“Anh đã ăn hết nỗi buồn của em…” – Mèo Ngố

 077

 

When the nights are getting cold and blue

When the days are getting hard for you

I will always stay by your side

I promise you, I’ll never hide…

  • Anh ah, sang nhà em bây giờ nhé!

Chưa đầy 15 phút sau cuộc điện thoại ngắn ngủi, nó đã nghe tiếng còi xe anh pim pim trước cửa. Vừa ra mở cửa, nó vừa nghĩ “Có ô tô cũng sướng thật, mình mà cuốc bộ thì phải mất nửa giờ là ít”. Anh vẫn thế, luôn có mặt những khi nó cần, không 1 thắc mắc hay câu hỏi. Trên đường từ cửa đi vào nhà, nó kịp để ý thấy anh mặc cái áo thường mặc khi đi ngủ. “Chắc bị mình gọi dậy, phi thẳng đến đây đây mà”, nó nghĩ thầm, và bất giác thở dài.

Anh và nó là 1 thứ nhập nhằng lộn xộn giữa anh em và bạn bè, 1 kiểu quan hệ được tạo ra do hoàn cảnh ép buộc những con người phải gần nhau. Ở cái nơi cách nhà 13 ngàn km bay và 7 giờ thương nhớ, những con người khao khát hơi ấm cứ tự động tìm đến nhau, quan tâm và đùm bọc lẫn nhau như để thỏa mãn những nhu cầu thiết yếu vậy.
  
  • Em mới nấu món này ngon lắm, rủ anh sang ăn!

Nó ngắn gọn. Cười toe. Bất chấp cái sự thật là anh vẫn chưa đặt câu hỏi nào, từ lúc bấm chuông cửa đến lúc thả phịch người xuống cái ghế thấp êm ái trong phòng bếp nhà nó. Luôn là như vậy, nó khóc và anh ngồi bên im lặng đưa khăn giấy.

Nó quay lại với cái chảo đang dang dở: 1 món gì đấy ko rõ màu sắc mùi vị đang tỏa khói nghi ngút. Anh khịt khịt mũi, rồi cất câu nói đầu tiên kể từ lúc sang:

  • Có ăn được không đấy?

Nó lườm anh 1 cái. Bất giác chợt thấy thú vị vì câu hỏi hoàn-toàn-có-cơ-sở của anh. Cái món đang bốc khói trong chảo đúng là sản phẩm hoàn hảo cho những cảm xúc tồi tệ đang chảy trong đầu nó. Đêm qua, nó đã khóc nhiều đến mức lả đi. Và sáng tỉnh dậy trong 1 tình trạng không thể tệ hơn: bụng đói meo và mắt sưng húp. Lết mình vào bếp, nó bắt đầu rửa rồi thái/cắt/đập tất cả những gì nó có thể tìm thấy trong tủ lạnh vào 1 cái chảo, rồi vặn bếp lên. Và thành quả là đây…

  • Món này có những gì thế? (*lườm*)
  • Món này có phải cho chó ăn không vậy? (*Anh cũng giống lắm đấy!*)
  • Ăn vào có bị sao không? (*Đang tiếc sao lại quên mang berberin ah?*)

Hứ! Nó lại lườm anh 1 cái, rồi lên giọng trình bày cái quy trình mà nó nghĩ nó nhớ được để làm nên cái món có 1-0-2 này. Rằng thì là mà, cho dầu vào chảo cho nóng lên, rồi thả cà chua vào xào cho nhừ (đừng quên cho muối nhé) nhừ rồi thì đổ trứng vào khuấy đến khi sền sệt, cuối cùng đổ thịt xào nước mắm vào và trộn tất cả lên. Ờ, hình như còn hành và 1 số thứ khác làm nên cái màu xanh xanh trong chảo nữa(!!) Nó thao thao 1 cách thỏa mãn về cái món đang tỏa ra 1 mùi thơm khó nhận biết đc, mà với nó thì lại là 1 thành công bất ngờ ấy, vờ như không nhìn thấy anh đang kín đáo le lưỡi…

Cuối cùng thì cũng xong! Nó bưng tất cả, cái chảo, nồi cơm, 2 đôi đũa và 2 cái bát, 1 to 1 nhỏ, ra bàn. Xới thật nhiều cơm cho anh vào cái bát to to, xới cho mình 1 ít vào cái bát nhỏ. Không phải là ăn kiêng đâu nhé (nó gầy lắm!) mà là nó vốn không ăn được nhiều! Rồi múc 1 ít cái mớ trong chảo cho vào bát anh. Rồi ngậm đũa hồi hộp ngồi chờ. Anh xúc 1 thìa cơm (có cả cái thứ đó) cho vào mồm và chậm rãi nhai, khuôn mặt hết sức biểu lộ là chẳng hiểu đang nghĩ gì (!!!) Cuối cùng, anh bật ra trong sự ngỡ ngàng của nó:

  • Ơ, ngon mới lạ chứ!?
  • Lạ là sao hả? Đáng ghét, người ta nấu tất nhiên phải ngon rồi…

Nó vờ làm mặt phụng phịu. Nhưng trong lòng thì đã mỉm cười. Nó thích nấu cho người khác ăn, và thích được người ta khen ngon. Cái cảm giác vui vui khi ấy, tuy nhỏ bé, nhưng cũng có thể coi là 1 thứ hạnh phúc rồi.

  • Anh có biết món này tên gì không?
  • Không, có cả tên ah? (Tên để làm gì chứ, ăn vào bụng là được rồi!)
  • Có tên chứ! Tên là… trứng sốt Meo Meo ~
  • Ối, món gì tên kì cục thế, anh không ăn nữa đâu – anh giả vờ buông đũa, nheo nheo nhìn nó cười.
  • Này này – nó tức tối – anh phải thấy may mắn chứ, sau này em sẽ cho nó vào thực đơn quán phở nhà em đấy!

Chả là, từ lâu nó đã kể cho anh cái dự định hơi điên rồ của nó: nếu về nước không tìm được việc sẽ mở quán phở, lúc ấy bố mẹ đã về hưu, mẹ nấu, bố thu tiền, còn nó và em gái thì lăng xăng phục vụ!

Nó nhìn anh ăn ngấu nghiến, tự thấy có cảm giác ngon trong miệng. Chả hiểu tại sao, nó lại nói tiếp:

  • Thực ra, cái món này giống hệt tâm trạng của em bây giờ ấy…

Anh vẫn ăn, nhưng hình như lại để tâm vào những lời nó nói hơn. Hình như anh biết thể nào, dù không cần hỏi, cái con bé ngốc nghếch không giữ được cái gì lâu trong lòng này thể nào cũng phải phun ra 1 cái gì đấy. Và nó thấy anh chăm chú lắng nghe (dù vẫn ăn ngấu nghiến)

  • …hỗn độn, tạp nham, và khó định nghĩa… – nó thở dài.

9 năm. Khoảng thời gian nhỏ so với 1 đời người nhưng lại là lớn nếu so với tuổi của nó. Quãng thời gian ấy, kỉ niệm ấy, chỉ 1 câu 1 chữ là có thể tan biến hết sao? Nó ngỡ ngàng, cuống quýt, níu giữ 1 cách đáng thương rồi lại gào khóc trong tuyệt vọng. Nhưng hình như, tất cả những thứ ấy chỉ diễn ra khi nó 1 mình. Còn đi ra ngoài, nó bình thản. Như mọi lần. Dửng dưng đến mức anh nhiều lần tức giận mắng nó “Em học cái thói giả dối ấy ở đâu thế?” Nó cười. Con người đã làm cho trái tim nó run lên trong hạnh phúc, để rồi ngay sau đó lại khiến nó vỡ vụn… Con người đã chịu quá nhiều đau khổ, đến mức không thể, hay ko dám mở lòng mà đón nhận nó… Con người mà nó tin là lúc ra đi, cũng đau rất nhiều, nhưng lại luôn cười… Con người ấy đã dạy cho nó “giả dối” như thế đấy.

Nó kể mọi suy nghĩ cho anh bằng cái giọng đều đều không cảm xúc. Nhưng nó biết, và nó nghĩ anh hiểu, là trong lòng nó đang gào khóc, trái tim nó đang rớm máu. Nó vẫn còn non nớt lắm, nó chưa biết thế nào là cuộc đời, chưa 1 lần nếm mùi đau khổ. Chỉ 1 vết cắt nhỏ thôi cũng đã khiến tim nó rỉ máu. Vết thương này, đến bao giờ mới lành?

Anh chăm chú nghe nó kể lể bằng vẻ mặt hóm hỉnh, như 1 người mẹ nghe cô con gái rụt rè kể về những thắc mắc của lứa tuổi ẩm ương. Với nó, anh đã “già” rồi, đã từng trải, hẳn anh nghe chuyện của nó phải thấy nhàm chán lắm. Nhưng anh vẫn lắng nghe. Vừa nghe vừa chậm rãi tiêu hóa nốt những thứ còn sót lại trong bát, cả trong nồi nữa! Lòng nó chợt dâng lên 1 cảm xúc khó hiểu, như kiểu biết ơn anh lắm…

Sau cùng, khi nó thôi kể, và thức ăn trong bát và trong nồi cũng đã hết, anh chợt nói 1 câu dường như chẳng liên quan:

  • Anh thấy đặt là “Trứng sốt tình yêu” hay hơn!

Anh nghiêng đầu, nheo nheo mắt nhìn nó cười:

  • Anh đã ăn hết mọi nỗi buồn và đau trong lòng em rồi nhé! Giờ thì em cười lên xem nào!

Anh nhìn nó, chờ đợi. Nó nhìn anh. Và bất giác mỉm cười. Nụ cười thực sự mà suốt 3 ngày qua nó không dùng tới. Anh chẳng hề nói 1 câu an ủi, hay khuyên bảo động viên gì. Nhưng việc anh đến đây, ăn món ăn nó nấu, rồi ngồi nghe nó kể lể, đối với nó đã là 1 điều hạnh phúc. Cái thứ hạnh phúc này, hình như to hơn 1 tí so với cảm giác vui khi món mình nấu được khen ngon mà nó kể ở đầu thì phải…

Tiễn anh ra xe, nó lí nhí trong miệng câu cảm ơn. Không nhìn lên cũng biết anh đang nhìn nó với ánh mắt như thể nó là sinh vật lạ. Anh cười to, xoa đầu nó ngốc nghếch, vào xe nhấn ga rồi vọt đi. Lúc xe còn chưa rời khỏi tầm mắt, nó thấy điện thoại rung. Tin nhắn của anh “Anh da an het noi buon cua em… Va anh thay no rat ngot :X Em ko can fai co quen di, hay de nhung gi con sot lai cung ngot nhu the nhe…”

Nó mở to đôi mắt tròn chớp chớp. Điện thoại rung lần 2. Lần này là có cuộc gọi đến. Đầu dây bên kia, giọng anh có chút hốt hoảng, nhưng vẫn ấm áp đến lạ: “Ơ kìa cái con bé này, sao lại khóc…”

Khi tình yêu làm trái tim ta tan nát, thì những thứ tình cảm – rất đỗi thường ngày – đôi khi lại có khả năng hàn gắn vết thương.

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.