Nhưng…có ai biết tầm quan trọng của nó?
Anh luôn ở bên em, khi vui và khi buồn
Nhưng…em có biết rằng em rất cần anh?
————————-
Phải chăng, anh là Mi và em là Mắt.
Mắt luôn hướng tới những thứ xa xăm và huyền ảo.
Nó không biết rằng…
Có 1 thứ đẹp hơn, quan trọng hơn, ở ngay gần nó
Đó là Mi.
Em luôn theo đuổi 1 hình bóng trong mơ
luôn kiếm tìm 1 người quá cao tầm tay với.
Để rồi bây giờ…
Em nhận ra rằng…anh quan trọng
hơn bất cứ ai trên thế giới này.
Em nhớ anh, nhiều lắm
——————————————————————–
Tôi kéo tấm rèm che cửa sổ, làn gió nhẹ nhàng, dìu dịu, hất bay những lọn tóc nâu đen xõa xuống khuôn mặt trái xoan xinh đẹp. Gió phả vào mặt, lành lạnh, mát mát,mang theo hương thơm của hoa cỏ mùa xuân. Đẹp, êm đềm và dịu dàng!
Qua khung cửa sổ nhỏ hình tròn, tôi nhìn thấy bầu trời bao la rộng lớn, 1 bức tranh thiên nhiên hiền hòa. Những đám mây chậm chạp trôi, bồng bềnh, xốp xốp.mịn màng và êm ái, tựa như vòng tay ôm chặt của anh. Màu của bầu trời, màu của dải mây…
Giống! Anh nhỉ?
Xanh và vàng, đan xen nhưng không hòa lẫn.
Anh và em, bên nhau nhưng không là của nhau.
————————————————–
Bao lâu rồi anh, bao lâu em và anh chưa đến nơi đây? Em nhớ, lần đầu tiên chúng ta ngước nhìn bầu trời này, cũng là lần đầu tiên em và anh gặp nhau. Như 1 giấc mơ, anh đến bên em, nhẹ nhàng cầm tay và dẫn em tiến lên phía trước.
Anh vén đám mây che lấp bầu trời trong lành, anh vén mái tóc dài che khuất đôi mắt long lanh. Anh giúp em nhìn thấy tương lai, giúp cô bé con ngốc nghếch tìm thấy niềm vui trong nỗi buồn của mình.
Và kể từ đó, anh luôn bên em, thầm lặng đến nỗi em ngộ nhận rằng đó là điều dĩ nhiên. Em quen với cuộc sống có anh, quen với tình yêu bao la của anh, quen với những gì anh dành tặng em.
—————
– Un Bi này! Có 1 người mà từ lần đầu tiên gặp mặt anh đã cảm thấy rất lạ, không giống với bất kì thứ tình cảm nào trước đây. Trong trẻo như tia nắng ban mai, dịu dàng như cánh đồng huệ trắng, ấm áp như ngọn lửa vàng. Có lẽ…anh đã yêu thật rồi. Người đó là tất cả đối với anh. Em…có biết người đó là ai không?
– Ai vậy anh? Anh làm em tò mò quá!
– Em biết người đó mà.
————-
Em không biết, anh à! Em không hề biết.
Tại sao anh không nói người đó là em?
Tại sao anh không nói anh yêu em?
Nếu anh nói, có lẽ em và anh…tất cả mọi chuyện…đã khác. Vì trong sâu thẳm trái tim, em cũng đã yêu anh. Yêu 1 chiều hoàng hôn rực rỡ, yêu 1 đồi trà mênh mông, yêu 1 cơn mưa ấm áp.
Nhưng…anh không bao giờ nói
anh yêu em!
Em nghĩ rằng anh chỉ coi em như em gái, em chôn vùi tình yêu của mình. Để nó lắng xuống, rồi vô tình bỏ quên nó. Em đánh mất tình yêu dành cho anh,nhanh chóng thay nó bằng tình bạn. Bền vững và chặt chẽ. Em ước khi tình yêu chuyển thành tình bạn, nó sẽ đẹp hơn bất cứ thứ tình cảm gì. Đúng, phải không anh?
Vì thế, ta bên nhau
nhưng không thuộc về nhau.
Em và anh, thân hơn cả anh em ruột, nhưng bao giờ cũng chỉ dừng lại ở đó, không tiến thêm. Em lại tiếp tục vô tư tận hưởng tình yêu của anh, vô tư chúc anh hạnh phúc bên “người đó”, vô tư nghĩ rằng tất cả những gì anh làm cho em đều vì anh coi em là em gái.
Em quá ngốc…thật sự quá ngốc.
Rồi, em yêu Yunho, yêu 1 người khác anh, yêu thật lòng, yêu chân thành, yêu đến cháy con tim. Em sẵn sàng làm tất cả vì anh ấy, cũng như anh sẵn sàng làm tất cả vì em.
Nhưng….anh ấy cao, cao lắm, rất cao. Quá cao với tầm tay của em. Quá cao với những gì em có thể có được. Anh ấy…không yêu em. Em đã khóc rất nhiều. Đau khổ, thật sự, anh à. Dù vậy, em không bỏ cuộc, vì anh đã từng nói:
Yêu 1 người không cần có lý do,
không cần được đáp trả,
chỉ cần yêu và nhìn người đó hạnh phúc.
Em không hiểu, không hề hiểu. Đó là những lời từ đáy lòng anh, nói với em. Là em…chứ không phải về ai khác. Thế mà…em nghĩ rằng đó là những lời an ủi, động viên em tiếp tục…yêu Yunho.
Em ngu ngốc.
Em dại khờ.
Em là kẻ đáng ghét
nhất thế gian này.
Em cứ mải đuổi theo hình bóng 1 người xa vời. Em chạy, chạy, chạy, chạy mãi, với cánh tay đuổi theo người ấy. Nhưng tất cả những gì em đạt được là 1 khoảng cách xa vời, 1 khoảng cách mãi mãi không thể rút ngắn được.
Em chỉ còn biết đứng đó, nhìn theo chiếc bóng xa dần, xa dần. Anh ấy không hề quay lưng nhìn lại phía sau, và em cũng vậy, chưa bao giờ, chưa từng. Thế nên, em chẳng thế nào biết rằng, anh cũng đang đuổi theo em. Lúc nào cũng rất gần,lúc nào cũng bên cạnh, nhưng chưa lúc nào chạm đến được. Như là 1 vật mình tưởng đã nắm chắc trong tay rồi bỗng dưng nhận ra là mình chưa bao giờ có được nó.
Đau khổ…phải không anh?
Anh từng nói, đôi mắt em rất đẹp, long lanh như những vì sao, huyền ảo tựa bầu trời đêm, nhưng lại là 1 đôi mắt buồn, yêu ớt và dễ bị đánh gục. Anh nói anh sẽ bảo vệ nó.
Anh từng nói, nụ cười của em giống như thiên thần, rực rỡ và rạng ngời, tỏa ánh sáng lên mọi vật xung quanh. Anh nói anh muốn nhìn thấy anh cười.
Đôi mắt em luôn đẹp nhất khi nhìn Yunho,
Anh làm mọi thứ để em gặp được anh ấy.
Nụ cười của em luôn rạng rỡ nhất khi nhìn Yunho,
Anh gắng hết sức giúp em gần anh ấy hơn.
Anh đạp xe 3 tiếng để mua cho em 1 chiếc vé xem biểu diễn của Yunho. Em hờn dỗi trách anh ngốc nghếch, đem chiếc vé mua từ trước ra trêu trọc anh.
Anh mua cho em 1 bó hoa tặng Yunho. Em nói hoa xấu.
Em nhớ Yunho, anh đóng giả anh ấy chọc em cười. Em nói anh vô duyên.
Anh mua 1 CD của Yunho tặng em nhân dịp Giáng Sinh. Em nói CD đó toàn bài cũ.
Anh vẽ 1 bức tranh đầy màu sắc của tình yêu và hạnh phúc. Em nói anh mơ mộng và ảo tưởng quá đáng.
Làm tất cả những việc này…
trong lòng có đau không anh?
Bị em đối xử như vậy…
anh có bao giờ hối hận?
Anh à, tại sao? Tại sao anh không giận em? Tại sao vẫn cứ lo lắng cho em? Tại sao cứ yêu thương em vô điều kiện? Tại sao hả anh?
Tại sao…rời xa em?
1 chiều đông em không gặp anh, 1 chiều đông em không nhìn thấy nụ cười của anh, 1 chiều đông không được anh chăm xóc, 1 chiều đông mưa bão mang anh ra khỏi đời em.
—————————————
Tiếng điện thoại đổ chuông liên hồi, từng tiếng kêu dồn dập, gấp gáp. Xen lẫn với tiếng gió gào thét, tiếng mưa mạnh mẽ quất xuống lòng đường, tiếng sấm sét rền vang trên bầu trời, không khí ngột ngạt đến không thở được. 1 linh cảm chẳng lành, 1 dự báo cho tương lai, 1 nỗi sợ bao trùm lên cảnh vật. Em nhấc máy và bầu trời vụt tối đen.
Sụp đổ…1 hạnh phúc tan nát.
Nhận thức…đã muộn màng.
Tình cảm…ra đi mãi mãi.
Đánh mất…không khí và niềm tin.
Vụt tắt…ánh sáng.
Em…mất anh.
Em chạy đi trong cơn mưa, gào thét trong tuyệt vọng. Em đau đớn và sợ hãi. Không bao giờ, em tuyệt đối không bao giờ tin vào chuyện đang sảy ra trước mắt mình.
Anh nằm đó, thanh thản và bình yên, như lần đầu tiên đến bên em, anh mỉm cười.
Tại sao anh lại cười?
Anh là kẻ nói dối, anh không giữ lời hứa. Anh nói sẽ luôn ở bên em, sẽ bảo vệ đôi mắt và nụ cười của em. Sẽ mãi mãi, luôn luôn, không bao giờ xa cách. Vậy…anh đang ở đâu?
Anh đừng cười!
Em sợ lắm! Em sợ rằng khi anh cười thì có nghĩa là anh đã chấp nhận rời xa em. Em sợ rằng sẽ không bao giờ được nhìn thấy anh nữa. Sợ khoảng cách giữa 2 chúng ta. Sợ chấp nhận rằng anh anh đã ra đi mãi mãi.
Không! Em không tin.
Làm sao có thể như vậy được. Anh luôn làm theo ý em, luôn luôn là thế. Sáng mai anh sẽ gọi điện cho em, nói rằng đây chỉ là 1 trò đùa do anh bày ra. Nói rằng anh sẽ mãi mãi ở bên em, mãi mãi nắm tay và dẫn em tiến lên phía trước.
Em sẽ cười với anh. Em sẽ không khóc đâu.
Không thể khóc, không muốn khóc, không dám khóc.
Em yêu anh. Yêu bằng cả trái tim này.
Em yêu anh. Yêu bằng tất cả những gì em có.
Em yêu anh. Yêu hơn chính bản thân mình.
1 tình yêu tưởng như đã bị chôn vùi nay sống lại trong em. 1 tình cảm mà em đã cố phủ nhận nay được chứng minh rõ ràng. Không phải tình bạn. Em nhận thức được tình yêu này vẫn luôn tồn tại, em hiểu là em chỉ đánh rơi chứ không hề đánh mất. Anh là tất cả, là mọi thứ của em.
Lẽ nào lại thế. Anh ơi!
Câu trả lời anh cần, em đã có!
Em yêu anh! Hãy quay lại đi!
Trở về bên em, anh ơi
———————————————-
Nhắm mắt, để chìm sâu vào giấc ngủ. Nhắm mắt, để quên hết những chuyện đã qua. Nhắm mắt, để cảm nhận hơi ấm từ mẩu giấy ghi vẻn vẹn 3 chữ viết tay quen thuộc: “Anh yêu em”. Nhắm mắt, để không khóc. Nhắm mắt, để lại cười.
Mùa xuân rồi, anh ơi! 1 mùa xuân không có anh!
Không được đọc những tin nhắn yêu thương.
Không được ôm chặt trong tay.
Không được hôn nhẹ lên trán.
Không được nghe tiếng nói, thấy nụ cười.
Không thể tận hưởng những điều tốt đẹp nhất từ 1 người luôn bên em.
Không bao giờ có thể nói với anh: Em yêu anh!
———————————
Mắt luôn hướng tới những thứ xa xăm và huyền ảo.
Nhưng bây giờ nó hiểu rằng…
Có 1 thứ đẹp hơn, quan trọng hơn, ở ngay gần nó.
Đó là Mi.
Mãi mãi yêu thương, quan tâm, chăm sóc và hạnh phúc khi bên Mi.
Em luôn theo đuổi 1 hình bóng trong mơ
luôn kiếm tìm 1 người quá cao tầm tay với.
Đến khi em nhận ra…
Anh quan trọng hơn tất cả mọi thứ
…thì đã quá muộn.
Chúng ta không thể bên nhau được nữa.
Nhưng…
Tình yêu này là vĩnh cửu.
Em sẽ giữ nó cho đến cuối cuộc đời mình.
Em yêu anh, Changmin.
(Trích nguồn từ DAN)
© 2009, nicky. All rights reserved.