Mình thích cậu!

474343485358f51d639
Chúng mình đã quen nhau bao lâu rồi Chun nhỉ? Mình mười tám và cậu cũng mười tám.

Lần đầu tiên chúng mình gặp nhau là khi nào, cậu còn nhớ không?
Đó là lúc mẹ dẫn mình sang nhà cậu chơi khi nhà mình mới chuyển đến cạnh nhà cậu. Mình mới năm tuổi và cậu cũng vậy. Khi ấy, mình thấy cậu lạ ghê. Cậu cứ nép phía sau lưng mẹ cậu khi mẹ mình muốn bọn mình làm quen với nhau. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu, mình đã nghĩ: “Cậu ấy là con trai mà sao môi cậu ấy đỏ thế?”

Lần đầu tiên mình làm cậu giận, cậu khóc là khi nào nhớ không Chun?
Đó hai tuần sau khi bọn mình gặp nhau. Mình bốc vụng một cọng rau trên bàn và cậu đã chạy đi mách mẹ mình. Kết quả là mình cấu sứt mũi cậu, cậu khóc ầm lên và… cậu giận, nghỉ chơi với mình những … một ngày, cho đến khi mình chịu nói lời xin lỗi.

Lần đầu tiên cậu chọc tức mình là khi nào, cậu biết không?
Đó là khi bọn mình cùng vào lớp một, cậu chê mình tóc ngắn giống y như con trai. Kết quả mình đã nghỉ chơi với cậu đúng một tuần, cho đến khi cậu tìm mình để xin lỗi. Mình hết giận không phải vì lời xin lỗi của cậu đâu nhé! Mà vì cậu đã nói dù tóc mình dài hay ngắn, dù mình giống con trai, bọn mình vẫn là bạn thân nhất của nhau. Thế là mình hết giận.

Lần đầu tiên cậu mang lại cho mình cảm giác bất an là khi nào, cậu chắc chẳng bao giờ biết.
Đó là vào học kỳ một của năm lớp mười. Khi cậu nói với mình hình như cậu mến cô bạn Ariel mất rồi. Cái cô bạn dịu dàng, có dáng người nhỏ nhắn, có mái tóc dài đen nhánh, đôi mắt tròn trong sáng ấy. Cậu nói với mình trong ánh mắt mơ màng, đâu có nhận ra sự lo lắng đong đầy trong mắt mình. Mình rất sợ. Khi cậu có bạn gái, cậu có còn thời gian cho mình nữa không? Đêm hôm ấy, mình trằn trọc mãi mới ngủ được. Ngày hôm sau, cậu không cùng mình đến trường như mọi hôm mà đi từ sớm để qua nhà đón Ariel. Một mình mình đến lớp, cũng con đường ấy mà sao thấy như dài ra. Ngày hôm sau nữa, cậu bỏ không đến tập bóng cùng mình vì còn bận đưa Ariel đi siêu thị. Hôm ấy, mình chơi như một đứa dở người ấy. Chủ nhật, thay vì đi xem phim hài cùng mình như đã hẹn, cậu lại đi xem cô bạn ấy tập múa.
Mình giận cậu nhiều hơn hay buồn nhiều hơn, đến tận lúc này, mình cũng không tìm được câu trả lời. Chỉ là cảm giác bất an, lo sợ. Mình sợ mình sẽ mất người bạn thân là cậu vào tay Ariel.
Thế mà, chỉ sau một tuần, cậu sang tìm mình với vẻ mặt buồn xo. Cậu nói cậu và Ariel chia tay rồi. Cô ấy nói hai người không hợp nhau. Lúc ấy mình đã dùng những lời nào để an ủi cậu, mình cũng không nhớ nữa. Vì thực ra lúc ấy trong lòng mình rất vui. Xin lỗi cậu nhé, Chun!

Lần đầu tiên mình biết nhớ một người là như thế nào cũng là vì cậu, Chun ạ!
Đó là tết năm lớp mười một, khi cậu quen với Angela. Cái cô bạn sắc sảo, có thân hình mảnh mai, có mái tóc ngang vai và khuôn mặt đẹp như búp bê ấy. Mình còn nhớ như in hôm mồng hai tết năm ấy. Lúc cậu nói với mình là hình như cậu thích Angela mất rồi, tết của mình đã hết dù là nhà mình còn chưa kịp hoá vàng. Thay vì đi chơi tết cùng mình, cậu lại xin phép bố mẹ cùng gia đình cô bạn ấy về quê chơi. Cậu đi những ba ngày, chả thèm gọi điện cho mình, hay thậm chí là gửi một tin nhắn. Cậu chẳng bao giờ biết mình đã vui đến thế nào khi cậu trở về vào ngày mồng 5 và nói rằng cậu nhận ra cậu không thích Angela nhiều như cậu nghĩ.

Cũng vì cậu mà mình đã trải qua cảm giác ghen tuông lần đầu tiên.
Đó là ngày hôm qua. Khi mình rủ cậu đi siêu thị. Mình đã thử chiếc quần jeans và cái áo phông mà cậu chọn cho mình. Thay vì nhìn mình và cho mình lời khuyên có nên mua hay không, ánh mắt của cậu lại chạy lạc tới chỗ một cô gái xinh xắn trong chiếc đầm ngắn và bó sát thân người. Mình đã ghen với cô gái ấy ghê gớm. Dù cậu chưa từng nói với mình rằng cậu thích cô ấy. Lúc ấy, mình tức đến nỗi đã không kiềm chế được, búng tai cậu một cái thật mạnh đến nỗi nó đỏ cả lên và mình bỏ về trước.
Xin lỗi cậu nhé, Chun! Hình như… hình như… mình không muốn làm bạn thân của cậu nữa. Có lẽ… mình đã thích cậu mất rồi, từ hôm qua, hay từ bao giờ mình cũng không rõ nữa, nhưng mình mới chỉ nhận ra điều đó từ hôm qua.

Mình chợt nhận ra một điều: cậu luôn bị thu hút bởi những cô gái dịu dàng, gợi cảm, tóc dài, cười duyên và mặc váy. Chúng ta dù đã ở cạnh nhau từng ấy năm, mình vẫn mãi chỉ là một người bạn thân của cậu vì mình tóc ngắn, nghịch ngợm, chỉ thích sự khoẻ khoắn của quần jeans, áo phông, lại càng không ưa guốc cao gót.

Nhưng vì cậu, từ ngày mai, mình sẽ thay đổi. Chỉ cần cậu đừng nhìn những cô gái khác, mà hãy nhìn mình một lần nhé, Chun!

Tuần rồi, Ella sao thế nhỉ? Có chuyện gì xảy ra cho cậu ấy vậy?

Đầu tiên, cậu ấy búng tai mình đến đỏ rát ở trước mặt bao nhiêu là người lạ chỉ vì… mình nhìn một cô gái. Nhìn một cô gái thôi mà cũng làm cậu ấy cáu đến thế sao? Mình mới là người vừa đau, vừa thẹn. Mình đã không giận thì thôi. Hà cớ gì cậu ấy đùng đùng bỏ về, mặc cho mình đuổi theo cũng chẳng chịu nói rõ ràng. Hay là… hay là… cậu ấy ghen? … Không đâu. Mình mới chỉ nhìn thôi mà, trước đây, khi mình quen với các cô gái khác như là… như là ai mình cũng chả nhớ tên nữa. Lúc ấy, Ella biết mà cậu ấy cũng có ghen đâu. Lạ thật!

Hôm sau, khi mình sang rủ cậu ấy đi học. Cứ tưởng cậu ấy vẫn còn giận chứ, ai ngờ cậu ấy cứ nhẹ nhàng như không, thậm chí là nhẹ nhàng hết mức. Trời ạ! Mình cứ có cảm giác đi bên cạnh mình là một cô gái xa lạ nào đó. Ella, bạn thân của mình là người sôi nổi, hoạt bát, tự nhiên, đâu có nhỏ nhẹ như vậy. Tự nhiên, nói chuyện với cậu ấy, cứ ngại ngại, khách sáo thế nào ấy. Ella, mình chẳng thích thế đâu. Nhưng mình không dám nói với cậu suy nghĩ của mình. Nhỡ cậu lại giận, cậu không thèm chuyện trò với mình luôn quá.

Trưa hôm ấy, mình rủ cậu ấy xuống căng tin như mọi khi. Tự nhiên thấy thiếu thiếu cái gì đó. Nghĩ mãi mới nhớ ra. Mọi hôm, Ella ăn uống tự nhiên lắm, vừa ăn vừa trò chuyện với mình, chẳng kiêng dè như mấy cô bạn cùng lớp khác. Thế mà, trước mắt mình, cậu ấy đang xúc từng thìa cơm nhỏ, từ tốn cho vào miệng, nhai nuốt nhỏ nhẹ. Cậu ấy không chuyện trò gì cả, lại còn bảo mình đang ăn đừng nói chuyện nữa chứ. Mình chả dám nói với cậu ấy, mình thích cậu ấy tự nhiên như mọi khi hơn. Mình đã quen với cái việc lấy giấy ăn cho cậu ấy khi cậu ấy bị dính bẩn lên mặt trong khi ăn. Có một lần, mình còn dùng tay để gạt hạt cơm dính trên mặt cậu ấy nữa. Ôi chao, sao mà mình nhớ cái cảm giác được chạm vào làn da của cậu ấy thế. Giá mà lúc ấy, Ella lại bị dính cơm lên mặt thì mình…

Nào đã hết chuyện đâu. Chiều hôm qua, mình rủ cậu ấy tới sân tập bóng như mọi khi. Ai ngờ cậu ấy nói, cậu ấy sẽ không tập bóng cùng mình nữa. Cậu ấy sợ cháy nắng và vã mồ hôi. Cậu ấy nói sẽ chuyển sang lớp dạy cắm hoa. Tự nhiên không có cậu ấy trên sân, mình chả có hứng tập nữa. Mình bị làm sao thế nhỉ? Ella nữa, cậu ấy bị làm sao thế nhỉ?

Mình chả dám nói với cậu ấy những chuyện này. Nhỡ cậu ấy lại giận, nghỉ chơi với mình thì sao? Mình nhớ Ella quá! Mình nhớ Ella trước kia quá! Không nhịn nổi, mình đem chuyện đó tâm sự với Jiro – thằng bạn cùng lớp, cũng khá thân với cả mình lẫn Ella. Ai ngờ, thằng khốn ấy đã chả an an ủi mình thì chớ, lại còn hùng hồn tuyên bố, cứ cái đà này, khi nào Ella mặc váy và đi guốc cao gót, hắn sẽ chính thức theo đuổi cô ấy. Lúc đó, không hiểu sao, mình muốn đấm vào cái bản mặt toe toét đáng ghét ấy thế cơ chứ? Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, mình cười vào mặt hắn. Cứ mơ đi Jiro, Ella không bao giờ mặc váy đâu. Cậu ấy nói nó quá vướng víu và rườm rà. Cậu ấy lại cực kỳ ghét mang guốc cao gót. Mình là bạn thân của cậu ấy nên mình chắc chắn thế.

Vì Chun, mình đã cố để thay đổi. Nhưng hình như nó chả có tác dụng gì. Tại sao thế hả Chun?

Mình đã tập cách nói nhẹ, cười duyên. Thế mà bên cạnh mình, cậu ấy trở nên trầm hẳn đi. Hình như cậu ấy không còn thích nói chuyện với mình nữa. Mình đã làm gì cho cậu ấy giận sao? Hay là bên cạnh mình, cậu ấy còn bận gửi hồn ở tận chốn nào khác?

Mình đã ăn uống từ tốn, chậm rãi trước mặt cậu ấy. Thế mà cậu ấy thậm chí còn tỏ ra không vui. Tại sao nhỉ?

Mình nói mình không tập bóng nữa, mình chuyển sang lớp cắm hoa. Mình đã mong là cậu ấy giữ mình ở lại tập cùng cậu ấy. Nhưng không. Có lẽ không có mình trên sân tập, cậu ấy sẽ càng thoải mái đón nhận những ánh mắt ngưỡng mộ và sự săn đón của các cô bạn khác.

À, dạo này, mình phát hiện ra Jiro nhìn mình với ánh mắt rất lạ. Nhưng khi mình nhìn lại cậu ấy, cậu ấy lại vội tránh ánh mắt của mình. Cậu ấy sao thế nhỉ?

Ngày mai, sinh nhật Chun. Mình sẽ cố thêm một lần nữa. Mình sẽ làm cho Chun bất ngờ, mình sẽ làm cho cậu ấy phải nhìn mình. Cứ chờ đi Chun!

 

Đây là lễ sinh nhật tồi tệ nhất từ trước tới nay của mình, mặc dù bạn bè đều đến đông đủ và mình nhận được rất nhiều quà. Tuy nhiên, đến giờ mình cũng chả buồn bóc bất cứ gói quà nào. Bất cứ món quà nào cũng chẳng thể làm mình vui lên được vì… mình đã mất Ella rồi. Mình đã mất cậu ấy trước khi kịp nhận ra mình thích cậu ấy. Cậu ấy đã nhận lời làm bạn gái Jiro ngay trước mặt mình.

Mình đúng là một thằng ngốc!

Mình đã hết hy vọng thật rồi. Mình không thể thu hút sự chú ý của Chun tối qua, ngay cả khi mình mất cả buổi chiều để trang điểm, đã gò mình suốt cả buổi tối trong chiếc đầm bó màu hồng gợi cảm, hở ngực và cực ngắn. Biết vậy, mình đã chẳng năn nỉ gãy lưỡi và làm osin không công cho Selina suốt cả tuần qua, chỉ để đổi lại cho việc được mượn nó một buổi tối, lại còn mất cả đĩa nhạc mà mình thích nhất – quà tặng của Chun trong dịp sinh nhật lần thứ 15 của mình – cho Hebe để đổi lại việc được xỏ chân vào đôi guốc cao bẩy phân của cậu ấy.

Mình đúng là một con ngốc!

Thay vì đến sớm nhất để giúp Chun chuẩn bị cho buổi lễ như mọi năm, mình cố tình làm người tới sau cùng để buộc cậu ấy phải chú ý tới mình. Đổi lại, mình làm trò hề cho cậu ấy và tất cả bạn bè khi vấp ngã ngay trước cửa vì không quen với guốc cao gót. May mà có Jiro kịp đỡ mình. Nếu không, mình chắc đã bị dập mũi rồi. Chun lúc ấy, đã chả an ủi mình thì chớ, còn nhìn mình với ánh mắt giận dữ. Có lẽ cậu ấy giận vì người bạn thân như mình làm cậu ấy mất mặt. Có lẽ thế.

Lúc nhạc nổi lên, mình đã hy vọng biết bao được trở thành bạn nhảy của Chun. Cậu ấy đang tiến tới gần mình và lúc đó, tim mình nhẩy tưng tưng trong lồng ngực. Nhưng… Jiro đã tới trước. Ánh mắt cậu ấy quá chân thành và mình không thể từ chối, mình không thể làm mất mặt cậu ấy sau khi cậu ấy vừa mới cứu nguy cho mình khỏi một cú ngã nhào thảm hại. Cũng lúc đó, mình mới phát hiện ra, Chun tiến đến phía mình là để mời Sa khiêu vũ. Cậu ấy nói oang oang rằng cậu ấy đã cầu nguyện bạn nhảy của cậu ấy trong lần sinh nhật thứ 18 là Sa từ rất lâu rồi. Liệu cậu ấy có biết chỉ với câu nói đó thôi, cậu ấy đã làm trái tim mình tê buốt. Mình đã gần như ngạt thở. Và mình thậm chí phải dựa vào Jiro để khỏi ngã lăn ra.

Khi bản nhạc kết thúc, mình đã định bỏ về. Mình chẳng còn lý do gì để nán lại đó. Nhưng đúng vào lúc ấy, điều mình không bao giờ chờ đợi đã xảy ra.
Jiro nâng bàn tay mình lên và hôn dịu dàng. Mình shock. Có nằm mơ mình cũng không ngờ chuyện này lại xảy ra. Mình vẫn nghĩ cậu ấy thích Hebe cơ. Mặt mình nóng lên khi mọi người, trong đó có Chun vây quanh chúng mình. Có lẽ nhiều người trong bọn họ cũng shock như mình.

“Làm bạn gái mình nhé, Ella!” Cậu ấy đề nghị với ánh mắt chân thành và giọng nói run run vì hồi hộp. Lưỡi mình cứng cả lại. Mình phải trả lời thế nào? Giá mà đây là lời đề nghị của Chun thì mình chắc chắn sẽ nhận lời mà chẳng mất đến một giây suy nghĩ. Nhưng đây là Jiro, bạn của cả mình lẫn Chun. Mình chẳng biết làm gì ngoài việc dùng ánh mắt cầu cứu Chun. Thế mà lại một lần nữa, cậu ấy làm mình đau, đau vô cùng. Vũ khí của cậu ấy là ánh mắt sắc lạnh. Bàn tay cậu ấy vẫn nắm lấy bàn tay Sa.

“Nhận lời đi, Ella!” Bạn bè bắt đầu hô vang, vun vào cho mình và Jiro. Mình không nỡ làm Jiro thất vọng. Tối nay, cậu ấy quá tốt với mình.

“Không nói xem như cậu đồng ý!” Jiro chơi ăn gian và… bất ngờ cậu ấy cúi xuống hôn lên má mình. Bạn bè vỗ tay hoan hô ầm ĩ và nói gì đó nhưng trong mắt mình chỉ có hình ảnh Chun đang kéo tay Sa lên gác. Mình giật tay khỏi tay Jiro và bỏ chạy về nhà trước khi oà khóc.

Thế là đã rõ. Chun không bao giờ dành cho mình một tình cảm nào khác hơn ngoài tình bạn. Nhưng… mình tự hứa sẽ không dành nhiều thời gian cho việc than khóc. Vì mình đã thực sự cố gắng, đã thậm chí thử thay đổi bản thân vì cậu ấy. Nhưng mình nhận ra một điều, thật sự rất khổ sở khi không được là chính mình. Hơn nữa, nếu vì thế mà Chun thích mình thì ngừơi mà cậu ấy thích cũng không hẳn là Ella Chen.

Từ mai, mình sẽ lại là mình, cho dù Chun còn muốn làm bạn với mình nữa hay không.

 

Từ sau bữa tiệc sinh nhật tệ hại của mình, mình thậm chí còn không thể tiếp tục làm bạn thân với Ella được nữa. Jiro luôn kè kè cạnh cậu ấy. Mình ghét cậu ta ghê gớm. Nhưng cũng tại mình. Mình đã ngu ngốc biết mấy. Mình đã không nhận ra mình may mắn đến thế nào khi đã luôn có Ella bên cạnh. Điều an ủi duy nhất, Ella đã trở lại là Ella Chen như xưa, hoạt bát, vui vẻ với quần jeans, áo phông. Mình vui vì cậu ấy đã trở lại sân bóng. Dù nụ cười toả nắng của cậu ấy không còn dành cho mình nữa, dù mình chỉ nhìn thấy cậu ấy từ xa nhưng chỉ tiếng cười của cậu ấy thôi cũng đủ làm mình ấm lòng.

Ella, cậu vui chứ?! Mình thì nhớ cậu ghê gớm! Rất nhớ cậu! Mình nghĩ, mình đang bị trừng phạt cho sự ngốc nghếch của mình.

Mình đã quyết định nói rõ ràng với Jiro rằng mình và cậu ấy chỉ có thể là bạn. Mình không thể tự dối lòng. Nói ra được, nhẹ cả người. Jiro không buồn nhiều như mình lo lắng. Cậu ấy nói, cậu ấy chỉ buồn chút chút thôi. Jiro thật dễ thương, nhưng… cậu ấy không phải là Chun.

Lại nói đến Chun. Không biết chuyện gì đã xảy ra sau khi cậu ấy kéo theo Sa lên gác nhỉ? Chỉ thấy dạo này cậu ấy có vẻ buồn. Nhưng mình không dám hỏi. Sau tất cả mọi chuyện, mình thấy ngại ngại thế nào ấy, không thể trở lại tự nhiên với cậu ấy như trước.

Thế là năm học cuối cấp đã kết thúc. Thời gian qua, chỉ mải tập trung cho thi cử. Mình chả có nhiều thời gian để đau buồn vì Ella. Sau buổi lễ tốt nghiệp ngày mai, bọn mình lại phải đương đầu với kỳ thi vào đại học. Không biết Ella có còn nhớ lời hứa cùng thi vào Học viện nghệ thuật hay không? Mình sẽ cố gắng hết sức để thi đậu.

Ella, bọn mình sẽ gặp nhau ở đó nhé! Có rất nhiều điều mình muốn nói với cậu.

Hôm nay là một ngày trọng đại trong cuộc đời mình. Mình – Ella Chen – đang có mặt ở đây – Học viện nghệ thuật – với tư cách một sinh viên. Và còn…

Quang cảnh náo nhiệt, mới lạ của học viện làm mình choáng ngợp. Nó thật khác với ngôi trường cấp ba nhỏ bé của mình. Mình lang thang thăm thú khắp nơi, từ giảng đường, thư viện, khu ký túc, cho tới căng tin. Một ý nghĩ chợt loé lên: “Chun có thi vào đây không nhỉ? Lâu rồi, không gặp, cũng không liên lạc với cậu ấy. Ước gì được gặp cậu ấy ở đây!”

“Ella! Ella Chen!”

Chẳng lẽ “cầu được ước thấy”? Là giọng của Chun. Mình không thể nhầm lẫn được.

Chun đang ở dưới sân trường, chỉ cách mình một tầng lầu. Làm thế nào mà cậu ấy trông thấy mình? Điều đó chẳng quan trọng trong lúc này. Cậu ấy hối hả chạy lên cầu thang với hai bậc một. Mình không đủ kiên nhẫn để chờ cho đến khi cậu ấy lên tới nơi. Mình quyết định chạy xuống với cậu ấy. Khi chỉ còn mấy bậc cầu thang nữa là bọn mình có thể chạm vào nhau ở khúc quanh – nơi Chun dừng lại chờ mình – thì bất ngờ mình bước hụt. Cơ thể mình theo quán tính đổ nhào xuống. Mình nhắm chặt mắt lại, chờ đợi sự va chạm dữ dội. Nhưng… không. Sự tiếp xúc quá êm ái. Hình như mình đang lơ lửng với đôi chân buông thõng không chạm đất. Trước khi mở mắt ra, mình nhận thấy mùi nước hoa quen thuộc mà Chun thường xức kể từ khi mình tặng cho cậu ấy vào dịp sinh nhật lần thứ mười bẩy. Không còn nghi ngờ gì nữa. Vòng tay cậu ấy đang siết chặt quanh eo mình.

Hai khuôn mặt đỏ bừng gần như áp sát. Bốn con mắt nhìn nhau ngượng nghịu… cho đến khi

“Thả mình xuống!” Mình thì thầm yêu cầu trong khi nhận ra bọn mình đang thu hút sự chú ý của những người xung quanh.

“À… ừ” Cậu ấy ấp úng đáp lại trước khi nhẹ nhàng buông mình ra.

“Chạy nhé!” Cậu ấy đề nghị với sự phấn khích trong ánh mắt và túm lấy bàn tay mình, nắm chặt. Hai đứa mình chạy một mạch xuống sân và tiếp tục chạy. Mình chỉ biết chạy theo cậu ấy, không cần biết cậu ấy định đưa mình đi đâu. Chạy là cách tốt nhất để cả hai đứa thoát khỏi tình huống khó xử trước sự soi mói của mọi người ở đó và cũng không cần nghĩ xem phải nói gì với nhau. Bọn mình chỉ dừng lại khi Chun dừng lại. Mình nhận ra chiếc xe đạp của cậu ấy.

“Đi nhé!” Cậu ấy đề nghị và buông tay mình ra. Rồi không chờ mình trả lời, cậu ấy đặt tay lên ghi đông, ngồi lên yên xe, gạt chân chống, rồi quay lại, mỉm cười với mình. Nắng reo vui trong đôi mắt cậu ấy. Mình cười đáp lại và tới ngồi ở phía sau.

… Những vòng bánh xe quay đều… chậm rãi… chậm rãi. Chun và mình cùng nhau bỏ lại phía sau thành phố ồn ã, hối hả lúc tan tầm, bỏ lại cả buổi chiều mùa hạ với sắc nắng nhạt dần, bỏ hết những nỗi buồn. Mình không biết Chun định đưa mình đi đâu và mình cũng không biết tại sao lại đồng ý đi cùng cậu ấy. Mình không quan tâm. Quang cảnh xung quanh thế nào với mình cũng không quan trọng. Trong tâm trí mình tràn ngập những suy nghĩ về cậu ấy, ánh mắt mình dán vào tấm lưng rộng của cậu ấy. Chưa bao giờ Chun đèo mình thế này. Hai đứa chỉ toàn đạp xe thong dong ngang nhau. Mình và cậu ấy luôn luôn đi cùng, về cùng nhưng mình chưa bao giờ có cơ hội quan sát cậu ấy từ phía sau gần đến thế. Má mình nóng lên khi trong mình nảy sinh ước muốn ngả vào lưng cậu ấy. Không biết Chun có biết điều đó hay không khi cậu ấy lặng lẽ đưa một tay về phía sau, tìm cánh tay mình và ép nó vòng qua eo cậu ấy. Ngượng nghịu… hai bàn tay mình gặp nhau ở trước bụng Chun.

… Chiều xuống, gió nổi lên. Lưng Chun rất ấm.

Thế là mong ước được đèo Ella của mình đã trở thành hiện thực. Cô ấy chắc không hề biết rằng mình đã mong được thế này suốt mấy năm cấp ba mà chưa một lần có cơ hội.

Mình sẽ đưa Ella tới thảo nguyên. Ở đó, mình sẽ chia sẻ với cô ấy những bí mật của mình – những điều mà có lẽ Ella không bao giờ biết nếu mình không nói ra. Ở trên đó, bốn mùa đều lộng gió. Gió sẽ giúp đánh bạt nỗi buồn và sự thất vọng nếu như mình và cô ấy không thể…

Ella chưa bao giờ biết rằng cô bạn đầu tiên mà mình quen năm lớp mười thu hút sự chú ý của mình chỉ vì cô ấy có khuôn mặt bầu bĩnh, dễ thương giống Ella. Lý do thật sự làm cô bạn ấy chia tay với mình là các chủ đề của hai đứa trong khi trò chuyện không biết tại sao cuối cùng đều hướng tới Ella.

Còn cô bạn mình quen hồi tết năm lớp mười một chỉ là một kế hoạch để kiểm tra nhận định của Selina và Hebe rằng Ella thích mình. Lần ấy, Selina và Hebe được một phen tẽn tò, còn mình cũng chẳng vui vẻ gì.

Ella có tin không nhỉ, nếu mình nói với cô ấy rằng mình hướng ánh mắt tới cô gái trong siêu thị, mà trong đầu chỉ mải tưởng tượng xem Ella sẽ ra sao trong trang phục của cô gái đó – chiếc đầm gợi cảm mà mình chắc chắn không hề nằm trong danh sách lựa chọn của cô ấy.

Ella cũng không biết rằng Jiro là thằng bạn duy nhất mình muốn đấm vào mặt khi hắn nói sẽ theo đuổi Ella nếu cô ấy mặc váy mà đi guốc cao. Mình đã hy vọng cô ấy đừng làm thế, cho dù vì bữa tiệc mừng sinh nhật của mình.

Ella không biết rằng cô ấy luôn là người mình trông mong nhất trong ngày sinh nhật. Ella không biết rằng mình đã suýt nữa lao tới, ôm chầm lấy cô ấy sau tất cả sự mong ngóng của mình, khi cô ấy cuối cùng cũng xuất hiện trong bữa tiệc. Nhưng mình không thể nhúc nhích, mình bị choáng ngợp trước vẻ lộng lẫy của cô ấy tối hôm đó. Ella không biết rằng mình đã tức đến nghẹn cả cổ khi Jiro ôm cô ấy trong vòng tay, ngay trước cửa nhà mình, cho dù là cậu ta chỉ muốn đỡ Ella khi cô ấy suýt ngã. Mình còn chưa bao giờ dám ôm cô ấy, thế mà hắn…

Ella không biết rằng người duy nhất mình muốn khiêu vũ cùng tối hôm đó là cô ấy và cô ấy đã làm mình ghen đến mức xịt khói khi cô ấy nhận lời khiêu vũ cùng Jiro, lại còn dựa sát vào hắn ta nữa. Tất cả những gì mình nói về Sa chỉ xuất phát từ sự ghen tuông. Mình ghen với cánh tay quấn quanh eo Ella của Jiro, mình ghen với bờ vai cậu ta – nơi Ella tựa vào, mình ghen với bàn tay của cậu ta được nắm lấy bàn tay Ella, mình ghen với đôi chân cậu ta đang cùng sóng bước với đôi chân Ella lướt đi theo điệu nhạc,… Mình ghen với toàn bộ con người Jiro.

Ella không biết rằng sau khi Jiro đề nghị cô ấy trở thành bạn gái và ngang nhiên hôn lên má cô ấy, con quỷ của sự bực dọc, ghen tuông trong mình chắc chắn sẽ thoát ra để nhẩy vào, bóp cổ hắn ta. Mình không thể tiếp tục kìm nén nó nếu như mình không ngay lập tức rời khỏi đó. Lúc ấy, mình thậm chí cũng chẳng nhận ra việc mình vẫn còn đang nắm tay Sa. Kết quả là mình làm Sa shock khi phũ phàng hẩy cô ấy ra xa và sập mạnh cánh cửa phòng mình trước mặt cô ấy mà không một lời giải thích.

Mình có quá đáng không khi mình chỉ muốn Ella để tóc ngắn, ăn mặc đơn giản, không trang điểm, để hạn chế việc những người con trai khác, ngoài mình, nhìn ngắm và có ý định tán tỉnh cô ấy. Mình không cần cô ấy phải nhỏ nhẹ như những cô gái khác. Hãy cứ ồn ào nhé Ella! Để dù không nhìn thấy cậu, mình vẫn an lòng với việc chắc chắn về sự hiện diện của cậu quanh mình. Hãy ăn uống thật thoải mái, tự nhiên nhé Ella! Để ngón tay mình có cớ chạm vào làn da của cậu khi giúp cậu nhặt hạt cơm dính trên mặt hoặc chí ít cũng có cơ hội đưa giấy ăn cho cậu, để rồi lại được ngắm nhìn đôi má cậu ửng hồng lên vì thẹn.

Còn nhiều, nhiều lắm những điều cậu chưa biết, Ella ạ! Và đây là phần quan trọng nhất, mình nhất định phải cho cậu biết, ngay hôm nay

 

Mình thích cậu!
Mình thích Ella Chen!
Mình thích tất cả những gì thuộc về cậu.
Mình thích cậu như chính bản thân cậu.

Thay đổi để thích ứng với người mà bạn yêu, có nên không? Dù sao, khi làm vậy, bạn cũng đang tạo cho tình yêu của mình một cơ hội.
Nhưng chỉ khi bạn được yêu bởi chính con người thật của bạn thì bạn mới thực là người may mắn trong tình yêu.

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.