Không phải 1 câu chuyện buồn

522308307_b1ea844f99
 
 
Không phải 1 câu chuyện buồn
 
Không phải 1 câu chuyện tình

– Anh, anh có tin rằng trên đời này, có tình yêu đích thực ko?

– Nó là cái gì vậy?

– Là tình yêu mà cả 2 người yêu nhau và sẽ mãi yêu nhau ấy….sẽ ở bên nhau mãi mãi ấy..

– Cái đấy thì ko có đâu…

– Tại sao?

– Tại vì nó, ko phải là tình yêu… đích thực!

– Vậy tình yêu đích thực là thế nào?

……………………………..

Một buổi sáng như bao buổi sáng triền miên trên miền cát nóng rẫy, con em gái hỏi thằng anh trai những câu hỏi mà chẳng mấy khi thằng anh ấy có thể trả lời… Cái miền biển xa xôi, xa đất liền đang vậy gọi, nằm gọn giữa lòng biển khơi như một hoang đảo ko người biết tới…. Những con người ở đây… thưa thớt và trầm lặng… Dịu dàng như những đợt sóng dâng cao ồi lại âm thầm im bặt… Vậy mà… chẳng hiểu sao… con em luôn có những câu hỏi như thế…. Những câu hỏi mà chẳng ai nghĩ tới ở cái mảnh đất này, về tình yêu đích thực… Ở đây, người ta chỉ có khát vọng sống, tình yêu giữa những con người cùng chung miền đất cháy…. Thế là quá đủ rồi… đâu còn hơi sức để nói về cơn bão biển như con em vẫn nghĩ tới… mơ hồ và rất xa xôi….

Như một nét chấm phá hồn nhiên trên miền nắng… Con em tươi sáng như một đoá hoa chớm nở và thờ ơ như một kẻ lữ hành, một du khách dừng chân ở chốn này và sẽ chạy rất nhanh khi đã nghỉ ngơi ổn thoả….Sẽ về miền đất xa hoa… của những con người nơi thành thị ồn ào… và sẽ lao vào những cuộc chơi tình ái đầy bão, bãi bụi… trên phố ngày xa, chứ ko còn là bão của những ngày biển giận….

– Ở đây, xa đất liền lắm em à…

– Nhưng mẹ cha chúng ta, ở đó mà… phải ko?

Uhm, thằng anh cũng ko biết nữa, ông đem hai đứa đến đây từ khi nó còn bé tý, cái trí nhớ mơ hồ ko đủ để nó nhớ nổi một điều gì, chỉ nhớ nó bé tý, chỉ mơ hồ nhớ, em nó cũng là đứa trẻ quấn trong lớp tã mỏng manh… Nó chưa từng nghĩ rằng, nó có cha và có mẹ…ông dậy chúng nó chữ, ông dậy chúng nó học, ông dậy chúng làm người… ở đây… người ta vẫn tự dậy nhau như vậy đấy… Sự tồn tại của trường lớp là 1 cái gì đó ko có ở nơi này….

Cuộc sống cô đơn trôi đi lặng lẽ… ông nó qua đời khi nó 17 và con em 15…. Cũng đã lớn để lo toan hậu sự cho ông, cũng đã đủ trưởng thành để kiếm sống trên mảnh đất khắc nghiệt và khó khăn nhưng cũng ko quá khó để kiếm miếng ăn sinh tồn…

Bởi ở đây như một miền đất hoang, những thứ có sẵn ta kiếm lấy để ăn và gần như ko còn nhu cầu sống nào khác….

Cái văn minh đất liền mang vào vùng bão biển, những thứ đồ xa xỉ mà rất đắt đỏ để có thể mua… âu cũng đành… vì người ta cũng đâu dễ dàng để mang nó về đây cho chúng mua cơ chứ…

Nó cũng cố gắng làm lụng và mua cho em gái đầy đủ một số thứ, mà nó cho rằng con bé cần… Còn con em cứ tích luỹ dần dần, một cái gì đó để ngày mai… sẽ bơi ra phía xa kia…

Nếu một ngày cái bí mật chôn dấu nơi mộ ông đuợc đào xới, thì sẽ có kẻ phải khóc, kẻ được cười…. ông nó nói, hãy để bí mật được bật ra khi con em tròn 18 ấy…

Và ngày ấy cũng ko còn xa xôi….

Mảnh trăng cuối con đường vắng cũng đã lặn mất rồi… và cái ngày mây trôi đưa con em sang 18 tuổi cũng đến….

Thằng anh lặng lẽ và âm thầm… con em hòi hộp và trông ngóng… Như 2 đứa trẻ rất biết nghe lời.. Chúng mở di chúc mà ông để lại, như đúng lời ông dặn và đúng thời điểm mà ông nói với chúng….

Bức di chúc là một cuộc đời… cái tiếng cười chua chát đập tan vào không gian rồi vỡ vụn ra từng mảnh… Cái cuộc sống ngây ngô trên miền đất an bình này, đã dậy chúng cách đòn nhân mọi việc 1 cách thanh thản, vì âu thay, chúng cũng chẳng phải va đập với ko gian sống xung quanh bao giờ…. và hững hờ càng chẳng chút bon chen….

Một câu chuyện về một người đàn bà lăng loàn… Một người đàn bà đáng ra nên là đàn ông, để ko có tội lỗi cho những cay đắng mà bà ta gây ra cho những người xung quanh lớn lao đến vậy….

Chúng chung một mẹ… nhưng lại là sản phẩm của 2 người đàn ông… Thật đau lòng….

Ông nội chúng có 2 người con trai… và mẹ của 2 đứa là vợ của người con thứ….. Thằng anh là sản phẩm của cặp vợ chồng này…. nhưng con em lại là kết quả của mối tình lang chạ giữa anh trai và em dâu… Còn đâu nề nếp gia phong gia đình… Hai anh em đánh nhau, 2 gia đình tan vỡ, người vợ của anh trai đau lòng đến mức ôm con nhảy sông tự tư mà chết…. còn mẹ của chúng thì xấu hổ bỏ đi…. Mọi thứ trở nên tan vỡ ko còn gì… Ông ôm 2 đứa cháu bỏ đi xa ồn ã… Ông ko muốn rằng là… lớn lên chúng thấy cảnh chém giết nhau.. của 2 thằng đàn ông là cha chúng nó… Cũng ko muốn chúng đón nhận cái chết của 1 người đàn bà và 1 đứa trẻ đã trẫm mình kia… càng ko muốn đứa con gái gần mẹ để nhiềm máu mùi đĩ điếm ấy…

Cái miền biển nắng này… vắng xa… Mọi thứ cũng sẽ chỉ là ký ức… nhưng thật nhẫn tâm để chỉ nhận lấy ngu ngơ…. tháng ngày đợi chờ… 2 đứalớn khôn, vững vàng để biết hết…. sự thật dù có cay đắng, nhưng ta phải chấp nhận và đón nhận… giả dối được đến bao giờ….

– Ra đất liền là một nơi đáng sợ anh nhỉ?

Thằng anh im lặng ko nói gì…. Cũng giống như nó ko hề biết tình yêu đích thực là cái gì và vì sao con em lại biết được cái từ như thế…. Nó biết rằng, con em luôn khát khao được đi về miền đất ấy….Ở đó.. còn có mẹ có cha… có gia đình đã vỡ của chúng mà….

Một ngày, tàu từ đất liền cập vào miền nắng… Thằng anh dắt em gái lên tàu và nói… sẽ đi…

Con em rụt người lại run rẩy…

– Ở nơi đó, có nhiều người ác như mẹ lắm…

Thằng anh giật tay con em lại… Dù gì thì vẫn phải đi… Chúng nó có gì? Địa chỉ đã cũ của ngôi nhà 20 năm đã qua… chắc giờ người ta đã dọn đi gần hết, nhưng có chết cũng phải tìm đến để biết một lần…

Có ai trong cả 2 chúng nó, ngoài nỗi sợ hãi biết rằng một mai… ngoài kia sẽ biết bao nhiêu là sóng gió… và để sống thực sự quá khó,chẳng một chút dễ dàng….

Tàu đi trên sóng và cười trên bão…

Thằng anh lo lắng hoang mang khi bước chân đến thành phố trong đêm tối đen và quá nhiều ánh đèn nhấp nháy… Con em nắm chắc tay thằng anh và rụt rè với từng làn xe qua….

Một cái giật tay mạnh… và thế là thằng anh nằm xuống… máu chảy đẫm đường và con em gào khóc…. Thằng anh kéo con em tránh cái xe to… cái xe to… cái xe to… và nó… đè thằng anh phải chết….

Vậy là đã hết 1 cuộc đời…. Con em oán…

Thà cứ ở cái miền nắng xót xa… tại sao phải ra thành phố… để tất cả trở nên quá đớn đau????

Những người tốt bụng đưa anh nó vào bệnh viện, nhưng chết thì vẫn cứ phải chết thôi…. Cái từ bi của những sinh vật mặc áo trắng trong toà lâu đài trắng với những con dao bạc là đã lo hậu sự cho anh nó 1 cách miễn phí…. Và nhắc đi nhắc lại với nó về cái chết của bọn vô gia cư ngu dại….

Thế mà nó cứ tưởng là… một người chết đi, nghĩa vụ của những người sống là chăm lo cho những thứ còn lại của người đó chứ… 1 đám tang đau quá khó khăn….

Nhưng đây ko hải là miền nắng cát bụi của nó…. Đây là thành phố xa hoa…

Nó cứ ngồi 1 xó trong cái nhà hoả thiêu ấy… Ngồi đóđói rét và lả đi lúc nào ko hay… Tỉnh dậy trong một xó xỉnh hoi hám và bẩn thỉu, người ta vứt cho nó một mẩu bánh mì… thằng bé loắt choắt chỉ đứng đến nách nó nói:

– Ngày mai đi ăn xin…

………………………

Một năm sau, sống trong cảnh bần hàn đó, nơi xó xỉnh thị thành, nó nhanh chóng nhận ra rằng, để sống nó ko thể đi ăn xin mà còn phải thêm một nghề ăn trộm…. Điều đó làm nó trở nên “giàu có”… cho đến một ngày…. một đứa con gái trong đám ăn mày chúng nó, nhận ra là nó đẹp đẽ với những thứ đồ ăn cắp đắt tiền… và bọn chúng quyết đinh tân trang cho nó đi làm đĩ…. Đứng đường đơn giản như thế thôi… và nó sẽ có đủ tiền cho nó, cũng như để chia sẻ và nuôi sống “bạn bè”, những kẻ đã “cưu mang” nó và giúp nó “có nghề nghiệp” tồn tại suốt 1 năm qua ở thành phố….

Như mọi nghề nghiệp đều được “nâng cấp” nhờ những phát hiện “trời cho”, nó bỗng nhiên “may mắn” được theo nghề gái gọi, rồi thêm một khoá đào tạo tiềng Anh nghe nói, nhờ trí thông minh nên nó học hỏi rất nhanh và trở thành “gái bao cao cấp”… Bạn bè nó giờ này tự hào lắm, tự nhiên nó chễm chệ trở thành một “con điếm có học” để có thể chăm lo cho ngần đấy con người….

Trong cái vòng quay của sự phát triển nghề nghiệp ấy, nó gặp biết bao nhiêu là sóng gió, có những lần máu me nẩy lửa, nhưng bản chất con gái miền nắng đã khiến nó có thể đứng vững được mà chả để lại một vết sẹo nào…

Nó vẫn ra thăm anh nó thường xuyên… kể cho anh vì những con điên nơi thành thị… và nếu như anh ko mất đi, thì nó xin thề là anh sẽ chẳng yêu được 1 đứa con gái nào ở nơi chốn này… vì ai cũng như mẹ chúng vậy…. đĩ thoã…. Nó nói với anh rằng… hoá ra, ở thành phố, đĩ là một nghề thịnh hành…. nên anh, cũng đừng nên trách mẹ như xưa nữa…

Nói với anh, kể với anh, nước mắt nó cứ hoà vào trong đất…. Cứ chua xót kiểu gì đó… mà nó cũng ko hiểu nữa…. Đau lắm anh à, nó thì thầm cho mỗi lần đứng dậy…. Ở thành phố này…. em phải sống…. một mình….

Vẫn chưa tìm thấy… mẹ cha… của chúng ta đâu anh….

…………………….

Nó chỉ có một bức ảnh mẹ, ngoài ra là cái địa chỉ nhà mà ông để lại…Mẹ hẳn bây giờ đã khác xưa, còn cái địa chỉ cũ người ta đã làm được giải toả từ lâu lắm….

Thôi thì cũng đành… mọi thứ cũng trôi qua nhanh thế rồi còn gì… thấm thoát đã 2 năm ở thành thị….

Rồi nó cũng yên ổn với một khách hàng… ông ta cũng già…. cũng đáng tuổi cha chú nó…. Mà ông ta chiều nó lắm… mua cả 1 căn hộ chung cư, tất nhiên là đứng tên ông ta, nhưng mà cho nó ở, để có chỗ lui về….

Cuộc sống tằng tịu vẫn cứ từng nngày trôi đi thế thôi…

Vậy mà xưa kia nó vẫn cứ mơ về tình yêu đích thực…. Anh trai đã ko trở lời nổi cho nó… Và nó thì đến giờ phút này… đã có tình yêu với ai đâu mà trả lời cơ chứ….

Một buổi tối, nó ngồi đợi ông ta, lão già của đời nó về ngôi nhà chung chạ ko quá 12h về… nó ngồi cầm ảnh mẹ… xoay xoay… thì có tiếng gõ cửa…. nó mở cửa…. 3,4 người đàn bà xông vào… 1 người đàn bà túm tóc, 1 bà xé áo… 1 bà chửi, 1 bà hô hào… Nó sợ hãi… nắm chặt ảnh mẹ… bỏ chạy xuống dưới đường… Mấy người đàn bà thú tính kia điên cuồng đuổi theo….

Nó vội vã chạy trong hoảng sợ và….

Một chiếc xe tải lao tới….

Máu chảy… người ngã…. tay vẫn… nắm chặt ảnh….

Một vụ đánh ghen và một vụ tai nạn… người đàn bà đi đánh ghen có chút ăn năn…. Bà ta và mấy bà bạn ngồi run rẩy trong bệnh viện, khi bác sĩ lắc đầu và xe đẩy người đi sang nhà xác… bàn tay nắm chặt đi qua mặt người đàn bà… bức ảnh rơi ra… người đàn bà nhặt lên… “Ảnh bà ta ngày trẻ!”

………………………….

– Anh có biết tình yêu đích thực là gì ko?

– Ờ, anh ko biết đâu…

– Là sẽ về bên nhau ^^

– Em về bên anh rồi này….

Tình yêu đích thực là tình yêu của những điểm giới hạn cuối cùng….Là thứ tình cảm cho đi và vì nhau ko lý do gì cả, sẽ ko phải là mãi mãi bên nhau… mà là gặp nhau ở nơi cuối cùng đời dừng chân lại…. Ko phải…. chỉ là tình yêu trai gái… mà là tình yêu còn sót lại của những niềm đau….

…………………………………….

© 2009, nicky. All rights reserved.

2 comments

Leave a Reply

Your email address will not be published.