Rồi Có Một Ngày Anh Sẽ Gặp Được Em

15 tuổi, tôi thường tự hỏi rằng sẽ gặp người mà mình yêu thương và chung sống trọn đời vào lúc nào và thế nào. Thế nên, tôi rất thích hỏi mẹ rằng bố mẹ đã gặp nhau ra sao. Mẹ thì luôn trả lời ngắn ngủn: ”Tại sân băng, khi bố mẹ học trung học”.
Ngắn như thế thì chả có gì là thú vị, nên tôi lại hỏi bà tôi về việc ông bà đã gặp nhau như thế nào.
Bà kể chi tiết hơn, rằng khi đó bà làm việc ở 1 công ty điện thoại. Ông thì làm ở cửa hàng dụng cụ và đồ dùng trong nhà, là 1 người bán hàng rất tốt tính. Bà biết ông hồi trung học vì ông học cùng trường, nhưng trên 1 lớp, cũng vì thế nên bà chẳng bao giờ để ý gì đến ông cả.
Cho đến 1 buổi chiều thứ 7, ở công ty điện thoại của bà có 1 “buổi gặp mặt từ thiện”. Có 1 anh chàng mà bố mẹ của bà đã mới tưói ăn tối ở nhà vài lần, xuất thân từ 1 gia đình tốt, nên bà hy vọng anh ta cũng sẽ đến đó. Bà chuẩn bị 1 giỏ thức ăn với bánh thịt nguội, trứng muối, salad, mỳ ống cuộn và 1 ít bánh táo. Bà cũng làm 1 bình nước chanh với nước lấy từ chính cái giếng ở nhà nữa.
Hôm ấy, bà mặc chiếc váy kẻ caro, áo sơmi trắng. Mái tóc dài màu đỏ của bà được cột cao, gọn gàng.
Đây là buổi gặp mặt từ thiện đầu tiên mà bà đến tham dự, bà ngồi cùng với mấy cô gái. Anh chàng vẫn đến nhà ăn tối thì mất hút, chẳng thấy đâu. Cuối cùng, những người tổ chức nói rằng các chàng tải có mặt sẽ ”đấu giá” những giỏ thức ăn mà các cô gái đem tới, và toàn bộ số tiền đó sẽ dùng để làm từ thiện.
Thực ra, các chàng trai không thực sự ”đấu giá” những giỏ thức ăn, nhưng họ sẽ phải quyên góp 1 khoản tiền, rồi chọn chiếc giỏ nào mà họ thích. Sau đó, cố gái chủ nhân của chiếc giỏ sẽ cùng ăn trưa với chàng trai.
Và ông đã chọn giỏ thức ăn của bà.
”Cháu biết không, bà chẳng hề gặp ông cháu ngoài vài lần ở trường và thậm chí bà còn chẳng biết tên đầy đủ của ông là gì. Bà cũng không hiểu tại sao ông cháu lại chọn cái giỏ thức ăn bà mang tới”.
(Nhưng tôi thì biết tao sao đấy nhé. Có 1 lần, ông nói riêng với tổi rằng ông dã để ý đến bà từ lâu, trước cả buổi gặp mặt đó. Ông thích mái tóc đỏ như lửa của bà, nhưng chiếc váy giản dị mà bà mặc, và cách mà bà thường đem thức ăn đến trường chia sẻ với bạn bè… )
Rồi bà kể tiếp ” Sau đó ông bà cùng bày thức ăn ra trên thảm có gần đó. Ông bà đã nói chuyện hàng tiếng đồng hồ, và hoá ra rất hợp nhau. Cứ thế đến tận lúc mặt trời sắp lặn. Khi ông hỏi bà có đồng ý để ông đưa về nhà không, thì bà đồng ý”.
Ông bà yêu nhau được khoảng 1 năm rồi ông cầu hôn. Cả 2 cùng làm việc và hết sức tiết kiệm tiền, sau đó ông mua 1 ngôi nhà. Lễ cưới được tổ chức, nhưng ông bà không có tuần trăng mật. Nhưng bà nói rằng ”ông bà đã có cả cuộc đời trăng mật cơ mà”.
Ông mua cửa hàng dụng cụ gia đình của riêng mình vài năm sau đó, và ông bà lại tiết kiệm tiền bằng cách sống ngay trên tầng trên của cửa hàng. Một năm sau, bác tôi ra đời. Hai năm sau đó là đến mẹ tôi. Đến lúc đó thì công việc kinh doanh của ông phát triển rất tốt. Vài năm sau, ông bà mua 1 ngôi nhà lớn ở phố trung tâm, để tất cả các con có thể ở được, chẳng phải đi đâu. Chính là ngôi nhà nơi tôi đang ngồi để hỏi chuyện bà đây.
Bà tôi dã gặp người đàn ông của đời mình giản dị như vậy, dường như là tình cờ, dường như là lựa chọn, vào 1 thời điểm còn tươi mới của tuổi thanh xuân nhưng cũng đã chín muồi về tâm hồn. Sự nồng ấm ông bà dành cho nhau dù đã phải trải qua nhiều thăng trầm trong cuộc sống tôi luôn cảm nhận được. Tôi hỏi bà rằng liệu tôi sẽ gặp người đàn ông của đời mình trong hoàn cảnh như thế nào. Bà trả lời: ”Cháu sẽ gặp anh ấy khi cháu đã tới lúc cần gặp anh ấy. Đừng vội vã, kẻo nhầm người!”. Bà vừa nói câu này,  vừa nhìn ông tôi, và mỉm cười.

© 2011, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.