Mỗi lần đi lướt qua căn nhà màu xanh lá sau cánh cổng màu úa ấy, hắn đều nhìn vào trong. Đúng hơn là nhìn vào ô cửa sổ ở tầng trên.
Rất nhiều lần hắn muốn đẩy cánh cổng đó ra và bước lên thềm đá phía sau đó…
Rất nhiều lần hắn muốn gọi cái tên ấy…
rất nhiều lần hắn muốn thấy cái bóng dáng nhỏ bé ấy thấp thoáng sau cánh cửa gỗ…
Nhưng rồi hắn lại đạp xe lướt qua cánh cổng đó… rồi xa dần, xa dần… để bao tiếc nuối ứ đọng trong lòng cứ lớn dần, lớn dần…
o0o
Mỗi lần ngồi trong phòng nhìn xuống, nhỏ đều thấy cái dáng người lom khom ngồi trên chiếc xe giàn màu đen. hắn mặc chiếc áo gió hiệu Zany và đội 1 cái mũ xụp cả mặt. Hắn cứ đứng đó, cạnh cánh cổng và nhìn vào nhà hồi lâu rồi bỏ đi.
Rất nhiều lần nhỏ thấy hắn nhìn vào….
Rất nhiều lần nhỏ thấy cái áo gió ấy…
Rất nhiều lần nhỏ thấy chiếc xe giàn màu đen ấy…
Rất nhiều lần và rất nhiều lần…
Hoài nghi cứ thế dâng lên… Nhỏ rời khỏi bàn và lao xuống nhà… Lần nào hắn cũng biến mất trước khi nhỏ kịp đẩy cửa nhìn ra… Và rồi tiếc nuối ứ đọng trong lòng cứ lớn dần, lớn dần lên… Thành ra yêu thương lúc nào không hay…
o0o
Con trai cứ thế, cứ âm thầm theo dõi từng thay đổi, từng cử chỉ của Con gái. Con trai cứ nhớ, cứ mong, cứ thương, cứ chờ, cứ đợi… và rồi cứ hy vọng trong nỗi buồn…
Can đảm… Tự tin… Mạnh mẽ… Thẳng thắng… Rõ ràng… Con trai có thừa… Nhưng hy vọng làm Con trai đau…
Con trai từng bày tỏ… Vì Con trai đơn phương nhưng không thầm lặng… Dõng dạc “Không”… Tim đau thắt… Mặt lạnh căm… Cằm tê tái… Cổ họng nghẹn đắng không thốt thành lời… Cảm xúc dâng trào… Nhưng nước mắt nam nhi không thể rơi trước mặt người con gái mà mình yêu… Vụt chạy và biến mất… Trong khi con-nhỏ-tàn-nhẫn-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy đang giải nốt bài tập toán với 1 sự mảy may không hay biết…
o0o
…”Không!”… Quá thẳng thắng… Thẳng thắng đến nỗi làm đau tim người ta…. Quá mau chóng… Mau đến nỗi ai cũng ngỡ ngàng… Ừ thì không. Không là không! “Không” ko thể thành “Có” được… Vậy đấy!
…”Không!” Ừ vì Con gái đã có ai kia rồi… Ai kia chính là anh chàng Gió mỗi ngày đều “tạm trú tạm vắng” 5 phút trước cổng nhà… Ai biết đâu 1 ngày kia Gió đến… Gió cho tim ai ngẩn ngơ… Gió làm lòng ai thổn thức… Gió còn xáo trộn những tâm tư… Rồi 1 cái gì đó lưu luyến… 1 cảm xúc bất chợt… Ừm, và rồi yêu thương dành cho Gió.
o0o
1 phát hiện của Con trai… Con trai bik mình ko phải là Gió. Con trai là con trai… mà Gió là Gió… Nếu ko thì ai tê đã yêu rồi…
Con trai biết… người Con gái mến ko phải là Con trai… mà là Gió… 1 anh chàng Gió vô danh… Thế rồi tim đau… Lòng thổn thức… Nhói lên những cơn rùng mình lạnh buốt… Gió là 1 ai đó… ko phải Con trai…
Bầu trời…… Thế giới….. Trái tim… Niềm yêu thương….. Sụp đổ và vỡ tan…
o0o
1 ngày kia, Gió tan biến… Cuộc sống của Con gái giờ đây thiếu vắng Gió… Con gái tự hỏi… Tại sao?… Lòng băn khoăn… Lo lắng… Buồn phiền… Con gái cứ nhớ, cứ mong, cứ thưong, cứ chờ, cứ đợi và rồi cứ hy vọng trong nỗi buồn… Gió đã đi thật rồi sao?… Gió đã trở về nơi mà Gió đến?… Và rồi… Nước mắt Con gái rơi…
o0o
Rồi 1 ngày lặng gió….
Gió lại đến… Vẫn chiếc mũ hôm nào lụp xụp… Vẫn chiếc áo ngày nào bạc màu… Vẫn chiếc xe ấy, mạnh mẽ 1 màu đen….
Chợt Con gái phát hiện.
Gió chính là Con trai!!!!!!!!!!!!!!!!
© 2009, nicky. All rights reserved.