Từ bi

126

 

Năm lên bốn,Phương Nhi mắc bệnh bại liệt,chân bị teo,không đi lại được.Năm 14tuổi,bố Phương Nhi mua về một chiếc xe lăn,bảo con: “Cứ ngồi ru rú ở nhà thế này cũng không hay,thôi chịu khó đi bán báo con nhé!”
Thế là ở khu vực chùa Thiên Tường,thành phố Thành Đô có thêm một cô bé đi xe lăn bán báo.Phía trên ghế xe lăn của cô bé buộc một cái ô,phía dưới ghế treo một bô nước tiểu.Trước giờ đi làm,sáng sớm nào bố cô cũng đến toà soạn mua buôn một đống báo to mang về,lấy vải nhực phân loại,gói tử tế, đặt cẩn thận ở phía trước xe lăn.Sau đó,Phương Nhi quay xe lăn,ngất nga ngất ngưởng ra khỏi nhà.Nếu bán chạy thì năm,sáu giờ chiều đã về.Nếu ế ẩm thì cứ rong ruổi trên phố đến 9h mới bán hết.
Trên đường phố,nghề cạnh tranh ác liệt nhất phải kể đến nghề đánh giày và bán báo.Hai nghề này khởi điểm rất thấp,lại không cần vốn và đòi hỏi kỹ thuật,cho nên ai cũng làm được.Ngồi uống trà trong quán 30 phút, ít nhất cũng trông thấy 20 kẻ đánh giày và 10 người bán báo.So với những con buôn đạp xe,mồm lúc nào cũng liến thoắng rao như pháo nổ tràng dài “Báo thương mại,báo hằng ngày,báo buổi sáng,báo buổi chiều…”,thì Phương Nhi yếu thế vô cùng.Tiếng rao của cô bé nhỏ nhẹ,mà có vẻ buồn buồn heo hắt.Bên hè phố,khi nghe thấy ba tiếng rao chậm rãi của cô bé: “Bán – báo – đây”,người ta thường có cảm giác ớn lạnh sống lưng.
Tuy nhiên,Phương Nhi cũng có 1 số khách “ ruột”. Ông bà chủ của khá đông hàng quán hai bên phố chùa Thiên Tường đều mua báo cho cô bé.
Nhưng không phải người nào cũng có lòng tốt,có lúc Phương Nhi gặp những kẻ hỗn láo ngang ngược, để mua 1 tờ báo,chúng đã cố tình gây khó khăn cho cô bé.
Hôm nay Phương Nhi gặp 1 người muốn gây chuyện,anh ta nhận ra bắt nạt Phương Nhi là việc ít rủi ro nhất và cũng dễ chơi nhất.Anh ta ngáng xe lăn của cô bé,anh ta đứng chỗ bống râm của ngôi nhà,còn xe lăn của cô bé thì bị phơi ở ngoài nắng.Anh ta hỏi:
“Mấy hào 1 tờ báo?”
Phương Nhi đáp: “Năm hào”
“Người ta bán 1 đồng 3 tờ,tại sao mày bán năm hào?”
“Nhưng trước nay cháu vẫn báo 5 hào!Giá quy định ngần ấy mà.”
“Không được!Một đồng 3 tờ.Không được bán giá cao.”
Anh ta tỏ ra hung hăng tỏ ra nộ nạt.Bởi sốt ruột,bởi ánh nắng chiếu vào mặt đỏ gay,Phương Nhi sợ sệt nói:
“Bán 1 tờ cháu chỉ được 1 hào,chú ơi,chú hãy tha cho cháu!”
Anh ta tỏ ra vênh vang đắc ý,trông nét mặt tiu nghỉu của cô bé,cảm thấy hết sức thích thú.
Một ông già đứng gần đó thấy cảnh chướng tai gai mắt,bực mình gắt anh ta: “Cậu muốn mua thì mua,giở trò gì thế?”
Anh ta quay lại,nhìn thấy một ông lão tóc bạc phơ, đang định chửi ông mấy câu,nhưng chợt phát hiện có 2 viên cảnh sát tuần tra đang đi đến,thế là chuồn luôn.
Ông lão tóc bạc tức giận,mặt đỏ phừng phừng, ông nói với Phương Nhi: “Đừng sợ cháu ạ,gặp chuyện như thế này nhất định không được khiếp sợ.Loại người như hắn đều là những kẻ đáo để mềm nắn rắn buông!”
Phương Nhi định khóc,cô bé định nói điều gì nhưng lại thôi. Ông già khẽ đẩy 1 cái,chiếc xe ngất ngưởng lăn đi.Trong ánh sáng nước mắt mờ nhoà,thế giới trở nên hỗn độn.
Từ đó trở đj chiều nào Phương Nhi cũng gặp ông lão tóc bạc.Ngày nào ông cũng mua của Phương Nhi 2,3 tờ báo,thậm chí có hôm còn mua 2,3tờ cùng một loại.Phương Nhi cảm thấy ái ngại liền nói:
“Ông ơi, ông đừng mua trùng.”
Ông lão cười đáp: “Ông mua giúp người hàng xóm một tờ. Ông ấy và ông đều thích đọc báo,không xem báo không ngủ được.”
Trong khoảng thời gian nửa năm sau đó,giữa Phương Nhi và ông lão dường như đã hình thành 1 thoả thuận ngầm,buổi chiều nào cũng gặp nhau ở phố chùa Thiên Tường.
Ngày tháng đưa thoi,tiết trời dần chuyển sang đông.Trong mùa đông khát khao ấm áp vào bậc nhất này,mấy hôm liền,Phương Nhi không gặp ông lão tóc bạc.Cô bắt đầu lo lo cho ông.Cô nghĩ: “Nhỡ ông lão ốm thì sao nhỉ?Không có báo xem làm sao ông ngủ được.”
Cô bé quyết định đi thăm ông lão,biếu ông tờ báo.Hỏi thăm mấy người trong phố,cuối cùng Phương Nhi biết ông lão ở trong 1 khu nhỏ gần đó.
Chưa vào đến nơi, đã nghe thấy tiếng kèn trống đám ma,khiến cô bé có cảm giác có điềm gì không tốt lành.Khi đi vào ngôi nhà dựng tạm đặt quan tài, đi qua chỗ những người đánh mạt chược,ngước nhìn lên bức ảnh đen trắng đặt ở giữa nhà để linh cữu,cô bé nhận ra khuôn mặt quen thuộc của ông lão đang mỉm cười với mình.
Phương Nhi bỗng dưng khóc nức nở.
Bà con thân thích của ông lão đnag chơi mạt chược ở cạnh,ai cũng sửng sốt ngạc nhiên nhìn cô bé.
Cô bé mím môi mím lợi,cố gắng quay đẩy xe lăn lên phía trước,khiến cho căn nhà dựng tạm để quan tài vốn chật hẹp chợt càng trở nên chen chúc.
Người con trai của ông lão hỏi:
“Cháu bé ơi,chen vào làm gì?”
“Cháu…cháu biếu ông tờ báo…Ông bảo không xem báo không ngủ được.”
“Vậy thì…cháu đưa đây.chú đốt cho ông.”
“Cháu tự tay đốt cho ông có được không?”
Người con trai ông lão suy nghĩ 1 lúc rồi đáp:
“Thôi được,chú bê chậu than ra cho cháu.”
Chậu than đã bê ra,Phương Nhi lau nước mắt,châm lủa đốt báo.Những cột chữ và tranh ảnh màu sắc rực rỡ trên tờ báo trong phút chốc biến thành tro và khói.
Người con trai ông lão cũng giúp cô bé đốt,vừa đốt anh vừa lẩm bẩm nói 1 mình:
“Bố ơi,một chữ cắn đôi bố cũng không biết,tại sao lại có chuyện không xem báo không ngủ được?”
Tiếng anh rất khẽ,nhưng y như một cây đòn nặng nề giáng xuống đầu Phương Nhi.Trong nước mắt nhạt nhoà,Phương Nhi trông thấy một ông lão trong ngọn lửa đang cười với mính…

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.