Khi bình minh hé rạng, hãy hôn người tình bên cạnh,
bởi vì nàng không hiểu những bộc bạch không lời.
Dẫu biết rằng nên tìm cho mình một lý do để ra đi, hoặc là nên trở dậy tự phục vụ một cốc cà phê với dáng điệu tự nhiên, ít nhất cũng không để lộ vẻ mặt tự nguyện và đắm đuối, nhưng tôi lại chẳng thể làm gì hết, ngoài việc lún sâu hơn nữa vào lớp nệm mềm mại của ghế sofa, ngây người bởi mùi thơm thoảng ra từ phòng tắm, nhìn chăm chăm lên chùm đèn trần hoa cúc, nơi có một con đom đóm bị ánh sáng thu hút, đang bay loạn xạ.
Con đom đóm đó bay liệng quanh chùm đèn, không nhanh không chậm, thỉnh thoảng lại va vào chao đèn. Tôi không biết mình đang nghĩ gì, chỉ ngây nguời nhìn con đom đóm và ngọn đèn.
Tôi buông mình trong sự thỏa mãn chán chường.
Ngọc Tây bước ra khỏi phòng tắm trong bộ đồ ngủ rộng thùng thình, nước từ mái tóc nhỏ từng giọt xuống nền. Tôi có thể nghe thấy âm thanh từ giọt nước rơi và mường tượng ra mùi hương siêu nhiên của nó. Ngọc Tây đứng như vậy trước mặt tôi, chân trần, mê hoặc lòng người, giống như yêu nữ trong rừng sâu. Tôi quên ngay con đom đóm, quên ngay chùm đèn, mắt hướng vào đôi chân trần của nàng.
Phát hiện chân nàng rất trắng, rất mịn.
Tôi lại thấy nôn nao xúc động, bất lực trước vẻ đẹp của nàng, nhưng vẫn cố nặn ra một nụ cười lãnh đạm bất cần. Tôi là đàn ông. Là đàn ông thì không nên căng thẳng. Tôi giả đò vô tình thay đổi tư thế của đôi chân, ngụ ý nói: Trần Hạ này không hề căng thẳng.
Cảm thấy nên nói điều gì đó.
“Anh không căng thẳng”
Tôi trấn tỉnh nói với Ngọc Tây, xong rồi lại muốn cắn phứt cái lưỡi của mình quẳng đi. Điều duy nhất tôi có thể làm là cầu cho Ngọc Tây không nghe thấy.
Nhưng Ngọc Tây đã nghe thấy, nàng nghe rất rõ, và tỏ ra thích thú. Nàng cười thật to, nàng bịt miệng cười khoái trá, phát ra những âm thanh lảnh lót hả hê.
Khi nàng cúi xuống, tôi nhìn thấy bầu vú trắng như tuyết của nàng qua lần áo ngủ mỏng manh.
Lúng túng, bối rối, tôi không thể hình dung ra bản mặt phừng phừng, đỏ ửng của gã đàn ông 28 tuổi. Lúc đó, tôi đã đỏ mặt.
Nhìn Ngọc Tây, cân nhắc cử động tiếp theo của mình, ôm hay hôn… Khi tôi còn chưa nghĩ ra nên làm thế nào thì Ngọc Tây không cười nữa, nàng vừa mở nhạc vừa giục tôi về.
“Anh về đi” Nàng nói, vẻ thản nhiên khiến tôi không thể nào tin rằng đây chính là nàng Ngọc Tây đã có một đêm nóng bỏng cùng tôi.
Tôi kinh ngạc, không nói gì. Ngây người nhìn nàng.
“Anh có thể đi được rồi.” Nàng nhắc lại lần nữa khi bỏ đĩa vào máy, giọng nhẹ nhàng, vừa phải, môi thoáng nụ cười. “Đi đi, La Phi đợi anh đấy.”
Nàng nói vậy rồi quay người, đi ra phía cửa.
Ngọc Tây tiễn tôi xuống lầu rồi quay trở vào, không nhìn thấy nàng trong bộ đồ ngủ rộng thùng, không ngửi thấy mùi sữa tắm thoang thoảng tỏa ra từ cơ thể nàng. Vừa bước ra khỏi tòa nhà, vẫn còn ngơ ngẫn đã gặp ngay cơn mưa thu đầu mùa.
Màn đêm se sắt, mưa giăng giăng.
Bên cạnh là ngọn đèn đường yếu ớt, dải ánh sáng vàng vọt sóng sánh chạy dài xa xa.
Tôi không hiểu tại sao ánh đèn đường lại vàng vọt như vậy, trên đường phố không người, càng thêm ảm đạm não nề. Ngẫm nghĩ lại, thấy bản thân mình có bao nhiêu điều không hiểu. Ví dụ tôi không hiểu Ngọc Tây, người đàn bà có nụ cười vừa lảnh lót vừa u sầu luôn bận rộn chỉ để có nửa giờ thư giãn.
Tự dưng thấy buồn, nhìn chiếc lá rơi. Chiếc lá bay trên không, lúc sang phải lúc sang trái, ung dung thoải mái, nhưng không tránh được cái kết cục rơi xuống đất. Nàng Ngọc Tây trong mắt tôi giống như chiếc lá đỏ bay trong gió, rực rỡ bắt mắt, mê hoặc xui khiến người ta chạm tay vào. Nhưng cũng có những lúc thấy nàng cô đơn hút thuốc một mình, bất giác muốn vuốt ve, muốn hôn vào đôi mắt mơ màng, u uẩn, đầy xao động đó.
Khi Ngọc Tây cười, đôi môi nàng như 2 cánh hoa tuyết đỏ thắm đang múa, không cần tô son cũng quyến rũ. Hồi học đại học, được ngắm nhìn nàng Ngọc Tây cười là một niềm hạnh phúc vô bờ.
Lại có hạt mưa rơi trên mí mắt. Trước mắt thấy xuất hiện một hình tròn, chớp mắt, hình tròn đó biến thành hai. Hai hình tròn lay động làm nhòe tầm nhìn của tôi. Tôi cảm thấy màn đêm trở nên nhập nhòa hư ảo.
Khi một chiếc taxi màu vàng lướt qua, lại nghĩ tới sự mê cuồng theo đuổi Ngọc Tây sáu năm trước, nghĩ tới lời thổ lộ với nàng dưới ánh mặt trời, nhớ mang máng lời cự tuyệt của nàng, “Em thích độc thân”.
Năm xưa Ngọc Tây đã thẳng thừng khước từ tôi, với lý do nàng thích độc thân. Tôi không dám nói tôi thực lòng yêu nàng, yêu hết mình. Bởi vì một năm sau tôi đã vô tư chung sống với La Phi.
Tháng trước, chúng ta đã ấn định thời gian hôn lễ; đó là vào tháng Ba tới.
Tháng Ba là mùa xuân. Tôi và La Phi đã quen nhau vào mùa xuân. La Phi nói nàng thích mùa xuân.
“Em thích mùa xuân, không nóng không lạnh.” Nàng nói, “Rất ấm áp”.
La Phi là một người đàn bà nhàn nhạt, nhìn nhận mọi thứ một cách nhàn nhạt, đối xử với tôi một cách nhàn nhạt. Hôn lễ của tôi với La Phi diễn ra vào mùa xuân, không nóng không lạnh. Mùa xuân rất có ý nghĩa với nàng. Tôi không biết vì lẽ gì. Tôi không dám nói tôi đã hiểu tình cảm của La Phi dành cho tôi là thích hay là yêu. Nàng chỉ bộc lộ một chút hứng thú khi tôi cầu hôn nàng tháng trước. Vậy thì mùa xuân tới. Em thích mùa xuân.
Tôi không ngờ gặp lại người đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây tại một thành phố nhỏ cách Trùng Khánh không xa. La Phi giới thiệu Ngọc Tây với tôi với tư cách là đồng nghiệp, đúng vào buổi chiều chúng tôi đính hôn; hôm đó, Ngọc Tây mặc một bộ quần yếm màu phấn hồng.
Nàng Ngọc Tây xinh đẹp đang đứng trước mặt tôi có nụ cười nhạt đầy ẩn ý, quyến rũ và bí hiểm. Nàng cất tiếng “Hi” chào tôi với giọng nhẹ nhàng, vui vẻ và nàng đã thành công trong việc buộc tôi lộ ra cái bí mật mà tôi cố che giấu suốt sáu năm.
Tôi lúng túng, đành nhìn sang La Phi, lúc đó nàng đang cầm cái điều khiển liên tục thay đổi kênh truyền hình.
Tối qua nhận được điện thoại của Ngọc Tây, bằng một giọng nói đầy ẩn ý và quyến rũ, nàng cho tôi biết nàng đang cần tôi. Tôi cảm thấy có vẻ La Phi đang dùng Ngọc Tây để thử thách tôi, vậy là trong khoảng hai, ba phút đầu, tôi đã nói với nàng một cách lịch sự, khách khí trên điện thoại. Buổi chiều, tôi kể hết với La phi chuyện hồi đại học tôi theo đuổi Ngọc Tây. Trong suốt quá trình tôi thổ lộ mọi chuyện không chút giấu giếm, La Phi vẫn cắm cúi vào cái máy vi tính, đầu không ngoảnh lại, chỉ thỉnh thoảng ừ hữ một tiếng.
Tôi cảm thấy tình yêu thất bại, rồi tôi sẽ mắc kẹt trong cái biển cạn không một chút rung động của La Phi. Tôi không chịu nổi cuộc sống với người đàn bà mà tôi không biết nàng có yêu tôi hay không. Tôi hỏi, em không sợ anh đi quá giới hạn hay sao.
“Anh sẽ không như vậy đâu” La Phi nói với giọng thản nhiên, chắc chắn, sau đó nàng đứng dậy đi lấy nước uống. Tôi đứng bên nàng, nhìn sự di chuyển nhẹ nhàng, duyên dáng của nàng, tôi đưa ra một quyết định mà trước đó tôi không hề nghĩ tới. Tôi sẽ đi gặp Ngọc Tây.
Tôi nghĩ, có lẽ tôi đã hiểu hàm ý câu nói của Ngọc Tây – Em thích độc thân, có nghĩa là em cần anh.
Làm tình suốt ngày đêm, để mặc tôi ở phòng khách đợi nàng tắm hai tiếng đồng hồ, sau đó trong bộ đồ ngủ tiễn tôi ra cửa.
Tôi đi trên đường phố, bối rối, bẽ bàng. Thầm nghĩ, lòng tôi đang mong muốn điều gì, phải chăng là nối lại tình xưa với người đẹp Trùng Khánh Ngọc Tây?
Dường như tôi đã có đáp án phủ định, khi đứng trước khu chung cư của một người đàn bà khác.
Tòa nhà rất cao, trong mưa, trong đêm tối, ngửa mặt lên, tôi không sao nhìn thấy nóc của nó.
Cảm thấy mình thật thảm hại.
Những ánh điện đủ màu từ tòa nhà hắt ra, le lói. Tôi hình dung, dưới mỗi ngọn đèn đều có một người mê mải nhìn ra thế giới này từ những góc độ khác nhau, chờ đợi xem người đi đến trước mặt mình là ai.
Tôi ngẩng lên nhìn ánh điện xanh nhạt hắt ra từ tầng mười hai, trong thời khắc đó tôi đã đưa ra quyết định.
Tôi biết dưới ngọn đèn đó có một người đàn bà đang dùng những cách thức bình dị nhất để giữ gìn mái ấm tương lai của mình, lặng lẽ chờ tôi trở về. La Phi nhất định đang đợi tôi, không chịu đi ngủ. Tôi có thể hình dung thấy nàng vừa uống cà phê vừa ngáp.
Một phút trước khi bước vào tòa nhà, tôi liếc nhìn ô cửa sổ đó, cảm thấy mến yêu sự ấm áp của nó.
“Anh đã về!”
“Ừ.”
Sau đó tôi dõi theo La Phi đang đi lấy nước nóng cho tôi, cảm thấy nên suy nghĩ một chút xem thế nào gọi là áy náy.
Nằm trên ghế sofa, tôi nhìn từng đĩa thức ăn lần lượt bày lên bàn, bốc hơi nghi ngút. So với mùi sữa tắm của Ngọc Tây, tôi thích bất kỳ một món ăn bình thường nào ở đây hơn. Cảm thấy trong lòng rất bình yên, một sự bình yên chưa từng có.
Tôi khẽ mỉm cười, không ngờ bị La Phi phát hiện.
“Anh đang cười phải không?”
“Không. Nhưng… liệu em có dùng người đàn bà khác để thử tình yêu của anh không?”
“…”
La Phi nhìn tôi, không nói. Lát sau buông một tiếng gọn lỏn. “Không.”
“Vì sao?”
“Vì em tin anh.”
Nàng nói, hững hờ, không biểu cảm.
Nhưng tôi lại rất phấn khích, tôi bật dậy, gọi điện cho tất cả những người quen, dù thân hay sơ: Tháng Ba tới tôi sẽ kết hôn.
Lúc đó là hai giờ đêm.
La Phi mỉm cười, mắng tôi dở hơi.
Đột nhiên cảm thấy một sự cảm động rất bình dị.
© 2010, nicky. All rights reserved.