Này anh, tự nhiên đêm qua nằm nhớ anh nhiều… tự nhiên muốn “ấy” ghê lắm. Có lẽ dạo này nghe thiên hạ đồn thổi chuyện “ấy” nhiều quá… em bị tiêm nhiễm rồi.
Nói thật, mỗi lần anh đòi “ấy”… em cứ lảng tránh. Em không phải không dám… mà là em còn nhiều lo lắng. Liệu chúng mình đã có thể đủ sức gánh trách nhiệm sau khi “ấy”? Em đọc báo, thấy dạo này tụi trẻ “ấy” nhau dễ dàng thế… nhưng rồi nhìn lại những hệ quả sau đó, em cảm thấy mình càng lo sợ hơn. Liệu sau khi “ấy” mình sẽ giống họ ư? Câu hỏi đó cứ quanh quẩn như trêu đùa em… Em lại tặc lưỡi… chậm mà chắc anh nhỉ!
Bạn bè anh ai cũng thấy lạ. Tại sao anh luôn là người đòi “ấy”, còn em cứ dửng dưng… Nhiều khi em cũng muốn lắm chứ, khao khát lắm chứ… nhưng mỗi lần anh đòi “ấy”, em lại lắc đầu nguầy nguậy… Chưa đến lúc phải không anh?
Dạo này bạn bè bắt đầu lên án em rồi anh ạ. Ai cũng dứng về phía anh cả. Bảo đảm anh sẽ cười và bảo rằng bạn em đúng cho mà xem… Chúng nó cứ bắt em “ấy” anh… Mà ai lại ngược đời, con gái đi “ấy” con trai anh nhỉ? Chúng nó đều đã “ấy” cả rồi anh ạ…
Em cũng phải mau mau “ấy” thôi…
Em chịu hết nổi rồi!
Mình “ấy” anh nhé…
P.S.: Xin các bạn vui lòng thay chữ “ấy” bằng chữ CƯỚI… Xin cảm ơn!
© 2008 – 2009, nicky. All rights reserved.