Nơi đó em sẽ không còn đau – Tạ Kin

Hôm nay là ngày thứ 731 kể từ ngày em chính thức rời xa tôi . Ba mẹ em vẫn chào đón tôi như ngày đầu họ gặp , dịu dàng , nồng ấm và đầy khoan dung . Ấy vậy mà đã từng có một khoảng thời gian dài tôi xem họ như những kẻ dối trá , vờ vịt … Và nếu như họ là những người cha người mẹ khác , chắc có lẽ họ đã phải hận tôi đến tận xương , tận tủy .

—————————————-

Tôi còn nhớ rất rõ ngày ấy , nắng gay gắt như thiêu đốt rồi bỗng đổ một cơn mưa rào trêu ngươi thiên hạ . Trong cái xó xỉnh nhơ nhuốc , dơ dáy , như thường lệ , tôi-lúc-đó đang nằm phê thuốc . Có lẽ mọi chuyện sẽ chẳng bao giờ xảy ra nếu em không xuất hiện , đột ngột , lặng lẽ , ngồi trước mặt tôi , nhìn chằm chằm , như thể đây là lần đầu tiên em nhìn thấy người – hay người nghiện vậy . Mà lúc đó tôi chẳng quan tâm , chỉ nhìn em bằng đôi mắt dại đi , kèm theo là những tiếng rên hừ hừ trong cơn phê .

Vài tiếng sau em vẫn ở đó , vẫn nhìn tôi bằng ánh mắt như ban đầu . Khi ấy , tôi bắt đầu bực mình

– Nhìn đủ chưa

– Rồi

– Thế thì biến đi

– Đang đợi

Tôi cau có , đợi thằng chó nào mà lại đến những chỗ này , lại còn nhìn tôi suốt mấy tiếng đồng hồ .

– Ai

– Anh

– Điên à

– Không

Tôi chẳng chịu nỗi cái giọng điệu cụt ngủn vô lí cùng đôi mắt như đang bó chặt lấy mình của cô ấy . Phủi mông đứng dậy , tôi quăng một câu rồi bước đi

– CON BỆNH

Mưa lúc đó vẫn rơi đều đặn , nặng hạt , buốt rát . Tôi rảo bước chậm , nhìn những đôi tình nhân nép mình vào nhau mà mĩa mai cười . Tôi-lúc-đó chẳng tin vào cái gì gọi là tình yêu , có hay không cũng chỉ là nhu cầu cảm xúc hay nhu cầu tình dục , họ bên nhau những chẳng bao giờ vì nhau , chẳng qua đối phương là một công cụ để họ lợi dụng , để họ thỏa mãn , thế đấy cả hai đều lợi dụng và bị lợi dụng … thế thôi chứ yêu thương cái nỗi gì … Tôi hận sự giả tạo của tình cảm mà họ tôn thờ và cái cách đối xử đầy dối trá của bọn họ

– Này ! Về đi

Một bàn tay nhỏ kéo tôi ra khỏi khoảng trời suy nghĩ .

– Ơ … cô điên à ? Bám theo tôi nảy giờ đó hả ?

Em chẳng nói gì , chỉ nhìn tôi mà gật . Người em ướt nhẹp , tóc tai bết hết vào mặt , trông em như con mèo nhỏ bé tội nghiệp

– Về đâu ?

– Nhà

Lúc đó , tôi chẳng hiều nỗi cái từ “ Nhà ” mà em thốt ra lúc đó . Em bảo với một thằng con trai chẳng quen , chẳng biết , tệ hơn là vừa qua cơn phê thuốc về … nhà

– Gì ? Cô biết nhà tôi à ?

– Không . Nhà em

– Nhà cô ?!?! Cô có vấn đề hả cô bé . Tôi không quen cô và tôi chẳng hứng mà đứng giữa trời mưa để đùa với cô đâu nhé . Biến đi , đừng có mà lảng vảng trước mặt tôi nữa

– Em yêu Anh

– …

– Em yêu Anh . Đó là lí do em xin anh về nhà cùng em . Và em không điên , người điên không thể yêu

Tôi chẳng biết thốt lên lời nào vào lúc đó cả , miệng tôi như đông đá . Rồi bổng nhiên tôi phá lên cười , to đến nỗi làm cho những kẻ đang quấn lấy nhau phải giật mình . “Đây chỉ là trò đùa quái đảng của đám bạn khốn nạn” … Tôi đã nghĩ như thế , tôi đã ghì mạnh vai cô ấy , vừa mỉa mai , vừa đe dọa .

– Thôi đi cô em , về nói với bọn chúng là chẳng lừa được thằng này đâu .

Em nhìn tôi , chẳng nói thêm , dùng hai tay của mình kéo tôi đi . Theo phản xạ , tôi vùng ra và em té . Tôi chẳng buồn nhìn trông em ra sao , quay mặt đi thẳng . Lần này tôi bước nhanh hơn , đầu thôi suy nghĩ những điều lúc nảy , cái tôi quan tâm bây giờ là em – con nhỏ bệnh hoạn đó có đang tiếp tục bám theo mình không .

Rồi tôi chạy , em như hồn ma dai dẳng cứ thích làm phiền và đó là cách duy nhất để thoát khỏi em . Tôi rất tự tin về lĩnh vực chạy trôn của mình , chẳng có kẻ nào bắt được một khi tôi đã muốn biến mất khỏi mắt họ . Thế là sau một đoạn khá xa , tôi lại đi thư thã đi trong mưa .

Nhưng rồi thêm lần nữa em xuất hiện , điều đó vừa khiến tôi tức điên vừa làm tôi có gì đó lo sợ . Rõ ràng tôi đã bỏ em xa lắm và nhìn em thì chẳng đủ sức để mà đuổi theo tôi nhanh như thế , vậy mà đến cuối cùng … tôi vẫn nằm trong tầm ngắm của em .

– NÀY ! Cô là ma đó à ?

– Không . Em là người

– Thế sao tìm được tôi . Cô gắng dụng cụ định vị trên người tôi phải không _ Tôi nghi ngờ

– Đơn giản là em biết anh sẽ đến đây ..

– Cô là con quỷ _ Tôi lầm bầm _ Thế sao mới tha cho tôi đây

– Về nhà với em

– làm gì ? Cần người làm tình à … Tôi chẳng phải loại giỏi làm tình đâu nhé

Tôi lại cười to …Thiết nghĩ câu nói đó sẽ làm em điên lên vì giận hoặc sẽ khóc vì uất ức . Tôi nào ngờ mặt em cứ trơ đáng ghét ra như thế …

– Em biết . Em không cần điều đó

– Cô thôi cái trò ngớ ngẩn của cô đi được rồi đó . Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi ?

– Em muốn … anh về nhà với em .

– …

– …

– Rồi cô …sẽ buông tha tôi ?

– Dạ !

Không hiểu sao tôi lại buông ra câu nói ấy lúc đó , mặc dù trong tiềm thức , trong suy nghĩ , tôi thề tôi chỉ muốn chạy tiếp . Cuộc đời tôi là những ngày dài trốn chạy , chạy khỏi đau thương , chạy khỏi đời thường , chạy để tránh những giả dối vây quanh mình . Thế mà lần này , tôi lại ngại chạy khỏi em .

-Ừ . Thì đi …

———————

-Ba mẹ ơi ! Con và anh ấy về rồi nè .

Vừa vào đến cửa , em đã reo lên như thế đấy . Chẳng giống như lúc nảy , như khúc gỗ vô cảm , ngay cả khi nói yêu tôi , mắt em cũng chẳng để lộ chút cảm xúc .

– Vào nhà nhanh đi hai đứa , ướt hết cả rồi ..

Tiếng mẹ em nhẹ nhàng lắm , như em vậy . Tôi chả hiểu gì cả , cứ như họ đã biết tôi từ lâu lắm rồi vậy . Nhưng quả thật điên rồ quá , tôi đang ở trong một căn nhà lạ hoắc , với hai người lúc trước chẳng gặp đến một lần . Quay lưng , tôi tính ra khỏi nhà thì giật bắn cả người . Từ bao giờ, một người đàn ông đã đứng sẳn ở cửa như biết trước rằng tôi sắp chuồn vậy .

– Con lên gác với bác , bác lấy đồ cho mặc , để ướt như thế này sẽ bệnh đó …

Tôi hất tay người đàn ông lịch sự , giọng mĩa mai , đay nghiến .

– Không cần . Cả nhà này là một bọn bệnh hoạn à . Này , nếu ông có tỉnh táo thì lắng tai nghe cho kĩ đây . Con gái của ông đó , nếu như nó có rối loạn tâm lí hay tinh thần không ổn định thì ông bà nên khóa chặt cửa , đừng để nó lại ra ngoài nói yêu người ta rồi lôi họ về nhà như tôi nhé … À mà … tôi cá tôi cũng là người thứ mấy trăm rồi , nhỉ . Thôi , chả liên quan gì mà tôi phải nói nhiều . Tôi đi ..

Dường như em đứng đó từ lâu rồi , và chỉ đợi tôi nói ra câu cuối cùng là lại dùng đôi tay của mình níu tôi lại .

– Anh … Vào ăn đi . Mẹ nấu đồ ăn xong rồi

– Đúng đó ! Cháu lên thay đồ rồi xuống ăn . Đi cháu .

Người đàn ông ấy cười dịu dàng với tôi như những câu nói của tôi chưa từ nào lọt được vào tai ông . Tay ông nắm tay tôi , nhẹ nhưng mạnh , tôi có cảm giác nếu tôi vùng ra , tay sẽ gãy mất .

—-

Rồi cứ thế , có lần đầu ắt sẽ có lần thứ hai , ba … Nhưng chẳng lần nào là tôi tự nguyện đến cả , toàn em tìm thấy tôi và dùng mọi cách để tôi phải đi về với mình .

Và đêm đó tôi say , tôi về đến , nôn thốc nôn tháo đầy nhà em và chửi rủa . Tôi như một con chó dại lên cơn điên loạn , chẳng thuốc nào có thể kìm hãm được cả . Mẹ em pha cho tôi một li sữa , tôi đập tan nó trước mặt bà , em dọn , và tôi lại có một li sữa khác . Tôi không biết tôi đã đập bễ bao nhiêu cái li trong đêm hôm đó , chỉ biết đến cuối cùng , tôi vẫn phải uống cạn li sữa cho chính em đặt vào tay tôi . Khi đôi mắt mõi mệt của tôi khép dần , hình ảnh em đang phải cuối nhặt những mảnh vụn sắc nhọn , cái thân gầy nhỏ ấy bỗng làm tôi đau . Đó là lần đầu tiên … tôi không thể chạy khỏi cơn đau …

—————————-

Thế rồi dần dà tôi quen với việc được em đến lôi về , như là gì đó chẳng thể thiếu sau mỗi cuộc chơi bất tận . Số điện thoại của em được lưu vào máy tôi từ bao giờ tôi cũng chẳng rõ , chỉ biết đó là số duy nhất của một người con gái tôi không muốn quên .

– Tình yêu có thật không ???

Ừ , đúng rồi , em chẳng là gì cả … em với tôi trước mặt chỉ là một con khốn đội lốt ngây thơ trong sạch , nước mắt em cũng chỉ là giả tạo , dối trá ..

Đã nhiều lần tôi tự hỏi mình như vậy . Cái định kiến của tôi về thứ tình cảm tôi cho là giả tạo bị lung lây dần … Nếu như tình yêu là thứ qua lại – là sự lợi dụng của người với người thì hiện tại tôi có gì cho em lợi dụng ? Chẳng có gì ngoài một cái xác , sự bay nhảy , điên loạn , hút lắc … Em nói em yêu tôi , nhưng sao đến cái tên của tôi em cũng chẳng một lần nhắc đến , chẳng một lần hỏi hoàn cảnh gia đình .

Nếu thứ em dành cho tôi là tình yêu , thì có lẽ đó là thứ tình mà đến hết cả cuộc đời tôi sẽ chẳng bao giờ hiểu hết được …

Em chỉ thế , chẳng màn đến thắc mắc trong lòng tôi dù em biết rất rõ , luôn bên tôi mỗi khi thân xác tôi rã rời , dịu dàng , nhẹ nhàng chăm sóc . Sau đó lại để mặc tôi lướt đi mà chẳng khi nào em níu lại . Đã có hơn một lần tôi muốn ở bên em khi tỉnh táo , tôi chờ đôi tay em như ngày đầu bướng bỉnh , nhưng chân bước mãi … em vẫn đứng ở phía sau .

Thời gian qua lại , va đập vào nhau , mùa chuyển mùa … Đông rét càng đậm hơn . Ai cũng nói mùa Đông là mùa mà người ta cần yêu thương nhất . Cái đó có thật không nhỉ , tôi chẳng hiểu lắm , đại loại là đám bạn luôn mở mồm nói như thế mỗi khi Đông về .. Nhưng tôi yêu em rồi , yêu vào cái mùa Đông mà người ta vẫn thường cần đến . Thế nhưng yêu vì cần thì là không phải , tôi chẳng là người có nhiều kinh nghiệm để lựa chọn yêu đương , chỉ biết yêu là yêu , thế thôi . Tôi yêu những đêm trời gió rét , em lặn lội từ nhà đến bar cầm theo chiếc áo ấm mua từ bao giờ … ngồi đợi tôi . Yêu cái nụ cười nhẹ như gió thoảng , yêu hương thơm phản phất của loài hoa nào đó tôi chẳng rõ …. Thế là tôi hôn em , chẳng lãng mạn như những đôi tình nhân khác , tôi vụng quá và em cười .

– Anh phải tập hôn nhiều hơn nữa !

Tháng ngày chúng tôi yêu nhau , tôi vẫn bê tha như thế , chẳng khá hơn chút nào . Tôi yêu em thật , nhưng tôi yêu Cocain hơn em nhiều , tôi không thể bỏ nó , nhưng lại có thể bỏ em . Dường như em biết điều đó , chưa bao giờ em bảo tôi từ bỏ cuộc sống lâu nay của mình . Em chỉ như trước , luôn bên tôi và yêu tôi bằng cái cách chẳng có người con gái nào khác có thể .

Đến một ngày , tôi quật lộn với một thắng nhóc trong bar vì cái tội mất dạy , láo toét của nó . Chai , li cứ thi nhau mà bay , mà bể , cả bar náo loạn cả lên , và lại một lần nữa bọn bạn phải bấm máy nhờ em đến lôi tôi về . Thế rồi , chẳng lâu sau em xuất hiện , áo quần ướt nhẹp , tóc tai bết hết vào mặt , tôi đâu biết ngoài kia trời đang mưa . Chẳng nói chẳng rằng , chẳng trách chẳng móc , chẳng nặng chẳng nhẹ , em chỉ nắm tay tôi và kéo tôi đi như thường lệ .

Đường về mưa vẫn không ngớt , em chẳng để tôi chở mà lại cố chấp bắt tôi ngồi phía sau , và cũng thế , chả bao giờ tôi thắng nổi em . Choàng tay ôm lấy em , cơ thể em lạnh ngắt … tôi xót …

– Anh xin lỗi…

Tôi chỉ biết nói vậy , chẳng có từ ngữ nào có thể diển đạt được điều tôi muốn nói với em vào lúc đó , tôi đau , mắt tôi nhắm lại . Những giọt nước rớt vào tay tôi có khi lạnh , có khi ấm , tôi không biết đâu là mưa trời , đâu là nước mắt em lại vì tôi mà rơi . Tay tôi siết chặt hơn , có lẽ tôi đã sai …tôi nghĩ đến lúc mình nên dừng lại rồi .

Sau đêm đó , tôi cố giảm những cuộc chơi thác loạn , gồng mình chịu đựng mỗi khi cơn thèm thuốc ập đến . Những ngày đầu tiên , đối với tôi như địa ngục , đã nhiều lúc tôi muốn quăng cái quyết tâm trở lại làm người bình thường , đôi chân quen lối , đôi môi quen mùi cứ thúc hối tôi nên trở về với chính tôi … của một con người đốn mạt . Nhưng cứ mỗi khi như thế , em lại đến , em ngồi đó , nhìn tôi chứ chẳng làm gì khác , như ngày đầu vậy , tôi lại bị đôi mắt em khống chế , nó mê hoặc tất cả . Vậy là tôi dần vượt qua … dù khó khăn thì quả quá nhiều . Đã có lúc tôi mất lí trí , răng va đập mạnh vào nhau , em đã đưa tay ra để tôi cắn cho bậc máu , chảy thành dòng màu đỏ , lai lán nền nhà . Đã có lúc , áo em nát tươm vì bị tôi xé , thân thể em nhiều vết trầy xướt vì ngăn đôi chân không còn nghe lời …

Tôi nghĩ tôi sắp thành công , em cũng như thế . Cơn nghiện tha tôi dần và những đêm bay nhảy không còn có ma lực hút hồn tôi như lúc trước . Tôi bên em , mỗi ngày … mỗi ngày , nung nấu tình yêu bằng những gì trong sáng nhất , tuyệt vời nhất . Tôi cười nhiều hơn , đến nhà em chẳng còn ở tình trạng say xĩn be bét , chẳng còn nhìn ba mẹ em bằng ánh mắt ngạo nghễ , chẳng còn đối xử với họ theo kiểu dè chừng . Tôi yêu em và gia đình em ….

Những ngày gió lặng , chẳng hẹn , chẳng nói , em và tôi vẫn có thể tìm thấy nhau . Nụ cười em nhẹ nhàng len lỏi vào trái tim yêu đầu , cứ mãi vuốt ve mỗi khi em nhoẻn miệng . Tôi đã yêu tha thiết , yêu đến nổi những tưởng tôi là một tín đồ của tình yêu , yêu đến nổi tôi quên mất mình từng chẳng tin và miệt thị tình yêu , yêu đến quên thắc mắc về những gì vừa trải qua , cái gì đã đưa em đến , điều gì khiến em yêu .. tôi quên sạch . Đối với tôi , chỉ em là đủ .

Rồi một ngày , tôi dọn hết đồ đạc ở căn phòng thuê rách nát , quyết định một lần nữa trở về ngôi nhà của người đàn ông mà khi sinh ra trời đã bắt tôi phải gọi bằng cha , tôi sẽ tha thứ cho ông ấy . Sẽ tha thứ , em đã dạy tôi như thế .

Tôi sẽ tha thứ … sẽ tha thứ và tất cả sẽ tốt đẹp … nếu như tôi về muộn hơn tí , để không phải thấy , để không phải thấy ông ấy đứng … cùng em . Tôi thấy em cười , tôi thấy ông ấy nắm tay em … Bất giác tay tôi không cầm nỗi cái va li nhẹ tênh , rơi xuống và mọi thứ vung vãi ra … Em quay ra , em nhìn thấy , đôi mắt em bàng hoàng , tay em rụt lại . Đắng ngắt , miệng tôi nặn một nụ cười chua chát , mỉa mai … vụt chạy . Tôi chạy như chưa từng được chạy , tôi muốn thoát , tôi muốn đâm chết một ai đó vào lúc này … Đôi mắt tôi chảy nước , lần đầu tiên , đôi mắt tôi biết khóc , lần đầu tiên , tôi gào thét giữa đường như một kẻ điên loạn .
Vậy hoá ra không cần hỏi , em cũng đã biết về gia đình tôi rồi , hoá ra , tôi ngu ngơ tin vào cái mà em gọi là tình yêu , hoá ra , một kẻ hận tình như tôi , thấy người cha chà đạp người mẹ , đày đoạ cho đến chết mà vẫn tin vào tình yêu một cách mù quáng , để rồi hận gấp trăm , gấp ngàn , hận đến hàng vạn … Tôi múôn giết em … muốn giết em … lúc đó tôi chỉ ước có thể bóp chết trái tim xảo trá của em .

Tôi tìm về với thuốc , với lắc , với những trận bão đêm , với gái gú , những đêm thác loạn quên giờ , quên ngày . Lúc đầu tôi chơi cho quên đau , lúc sau tôi chơi để trả thù . Tôi muốn trả thù , yêu bao nhiêu , lửa hận cháy trong tim tôi cháy dữ tợn bấy nhiêu … Em vẫn thế , đến và tìm , ngồi và đợi , nhưng tôi chẳng còn về , chẳng còn quan tâm , chẳng còn cần như lúc trước . Tôi muốn em nhìn , nhìn tôi đọ môi với những đứa con gái lẵng lơ khác , nhìn tôi quay cuông với nhạc , nhìn tôi cười chua chát … Tôi muốn xé nát tim em ..

” Đến Thiên Hương “

Tôi cười nụ cười đắc chí sau cái tin nhắn chết tiệt ấy của mình . Gửi cho em , tôi biết rằng em sẽ đến , nhanh thôi . Đến đi , đến để thấy , đến để nghe tiếng tôi chung đụng , va đập cơ thể với một con đàn bà , trên giường , nhưng chẳng phải em . Tôi cứ thế , làm nhưng ghê tởm , cô ta chẳng phải em , tôi hận em nhưng tôi lại mườn tượng cô ta là em … Thế là trong những giọt mồ hôi chảy xuống , có hoà chung cả nước mắt của tôi . Tiếng cửa kêu nhè nhẹ , nhưng tôi nghe rõ , tôi chỉ đợi có thể , thoả mãn , nhìn ra em với một đôi mắt chà đạp sâu vào tim em . Nhưng cái tia nhìn ấy tắt ngấm khi chạm phải những giọt nước mắt đau khổ đang chảy như thác trên mặt em , tôi thấy em đau khổ , tột cùng của cơn đau . Chẳng có người đàn bà nào chịu được cảnh người yêu của mình đang trên giường với một kẻ khác , tôi nghĩ thế nhưng rồi chột dạ , em có yêu tôi đâu , bên tôi và làm mọi điều chỉ vì có tính toán , có âm mưu , vì một mục đích gì đó với cha tôi thôi . Thế rồi lòng thù hận lại dâng trào , tôi hôn lấy hôn để con đàn bà kia , cho em thấy , cho em đau … Em chạy đến , kéo tôi ra … Lần đầu tiên tôi nghe tiếng em khóc nấc … em chẳng thể nói được gì … tiếng khóc đã lấp cả tiếng nói …

Em kéo bao nhiêu , tôi càng cố hôn con đàn bà kia bấy nhiêu … Em bấu da tôi chảy máu , tôi hất em ra và cho em một bạc tai .

– Mày muốn gì ?

– Muốn …về …với …em

– Về với mày à ? Về làm gì ? Về để thấy lão già đó với mày à ?

– Không … không … không như .. anh … thấy…

– BIẾN ĐI

Tôi xua đuổi , tôi đuổi em một cách tàn nhẫn … Thế nhưng em không đi , em lì lượm vẫn cố chấp lôi tôi ra khỏi đó

– Một … lần này … nữa thôi

– Sao ?

– Rồi em sẽ … buông tha … anh mãi … mãi

Câu nói của em làm tôi đau thắt lòng , em có quyền gì mà nói sẽ buông tha tôi … chẳng có cái quyền gì cả … .

– Tao cần mày buông ta à ?

– Ừ

– KHÔNG CẦN

– Cần …

– BIẾN ĐIIII

– Chỉ một… lần này thôi

Em kéo tay tôi đi trong nỗi đau – đến tận sau này tôi mới điều tôi làm đã thành công như thế nào , thành công đau , thành công đớn , thành công đó khiến tôi phải trả giá suốt cả cuộc đời tội lỗi .

Từ phía sau tôi vẫn muốn ôm em tha thiết , đôi vai gầy cứ run lên khe khẽ . Em đưa tôi lên chiếc cầu hằng ngày chúng tôi vẫn đi qua , chiếc cầu nối con đường phía bên kia và đoạn cuối có ngôi nhà quen thuộc . Đến giữa cầu thì em dừng lại , cánh tay bé nhỏ cũng buông thỏng xuống … thả tay tôi vào khoảng không vô định .

– Nửa chiếc cầu còn lại …

– Sao ?

– Em cần anh tự nguyện đi với em nửa chiếc cầu còn lại…

Tôi thấy em dở người , chiếc cầu đó đã in hằn biết bao nhiêu bước chân của tôi – của em , vậy mà bây giờ em lại lôi tôi đến chỉ để muốn tôi cùng em đi tiếp nữa – chiếc – cầu còn lại . Ngớ ngẫn !

– Tự nguyện à _ Tôi cười lớn _ Đã có bao giờ tôi tự nguyện sao ?

– Chưa …

– Ông già đó với cô có mục đích gì ?

– …

– Không nói được à . Cô chỉ có thế thôi sao , ông già đó cho cô bao nhiêu tiền để mua tình cảm của tôi ?

– Không … không phải … không có

Em tội nghiệp nhìn tôi đau xót , em muốn nói nhiều hơn có gì đó ngăn lại … Chỉ nhìn – đôi mắt da diết – đau đến xiết lòng . Tôi lạnh lùng , càng làm mắt em nhoè hơn …

– Từ nay về sau … hãy biến khỏi mắt tôi như lời cô đã nói !

– Không … yêu em .. sao ?

Câu hỏi đó như đấm thùm thụp vào tim tôi , không yêu sao ? Không yêu thì việc gì tôi phải hận , không yêu việc gì tôi phải đau ….

– Không

– Nói … dối

– Tôi chỉ muốn cô chết , thật đấy .

Tôi nói rõ từng từ như thế , nhẹ mà sâu , vừa đau vừa độc .

– Em sẽ chết . Như thế anh sẽ không còn đau nữa , cũng là cách buông anh ra …

Tôi đưa mắt nhìn như mời em đi chết , chết đi , chết cho khuất mắt tôi . Tôi cười , tôi tưởng em sẽ đưa tay ra níu lấy tôi , tôi sẽ miệt thị , khinh bỉ … sẽ làm nhiều thứ … Thế nhưng lại rồi có cơn gió thoảng qua , em tôi lao mình xuống cầu …

.

Thân thể em mềm oặt , hơi thở em yếu ớt . Tôi ôm em chặt cứng , mặc họ lôi , mặc họ kéo …

– Anh … yêu em … không ?

– Có … có mà …

Em chẳng còn khóc như lúc nảy , miệng em cười , mắt tôi khóc . Em nắm lấy cánh tay run rẩy đặt lên nơi nhịp tim em yếu ớt đập

– Anh xem , nơi này … nó sẽ không còn phải đau nữa …

Tay em rơi xuống đất , tim em dừng lại , mắt em chẳng còn nhìn tôi tha thiết – nụ cười của gió thoảng tắt lịm . Em tôi chết rồi , tôi giết em …

Ngày tang lễ , trời mưa dầm dề , tôi chỉ đứng ở phía xa chứ không lại gần . Khuôn mặt của ba mẹ em đau đậm , da nhăn nheo , tóc bạc trắng . Có ai đó … đến , quỳ thụp trước họ , dập đầu xin lỗi – cha tôi !

.

.

.

Nửa chiếc cầu còn lại , chân tôi bước mãi nhưng không bao giờ qua nỗi ….

Hôm qua ba mẹ em gọi điện bảo tôi đến , thắp cho em một nén hương – đã 2 năm kể từ ngày ấy …

© 2010, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.