1. Họ từng nghĩ mình không thuộc về nhau. Quân không cảm tình mấy với con gái ủy mị, thích văn chương. Còn Linh thì không ưa con trai mê bóng rổ, lúc nào cũng trú ngụ ngoài sân bóng. Thủ lĩnh cầu trường mà đi yêu công chúa văn chương là điều không ai ngờ đến. Ấy thế mà có lắm điều oái oăm…
Linh cần phải vượt qua môn thể dục. Nếu không vị trí học sinh giỏi 12 năm liền có thể bị lung lay. Nó cực ghét bóng rổ. Đơn giản vì chiều cao khiêm tốn, và Quân thì cần một điểm văn chỉn chu, để anh thoát khỏi việc là học sinh trung bình. Có thế thì anh mới chắc chắn mình có tên tham gia giải thành phố. Đã là một cá nhân kiệt xuất thì điểm liệt là mối lo lớn. Chắc chắn thế… Và trong những giờ học thêm bắt đắc dĩ, họ lại có dịp vênh váo lẫn nhau. Đâu đó những tiếng quát tháo khi Linh chỉ ném được 2/10 quả vào rổ và tiếng ngáy của Quân vang lên sau 30p vùi đầu vào tài liệu môn văn… Những ngày ấy không dài, nhưng đủ để người ta hiểu về nhau một ít. Linh nhận ra anh chàng cũng thơ thần những ngày mưa. Và Quân thì tìm ra chân lý: “Con gái mê văn cũng chơi được bóng rổ”.
2. Và rồi, Linh quen dần với những ngày có Quân bên cạnh. Ô cửa sổ ngày cuối tuần sẽ có người thấp thỏm chờ mong. Nếu ai kia có vô tình trễ hẹn, chắc hẳn chậu cỏ ba lá sẽ được nghe thở than, trách móc… Nhưng trên tất cả, Linh thấy mình hạnh phúc. Dẫu ban đầu nó tưởng hai đứa mãi là những con đường song song. Phải chăng, vì cái tồ của anh? Quân có thể chạy xe 45p về ngoại ô chỉ để nó câu cá và nằm lăn giữa đồng hay thức dậy từ tò mờ sáng để làm món cơm chiên nó thích. Có thể chuyện ấy rất bình thường. Nhưng đối với Linh, đó là những khoảnh khắc diệu kỳ…
Linh từng nằm nhà đợi cho mùa mưa năm ấy qua đi. Nó mơ đến ngày kỷ niệm 2 năm yêu nhau. Chắc hẳn sẽ có nhiều trò hay ho từ Quân. Đáng tiếc là không như thế… Quân hẹn nó ở chỗ cũ. Cây cầu gỗ cũ kỹ với những ngọn đèn vàng. Hôm ấy, trời mưa phùn tháng 7. Từng giọt lác đác…
– Ta yêu nhau 2 năm nữa, em nhé! Hoặc ít hơn.
+ Tại sao là 2 năm.
– Vì anh chỉ còn chừng ấy thời gian thôi.
Linh ngơ ngác nhìn anh. Mắt nó rưng rưng… Quân mỉm cười. Cười để quên đi căn bệnh của mình. Hoặc xoa dịu người con gái anh yêu. Vai anh ướt đẫm. Vì mưa, hay giọt nước mắt Linh…
3. Và họ lại đi về phía biển. Nơi ấy, có nhiều kỷ niệm đã gửi vào sóng nước. Linh lại ngồi thật yên để anh trổ tài họa sỹ. Không có những lời than phiền vì mỏi lưng nữa. Nó ngồi đấy. Nhìn anh… Quân vẫn thế. Nụ cười hiền lành như bờ cát. Linh muốn giây phút này kéo dài đến vô tận. Và nó vẫn có thể làm người mẫu cho anh. Những bức vẽ đôi khi nghệch ngoạc không giống Linh. Nhưng trong đó, là tình cảm của chàng họa sĩ kiêm thủ quân đang thổn thức…
– Em làm gì mà ngây dại ra thế.
+ Hì. Chẳng làm gì. Chỉ nhìn anh thôi.
– Ơ! Anh có sức hút mãnh liệt đến thế cơ à.
+ Tất nhiên rồi. Không ai được như anh.
Linh bước đến ngồi cạnh bên anh. Nó nhìn lại tác phẩm về mình. Một cô gái mỏng manh trước biển. Tóc bay lòa xòa trên mặt. Mắt buồn man mác… Quân choàng tay qua nó. Một hơi ấm quen thuộc.
– Linh à! Đúng là không ai như anh. Ngoài kia, có nhiều người hơn anh. Họ sẽ mang đến hạnh phúc cho em. Điều mà anh không thể…
Nó im lặng và nắm lấy bàn tay anh. Màu vẽ còn lấm lem trên đấy. Cũng đôi bàn tay này đã che chở cho Linh suốt những ngày mùa đông. Dắt nó đi qua những mùa hè nóng bỏng. Che cho nó dưới cơn mưa mùa thu và ngọt ngào ôm lấy nó trong nắng ấm mùa xuân. Linh chưa bao giờ hạnh phúc như thế. Nó lại khóc… Biết đâu ngày mai, anh lại ra đi mãi mãi. Nhưng những gì anh để lại, sẽ không phôi pha như thơ tình trên cát…
4. Nó muốn mình bận rộn hơn khi không có anh. Linh theo học khóa báo chí ở Virgina mà Quân đã đăng ký. Hai năm tuy không dài, nhưng đủ để xoa dịu trái tim nó. Có những nỗi đau tồn tại dài lâu vì người ta cứ lưu giữ kỷ niệm, Linh không thế. Vì nó biết anh không muốn thế. Mỗi khi buồn, nó lại ngồi xem những bức ảnh của hai đứa. Nhìn thấy nụ cười của anh, Linh thấy lòng ấm áp. Ở đâu xa xôi trên kia, chắc anh cũng đang cười.
Linh háo hức chờ đón bộ phim James Bond như một đứa trẻ. Đó là bộ phim cả hai cùng yêu thích. Quân sẽ đến đón nó thật sớm để mua được vé tốt. Hai đứa lại tung tẩy bàn luận xem anh chàng 007 sẽ cưa cẩm người đẹp bằng chiêu gì. Kết thúc phim thể nào Quân cũng quay sang nhìn nó tấm tắc nhận xét. Khen hay chê thì không rõ.
– Em có thua gì Bond girl đâu.
+ Lý do gì mà nói thế.
– Con gái gì mà đanh đá, lấn lướt cả anh.
Linh mỉm cười. Bây giờ có muốn véo tai anh cũng khó… Dù không có Quân, nhưng nó vẫn mua 2 vé. Suốt buổi xem phim, Linh không thấy lẻ loi. Vì chiếc ghế bên cạnh vẫn còn hình bóng anh. Vẫn cười nói và giành ăn bắp rang với nó. Chỉ khác một điều, hôm nay xem 007 lại có người khóc. Giọt nước mắt rơi lặng lẽ trong bóng tối rạp chiếu phim. Liệu có ai nhận ra điều đó…
5. Trời Virgina đầy mưa. Linh dẹp đống bài tập khó nhằn sang một bên. Nó pha cho mình một tách café không đường và hai thìa sữa. Thứ này, Linh học được từ Quân. Hơi đắng một tí. Nhưng thoang thoảng đâu đó vị café… Rồi Linh chợt nhớ vườn hồng nhà mình. Tất cả đều của Quân. Anh có cái thú tặng hoa thật lạ. Hoa hồng lúc nào cũng được tặng bằng chậu. Với anh, hoa hồng như tình yêu. Lúc nào cũng ở trong đất thì mới đẹp rạng ngời được. Và nó vun trồng những luống hoa đó. Như tình yêu với anh… Mãi mãi được gìn giữ.
Chợt, Linh nhớ ra mình có bưu thiếp. Một gói nhỏ được gói cẩn thận. Mẹ Quân gửi kèm theo là mẩu tick: “Bác tìm thấy trong phòng Quân. Có lẽ dành cho con”. Linh tần ngần thật lâu trước nó. Bao nhiêu kỷ niệm cũng khiến nó khó quên được anh rồi. Đôi khi người ta cứ giữ hoài dĩ vãng để rồi lại thấy đau. Linh quyết định không mở. Có lẽ, sẽ vào một ngày khác… Rồi nó chìm vào giấc ngủ. Giữa hoài niệm miên man.
6. Trong cơn mơ của mình, Linh lại tìm thấy Quân. Anh đứng giữa bao la những ngọn cỏ lau. Nụ cười thiên sứ. Bình yên đến lạ thường. Và nó lại được ôm chầm lấy anh. Rồi cảm nhận cái hơi ấm quen thuộc của ngày nào. Linh nói cho anh nghe thật nhiều về những ngày ở đây. Nó đã vượt qua cám dỗ fastfood thế nào để khỏi mập phì lên. Và tự hào một chút vì đã có thể dậy từ 6h sáng để đến lớp cho kịp. Lâu lắm rồi, nó mới được kể lể những khó khăn của mình. Sự mệt mỏi tưởng chừng quật ngã Linh. Nếu không nghĩ về anh…
– Hứa với anh! Phải cho ai đó cơ hội đến bên em. Những lúc thế này, em lại có người để tựa vào nữa chứ…
Linh gật đầu. Nó nằm yên trong vòng tay anh và khóc. Đâu đó những cỏ lau rì rào trong gió. Và từng lời anh nói, sưởi ấm trái tim Linh…
Nó thức dậy khi những tia nắng đầu tiên len qua cửa sổ. Giấc mơ đêm qua vẫn còn dư vị chút ngọt ngào. Linh với tay lấy gói bưu thiếp. Một xấp truyện tranh, tác phẩm của Quân. Cùng giọng văn ngô nghê của mình, anh vẽ lại những ngày hai đứa ở bên nhau. Giở từng trang giấy, Linh biết anh có khóc. Và nó cũng thế…
Kết thúc là một bức ảnh hai đứa ngồi cạnh nhau trên bờ cát. Quân choàng tay qua nó. Linh nép mình trong lòng anh. Cùng nhìn về phía biển. Ngoài xa ấy, bầu trời sau cơn mưa với cầu vồng tỏa rạng… Nó mỉm cười. Rồi sau này, khi Linh đã yêu một ai khác. Nó sẽ lại về trước biển. Và nhờ những cơn sóng nói với anh rằng mình đã giữ đúng lời hứa. Nhưng trong tim Linh, sẽ mãi có hình ảnh của Quân. Người con trai mang đến cho nó tình yêu đầu tiên. Và mãi bên cạnh nó. Tựa con sóng luôn vỗ về bờ cát…
© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.
câu chuyện hay lắm nicky àh tuy có hơi buồn 1 chút