Trong màn đêm, tiếng chó sủa hòa cùng tiếng chan chát của da thịt.
– Mày cướp bồ của tao à, CƯỚP NÀY…CƯỚP NÀY.
Hình ảnh hiện lên mờ ảo trong ánh đèn lu mờ của đèn đường. Có một cô gái liên tục bị chửi rủa và tát bôm bốp vào mặt.
– MÀY CHỪA CHƯA… CON LĂNG LOÀN….
Tiếng hét thét lên rùng rợn, ánh mắt của con đàn bà kia long lên sòng sọc, chứa bao nhiêu căm hận và đau đớn. Đánh cho hết đau, đánh cho quên hận, đánh, muốn đánh mãi. Thế rồi, cái hất tay mạnh của một người con trai làm ả ngã nhào, đau điếng.
– CÔ ĐANG LÀM GÌ ĐÓ, ĐỒ ĐIÊN _ Người con trai ấy hét lớn, chạy nhanh đến đỡ lấy thân thể người con gái kia đang mèm oặt đi, đau xót.
– Tôi đánh kẻ cướp người yêu tôi.
– Cô thôi cái trò điên loạn ghê tởm đó đi, cô điên rồi, tôi không còn yêu cô.
– Tôi điên à? VÌ AI?_ Nước mắt ả rơi, nóng và nhòe nhoẹt hoen đỏ.
– Tôi kinh sợ cái tình yêu ấy của cô, cô đâu còn là một cô gái trong sáng, hiền lành của trước kia, cô khác rồi, cô giờ là một con điên. Đừng có làm xáo trộn cuộc sống của tôi nữa, nếu thêm lần nào nữa cô làm hành động như thế này, tôi sẽ giết cô.
Bế người con gái đáng thương trên tay, anh vô tình bước đi sau câu nói lạnh lùng xen lẫn đe dọa ấy. Và rồi, có bàn tay lạnh ngắt níu giữ tà áo sau lưng.
– Đừng bỏ…
Chưa để ả nói hết câu, lại một lần nữa anh hất tay, khiến cho người đàn bà ấy chới với, và rồi tuy chưa đủ mạnh, nhưng những ngón chân dường như không thể gánh gồng cơ thể nặng trĩu, ả khuỵu ngã. Tiếng chó hú ngày một vang, ngày một rợn, bóng đêm với ánh đèn leo lắt cùng tấm thân tàn của người đàn bà ấy làm u buồn và rỉ máu cả một không gian.
—-
Đã từng. Bước những bước dài trên con đường về heo hút, người đàn bà mường tượng về một khoảng thời gian mình được trao yêu thương và hạnh phúc, được mang tiếng là một đứa con gái may mắn, bị ganh tị bởi những đôi mắt thèm khát của đời, của người. Và rồi đôi môi khô khốc ấy thoáng cười, nhẹ nhàng và buốt giá. ” Tôi chỉ từng là người đàn bà của anh thôi sao”_ suy nghĩ quen thuộc lại réo gọi trong tiềm thức, giậc mình, ả tỉnh mộng.
Quay quắt trong từng cơn đau thấu tim, qua rồi những hồi ức tươi đẹp, qua rồi những nồng ấm, thương yêu. Anh đã phản bội ả, anh chạy theo kẻ lạ, anh buông thả yêu thương. Ả bắt đầu tua lại cuộn băng in hằn từng giọt nước mắt đậm rơi trên mặt, tua lại đoạn đời mà bây giờ đã tha hóa con người của ả.
“Chiếc áo của anh cũ rồi. Anh cần phải mua chiếc áo mới, đẹp hơn.”
Ả là chiếc áo của anh, áo anh đẹp nhưng áo anh đã cũ, anh cần thay áo mới. Vậy là anh đi yêu người khác, trong khi đêm về, anh vẫn ngủ với ả, vẫn nói yêu ả, chỉ là sẻ chia một chút với người khác, nói ả đừng ích kỉ. Ngày tháng nối nhau, nỗi đau sinh ra niềm hận, ghen tuông và tha hóa tâm hồn. Bản năng của người đàn bà là bảo vệ tình yêu của mình, và với ả, ả đã làm hết mình, đã cố hết sức, nhưng vô ích.
Anh bảo ả thay đổi? Trong khi anh đã dùng sự yêu thương trọn vẹn của ả để lau thân cho một người con gái khác. Anh dùng thân xác của ả để lấp vào những ngày người yêu thứ hai bận rộn. Vị thứ trong lòng anh của ả đâu rồi?
Lồng lộn. Thế là ả đánh, đánh hết lần này đến lần khác những cô gái gần anh. Đánh cho họ xa anh, đánh cho họ không được bên anh, không dám yêu anh. Có ai yêu anh bằng ả đâu, có ai dám bỏ tự trọng mình xuống đáy sông nhơ nhuốc chỉ để cứu lấy tình yêu của mình như ả đâu, thế nhưng anh vẫn bỏ ả mà đi, vẫn bên cạnh những cô gái ấy, vẫn nạt nộ ả, và vẫn quay ngoắc đi dù đôi tay ả bao nhiêu lần chỉ muốn níu lấy và ôm anh thêm một lần.
Cánh cửa cọt kẹt mở. Ả lết thân vào nhà và nằm thượt xuống nền, nước mắt trải dài trên khuôn mặt đẫm ướt. Chiếc giường kia vẫn còn giữ nguyên vẹn tấm ra cả hai cùng đi mua, cặp li đôi thường được dùng để pha cafe trong những lần cùng xem phim, cùng trò chuyện giờ nằm một góc ẩn khuất, bám bụi. Và chậu xương rồng anh tặng ả vào đêm sinh nhật hạnh phúc cuối cùng nay đã héo hon, chết khô, chết cạn.
Hồn ả cũng đang chết dần, ả mệt quá, hai bàn tay đau nhức vì đã đánh quá nhiều, cổ họng đau rát vì la hét quá nhiều, trái tim cũng đã hết chổ để khâu thêm vết toạt.
– Anh ơi anh…anh..ơi…anh….
Tiếng ả gọi tha thiết, đớn đau, vì ả ngu ngốc, nên ả đã yêu anh hơn cả những gì đang đón nhận, và vì ả ngu ngốc, thế nên không thể bước qua nổi tình yêu đau thương này. Ả là ai trong cô gái ấy. Người đàn bà đang mù quáng là ai trong cô gái ấy?
Một tiếng nấc, rồi hai, rồi những tiếng nấc dài tiếp theo. Ôi đau quá, thân tàn ma dại, tấm thân này tội nghiệp hơn cô gái lúc nảy. Ít ra cô ta còn có anh ân cần chăm sóc. Còn ả, vết thương trong tim đau hơn gấp ngàn vì anh, thế nhưng chỉ một vòng tay hờ hững ả cũng không thể có. Ôi đau, ôi bất công, ôi tội nghiệp cho tình yêu chịu tất cả đắng cay của ả.
Ả muốn hỏi anh rằng với anh, tình yêu là gì?
Còn riêng ả, tình yêu là sự trả giá của những tháng ngày bình yên.
Co quắp người lại, ả dùng đôi bàn tay gầy rộc của mình ôm chặt lây thân như đang ôm triệu nỗi đơn côi, đau đớn.
.
.
—————–
Sau một hồi dùng những từ ngữ dọa dẫm và nài ép. Ả cũng xin được anh một buổi hẹn…cuối cùng. Trên đường đến nơi hẹn, chốn cũ yêu thương đong đầy, ả bật cười với bộ dạng lúc này của mình, chiếc váy hoa cũ xì được anh tặng vào ngày đầu kỉ niệm yêu nhau sau hơn một năm nằm yên trong xó tủ, nay được ả mặc lên người. Hôm nay ả trang điểm hơn một chút, lột bỏ vẻ mặt tàn tạ, đanh đá, đắng cay.
Đôi mắt buồn lúc nảy còn nhạt nhòe giờ đã ráo hoảnh, tựa hồ mây trong vắt, đã bao giờ nay mới xuất hiện. Ả đến sớm hơn, đến sớm hơn anh vỏn vẹn một giờ đồng hồ, mang nhan ra và đốt nguyên bó, khói và mùi nhan làm hơi thở của ả khó khăn, cay quá.
Ả vung tay và bó nhan tung tóe, thế rồi một vài vệt lữa xẹt qua, da ả bỏng rát. Ả bắt đầu ngồi nhẹ xuống giữa muôn vàn ánh đỏ và khói nhan. Ả nghe đâu đó tiếng khóc than dài dằng dặc văng vẳng vang lên, ả thấy hình ảnh một cô gái tội nghiệp đêm ngày chỉ đứng đây chờ đợi người mình yêu quay về với nỗi thương nhớ ngút ngàn. Ả thấy ánh mắt khinh bỉ của từng người con gái kia nhìn, mỉa mai và phỉ nhổ cho tình yêu đáng thương của kẻ thua cuộc, và rồi, ả thấy nỗi nhục nhã ê chề với những gì ả làm cho tình yêu không còn được đáp trả, ả thấy cái hất tay của anh và sự kinh tởm vô bờ bến.
– Cô muốn gì?_ Tiếng nói lạnh tanh cất lên cắt phăng dòng nghĩ suy của ả, anh đã đến từ bao giờ ả chẳng hay.
– Em chỉ muốn…xin lỗi…_ Ả ngập ngừng.
– Xin lỗi à? Tôi nghe nhầm sao? Cô mà cũng biết mở miệng nói xin lỗi à?
Tiếng anh đanh thép, từng từ một đâm thẳng vào tim ả…thật đắng cay, người đàn ông mà ả yêu tha thiết, yêu đến tận cùng nỗi đau chỉ có thể nói như thế với ả.
– Từ nay…em sẽ không làm như thế nữa.
– Cô sẽ không can thiệt vào cuộc sống của tôi.
– Ừ.
– Cô sẽ không giở thói điên khùng của mình nữa thật chứ.
Ả nhìn anh, không phải ả thất vọng vì anh đã không tin, chỉ là ả muốn nhìn thật kỉ khuôn mặt mà ả đã chỉ muốn thuộc về mình, khuôn mặt ấy đang nghi ngờ ả, vì với anh, vỏn vẹn trong lòng ả giờ chỉ là một con điên nguy hiểm, con điên bất chấp tất cả để níu anh.
– Anh vẫn còn yêu em chứ?_ Tiếng ả bỗng tha thiết não lòng, đến phút chót, hy vọng trong ả vẫn trào lên mãnh liệt.
– Không thể còn!
” PHỰT”
Tiếng như một sợi giây đứt, đôi mắt ả sầm lại. Không phải “không còn” và là “không thể còn”.
– Thôi, tôi về đây, tôi hy vọng…cô sẽ sống tốt.
Câu cuối cùng anh buông rồi đi thẳng và bất chợt theo thói quen, ả chạy đến, lần này không níu áo mà ôm lấy anh, tấm lưng với ả còn quá thân thương, quen thuộc.
Cũng theo thói quen, anh đẩy nhanh ả ra, nhìn khẻ đôi mắt đau khổ ấy, anh bối rối bước đi, anh thấy ả không còn là “ả”, ả đã trở lại là cô gái của thời gian ấy.
Anh vội vã băng qua mà không nhìn đường, anh đi nhưng muốn chạy, một cái xô mạnh, anh té nhào và không gian vang lên tiếng một sự va đập khủng khiếp.
– ẦMMMMMMMMMMMMMMMM
Quay người lại, chiếc váy hoa bê bết máu.
——————–
Đôi mắt ấy đang nhắm nghiền. Đôi mắt nhẹ nhàng yêu thương ngày nào – đôi mắt hờn giận ghen tuông – đôi mắt đắng cay rực lửa giờ lặng im trong tiếng còi xe reo in ỏi.
Nước mắt của người con trai rơi dài, sao em bình thản thế?
Đáng mừng không khi ả đã tỉnh lại, hai chân và một tay bị băng trắng? Anh đã mừng đến độ muốn quỳ xuống cảm ơn tất cả các bác sĩ. Anh mừng vì điều gì, mừng vì cô gái yêu anh điên cuồng còn sống, hay mừng vì nỗi sợ bị ám ảnh cả đợi được giải phóng?
Cánh cửa phòng hồi sức mở ra khe khẽ, anh nhẹ nhàng bước vào, như sợ những gì hành động quá ồn sẽ làm đau ả. Đáng lẽ kẻ đang nằm trong chiếc giường kia là anh, chứ chẳng phải ả. Anh chạm nhẹ tay ả, không dám nói gì, anh sợ mọi điều anh nói ra sẽ làm ả tổn thương, bất cứ điều gì. Và rồi, anh thấy ả cười, nhìn anh và cười, nụ cười hiền hòa mà buồn bã:
– May…quá.Anh không…sao …cả.
– Em… đừng nói gì nữa. Cứ nghĩ ngơi đi!
Thế rồi, trước ả, vẻ mặt anh mệt mỏi, khổ sở, nỗi dằn vặt hằn lên rõ rệt.
– Đừng…đau xót cho…em. Cứ như khi…anh..đã từng..
Thế rồi, mắt anh lại nhạt nhòe nước, câu nói như cứa vào trái tim mang đầy tội lỗi của anh. Đúng rồi, anh đã bao giờ bỏ ra một chút xót đau xót để xoa dụi nỗi lòng của ả đâu, anh hiểu ả chỉ cần có thế, nhưng mặc nhiên anh chỉ hất ả xa hơn với trái tim nát vụn.
– … Tại sao em lại cứ muốn níu lấy anh trong khi em biết là…em không thể?
Thật ra, anh đã muốn hỏi câu đó từ rất lâu, rằng vì sao sau những điều điên rồ ả làm, cái kết vẫn chỉ là một cái níu áo, không hơn, không kém. Phải chăng, vì ả bất lực, nên chỉ có thể làm được có thể.
– Tại…vì…tại vì…em muốn được…ôm anh…thêm một lần._ Từng chữ đứt đoạn được tuông ra yếu ớt, đớn đau.
Tình yêu, đó là một phép nhiệm màu, đồng thời cũng là một khoảng trời nhòe nhoẹt máu. Có một cô gái, chỉ ao ước có thể được chạm vào người mình yêu một lần, nhưng bằng tất cả những gì tha thiết và điên cuồng nhất, vẫn chỉ để đôi tay bị vung ra giữa những xót xa, đau đớn.
Tiếng nấc nghẹn ngào của anh_ chàng trai lạc hướng. Xây dựng tình yêu khác trên nền tảng của sự kết thúc chỉ từ một phía. Một phía yêu đương xa lạ, một phá buốt giá muôn phần.
Tạ Kin
© 2010, nicky. All rights reserved.