Như thế, em yêu anh

1.
Phải kết thúc. Như một mệnh lệnh từ trong sâu thẳm của Dung. Một tình yêu hơn 2 năm sẽ phải kết thúc. Đã có quá nhiều điều bất ổn. Mơ hồ có, thực tế có. Có những cái thực đến sờ nắn được và có cả những sự bất an mơ hồ về một tương lai dài và mệt mỏi hơn bất cứ tiếng thở dài nào. Dung phải kết thúc trước khi chút tình yêu sót còn này cạn kiệt. Dung sợ lắm cái cảm giác đến một ngày hai đứa sẽ hết sạch tình cảm dành cho nhau. Phải kết thúc trước khi tình yêu ấy biến mất như chưa từng có trên đời. Để còn được nhớ về nhau như một thời đẹp đẽ.

2.
Việt là mối tình đầu của Dung. Hai đứa bắt đầu yêu nhau ngay sau khi Dung kết thúc lớp 12. Tình yêu sinh viên. Lãng mạn và hay tự lừa mị mình. Nếu hỏi Dung: “Những điểm gì ở Việt khiến Dung yêu nhất?”. Câu trả lời có thể khiến mọi người đồng tình vô cùng. Như: Việt thật lòng yêu Dung nhất, Việt luôn quan tâm và là chỗ dựa tinh thần tốt nhất của Dung, Việt tốt với Dung…. Đại loại là những lý do phổ thông nhất cho một tình yêu hình thành và phát triển. Nhưng sự thực thì sao? Vì yêu và tự lừa mị mình. Cảm giác có không? Có! Nhưng cảm giác đó đâu phải chỉ có với mình Việt? Những cơn “say nắng” cũng mang cảm giác đó. Một cậu bạn ở lớp Đại Học hay rủ Dung đi cà phê, một anh học cùng lớp học nhảy, hay đơn giản là một anh chàng Dung cũng chẳng biết tên, Dung gặp ở trong một quán Karaoke hôm Dung đi hát với Hương Anh. Cảm giác đấy! Với Việt, cảm giác đó cộng với thói quen và sự mặc định đó là bạn trai của mình sinh ra kết quả là những nụ hôn, trách nhiệm và cả những gì mà hai người yêu nhau vẫn hay làm cho nhau. Nỗi nhớ? Có! Nhớ như là vì có một thói quen đúng giờ đó, lúc đó, ở đó lẽ ra phải có nhưng vì một lý do mà không xảy ra. Và nhớ! Chuối hơn là nó sẵn sàng biến mất nếu như khi đó, một sự kiện khác, mạnh hơn thế chỗ vào. Việt tốt, Việt luôn quan tâm tới Dung? Điều đó không sai. Cũng như Dung. Khi Việt ốm, Dung sẵn sàng bỏ những cuộc đi chơi với bạn bè để ngồi bên Việt, lo lắng cho Việt. Cũng như Việt, Dung đi hỏi khắp nơi thuốc trị bệnh đau đại tràng cho Việt. Cũng như Việt, Dung không lúc nào yên tâm nếu như Việt về muộn hoặc quên gọi điện cho Dung khi đã về đến nhà. Nhưng như thế đã đủ chưa? Như thế đã là sự quan tâm đặc biệt chưa? Chị Hương Anh đi Hải Phòng, Dung muốn gây sự bất ngờ cho chị ấy, Dung đã một mình nhảy xe bus về tận Hải Phòng để gặp chị ấy. Khi Đức, cậu bạn cùng lớp, ốm, Dung cũng nấu cháo cho cậu ta ăn. Khi Lâm, cậu bạn lớp học nhảy, gặp chuyện buồn, Dung cũng có thể ngồi hàng giờ để an ủi. Vậy thì cái gì làm nên sự khác biệt giữa Việt với những người bạn thân của Dung? Câu trả lời là những nụ hôn. Chấm hết. Mà những nụ hôn cũng đâu phải là một cái gì đó đủ để chứng minh. Không! Dung không thể phủ nhận rằng đôi lúc, nụ hôn như một thói quen, như một quy trình. Cái kiểu diễn văn hội nghị phải có kính thưa và phải có lời chúc sức khoẻ vậy. Rồi đôi khi, trong những bài diễn văn đó, một vài chỗ sáo rỗng kiểu “cùng với sự nỗ lực không ngừng mệt mỏi của toàn cơ quan, kết quả công việc đã tăng mạnh trong thời gian qua…”. Đó là khi nụ hôn thay chỗ cho sự không biết nói gì nữa. Tệ hại thay, nhiều lúc nụ hôn lại thành một cái món khó nuốt, nhăn mặt trong ý nghĩ để hoàn thành nụ hôn mà ngoài mặt vẫn phải tỏ ra thích thú. Thiếu điều hôn xong phải chiêu một ngụm nước để trôi nốt phần váng vất của nó còn sót lại vậy. Thế cuối cùng là sao? Là một tình yêu cực kỳ công đoạn, công thức và máy móc. Phải kết thúc. Chắc chắn là phải kết thúc như một sự giải thoát.

3.
“Anh đã làm điều gì sai?”. Việt sẽ hỏi. Dung sẽ phải trả lời. Nhưng trả lời thế nào? Việt đã làm điều gì sai? Không! Chẳng có gì sai cả. Không lẽ nói với Việt rằng thân thể đã lớn nhưng cái áo không lớn theo để bảo bọc? Hay lại nói với Việt rằng tình yêu này đang dần chết đi vì những thói quen máy móc? Cũng được thôi nhưng sao nghe mà chua chát thế? Không chua chát sao được khi mà hai đứa đã từng được bình chọn là cặp tình nhân lý tưởng nhất trường Đại Học. Dung- một MC nổi tiếng của trường, một bí thư chi đoàn và là một niềm hy vọng của rất nhiều gã con trai trong trường. Thậm chí, bạn của thằng Nam em trai Dung đang học lớp 10 lên nhà chơi thấy Dung và từ đó mê mệt. Thằng bé làm đủ mọi cách để nói “Chị ơi em yêu chị”. Nó bỏ học chỉ để lên ngồi quán nước trước cổng trường của Dung chờ nhìn Dung tan học đi qua. Nó hẹn gặp Việt để nói chuyện phải quấy và muốn Việt nhường Dung lại cho nó đổi lại bằng 1 con xe @ nó đang đi cùng với hơn 50.000 USD nó cạy tủ bố mẹ có được. Một cách rất trẻ con. Còn Việt cũng đâu phải thường. Mẹ làm ở một Bộ rất lớn. Nhà biệt thự ngay trên phố chính. Nhưng đáng nể nhất là một cầu thủ bóng rổ nổi tiếng của trường. Đẹp trai, hát hay, đàn giỏi, lại danh tiếng vì những giai thoại khác ở trường về không chỉ học hành mà còn cả ở các hoạt động ngoại khoá. Chủ tịch hội sinh viên trường, tác giả của rất nhiều bài hùng biện cá tính và thuyết phục. Cả hai là những ngôi sao lớn của trường. Đặc biệt hơn là đến với nhau không phải khi đã thành sao. Có nghĩa là một tình yêu thuần khiết nhất. Yêu vì thấy được yêu và muốn yêu nhau.

Thời gian đầu thực sự ra cũng thật đẹp. Việt tới với Dung như việc người ta phải ráp cầu thang nối tầng 2 với tầng 1 vậy. Có nghĩa là đến một cách tự nhiên. Cả hai không ai nói nhưng đều chắc chắn đối phương thuộc về mình. Sau kỳ thi đại học, Việt hẹn Dung đi chơi và tự nhiên như thể nói lời yêu từ lâu lắm rồi vậy. Dung vòng tay ôm eo Việt khi ngồi sau xe. Hôm đó hai đứa quyết định đi hết 126km vòng quanh Hà Nội. Đến tận 5h sáng mới về. Nói đủ thứ chuyện. Xong. Từ đó yêu nhau. Nụ hôn sau đó hai ngày trong một quán cà phê nhỏ. Vào trường Đại Học, cả hai đều mặc nhiên đón nhận những thành quả. Việt lên làm Chủ tịch hội sinh viên trường. Dung làm Bí thư chi đoàn. Tất cả chỉ trong vòng 2 năm. Cả hai đón nhận điều đó như thể không khác đi được. Tựa như trên thế gian này không còn ai
đủ để thay thế đối phương của mình nữa vậy. Quá hoàn hảo. Vậy thì sai ở đâu? Có trời mới biết sai ở đâu.

4.
Dung đến nơi hẹn sớm hơn 30 phút. Chị Hương Anh lúc đèo Dung đến đã len lén thở dài. Thực lòng, Dung biết, chị ấy rất quý Việt và quan trọng hơn “Chị sợ rồi sau này sẽ không ai bằng Việt và cũng không ai xứng với em hơn Việt đâu, Dung”. Chính cái lý do đó mà tình yêu đã tồn tại suốt 2 năm trời. Dung chỉ mỉm cười: “Biết đâu ngay tại quán cà phê này, ngay sau khi tụi em nói chia tay, em sẽ gặp một người của em?”. Một người của Dung. Người ấy sẽ thế nào nhỉ? Cũng chẳng biết nữa. Nhưng Dung cần nhiều hơn một người như Việt. Cái say mê và thấy không thể dừng lại được. Phải chăng đó chính là tình yêu? Ngồi lại một mình, Dung vô thức như lập một kịch bản để nói chuyện với Việt. Cứ đặt câu hỏi và tự tìm lời đáp.
– Anh đã làm điều gì sai?
– Không! Anh chẳng sai điều gì cả. Chỉ là em cảm thấy không thể tiếp tục. Em cảm thấy ngạt thở với tình yêu của mình. Em muốn được giải thoát.
– Không lẽ anh tệ đến thế sao?
– Đừng vậy mà! Anh không tệ. Mà là em đã đòi hỏi nhiều hơn thôi.
– Anh sẽ phải làm gì để cứu vãn tình yêu của mình?
– Để mặc em với cái suy nghĩ lẩn thẩn của mình.
– Em đã hết yêu anh?
Dung đã hết yêu Việt chưa? Dung tự hỏi mình xem và câu trả lời lại là những giọt nước mắt tự nhiên cứ ứa ra. Hết chưa? Chưa hết! Nhưng tại sao lại để mọi chuyện đến nông nỗi này? Việt sẽ hỏi:
– Có người thứ 3 chăng?
– Không! Chẳng có người thứ ba nào cả. Những cơn say nắng không phải là người thứ 3.
– Vậy thì vì sao?
Vậy thì vì sao? Vì sao vậy? Việt đã không nỗ lực níu kéo tình yêu? Hay là Dung? Hình như là cả hai. Hình như là những thành tích hoạt động xã hội cuốn Dung và Việt đi. Hình như sự tự do cho nhau khiến hai người biến hò hẹn thành lịch công tác. Đều đặn và bắt buộc. Hình như cả những cơn say nắng đi cùng với sự so sánh. Hình như cả sự tự lừa mị mình, thoả hiệp khi gặp vấn đề. Hình như ai cũng chỉ biết yêu bản thân mình hơn vậy. Hình như lâu lắm rồi Dung với Việt chưa có lúc nào có một nụ hôn thực sự dành cho nhau vậy. Hình như…. Hình như…

– Em ngồi chờ anh có lâu không?
Việt xuất hiện với một cuốn sổ trên tay và một mẫu câu lạ. Không giống Việt của mọi ngày với câu quen thuộc: “Hôm nay mệt quá! Quá nhiều công việc cần giải quyết”. Dung bị lúng túng. Việt đặt cuốn sổ xuống bàn và tiếp:
– Cái áo mới đẹp quá!
Hôm nay, Dung mặc một cái áo mới. Nhưng cả triệu lần Dung mặc áo mới, cắt tóc mới hay thậm chí cái to đùng như một chiếc ba lô rằn ri mới toe thì Việt cũng chẳng hỏi huống chi là khen. Phát thứ hai bất ngờ. Dung lúng túng hơn nữa. Khuôn mặt cô đỏ ửng lên. Lí nhí:
– Vâng! Em thấy nó giảm giá…
Việt nheo mắt:
– Em bắt đầu thích màu nâu rồi sao? Lúc trước em đâu thích màu đó?
Dung bị sốc phát thứ 3. Đúng! Dung chưa bao giờ thích màu nâu cả vì nó làm da của Dung tối đi. Nhưng chiếc áo này thì Dung bị hút vì nó lạ quá. Nó có rất nhiều túi. Như thể nhà thiết kế bị ám ảnh với những cái túi vậy.
– Bởi vì nó có nhiều túi? Chà, anh đoán đúng không nào?
Phát thứ tư. Dung bất giác thốt lên:
– Eo ơi, sao anh giỏi thế?
Bắt đầu đến Việt lúng túng. Việt ngúc ngắc:
– Lâu lắm rồi anh mới nghe thấy em nói câu này.
Lâu lắm rồi, ừ, lâu lắm rồi. Ngày mới yêu nhau, Dung hay thốt lên như thế mỗi khi hai đứa ở bên nhau. Lâu lắm rồi. Dương như những gì Việt làm đều không phải là sự xuất sắc nữa. Vì Dung đã quá quen với những gì Việt làm. Và hơn cả thế, Dung biết rõ những điều đó đều trong tầm tay của Việt. Với người khác, có thể đó sẽ là việc khó nhưng với Việt, Dung tin tưởng tuyệt đối rằng Việt đủ khả năng. Cả hai im lặng hồi lâu. Dung khuấy cốc cà phê cho Việt. Công việc mà đã lâu lắm rồi Dung không làm. Việt nhìn theo ngón tay út cong lên của Dung, ánh nhìn thật trìu mến. Cũng đã lâu lắm rồi Dung chưa gặp lại ánh nhìn đó. Trong lòng cô trào lên cảm xúc bồi hồi. Dữ dội. Một đợt sóng ngầm dữ dội trong cô. Việt nhận cốc cà phê từ tay Dung và nói. Rất khẽ:
– Anh biết, thời gian qua thật khó khăn với tình yêu của chúng ta. Cả anh và em đều bị đẩy ra khỏi cuộc sống của nhau vì những sự quan tâm khác nữa.
Dung thở hắt ra. Đợt sóng ngầm trong cô vẫn dữ dội, gào thét. Việt kéo ghế lại gần hơn nữa vào phía Dung. Mùi của Việt sộc thẳng vào mũi Dung. Một luồng điện chạy dọc sống lưng của Dung. Hơn bao giờ hết, Dung khao khát được hôn Việt. Cô không ngưng lại được ý nghĩ sẽ hôn Việt. Và nụ hôn…
Sau một hồi lâu nữa, Việt mới nói:
– Là nụ hôn cuối? Nó thật tuyệt. Lâu lắm rồi…
Điệp khúc “lâu lắm rồi…” lặp đi lặp lại trong từng hành động của hai người. Nó đẩy lùi kế hoạch “Phải kết thúc” của Dung. Như một tình yêu đã phủ đầy bụi bặm trong sâu khuất trái tim của hai người, lúc này, nó được lôi ra ngoài, được phủi bụi bằng những làn gió mát yêu thương. Dung nghẹn cổ họng vì cảm giác hạnh phúc đang dâng lên, căng tràn. Việt cười buồn:
– Không phải đợi đến khi em gọi điện hẹn anh ra anh mới biết. Anh đã nhận ra ngày này từ cách đây hai tháng khi anh thấy mình quên gần hết những đặc điểm liên quan đến em. Sự quen thuộc quá mức đã khiến anh không còn nhớ nổi mắt em một mí hay hai mí, anh không còn nhớ nổi em có bao nhiêu kiểu cười, anh không còn nhớ nổi em nằm ngủ quay mặt về hướng nào. Như việc ta quen “search” số điện thoại trên phone book theo tên, anh quen bấm phím số 1 để gọi điện cho em. Và ta quên mất cả số điện thoại của nhau. Anh đã lúng túng vô cùng khi phải cố nhớ số điện thoại của em. Hai tháng qua, anh đã nhớ lại và ghi chép tất cả vào một cuốn sổ những thói quen cũng như cả những cảm giác của anh khi gặp em làm những hành động đó. Và hơn cả thế, anh cũng đã tìm mọi cách để nhớ lại hết tất cả những sự kiện trong suốt hai năm của chúng ta. Anh ghi lại hết trong cuốn sổ này. Cả ngày giờ và địa điểm…

Việt đẩy quyển sổ sang bên Dung. Anh đứng dậy:
– Cũng có thể nó giống như là một bản tổng kết vậy. Nhưng anh thấy điều đó thật có ý nghĩa. Khi chúng ta yêu thương một ai đấy, hãy ghi nhớ tất cả như một cách
để đối phương nhận ra rằng họ rất có giá trị trong ta
.

Và Việt vuốt má Dung thật nhẹ. Anh đi. Dung lặng đi nhìn theo bóng Việt. Cho đến khi cái bóng ấy nhoè đi rồi mất hẳn. Cầm quyển sổ trên tay, Dung thấy nước mắt mình bắt đầu nhỏ xuống từng trang viết của Việt.

How do I live…
“….How do I live without you
I want to know
How do i breathe without you
if you ever go
How do i ever, ever survive
How do I, How do I, Oh How do I live

If you ever leave
Baby you would take away everything
Need you with me
Baby ’cause you know
That you’re everything good in my life
And tell me now…”

Bản nhạc “How do I Live” được Dung gửi vào máy điện thoại của Việt qua chương trình quà tặng âm nhạc. Việt nghe và nhận ra mùi hoa lys thơm nồng trong căn phòng của mình. Dung đang đứng bên bình hoa lys…

Tác giả: Hoàng Anh Tú

© 2007 – 2009, nicky. All rights reserved.

4 comments

  1. I'm Tú ® Reply

    truyện hay wá anh à…nó làm heo suy nghĩ thiệt nhìu đó…đúng là những điều wen thuộc wá sẽ giết chết tình yêu…nhưng heo lại ko có kết thúc có hậu như vậy…bùn thật…:(

  2. nicky Reply

    anh cũng chẳng bít tình iu là gì nữa, chỉ bít mình đã iu, đang iu, và vẫn iu thui 🙁

Leave a Reply to nicky Cancel reply

Your email address will not be published.