Ngoại tình – Lê Ái Nghi

demo

Xin lỗi anh em đang ngoại tình…

Em không phải người đàn bà hư đốn, cũng không tham lam, ích kỷ nhưng sao không thể kìm nén được những nhịp tim rung động không dành cho anh. Em đi bên anh mà lòng lại nghĩ về người khác. Nằm bên cạnh anh mà em lại hình dung ra đó là anh ấy. Những giấc mơ của em không còn dành cho anh nữa mà cho anh ấy – người xưa của em.

Hôn nhân là sự thật trần trụi nhất của tình yêu. Trước khi quyết định lấy anh, em đã chuẩn bị cho mình các kiến thức tâm lý để đón nhận những mật ngọt và đối đầu với những gai nhọn của đóa hoa hồng, tổ ấm gia đình. Vậy mà em vẫn shock. Shock thật sự.

Em như đang rơi xuống vực thẳm. Vực thẳm sâu vô chừng, em cứ rơi hoài rơi mãi mà chẳng thể chạm tay đến cái chết. Thà rằng một lần nằm xuống tận cùng cái sâu thẳm đó còn hơn cứ mãi trôi dần với cảm giác chới với, hụt hẫng, không lối thoát này. Em như bị cuốn vào một lỗ đen, rồi sẽ có một ngày lỗ đen đó nuốt chửng lấy em, rời xa thế giới anh.

Em vẫn tự đưa ra những phép so sánh giữa anh và người ấy.

Người xưa của em từng thề nguyện sẽ yêu em suốt cuộc đời này và em đã tin rằng anh ấy sẽ tìm mọi cách để giữ lấy em.

Người xưa của em là người đàn ông mạnh mẽ, là chỗ dựa vững chắc của em. Anh thì luôn lẩn tránh, trốn vào vỏ bọc của mình mỗi khi gặp phải vấn đề lớn nhỏ trong gia đình. Để em bơ vơ như con nhím nhỏ không răng nanh, móng sắc phải xù lông ra bảo vệ chính mình.

Người xưa của em biết phân biệt phải trái, đúng sai, biết đấu tranh cho cái tốt. Còn anh lại gục đầu cúi mặt nhận hết lỗi về phía mình mặc dù anh hoàn toàn không có lỗi, chỉ vì không dám cãi lời cha mẹ. Anh hiếu thảo đến mức nhu nhược.

Người xưa của em biết tự đứng trên đôi chân của mình. Còn anh chẳng dám bước đi khi cha mẹ chưa cho phép.

Người xưa của em trưởng thành, tự lập và bản lĩnh. Anh thì như một đứa trẻ ngoan được giáo dục kỹ càng. Đi chơi với vợ anh vẫn phải luôn xin phép và báo cáo chi tiết giờ giấc, đi đến đâu, với ai, làm gì. Mua sắm thứ gì trong nhà anh đều hỏi qua ý kiến cha mẹ, ngay cả những vật dụng cá nhân.

Người xưa của em từng hứa, sẽ cùng em xây một ngôi nhà nhỏ với vườn hoa be bé trước sân, cùng em tận hưởng những tháng ngày hạnh phúc. Giờ đây khi đã là vợ anh, em trở thành con dâu trong một gia đình 8 nhân khẩu. Em chịu mang tiếng ở nhà thảnh thơi vì chưa tìm được việc làm, anh lại chẳng phản ứng gì khi chị anh mang gửi em đứa con nhỏ hết ngày này qua ngày khác, thay vì phải đưa nó đến trường mẫu giáo.

Ban đầu chỉ là 4 ngày trong tuần, sau nghe chị nửa đùa nửa thật: “sẽ phiền em cả tuần”. Em cười trừ, nhìn qua anh, anh quay đi nơi khác lảng tránh. Em ấp úng: “Em thấy cũng hơi khó… “. “Cái nhà này đông người vậy mà giữ một đứa nhỏ cũng không xong”, tiếng mẹ anh vang lên. Em cắn môi không cho nước mắt trào ra. Anh lại bỏ đi nơi khác, khi em đang rất cần anh. Người xưa của em chắc chắn sẽ cư xử khác. Anh ấy từng nói sẽ luôn chở che em, không cho ai làm tổn thương em.

Người xưa của em yêu em vì em là em, ngoan ngoãn nhưng không yếu đuối, hiện đại nhưng không phóng khoáng, buông thả, thời trang nhưng không lai căng, mất gốc. Vậy mà anh vẫn lặng im khi cha mẹ anh dạy dỗ, la mắng em vì cách ăn mặc quá “choai choai”. Em thiết nghĩ mình không làm gì quá đáng để xấu hổ họ hàng. Một chiếc váy ngắn đến gối, áo dây không hở ngực đồng nghĩa với choai choai sao anh? Mái tóc nâu suông duỗi thẳng nghĩa là em không phải con gái Việt Nam, là lai căng, mất gốc sao anh? Chút phấn son, má hồng cho ngày xuống phố là đua đòi, phung phí hả anh?

Có lẽ đối với cha mẹ anh, em là con bé ăn không ngồi rồi, thẳng tay vung những đồng tiền chồng làm cực khổ (mặc dù ngoài công việc là baby sister em còn hàng ngày ra phụ cửa hàng của cha mẹ anh). Nhưng còn anh, anh yêu em là yêu con người em và những thứ thuộc về cá nhân em, nó chẳng ảnh hưởng và làm hại đến bất kỳ ai. Vậy mà giờ đây em phải chấp nhận từ bỏ sao? Không phải anh từng khen rằng em xinh tươi, trẻ trung sao anh? Anh lại cứ lặng im. Điều đó có nghĩa là em nên nhuộm lại tóc đen, xếp vào tủ mớ đầm váy, phấn son. Người xưa của em chắc rất bàng hoàng khi gặp lại em lúc này: giản dị như một cô thôn nữ, hiền thục như con gái miệt vườn, và không hồn như một con búp bê trong tủ kính.

Người xưa của em cùng em dọn dẹp mâm cơm mỗi khi anh ấy đến chơi nhà. Còn anh giờ đây ngồi bàn trên uống trà cùng cha mẹ, để em loay hoay với mớ bộn bề chén dĩa, thứ công việc của đàn bà như cha mẹ anh thường nói.

Người xưa của em vẫn thường ngợi khen sự thông minh, lanh lợi và lập luận sắc sảo của em khi hai đứa cùng nhau bàn luận một vấn đề nào đó. Còn giờ đây những từ ngữ như “quan niệm”, “ý kiến”, “thảo luận” không còn tồn tại trong từ điển sống của em. Đơn giản vì: “Vợ không được lấn lướt chồng”.

Người xưa của em quan tâm chăm sóc em từng chút. Còn anh thì đã lâu rồi quên thói quen hôn em mỗi khi đi làm về. Và cũng chẳng dám pha sữa cho em vì như thế không vừa lòng cha mẹ.

Những nụ hôn ngọt ngào em dành cho người ấy vẫn làm má em ửng hồng mỗi khi nhớ đến. Anh ấy siết chặt em vào lòng, nói sẽ không cho em rời xa. Còn những giây phút vợ chồng bên anh, em vô cùng xấu hổ, bối rối chạy thật nhanh vào phòng tắm với cái chăn quấn quanh người mỗi khi có tiếng đẩy cửa phòng thúc giục.

Em còn nhớ, lúc yêu nhau, chúng ta cùng xem một bộ phim. Hai người yêu nhau tha thiết nhưng vì môn đăng hộ đối nên cha mẹ chàng trai không chấp nhận cô gái. Sau khi đã thuyết phục, van xin, tranh đấu, cả hai cùng nhau bỏ trốn. Cha mẹ chàng trai hận thù cô gái và thề dứt tình máu mủ với người con. Em đã hỏi anh: Nếu anh trong trường hợp đó, sẽ giải quyết thế nào? Anh chỉ trả lời: Đừng bắt anh phải chọn một trong hai. Trong cuộc sống đôi lúc người ta buộc phải đứng trước ngã ba đường. Anh sẽ lẩn tránh suốt đời sao anh?

Giờ đây em muốn hỏi anh câu hỏi đó một lần nữa. Cho dù sự lựa chọn của anh có như thế nào, em cũng cam lòng vì ít nhất anh biết trong đời mình cần gì, và ít nhất anh cũng một lần tự quyết định cho bản thân mình. Em không ích kỷ đến mức chiếm anh cho bản thân mình, nhưng cũng không cao thượng đến mức chấp nhận cuộc sống riêng tư của mình bị người khác can thiệp, điều khiển và chiếm hữu. Em không muốn suốt đời là cái bóng bên cạnh chồng. Và em không muốn chồng em suốt đời loanh quanh bên chân mẹ.

Hơn bao giờ hết em đang rất nhớ về người xưa. Em thèm cảm giác được nằm gọn trong vòng tay vững chãi của anh ấy. Được sinh cho anh ấy những đứa con kháu khỉnh. Được cùng anh ấy làm chủ một gia đình bé nhỏ.

Và anh biết không? Người xưa của em không ai khác chính là… anh của hai năm về trước. Những lời hứa về một mái ấm gia đình đó có lẽ anh vẫn chưa quên?

Trích blog pé Linh

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.