Ngày mai tôi sẽ yêu em,hôm nay tôi còn chưa biết em là ai
[Marc Lévy]
Căn phòng mùa đông sẽ lạnh lẽo và u tối . Vuông cửa sổ sẽ không khép chặt . Những tia nắng chớm của ngày sẽ len nhẹ theo gió đến bên chiếc rèm nhung rồi mỏng manh tan đi, bởi nỗi cô đơn dày dạn quá .
Anh luôn nghĩ về nàng trong mường tượng hình ảnh của một người con gái mảnh mai .Đẹp và buồn. Nàng sẽ luôn ở đó,đợi anh đến mở choàng cánh cửa . Anh sẽ kéo lên tấm rèm nhung .Nắng và gió sẽ ùa vào căn phòng .Anh sẽ nắm lấy đôi bàn tay lạnh của nàng . Tình yêu sẽ chớm nở, hiền lành như hơi ấm …
Ngày mai ,anh sẽ yêu nàng ,bởi hôm nay anh còn chưa biết nàng là ai
anh vẫn chưa tìm thấy …
*
Nàng không thích sự lạnh lẽo mà bóng tối ụp đổ xuống nàng như một xô nước lạnh. Nàng lần lượt đi đến từng góc nhỏ của phòng đọc sách và tắt lần lượt từng ngọn đèn ,thay vì 1 lần hạ cầu giao tổng. Nàng cần phải có thời gian để làm quen với bóng tối. Nàng biết rằng nỗi sợ hãi vẫn sẽ đến . Nàng vẫn sẽ phải đón nhận nó , nhưng theo một cách hiền lành hơn .
Thư viện lúc này đã chứa đầy bóng tối. Nàng khóa lại căn phòng yên tĩnh. Nàng băng nhanh qua dãy hành lang lạnh . Nàng đi xuống chiếc cầu thang gỗ . Nàng chật vật xoay xở một mình trong nhà để xe để lấy chiếc xe nhỏ màu trắng , vốn đã trở nên rất nặng nề ,sau một ngày làm việc.
Anh ở đó ,đề nghị được giúp đỡ nàng dắt chiếc xe ra khỏi hàng . Khoảnh khắc bàn tay phải lạnh lẽo của anh vô tình chạm vào bàn tay trái nhỏ bé, gầy guộc cuả nàng . Khoảnh khắc ánh mắt anh như nhòa tan ,chết lặng đi trong đáy mắt mênh mông của nàng . Trái tim nàng bỗng bừng lên hơi ấm .
Nàng gật đầu nhẹ thay lời cám ơn với anh rồi dắt xe ra cổng . Những nghĩ ngợi miên man ùa tràn đến bên,vây bọc lấy nàng . Con đường từ nhà xe đến cổng mọi khi vốn rất dài bỗng dưng thu mình ngắn lại .
*
Bàn tay nàng lạnh quá . Cái buốt lạnh thân quen,bởi anh tìm thấy chính sự lạnh giá của bàn tay mình trong ấy . Một khắc chạm vào nhau ,để sáng bừng lên trong ánh mắt .
Anh chắc rằng nàng sẽ đợi anh ở sau cánh cửa màu sắt sơn xanh kia ,nếu như nàng đã nhận ra anh
…như là anh đã nhận ra nàng.
*
Alight phố Mã Mây là quán café duy nhất mà nàng biết ,bởi đã có 1 quãng thời gian nàng làm thêm ở nơi đây . Sự lãng mạn của Alight thuộc về tầng 1 . Sự ấm cúng bạn bè nằm ở tầng 2 . Nàng chọn một góc bàn tầng 3 trên gác mái, nhỏ bé và luôn luôn yên tĩnh. Nàng lơ đãng nhìn vào vẻ đẹp thân quen của những viên sỏi trắng đàng sau bể nước thủy tinh trong veo ,nàng yêu thích 4 ngọn đèn ở góc phòng lúc nào cũng ánh lên gam màu ấm nóng , rồi cả những bức tranh về phố cổ , về con người Hà Nội được lồng trong khung gỗ trầm mặc rồi treo lên bức tường nâu theo một nghệ thuật sắp đặt tinh tế ,thanh nhã ,gợi nhắc sự trầm tư cũ xưa …
*
Anh chỉ nhìn nàng . Một cái nhìn lặng yên . Trong đôi mắt anh phản chiếu hình ảnh của một mái tóc dài dịu dàng buông rủ xuống đôi bờ vai mảnh khảnh , những đường nét hiền hòa trên giương mặt. Là nàng – người con gái mà bấy lâu nay anh anh vẫn tin rằng “ngày mai” mình sẽ gặp gỡ để rồi yêu .
Tại sao anh cũng hay đến Alight ,nhưng mãi đến tận hôm nay anh mới tìm thấy nàng ?
Vì anh chưa từng biết đến góc nhỏ trên tầng 3 này .
Tại sao anh rất hay ghé qua thư viện trả và mượn sách mỗi buổi cuối tuần , nhưng anh chưa từng gặp nàng trong trí nhớ ?
Vì ca làm việc của nàng là chiều muộn .
Tại sao anh phải có trải qua một thời gian dài đằng đẵng hoài nghi trái tim mình, không thể rung động bất kì ai ?
Vì tình yêu thực sự luôn có thử thách của riêng nó . Anh cần phải vượt qua những hoài nghi kia để nhận được phần thưởng vô giá là nàng .
Tại sao anh và nàng có thể hiểu nhau trong im lặng ,tại sao anh cảm thấy gắn bó với nàng đến mức đem lòng yêu thương ngay từ phút giây đầu ?
Vì có những người sinh ra là để thuộc về nhau .
Tại sao có những tình yêu hoang đường đến khó tin như vậy ?
Vì tình yêu luôn đến với những ai còn tin vào nó .
Trong đầu anh treo lơ lửng vô biên những câu hỏi đáp ,về anh, về nàng , về tình cờ, về số phận .
*
Có một đốm sáng nhỏ đang dịu dàng lan tỏa trong ánh mắt của người con trai đang ngồi đối diện nàng . Nàng cảm thấy mình được vây bọc trong sự ấm áp của cái nhìn êm dịu ấy .
Cũng như bao đôi tình nhân khác những ngày đầu gặp gỡ, họ trao đổi với nhau về sở thích ,về âm nhạc ,về cuộc sống và cả những cái nhìn im lặng . Những thanh âm trong trẻo cất lên từ hai tâm hồn đồng điệu ngân nga, ngân nga …
*
Anh cúi xuống buộc lại sợi dây giày màu trắng bị tuột cho nàng .
Nàng mỉm cười hiền hòa nói với anh rằng ngày xưa khi xem một bộ phim , nàng đã từng có ý nghĩ rằng sẽ phải lòng ngay chàng trai đầu tiên buộc dây giày bị tuột lại cho nàng .
Anh cũng thú nhận với nàng câu chuyện của ngày xưa, rằng anh rất thích đọc sách ,đến nỗi mà anh nghĩ sau này mình sẽ đem lòng yêu ngay 1 cô thủ thư nào đó ở thư viện mất thôi .
“Em có còn giữ ý định sẽ phải lòng kẻ nào buộc lại dây giày cho em chứ?” , anh hỏi
“Còn anh ,bây giờ anh có còn thích đọc sách như ngày xưa nữa không?”, nàng đáp
“Có. Anh đã tìm thấy 1 cô thủ thư trong giấc mơ của mình rồi” ,một lần nữa,anh nắm lấy tay nàng
“Cũng có một người mới vừa buộc lại dây giày cho em xong anh ạ”,nàng cười dịu,để yên tay mình ấm áp trong tay anh …
Những câu chuyện tưởng chừng như vừa mới khép vào lại được mở ra bất tận .
Và như thế, họ yêu nhau – như những người không ngừng tìm kiếm nhau đã có một ngày mai gặp gỡ .
© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.
đó là 1 câu chuyện mà kết thúc bằng 1 ty , cũng là 1 trong những số it truyện mà Nicky post lên k kết thúc bằng 1 nỗi buồn