Không Có Nếu Như

               Tặng những yêu thương đã mất.

Cơn mưa sáng nay đến vội quá, bầu trời còn chẳng kịp có mây đen. Thời tiết trong lành, mát lạnh khiến cô ngây ngất lướt nhẹ tay ga với gió. Vậy mà mưa làm cô không kịp tìm nơi trú chân. Người ta vội vã đứng gần một cái cây bên đường để mặc áo mưa. Cô cũng vậy, cũng dựng xe ở đó và tìm chiếc áo mưa để đi kịp giờ làm. Tuy nhiên thay vì áo mưa thì trong cốp xe của cô chỉ có một chiếc ô.

 Người ta hối hả mặc áo mưa rồi lại hối hả phóng xe đi theo tiếng mưa còn cô đành đứng đó giương chiếc ô của mình và ngắm nhìn người ta đi qua đi lại.

Chiếc ô nhỏ vẫn không giúp cô tránh khỏi những hạt mưa. Mưa hắt xiên khiến đôi giày bao lấy đôi chân cô sũng nước, chiếc váy đang mặc cũng bị ướt một khoảng rộng. Trời vẫn không ngừng mưa. Cô hướng đôi mắt mình ra phía hồ kia, sao chúng vẫn tĩnh lặng thế, những hạt mưa tầm tã không khiến mặt hồ dậy sóng.

 Một người  lướt qua cô, cái dáng ấy khiến cô chợt mỉm cười và bỗng nhiên nhớ…

miệng nào –  Cô khẽ thì thầm vào tai anh và nhét bỏng ngô vào miệng anh.  Một hạt, hai hạt, và rồi rất nhiều hạt khiến anh cười nắc nẻ và không thể nói được điều gì.

-Đến lượt anh – Anh khẽ tranh gói bỏng ngô cô đang cầm trên tay.

Biết mình sẽ bị trả đũa, cô cũng há miệng cười tít mắt. Còn anh thì lấy tay gom những hạt bỏng ngô lại và cười sung sướng.

-Này anh định nhồi gà đấy à?

-Không phải đâu. Mà là nhồi vịt.-  Anh ghé tai vào sát cô và nói.

Cả hai lại nhìn nhau cười, nụ cười thật tự nhiên không chút gượng gạo.

Lần đầu tiên cô và anh đi xem phim với nhau nhưng họ không phải người yêu, họ chỉ là những người bạn, anh trai và em gái. Ngày cuối cùng của năm họ dành thời gian đi xem phim cùng nhau bởi anh phải về quê ăn tết với gia đình còn cô vẫn ở lại đây với Hà Nội quen thuộc.

Đối với anh mà nói, cô giống như một người em gái nhí nhảnh ,dễ thương. Anh có người bạn nào cũng ngỏ ý kết nối cô với họ. Anh muốn giúp cô không còn đơn độc nữa sau mối tình đau đớn kia. Nhưng anh đâu biết rằng con tim cô vẫn còn bị thương và nó chưa thể mở lòng đón nhận bất cứ tình cảm nào.

 Giờ đây cô sống chỉ đơn giản là để từng ngày trôi qua không còn vướng bận với nỗi đau nữa, mỗi ngày trôi qua cô muốn chúng là những ngày có ích. Vì thế thay vì ngồi buồn một mình thì cô lại làm việc, cô làm đến say sưa hoặc không cô sẽ đọc những cuốn tiểu thuyết dày, những cuốn mà ngày trước cô mua nhưng chưa có thời gian để đọc. Cuối ngày cô thường nói chuyện online với anh giống như đó là cách để kết thúc một ngày vậy.

 Anh nhẹ nhàng, tinh tế, anh chăm sóc và quan tâm cô đến từng chút một. Có những khi chỉ là phi xe đến và ngồi nghe cô khóc. Anh sẽ không ôm cô vào lòng, cũng sẽ không vỗ về cô. Chỉ là anh sẽ ngồi uống bia với cô như hai người bạn có chung một nỗi buồn. Anh sẽ để cô nói, để cô khóc cho thỏa thích rồi anh sẽ phân tích cho cô thấy nếu cô tiếp tục khóc thì đó sẽ chỉ là những giọt nước mắt thừa thãi và vô nghĩa.

 Cô nín, sau đó cũng chỉ sụt sịt, cô lại nhoẻn miệng cười bởi vì nhờ có anh mà cô có thể giải tỏa được những điều nhức nhối trong lòng ấy. Bởi vì nhờ có anh cô lại có thể cân bằng được chỉ trong một chốc.

 Anh hay xoa đầu cô giống như một cô em gái bé bỏng, sau đó cô lại cười như thể chưa từng có nỗi đau nào xảy ra…

 Anh luôn để ý tới những người thích cô, anh vẫn luôn muốn giúp cô có thể chọn ra một người trong số họ để làm người yêu.  Anh không phán xét những người bên cạnh cô, anh thường nhắc đến những điểm tốt của họ rồi đến khi như chọn được một người đủ tốt cho cô thì anh luôn khen ngợi họ trước mặt cô để cô có thời gian nhìn vào đó và suy nghĩ, cho người đó thêm cơ hội và tìm hiểu. Cô chỉ cười và rồi vẫn trả lời một câu quen thuộc ‘họ rất tốt nhưng không phải dành cho em”.  Bởi vì biết đau với nỗi đau của tình yêu nên giờ cô thấy mình thật may mắn vì đã được biết anh, đã được anh coi như một đứa em gái bé bỏng của mình.

 Những lúc tụ tập đi ăn uống hay đi chơi ở đâu đó anh không bao giờ quên cô. Trong nhóm bạn đó, những người con gái xung quanh anh, cô nhận thấy có vài người  dành tình cảm đặc biệt với anh. Ánh mắt họ nhìn anh tràn đầy yêu thương. Nhưng họ luôn lặng thầm quan sát anh, lặng thầm đi bên anh mà không ai nói ra những điều suy nghĩ.

Dường như ai cũng yêu quý anh. Lẽ dĩ nhiên một người tốt như thế thì bất cứ cô gái nào cũng phải thèm muốn. Nhưng với cô thì không như vậy. Người lấy đi trái tim cô là một người ở rất xa, không phải là anh. Trong thâm tâm cô, anh trai thì sẽ mãi là anh trai. Cô đã nghĩ tới mối quan hệ này sẽ tồn tại mãi. Cô không muốn mất đi một người bạn như thế, một người anh rất đỗi dịu dàng đến thế.

Những ngày tết, anh vẫn gọi điện hỏi thăm cô,vẫn hỏi xem một ngày của cô trôi qua thế nào, có chuyện gì vui không. Anh muốn nghe tất cả những chuyện liên quan đến cô Có hôm thấy cô bặt vô âm tín, đêm muộn anh đi chơi về vẫn nhất định gọi cho cô:

-Hôm nay cô đi đâu mà mất tích cả ngày thế? Quên ông anh này rồi sao? Sao không thấy gọi cho anh gì nhỉ? Cả ngày hôm nay cô làm gì mà bận bịu thế?

-Em có làm gì đâu. Tại hôm nay em nghĩ anh đang đi chơi vui nên em cũng không làm phiền.

Anh bật cười và cứ như thế nếu mỗi  ngày không liên lạc với cô anh sẽ thấy đó là một ngày không trọn vẹn. Vì thế không ngày nào anh bỏ sót liên lạc với cô. Có những nỗi nhớ chỉ sinh ra từ thói quen, nỗi nhớ mà họ dành cho nhau không phải là nỗi nhớ của tình yêu.

Những ngày tết cô dành thời gian rảnh để viết lách. Anh nói anh ghét nhất là đọc, chỉ cần đọc vài dòng thôi anh sẽ lăn ra ngủ mất. Có lẽ vì thế mà anh luôn viết sai chính tả. Nhưng anh vẫn tò mò muốn biết cô sẽ viết gì ở đó. Và rồi không hiểu anh thích đọc chuyện của cô từ  khi nào nữa. Mỗi ngày anh lại mong được đọc gì đó do cô viết ra. Anh sẽ ngồi chờ cô hàng giờ để cô viết nốt 1 chương để ngày hôm sau anh có thể đọc tiếp. Đến khi anh ngủ quên lúc nào không biết. Cô lại viết. Khi nghĩ về cảm giác háo hức của anh,cô lại muốn hoàn thành nhanh hơn. Bởi vì điều đó giúp cho anh vui, anh vui thì cô cũng sẽ vui. Anh hứa với cô khi nào anh lên thành phố sẽ đọc cuốn sách mà cô thích.

Anh lên phố Thuốc Bắc mua vài thứ nguyên liệu để pha chế Long Nhãn Hồng Táo Trà, giống như  loại trà hoa mà cô vẫn thích uống. Những tách Hồng Táo Trà cứ nghi ngút khói giúp mùa đông thêm ấm áp. Giọng anh cất lên nghe thật truyền cảm, cô lắng nghe chăm chú và bất chợt phì cười khi cái giọng đó mỗi lúc một yếu đi, anh thở dồn dập như thế chút hơi tàn bị cạn kiệt. Cô lại đưa tách trà vừa pha cho anh giống như một loại nước tăng lực. Đúng là hiệu quả thật sự, bởi sau đó anh lại tiếp tục lật giở được thêm mấy chục trang nữa.

 

Cô chợt nghĩ, một lúc nào đó anh yêu một người con gái khác thì sẽ chẳng còn thời gian dành cho cô để đọc sách thế này nữa. Và điều đó khiến cô thấy có 1 nỗi buồn phảng phất len lỏi.

-Sau này anh có người yêu, thì mọi việc như thế này sẽ kết thúc nhỉ.

-Sau này cô có người yêu, có khi cô lại không có thời gian cho ông anh này ấy chứ.

Cô lại cười:

– Còn lâu em mới có người yêu.

-Vậy thì anh cô lại khổ rồi.

-Khổ vì điều gì nào?

-Thì vẫn phải đọc cho cô nghe chứ sao. Nếu cô có người yêu rồi thì cô cũng  làm gì có thời gian mà đến nghe anh đọc truyện.

-Cũng chưa biết được. Nhỡ sau này có rồi nhưng vẫn thích được nghe cái ồm ồm ấy của anh thì sao.

Anh nhìn cô lườm lườm và cô thì chỉ biết cười ngặt nghẽo.

Thời gian cứ trôi đi, mỗi ngày ở bên cô anh lại cảm nhận được những niềm vui nho nhỏ cô mang lại. Anh lại thấy cuộc sống này thật thú vị. Cô nhen nhóm cho anh những niềm vui không thể nói lên thành lời. Chúng hình thành trong anh càng ngày càng rõ rệt, anh không còn muốn giới thiệu cô cho bất kỳ một người con trai nào nữa. Anh bắt đầu nhớ cô, nỗi nhớ này không giống như một thói quen nữa. Chúng bắt đầu có hương vị của tình yêu – điều mà anh không thể nào định nghĩa nổi. Mỗi khi nghĩ về cô anh lại thấy có điều gì đó ngọt ngào len lỏi vào trái tim đã chai sạn của mình. Đối với một người chai sạn với cuộc đời như anh, đã lâu rồi anh không còn cảm giác đó từ ai nữa.

Anh muốn dẹp bỏ những ý nghĩ đó, những nỗi nhớ đó nhưng anh không làm được. Anh bắt đầu  giảm đi thói quen tụ tập bạn bè chỉ để có thời gian gặp cô nhiều hơn. Anh cũng bớt thời gian dành cho đam mê của mình để được đi bên cạnh cô. Một thứ tình cảm rất lạ xuất hiện nhưng anh luôn cố muốn lờ nó đi…

Cô cũng bắt đầu nhớ anh, nhưng cô không bao giờ chủ động gọi cho anh. Cô sẽ im lặng nếu như anh không gọi thì cô cũng sẽ để yên như vậy để những cảm xúc kia tan dần đi. Cô tin rằng thứ cảm giác đó chỉ là ngộ nhận.

Cô yêu quý anh đến mức cô trân trọng thứ tình cảm này và luôn sợ mất. Cô muốn nó là mãi mãi.  Cô sợ tình yêu. Tình yêu đến thật kỳ diệu nhưng cô không dám chắc sẽ giữ nổi nó mãi mãi. Nếu cô đánh mất một người anh trai như thế, cô sẽ phải tiếc nuối. Và cô không muốn mình sẽ phải hối hận. Cô vẫn vui mỗi ngày vì cô có anh. Nhưng cô cũng đoán được những gì đang diễn ra trong anh. Cô  là một cô gái háo thắng, tò mò muốn khẳng định những điều mình cảm nhận.

-Chúng ta  chơi một trò chơi nhé?

-Gì vậy?

-Mỗi người sẽ được hỏi một lần và người kia trả lời thật.

-Từ trước đến giờ có bao giờ anh không nói thật khi cô hỏi anh đâu! Hay là Cô không trả lời thật khi anh hỏi!

-Luật của trò chơi  là thế.

-Rồi!

-Thế anh hỏi trước đi.

-Điều gì khiến cô thấy vui nhất trong giai đoạn này!

-Ngồi sau xe anh.

-Đến lượt cô.

-Có khi nào anh nghĩ em thích anh không?

-Có nhưng sau đó lại không nghĩ thế.

-Đến lượt anh.

-Theo em thì lúc này anh muốn gì?

-Có thể là anh muốn bình yên và phát triển sự nghiệp.

-Tốt. Trò chơi đã kết thúc.

-Ai đưa ra cái luật đó.Chỉ là trò chơi thôi mà,anh không cần phải nghiêm trọng như vậy.Anh có vẻ hơi loạn nhịp khi em hỏi thế nhỉ?

Anh cười vang.

-Cười để che giấu điều gì hả?

-Ngồi đấy mà tưởng tượng.

–  

-Anh làm như mình cao giá lắm ý. Còn lâu em mới thích anh. Em chỉ bảo ngồi sau xe anh thì em thấy vui vậy thôi.

-Ờ được rồi, biết rồi. Giờ thì ai đang loạn nhịp đây.

Sau trò chơi đó,cô biết thứ  cảm xúc kia sẽ không nên tồn tại bởi vì cô sợ mất anh hơn bao giờ hết. Cô lại trở lại là cô em gái hay nũng nịu bé bỏng của anh. Còn anh thì vẫn luôn là một người anh tinh tế đi bên cạnh cô. Có lẽ cô đã nghĩ đúng, trái tim anh cũng chưa sẵn sàng đón mở một tình yêu mới sau sự tan vỡ kia. Và cô cũng vậy. Hãy để vết thương lành, hãy để những rung động ấy chỉ là một sự ngộ nhận. Cô đã sẵn sàng và cũng không muốn thay đổi điều gì nữa.

Thời gian vẫn cứ trôi đi, anh lại cảm nhận tâm hồn cô nhiều hơn, hiểu được cô sâu sắc hơn, trái tim anh dần dần bị chinh phục bởi tâm hồn dịu dàng và nhân hậu  ấy. Nhưng anh vẫn cố giấu những thứ cảm xúc đó, cố xây cho mình một bức tường thành kiên cố. Có lúc anh nhìn cô tò mò không hiểu phía sau vẻ ngây thơ kia liệu cô có biết được rằng anh đang dần  yêu cô không. Có lần anh đã muốn được hôn cô, anh muốn được lướt qua đôi môi ấy dù chỉ là rất khẽ. Nhưng anh vẫn luôn cố kìm lòng lại, vẫn tự mình ngăn cản những ý nghĩ đó cho tới khi anh không thể tiếp tục ngăn cản trái tim mình nữa…

Anh đã suy nghĩ rất nhiều, đã mất rất nhiều thời gian để nghĩ về anh và cô. Cô có thể không đẹp bằng nhiều người con gái khác đang vây lấy anh nhưng trái tim cô, tâm hồn cô khiến anh thấy thật đặc biệt. Sau những mối tình tan vỡ anh hiểu rằng cái đẹp bề ngoài thôi chưa đủ, một tâm hồn đẹp mới là điều không dễ  kiếm tìm.

Trước ngày cô đi xa dài ngày, anh đã muốn gác tất cả việc của mình lại để anh có thời gian ở bên cô nhiều hơn. Anh sợ những ngày dài cô đi sang một đất nước khác, anh sẽ nhớ cô không chịu nổi, anh sợ mất đi cảm giác ý nghĩa mỗi khi ở bên cô.

Tách Hồng Táo Trà vẫn còn ấm nóng, cô vẫn lấy thìa múc lên những trái táo đút vào miệng anh rồi cười nghịch ngợm. Tay anh vẫn cầm cuốn truyện đang đọc dở, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cô và đưa tay kéo cô về phía anh. Cô áp má mình vào má anh như thể vô tình chạm không cố ý, nhưng dường như chính cô đã muốn hôn anh trước khi anh hôn cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự và dừng lại, cô sợ sau nụ hôn đó cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô hít thứ hương thơm phảng phất trên áo anh thật khẽ để anh không phát hiện ra. Họ nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn đầy xao động, cô đã muốn thoát ra khoảnh khắc ấy. Cô muốn… Nhưng rồi anh đã ôm cô chặt hơn, môi anh đã kịp chạm đến làn môi mềm ấy.

Tách Hồng Táo Trà vẫn còn ấm nóng, cô vẫn lấy thìa múc lên những trái táo đút vào miệng anh rồi cười nghịch ngợm. Tay anh vẫn cầm cuốn truyện đang đọc dở, đôi mắt anh dịu dàng nhìn cô và đưa tay kéo cô về phía anh. Cô áp má mình vào má anh như thể vô tình chạm không cố ý, nhưng dường như chính cô đã muốn hôn anh trước khi anh hôn cô, nhưng cô vẫn lưỡng lự và dừng lại, cô sợ sau nụ hôn đó cô sẽ mất anh mãi mãi. Cô hít thứ hương thơm phảng phất trên áo anh thật khẽ để anh không phát hiện ra. Họ nhìn nhau, ánh mắt anh nhìn đầy xao động, cô đã muốn thoát ra khoảnh khắc ấy. Cô muốn… Nhưng rồi anh đã ôm cô chặt hơn, môi anh đã kịp chạm đến làn môi mềm ấy. 

Cô thì thầm vào tai anh:

 – Sau này anh có còn muốn gặp em nữa không?

– Sao em lại hỏi thế?

-Vì em nhớ có lần em nói là nếu em có cảm giác yêu anh thì em sẽ không gặp anh nữa. Em sẽ đi khỏi anh đến khi nào tình cảm đó biến mất.

-Ngốc ạ. Em không  cảm nhận được tình cảm của anh sao?

-Một chút. Nhưng em cũng không dám khẳng định. Anh còn nhớ trò chơi nói thật đó không?

-Vậy ra là em đã dối anh điều gì sao?

-Đó là cảm xúc mà em không dám đặt tên. Và điều em lo sợ hơn cả là em sợ mất anh nếu như em yêu anh.

-Cô bé ngốc của tôi. Cảm xúc của anh cũng xuất hiện những ngày gần đây. Anh đã cố giữ nó lại trong lòng. Em mang đến cho anh những niềm vui mỗi ngày, mỗi ngày một chút, cứ như vậy chúng gom lại khiến anh thấy cuộc sống này thật ý nghĩa khi có em ở bên cạnh. Vì thế anh sẽ không kìm lòng mình nữa. Anh phải để cho mình được sống với điều mà con tim mong muốn.

-Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?

-Anh đủ lớn để biết mình cần gì và muốn gì!

-Anh có nghĩ là một ngày nào đó anh sẽ chán em không?

-Ở bên em, thời gian luôn bị đánh cắp. Những khi em phải về anh lại muốn giá mà có thêm một chút thời gian nữa để được gần em hơn. Cả hai chúng ta đều biết cách làm cho nhau vui. Anh nghĩ là sẽ chẳng bao giờ chúng ta chán nhau được đâu.

Những ngày cô đi xa thành phố, những cuộc gọi kéo dài hàng tiếng cũng không khỏa lấp được nỗi nhớ mong cô dành cho anh. Nỗi nhớ ngày một dầy lên, cô chỉ mong từng ngày trôi qua nhanh để được về gặp anh. Anh ở nhà luôn cố gắng hoàn thành sớm công việc để được online với cô. Họ nói chuyện suốt đêm ,không ai muốn ngủ. Anh sợ cô mệt nên nhất định bắt cô ngủ sớm nếu không cô sẽ không có sức đón nhận một ngày mới đến.

Điện thoại của cô hết pin và không sạc được, anh ngồi bên bàn phím chờ cô. Chờ mãi không thấy anh nhắn cho cô một tin:

‘’Nếu lúc nào đó em tỉnh giấc mà online thi buzz anh nhé!

Anh để máy tính chạy! không biết làm cách nào để có thể liên lạc với em! “Một vòng trái đất”! ‘’

Từng ngày trôi qua, cô vẫn vui với tình yêu mới đó nhưng cô cũng suy nghĩ về điều này. Điều cô sợ nhất giờ đây cô thậm chí không dám nghĩ tới nữa. Nỗi nhớ trong cô cứ nhân lên theo cấp số nhân. Còn anh thì hỏi cô rằng nỗi nhớ 5 ngày sẽ nhân gấp 5 lần hay gấp 100 lần? Anh nhớ cô nhiều nhưng chỉ cần nghĩ ở nơi đó cô đang vui thì anh cũng vui. Bởi nỗi nhớ là điều không thể thiếu của tình yêu, nỗi nhớ làm nên hạnh phúc.

 Cô trở về, họ đón nhau trong niềm hạnh phúc đong đầy. Họ cứ để nỗi nhớ lớn dần lên trong tim họ, để giờ đây họ tận hưởng những phút giây của tình yêu.

 Họ cứ yêu nhau như thế. Thời gian mà anh và cô biết nhau đã hơn 2 năm vậy mà đến giờ họ mới nhận ra rằng họ sinh ra là dành cho nhau. Nếu như ngày đó cô không đi về phía anh, về phía một người khác thì liệu rằng anh có kéo cô trở về bên anh không. Anh thì chỉ biết lý giải rằng nếu như cô không đi về phía anh thì họ đã chẳng phải dành cho nhau rồi. Còn cô vẫn nghĩ mọi thứ hiện hữu kia vẫn chỉ như là một giấc mơ. Được gặp anh, được yêu anh, được anh quan tâm. Nói chuyện với anh chưa khi nào cảm thấy chán. Mỗi lần ở bên cạnh anh, cô đều mong sao thời gian trôi thật chậm lại và rồi nỗi nhớ lại thêm đong đầy.

 

 Ông trời thật biết cách trêu đùa, ban cho cô tình yêu dịu ngọt để rồi lại để cho cô thấy những đắng chát.

 Người yêu cũ của anh nghe tin anh có người yêu mới đã không tin nổi vào điều khủng khiếp ấy. Cô ấy chỉ im lặng, khốn khổ chịu đựng nỗi đau đó và rồi làm điều vô cùng dại dột. Lá thư tuyệt mệnh đó cô viết và để lại cho anh. Giờ cô đang nằm trong bệnh viện cấp cứu, khả năng cứu chữa vô cùng mong manh.

 Anh đọc lá thư  tuyệt mệnh cô  ấy viết và hoàn toàn suy sụp . Anh không nghĩ rằng thời gian nửa năm xa nhau ấy ,cô ấy vẫn không thể quên được anh. Trong thâm tâm cô ấy vẫn muốn họ có cơ hội quay lại. Cô ấy đã đến gặp anh và cầu xin một cơ hộ cho tình yêu đã chết kia, nhưng anh đã từ chối. Dù chỉ muốn được là cái bóng ở bên cạnh anh chăm sóc cho anh cả cuộc đời cũng không thể nào. Với cô ấy anh là tất cả, không có anh cuộc sống này chỉ một màu đen tối.

 Anh lao vào bệnh viện, cô cũng chạy theo anh. Nhưng cô không dám bước vào, cô đứng từ xa nhìn họ. Cô thầm mong ông trời đừng cướp đi mạng sống của người con gái đáng thương đó.

 Cô thấy áy náy, có lúc cô cho mình là nguyên nhân của mọi sự tồi tệ kia. Cô chỉ biết khóc một mình trong im lặng. Cô bắt đầu tạo cho mình một thói quen mới: Thói quen không có anh.

Cuối cùng thì gười phụ nữ ấy cũng đã tỉnh lại. Bác sĩ nói cô ấy sẽ không có khả năng chịu được những cú sốc về tinh thần sau này. Vì thế muốn cô ấy mau khỏe thì không được phép làm cô ấy có phản ứng dữ dội.

Một buổi chiều nọ, anh đến tìm cô trong bộ dạng vô cùng lo âu và mệt mỏi. Cô thương anh, cô đã ước gì có thể giúp được anh, có thể gánh vác được những khổ đau thay anh.

 Anh nói anh có một bí mật mà cô chưa biết… Anh và người yêu cũ đã có với nhau những đứa con và những đứa con đó họ đều không giữ được. Đó là điều khiến cho chị ấy không còn muốn sống nữa, chúng ám ảnh chị từng đêm đến héo mòn. Chị chưa từng có được một giấc ngủ ngon, những cơn ác mộng luôn vây lấy chị. Vì thế nếu thêm việc không có anh nữa thì cuộc sống với chị sẽ chỉ là những tháng ngày tồi tệ, sống mà không bằng chết. Anh nói anh phải có trách nhiệm với chị. Nếu anh tiếp tục yêu cô thì chị ấy sẽ không thể chịu đựng nổi. Anh nói anh giờ không có lựa chọn cho mình. Mọi thứ đều không có lối thoát, anh biết cô rất buồn, nhưng anh sẽ không thể làm gì cho cô được.

Anh phải làm như vậy nếu không anh sẽ phải hối hận cả đời. Anh không thể để chị ấy làm điều dại dột một lần nữa. Anh xin cô hãy rời xa anh và đi tìm cho mình hạnh phúc mới.

 Cô im lặng không nói gì. Đôi mắt cô khép lại, những giọt nước mắt đua nhau tuôn rơi. Anh ôm chặt lấy cô. Anh đau lắm khi nhìn thấy cô khổ sở như vậy. Cô biết đã đến lúc cô phải rời xa anh thôi, rời xa những yêu thương dịu ngọt.

‘’Khi anh đã chắc chắn lựa chọn. Nếu lựa chọn đó không có em trên con đường anh đi sau này thì xin anh đừng nói rằng chúng ta phải rời xa, xin anh đừng để em phải nghe những từ đắng chát đó. Chỉ là em muốn lưu giữ lại những yêu thương dịu ngọt mà anh đã mang tới cho em. Hãy tặng em một cây bút máy và rồi em sẽ tự hiểu và tự mình bước ra khỏi cuộc đời anh. Em muốn có cây bút đó để viết yêu thương cho anh từng ngày. ‘’

 Anh nói hãy cho anh thêm thời gian để có thể vượt qua được giai đoạn này.

 

Những ngày sau đó, cô cũng không liên lạc với anh. Những cuộc gọi và những tin nhắn cũng thưa dần. Những tin nhắn anh gửi cho cô, cô chỉ biết đọc đi đọc lại nó rất nhiều lần nhưng không bao giờ nhắn lại. Những cuộc gọi của anh cũng không bao giờ nhận được một lần nhấc máy.

Tin nhắn cuối cùng cô để lại cho anh chỉ vẻn vẹn một câu ngắn ngủi: “Em sẽ vì anh làm theo điều anh mong muốn!’’

-Vậy những ngày qua em không trả lời tin nhắn cũng không nhận cuộc gọi của anh, đó chính là cách em làm vì anh sao?

-…

-Chúng ta chia tay nhau không phải vì hết yêu, cũng không phải chúng ta gây ra lỗi lầm gì. Chúng ta dừng lại là vì nhau.

-Em sẽ quên anh. Em sẽ buồn 5 phút thôi và sẽ quên anh mãi mãi.

 Cô biến mất trong thế giới của anh, bặt vô âm tín với những người bạn chung. Cô không sống ở thành phố đó nữa mà chuyển sang một tỉnh khác.

Sau này một người bạn của anh đưa cho anh lá thư đó. Trong lá thư đó nói rằng: “…Những tách Hồng Táo Trà sẽ vẫn tỏa hương nghi ngút trong những mùa đông để giúp em cảm nhận được hơi ấm của anh vẫn ở bên cạnh em. Mùa đông và những rét mướt sẽ không còn đáng sợ nữa khi có cảm giác anh ở bên cạnh em. Đã bao lần em muốn nói với anh rằng: Cám ơn anh vì đã ở trên đời này để cho em biết được ý nghĩa mình sống trên đời này. Em sẽ trân trọng từng phút giây khi được ở bên anh trong thời gian qua.  Cám ơn anh đã phát hiện ra em trong vô vàn những người con gái khác. Cám ơn anh đã giúp em nhận ra một điều vô cùng quan trọng: Ở bên anh em đã biết được hạnh phúc đến từ những điều giản dị nhất”

Anh đi tìm cô, không phải để mong cô quay lại, cũng không phải để tìm lại những yêu thương cũ, chỉ là anh muốn biết cô sống thế nào, anh đi tìm cô cũng là trong chuyến đi công tác lên Sapa vài ngày. Người ta nói cô giờ đang làm giáo viên một trường tiểu học. Phải khó khăn lắm anh mới biết được nơi cô dạy. ‘’Cô gái của tôi ơi em có cần phải chạy trốn kỷ niệm lâu đến vậy không?’’

Anh đứng giữa thành phố Sapa. Anh chờ cô ở ngoài sau khi kết thúc buổi học. Chiếc bút máy anh cất trong túi áo là để dành cho người con gái ấy. Điều anh muốn nói với cô rằng.

‘’Khi anh tặng cho em cây viết này, không phải như em nghĩ đâu. Em hãy dùng cây viết này để viết lên những yêu thương dịu ngọt từ một người khác mang lại cho em chứ không phải từ anh nữa. Nếu em cần phải quên anh, cần phái xóa mọi ký ức của anh trong em thì hãy cứ làm vậy đi để giúp em được thanh thản. Còn anh, anh sẽ  không cần phải quên, anh sẽ vẫn nhớ, sẽ lưu giữ lại những ký ức ngọt ngào ấy để rồi anh sẽ thấy ấm áp và yên bình mỗi khi nghĩ về chúng. Nghĩ về em một người con gái yêu sâu sắc và chân thành. Anh thật sự xin lỗi, em đã dám sống vì tình yêu, dám yêu hết mình và hy sinh vì nó. Còn anh, anh là kẻ hèn nhát vì đã không bảo vệ nổi tình yêu của mình. Anh đã không lấy người đó nhưng anh vẫn để em đi xa cuộc đời anh. Anh có lỗi với em, chỉ bởi vì anh đang cần phải tập trung vào sự nghiệp và anh cũng chưa sẵn sàng cho một gia đình. Anh không đủ tự tin nếu như lấy em và không thể mang lại sự đầy đủ cho người vợ của mình. Trong khi anh biết khi em đến với anh thì em luôn bị sức ép từ phía gia đình. Mà anh thì lại không thể làm được gì trong giai đoạn đó. Nếu anh bảo em chờ đợi anh 2 năm, 3 năm thì có lẽ đó sẽ là sự bất công mà một cô gái như em phải được nhận nhiều điều tốt đẹp hơn thế.

 Anh vẫn cần phải lo cho bố mẹ và em gái anh. Anh xin lỗi đã làm tổn thương em. Xin em hãy vì anh mà quên anh đi’’.

 Anh muốn tiến lại gần cô để nhìn rõ khuôn mặt người con gái ấy. Nhưng giờ anh chỉ thương cô, nhưng không còn tình thương của một người yêu, anh chỉ thương cô giống như là tình thương hại. Anh thương cô bởi anh biết cô luôn tự mình lặng thầm gạt nước mắt ở một góc khuất nào đó, anh thương cô bởi anh biết cô yêu anh rất nhiều. Việc cô rời xa anh là một việc dường như quá sức đối với cô. Anh chỉ biết mong cô cố gắng để vượt lên nỗi đau ấy.

 Anh đã áy náy vì đã làm tổn thương cô nhưng rồi những cuộc chơi thâu đêm của anh khiến anh cũng dần quên cô lúc nào không biết. Xung quanh anh vẫn là những cô gái đẹp, họ vẫn vây lấy anh, khao khát có được anh. Chính anh cũng không biết anh cần gì và muốn gì, anh vẫn gặp họ thường xuyên nhưng rồi cũng không đọng lại gì trong lòng anh. Anh vô cảm và trống rỗng.

Anh đưa cây bút đó cho một đứa bé người dân tộc và nhờ nó tới gõ cửa ngôi nhà cô. Cô hướng đôi mắt đi tìm người đàn ông ấy nhưng có lẽ anh đã đi rất xa cô rồi.

 

Cô nhìn thấy cây bút thì khuôn mặt đã tràn nước mắt. Tại sao khi là tình yêu thì họ lại dễ dàng có thể bỏ ta đi để trở thành những người xa lạ đi lướt qua đời nhau như thế. Cô lặng mình nức nở trong màn đêm,tiếng nhạc không lời vẫn vang lên réo rắt. Những kỷ niệm vẫn lướt qua đầu cô :

 ‘’Nếu như ngày xưa khi em là em gái anh, chắc anh sẽ thương em lắm phải không anh? Anh sẽ lại phi xe đến chỉ để ngồi cạnh em nghe em khóc. Anh sẽ lại ngồi hàng giờ để uống bia với em như hai người bạn có cùng nỗi đau? Anh sẽ lại ngồi trong quán Pizza và nghịch ngợm những chiếc bút vẽ, những bông hoa hồng, những chữ ký của anh và em, anh sẽ hỏi em có còn muốn uống bia nữa không để em nói rằng giờ em sợ uống bia rồi, em phải uống một ly nước cam để lát về làm việc. Giờ thì nỗi buồn của em cũng không biết chia sẻ cùng ai được nữa. Em cũng không muốn uống bia nữa. Giờ em chỉ muốn được say, em muốn say để không biết mình là ai, để quên hết những ký ức vẫn còn lưu giữ bóp nghẹt lấy em từng ngày…’’

Cây bút anh mang đến cô đặt lên cửa sổ cạnh nơi cô ngồi.

 Lấy chiếc bút tự mình mua ngày xa anh cô viết vào trang giấy trắng.

‘’Anh biết không? Cả tối nay em đọc lại những đoạn nói chuyện trên YM của anh và em. Thời gian yêu thì quá ngắn ngủi mà đã vội nhuốm màu khổ đau. Thời gian chúng ta là những người bạn, gọi  Tôi xưng Cô thì lại là những tháng ngày hạnh phúc, những tiếng cười sảng khoái. Em bỗng tiếc nuối những tháng ngày đó. Anh đã  luôn là một người bạn tuyệt vời của em. Vậy mà em lại đi đánh đổi lấy một thứ tình yêu mong manh và dễ vỡ đến thế. Em cũng không dám hối hận vì những điều đã làm.

Nếu như  thời gian có quay trở lại em vẫn sẽ là em gái anh thay vì là người yêu anh. Chỉ tiếc là cuộc đời này không có hai chữ ‘’nếu như’’, chúng ta giờ sẽ chỉ là những người xa lạ gặp mà như vô hình. Anh sẽ sống cuộc đời của riêng anh. Em cũng sẽ có cuộc sống của riêng em. Em sẽ trở về với nơi thân thuộc ấy, chúng ta sẽ sống cùng trong một thành phố, những nơi anh đến có thể rất gần nơi em ở nhưng chúng ta sẽ giống như những đường thẳng song song, rất gần nhau đấy nhưng không bao giờ chạm vào nhau được nữa.

Một ngày nào đó em sẽ tìm được người yêu em nhất để em viết yêu thương cho người đó từng ngày.’’

 Chuyến tàu đêm đưa cô vào giấc ngủ trở về nhà. Nơi ấy có gia đình, những người ruột thịt vẫn đang ngóng chờ cô trở về.

 

 Cơn mưa đã tạnh. Trời lại hửng nắng, cầu vồng đang dần  hiện rõ trên nền trời. Cô gấp chiếc ô lại , bóng dáng người đàn ông đó đã mất hút khỏi tầm mắt cô từ lúc nào mà cô cũng không biết nữa.

 Một chiếc lá đã úa màu rớt xuống.

Đâu đó trong quán cafe nọ, một người đàn ông có thân hình vạm vỡ treo chiếc áo mưa của mình lên giá để mũ. Anh nhìn cô gái mặt ửng đỏ lên vì nước mắt hay vì do chai bia chỉ còn một nửa trong tay. Một giọng trầm ấm cất lên:

-Cô có còn muốn uống bia nữa không?!

Truyện ngắn của SweetBaBy164

© 2012, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.