Ái Hận – Ngọc Ẩn

 

Nàng trông thấy khắp nơi trong nhà mình đều toàn là thi thể, nơi nào cũng chan hòa những máu và máu. Phụ thân của nàng đã dùng chút khí lực cuối cùng để ném nàng vào dòng nước. Ông ta biết rõ nữ nhi của mình tuy chỉ mới mười tuổi, nhưng lại có thủy tính rất giỏi, có lẽ đây chính là con đường đào sinh duy nhất của nàng.

– Cha! Nương!
Nàng hét lớn.

– Hài tử, hãy nhớ kỹ, kẻ sát hại toàn gia chúng ta tất phải là người có danh tiếng. Con nhất định phải vì song thân mà báo thù.

Điều cuối cùng mà nàng trông thấy là thủ cấp song thân bị rơi xuống đất, kẻ sát thủ nắm chặt trong tay thanh kiếm còn nhiễu máu. Dù nàng không nhìn rõ được diện mục của kẻ sát nhân ấy, nhưng hoàn toàn nhớ rất rõ thanh kiếm kia.

Nước, nước mắt, nước đẫm đầy máu.

oooOooo

Tiểu Y tỉnh lại từ giấc mộng, trường huyết sát chín năm về trước vẫn khắc ghi đậm nét trong tâm phế của nàng, một mối hận khắc cốt ghi tâm.

Liễn Hàn Yên mang theo một con báo con từ trên núi trở về. Y theo thói quen hằng ngày, vừa định đẩy cửa của căn mộc ốc bước vào, thì chợt sực nhớ là còn có nàng, có thể lúc này nàng còn chưa thức nên y vội thận trọng đẩy nhẹ cửa để tiến vào. Khi thấy nàng đã tỉnh và đang ngồi bên mép giường, còn khuôn mặt trắng bệch, y liền hỏi:

– Cô nương tỉnh rồi ư?

Tiểu Y không đáp lời mà chỉ dùng ánh mắt đầy nghi hoặc quan sát Liễu Hàn Yên. Y có một gương mặt rất anh tuấn, đôi mắt ánh lên vẻ ôn hòa và thiện lương, tóc xõa sau lưng, y phục rất đơn giản, dáng vẻ siêu phàm thoát tục. Nhưng con người y có giống như vẻ bề ngoài ấy chăng?

– Cô nương không cần phải sợ, tại hạ không phải là người xấu. Vì thấy trời sắp tối, mà cô nương thì lạ bị ngất xỉu trên đường đi, tại hạ sợ cô nương sẽ bị dã thú làm thương hại nên mới mạo muội đưa cô nương về đây.

Liễu Hàn Yên còn lo lắng nói thêm:

– Có lời này không biết có nên hỏi chăng, cô nương, có phải trên người cô đang mang một thứ quái bệnh?

Tiểu Y nghe vậy thì cảm thấy nhẹ nhỏm, đáp:

– Đa tạ ân cứu mạng của công tử!

Nàng dừng lại một chút để định thần, rồi khẽ cúi đầu nói:

– Lời công tử nói rất đúng. Từ sau khi phụ mẫu của tiểu nữ qua đời thì tiểu nữ đã mắc phải chứng bệnh lạ này. Dù đã từng nhờ đến rất nhiều danh y chữa trị, nhưng không một ai có thể chữa khỏi. Sau đó, tiểu nữ có nghe nói trong dãy núi này có có một loại thảo dược có thể làm trì hoãn căn bệnh, nên đã không ngại đường xa vạn dặm đến đây hái thuốc. Ai ngờ chỉ mới được nửa đường thì đã bị ngất……

Nói tới đây, nàng vừa thương tâm vừa khóc nói:

– Vị y sư kia có nói, tiểu nữ sẽ không thể sống qua được năm hai mươi tuổi, nhưng nếu có thể tìm được loại dược thảo này thì sẽ có thể kéo dài tuổi thọ đến năm ba mươi lăm tuổi, lúc đó hãy trở lại kiếm y chữa trị tiếp……

Liễu Hàn Yên trông thấy dáng vẻ yếu đuối không ai giúp đỡ của nàng, mà trong lòng chợt dâng lên một loại cảm giác muốn được bảo hộ nàng rất mãnh liệt. Trông nàng giờ đây cũng độ mười tám, mười chín tuổi, và cứ theo lời nàng vừa thuật lại thì lúc này hẳn là nàng đang ở bên bờ tử vong rồi.

– Cô nương, loại thảo dược đó có tên là gì? Có thể tại hạ sẽ giúp cô tìm được nó cũng nên.

– Nó được gọi là Thất Diệp Vô Tâm thảo.

Dung diện của nàng hốt nhiên chuyển sang lo lắng, nói tiếp:

– Công tử quả có thể giúp tiểu nữ tìm được nó hay sao? Thất Diệp Vô Tâm thảo sinh trưởng tại những nơi vách đá treo leo, rất nguy hiểm……

Liễu Hàn Yên nghe vậy thì trong lòng rất cảm động, thiếu nữ đó vốn mang bệnh trong người nhưng lại vẫn luôn quan tâm đến sự an nguy của người khác. Y đột nhiên nhớ ra hình như bản thân đã có trông thấy Thất Diệp Vô Tâm thảo ở trên một vách vực nào đó rồi, nên liền thắc mắc:

– Đã là nguy hiểm như thế, vậy cô nương sẽ hái nó bằng cách nào?

– Tiểu nữ tự có cách để hái.

Tiểu Y đáp rất quả quyết.

– Cô nương hãy nghỉ ngơi tại đây cho khỏe, đừng ra ngoài để dã thú làm thương hại. Tại hạ ra ngoài một chuyến, sẽ sớm trở về thôi.

Liễu Hàn Yên nói xong, liền khoác một tấm ngoại y lên người, rồi nhanh chóng khoa chân rời khỏi tòa mộc ốc (nhà gỗ). Y quyết định đi hái loại thảo dược kia.

Sau khi tự xác định là Liễu Hàn Yên đã rời khỏi, Tiểu Y mới thở phào một hơi. Trên khuôn mặt của nàng thoáng lộ ra nét đắc ý rất khó nhận biết được.

Nàng bắt đầu quan sát hoàn cảnh xung quanh, hiện tại nàng đang ngồi trên một chiếc giường rất đơn giản, mọi thứ trần thiết bên trong căn tiểu ốc cũng cực kỳ giản đơn, tất cả đều giống như một thiếu niên ngây ngô chất phác.

Hốt nhiên, ánh mắt của nàng dừng lại trên một chiếc bàn thờ, trên đó là một tấm bài vị, ghi rõ “Gia phụ chi mộ”. Tuy nàng cảm thấy có chút quái dị, nhưng cũng không lưu ý thêm, vì trước khi nhìn thấy tấm bài vị đó thì nàng đã liếc thấy một thanh kiếm. Trong mắt Tiểu Y, thanh kiếm đó là một thanh kiếm ngập đầy máu tanh và tội ác, chính nó đã lấy đi mười mấy tính mạng toàn gia của nàng. Nhưng nàng cũng biết rõ thời cơ vẫn chưa chín mùi. Nếu như võ công của cừu nhân tầm thường thì tất sẽ bị bỏ mạng trong lúc hái thuốc, vậy là hắn được tiện nghi rồi. Còn ngược lại, nếu võ công của hắn cao cường thì nàng không thể xuất thủ một cách khinh suất được. Giờ đây, nàng rất bình tĩnh. Trong chín năm qua, nàng đã dùng đủ các loại phương pháp để tự trui luyện cho ý chí và võ công của mình, chỉ đến khi nàng có thể nắm chắc mười phần thành công thì nàng mới đến đây.

Tiểu Y tiếp tục quan sát các sự bày thiết bên trong căn mộc ốc, nàng trông thấy bên dưới bàn thờ có một chiếc túi lớn, từ miệng túi có thò ra hai bàn chân lông lá nhỏ nhắn. Nàng tò mò mở rộng miệng túi, a, thì ra là một chú báo con rất đáng yêu.

Chú báo con mở lớn đôi mắt to tròn, nhìn nàng chớp chớp vài cái, tựa như muốn nói: “Đa tạ đã cứu mạng!”

Thuở thiếu thời, Tiểu Y là một cô bé rất ngây thơ và luôn có lòng yêu thương đối với vạn vật, đặc biệt là đối với những con thú nhỏ bé thế này. Nhưng từ sau vụ huyết án diệt môn, nàng đã mất đi toàn bộ thân nhân, và cũng không còn có một ai quan tâm và ái hộ đến nàng. Từ đó, nàng bắt đầu thay đổi và trở nên một người đầy tâm kế, trong lòng nàng chỉ chứa chan cừu và hận.

– Tiểu báo tử, ngươi bị thương rồi, có phải là do lọt vào tay của y hay không?

Tiểu Y ôm chú báo con vào lòng, tiếp tục vuốt ve nó:

– Có phải là ngươi cũng không có phụ mẫu quan tâm và ái hộ ngươi ngay không? Ta cũng giống ngươi vậy……

oooOooo

Trời vừa sáng, Liễu Hàn Yên lại trở về, trong tay có cầm nhánh Thất Diệp Vô Tâm thảo. Y vừa tiến vào căn mộc ốc thì đã thấy Tiểu Y nằm ngủ trên giường, tay ôm chú báo con trong lòng, trên khuôn mặt lộ nụ cười hòa ái, và làn da cũng không còn trắng bệch như lúc chiều nữa.

– Cô nương.

Y nhẹ giọng gọi, xem thử nàng có ngủ say hay không.

Tiểu Y thất kinh, nàng tự trách bản thân sao lại có thể ngủ quên ngay trong nhà của cừu nhân. Tuy nhiên, nàng vẫn giả bộ làm ra vẻ giật mình thất thố và chập choạng bước xuống giường. Chú báo con cũng bị kinh hoảng mà bật dậy.

Liễu Hàn Yên vội vã buông nhánh thảo dược ra, rồi đưa tay đỡ lấy nàng, miệng hỏi:
– Cô nương không sao chứ?

Bàn tay của Tiểu Y vừa đụng vào vết thương trên cánh tay của Liễu Hàn Yên, nàng bật thốt:
– A! Công tử thụ thương rồi.

Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ: “Võ công quả không tệ, chỉ bị một vết thương như thế này mà thôi.”

– À, không sao đâu!

Liễu Hàn Yên không muốn nhắc đến việc trong lúc y hái thảo dược thì đã có người đến ám toán y. Cũng may là võ công của y cũng không tệ, nên chỉ bị một vết thương ở ngoài da.

Lần đầu tiên được tiếp xúc gần gũi với một nữ tử xa lạ đến thế này, Liễu Hàn Yên chợt phát hiện ra thiếu nữ trước mắt đây thật là mỹ lệ. Nàng có đôi mắt hắc bạch phân minh to tròn, đôi hàng mi vừa dài vừa cong vút, chiếc miệng nhỏ nhắn hồng nhuận, tất cả đã khiến cho y có chút mê loạn. Y thấy nàng đỏ mặt cúi đầu xuống, liền ý thức được rằng mình vẫn còn ôm đôi tay của nàng mà chưa buông,

– A….tại hạ……tại hạ đi nấu thuốc….

Nói xong, y mau chóng rời khỏi cạnh giường.

Trong một sát na tiếp xúc vừa rồi, Tiểu Y đột nhiên cảm thấy có một loại cảm giác mơ hồ không rõ ràng lắm xông thẳng vào tim. Cảm giác đó quyết không phải là cừu hận, nhưng nó là loại cảm giác gì nhỉ? Nàng hoàn toàn không biết, và cũng không muốn biết điều đó.

Nàng ngồi trở lại xuống giường, chú báo con rất hoan hỷ dụi dụi vào người nàng rồi lại rúc vào lòng nàng.

– Có phải con tiểu báo tử này là do công tử săn về không?

Tiểu Y cẩn thận hỏi.

Liễu Hàn Yên vừa nấu thuốc vừa đáp lời:

– Tại hạ thấy nó bị thương nhẹ nên định đem về nhà để chăm sóc cho nó, nhưng chiều hôm qua do bận rộn quá nên đã quên mất tiểu gia hỏa đó. Nàng thích nó lắm ư?

– Đúng vậy, nó thật là khả ái. Chúng ta làm sao có thể bỏ rơi nó được.

– Cô yêu thích nó thật là tốt. À phải rồi, cô nương, thường ngày tại hạ vẫn ăn rau quả thực vật, chứ không ăn thịt, không biết cô nương có tập quán như thế hay không?

– Ủa, tại sao thế?

– Đó……

Liễu Hàn Yên hơi ngập nhừng một chút, rồi nói tiếp:

– À….đại khái là vì cá nhân tại hạ thích thế thôi.

Tiểu Y nghĩ thầm: “Bởi vì phụ thân ngươi lúc sinh tiền đã giết người vô số, nên dù bây giờ ngươi có ăn chay niệm Phật bao nhiêu thì trời cao cũng không thể tha thứ cho ngươi được.” Tuy nghĩ vậy nhưng nàng vẫn nói:

– À, công tử, sau này ngươi cứ gọi ta là Tiểu Y được rồi. Không biết phải xưng hô với công tử thế nào nhỉ?

– Tại hạ là Liễu Hàn Yên.

Tiểu Y lẩm nhẩm cái tên Liễu Hàn Yên vài lần, trong mắt nàng chợt lóe lên vài tia sát cơ.

oooOooo

Vài ngày sau, tại mảnh sân nhỏ trước căn tiểu ốc.

– Tiểu báo, tiểu báo, ngươi chạy đi đâu rồi? Đừng có bắt ta phải chơi trốn tìm với ngươi đấy!

Tiểu Y vừa bước ra khỏi phòng, vừa đi tìm chú báo con. Từ ngày có chú báo con và Tiểu Y đến đây, căn mộc ốc lúc nào cũng trở nên náo nhiệt và vui vẻ hẳn lên.

– Nó ở đây này.

Liễu Hàn Yên đang cắm cúi trồng hoa và cây cảnh vừa nghe tiếng gọi của Tiểu Y thì liền bế xốc chú báo con lên và đem tới cho nàng.

– Mày thật là…cứ chạy loạn cả lên thôi!

Tiểu Y dí dí vào đầu chú báo con mắng yêu, chợt quay sang hỏi Liễu Hàn Yên:

– Ủa, đó là hoa gì mà trông đẹp thế?

– Đây là Tử Phong Tín Tử.

Tiểu Y không hề để ý thấy trong mắt của Liễu Hàn Yên vừa thoáng xuất hiện một tia ưu thương, tiếp tục hỏi:

– Tại sao các loại hoa khác như là Mẫu Đơn, Đinh Hương thì công tử không trồng mà lại đi trồng cái loại Tử Phong Tín Tử này?

Liễu Hàn Yên chỉ cười gượng mà không đáp lại. Lúc này Tiểu Y mới phát hiện ra trong nụ cười của y có bao hàm một sự thương cảm.

– Tiểu Y, trong những ngày qua, tại hạ đã cố gắng tham khảo nhiều y thư để tìm ra nguyên do tạo nên bệnh tình của cô. Sau khi tìm ra được thì mới có thể tìm ra phương pháp để chữa trị. Nếu khỏi bệnh rồi, cô định sẽ đi đâu?

Tiểu Y trả lời lơ đãng:

– Tôi vốn cũng không nghĩ rằng sẽ chữa dứt bệnh được, nhưng nếu may mắn chữa khỏi thì cũng chẳng biết phải đi đâu. Tôi đã không còn thân nhân nào cả, đi đâu cũng vậy thôi.

– Cô có nguyện ý lưu lại đây hay không?

Liễu Hàn Yên phải thu hết can đảm và dũng khí mới có thể thốt lên được câu hỏi đó.

Trong lòng Tiểu Y chợt rúng động, thầm nghĩ: “Bệnh tình của ta chỉ là giả tạo, vậy mà y thật đã đi tham khảo y thư hay sao? Chẳng lẽ y quả nhiên đã yêu thích ta rồi? Lúc trước phụ thân của y đã khiến cho ta mất đi phụ mẫu mà ta yêu thương nhất, nếu như ta dùng một đao chém chết y, vậy y làm sao có thể bồi thường lại cho ta những năm dài thống khổ đã qua? Còn nếu như ta có thể khiến cho y mất đi vật mà y yêu quý nhất, rồi sau đó mới giết y…..”

Liễu Hàn Yên quan sát thấy thần sắc của Tiểu Y biến đổi không ngừng, nên cho rằng nàng đang cân nhắc suy nghĩ đến đề xuất của y, mà y lại không thích miễn cưỡng ai nên vội nói:
– Tại hạ không cần câu trả lời gấp đâu, khi nào cô nương quyết định xong rồi hãy cho tại hạ biết sau cũng chưa muộn.

Tiểu Y chỉ cười thầm trong lòng, ngươi làm sao biết được rằng ta đang nghĩ làm cách nào để giết ngươi chứ. Tuy nghĩ vậy nhưng nàng cũng vội khôi phục lại dáng vẻ thiên chân (thánh thiện) và không nhiễm chút tà khí nào của mình, nhỏ giọng nói:

– Tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc đó.

oooOooo

Trên đỉnh núi, có một nam và một nữ đang đứng tại đó. Tiểu Y mơ hồ nhìn ra nữ nhân đó chính là mình, còn nam nhân kia thì đúng là Liễu Hàn Yên. Y đang nói gì đó, có lẽ là đang lầm bầm tự nói với mình, nhưng nàng không thể nghe rõ được. Không, căn bản là nàng cũng không cần nghe biết y đang nói gì. Nàng đột nhiên xô mạnh y xuống vách núi sâu thăm thẳm, nàng đưa mắt nhìn dáng y từ từ rơi xuống, rồi bật tiếng cười cuồng dại……..

Tiểu Y giật mình tỉnh giấc, nàng nhớ rất rõ tiếng cười cuồng dại của mình trong mộng, nhưng trên mặt giờ đây lại đang đầm đìa nước mắt, những giọt nước mắt mặn chát ấy thấm ướt cả đôi môi nhỏ của nàng.

Lúc này đang là nửa đêm, ánh trăng lung linh tỏa sáng như mặt nước yên tĩnh.

Nàng phát hiện ra Liễu Hàn Yên không có mặt trong nhà, trên bàn còn lưu lại một mảnh giấy có đề hàng chữ:

– Tiểu Y, có người đến tìm tại hạ tầm cừu, đừng rời khỏi đây, bảo trọng!

Tiểu Y cười lạnh, người đó quả thật đã theo đúng ước hẹn mà tới. Trên giang hồ, hắn thuộc loại nhất lưu cao thủ, chuyến này Liễu Hàn Yên đi phó ước nếu không chết thì cũng sẽ bị trọng thương. Nàng chậm rãi cầm thanh kiếm ở trên bàn thờ lên…..

oooOooo

Vầng trăng ẩn khuất phía sau những áng mây mù dày đặc.

Trong rừng, có ai người đang đối mặt với nhau.

Gió thổi vi vu, lá rơi xào xạc. Một chiếc lá khô rơi là đà ngay trước mặt Liễu Hàn Yên, làm che khuất đi tầm nhìn của y.

Người kia lập tức xuất chiêu. Đao quang chớp lên nhanh tựa sấm sét, nhưng lại không có lấy một chút tiếng động nào.

Tất cả vẫn hoàn toàn tĩnh lặng, chiếc lá khô kia bị xả làm đôi và tiếp tục là đà rơi xuống đất.

Máu huyết từ trên cánh tay trái của Liễu Hàn Yên chậm rãi nhiễu xuống những chiếc lá khô ở bên dưới.

Người kia kinh ngạc hỏi:

– Tại sao ngươi không hoàn thủ?

Liễu Hàn Yên cười nhẹ, toàn thân lập tức tiến chiêu.

– Thất Giải Cầm Nã Thủ!

Thanh âm của người kia vang lên đầy vẻ kinh nghi.

Sau năm mươi chiêu, người kia đã bị Liễu Hàn Yên điểm vào huyệt đạo, cả thanh đao cũng rơi trên mặt đất.

– Liễu Hàn Yên, võ công của ngươi quả nhiên rất cao cường, vậy tại sao lúc nãy lại để cho ta chém một đao mà không hoàn thủ?

– Bởi vì tiên phụ lúc sinh tiền đã giết quá nhiều người, ta chỉ muốn hoàn trả lại một chút tội nghiệt cho người mà thôi. Phàm là những cừu nhân đến đây tầm cừu, ta đều để cho họ chém trước một đao, rồi sau đó mới hoàn thủ.

Nói tới đó, Liễu Hàn Yên tự cởi áo của mình, để lộ ra rất nhiều vết thương trên người, rồi nói tiếp:

– Tại sao những ân oán của đời trước lại để cho đời sau phải gánh vác? Nếu cứ trả thù không dứt thế này, vậy thì đến bao giờ mới có thể kết liễu ân oán chứ?

Liễu Hàn Yên vừa dứt lời thì bật lên tràng cười lớn, trong tiếng cười ấy lại hàm ẩn nổi bi thương vô tận.

Cười dứt, y giải khai huyệt đạo cho người kia, và để y tự do ly khai.

oooOooo

Liễu Hàn Yên bịt chặt lấy vết thương, khẽ đẩy cửa bước vào mộc ốc. Cảnh vật bên trong căn mộc ốc vẫn đơn giản như xưa, chỉ là có thêm vài bó hoa do Tiểu Y cắm mà làm tăng thêm vẻ ấm cúng của nó hơn trước rất nhiều. Sức lực của y giờ đây đã suy kiệt, và y cảm thấy rất mỏi mệt, mà vết thương trên người vẫn không ngừng chảy máu.

– Tiểu Y, không cần lo lắng, người đến tầm cừu đã đi rồi. Hãy trả thanh kiếm về chỗ cũ đi.
Y trông thấy Tiểu Y được bình an thì trong lòng thập phần cao hứng.

Đột nhiên, nhãn thần của Tiểu Y đang từ trạng thái ôn nhu chợt biến thành lãnh khốc vô tình, trên khóe miệng cũng hiện ra một nụ cười rất quỷ dị.

– Bạt kiếm!

“Choeng!”

– Tiểu Y, tại sao?

Tiểu Y thấy rõ nhãn thần của Liễu Hàn Yên đang từ trạng thái hoan hỷ rồi dần dần biến thành bi thương, khiến lòng nàng có chút rối loạn, thanh kiếm trong tay cũng ngập ngừng không tiếp tục tiến tới nữa.

Liễu Hàn Yên khẽ nghiêng người về phía trước, thanh kiếm xuyên thấu vào ngực phải của y.

– Ta họ Mộ Dung, chính là người duy nhất sống sót của Cô Tô Mộ Dung gia. Chín năm trước, phụ thân của ngươi đã tru sát toàn gia của ta, và lão đã dùng chính thanh kiếm này đây…..ha ha….ha ha ha…..

Tiếng cười cuồng loạn của Mộ Dung Tiểu Y vang lên như xa như gần.

– …Ha ha….ha ha ha…..hôm nay đáng lý ngươi không nên đi phó ước mới phải….ha ha….

– Ta thật không ngờ, không ngờ rằng chiêu kiếm tối hậu này lại do nàng ra tay….

Sắc mặt của Liễu Hàn Yên trở nên trắng bạch, giọng nói cũng trở nên run run. Vết thương trên người làm y rất đau đớn, nhưng vết thương trong lòng của y lại càng khiến y đau đớn hơn gấp trăm lần, tựa như là có người trút cả bình rượu mạnh vào vết thương của y vậy. Y dựa người vào tường, thanh kiếm vẫn còn cắm vào ngực, máu theo miệng vết thương tuôn ra như suối. Y nỗ lực giữ cho thân thể không ngã quỵ xuống, mặt khác lên tiếng hỏi:

– Tiểu Y, bệnh tình của nàng…..ta đã tìm ra được phương pháp để chữa trị, dược phương…..ở cùng chỗ với những y thư kia….

Ý thức của Liễu Hàn Yên bắt đầu mơ hồ dần, y cảm thấy mệt lắm rồi, và y rất muốn nằm xuống ngủ một giất, nhưng y sợ nếu mình ngủ thì sẽ không bao giờ tỉnh lại được nữa, sẽ không trông thấy Tiểu Y được nữa….

– ….Tiểu Y, Tiểu Y……ta…..chúc…..phúc…..cho nàng…..

Giọng nói của y càng lúc càng yếu dần, và tiêu tán hòa lẫn trong tiếng cười cuồng loạn của Tiểu Y.

Liễu Hàn Yên gục ngã dưới dất.

Tiếng cười của Tiểu Y đột nhiên tắt hẳn. Nàng đã nghe hết tất cả, mỗi một câu một lời của Liễu Hàn Yên đều lọt vào tai nàng rất rõ ràng rành mạch. Đột nhiên nàng rất muốn khóc, nàng cảm thấy bao ký ức trong chín năm qua đã theo cái ngã của Liễu Hàn Yên mà biến thành không cả. Chỉ lối sinh hoạt đầy cừu hận là tồn tại, nhưng một khi cừu hận đã tiêu thất thì cái gì cũng không còn nữa. Tuy nhiên, những kỷ niệm sống chung với Liễu Hàn Yên trong nửa tháng gần đây lại hiển hiện lên trước mắt rất rõ ràng, nào là nụ cười mê người của y, nào là ánh mắt thiện lương của y, và cả những động tác ôn nhu nho nhã của y……

Tiểu Y quỳ dưới đất, hai mắt nhắm chặt. Nàng hy vọng rằng đây chỉ là một giấc mộng. Nàng cảm giác được từng dòng lệ đang lăn dài trên má, chúng có vị mặn và cũng có vị đắng ở trong đó. Nàng cái gì cũng không có, không có thân nhân, cả một kẻ thù cũng không có nốt. Không có hận thù, không có tình ái, không có thống khổ, không có hoan lạc……Tại sao ân oán của đời trước lại để cho đời sau phải gánh? Nghĩ đến những trường tranh đoạt trong quá khứ, ngươi sống ta chết là vì cái gì? Nàng không biết. Thậm chí, nàng bắt đầu hoài nghi bản thân mình sống để làm gì? Và sống vì cái gì?

Chú báo con ngửi thấy mùi máu, bản năng của loài báo đã khiến nó tiến đến bên cạnh Liễu Hàn Yên không ngừng đánh hơi, sau đó thì trở nên rất hưng phấn, bắt đầu dùng lưỡi liếm những vết máu đang chảy ra từ miệng vết thương.

Tiểu Y vẫn tự cho rằng đây chỉ là một giấc mộng, nhất định là thế. Chỉ cần nàng mở mắt ra thì cơn mộng sẽ kết thúc, đúng vậy, tất cả sẽ kết thúc thôi. Nàng mở rộng đôi mắt, cảnh tượng đập vào mắt nàng là máu, chú báo con đang liếm máu trên người của Liễu Hàn Yên.

Ánh mắt của Tiểu Y chợt lóe lên tia quang mang. Nàng biết rõ báo chính lại loài động vật không ăn xác chết. Vậy y có thể sống lại không?

oooOooo

Liễu Hàn Yên vòng tay ôm lấy Tiểu Y, cả hai đang đứng gần một thân cây bàng to lớn. Chú báo con ngày nào giờ đây đã rất to lớn, và đang đùa chơi bên cạnh họ. Tử Phong Tín Tử đã khai hoa, vài cánh hoa nhẹ nhàng rơi trong gió.

Ánh dương quang tỏa sáng, rọi xuống thân thể của hai người, tạo nên một bức tranh rất bình hòa và yên tĩnh.

– Tiểu Y, nàng còn nhớ năm ngoái đã từng hỏi ta vì sao chỉ trồng Tử Phong Tín Tử mà không trồng những loại hoa khác chăng?

– Nhớ chứ, lúc đó chàng chưa trả lời thiếp.

– Bởi vì Tử Phong Tín Tử đại biểu cho sự bi thương, ta vì tiên phụ mà trồng loại hoa này. Lúc đó, tất cả mọi sinh hoạt của ta đều vị tiên phụ mà phục tội.

– Sau đó thiếp có trồng một thứ hoa tại đây, nhưng nó vẫn chưa khai hoa. Chàng có biết đó là hoa gì không?

Tiểu Y nhẹ giọng hỏi.

– Có phải là mân côi [1] không?

– Đúng rồi! Mân côi đại biểu cho hạnh phúc. Thiếp phải trồng thật nhiều mân côi để cuộc sống của chàng tăng thêm hạnh phúc và hoan lạc.

Hết

Chú thích:

[1] Mân côi – hoa hồng.

© 2011, nicky. All rights reserved.

4 comments

  1. Lãng Nhách Reply

    bạn chủ nhà ới ời, bài hát này tên là gì vậy, mình thích quá nhưng không có thời gian để tim. Thx bạn trước nhé ^^

Leave a Reply

Your email address will not be published.