Mỏng manh.
Long lanh.
Lấp lánh dưới ánh nắng chiều của mặt trời sắp chia tay.
Tôi tình cờ được chiêm ngưỡng một cảnh tượng tuyệt diệu nhất từ trước đến nay.
Ngỡ ngàng! Tôi sững lại nhìn.
Mỏng manh và dễ vỡ.
Nước mắt!
Một giọt nước mắt vô tình rơi khỏi khóe mắt, chảy dài xuống trên gương mặt vô cảm, thẫn thờ của cô ấy. Lấp lánh dưới ánh chiều tàn. Đẹp và thanh khiết đến vô cùng.
Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy con gái khóc. Nhưng lần này thật đặc biệt. Chỉ duy nhất một giọt nước mắt rơi khỏi đôi mắt sắc lạnh ấy.
Nước mắt – thanh thoát. Người con gái kia – không đẹp nhưng con người cô ấy tỏa ra một khí chất. Tóm gọn lại trong hai tiếng “đáng sợ”.
Tôi rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng này. Sao lại đẹp đến thế. Và vô vàn những thứ kia, sao lại tầm thường đến vậy.
Đứng trên đỉnh núi này, đã bao lần tôi xuýt xoa lấy cảnh đẹp bao la được ngắm nhìn từ nơi đây. Nhưng mọi thứ giờ đây trở nên tầm thường mà lạc lõng. Chỉ vì một giọt nước mắt tôi vô tình nhìn thấy.
Cô gái trạc tuổi tôi, gọn người nhưng ăn mặc khá lôi thôi. Một quần jeans bạc phếc, một chiếc áo thun đỏ loang lổ những vệt gì đấy. Làn da trắng trẻo nhưng xanh xao. Đôi mắt sáng và lạnh. Mái tóc đen nhánh đang bay một cách mất trật tự theo gió.
Tôi chỉ nhìn nghiêng, không thấy rõ gương mặt cô ta thế nào, nhưng tôi khẳng định rằng, tôi đẹp hơn.
Bất thình lình, cô ấy quay người lại và thấy tôi đang sững sờ nhìn. Dưới ánh nắng chiều đang dần lụi tàn. Người con gái ấy như một vị tướng lĩnh thời xưa từng có một thời oanh liệt mà giờ đây trắng tay. Tuy vậy, khí chất của một vị tướng vẫn đang bao trùm lấy không gian này, đến nghẹt thở.
Cô gái bước lại gần tôi, nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì.
Cảm thấy hơi ngượng, tôi bèn nghĩ cách mở đầu câu chuyện trước.
“Ơ… chào!” – tôi gượng cười, nụ cười gượng gạo nhất mà tôi có.
Im lặng!
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền nhưng…” – tôi lại áy náy nói.
Cô ấy vẫn nhìn tôi, với một ánh mắt lạnh lẽo. Tôi bất chợt cảm thấy ánh mắt này thật bi thương. Và bỗng nhiên, tôi nói ra những điều mà lẽ ra chẳng bao giờ tôi dám mở miệng.
“Nhưng tôi thấy cô khóc đẹp quá. Tôi muốn chiêm ngưỡng một chút!”
Trong khi tôi còn đang định thần xem mình vừa phạm phải sai lầm gì thì cô gái kia cất tiếng nói:
“Tôi khóc đẹp à? Cô thấy thích thú với việc người khác khóc sao?”
“Ơ không, xin lỗi, chẳng qua là tôi…”
“Không sao!” – cô gái kia ngắt lời tôi và bỗng mỉm cười. Một nụ cười cũng lạnh không kém đôi mắt của cô.
“Tôi vừa mất đi một người bạn thân!” – cô gái kia quay người hướng về phía mặt trời và nói.
“Ôi, xin lỗi, tôi không biết…”
“Nếu cô muốn nói chuyện với tôi thì hãy ngưng ngay những lời xin lỗi liên tiếp kia đi” – cô gái lại ngắt lời tôi – “nó giả tạo lắm, tôi ghét những thứ giả tạo.”
Tôi im lặng.
“Phản bội!” – cô ấy nói tiếp – “Nó bảo rằng sẽ mãi mãi ở bên cạnh tôi. Nói dối! Nó bảo rằng dù chuyện gì xảy ra, nó vẫn đứng về phía tôi. Nó bảo rằng dù tôi có giết người, nó vẫn tin tôi, vẫn mãi là bạn thân nhất. Tôi đã tin nó.”
“Cô ấy phản bội?” – tôi hỏi cho có lệ.
“Nó nhìn tôi sợ sệt. Sao lại sợ? Chẳng phải tôi và nó là bạn của nhau sao? Nó đã giựt tay ra khi tôi nắm lấy tay nó. Nó xa lánh tôi. Chỉ vì một đứa bạn khác.”
Tôi vẫn im lặng.
“Nó giới thiệu với tôi rằng nó quen một thằng nào đấy, và bảo rằng năm sau sẽ cưới. Gấp quá rồi. Gấp sao? Nó đã hứa ở bên cạnh tôi suốt đời cơ mà.”
“Vậy thì cô im lặng sao?” – tôi hỏi.
“Không, tôi đã làm cho nó mãi mãi là người bạn tuyệt vời nhất. Mãi ở bên tôi.”
Cô gái ấy nhìn tôi và chỉ tay xuống vực.
“Tôi vừa đẩy nó xuống.”
“Cái gì?” – tôi gần như hét lên – “tại sao cô lại làm thế?”
“Ồ, xem ra cô không thấy. Chỉ thấy lúc tôi khóc thôi. Tôi cho cô sống vậy.” – cô gái mỉm cười.
Đáng thương! Tôi cảm thấy đáng thương cho cô gái ấy. Tôi nghĩ, mình hiểu được phần nào đó tâm trạng của cô ấy. Tôi bắt đầu huyên thuyên về bản thân và quan niệm về tình bạn của tôi.
Nửa tiếng đồng hồ nói không dừng, cuối cùng có vẻ như cô gái kia đã bị tôi thuyết phục phần nào. Ánh mắt của cô ấy dịu đi.
“Nói nghe hay lắm” – cô gái ấy nói – “nói được, làm có được không?”
“Được chứ!”
“Vậy cô làm bạn tôi nhé!” – cô ấy đề nghị – “tôi và cô sẽ mãi ở bên cạnh nhau. Hứa không phản bội.”
“Đồng ý!” – tôi mỉm cười và nắm lấy tay cô gái.
Chúng tôi dắt nhau xuống núi, cùng nhau đi chơi, nói chuyện. Thân thiết như thể hai chúng tôi là một vậy. Nhưng tôi không biết tên cô ấy, cô ấy không biết tên tôi.
Tôi phát hiện ra con người cô ấy có rất nhiều điểm tốt. Hay bảo vệ người khác, đặc biệt là tôi. Tôi cảm thấy yên tâm khi ở trong vòng tay bảo vệ của cô ấy.
*************************
Một tuần sau, cô ấy hẹn tôi trên đỉnh núi lần đầu chúng tôi gặp mặt. Cô ấy bảo:
“Tôi có một tin vui, muốn chia sẻ với bạn.”
“Gì đấy?” – tôi phấn khởi.
“Tôi đã tự thú trước cảnh sát chuyện tôi đẩy cô bạn cũ xuống vực rồi. Nhưng tôi bảo là lỡ tay.”
Tôi bần thần. Một tin như thế gọi là tin vui sao?
“Nói làm gì vậy?” – tôi gần như hét lên – “nói ra sẽ bị ở tù thì sao?”
“Không đâu. Bố mẹ tôi lo lót được, nhưng tôi sẽ đi du học. Trong vòng một năm sau, khi mọi chuyện quên lãng, tôi sẽ quay lại.” – cô ấy cười.
“Du học?” – tôi ngỡ ngàng.
“Tôi sẽ nhớ bạn lắm, cám ơn bạn nhiều. Vì bạn đã giúp tôi suy nghĩ chín chắn hơn. Tôi sẽ gửi thư hàng tuần. Hứa đấy! Một năm sau, chúng ta lại ở bên nhau.”
“Chúng ta quen nhau mới được một tuần thôi mà. Ngắn ngủi quá!” – tôi nói – “tôi không muốn xa bạn đâu!”
“Đừng suy nghĩ như vậy. Tôi có đi luôn đâu. Về ngay mà!”
“Nhưng một năm. Biết bao chuyện sẽ xảy ra. Nhỡ… nhỡ bạn gặp được một người nào khác thì sao?”
“Thì chúng ta sẽ chơi chung. Nhưng nếu người đó không về đây được với tôi và bạn, thì tôi vẫn chọn bạn cơ mà.”
“Không!” – tôi vò đầu, tôi bắt đầu cảm thấy trời đất đảo lộn – “tại sao? Bạn đã hứa rồi cơ mà! Chính bạn bắt tôi hứa cơ mà. Sao bây giờ lại như thế này.”
Tôi cảm thấy như nghẹt thở, tôi ngồi thụp xuống và ôm đầu. Nhìn đăm đăm vào ngọn cỏ dưới chân. Tôi quý cô gái này, tôi không muốn cô ấy đi đâu cả.
“Đừng đi!” – tôi van nài.
“Đừng đi! Làm ơn!” – tôi tiếp tục nói.
Cô ấy im lặng và nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi vỗ về.
“Nhanh thôi mà!” – cô ấy nói.
“Nhưng tôi không muốn!” – tôi hét lên.
Và…
Một ý nghĩ lóe lên.
Phải!
Cô ấy là của tôi. Mãi mãi là của tôi!
Tôi ôm cô ấy. Mặt không chút biểu cảm.
“Cô mãi mãi là của tôi!” – tôi thì thầm vào tai cô ấy.
“Ừ, đương nhiên mà!” – cô ấy cười.
“Và phải ở bên tôi, mãi mãi!” – tôi lại nói.
Cô ấy bỗng đẩy tôi ra. Nhìn tôi sợ sệt.
Sợ ư?
Sao lại phải sợ?
Tôi là bạn cô ấy kia mà. Sợ? Đừng! Đừng nhìn tôi như vậy.
“Đừng nhìn tôi như vậy!” – tôi nói và tiến lại gần cô ấy.
Cô ấy vẫn nhìn tôi đầy hoảng sợ và lùi ra sau.
Trượt chân!
Cô ấy ngã về phía sau, và rớt xuống nhưng bám được vào một viên đá nhỏ tại mép núi.
Tôi nhìn cô ấy!
“Kéo tôi lên đã, chúng ta sẽ nói chuyện tiếp chứ! Tôi sẽ ở lại! Mãi mãi với bạn!” – cô ấy hét lên đầy cực nhọc.
Tôi không nói gì. Chỉ cuối xuống nắm lấy tay cô ấy theo phản xạ. Nhưng tôi không kéo cô ấy lên.
“Ở với tôi mãi mãi?” – tôi hỏi.
“Phải, mãi mãi!” – cô ấy nói.
“Dối trá!” – tôi hét lên – “cô đã định bỏ tôi đi!”
“Không có mà! Tôi chỉ đùa chút thôi! Thật đấy!” – cô ấy hoảng hốt nói.
“Tại sao lại nhìn tôi đầy sợ sệt thế kia? Tại sao?” – tôi hỏi, tay vẫn nắm tay cô ấy, nhưng không kéo lên.
“Không có! Tôi không có!”
“Các người đều như nhau! Cả cô và cô bạn cũ của cô nữa! Cô chỉ trích người ta phản bội. Giờ đây, đến lượt cô phản bội tôi!” – tôi nói.
“Không…” – cô ấy bắt đầu khóc.
“Khóc? Đừng khóc! Không đẹp nữa rồi. Chỉ có lúc đầu tiên ta gặp nhau, là tôi thấy nước mắt của cô đẹp thôi. Nước mắt của cô không làm rung động tôi nữa rồi. Đồ phản bội!” – tôi nói với một giọng sắc lạnh.
“Không!” – cô ấy nấc lên.
“Cô mãi mãi ở bên tôi mà!” – tôi mỉm cười.
Mỉm cười. Và tôi buông tay.
Tiếng thét của cô ấy vang vọng cả một không gian rộng lớn. Nhìn gương mặt hoảng sợ của cô ấy lúc rơi xuống, tôi bật cười. Thế là hết! Tôi đã giữ được cô ấy bên cạnh tôi. Mãi mãi!
Chiều đang buông dần. Phía sau dãy núi xa xa, ánh mặt trời đang lúp ló trốn đi. Tôi thẫn thờ ngồi nhìn thẳng vào mặt trời, lòng tự hỏi: “Liệu tôi còn gặp được một người bạn nào nữa hay không?”
Tôi bỗng thấy mình trở nên vô cảm. Nhưng, không hiểu sao. Từ khóe mắt, tôi cảm thấy có một giọt nước mắt âm ấm chảy ra. Giọt nước mắt chảy dài xuống. Chỉ một giọt nước mắt duy nhất.
Bỗng, tôi cảm thấy có ai đó nhìn mình. Tôi hoảng hốt quay lại.
Một cô gái trạc tuổi tôi đang nhìn tôi chăm chăm. Có lẽ, người nãy thấy việc tôi làm chăng? Nhưng tôi làm có gì sai?
Tôi bước lại gần người con gái kia. Im lặng.
**************************
Mỏng manh.
Long lanh.
Lấp lánh dưới ánh nắng chiều của mặt trời sắp chia tay.
Tôi tình cờ được chiêm ngưỡng một cảnh tượng tuyệt diệu nhất từ trước đến nay.
Ngỡ ngàng! Tôi sững lại nhìn.
Mỏng manh và dễ vỡ.
Nước mắt!
Một giọt nước mắt vô tình rơi khỏi khóe mắt, chảy dài xuống trên gương mặt vô cảm, thẫn thờ của cô ấy. Lấp lánh dưới ánh chiều tàn. Đẹp và thanh khiết đến vô cùng.
Đây không phải lần đầu tiên tôi thấy con gái khóc. Nhưng lần này thật đặc biệt. Chỉ duy nhất một giọt nước mắt rơi khỏi đôi mắt sắc lạnh ấy.
Tôi rùng mình khi nhìn thấy cảnh tượng này. Sao lại đẹp đến thế. Và vô vàn những thứ kia, sao lại tầm thường đến vậy.
Đứng trên đỉnh núi này, đã bao lần tôi xuýt xoa lấy cảnh đẹp bao la được ngắm nhìn từ nơi đây. Nhưng mọi thứ giờ đây trở nên tầm thường mà lạc lõng. Chỉ vì một giọt nước mắt tôi vô tình nhìn thấy.
Bất thình lình, cô ấy quay người lại và thấy tôi đang sững sờ nhìn. Dưới ánh nắng chiều đang dần lụi tàn. Người con gái ấy như một vị tướng lĩnh thời xưa từng có một thời oanh liệt mà giờ đây trắng tay. Tuy vậy, khí chất của một vị tướng vẫn đang bao trùm lấy không gian này, đến nghẹt thở.
Cô gái bước lại gần tôi, nhìn tôi một lúc lâu, không nói gì.
“Xin lỗi, tôi không cố ý làm phiền nhưng…” – tôi lại áy náy nói.
Cô ấy vẫn nhìn tôi, với một ánh mắt lạnh lẽo. Và bỗng nhiên, tôi nói ra những điều mà lẽ ra chẳng bao giờ tôi dám mở miệng.
“Nhưng tôi thấy cô khóc đẹp quá. Tôi muốn chiêm ngưỡng một chút!”
**********************
Ánh nắng chiều dần tắt. Tôi mỉm cười trước câu nói của người con gái kia. Quay lưng đi. Và tôi bắt đầu kể về tôi và người bạn tôi vừa quen được một tuần.
© 2009, nicky. All rights reserved.