Khi anh nói cảm ơn em

thank-you-2

Khi anh nói cảm ơn em, bằng cách nào đó, em cảm thấy đau… Và khi anh nói lời xin lỗi, đầu môi em bỗng cảm thấy có vị đắng, có phải đây là hương vị cuộc sống không?…

Nếu như lần đó, em sẽ ko gặp anh, thì giờ này, chúng ta sẽ ra sao?

Gửi anh!

Mưa, mưa rơi ngoài thềm nhà… tâm trạng của em cũng vậy, mưa đang ướt ngập trái tim của em…

Giờ này anh đang làm gì?
…ở đâu?
Anh sẽ nghĩ về ai?
…Phải em không?

Em sẽ không trách nếu anh không chọn em đâu…
Em cũng sẽ không giận nếu như anh đang lừa dối em…

Em biết những lời anh nói ra, những lời hứa của anh cũng giống như số phận của con người, tan biến theo thời gian, anh và em cũng sẽ quên cả thôi. Những lời anh nói thật đẹp như cơn mơ vậy, nhưng mơ và thực lại khác nhau hoàn toàn. Hạt mưa sao quá dịu dàng, những chú chim xanh mướt đang hòa cùng giọt mưa thành một điệu tình ca buồn… Em hiểu rằng em đang mất anh, nhưng em cũng không thể nào níu kéo được. Em vẫn chưa có dịp để nói cho anh biết tình cảm của em. Em nhớ đã có lần anh hỏi em về những ước mơ của mình, uhm.. em đã suy nghĩ rất lâu, em đã ước mơ rằng sau này em muốn có thật nhiều tiền, đạt được đỉnh cao của sự nổi tiếng, em muốn trở thành một diễn viên, một ca sĩ hay một nghề gì đó có thể sống sung túc mà không lo đến đói nghèo… nhưng bây giờ, nếu anh hỏi em câu hỏi đó, em sẽ trả lời khác… Em sẽ nói, ước mơ của em là… được mãi bên cạnh anh. Vì như thế, em mới nhận ra rằng, “hạnh phúc mới là đích đến của cuộc sống, chứ không phải là vinh quang”
Khoảng cách giữa chúng ta ngày càng xa, nhưng không phải vì thế mà tình cảm sẽ phai nhạt…

Mưa…
Mưa của tình yêu…

Em có thể là 1 phần trái tim của anh không?
Em cố tránh mặt của anh, em cũng đã từng nói khi anh ra đi, em cũng sẽ không tiễn, em cư xử lạnh nhạt với anh. Nhưng em không chắc ngày anh ra đi, em sẽ không khóc…

Em đã tự hứa: Sẽ dấu nỗi đau, sẽ làm như chẳng hề hay biết, sẽ lặng im cho dù trong lòng muốn thét gọi tên anh. Phải chăng em vẫn còn e ngại để nói lên những tình cảm của mình? Em vẫn là một con bé nhút nhát, không thể đối diện với anh…

Anh Có nghe thấy không?
Anh có nghe thấy ngàn lời của em không?
Em biết anh sẽ không nghe thấy được bởi vì…
…ngàn lời muốn nói, em đều nói với chính mình…

Em muốn sau này, cho dù thành hạt bụi, thì ngàn lời nói của em sẽ hóa thân thành một cơn gió, vượt không gian, vượt thời gian, để có thể bay đến bên anh… Che chở anh, để cho nỗi đau không chạm được vào anh.

Em không thể quên được câu nói: “Đợi anh nhé, anh sẽ giữ liên lạc với em…” Em đã gật đầu, em giận bản thân mình vì hành động đó… đơn giản chỉ vì, em không thể đợi,
Cả 2 chúng ta đều không có sự lựa chọn.

Mỗi khi nhìn thấy mưa, em lại nghĩ đến một tình yêu đẹp, giống như một câu truyện cổ tích…
Câu chuyện về một nàng công chúa chờ chàng hoàng tử đến giải cứu. Em cũng hóa thân mình vào nàng công chúa đó, còn anh là chàng hoàng tử, chờ đợi… Một ngày anh sẽ đến bên em, giải cứu em khỏi mụ phù thủy… Nhưng rồi em bỗng nhận ra, cuộc sống thần tiên ấy đâu dành cho em. Em sẽ không thể là nàng công chúa, và anh cũng không phải là chàng hoàng tử, em sẽ không có ai giải cứu cả, em phải tự giải thoát cho mình.

Em không muốn sống một cuộc sống giả tạo, cứ giả vờ hiền dịu, đáng yêu… em là em, và anh cũng yêu tính cách thật sự của em. Anh luôn là người yêu của em, dù cho 1 ngày nào đó, anh sẽ yêu ai khác. Nhưng chắc chắn trái tim anh vẫn còn vị trí của em, cho dù đó là một người bạn.

Trong cuộc sống này, em không cần kim cương, em cần những thứ mềm và ấm, hay nói đúng hơn, em muốn được khóc trên vai anh khi chấp nhận những đau khổ của cuộc đời…

(.st)

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.