BÀI THÁNH CA CỦA BIỂN – OKAMI

Sắc xanh của biển trải dài cả không gian mênh mông, rộng lớn. Gió thổi len lỏi vào từng ngóc ngách của thời gian. Thật thanh thản khi thả hồn mình về biển.

Phải, chẳng lạ đâu nếu tôi bảo tôi yêu biển. Yêu cuồng nhiệt như tình cảm của tuổi trẻ. Nói ra thì thế, nhưng tôi vẫn còn trẻ, trẻ và nhiều lo toan trong cuộc sống. Cái cuộc sống hàng ngày mà tôi phải đối chọi có quá nhiều thứ phải lo, quá nhiều sự giả tạo và tính toán. Đưa mình về với biển, có lẽ giúp tôi thanh thản ít nhiều. Vì thế, phải, vì thế mà tôi trốn việc bay về đây để mong muốn gom được chút gì thanh thản cho mình. Công việc đang tốt đẹp, nhưng tôi cảm thấy con người mình ngày càng giả tạo và vụ lợi. Tệ thật!

Tôi yêu biển, có lẽ do một phần tôi được sinh ra từ nơi này, hay ít ra con người tôi nguồn gốc ở nơi đây. Quê hương tôi luôn tràn ngập cái thứ nước xanh biếc và ồ ạt sóng thế này. Quê tôi ven biển, lắm lúc nằm trong nhà run cầm cập vì cái lạnh của gió biển ùa vào. Rồi lắm lúc lo sốt vó vì sợ lũ ập đến cuốn phăng đi tất cả. Những nỗi lo toan đó, đáng xấu hổ rằng chưa một lần tôi trải qua. Thật ra, tôi sinh ở thành phố, một nơi nhộp nhịp và hiện đại. Nhưng tôi hiểu được phần nào sự lo lắng và người thân tôi tại quê trải qua. Có lẽ, do tôi yêu biển.

Yêu, chỉ yêu, không sùng. Nhưng lần này, thì tôi gặp một người sùng biển. Một thiên sứ.

***************

Tôi tắt điện thoại nhét ở đáy vali. Tự cách ly mình với thế giới công việc. Khóa kín cửa phòng khách sạn 25/24. Và lết mình ra bờ biển ngồi. Lắm đứa bảo tôi khùng, thây kệ chúng nó. Biển quê tôi sạch và đẹp. Hay tôi thần tượng hóa biển nhỉ?

Chiều buông dần. Ngắm hoàng hôn trên biển quả là một cái thú tao nhã, tôi nghĩ thế. Tôi nằm dài trên cát và vu vơ hát vài câu.

Hình như có tiếng hát khác. Một giọng nữ trong trẻo và lảnh lót đang vang lên. Dịu dàng quá, mượt mà quá! Đẹp, tôi nghe giọng hát đó mà cảm thấy rằng biển ngày càng đẹp hơn. Tò mò, tôi ngồi dậy và nhìn quanh.

Phía xa xa bên kia có một bóng người đang ngồi trên mỏm đá. Tôi tiến lại gần.

Càng gần, tiếng hát tuyệt đẹp càng rõ.

“Hơ.. hơ.. hờ…
Tiếng đàn ai trong vút tận mây xanh
Tiếng gió nào gợi lại nỗi buồn thảm
Tiếng biển sâu kéo đi lòng u uất
Cho biển về
Cho biển lặng
Và cho gió yên…”

Hay quá! Tôi mon men đi vòng phía sau cô bé. Sợ gây tiếng động mạnh và cắt ngang tiếng hát trong veo kia. Bài hát này ca từ đẹp thật, tôi chưa nghe bao giờ. Giọng hát của cô bé làm tôi liên tưởng đến nàng tiên cá trong truyền thuyết. Đầy sức quyến rũ!

Tôi nhìn cô bé. Dưới ánh hoàng hôn đang dần đỏ rực cả chân trời, cô bé như một thiên sứ biển. À không, phải gọi là một thiếu nữ của biển. Cô gái trông thật thanh khiết và mỏng manh. Nhẹ nhàng và đầm ấm. Hãy thử một lần nhìn xem, cô gái kia như được sinh ra từ biển, như thuộc về biển. Đẹp đến mức làm tôi phải buộc miệng:

– Đẹp quá!

Tiếng nói nhỏ của tôi vẫn làm cô gái giật mình. Cô quay sang nhìn thằng tôi đang ngẩn ngơ ngắm. Hơi ngỡ ngàng, nhưng rồi cô gái cũng mỉm cười.

– Anh nghe thấy à? – cô gái lại hướng tia nhìn về biển và hỏi, giọng nói cũng đẹp không kém khi cất tiếng hát.
– Ơ…, xin lỗi làm phiền cô. Tôi tình cờ nghe thấy tiếng hát nên tò mò. – tôi bối rối đáp.
– Không sao! – cô gái nói, vẫn chẳng quay lại – Anh biết hát không?
– Ơ… không! Tôi hát dở lắm!
– Cũng không sao! – lúc này thiên sứ quay sang nhìn tôi – anh muốn lên đây ngồi không?
– Muốn chứ! – tôi hấp tấp trả lời, mắt sáng rỡ.

Thiên sứ biển khúc khích cười. Tôi bỗng thấy quê quê, vì hình như mình hơi thô lỗ, trả lời nhanh và thái độ như thế, dễ bị hiểu lầm lắm.

Nhưng rồi, tôi cũng leo lên mỏm đá ngồi cạnh cô gái. Chẳng ai nói gì với ai, chỉ cùng ngắm cảnh hoàng hôn. Tôi rất muốn mở lời, nhưng chẳng hiểu sao, sự im lặng của cô gái làm tôi chột dạ. Và không dám phá tan sự im lặng này.

Hoàng hôn tắt, biển chiều đen dần. Cô gái bỗng đứng dậy nhìn tôi và mỉm cười, nụ cười đẹp tựa thiên thần:

– Anh hình như không phải người xứ này!
– Đâu có, quê tôi đấy, nhưng tôi sinh ra và lớn lên ở thành phố.
– Vậy à! Anh có thích biển không?
– Tôi ấy hả? Tôi yêu biển ấy chứ!
– Thế thì tốt quá! – thiên sứ cười thật tươi như một đóa hoa vừa nở rộ độ xuân sang.
– Ngày mai anh có ra đây nữa không?
– Có chứ – tôi trả lời mà không suy nghĩ – ngày nào tôi cũng ra cả.
– Tôi cũng yêu biển, ngày mai tôi sẽ ra đây, kiểm tra mức độ yêu biển của anh nhé!
– Được thôi! – tôi mỉm cười vì ý nghĩ ngộ nghĩnh của cô gái.
– Vậy chào anh nhé!
– Khoan đã, cô tên gì, tôi biết được không? Để dễ xưng hô ấy mà!
– Tên à? Ngày mai chúng ta còn gặp nhau cơ mà, nếu thật sự anh yêu biển, thì tôi sẽ nói tên của mình cho anh biết.

Chẳng hiểu sao, tôi không muốn nhìn theo, sợ nuối tiếc nên quay đi. Vừa quay lại đã thấy không còn ai. Chắc là nhà cô gái phía sau mỏm đá.

Một buổi tối thật đẹp. Tôi cám ơn trời vì đã gặp được một người thật thú vị! Tối đó, tôi không ngủ được, háo hức chờ đến chiều mai.

********************

Ngày hôm sau cũng thế, tôi lại leo lên mỏm đá ngồi chờ từ rất sớm. Khi hoàng hôn bắt đầu buông dần, thì thiên sứ của tôi đến. Và chúng tôi trò chuyện.

Cô ấy hỏi rất nhiều về tôi, hay đúng hơn là về biển. Cứ như tôi đang trong một cuộc thẩm tra về kiến thức biển ấy. Tôi nhận thấy rằng, cô gái này thật sự yêu biển, yêu còn hơn cả tôi.

Cuối buổi, tôi lại hỏi:

– Em tên gì? – tôi chuyển sang xưng anh em cho nó thân mật.
– Tên à? Ngày mai chúng ta còn gặp nhau mà… – cô gái lại nói những lời hôm qua.
– Nhưng – tôi cắt ngang – hôm qua em hứa rồi cơ mà. Hay anh không đủ yêu biển để biết tên em?
– Không đâu, đủ mà. – cô gái lúng túng – thôi được rồi, em nói tên, anh phải hứa là không bao giờ cho ai biết đấy nhé!
– Hứa mà!
– Em tên Hải Thiên
– Tên đẹp quá! Em cũng yêu biển nhỉ?
– Chứ sao? Em sinh ra ở nơi này cơ mà. Thôi, chào anh nhé! – bỗng cô gái ngoái đầu lại dặn – anh hứa không nói ai biết tên em đấy. Quan trọng lắm, anh mà nói thì không gặp em nữa đâu.

Ngày thứ hai chấm dứt, tôi biết được tên cô nàng. Xem như là thành công lớn. Tôi thiếp đi miệng còn lẩm nhẩm Hải Thiên.

***********************

Ngày thứ 3, thứ 4, tôi và nàng ngồi trên mỏm đá cùng nhau trò chuyện mọi thứ trên đời. Rồi đến ngày thứ 5, nàng bỗng hỏi tôi:

– Anh này, tụi mình thế này có phải là đang quen nhau không?
– À – tôi hơi ngỡ ngàng, nhưng cơ hội đến nên vội chụp lấy – phải chứ, em đang là bạn gái anh đấy!
– Thế à? – nàng đưa mắt về phía xa xăm – sau này anh có lấy em không?
– … – tôi lại ngỡ ngàng, nhưng xin Thượng Đế, ngài hãy tha thứ cho con, con bị cô gái này mê hoặc mất rồi – lấy chứ! – tôi trả lời.
– Chừng nào hả anh?
– Khi nào em muốn!
– Vậy ngay bây giờ nhé!
– Hả? – tôi há hốc miệng nhìn nàng – ừ! – tôi nghĩ nàng chỉ muốn một hành động lãng mạn, hay một kỷ niệm khó quên.

Thế là chúng tôi làm đám cưới ngay trên biển. Tôi tháo chiếc dây chuyền hình cá heo đeo trên cổ ra đeo cho nàng, vén tóc nàng lên, tôi thấy một vết sẹo nhỏ ngay cổ hình sóng lượn. Nhưng mặc kệ, ai lại để vết sẹo làm giảm tính lãng mạn của chiều nay chứ. Mà đừng cười, con cá heo ấy nhìn nữ tính lắm, vì em gái tôi tặng, nó bắt tôi đeo cho bằng được. Thế là chiếc dây chuyền trở thành vật đính ước. Đổi lại, nàng tháo chiếc nhẫn bằng ốc ra đeo vào tay tôi, đeo vào ngón út, chứ mấy ngón kia thì làm gì mà vừa nổi. Như thể chúng tôi đang chơi trò chơi đám cưới vậy. Nàng bảo, lấy cát, biển, mây và gió làm chứng, và thề. Lời thề nàng đặt ra, tôi phải nói theo, dù nói thật, tôi thấy nó sến sến thế nào ấy:

“Thề trước đại dương hùng vĩ, thề trước gió và mặt trời vĩ đại…”

Khúc sau là gì thì tôi chịu, tôi lập lại như một cái máy, chỉ nhớ câu đầu.

Thề xong, chúng tôi… hôn nhau. Nụ hôn đầu đời của tôi. Phải tự hào mà nói điều đó. 27 năm sống trên đời, bạn gái tôi có cũng không ít, thế nhưng, hôn, thì là lần đầu tiên. Đôi môi nàng ngọt dịu và có hơi vị của biển. Mềm mại và nhẹ nhàng.

Chúng tôi chính thức trở thành vợ chồng.

– Em này – tôi đề nghị – em hát cho anh nghe đi.
– Hát? Sao vậy? – nàng mở to mắt nhìn tôi ngạc nhiên.
– Thì em hát hay, anh muốn nghe lại.
– Không, chúng mình cưới nhau rồi, em không được hát nữa.
– Sao thế?
– Tổ tiên em bảo vậy, họ bảo, nếu em hát sau khi đã cưới nhau, anh sẽ mất em.
– Tổ tiên nào lại thế? – tôi bật cười – em cứ hát đi, chẳng ai dám làm gì em đâu, có anh đây.
– Không anh à – nàng kiên quyết – em đang hạnh phúc, lỡ như ba em nghe thấy em hát, ông ấy sẽ nổi giận, và bắt em về, rồi sẽ giết em mất.
– Ba em? Sao…
– Anh đừng hỏi nữa. Chúng mình cứ thế này được rồi.
– Thôi – tôi thở dài – em không thích thì thôi. Thế em về sống với anh nhé.

Tôi cảm thấy mình càng ngày càng lún sâu vào cái thứ gì đấy. Thật ngu dại! Tại sao tôi lại nói những lời như thế với một cô gái vừa quen được 5 ngày, thậm chỉ chưa được 1 tuần. Nhưng tôi thấy được rằng tôi thật lòng.

– Em không muốn xa biển, mỗi lần em mệt, em lại đến đây, chôn chân vào cát để biển tạt nước vào, thoải mái lắm anh à.
– Thì nhà anh gần đây cơ mà!
– Thế thì tốt! – nàng gật gù, và lại hướng mắt về biển.

*********************

Vài ngày sau, tôi chở nàng đi chơi, chúng tôi như đôi vợ chồng son thật. Cả nhà tôi trố mắt khi tôi dẫn về giới thiệu “đây là vợ mới cưới của con ạ”. Bị la, bị rầy, bị nói đủ thứ. Nhưng tôi mặc kệ. Cả nhà tôi hỏi tên nàng, nàng nhất quyết giấu nhẹm. Thật khó hiểu, chỉ là cái tên thôi, sao phải giấu. Làm cả nhà bắt đầu có thành kiến với nàng.

Nhà tôi làm cá, nàng nhất quyết không ăn, nhìn cá như muốn khóc. Hay thật, con của biển mà không ăn được cá. Tôi phải mua thứ khác cho nàng.

Anh em họ tôi đến chơi, có cả thằng bạn thân từ thành phố về. Nó trách:

– Mày hay thật! Biến đi cả tuần, để công việc cho tao vắt chân lên cổ mà chạy. May là mày còn có tao, không thì bị đuổi lâu rồi.
– Haha, cám ơn mày, tao là giám đốc, ai dám đuổi.
– Mày lên mà nói câu đó với Tổng công ty!
– Đùa chút! Thôi, vào bàn, ta nhậu.

Ai cũng khen vợ tôi đẹp. Tôi giữ nàng còn hơn cả châu báu. Bạn tôi cười:

– Vợ đẹp thế! Bạn bè chia được không?
– Tao chặt gãy tay đấy!
– Hà hà, đùa thôi. Mà này, nàng tên gì? Tao chưa biết!
– Thôi mày à, vợ tao khó tính, không muốn người khác biết tên.
– Ôi trời, cái tên thôi mà.

Đêm đó, tôi nhậu say, nói lảm nhảm gì đấy không biết. Sáng hôm sau, tôi thấy vợ tôi ngồi khóc.

– Gì thế em?
– Anh… thất hứa! – vai nàng run lên.
– Gì?
– Bạn anh lúc sáng, vừa gọi tên em!
– Anh không nói mà! – tôi phân trần.
– Có! Lúc say…! – nàng lại nấc lên.
– Thôi nào em, anh xin lỗi, lỡ miệng thôi mà! – tôi ngồi xuống dỗ nàng, giọng áy náy.
– Bạn anh biết tên em rồi! Em làm sao đây!
– Có sao đâu, cứ để nó biết! Có cái tên thôi mà.
– Làm sao mà cứ thế được – nàng nấc to hơn – em chỉ yêu anh mà thôi.
– Thì anh có nói gì đâu.
– Bạn anh…

Rồi nàng nói cái gì nữa trong nước mắt mà tôi nghe không rõ. Có điều, tôi cảm thấy mệt, và bực. Mới sáng sớm đã khóc lóc vì chuyện không đâu. Tôi dỗ thêm mấy câu, nàng vẫn khóc. Tôi cáu:

– Anh mặc kệ em!
– Vậy thì cứ kệ em đi! – nàng cũng bực.
– Anh kệ thật đấy, có cái tên thôi mà lằng nhằng mãi.
– Anh thất hứa còn nói à – nàng ngẩng mặt lên nhìn tôi tức giận, mắt đầy nước – em đã bỏ tất cả để theo anh, thế mà…
– Gì gì nào? – tôi mệt mỏi nói – anh có bắt em bỏ cái gì đâu. Mà em vẫn chưa lần nào dẫn anh về nhà.
– Anh ở nhà em suốt đấy thôi.
– Em đừng bảo em sống trên cái mỏm đá ấy nhé!
– Em sống trên biển.
– Thôi, bây giờ có phải lúc mơ mộng đâu. Chúng ta ai chẳng yêu biển, nhưng đừng có lấy nó ra làm cái cớ.
– Em nói thật cơ mà.
– Thật gì mà thật. Anh chẳng hiểu em ra sao nữa. Em cứ như trên trời ấy, gì mà hát cũng không được.
– Em… – nàng nghẹn lời và lại nấc lên khóc, ôi, thật mệt.

Tôi chán nản bỏ ra ngoài. Thế là toi buổi sáng!

Tối đó, tôi dịu lại. Vào xin lỗi nàng. Nàng không nói gì, chỉ thở dài và cũng xin lỗi tôi.

– Ngày mai chở em đi chơi nhé! – nàng nói.
– Mai anh lỡ hứa với bạn đi nhậu rồi, chiều chiều anh chở em đi!
– Không, chở em đi lần này thôi, cả nguyên ngày.
– Nhưng mà… – tôi bỗng nhớ ra vừa nãy khó khăn lắm mới hòa với nhau, thôi thì để nàng đừng khóc nữa – uhm, thôi được. Vậy em ngủ sớm đi, mai đi sớm, đi được nhiều nơi.
– Cám ơn anh – nàng hạ giọng và nhắm mắt lại – em yêu anh.
– Anh cũng vậy. – tôi cũng hạ giọng và chìm vào giấc ngủ.

********************

Sáng hôm sau, nàng dậy thật sớm, và ngồi chờ tôi. Nàng hôm nay không trang điểm hay sửa soạn gì cả, mặc đúng cái áo mà bữa đầu tiên tôi gặp. Nhìn như một thiên sứ biển. Tôi chợt mỉm cười, vì thấy mình yêu nàng đến mức nào.

Tôi đi chơi với nàng cả một ngày, nàng cười rất vui, và tôi cũng cảm thấy hạnh phúc.

Chiều. Nàng muốn ra biển. Tôi đưa nàng ra biển. Lại ngồi trên cái mỏm đá cũ, và ngắm biển. Nàng ngồi trên mỏm đá, nhìn biển và nói:

– Bữa đầu tiên mình gặp nhau, là em cố ý đấy!
– Hử? – tôi ngạc nhiên.
– Em biết mình hát hay, nên hát lớn, cho anh nghe! Vì em muốn làm quen với anh. Vì em biết anh yêu biển.
– Ôi, hay thật! Em giỏi quá – tôi cười – anh dính câu rồi.

Nàng mỉm cười. Nàng cười thật đẹp. Tôi nằn nì:

– Thế, em hát cho anh nghe nhé, nếu sợ ba em nghe, thì hát nhỏ nhỏ thôi.
– Không mà, anh muốn em đi mất hay sao? – nàng tỏ vẻ giận.
– Không, anh chỉ… – tôi im lặng.

Cả 2 cùng im lặng. Nàng bỗng nói:

– Nếu mai mốt, anh có gặp ai đeo dây chuyền cá heo y chang thế này, thì yêu đi nhé!
– Hở? Yêu làm gì, anh có em rồi!
– Anh cứ hứa với em đi. Hứa thì em hát cho anh nghe.
– Thật à? Thế thì anh hứa! – tôi vội nói.
– Mà sau này, nếu gặp người đó, thì anh vẫn phải giữ chiếc nhẫn của em đấy, rồi đưa cho người ấy xem. Nhé anh! Bảo là, của vợ anh tặng nhé!
– Được! – tôi đồng ý, dù cảm thấy hơi khó hiểu.
– Anh này, trước khi hát, em muốn nghe anh bảo anh yêu em, chưa bao giờ anh nói cả!
– Em làm gì mà như trăn trối thế hả? – tôi cười.
– Anh có yêu em không? – nàng phớt lờ.
– Có, anh yêu Hải Thiên nhiều lắm.
– Em cũng yêu anh! – nàng cười mãn nguyện và nói – em hát đây. Bài hát có tên là “Bài thánh ca của biển”.

Rồi nàng cất tiếng hát. Hay tuyệt! Nhưng nó không mượt mà như lần đầu nàng hát, lần này, nàng hát giọng lảnh lót hơn. Như một lời thỏ thẻ, nàng ngân lên những giai điệu ngọt ngào:

“Tiếng biển ngân chiều dài sóng
Nàng tiên nhỏ khẽ lướt mình qua
Thơ mộng và lặng lẽ
Dưới bãi cát nắng vàng dịu ngọt tình ta
Cây xanh và núi trùng điệp
Ta yêu người, hỡi đại dương bao la”

Như một dàn đồng ca. Sóng biển bỗng nổi dậy ầm ầm, gió mạnh bạt phăng cả những cành cây nhỏ nhoi yếu ớt. Sóng cuồn cuộn gầm gừ, nổi chồm lên như cơn sóng thần phía xa biển. Hùng vĩ và dữ dội. Tiếng nước biển thi nhau đập vào bờ cát trắng như đệm cho tiếng hát của nàng ở đoạn cao trào:

“Ta trở về với biển
Và hát khúc thánh ca
Trả thân xác này về đại dương sâu thẳm
Biển hòa dòng tạo khúc cầu an
Cho linh hồn mòn mỏi
Cho vong linh tội lỗi
Cho kiếp nặng thân gầy.”

Hoàng hôn buông xuống màu không nhạt như mọi hôm, bữa nay, phải chăng vì động lòng trước tiếng hát dữ dội mà não nề của nàng, mặt trời nấn ná chẳng muốn xuống núi. Hòa với thủy triều, ánh mặt trời đỏ rực phía xa tạo nên những con sóng đỏ, vùng vẫy khỏi biển chiều, bứt mạnh khỏi không gian mờ ảo.

Như dỗ nhẹ cơn giận của biển, nàng hạ giọng mượt mà như lần đầu tôi gặp. Mượt mà lắm nhưng sao nghe cũng thật thê lương:

“Gửi lại cho người những con ốc nhỏ
Giữ lại cho ta mảnh đính ước buồn
Để ta đi
Để ta trốn
Để ta về.”

Gió thổi mây tứ hướng, tạo nên những nhịp đàn nỉ non, gió thổi cát xào xạc quyện lại tiếng chim hải âu từ đâu bay về. Buồn vô vọng!

Thiên nhiên như cả một ban nhạc đủ các thể loại nhạc cụ hòa với tiếng hát của nàng, sống động và in sâu lòng người.

Rồi nàng cầm một viên đá nhỏ, gõ nhẹ tạo nên âm thanh lạ lùng mà sắc sảo. Nàng nhìn tôi, vẫn hát với giọng điệu bài nhạc hùng hồn, sắc lạnh mà tràn đầy tình yêu. Tôi đang cố giữ mình không bị gió hất tung, thật ngạc nhiên rằng nàng vẫn bình tĩnh giữ được phong thái cũ. Rồi như điểm kết của bài hát dần đến, giọng nàng nhẹ dần, hòa với tiếng sóng biển như một lời ru êm dịu, vỗ về tôi vào giấc ngủ say giữa khúc thánh ca biển:

“Nàng tiên nhỏ chẳng thể lưu lại
Nàng tiên nhỏ phải rời xa thôi
Nàng tiên nhỏ đã không còn nữa
Biển và ta đã hòa vào nhau
Ta yêu người, một lần và mãi mãi
Ta tặng người một chút vị mặn say
Duyên này chẳng thể chia hai
Thôi biển,
Thôi đại dương,
Sau này ta lại gặp
Một phút nhỏ và chút duyên nồng
Lại gắn kết, lại mong chờ
…”

Tôi thiếp đi, bên tai văng vẳng điệu nhạc buồn của khúc thánh ca nàng tặng tôi, và nghe đâu đó xa xa trong tiếng biển lời nàng nói:

“Em yêu anh!”

******************

Sóng và cát vỗ vào mặt tôi làm tôi tỉnh giấc. Nàng đâu rồi? Tôi đã ngủ được bao lâu? Tôi ngơ ngác chạy tìm nàng, lòng sợ hãi. Tôi luôn miệng hét tên “Hải Thiên”, tôi sợ mất nàng đến như chực khóc. Nhưng tôi vẫn không khóc, tôi chỉ sợ.

Bạn tôi đang ngồi với mấy người đánh cá phía bên kia, tôi hớt hải chạy lại hỏi:

– Thấy Hải Thiên đâu không?
– Hải Thiên nào? – bạn tôi trố mắt nhìn.
– Vợ tao ấy!
– Mày có vợ à? – bạn tôi giọng còn ngạc nhiên hơn nữa.
– Tao không đùa đâu! Có thấy cô ấy đâu không? Chẳng phải tao mời mày về đây để nhìn mặt vợ tao à?
– Mày điên hả? Nghỉ phép nên tao với mày về đây hưởng gió cơ mà.

“Gì thế này?”, tôi ngơ ngáo. Chuyện gì vậy? Cái nào là thật, cái nào là mơ? Không, tình yêu của tôi thế kia, làm sao thành mộng được.

– Hò dô! – tiếng những người chài cá kéo một con cá heo vào.
– Sao lại có cá heo ở vùng này nhỉ? Mà chết rồi, xem này!

Bạn tôi kéo áo tôi:

– Đẹp quá mày ạ! Cá heo mà nhìn như tiên nữ ấy!
– Mày khùng à? Cá heo là cá heo! – tôi cáu bẳn.
– Không, đẹp thật, có cả dây chuyền, haha, may mắn thế nào nó lại vớ được cái dây chuyền thế kia?
– Hả?

Tôi ngạc nhiên và chen vào nhìn con cá heo vừa kéo lên. Màu xanh biển. Xanh biển hoàn toàn, mắt nhắm nghiền. Ở trên mõm là một sợi dây chuyền hình cá heo y như vật đính ước của tôi với nàng. Ở dưới mắt, sau lưng, mờ nhạt hiện lên một vết sẹo nhỏ hình sóng biển lượn.

Tai tôi văng vẳng tiếng hát của nàng khi chạm vào con cá heo.

“Biển và ta đã hòa vào nhau
Ta yêu người, một lần và mãi mãi
Ta tặng người một chút vị mặn say
Duyên này chẳng thể chia hai
Thôi biển,
Thôi đại dương,
Sau này ta lại gặp
Một phút nhỏ và chút duyên nồng
Lại gắn kết, lại mong chờ”

Phải, Hải Thiên, anh yêu em, và anh sẽ chờ, đến khi duyên ta lại gắn kết, lại mong chờ.

© 2010, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.