Tình Yêu Bên Trái Thiên Đường Bên Phải

images668579_1

Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải

Tác giả: Phỉ Ngã Tư Tồn

Biên tập: Candy

*

Tình yêu, là một vũ điệu lẻ loi. Mất phương hướng giữa những ngã rẽ, chung quy, chúng ta chỉ là con bướm không vượt được đại dương.

Tình yêu, là một số kiếp khó trốn. Chẳng biết từ lúc nào lại mê muội không thể thoát khỏi, chung quy, chúng ta chỉ là người qua đường trong cuộc đời của nhau.

Nếu có một ngày, tình yêu của em chỉ còn rực sáng trong chớp mắt, xin hãy mỉm cười nói, vĩnh biệt.

Tình yêu bên trái, thiên đường bên phải.

—— Phỉ Ngã Tư Tồn

Vi Lan nói: “An Thành, em gả cho anh nhé?” Vừa lúc Cao An Thành uống một ngụm cà phê, rất nóng, đầu lưỡi bỏng rát, nuốt không thể nuốt, nhổ càng không thể nhổ, gắng gượng nuốt bừa xuống, cổ họng như bị dao cứa, vẫn là đau. Vi Lan cười rộ, khóe môi cong như trăng lưỡi liềm, lúm đồng tiền mờ mờ bên trái thấp thoáng ẩn hiện. Lời nói mang theo ba phần trêu chọc: “Cao An Thành, cưới em không phải chuyện đáng sợ thế chứ?”

An Thành cũng bật cười, rút điện thoại di động ra đáp: “Phiền em lặp lại lời cầu hôn một lần nữa, anh ghi âm đặt làm nhạc chuông luôn.”

Rút kinh nghiệm từ chuyện của chính mình, không phải cô không biết, An Thành chân thành yêu cô, yêu đến mức dung túng mặc cô điều khiển. Lúc cô yếu đuối rơi nước mắt, bờ vai An Thành là chỗ dựa dễ chịu nhất vững chắc nhất; nhận thương tổn chịu lạnh lùng, quay lại là có thể thấy An Thành, di động của anh vĩnh viễn có thể liên lạc được, anh vĩnh viễn có thể xuất hiện đúng lúc, trong túi anh vĩnh viễn có khăn tay thoảng hương thơm mát.

Người ngoài nhìn không chịu được, Phỉ Thúy đã mắng: “Thường Vi Lan, cậu không cần An Thành thì hãy buông tha cho anh ấy, cậu làm người ta phí hoài tuổi xuân tươi đẹp rồi.” Vi Lan lập tức đỏ mắt, thì thào: “Người phí hoài tuổi xuân là tớ.” Phỉ Thúy nghiến răng nghiến lợi, hận không thể tẩy não cô ngay lập tức, vươn ngón tay thon dài dí dí lên trán cô: “Cho dù tình yêu của cậu có đẹp như hoa,[1] liệu có thể địch nổi với dòng chảy của thời gian[2] không? Trần Phương Vũ cho cậu bùa mê thuốc lú gì, khiến cậu khăng khăng một lòng thế.” Vừa nói, vừa so sánh bênh vực người kia: “Cao An Thành ít tuổi hơn Trần Phương Vũ, trẻ trung tài năng tuấn tú lại có tiền đồ. Cao An Thành chu đáo hơn Trần Phương Vũ, ngay cả sinh nhật cậu Trần Phương Vũ cũng không nhớ rõ, mà Cao An Thành năm nào cũng tặng quà, mời cậu đi ăn. Cao An Thành yêu cậu hơn Trần Phương Vũ gấp một trăm lần một ngàn lần một vạn lần.”

Tình yêu sao có thể so sánh, nếu có lý do, đã chẳng phải tình yêu, thật ra lời này là do Cao An Thành nói. Vi Lan nhớ rõ một lần, cô bám lấy khung cửa sổ, khóc đến khàn giọng, đầu bù tóc rối như người điên, lớn tiếng gào rú: “Trần Phương Vũ, anh dám đi em sẽ nhảy xuống, có thành ma em cũng không buông tha anh!” Trần Phương Vũ không thèm quay đầu, “Rầm!” một tiếng đóng cửa rời đi. Chỉ còn mình cô ngồi run bần bật trước cửa sổ, ngay cả sức để khóc cũng không còn. Yêu càng sâu nặng càng không có tự trọng, trước mặt Trần Phương Vũ, từ trước đến nay cô đều thua, dù có lấy cái chết ra ép buộc cũng chỉ khiến anh chán ghét hơn. Trương Tiểu Nhàn nói, khoảng cách xa nhất trên đời không phải chân trời góc biển, mà là em ở bên cạnh anh, anh lại không biết em yêu anh. Lúc đó Vi Lan mới biết, khoảng cách xa nhất trên đời thực ra không phải cái này, mà là em rất yêu rất yêu anh, anh lại không yêu em.

Anh không yêu em, toàn bộ con người em đều là lầm lỗi đều là xấu xí đều là đồ bỏ, ngay cả hô hấp của em cũng là thứ thừa thãi. Anh không yêu em, điện thoại của anh vĩnh viễn không thể liên lạc được, em vĩnh viễn không tìm thấy anh, anh vĩnh viễn làm bộ không thấy nước mắt của em. Sau đó trong tuyệt vọng, quay đầu lại, gặp một chút ấm áp sẽ như thiêu thân lao vào lửa, như người sắp chết đuối vớ được cọc.

Tháng ba đầu xuân, An Thành mời cô ăn cơm. Anh nói: “Vi Lan, anh sắp kết hôn, về sau em hãy tự chăm sóc bản thân cho tốt.” Cô ngẩn ra, lập tức mỉm cười đáp: “Chúc mừng anh.” Liên miên hỏi bạn gái của anh, liên miên đề nghị kế hoạch tốt nhất cho áo cưới và tuần trăng mật, liên miên kể về gia đình hạnh phúc của bạn bè. An Thành lái xe đưa cô về, trước nhà không có đèn, xe tắt máy, đêm tối như mực, chung quanh hiu quạnh không tiếng động. Anh bỗng nhiên nắm tay cô: “Vi Lan, chỉ cần em nói một tiếng, anh sẽ lập tức chia tay với cô ấy.” Ánh mắt của cô dần dần thích ứng với bóng tối, thấy rõ ánh mắt anh, sáng như có ánh lửa. Cô chầm chậm rút tay về, mỗi khi rút về một phần, ánh mắt anh lại ảm đạm đi một phần.

Rốt cuộc vẫn không nỡ tàn nhẫn như vậy. Hai giọt nước mắt lặng thinh rơi xuống trên mu bàn tay anh, chỉ vì hai giọt nước mắt này, anh quyết tâm hủy bỏ hôn lễ, bạn gái anh tìm đến tận công ty, tát cho cô một cái bạt tai, đau đớn khiến cô ù tai choáng váng. Hóa ra thiên đường và địa ngục của mỗi người, chẳng qua cũng chỉ là một đường. Nhìn cô gái đang phát điên kia, dường như cô nhìn thấy chính mình. Trái tim chết lặng bị đánh thức, nát tan trăm mảnh.

Hôn lễ của Trần Phương Vũ diễn ra đúng ngày, cô đi dự tiệc một mình. Vẻ mặt anh như nhìn thấy quỷ, chẳng lẽ sợ cô lên đài diễn một cảnh trong phim truyền hình lúc tám giờ dưới con mắt của công chúng ư? Cô chỉ cười trào phúng, đưa tiền mừng xong liền quay người rời đi, đến giao lộ đầu tiên đụng phải đèn đỏ, taxi dừng lại, thế giới ngoài cửa kính xe đều dừng lại, nhìn không gian ngập khí thải của xe cộ, một mình cô lẳng lặng cười, tựa vào cửa kính xe cười không ngừng, làm lái xe liên tục quay đầu, muốn nói lại thôi.

Thuê bốn mươi bộ phim Hàn về xem, tình yêu của người ta, toàn là trời long đất lở rầm rộ ồ ạt chết đi sống lại. Trên sàn nhà lộn xộn toàn đĩa phim bị ném, bên này một cái, bên kia một cái, như giọt nước mắt lạnh lẽo chạm đất tan vỡ, vỡ thành hoa. Chuông cửa vang lên liên hồi, cô chán ngán ôm gối ngồi trong góc, nữ nhân vật chính trong DVD khóc không thành tiếng: “Không có anh, em sống thế nào?” Tình yêu không thể coi là điều thiết yếu, rất nhiều người không gặp được tình yêu, rất nhiều người từ bỏ tình yêu, đều bình an vô sự sống hết một đời. Nhưng phần quan trọng nhất, yếu đuối nhất trong lòng kia bị mất đi rồi, vĩnh viễn mất đi rồi, cả đời sẽ không tìm về được nữa.

Rốt cuộc cô đứng dậy ra mở cửa, là An Thành, mùa xuân 23 độ C, đầu lại đầy mồ hôi. Vừa thấy cô, anh liền mất đi sự bình thản thường ngày, ánh mắt lộ vẻ hung hãn: “Em đang làm gì? Vì sao lại tắt điện thoại? Vì sao không ra khỏi nhà? Em có biết suýt chút nữa là anh phá cửa hay không?” Rất yêu rất yêu một người, mới có thể rối loạn như vậy, mới có thể thảm hại như vậy. Cô òa lên khóc lớn, như đứa trẻ nhìn thấy mẹ, chịu biết bao uất ức, cũng biết rõ chỉ có mình anh bằng lòng, bằng lòng dung túng cho cô.

Càng dung túng, càng không trân trọng. Mượn rượu nhờ say, cô nửa cười nửa giận: “An Thành, hôm nay ở lại được không?” Anh quay mặt đi không dám nhìn cô, cô ngửa mặt cười to, càng muốn sáp lại gần, thủ thỉ bên tai anh: “Cao An Thành, muốn hay không anh nói một câu đi.” Anh chật vật đẩy cô ra: “Vi Lan, em uống nhiều rồi.” Ánh mắt cô sáng ngời như sao, ngón tay lướt qua mí mắt mềm mại của anh: “An Thành, anh là người tốt, khiến người ta rất thích.” Biết rõ anh chỉ cần ba chữ, nhưng cô không thể cho, ích kỷ mà tàn nhẫn, dùng một phương thức khác làm anh tưởng lầm là hy vọng. Sớm hôm sau anh nói: “Vi Lan, anh yêu em.” Cô thờ ơ lấy điện thoại bên gối ra: “Lặp lại lần nữa đi, em muốn ghi âm làm nhạc chuông.”

Anh thật sự tức giận, lần duy nhất tức giận. Nhưng chẳng qua chỉ là vài ngày không gọi điện thoại cho cô. Cô chủ động gọi đến, anh cũng chịu nhận, có điều mặc cô nói đông nói tây, tán hươu tán vượn trong điện thoại, anh chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng. Ba bốn ngày sau tình hình vẫn lãnh đạm không đổi, Phỉ Thúy không khỏi khoái chí châm chọc: “Rốt cuộc nhận báo ứng rồi hả?” Vi Lan cười khẽ, ngoài cửa sổ là một cây ngọc lan cao lớn, đang trổ từng đóa hoa nhỏ xinh trắng noãn, duyên dáng yêu kiều như búp sen —— nhưng cũng chỉ là giống nhau. Trong thành phố này từ lâu đã không thấy bóng sen. Thực ra, thứ ngâm trong ly thủy tinh trong suốt long lanh là hoa hồng, cánh hoa hé mở, dù đã rời cành nhưng vẫn thơm ngát mê người.

Sau đó ngày tháng cứ trôi, tưởng chừng như dài bất tận. Nhiều lần sóng vai ra vào, dưới ánh mắt của mọi người, Vi Lan và Cao An Thành không phải là một đôi không hạnh phúc mỹ mãn. Mưa đêm thu, tiếng rơi mỏng manh du dương không ngớt, đi ra khỏi quán bar, anh bật CD Kitaro, tiếng điện tử hợp thành âm thanh u sầu, mở ra quang cảnh tráng lệ của con đường tơ lụa phồn hoa.[3] Cô đột nhiên lên tiếng: “An Thành, nếu như anh không yêu em đến thế, chúng ta còn có thể.”

Anh yên lặng một lúc, mới đáp: “Anh biết.”

Tình yêu là một cán cân, nếu hai đầu có trọng lượng không bằng nhau, lập tức sẽ mất đi sự cân bằng. Càng nặng càng ngã sâu, ngã xuống tận địa ngục. Chung quy cô rất ích kỷ, cứ kéo anh theo, mà anh lại thản nhiên như không.

Tựa như đánh giá giúp cô, rốt cuộc cô yêu Trần Phương Vũ nhiều hơn, hay là anh yêu cô nhiều hơn. Dù là người thắng cũng chưa chắc có thể giành được hạnh phúc. Thiên đường bên phải, nhưng tình yêu lại bên trái.

– Hết –


[1] Tình yêu đẹp như hoa: Nguyên văn là ‘như hoa mỹ quyến’, miêu tả duyên số hết sức tốt đẹp.

[2] Dòng chảy của thời gian: Nguyên văn là ‘tự thủy lưu niên’ – thời gian như nước, hình dung thời gian trôi qua rất nhanh, một đi không trở lại.

[3] Mọi người có thể nghe thử bài này, Silkroad của Kitaro, rất hay.

*

P.S. Hôm nay là kỷ niệm một năm ngày wp Nhược Linh mở cửa *chấm nước mắt* cảm động dạt dào quá đi~~~ Thực ra mình và Stranger đã định nhân dịp đợt này và 30-4, 1-5 sẽ post hết Trần Châu án, Sắc trời nhuộm tối, cơ mà người tính hổng bằng trời tính, mình bị ốm từ đầu tuần nên kế hoạch đổ bể hết cả. :(( Thôi thì trong hai tuần nữa mình sẽ cố đạt được mục tiêu này, cộng thêm post bù CRUU, lại quay trở về thời kỳ nợ nần chồng chất. @___@

Hix, nhìn nhà người khác ngày nào cũng có chương mới, truyện hoàn liên miên, quay lại ngó nhà mình sao mà đau lòng dữ vậy nè. =((

À, không biết đã có ai edit truyện này chưa, vì nhiều người thích PNTT mà, dù mình google thì không thấy. Theo mình đây là GE nha, thế là không ai trách được mình post truyện thê thảm vào ngày đẹp giời rồi. XD~

Nguồn: nhuoclinh

© 2013, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.