Để gió cuốn đi… – Diệp Thanh

special0200042dj3 

1. Anh đi, cô bất ngờ quá. Anh thực sự đã bỏ cô ở lại để đi tìm cho mình một con đường, một lý tưởng mà anh vẫn hằng mơ mỗi đêm. Cô chẳng phải vẫn là người im lặng ngồi nghe anh chầm chậm kể về những ước mơ của mình hay sao? Lúc đấy anh lạ, rất lạ: trầm ngâm nhưng rực lên một thứ ánh sáng nhìn không thấy nhưng Nhiên lại có thể cảm giác thấy. Nó rực rỡ – cô tự nhủ.

Nhưng điều mà cô không ngờ đến là chính vì “nó” mà giờ Phương không còn ở bên cô nữa. Một ngày thức dậy cô nhận ra đã quên mất một điều dường như đã nằm sâu trong tim cô từ lâu lắm: Cô quên nói với Phương là cô yêu anh, rất yêu.

2. Hôm nay gặp em, nhìn em lạ quá. Có gì đó thay đổi trong cách cười của em. Dường như “nắng” trong mắt em, trong nụ cười của đôi môi em đã bị ai đó đem đi mất. Ngoài sân nắng cũng rực rỡ lắm, rợp cả vòm lá khô mùa đông, nhưng mùa đông vẫn là mua đông, thiếu đi tiếng cười ấy Minh thấy cả không gian ôm trọn một mầu đen không ra đen xám không ra xám, thực tế tên gọi của mầu đó có thể là “u ám” chẳng?
 

– Nhiên, ra ngồi nghỉ đi em. Hôm nay nhìn em không được khỏe.

+ Không sao đâu anh.

Nhiên vừa nói vừa nhoẻn miêng cười với Minh nhưng cô cũng bước về phía anh rồi thả người xuống ghế. Minh cảm giác cô như chiếc lá vàng vừa cùng gió du hành cả một quãng đường dài, rất dài đến kiệt sức rồi nhẹ thả mình xuống nơi nào đó nó cũng chẳng còn sức để nghĩ nữa.

– Về đi, đóng cửa sớm. Anh đưa em về nhà. – Nhìn thái độ ngập ngừng của cô, anh nháy mắt tinh nghịch. – Hay em không muốn ăn kem nhỉ?

3. Không biết từ bao giờ cô lại gần với Minh đến thế, đôi khi cô nghĩ: có phải cô quá hụt hẫng đến nỗi lấy anh ra lấp vào chỗ trống mang tên Phương trong tim hay không? Nếu quả thật như thế thì cô đúng là một đứa con gái xấu xa. Cô có yêu Minh hay không? Tuy anh chưa từng nói là anh yêu cô hay gì đó đại loại như thế nhưng nhiều lần bắt gặp cái nhìn của anh dành cho cô, cái nhìn đó khác lắm…

Cũng chẳng biết từ lúc nào cô hay đem những câu chuyện kể cho Minh nghe, độc giả trung thành của cô ngoan ngoãn nghe cô líu lo, khua tay múa chân để minh họa cho câu chuyện của mình. Thỉnh thoảng anh chỉ cười nhẹ, cô thấy cái cười đó sao mà ấm áp thế. Cô nhận ra những câu chuyện mang bóng dáng của Phương ngày một ít đi.
 

4. Hóa ra người mang đi ánh sáng từ nụ cười của em đi lại là một người con trai khác. Minh thấy quặn lên thứ cảm xúc dường như đang bóp nghẹt trái tim anh. Anh hiểu, anh đã đến muộn một bước, cánh cửa trái tim cô dường như đã đóng chặt lại, nhưng đằng sau cánh cửa đó vẫn thiếu một mảnh nữa mà theo như cô nói: mảnh còn thiếu có tên là Phương.

Chẳng biết anh yêu cô từ bao giờ, nhưng từ ngày cô bé đến phòng tranh làm anh thấy cả căn phòng cứ ngày càng rực sáng, cô bé đem đến cho phòng tranh u ám của anh một thứ không khí thật khác với tiếng nói cười líu lo. Có lẽ khách mua tranh họ cũng cảm thấy thế, chuyện phòng tranh từ khi cô đến đã không còn thường trực trong tâm trí Minh nữa, thay vào đó có lẽ là Nhiên – cô bé lúc nào cũng hòa với nắng, đối với anh cô còn đẹp hơn nắng rất nhiều.

Liệu cô có cho anh một cơ hội?

5. Mỗi ngày trôi qua Nhiên càng thấy tim mình ấm áp hơn, cô cười nhiều hơn hòa với tiếng cười và cái giọng khàn khan của Minh. Cô nhận ra cô ngày càng dành nhiều thời gian và tiếng cười dành cho anh, nhiều đến mức cô có chút hoang mang. Phương ở trong cô đã đi đâu rồi? chẳng nhẽ thời gian thực sự có sức mạnh đến thế hay sao, nó đã đem cả bóng hình của Phương trong tim cô đi theo Phương ở nơi nào đó xa xôi lắm rồi sao?

Quay lại nhìn Minh đang ngồi bên nắng thả mình theo vũ điệu của gió và tiếng piano của Yiruma, bản Do You nhẹ nhàng dường như cũng đang chảy vào trong tim cô. Nhiên im lặng ngắm Minh. “Do I…?”

Những giấc mơ của cô về Phương không còn thường trực trong đêm nữa, thay vào đó là một ánh mắt ấm áp, một giọng nói trầm khàn. Cô nhìn ra phía ngã ba, chiếc lá đang rơi kia… gió sẽ đưa nó về hướng nào đây?

Đôi mắt của người đứng phía bên kia đường thoáng cau lại…

6. Anh làm sai chăng? Anh trở về đây nhưng ánh mắt của Nhiên dường như không còn dành cho anh nữa. Cái nhìn của cô với người con trai ấy đã nói lên tất cả. Tim Phương thắt lại, nó nhức nhối hơn cả nỗi nhớ chôn chặt trong tim anh hai năm qua. Hai năm – mọi thứ đều có thể xảy ra. Anh đã sai khi im lặng ra đi, anh quả thật đã sai khi không dừng bước để cho cô thấy được tình yêu của anh đối với cô, để nói cho cô biết mục đích chuyến đi của anh có lẽ cũng là vì cô. Anh chỉ nghĩ đơn giản là tương lai sẽ đẹp hơn rất nhiều khi anh thực hiện được một phần ước mơ của mình rồi anh sẽ trở về để làm tiếp phần còn lại – nó mang tên cô – Nhiên.

7. Phương đứng trước mặt cô, đang tồn tại và hiện hữu ngay trước mắt cô chứ không phải chiếc bóng nắng nào hết. Nhiên sững sờ ngồi phịch xuống đất. Minh vội vàng chạy đến đỡ cô lên, rối rít hỏi xem cô bị sao, có mệt không. Nhưng anh không nhận được tiếng trả lời của cô, thay vào đó người con trai đứng trước cửa phòng tranh đã nói lên tất cả.

Nhiên đi theo Phương như một điều tất yếu.

Minh nhìn theo hai cái bóng, mắt anh mờ đi nhưng tất cả những gì anh có thể làm là ở đây và chờ đợi.
 

8. Nắng ngày càng rực rỡ, Nhiên đang ngồi bên Phương, tưởng như chẳng có gì thay đổi so với những ngày đã cũ. Phương chợt thèm cảm giác được cô dựa đầu vào vai, khe khẽ hát theo một điệu nhạc nào đó bất chợt xuất hiện trong tâm trí. Những ngày xưa cũ, có lẽ đã quá xa rồi khi mà anh chắc chắn rằng cô đang nghĩ về một người con trai khác, người con trai đang chờ cô ở phòng tranh trước ngã ba ấy.

– Cuộc sống của em thế nào?

+ Anh thế nào?

Cả hai người cùng một lúc phá vỡ sự im lặng nặng nề, thay vào đó là cảm giác còn nặng nề hơn.

Sau đó tất cả đều là thứ gì đó xa xôi, gượng nghịu. Bầu không khí xa lạ ôm lấy cả hai, Phương kể cho cô nghe về chuyến đi, về những thứ anh thu được. Nhưng anh chẳng thế nói cho cô biết thứ mà anh đã đánh mất.

– Có lẽ anh phải về thôi, mọi người chắc cũng mong anh.

+ Bao giờ anh đi?

– Anh cũng chẳng biết nữa, nhưng có lẽ sớm thôi.

Phương đứng lên rồi chầm chậm bước ra phía cửa, đột nhiên tất cả dừng lại khi có người ôm anh từ phía sau, rất chặt. Anh nắm lấy, siết chặt tay Nhiên. Anh muốn nói cho cô biết anh yêu cô đến thế nào.

– Em quên nói với anh một điều, em yêu anh. Em đã rất yêu anh.

Lưng Phương không chỉ nóng mà giờ còn ướt nữa, những giọt nước mắt cuối cùng Nhiên dành cho anh sao? Đề từ giờ tất cả thực sự lùi về một thì mang tên “quá khứ”, để rồi tất cả những gì mang hình bóng của anh sẽ được cô chôn chặt vào tim, góc tim có tên Phương.

9. Nhiên đã nói, cuối cùng cô cũng đã nói cho Phương biết tình cảm của cô đã từng dành cho anh. Tim cô dường như đã được giải thoát, mảnh ghép mang tên Phương có lẽ đã hoàn chỉnh nhưng sẽ nằm im trong nơi nào đó để rồi thỉnh thoảng cô vẫn sẽ lục lại để nhớ về những ngày đã qua với một tình yêu đã cũ.

– Anh, em mua kem cho anh này

Với Minh, nắng đã trở về. Anh chạy nhanh ra phía cô bé đang cầm hai chiếc kem ốc quế, ôm lấy cô. Rất chặt! Tất cả những gì xưa cũ nãy hãy để cho gió cuốn đi…

© 2009, nicky. All rights reserved.

1 Comment

Leave a Reply

Your email address will not be published.