Em sắp 30 tuổi

30u4g79

Em có đọc được một câu như thế này: “Ba mươi là lúc chấp nhận những thay đổi mà cuộc đời dành cho ta, không kháng cự, chỉ uyển chuyển lợi dụng để những đổi thay cuộc đời biến thành động lực khiến ta đi tới”. Những người đàn bà khi đã 30 tuổi, họ sẽ từng trải, đằm thắm và rất mạnh mẽ.

Thiên Lam

Thậm chí người ta còn nói: “Đàn bà ba mươi tuổi sẽ dễ dàng vứt bỏ ái tình”.

Em sắp ba mươi tuổi rồi, nhanh thật anh nhỉ? Ngày nào em là một cô sinh viên mới ra trường: ngây thơ, nhiệt huyết và cháy bỏng những khát khao khẳng định mình.

Thủa ấy cuộc sống ồn ào bên ngoài là cả một bí mật mà em háo hức tìm hiểu và cống hiến, em khao khát khám phá đến độ: mỗi sáng sớm thức dậy em đều nghĩ đó là một ngày mới và em sẽ phải làm được cái gì đó cho ngày hôm ấy thật hạnh phúc.

Ngày ấy, em vẫn nghĩ tình yêu là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Em đơn giản tin rằng: mọi thứ tình cảm cho đi thì không nhất thiết phải có được cái gì?

Ngày em 22 tuổi, trời luôn trong xanh, mây như trắng hơn, nắng như vàng hơn và tình yêu ngọt, song sánh như ly mật ong thơm ngát.

Em đã thay đổi rất nhiều, nhưng chỉ thực sự nhận ra mình đã gần 30 tuổi khi bạn gái tư vấn về mỹ phẩm khéo léo nhắc: “Chị nên dùng kem dưỡng chống nhăn đuôi mắt đi”.

Ồ! Vậy là em đã sắp 30 tuổi rồi, hình như em dạo này ít soi gương hơn hẳn, em sợ phải nhìn thấy khoảng tối trong đôi vắt từng trong veo ngày xưa, em cũng nhận ra hình như em hay nhíu lại cặp chân mày hơn. Em nhìn thấy tuổi mình, cái im lìm của mình đến mức đôi khi em có cảm giác như mình chạm được vào cánh cửa ấy, cánh cửa của tuổi 30.

Em cứ tin rằng, độ tuổi ấy nó là một cái ngưỡng, để em bước qua ranh giới của cô thiếu nữ, trở thành một người đàn bà theo đúng nghĩa của nó, sẽ là từng trải hơn, sẽ đằm thắm và hiểu mình hơn.

Đôi lúc em tự hỏi: một em của tóc tém, quần jean-váy ren trắng xòe tung đâu rồi? Em bây giờ hàng ngày đóng hộp trong những bộ đồ công sở, tóc vén dịu dàng. Chẳng thể cười to hết cỡ khi gặp chuyện vui, càng tự thấy mình vô duyên nếu gặp chuyện bực mình mà khóc ầm ĩ.

Ngày xưa, chấm khô nước mắt là cười giòn tan, bây giờ mắt em không ướt nhưng trong lòng sự trống rỗng như bủa vây.

Em của tuổi 20 nóng nảy và cảm xúc, đi đâu cũng muốn trở thành tâm điểm của chú ý: không xinh đẹp nhưng bạo dạn, tươi tắn… Em của tuổi gần 30 lại nhút nhát đến bất ngờ, luôn thấy mình lạc lõng trong đám đông, chọn im lặng là cách để tiếp xúc mọi người, tự nhắc mình chữ “nhẫn” là cách mình tồn tại.

Em thủa còn “sợ mình hết tiền phải vay thì ngại” vui vẻ ào vào chọn chọn, tìm lựa ở những sạp quần áo giảm giá trên vỉa hè, vẫn thấy tự tin mình có mắt thẩm mĩ và đáng yêu trong mắt mọi người. Em của ngày hôm nay, mua sắm trong những shop hàng hiệu đắt tiền, dùng nước hoa theo tâm trạng… chỉ có điều nét tươi tắn chẳng còn làm sáng lên khuôn mặt.

Cái ngày em còn nghĩ “mình cứ sống theo lý trí của mình vì chỉ có một cuộc đời thôi” thì mỗi bước chân em đi đều nhẹ tênh, ít nhìn xung quanh hơn, quan tâm tới nhiều người, nhưng coi trọng cảm xúc của mình hơn. Em đã sống, yêu theo đúng bản năng của mình, có một chút “bất cần”, một chút liều lĩnh, và nhiều thật nhiều đam mê. Còn bây giờ, em tin “mỗi con người không chỉ sống cho riêng mình mà còn phải sống cho những người xung quanh mình nữa”, trước khi làm gì, em đã nghĩ nhiều hơn, đã tính toán nhiều hơn, đã… sợ nhiều hơn”.

Anh tin không? Đã lâu lắm em không mua hoa, chẳng còn mất mấy phút tự thưởng mình thư thái ngắm bình hoa vừa cắm để lấy hoa so sánh với nụ cười. Em của ngày hôm nay khi vào nhà sách, chẳng bao giờ lật tìm những tuyển tập thơ lãng mạn, em chỉ chọn Mạc Ngôn, hoặc những sách mà chỉ cần đọc tên thôi đã thấy cuộc sống thực, màu sắc hỗn độn và triết lý từng trải… em đã khác rất nhiều.

Em đã tìm ra được định nghĩa cho riêng mình về tình yêu, đơn giản đó chỉ là một dạng cảm xúc vì khi va vào tình yêu, lý trí thường bị lu mờ, tình trạng ấy kéo dài thành tâm trạng yêu mà thôi. Chỉ có tình thân máu thịt là thiêng liêng nhất, là không thể mất mát, là vĩnh cữu. Em thực sự không còn muốn chạy theo nữa thứ tình yêu lãng mạn nhưng hời hợt, đầy vô vọng và khổ đau, em chỉ tin cái gì đang hiện hữu, đang gần nhất, đang bên em.

Ngày em nhìn cuộc đời được phủ một màu phớt hồng xinh xắn em nuôi thật nhiều những khát vọng. Mong muốn được chinh phục và hy vọng những ước mơ lớn lao. Nhưng em bây giờ hiểu, cuộc sống và ước mơ không phải luôn có thể song hành, mà chúng lệch nhau, chúng khác biệt nhiều lắm, cuộc sống cần suy nghĩ thực, cần nhiều điều kiện khác mà tham vọng, ước mơ chỉ được xây từ tầng thượng, còn gốc của nó lại là cuộc sống và vì không tương đồng nên không vững chãi.

Em không dành nhiều thời gian để tụ tập bạn bè, tham gia những cuộc vui. Em đọc sách nhiều hơn, viết về những gì đã qua và đôi lúc là để nghĩ về anh… Em chọn cách nhìn nhận mọi vấn đề từ góc khuất trước rồi mới tới tính tích cực, hình như tới tuổi này em trở lên thận trọng và đa nghi quá đỗi. Chẳng là cô bé thẳng băng, không thích là phản ứng, thậm chí tranh cãi hùng hồn, chỉ để chứng minh cái “tôi” nhiệt huyết và trong sáng.

Đến cái tuổi gần 30 em hiểu hơn từ “vô cảm”. Trước xem một bộ phim thương mãi cho một cảnh đời bất hạnh nào đó, em bây giờ vẫn khóc khi xem phim nhưng khô nước mắt là nghĩ luôn “phim ấy mà, cảnh giả thôi”.

Em của thời gian “hừng hực tuổi trẻ” mơ trở thành một nhà từ thiện, xây nhà, nuôi nấng và cứu vớt những mảnh đời khốn khổ. Ngày hôm nay khi dừng lại đèn đỏ ở một ngã tư, em thấy 2 đứa trẻ ăn xin lao và đánh nhau chảy máu, nghĩ thầm trong lòng “cùng khổ, sao không đỡ đần nhau, muốn dừng xe tách chúng ra, nhưng…”, nhưng khi đèn xanh bật lên, cũng như bao người em lướt qua cơn thịnh nộ của 2 đứa trẻ, có cái gì đó thấy mình không còn là mình, rồi mỗi ngày đi qua ngã tư ấy tự nhiên thấy mình bất an.

Giống như bao người phụ nữ khác, em xây dựng cuộc sống thực cho mình: là hàng ngày đi chợ, nấu cơm, lo với cái lo giá cả tăng, thèm tiếng bi bô trẻ nhỏ trong nhà, nhắc người thân đừng tặng hoa ngày lễ vì giá hoa sẽ đắt lắm.

Em của ngày hôm nay không tin nhiều vào điều anh từng nói… Em nhìn đàn ông không qua lời người ta nói, mà qua việc người ta làm, địa vị người ta có, điều người ta làm được cho bản thân, cho gia đình của họ và thái độ của họ với những người phụ nữ xung quanh. Em không tin vào thứ tình yêu mà ngày em 20 tuổi em thấy nó vĩ đại. Em của một năm trước đây còn khóc vì hạnh phúc khi nhận được tin nhắn nhiều tính từ yêu thương của anh. Những tin nhắn như vậy bây giờ thỉnh thoảng có đến với em nhưng em biết gọi tên nó là những “mỹ từ”…

Ngày xưa, em thấy “anh chở em trên chiếc xe đạp cũ” là lãng mạn, là chân thành thế. Bây giờ em phân biệt được dễ dàng, đi xe máy nhanh hơn xe đạp, đi xe hơi chống bụi, mát rượi trong mùa hè, ấm trong mùa đông và chẳng ướt nếu trời mưa…

Em biết em khác lắm rồi, em sống với cái nhìn mới “trước tiên hãy bằng lòng với những gì đang có…” Em không đi tìm, không rung động, không đau khổ với những gì không thuộc về em, không thể là của em…

Em đã có thể bước qua ánh mắt anh mà tim thấy lặng thinh, khoảng trống dù lớn hơn, nhưng em cũng không ép buộc nó phải lấp đầy. Em sẽ là em với tuổi gần 30… em chờ tuổi đến để biến đổi chính mình.

© 2009 – 2011, nicky. All rights reserved.

6 comments

    • admin Post authorReply

      Không phải phụ nữ và chưa đến 30 tuổi thì khó hiểu là đúng rùi 😀

  1. lamnhi Reply

    “Em biết em khác lắm rồi, em sống với cái nhìn mới “trước tiên hãy bằng lòng với những gì đang có…” Em không đi tìm, không rung động, không đau khổ với những gì không thuộc về em, không thể là của em…” Phải em của ngày hôm nay k còn mơ mộng như thời còn 20 em k còn nhìn thấy những ảo tưởng em sẽ sống trong hiện tại và chỉ sống cho mình thôi.Đọc xong câu chuyện Nhi cũng thấy có mình trong đó vì Nhi cũng sắp 30 rồi còn gì

  2. admin Post authorReply

    Chúc mọi người sớm tìm được hạnh phúc riêng của mình và bằng lòng với hạnh phúc đang có 🙂

Leave a Reply

Your email address will not be published.