi như vậy…. Tôi chỉ rụt rè vì bức rào cản ấy… mà không dám tiến gần thôi, chứ xét cho cùng, anh cũng đâu phải thằng tồi và đối với tôi – con mắt nhìn anh vẫn đầy ngưỡng mộ và ước ao vươn tới, chỉ là hờn giận tạm thời, thoáng qua khiến tôi hờn trách anh mà thôi…. Tin nhắn và nhịp tay bấm bàn phím lập cập theo tiếng mưa rơi bên khung cửa sổ đêm về ướt át: “Anh đang làm gì đấy? ” …. Nghĩ thế nào… tôi lại giữ nguyên những dòng chữ ấy, và tiếp tục bấm số, gửi cho người yêu tôi… 2 tin nhắn chung một nội dung, gửi cho 2 người, cùng chung quen biết, nhưng chỉ khác mối quan hệ mà thôi…. Bất giác tôi thấy việc làm ấy xấu xa nhưng không hề là tội lỗi, tôi thở dài, nhìn ra khung cửa sổ đẫm nước và chờ đợi tin nhắn trả lời….Một giọt buồn rơi….

Người yêu tôi trả lời trước: “Anh đang đi với bạn. Nhớ em nhiều!”… Tôi cười… “bạn” à? hay chỉ đơn giản là người ngồi chung “xe bus”…. Ngay sau đó, “taxi” cũng trả lời tôi: “Anh đang đi với bạn. Sao rảnh rỗi nhắn tin cho anh vậy, hêhe, em đang làm gì thế?”

Tôi quăng điện thoại ra góc giường, ngã lưng nằm xuống…. Cười… đời quanh quẩn nhỉ? Những tin nhắn cũng chỉ… nhạt nhẽo thế thôi…Những tin nhắn phổ thông, bọn đàn ông đều vậy….

Tự nhiên tôi khóc! Nước mắt cứ trôi đi lênh láng… chảy vào trong tim tôi một dòng máu nóng xót xa… chưa bao … hiện tại luôn luôn là đau xót nhất…. tôi cảm thấy…. đau đớn vì mình cứ mãi mất… rất nhiều….

Sáng hôm sau trời hửng nắng nhưng đường vẫn còn ẩm lắm…. Tôi tỉnh dậy trong cơn buồn nôn và bụng đau quặt quại…. Đau lắm…. tôi cảm giác như mình không thể lết đi được… tôi gần như bò vào toilet ở trạng thái mê man và đau đớn…. Phần dưới bụng như một đoạn dây bị quấn chặt và thắt lại nhiều lần…. mồ hôi vã ra… và tôi… ngất lịm…

Tôi tỉnh dậy, không biết bao lâu sau đó, tôi không còn định nghĩa về thời gian để mà nhớ rõ, thấy mình nằm trong toilet, quần áo ướt do dính nước, và bộ dạng thảm hại, nhưng cơn đau quằn quoại ban sáng đã nguôi ngoai…. Tôi đứng dậy, nhìn mình trong gương hồi lâu, cảm giác thất vọng bỗng len lỏi trong tâm can, tôi thoáng rùng mình khi lấy tay xoa nhẹ qua bụng… sống lưng lạnh ngắt, và mắt ướt nhoè…. Tôi vội vã sửa soạn quần áo, trang điểm và vào bệnh viện tư.Ở đây, bác sĩ khuyên tôi nên đi khám sản khoa và ông ta viết cho tôi một tờ giấy giới thiệu…

Tôi bước vào bệnh viện … trong lòng nơm nớp nỗi lo…

………………………….

Lại một lần nữa “taxi” và tôi gặp nhau tình cờ, lúc tôi lên cơn đau bụng và quỳ gục trước cửa toilet siêu thị. Anh đi qua và vô tình nhìn thấy, anh đỡ tôi dậy… Chúng tôi vào quán cafe gần đó và ngồi nói chuyện rất lâu….Tôi cũng xem một vài kiểu ảnh anh mới chụp… Cười…. Nói chung cái thái độ quan tâm của “taxi” đối với tôi làm tôi vui…Chuyện gì sẽ xảy ra đây??? ” Cho em gần anh thêm chút nữa…” tôi lầm bẩm trong đầu và nguyện cầu như vậy… chỉ một chút nữa thôi…. xích lại gần nhau… xích gần…. xích dần…

Một lúc sau “taxi” có điện thoại, bạn anh gọi và anh phải đi trước, tôi ngồi uống nước ở đó… cho đỡ đau và đi sau khi anh đi được 1 lúc…

Sáng 2 hôm sau, “taxi” rủ tôi đi chụp ảnh, tôi đi cùng anh…. Rất vui, thú thực là tôi không biết diễn tả cảm xúc và những gì đã diễn ra ngày hôm đó, chỉ biết là nó để lại ấn tượng tốt trong cả tôi và anh, tôi cảm giác… đã có một cái gì đó hình thành…

Tan buổi chụp, chúng tôi đi ăn, anh rủ thêm một vài người bạn nữa, họ hình như đều là đồng nghiệp của anh. Chúng tôi đang ngồi ăn và trò chuyện rất vui vẻ, thì có một anh bạn khác đến… Mọi người ồ lên trách móc anh ta trễ hẹn, sao lại đến muộn thế….. Anh ta xuề xoà: “Đi chén gái”….rồi cười hihi haha, cái giọng cười đểu giả ghét không thể tả. Thú thực rằng, lúc đó, tôi không hiểu cái cụm từ “chén gái” kia là gì, chỉ biết rằng nó rất làm tôi khó chịu… buột miệng, tôi hỏi: “Chén gái là gì ạ?”…. Tất cả mọi người đều cười lớn…. Một người giải thích cho tôi một cách hoa mỹ rằng: “Chén gái là vẽ một con đường tuyệt đẹp cho “cô ấy”. Một con đường màu xanh. Nhưng mình lại đi một con đường màu đỏ song song.” … Tất cả ồ lên cười thích thú…. Anh chàng đến muộn xua tay: “Chén gái đơn giản là tán tỉnh, tà lưa, hứa hẹn sau đó lên giường rồi bơ bơ và bỏ!” …. Con mắt tôi hướng về phía taxi chăngc hối… như muốn hỏi: ” Anh có chén gái như thế không?”… Các anh mắt lân cận nhìn tôi như hàng trăm, hàng chục cái gật đầu chứng minh: “Có! Có!”… Bỗng tôi giật mình bởi câu hỏi của anh chàng đến muộn: “Ơ, anh thấy em quen lắm! Anh gặp em ở đâu rồi nhỉ?”…. Tôi chỉ cười gượng gạo…. Thứ nhất vì tôi không thích cái gương mặt sở khanh của anh ta, thư s2 là vì tôi cũng chả gặp anh tao bao giờ mà quen cả! Thật là vớ vẩn!

Một tuần sau đó, “taxi” bắt đầu có những tin nhắn “tình cảm” hơn… tôi nghĩ lý do là buổi chụp hình ngày hôm đó chúng tôi đã có chút tình cảm phát sinh… Người yêu tôi, thì gần như bỏ rơi tôi hoàn toàn, chỉ an ủi bằng tin nhắn nhớ thương nhảm nhí….

Chiều chủ nhật nóng hừng hực, sau những ngày dài mê mẩn bên con bé ngu dốt kia và tưởng như đã quên mất sự có mặt của tôi ở trên đời…và hình như là… cả ở trên giường nữa…, tự nhiên người yêu tôi đến nhà, bấm chuông inh ỏi, kéo tôi ra khỏi nhà bằng được…. Tôi miễn cưỡng đi theo anh ta…. Ra là sinh nhật một người bạn của anh…. Chủ nhân của buổi sinh nhật ngày hôm ấy làm tôi thực sự bất ngờ… Tôi thề là tôi không thể tưởng tượng được rằng… có thể lại chính là anh ta… kẻ đến muộn trong buổi đi ăn lần trước với “taxi”…. Anh ta cười nói túm tít khi nhìn thấy 2 chúng tôi… Ồ lên đầy ngạc nhiên khi bắt gặp tôi … Người yêu tôi giời thiệu…. Anh ta nói đã quen từ trước rồi… nhìn thật nham hiểm…

Buổi sinh nhật hôm đó là một buổi sinh nhật kỳ thị, ít ra là bản thân tôi nghĩ thế…. con gái ngồi ra 1 bàn riêng, nói chuyện và… cắn hạt dưa, chấm mút bánh ngọt… còn đám con trai thì ngồi 1 góc bia rượu bù khú…. tôi thấy anh ta thì thầm với bạn trai tôi rất nhiều và 2 kẻ đó thường xuyên cười lớn….

Tôi khó chịu vô cùng…

……………………………….

Những ngày sau đó tôi và “taxi” vẫn nhắn tin cho nhau, nhưng tôi cảm thấy hơi ngài ngại như mình đang là kẻ che dấu một điều gì đó… Thứ bẩy, anh ấy vừa trở về sau một chuyến đi thực tế dài ngày để chụp ảnh phong cảnh, anh hẹn tôi đi uống cafe…. Cafe cũng tốt và cafe cũng thích, chuyện trò thoải mái và tôi lại được xem ảnh anh chụp….

Tôi bước vào cửa quán và nhìn thấy anh đang nói chuyện cùng một ai đó…. Tôi nhìn kỹ hơn thì ra là thằng cha nham nhở đến muộn vì chén gái hôm nào…. Nhìn thấy hắn tôi lạnh toát sống lưng…. Tôi nhẹ nhàng kéo chiếc mũ rộng vành đội vì trời quá nắng, kéo che mặt… rồi chậm rãi và từ tốn, ngồi vào 1 bàn ở khóc khuất sau lưng 2 người…

Lại một lần nữa… tôi đóng vai…. kẻ nghe lén!

– Thật không? Mày nhìn thấy nó vào bệnh viện phụ sản à?

– Tao nói dối mày làm đéo gì, tao thấy nó vào đấy mà, thảo nào, hôm đầu tiên gặp ở chỗ đi ăn, tao thấy quen quen…

– Uhm….

Trời ơi, cái quái mẹ gì thế này….

– Tao đoán là nó đi phá thai đấy…

– Điên

Trời! Không! Tôi chỉ muốn bật dậy và gào lên: “Không! không phải vậy!”

– Mày không tin à, mày thích nó chứ gì, nó yêu cái thằng bạn tao, thằng đấy sở khanh vãi đái, hơn tao nhiều… con nào vào tay nó, mà không nạo phá vài lần, hơi lạ đấy!

Trời đang nắng không hiểu sao chuyển dông như muốn mưa xầm xì…. Tôi tái mét mặt.

– Tao thấy nó đi cùng thằng bạn tao hôm sinh nhật tao… có hỏi qua, chén nhau gàn 2 năm rồi đấy, mà thằng này vẫn phóng khoáng hào hoa lắm. Chứng tỏ con này phải làm sao đấy, không thì đéo con nào chịu để người yêu đi trăng hoa như thế. Mày công nhận không?

Tim tôi như quặn lại.Hai răng va đập vào nhau… vô thức tôi cắn môi đứt máu…. máu chảy xuống chiếc áo trắng đang mặng… thấm thành từng giọt đọng lại màu đỏ thẫm… tôi run lên… người tôi run lên….

– Thôi, mày đừng nói nữa.- Anh hút thuốc, và xua tay đi… cơ mặt co rúm lại dường như tức giận.

– Tao cũng chỉ muốn tốt cho mày thôi…

– Biết rồi!

– Mày phải suy nghĩ cho kỹ! Thà đi đá phò còn hơn ăn sái của bạn bè.

– Tao cũng thích nó, nhưng đúng như mày nói đấy… đàn ông… không ai chịu nổi nỗi nhục này…. – Anh cười….- Hôm nay, tao hẹn nó ở đây… giờ nghĩ lại đúng là không nên gặp… Thôi… tao với mày, về trước đi, tao không muốn gặp nữa, phiền lắm… lại không dứt được….

Hai người đàn ông cười, rồi đứng dậy thanh toán đi về….

Điện thoại tôi rung… Trời đột nhiên mưa dữ dội. Có một tin nhắn: “Anh xin lỗi, anh có cuộc hẹn phỏng vấn gấp, anh phải đi, không đến được! Hẹn em khi khác nhé!” … Nước mắt tôi chảy, rớt xuống màn hình điện thoại… người gửi: “taxi” – tôi cười….Nếu cứ bất kỳ người con gái nào, vào bệnh viện phụ sản cũng chỉ để phá thai, thì không ai bị bệnh phụ khoa nữa rồi…. Tôi lại cười… và mưa thì vẫn rơi… Ôi cái bệnh của tôi…. khiến tôi trở thành đứa con gái….. phá thai cơ đấy…Còn hy vọng nào nữa không? bỏ mặc một đứa con gái vô tội oan uổng giữa trời mmưa dông và nước mắt rơi đau xót lòng?????

Xót lắm, đau lắm…. tôi mở túi, lấy vỉ thuốc giảm đau,nuốt một viên… đau quá…. cơn đau vẫn cắn xé mỗi khi tôi suy nghĩ như thế này… Nhục! Ngu! Ngốc! Điên dại! Quằn quoại! Khốn nạn! Tất cả những cảm xúc đó băm nát thân xác và trí não hao gầy của tôi….

Tôi nguyền rủa, tôi oán hận, tôi khinh bỉ, tôi phỉ nhổ…. Cuộc đời quá bất công… Chó má! Tôi gào lên… Tôi muốn làm như thế… và… tôi khua tay… cốc cafe văng xuống đất… vỡ toang…

Bất giác tôi nhớ tới thói quen “chén gái” , nhớ tới 2 đường thẳng xanh – đỏ song song! Ồ, bọn con trai, tốt nhất chỉ nên “chén gái” và mãi mãi như thế…. Biết yêu thương của chúng nó là gì không? Là cứ mỏi mòn đi bới lông tìm vết, là cứ lê lết chọn lọc những mối tính và liên tục đi phá trinh để chén… là oán trách là hờn ghen… là căm hận trong phôi, và đớn đau suốt đời… người con gái….Lại một lần nữa thất vọng bởi những góc nhìn đàn ông… tôi bị xem như một kẻ thủ ác, trong khi… chỉ là nạn nhân….

Chuông điện thoại…

Lại…

Reo lên…

Màn hình là…
“Xe bus”

– A lô, em à!

– Uh, sao anh?

– Anh… anh…

-Chuyện gì…

– Con nhỏ đó…

-Uh, biết rồi…làm sao?

– Nó bảo nó có thai….

Điện thoại của tôi văng xa….Tiếng tút dài hay tắt lịm của con tim đau nhói….???????…….

LTS: Khi đàn bà căm hận và phẫn nộ, sự trả thù còn cay độc và nham hiểm hơn cả đàn ông…. Hậu quả…. sẽ là không thể tượng tượng…. Xin anh… đừng làm ai hận…

Lại một lần nữa tôi bước ra đường khi trời mưa và trong lòng bão, nhưng lần này tôi chạy… chạy bằng hết sức tôi có thể… chạy không chỉ bằng thể xác mà còn bằng cả tâm hồn đang hoang mang…. Có cần thiết mưa phải rơi như thế này? Có cần phải đẫm nước khi bước chân run rẩy và sụt sịt như vậy….

Ông trời, qủa thực, ông không công bằng với tôi hay tôi không công bằng với mình đây?????

Đêm buông xuống dần và cái bước chạy điên loạn của tôi đưa tôi về con phố xa nào tôio không còn rõ nữa…. Tôi nhìn đường vắng, tôi nhìn mình đắng…. chắc hẳn lúc tôi chạy như thế, rất nhiều người nhìn tôi rồi…. Sao giờ đây, tôi đứng lại… lại chẳng có ai còn nhìn tôi nữa….

Này các người, nhìn đi, nhìn đi, nhìn cho kỹ…. Tôi muốn hét lên như thế….

Rồi tôi chợt nhận ra rằng… đêm đã phủ bóng từ bao giờ… và chẳng còn mấy ai ở trên đường để nhìn tôi điên loạn nữa….

Tôi lững thững bước đi….

Tôi chẳng muốn về nhà…..

Tôi đi về phía khu chung cư đứa bạn thân nhất của tôi sống….

Có lẽ… nó là chốn yên ổn cuối cùng…

Tiếng lòng tôi rung lên bần bật…

Mưa đã tạnh nhưng nước mưa dính trên thân xác hoang tàn của tôi làm tôi lạnh….

THang máy chạy nhanh vun vút….

Tôi gõ cửa mở…

Và…

Tôi ngã gục….

Ngất lịm đi…..

………………………

Sáng tôi tỉnh dậy thấy quần áo trên người mình không hề ẩm ướt, nằm trên giường và ấm áp trong chăn… Tôi uể oải bò dậy đi đánh răng… tôi chẳng ngạc nhiên vì những gì đã xảy ra với tôi và với bộ quần áo trên người… bởi tôi biết, bạn tôi đã giúp tôi thay đống đồ ướt nhẹp bầy nhầy ấy…

Tôi bước ra từ nhà tắm, vuốt mái tóc bù xù,con bạn đang hút thuốc bên cửa sổ… điếu sobrania dài thanh mảnh… cột khói bay ra chậm rãi và đều đặn như nhịp thở của nó….. Nó lấy 1 ngón tay, nhúng nhẹ vào ly cafe… vẩy vẩy ra ngoài cửa sổ

– Mày bẩn thế mày? – tôi cười, nói

– Bẩn thế nào bằng mày hôm qua, tởm không chịu được,

– Uh, tao xin lỗi!

– Thế có chuyện gì? – Nó nói mà không hề nhìn tôi… vẫn nghịch ly cafe, ngúng nguẩy với điều thuốc và mắt ngước ra ngoài…

Câu hỏi đó của nó làm tôi chợt nhớ tới chuyện ngày hôm qua… Mọi chuyện ập về ào ạt… tin nhắn, cuộc đối thoại quán cafe, chuông điện thoại… và… cái thai…. Tất cả ập về như đập vào đầu tôi hàng vạn nhát búa…. Tôi bật khóc…Nước mắt lại vội vã lăm đau đớn lòng… Tôi vô thức vò tóc như điên dại… tôi ngồi khuỵu xuống sàn….

Con bạn hoảng hốt, nó chạy đến chỗ tôi, lỡ tay quệt phải ly cafe rớt xuống sàn vỡ tan… nhữung giọt cafe lênh láng…. nó ngoái lại nhìn, giấy lát… nó mặc kê… chạy đến ôm tôi:

– Sao thế mày? kể đi… con điên, đừng khóc nữa…

Và thế là… tôi… bắt đầu kể!

……………………………..

Bạn thân!

Nó và tôi quen nhau từ cấp 2, đến bây giờ, chắc cũng phải chục năm rồi…. Nó khác tôi như trời khác đất, đáng ra phải rất xung khắc nhưng chúng tôi lại rất thuận hòa, nhiều lúc tôi nghĩ rằng tạo hóa đã tạo ra cho tôi 1 món quà chuẩn mực, để vực tôi dậy mỗi lúc tôi gục ngã…. người đó chính là nó…

Chúng tôi khác nhau mọi điểm, nhưng giống nhau duy nhất ở cách yêu…. Người yêu nó cũng hẳn là 1 thằng tồi…. Cũng giống như người yêu tôi – 1 người không tốt! Chúng tôi có những thói quen nực cười, là nó khuyên tôi bỏ người yêu và tôi cũng khuyên nó như vậy. Nó nói với tôi rằng làm sao có thể chịu đựng nổi một thằng người yêu chỉ xem bạn gái như của để dành, ăn mảnh, lăm le chè chén rồi thỉnh thoảng mới quay về…..khốn! Tôi cũng hỏi nó rằng, tại sao nó có thể yêu 1 thằng đàn ông vô dụng, chỉ biết bay lắc….

Và vậy là… chúng tôi lại im lặng mỗi khi tranh cãi về vấn đề này, chẳng đứa nào bỏ được bạn trai cho dù những thằng con trai ấy có tồi đến mấy…

Nhưng xét cho cùng, cô ấy, chính là nó, nó – bạn tôi…. vẫn mạnh mẽ hơn tôi rất nhiều… và dẻo dai hơn tôi biết bao nhiêu, trong vấn đề…. chịu đựng!

Một ngày, chúng tôi đang đi shopping, cô ấy nhận được điện thoại của người yêu…. Cái thằng tồi ấy, gọi cô ấy đến đón ở…. nhà nghỉ…

Cô ấy thở dài… rất nhiều lần như vậy! Thằng chó ấy, đối với tôi, nó là 1 thằng chó…. hắn gọi bạn tôi mỗi buổi sáng khi thức dậy ở nhà nghỉ, trần truồng và nhồng nhộng cùng lũ bạn đói khát tình dục và ham hố quay cuồng của chúng nó….

Ai đó có biết cái trò mà bọn đàn ông gọi là “pháo dàn” không? Như vậy đó, sau những đêm căn thuốc điên đảo, đám chó đấy dắt 1 đứa con gái nhảy lên taxi, chạy về nhà nghỉ ruột ở Gia lâm, sau đó mần và chung nhau hưởng cảm giác thú tính…..Sáng dậy uể oải… vậy là gọi bạn tôi đến đón…

Tôi thương cô ấy lắm… tôi luôn có cái sự an ủi biện minh cho tình yêu của mình rằng, người yêu tôi ít ra lang chạ nhưng không bao giờ như vậy….

Còn thằng chó kia, giải thích với bạn tôi thế này: “Anh yêu em nên mới không dắt em đi đêm cùng!” … Ý hắn là tình yêu của hắn vĩ đại biết bao, bỏ rơi bạn tôi đi chơi… để tránh cho bạn tôi bị… “pháo dàn”…

Ngày qua ngày, cô ấy vẫn lẳng lặng như vậy. Thật điên rồ, chẳng khác nào yêu một thằng nghiện công tử… Cô ấy cười, khi nghe tôi nói thế…”Trót và lỡ!”

Rồi một hôm, tôi bất ngờ trước phản ứng của cô ấy….Đứng thẳng dậy và vứt bỏ thằng chó kia, một cách bất ngờ và mạnh mẽ chưa từng thấy….

Lần đấy, cô ấy đến đón hắn ở nhà nghỉ, đón về và ném hắn về nhà sau đó phóng xe đi thẳng….

Hắn có lẽ sẽ không bao giờ hiểu vì sao cô ấy lại bỏ hắn, vì vậy mà đến tận bây giờ hắn vẫn lăn bò như một con chó không hơn, cầu xin tha thứ và hứa sẽ thay đổi…. Cô ấy cười, không trả lời….

Nhưng tôi biết, tôi biết rất rõ lý do vì sao…

Vì một cơn đau bụng…. và vì cô ấy chẳng thể làm mẹ được nữa…

Cái thai 2 tuần tuổi, bị hắn đạp trong mưa… vì cô ấy khóc xin hắn đừng đi nữa…. Lúc ấy, cô ấy chẳng hề biết mình có thai…. Hắn đạp cô ấy đi và nổi điên như một thằng khốn…. Cô ấy ngất và tôi là người đưa cô ấy đi và cùng nghe cái tin sét đánh ấy…

Thằng khốn nạn kia 4 ngày sau… gọi điện thoại khi mờ sáng xin lỗi và bảo cô ấy đến lôi xác hắn về…. Lết ra khỏi tấm ga giường đẫm máu… cô ấy đi đón hắn… Và xóa hắn khỏi cuộc đời mình…

Tôi kể có lẽ sẽ chẳng được rõ ràng, nhưng tôi thực sự hoang mang đến líu lưỡi mỗi khi nhớ lại chuyện này, nó làm mỗi khi nhớ, tôi đau quặn ruột… với vô vàn những nỗi tổn thương…. tôi không thể hiểu sao bạn tôi vẫn có thể sống trong đau đớn nhường ấy… tôi thương cô ấy vô cùng… Thở… dài….. hít sâu… số phận thật bất công… Giá như …. hắn đừng có đạp cô ấy đi, ở gần cô ấy thêm chút nữa… để biết… có một đứa con đang cùng mẹ nó quỳ lậy nếu chân hắn dưới mưa… thì ….có lẽ… kết quả… dù có tồi tệ cũng không bi đát như thế này…

Mắt tôi… ngấn nước…. Ôi… những xót thương????

…………………………

– Cái gì?

Nó cười sằng sặc, khi nghe tôi kể…. Mắt nó đỏ hoe nhưng vẫn cười to lắm!

– Thằng chó chết mà mày gọi là taxi ấy, tao xin thề đấy là một thằng hèn đốn mạt nhất mà tao từng biết, nhưng cũng không nhất thiết phải giết chết nó đâu… vì đàn ông bây giờ nhiều thằng ngu lâu như vậy. Còn thằng điếm đực người yêu mày, cái thằng chim công cộng giống thằng người yêu cũ của tao, phải giết, phải thiến nó đi! thằng chó!

Tôi chỉ biết ôm nó khóc:

– Xe bus và taxi, tao bị say xe rồi, chẳng đi được cái gì nữa…

Nó ôm tôi, ôm chặt lắm… :

– Ngoan nào mày, cố lên…

– Tao không biết tại sao tao lại rẻ rách thế này…

– Mày đừng nghĩ đến xe bus và taxi cùng cái sự liên tưởng ngu si của mày nữa. Nghe tao nói đây này: Nếu thằng chó kia và thằng chó đó, nó là xe bus và là taxi thì mày và tao máy bay và tên lửa! Rõ chưa? Chúng ta, tao và mày, sẽ đi nhanh hơn chúng nó. Mạnh mẽ lên mày, máy bay bay nhanh nhưng rơi là chết, bây giờ, mày hãy lựa chọn nhanh dù cho dễ chết còn hơn lê lết với những thứ tầm thường kia!

Tôi khóc…. thực sự thì tôi cũng chẳng còn đủ tâm trí để mà hiểu những gì nó nói…. Quá mớ hồ, ảo tưởng.

– Xử lý xe bus trước nhé, máy bay của tao….

Nó nói có vẻ đầy mỉa mai… tôi biết nó cũng như tôi thôi, xót xa nhiều lắm… nhưng thù hận chất đống trong nó nhiều hơn tôi biết bao nhiêu.

– Tao không còn đủ sức nữa đâu mày, tao bỏ cuộc thôi, tao đầu hàng rồi….

– Mày đầu hàng cũng phải để cho con chó cái và cái thai ngu ngốc kia thất bại. Mày không được thất bại một mình… nghe tao…

Nó nói giọng đầy cay độc, rồi chạy ra lấy điện thoại đưa cho tôi:

– Gọi cho thằng điếm kia đi mày, và nói, như những gì tao nói, ok?

Tôi run, tôi mệt, tôi nhìn bạn tôi, nó vỗ vai tôi như nói: “nào, mày dũng cảm lên!”

…………………………………..
– Alô, anh à, em xin lỗi,lúc nãy, em shock quá….
– Uh, không sao
– Anh đừng giận em nhé
– Uh, anh không giận đâu, lúc này, anh đang hoang mang quá, chẳng biết làm sao cả…
– Mình gặp nhau đi anh…

…………………………………..

– hahaha, thằng điếm ấy mà hoang mang ư? Nó đòn mày đấy, thấy chưa, khi gặp khó khăn, bọn đàn ông luôn trơ trẽn như vậy để cầu xin đấy… Mày gặp nó và làm theo những gì tao nói đấy…

……………………………..

Uh, đúng rồi, đã đến lúc phải làm máy bay mà bay nhanh hơn tôi, ù lì dưới đất để cho xe cán bẹp…. Lòng căm hận trong tôi lớn dần lên… Chúng tôi, tôi và bạn tôi, như hai khối sinh vật được sinh ra từ đau đớn và tổn thương… muốn nổ tung và đang bùng phát…

………………………..

– Bây giờ, anh định làm như thế nào?

– Anh không biết nữa…

– Cô gái đó, có biết gì về gia đình anh không?

– không, em biết tính anh mà…

Biết tính anh ư? Ah ừ, tính anh cũng giống như bao thằng đàn ông khác, chén gái và dấu diếm không muốn để lại dấu vết nên chẳng muốn ai biết về gia đình.

– Uh.. Anh nói với nó là em là chị gái anh đi, con gái dù gì cũng dễ nói chuyện hơn con trai… chuuyện này..

– Anh… anh….không muốn em phải…

Cứ như thế, nói chuyện qua lại một hồi lâu, anh ta cũng để tôi làm “chị gái”, tôi muốn cười lớn quá… trời ơi… thế giới toàn 1 lũ ngu dại… Rồi anh ta gọi điện thoại cho đứa con gái kia, nói rằng có chuyện phải đi xa, rằng đã nói chuyện với gia đình về chuyện của 2 đứa (????) và chị anh ta muốn gặp nó.

………………………………..

Tôi không biết đứa con gái kia đã nói gì với anh ta qua điện thoại, nhưng chúng tôi đã có một sắp xếp hoàn hảo cho cuộc lánh mặt của anh ta và cuộc gặp gỡ của tôi với đứa con gái và cái thai của nó….

Nó lễ phép chào tôi, trong nó, như chỉ mới học cấp 3… Sau một hồi nói chuyện, thì ra là như thế thật…. Tôi tự nhiên động lòng thương nó, mới có lớp 11, sao mù quáng như vậy chứ? Bỗng nhiên, nhớ đến lời của con bạn, đàn bà khi muốn sở hữu thì còn thủ đoạn và nham hiểm hơn đàn ông và nhất định,tôi không được phép động lòng thương đối thủ…

– Em có muốn giữ cái thai không?

Nó im lặng không nói gì….

– Em yêu Bi không?

– Bi?

Tôi buột miệng, cái tên Bi, là cái tên tôi hay gọi anh ta… mỉa mai thay, nickname tình yêu đấy….

– Ý chị nói là Cún ạ?

– Oh, em gọi nó là Cún à? – tôi cười – Ở nhà chị vẫn gọi nó là Bi…

…………………………….

– Tao chỉ muốn nhổ một bãi cười ra đấy mày ạ! Cún à? với tao là Bi, với con bé kia là Cún, chắc với mấy con khác là chó hay là chuột cũng nên – Tôi kể lại với con bạn thân, rồi cười sặc sụa…

Tôi chua xót nhớ về ngày đầu yêu nhau, chúng tôi nói phảo gọi nhau bằng “tên bí mật” mới tình cảm, hóa ra là, với cô gái nào, anh ta cũng có cái “tên bí mật” cả…. Giả dối bao trùm cuộc đời bi đát của tôi.

– Thế con bé đó, nó muốn gì?

Câu hỏi của con bạn kéo giật tôi về với thực tại oái oăm:

– Nó không muốn phá

Đưa 2 điếu sobrania vào miệng, con bạn châm thuốc, hít 1 hơi sâu:

– Nó không muốn phá hay là không có để mà phá? Bọn nhóc bây giờ nham hiểm lắm!

– Ý mày là sao?

– Mày không chịu động não một chút đi. Sao mày không nghĩ, người yêu mày chán rồi, chén chán rồi, muốn bỏ, nên con nhóc nghĩ ra lý do nếu kéo?

– Tao… tao…- Tôi lúng túng!

…………………………………

– Chị nghĩ em nên suy nghĩ kĩ, một đứa con chẳng thể nếu chân một ông chồng. Hơn nữa, 1 đứa trẻ chẳng thể khiến một người đàn ông yêu mẹ của nó….

Chúng tôi, con bé đó và tôi, nói chuyện rất lâu…

– Uhm… vâng… em sẽ…

Nó khóc!

– Chị sẽ đưa em đi…

– Không, em tự đi 1 mình…được mà…

– Không…chị không thể để em một mình, thằng em trai chị lại đang ở xa…

Dằng co một lúc, cũng quyết định rằng, tôi sẽ đưa con bé đi…

………………………

Bệnh viện phụ sản,một buổi chiều nhạt nắng…. nhìn những người đi ra đi vào…. con bé… hoảng sợ… mặt nó tím tái nhìn tôi cắn môi… Lòng tôi đau quặn thắt….Trong lúc chờ đến lượt… con bé cứ run bắn lên, tôi nắm tay nó lại… rồi đến khi y ta gọi đến tên nó… thì nó bỏ chạy…

Tôi chạy theo, nếu tay nó lại… nó khóc:

– Em xin lỗi, em xin lỗi… cho em về đi

– Chuyện gì thế?

– Em không… em không…

Tôi sực nhớ đến những gì bạn thân tôi nói ” biết đâu nó không có thai”… Tôi buông tay con bé ra…Nhìn vào nó… nhìn… cái nhìn xoáy sâu… tôi cảm nhận được và nghe thấy tim nó đập hoảng loạn. Tôi chỉ vào ngực nó:

– Em!

Giọng tôi kéo dài cất cao. tôi di tay xuống bụng rồi vung tay tát mạnh:

– Không có phải không? Đừng lừa chị!

Tôi rút tập tiền đã chuẩn bị trước,ném vào mặt nó rồi lạnh lùng quay lưng bước đi….

Tôi mở điện thoại, bấm số:

– Xong rồi đấy! Vĩnh biệt anh, đồ hèn hạ!

———–

Tôi không bao giờ lý giải nổi cho hành động và cảm xúc của tôi lúc đó! Chỉ biết rằng…. tất cả chỉ mới là sự bắt đầu….

Máy bay… mới chỉ… vừa cất cánh thôi….

………………………………

Tôi về nhà, bạn tôi đang ôm bụng…. nó đau …. vật vã, nước mắt nó chảy ròng ròng….

Tôi chạy đến đỡ nó lên giường…Nó hỏi tôi…

– Sao rồi mày? Phải làm… phải làm… cho tất cả những kẻ làm mình đau phải nhục!

……………………..

Nhục ư? Đúng rồi! Nhục nhã!…. Anh ta…. sẽ nhục…đứa con gái kia … sẽ nhục….

Vậy… tại sao… tôi vẫn cứ đau nhiều thế??????

Mọi chuyện…. mới chỉ… bắt đầu thôi…

Gió đã cuốn đớn đau vào đời như thế đấy…
Ai làm người dau, giờ có thấy mình dau????

Đúng như tôi nghĩ, mọi chuyện mới chỉ bắt đầu thôi và tôi vô tình đã chính là người bắt đầu mọi chuyện…. Tôi đã bắn rơi máy bay khi chính tôi là người lái nó và ở phía dưới kia… là mặt đất với đầy rẫy các loại xe qua, trong đó có cả… taxi và xe bus…. Tất cả đều bị mảng vỡ của máy bay rơi làm cho nát vụn…

Tôi nhận được tin nhắn lúc 2h sáng, một tin nhắn dài của một người đàn ông không lạ và tất nhiên là từ một số quen… Tin nhắn khiến cho tôi hụt hẫng cả đêm và nổi điên ngay tức khắc…. Tôi bám lấy khoảng không gian là những bức tường lặng lẽ và sợ hãi trốn tránh những tấm gương đột nhiên cảm giác như chi chít trong phòng….

Tôi sợ hãi và kinh tởm chính tôi, tôi không còn dám soi mình nữa…. không còn dám nhìn thấy tôi nữa…

Cái tin nhắn ấy đã biến tôi thành con quái vật… Hay chính tôi đã là một con quái vật từ lâu rồi và giờ tin nhắn đó giúp tôi nhận ra điều hiển nhiên ấy…. Nước mắt không chảy, cơ hàm không cử động để rên lên những tiếng kêu đau đớn… nhưng sự cào cấu đến rách cả mảng vôi vữa tường rơi lả tả….

“Anh xin lỗi em vì tất cả, anh đã rất hối hận vì đã không tốt với em nhưng điều anh hối hận hơn là đã yêu em và làm em yêu để khiến em trở nên tàn nhẫn…. Sự thật này đã khiến anh nhận ra rằng anh là người có lỗi và sai lầm trong tất cả mọi chuyện, nhờ cú shock đến từ em, anh sẽ thay đổi… nhưng em à, em cũng sẽ hãy thay đổi nhé…. Đừng nhẫn tâm và độc ác như thế, nó không giống em…. Đứa con gái ấy, chỉ mới lớp 11 thôi mà em, tại sao em lại làm vậy. Cô ấy đã tự tử đấy… Em à, rất may là không sao, nhưng cái thai đã bị sẩy. Anh không trách em, anh chỉ trách mình. Anh không xứng đáng với ai cả. Anh chỉ nhắn tin để xin lỗi vì tất cả, xin lỗi về khoảng thời gian qua và xin lỗi vì đa làm em thay đổi tồi tệ đến thế.Cám ơn em! không phải nhắn lại đâu!”

Tôi… tôi đã làm gì vậy? Tôi đã làm gì thế này… Tôi vẫn cứ nghĩ đây chỉ là một trò chơi và trò chơi đã kết thúc khi tôi đóng khép tất cả lại bằng 1 cú hích…. nhưng không… tôi đã bắt đầu một nỗi đau… Nó xuất phát từ một người đàn ông nhưng nó lại đi đến với rất nhiều người đàn bà…. ít nhất… là 2 người… tôi và cô bé đó…. Tôi nghĩ là cô ấy không có…. không có cái thai nào cả…. Nhưng tôi đã sai ư? không có… thì làm sao mà sẩy…..

Lương tâm và sự cắn rứt sẽ dìm chết tôi mỗi ngày… không phải là nỗi đau thể xác mà sự tan nát của tâm hồn … và tâm hồn ấy sẽ điều khiển bản thân tôi tự thiêu đốt thể xác yếu đuối này….

Tôi không biết nghĩ gì cả, chẳng thế nghĩ gì cả, chỉ thể quay cuồng cho qua khỏi cơn say đến nghẹt thở đêm này… Cái đêm tôi nhận ra mình chẳng phải thiên thần mà hoàn toàn chỉ là…. quái vật!

– Hãy đến thăm nó, vì chúng ta đã sai – Bạn tôi mạnh mẽ nói, cô ấy không chút sợ hãi, một nét nhíu mày, hay 1 cử chỉ nhăm nhúm nào trên cơ mặt đang căng ra bình thản – Nhưng dù sao cái thai thì cũng sẽ phải phá, mày đừng hoảng loạn, tự tử chỉ là cách ngu dốt của 1 con đàn bà yếu đuối. Nó còn quá trẻ và nó đã làm vậy, điều ấy… chẳng phải lỗi của mày, hiểu không? Dù sao thì nó vẫn còn sống, tức là ông trời không cho nó chết và ông trời cũng nói với mày rằng, mày chẳng hề sai tý nào!

– Nhưng tao… tao…

– Thôi nào, tất cả chúng ta đều là đàn bà, hại nhau không có nghĩa là không yêu thương nhau….. Hại nhau chỉ vì chưa tìm được cái đàn bà cùng đau trong nhau mà thôi. Tao nói rồi mày không sai. Còn lời xin lỗi của bọn con trai…. hãy chấp nhận nó như là mày có thể… thế thôi…. đừng suy nghĩ về sự ăn năn của bọn nó… Chỉ là 1 cái xe, hết xăng và trục trặc máy không thể đi nên trùng lại, nhưng khi lại có thứ nó cần rồi… nó sẽ lại lăn bánh và chà đạp con gái như sàn bằng trên những con đường bánh xe chèn qua… Thế thôi!

– Tao thấy tao thật độc ác, tao kinh tởm tao! Tao không muốn gặp ai cả – Tôi hoảng loạn và gào khóc…

Vẫn cái giọng bình tĩnh trịch thượng, con bạn nói đều đều… Nó bước đến bên chiếc pianovới những phím nhô đên trắng không đều ấy… Và bắt đầu chơi 1 bản nhạc dài….. Bản nhạc xoáy sâu vào lòng tôi tan nát…. Những âm hưởng dữ dội vang lên và đi vào trái tim tôi bóp nghẹt hơi thở tôi sợ hãi… “Định mệnh – số 5” của Beth… Tôi hiểu âm thanh của “Định mệnh” nhưng tôi cảm nhận sâu sắc và thấm thía hơn cái từ, cái tên của số 5 này… có nghĩa là ” Định mệnh”…

– Tại sao lại là “Định mệnh” hả mày? Sao không phải là Es-dur? Sao không phải là một cái gì đó khác…. Bởi vì nó phải là “Định mệnh”.Đơn giản thế! Khi tao học đàn, người ta bảo tao rằng, chơi piano chỉ dành cho người quý tộc…. Tao chẳng phải quý tộc, tao học chơi piano để chứng minh rằng, người chơi đàn đơn giản chỉ là một nhạc công. Cũng giống như khi tao yêu thằng đó, để chứng tỏ cho nó thấy nó cần tao, chứ không phải như nó nghĩ…. tao cần nó… Và nó làm cho tao đau đớn… đến mức tao đã phải ra đi…. Mày hãy nghĩ đơn giản vấn đề đi… Mày không thể cứ đau rồi chết… mày dù đau vẫn phải cứ lết đi…. người chơi đàn chỉ là một nhạc công, mày làm đàn bà tổn thương vì đơn giản mày cũng đã bị tổn thương vì là đàn bà… Hiểu không? Hãy đơn giản như tao đang cố gắng để chúng ta đơn giản đi….

Tôi đã hiểu vì sao… hay ít ra là cũng dần dần mờ ảo nhận ra vấn đề, nhưng lương tâm tôi vẫn cồn cào trong tôi một bản tráng ca mạnh mẽ, tôi sai … tôi sai….
– Sao em dại thế….

Bệnh viện, những chiếc giường và cái màu trắng xanh tang tóc… mùi nồng nặc khó chịu của đủ loại thuốc trên đời làm tôi phát buồn nôn…. Chẳng hiểu sao bạn tôi biết được bệnh viện mà cô bé đó nằm, nó bắt tôi đến và nó đến cùng… Bao giờ tôi mới có được cái vẻ lạnh lùng và dứt khoát của nó…. Phải chăng phải trải qua thêm thật nhiều khó khăn và nhiều nỗi đau thì mới ngấm và thấm thía đủ để lạnh lùng?

Con bé nằm đó, trên chiếc giường co quoắp và đơn lạnh, không một người thân chăm nom…. Tôi đứng nép sau bạn tôi… mặt quay đi… vì mắt tôi nhìn nó ngấn nước… tôi xót lắm… nó còn nhỏ quá… Lớp 11 mới bao nhiêu tuổi? 17 à… kém tôi 3 tuổi…. không nhiều lắm nhưng thực sự chẳng thể trải đời… Sao phải chịu nỗi đau… hình như là… quá lớn… lớn hơn cả tôi nưa….

Nó im lặng không quay lại nhìn khi bạn tôi hỏi nó…. CÒn bạn tôi thì vẫn cứ nói, cô ấy nhấc tay con bé lên… di vài cái vết băng màu trắng:

– Nếu em muốn chết, em đừng rạch tay, hãy treo cổ hoặc uống thuốc độc, vì chỉ những người biết rạch tay thì mới rạch cho mình chết được…. Rạch tay đâu có dễ như trong film hả em?

Tôi trợn tròn mắt giật mình trước những câu nói quá lạnh lẽo của bạn mình:

– mày nói cái gì thế… em nó….

Quay sang con bé:

– Em à, chị xin lỗi… lỗi của chị…. chị đã không hiểu và không tin em – Tôi vừa nói vừa khóc!

– Em thấy không, em và bạn chị, 2 người giống nhau. Nhưng với chị thì như nhau cả, chắc bạn chị nghĩ em còn bé quá. còn với chị em quá lớn rồi, là đàn bà rồi thì làm sao mà bé được…Vì lớn rồi nên nếu muốn chết thì hãy chết vì cái gì đó xứng đáng hơn!

Tay con bé bắt đầu cử động, nó đưa tay lên quết những giọt nước mắt đang rơi trên gò má bông mềm non nớt…. Nó mấp máy môi… ngậm chặt cái giọt mặn mồi lăn trên má chảy xuống đôi môi nó run run…

– Chị cũng là người yêu anh ấy à?

Tôi im lặng… tôi chẳng biết trả lời thế nào với con người đáng thương này… chỉ còn biết quay lặng đi cắn chặt môi mình thôi…

– Mày đừng cắn môi nữa, chảy máu bây giờ….

– Anh ấy đã đến đây, đã xin lỗi, anh ấy cũng như chị, để lại tiền và anh ấy đã đi…

Mắt nó nhắm lại… hàng mi dầy vút cong như nỗi đau nó mỉa mai tôi cong cớn….

– Và em đã cầm tiền như em đã nhặt tiền của chị ném đi…. vào mặt em….

Môi nó nhếch lên cười chua chát:

– Chẳng ai quan tâm em trên thế giới này,bố mẹ em cũng như thế, cho em tiền và đi, chỉ trở về khi em cần tiền… đơn giản thế…

– Chị xin lỗi…-Tôi khóc, tôi nói, tôi muốn nói nhiều hơn nhưng thực tình tôi chỉ có thể nói như vậy thôi…. Buồn và đau lắm!

Nó lại cười, nụ cười chua xót ấy làm cho tôi có cảm giác, chắc sau này tôi sẽ sợ hãi tất cả những nnụ cười mất thôi…

– Chị không có lỗi, chị đừng xin lỗi vì chẳng ai có lỗi cả. Chỉ là chúng ta đã không đúng thôi. Hôm đó, em sợ lắm, em sợ đau, em sợ mất…. Em đã từng nghĩ rằng, nếu ngày trước bố mẹ em phá em từ khi em còn trong bụng mẹ thì em sẽ hận họ hay cám ơn họ đây? Và em đã nghĩ là… em sẽ hận… Sao không giết chết em đi, mà sinh ra em để cho tiền yêu thương em thay vì cha mẹ thương yêu em…. Nên em đã đi theo chị… em nghĩ em cũng sẽ không muốn con em hận mình… Nhưng chị à, em nhận ra là, em đã cám ơn bố mẹ em, họ không phá em để em được sống để mà biết hận… Vậy sao em lại vứt con mình… Nên em chạy đi…. Nhưng chị lại nghĩ…. rằng em giả dối… Em sợ hãi nhất… sự giả dối trên đời… Và nếu chết đi… thì 2 mẹ con em… sẽ cùng nhau chết…

Tôi khóc… Bạn tôi khóc… Cả 3 chúng tôi đều khóc:

– Và em đã không chết… Con em vẫn cứ ra đi một mình như thế…. Chị ơi, chị thương em lắm phải không? Cả chị nữa…. Phải không? Các chị đang khóc vì thương em quá nhỏ à… Anh ấy đã đến, anh ấy đã đi và em thì chẳng muốn anh ấy ở lại làm gì…. Vì thương ư? không, em không cần đâu, cho dù em nhỏ…. Tình yêu, tình cảm, tình dục, tất cả cái gì liên quan đến chữ “tình” đều không đợi tuổi mà…. Đừng thương em….

Tôi không biết nỗi đau của 3 chúng tôi, gặp nhau ở điểm nào… nhưng tôi cảm nhận được 1 chữ “chung” trong cái niềm đau xót tận cùng ấy…. Tôi không còn thấy mình tội lỗi nữa, nhưng tôi không thể xót xa… Vì sao à? Vì tôi đã và đang phải gánh chịu cái hậu quả mà tôi gây ra… Tôi đau phần tôi và đau thêm phần của cô bé đó nữa…

Khi tôi bước đi dưới cơn mưa, nhận ra một điều vỡ nát và tan tác rằng mình không thể có người yêu được nữa…. hay nói chính xác hơn chẳng thể được yêu người mình yêu vì đã không còn trinh trắng…. thì tôi đã biết rằng… cuộc sống đã cho tôi đi một chuyến bay dài…. càng khát khao thì càng không còn khao khát nữa….

Khi tôi ném những đồng tiền vào mặt cô bé ấy với sự tức giận và niềm căm hận nghi ngờ để cô bé ấy tự kết liễu mình bằng một vài nhát rạch…. Tôi đã hiểu nỗi đau thiếu nữ luôn hoà chung với máu… Sự mất mát không đơn giản chỉ là sự ra đi mà nó còn là cả cái chết nữa…. Một sự sống mới hình thành, đã nhẫn tâm bị bắt buộc phải chết…. phải kết thúc khi chưa được bắt đầu….

Khi bạn tôi cay đắng nhìn người yêu mình nhầu nhĩ thân xác với bao người con gái khác, để ngậm ngùi cô ấy nâng phím đàn… một mình…. trong bản ca Định mệnh…. Tôi đã hiểu rằng đàn bà chúng tôi thật biết cách hy sinh….

Khi những con đường bằng phẳng chúng tôi đi qua bỗng nhiên trải sỏi, còn chúng tôi lại tập tễnh trên những đôi giày cao gót nhọn đến đau tím chân… thì chông chênh và sẽ ngã là điều bắt buộc phải xảy ra….

Đã có mất mát, đã có đau thương… đã có đủ những điều vấn vương cần vứt bỏ…

Vấn đề là chúng tôi không thể thấy ánh sáng… cũng chẳng còn tia sáng nào…. Khi tiếng nhạc Gloomy Sunday không phải là 1 giai điểu cổ điển…. Nó cứ rít lên trong đầu tôi dẫn dắt đi vào một lối tối u mê….

………………………………………….. ..

Và 3 người chúng tôi, bạn tôi – tôi – và cô bé 17 tuổi đã bước vào đời nhau như thế đấy… cùng với một sự cảm thông đến cùng cực của giới hạn nỗi đau…. Chúng tôi đã bước vào trong thế giới không đàn ông….

o Ừ, cũng phải thôi…
o Kẻ nào đã khát khao các anh?
o Kẻ nào đã cầu xin…. cho em gần anh thêm chút nữa…
o Nhưng vẫn bị ruồng rẩy…
o Hãy nhìn xem này…

Cô bé ấy, lớp 11 non nớt thơ ngây… cầu xin người yêu tôi – anh chàng xe bus, hãy cho cô ấy gần lại thêm chút nữa thôi để được yêu anh ấy…. Và đứa con sẽ là một sợi dây… nhưng đau đớn thay… không được gần, chưa đước xích lại tay trong tay thì đứa trẻ ấy đã chết…

Bạn tôi…. và anh chàng xe máy cuồng quay với những đêm pháo dàn lan man trong bay lắc, với cái mùi vị chén gái nồng nặc mà cô ấy vẫn nín nhịn trên thể xác tàn tạ của anh ta….. Em chịu đựng, em chấp nhận… chỉ xin anh xích lại gần em, cho em gần anh thêm chút nữa…. để làm anh thay đổi… gần thêm chút nữa…. để thay đổi được anh…. Nhưng nhục nhã thay, chẳng có gì thay đổi cả….

Và tôi, một mảng đời chắp vá, giữa xe bus và taxi… Tôi chỉ mong chiếc taxi ấy đưa tôi đi xa, rời xa cái bến đỗ xe bus chen chúc đông người, đi về nơi hạnh phúc…. Cho tôi gần anh ấy… thêm một chút nữa thôi… và tôi sẽ chứng minh, khi được gần, tôi sẽ xứng đàng với khoảng cách thật gần như thế đấy…. Nhưng anh ấy đẩy tôi đi xa…. Ngang trái thay bởi tôi là đàn bà…. còn anh ta… thì rất cần trinh trắng đó….
Cho em gần anh thêm chút nữa….

Câu nói kéo cuộc đời nhưng không bao giờ nếu kéo nổi….

Chỉ thế thôi ư?

Liệu đã đủ chưa?

Chưa đâu… thiếu nhiều…. chỉ có đau là đủ….

LTS: Có lẽ tôi đã để mọi người chờ quá lâu. Hôm nay, mới chịu viết tiếp phần 4….Tôi cũng chẳng biết được…. Nói về cảm nhận của bạn, nếu bạn đã đọc hết đủ 4 phần…. Xin cám ơn nhiều lắm!Và một điều nữa tôi muốn nói< Dành riêng cho người mà tôi viết tặng câu chuyện này, đừng làm con gái buồn nữa nhé đừng làm đàn bà khổ đau nữa nhá. cho dù nó chỉ là một con đĩ thì nó cũng rất cần có yêu thương. và còn bởi vì tớ cũng là con gái mà tớ thì yêu quuý ấy cực kỳ!

Anh…
Cho em gần anh…thêm chút nữa
Chút
Chút nữa thôi….
Sao anh hèn nhát…
Tiếng thở than tan nát một con người…
Em..
Đã lầm lỡ?
Làm gì sai khi dập nát một cơn mơ?
Làm gì sai
Khi một lần, muốn yêu trở lại…
Làm gì sai…
Khi muốn làm lại… từ đầu?
Làm gì sai khi muốn yêu thương thật lâu…
Muốn gắn bó với anh… bên nhau..
Hạnh phúc….
Anh…
Em cầu chúc cho anh phải khóc…
Vì anh hèn…
Chẳng thể đển với em…
Cuộc đời anh…
Trốn tránh sau tấm rèm…
Buông lững thững… Khoảng không gian mờ ảo…
Anh…
Sống sợ hãi làm sao…
Đau đớn đến với anh ồn ào…
Để anh biết… tổn thương là như thế nào???

Tình dục quan trọng như thế nào?
Và tạI sao anh vẫn luôn cần nó…
Khi anh đã có nó… quá nhiều????????????
Trinh tiết, anh muốn có nó sao?
Anh yêu em… hay là anh yêu “nó”
Anh trốn tránh em… vì em đã không còn có…
Vì cái gì… anh “cần nó” hả anh?
Cần để rạch hay cần để làm rách…
Cần để chứng minh… anh mạnh…
Anh mạnh vì … một thứ… hoàn toàn anh chiếm hữu nó ư?

Em đau khổ…
Quay lưng chẳng ngóng chờ….
ĐốI vớI anh…
Giờ đây em thờ ơ…
Xe bus vỡ…
Taxi – một cơn mơ…
Máy bay …
Quay theo vòng xoáy nhỏ..
Rơi…
Vỡ tan…
Nát vụn mất rồi….
Gần anh ư?
RờI xa , xa anh thôi…
Giấc mơ trôi, về phía 2 miền đắng
Cuộc đời em trắng hoà trong niềm sâu lắng….

Và em đã khóc… trong tiếng hát…
Để lấn át mọI nỗI đau…
Màu máu rơi khoé mi dày…
Anh chẳng còn ở đây…
Chỉ còn tiếng mây câm lặng in cuộc đời…
Lặng lẽ sống…
Khi tình yêu đã hết…
Lặng lẽ chết…
Khi đã hết sạch yêu…
(Gào, 23/5/07)

© 2009 – 2010, nicky. All rights reserved.

1 Comment

  1. Chin Reply

    Đau và tàn nhẫn nhưng sự thật vẫn là sự thật nhỉ ?Đa số đàn ông thời nay là vậy,ôi kon zai vn,họ cưới “cái đó” chứ đâu phải họ cưới vợ :))

Leave a Reply

Your email address will not be published.