Nhật ký cuối cùng

1238645589.nv

 

Năm 3010, năm của công nghệ đỉnh cao. Giờ đây cái việc tạo ra robot giống hệt con người đã không còn gì xa lạ đối với tất cả mọi nguời trên trái đất này. Những đứa trẻ, những cô gái, những chàng trai trông giống hệt người ấy giờ được rất nhiều người ưa chuộng. Nhất là những gia đình hiếm muộn họ luôn mong muốn có một đứa con để bầu bạn. Và những con người ấy sẽ tìm đến các công ty và đặt mua một người con. Nhưng có lẽ robot thì mãi mãi vẫn chỉ là robot. Robot không lớn lên, chúng rất thông minh, chúng có thể làm nhiều việc…nhưng nó vẫn không thể thay thế được con người. Nếu như số lượng robot được tạo ra hàng năm vô cùng nhiều thì số robot bị bỏ đi hàng năm cũng nhiều không kém. Những cặp vợ chồng hiếm muộn khi có được một đứa con thực sự đều có xu hướng bỏ đi những đứa con mà họ mua về. Bởi vậy theo thống kê hàng năm có hơn nửa số robot đã được đưa vào hoạt động bị trả lại hoặc nhẫn tâm hơn họ dừng hoạt động và vứt đi. Bởi vì theo họ chúng chỉ là những con robot không hơn không kém mà thôi.

Tại thành phố Seul năm 3010.

Các nhà chức trách đã tìm thấy một con robot nằm dưới đáy biển. Sau khi trục vớt được lên, họ đã tìm được trong bộ nhớ của con robot ấy một file. Đó là file nhật kí của chính con robot ấy. Câu truyện các bạn chuẩn bị đọc dưới đây chính là cuộc đời của con robot ấy. Một chú robot có tên Shim Chang Min.

__________

Ngày tháng năm

“Tít tít tít”

Tôi từ từ mở mắt ra và bước ra khỏi quả trứng của mình. Trước mắt tôi là hai sinh vật. Tôi cũng chẳng biết 2 sinh vật đó là ai cũng như tôi cũng không biết chính bản thân mình là ai. Mọi thứ đối với tôi đều lạ lẫm. Trong đầu tôi dường như có một khoảng trắng. Tôi nhìn hai sinh vật đó đầy sợ sệt. Bỗng dưng 2 sinh vật đó chạy lại ôm tôi và gọi tôi là con, còn họ tự xưng là bố và mẹ. Tôi không hiểu lắm, dường như tôi là con của họ. Nhưng khi nhìn hai sinh vật đó ôm tôi khóc, tôi bỗng thấy thật kì lạ. Khoảng trắng trong đầu tôi bắt đầu bị lấp đầy. Và hình ảnh đầu tiên đó chính là 2 sinh vật ấy. Bố và mẹ.

Ngày tháng năm

Cuối cùng thì tôi cũng biết tôi là ai. Tôi là con người đấy. Bố mẹ tôi nói vậy. Từ cái ngày tôi mở mắt ra ấy, cái khoảng trắng trong đầu tôi dần dần bị lấp đầy. Bố mẹ dạy cho tôi nhiều thứ. Tôi dần biết gọi bố mẹ, biết đọc, biết viết. Mỗi khi tôi làm đúng bố mẹ thường cười thật tươi và xoa đầu tôi. Lúc đó tôi cảm thấy rất kì lạ. Tôi đã nói cho bố mẹ cảm giác ấy của mình. Và bố mẹ nói cho tôi biết đó là tôi đang vui. Hóa ra là tôi đang vui. Uh, đúng vậy chỉ cần bố mẹ cười và xoa đầu tôi là tôi cảm thấy rất vui. Tôi và bố mẹ đã chụp rất nhiều ảnh. Bức tường trắng trên nhà được treo rất nhiều hình của tôi và bố mẹ. Bố mẹ cười thật tươi và tôi cũng vậy. Vui thật là vui. À, tôi cũng có tên nữa đấy. Bố mẹ nói là con người ai cũng có một cái tên của mình. Và tên của tôi chính là Shim Chang Min. Một cái tên thật hay phải không nào. Những ngày này thật là hạnh phúc.

Ngày tháng năm

Tôi đã biết thêm rất nhiều thứ mới lạ. Tôi học rất nhanh, bố mẹ thường khen tôi thông minh đấy. Chỉ cần bố mẹ luôn vui như vậy thì tôi sẽ làm mọi việc. Bố mẹ vui thì tôi cũng vui. Hôm nay tôi vừa đi chơi với bố mẹ. Tôi rất muốn đi biển vì tôi thấy biển rất đẹp. Nhưng bố mẹ không đồng ý. Bố mẹ bảo tôi không được đến gần biển cũng như nơi nào có nhiều nước. Thật kì lạ? Nhưng tôi là con ngoan mà. Tôi sẽ nghe lời bố mẹ. Tôi đã hứa với bố mẹ là tôi sẽ không đến nơi nào có nhiều nước. Mẹ lại cười thật hiền và hôn vào trán tôi. Mẹ bảo hôn là một cách biểu hiện tình yêu. Bố mẹ yêu tôi nên mới hôn tôi. Tôi cũng rất yêu bố mẹ vì thế nên tối nào trước khi đi ngủ tôi cũng hôn lại bố mẹ. Cuộc sống này thật đẹp biết bao.

Ngày tháng năm

Tôi không hiểu sao tôi không được đến trường. Bố mẹ nói tôi đã quá giỏi rồi nên không cần đi học. Ở nhà có máy tính tôi có thể tự học trên đó. Học trên máy tính cũng được nhưng tôi thấy thật buồn. Cũng may là mẹ luôn ở nhà. Mỗi khi tôi làm đúng một bài tập là mẹ lại thơm tôi một cái. Hihi, tôi sẽ cố làm đúng nhiều hơn nữa. Tôi muốn mẹ vui.

Ngày tháng năm

Chẳng mấy chốc tôi đã học hết chương trình đại học. Tôi đã có thể tự mày mò sáng tạo ra các máy móc. Tôi rất thích ngồi tạo ra các đồ dùng trong nhà để giúp mẹ làm việc nhà tốt hơn và nhanh hơn. Tôi không muốn thấy mẹ mệt mỏi. Tôi là một đứa con ngoan phải không? Tôi yêu bố mẹ lắm.

Ngày tháng năm

Ngày hôm nay, tôi lại ngồi làm cho mẹ tôi một cái máy hút bụi mới. Trong lúc mải mê làm tôi lỡ tay làm mình bị thương. Nhưng lạ quá, tôi không chảy máu. Dưới lớp da tôi là rất nhiều linh kiện điện tử. Vài giây sau vết thương tự lành. Sững sờ và ngạc nhiên. Tôi vội vã lên mạng và tra tài liệu. Ngồi đọc những dòng chữ trên màn hình máy tính tôi mới biết rõ một điều.

Tôi không phải là con người?

Cuối cùng tôi đã có câu trả lời cho những câu hỏi của mình. Tôi không được đến gần nơi có nhiều nước bởi người tôi làm từ các linh kiện điện tử nó rất nặng và tôi sẽ bị chìm xuống. Tôi không được đi học vì tôi không phải con người. Tôi cũng chẳng phải con của bố mẹ tôi. Tôi là robot không phải con người.

Ngạc nhiên thật đấy. Nhưng không sao cả. Miễn là bố mẹ yêu tôi, và tôi yêu bố mẹ là được đúng không? Mà tôi thì sẽ luôn yêu bố mẹ, yêu lắm ý. Tôi sẽ phải sống tốt hơn, sẽ làm cho bố mẹ luôn cười. Tôi được tạo ra để làm điều đó mà. Phải rồi. Shim chang min này đâu phải là người à không con robot biết đầu hàng số phận. Là robot thì sao chứ. Vô tư đi. FIGHTING!!

Ngày tháng năm

Mẹ tôi có thai đấy. woa, vậy là tôi sắp có em. Thật là hạnh phúc. Tôi muốn nhìn thấy em tôi quá. Nhưng mẹ bảo phải 9 tháng nữa em mới ra đời. Em ơi, sao em lâu xuất hiện vậy. Anh mong nhìn thấy em quá. Em là con trai hay con gái nhỉ? Là con trai chắc chắn em sẽ đẹp trai như tôi. Còn là con gái thì chắc chắn em sẽ xinh như mẹ. Thật mong chờ quá đi.

Ngày tháng năm

Không hiểu sao dạo này bố ít cười với tôi quá. Tôi đã làm gì sai sao? Bố cũng không còn xoa đầu tôi nữa. Cũng không hôn tôi chúc tôi ngủ ngon mỗi tối. Tôi buồn lắm. Tôi rất muốn hỏi tại sao bố lại như vậy nhưng lại không dám. Ở bố có cái gì đó khiến tôi sợ. Rõ ràng bố rất vui vì mẹ có thai, bố háo hức chuẩn bị mọi thứ cho em tôi. Nhưng mỗi khi thấy tôi mặt bố lại tối lại. Tại sao vậy chứ?

Ngày tháng năm

Hôm nay bố dỡ bức ảnh tôi chụp với bố mẹ ra khỏi tường. Bố nói sắp có em rồi, phải chụp lại bức ảnh mới để treo lên. Bức ảnh cũ bị bố quẳng đi không thương tiếc. Nhìn bức ảnh nằm chỏng trơ ở thùng rắc tôi thấy thật lạ. Một cảm xúc gì đó nhói lên trong tôi. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ lớn dần lên trong tôi. Liệu một ngày nào đó tôi có bị quẳng đi như bức ảnh kia không?

Không? Shim Chang Min, mày đang nghĩ gì vậy. Bố mẹ rất yêu mày, bố mẹ sẽ không làm thế với mày đâu. Đừng có nghĩ vớ vẩn.

Uh, đúng vậy phải không? Bố mẹ sẽ không làm vậy với tôi phải không?

Tôi vẫn chưa hiểu tại sao bố lại khác như vậy? Bố càng ngày càng lạnh nhạt với tôi hơn. Tôi sợ lắm….Bố ơi, con yêu bố lắm. Bố cũng vậy phải không?

Ngày tháng năm

Con người thì có thể quên. Theo thời gian con người có thể quên đi những việc mà họ muốn quên. Những vết thương lòng của họ sẽ dần dần lành lại. Còn tôi, tôi là một con robot. Mà robot thì không quên. Bộ nhớ của robot rất lớn, nó có thể nhớ tất cả mọi thứ từ khí nó được kích hoạt. Bởi vì vậy tôi sẽ không quên. Mọi câu nói của bố tôi hồi chiều tôi sẽ không bao giờ quên được. Mọi thứ, dường như một đoạn phim quay chậm trong đầu tôi

—-flashback—-

Tôi vừa làm xong một món đồ chơi cho em, tôi liền chạy đến phòng của bố mẹ để khoe. Tôi tin chắc bố mẹ sẽ vui lắm. Bố sẽ lại cười với tôi cho mà xem,có khi còn xoa đầu nữa cơ. Nghĩ đến thôi đã vui rồi.

Đứng trước cửa phòng bố mẹ mình tôi đưa tay lên định gõ cửa. Nhưng tiếng nói của bố đã khiến cho hành động của tôi dừng lại ngay lập tức. Bố mẹ đang nói chuyện về tôi

“Em đừng có tỏ ra thân mật với thằng nhóc đó như vậy nữa? “

Tôi nghe thấy bố tôi nói giọng đầy gay gắt. Bố gọi tôi là thằng nhóc đó ư? Từ bao giờ bố lại gọi tôi như vậy? Tôi khe khẽ mở cánh cửa phòng bố mẹ và nhòm vào. Tôi thấy mẹ thật buồn

” Tại sao anh lại gọi Min như vậy? Nó là con của chúng ta cơ mà?”

” Nó không phải là con chúng ta. Nó chỉ là một con robot chúng ta mua về thôi. Còn con của chúng ta chưa ra đời. Em nghe rõ chưa”

” Sao anh lại có thể vô tình như vậy. Dù gì Min cũng đã ở với chúng ta lâu đến vậy”

” Em bảo anh vô tình ư? Nó chỉ là một con robot thôi. Nó đâu có hiểu cảm xúc của con người. Mọi thứ của nó đều là do lập trình mà thôi. Tại sao ngày xưa anh lại nghĩ đến việc mua nó về chứ. Giờ nhìn nó anh chỉ có một cảm giác rùng mình. Làn da lạnh ngắt của nó, đôi mắt nâu trong veo đó, cả cái tiếng tim đập ấy nữa. Tất chỉ đều là giả mà thôi.Em đừng cho nó chạm vào người. Nhỡ nó làm hại con chúng ta thì sao. Thật ghê tởm”

Tôi từ từ khép cảnh cửa vào. Mọi lời nói của bố tôi như những mũi dao đâm thẳng vào tôi vậy. Ở cổ tôi có cái gì đó nghèn nghẹn. Tôi muốn khóc, nhưng không thể nào khóc được. Giờ nhớ lại mới thấy tôi chưa bao giờ khóc. Đúng rồi, tôi là robot. Tôi không thể khóc. Mọi thứ của tôi đều là đồ giả. Và bố thấy ghê tởm tôi.

—end flashback—-

Nếu như tôi có thể quên thì tốt quá. Nếu như tôi chưa từng đến và nghe những lời nói đó thì hay biết mấy. Bố cảm thấy ghê tởm tôi, bởi tôi không phải con người? Đau đớn quá. Đưa tay lên chạm vào lồng ngực nơi trái tim đang đập ấy. Rõ ràng tôi cũng có tim mà. Tôi cũng biết đau chứ. Tại sao tôi lại bị đối xử như vậy. Bố nghĩ tôi đáng sợ vậy sao. Bố nghĩ rằng tôi sẽ hại em bé. Thảo nào mỗi lần tôi chạy lại gần mẹ bố đều quát tôi và bảo tôi đi làm một việc gì đó. Tại sao tôi không sớm nhận ra nhỉ? Những bức ảnh của tôi và bố mẹ đều dần dần biến mất khỏi căn nhà này. Mọi thứ…Bất giác nhớ lại bức hình nằm trong thùng rác, cái nỗi sợ hãi ấy lại xuất hiện trong tôi.

Có phải một lúc nào đó tôi cũng giống như bức ảnh ấy phải không?

Ngày tháng năm

Hôm nay mẹ tôi sinh em bé. Bố không có nhà. Tôi liền đưa mẹ đến bệnh viện. Ngồi ngoài phòng sinh, tôi không ngừng cầu nguyện mẹ và em bé sẽ bình an. Tôi không mong có chuyện gì xảy ra với họ cả.

Cảnh cửa phòng sinh bật mở. Bác sĩ đi ra thông báo mẹ tôi đã sinh một bé trai rất kháu khỉnh. Một lúc sau tôi được phép vào thăm mẹ và em bé. Em trai tôi thật kháu khỉnh. Bố tôi thấy chắc sẽ rất vui cho mà xem. Nhà tôi sẽ lại hạnh phúc như xưa.

Một lát sau bố tôi mới chạy đến. Lúc đó tôi đang bé em. Tôi ngẩng mặt lên cười với bố. Tôi cứ nghĩ bố sẽ cười lại với tôi. Nhưng rồi tôi mới biết rằng mình đã nhầm. Khuôn mặt đang bừng sáng của bố bỗng tối sầm lại khi nhìn thấy tôi đang bế em. Bố chạy lại bế em ra khỏi tôi, đôi mắt bố nhìn tôi một cái đầy khinh bỉ. Rồi bố quay lại hỏi han mẹ tôi và coi như không có tôi ở đấy. Mẹ nhìn tôi đầy ái ngại. Tôi vội vã bước ra ngoài. Một lần nữa, trái tim tôi dường như muốn vỡ ra vậy. Đau lắm..nhưng không khóc được.

Ngày tháng năm

Người ta vẫn nói những thứ thừa thãi thì nên vứt đi, giữ lại chỉ chật nhà mà thôi. Tôi giờ đây cũng là một thứ thừa thãi đúng không? Một mảnh ghép thừa trong một bức tranh hoàn hảo. Không có tôi gia đình ấy sẽ thật là hạnh phúc. Rồi một ngày nào đó tôi sẽ bị vứt đi như một thứ đồ thừa. TÔi biết chứ. Nơi mà những bức ảnh có tôi ở trong đó sẽ bị thay bằng những bức ảnh của em trai tôi. Rồi theo thời gian họ sẽ quên tôi. Bởi họ là con người, và họ sẽ quên những thứ không cần thiết. Tôi sẽ bị lãng quên. Em bé sẽ lớn lên trong tình yêu của bố mẹ, không như tôi sẽ mãi mãi như thế cho đến khi bị đem vào nhà kho rồi tôi sẽ thành một cái gì đó chính tôi cũng không biết nữa.

Tôi tự hỏi liệu bố mẹ đã bao giờ yêu tôi thực sự chưa. Có lẽ là có chăng? Đối với bố mẹ tôi có là gì? Tôi liệu có bằng một con thú cảnh hay không? Có lẽ là không? Bởi tôi là robot, là máy móc, là thứ vô tri.

Tôi đang buồn lắm. Mà tôi có buồn thật không? Tôi đã từng vui thật chứ? Hay mọi thứ đều là giả tạo, đều do con người lập trình ra, đều giả tạo như chính bản thân tôi vậy.

Ngày tháng năm

Tôi đang ở biền này. Biển thật đẹp làm sao.Đẹp y như trên tivi vậy. Đẹp đẽ, cao sa và trong lành. Từng ngọn gió đều mang vị của biển. Hóa ra biển là như thế này đây. Từ khi được “sinh ra” tôi chưa từng được ra biển. Thật là tuyệt vời. Tôi cởi giầy ra để tận hưởng cái cảm giác cọ xát vào da thịt. Thật buồn cười, tôi làm gì có thịt nhỉ? Văn vẻ quá rồi. Thật là nực cười.

Giờ đây bố mẹ đang làm gì nhỉ? Chắc là đang ở bên em bé. Tôi cũng chưa biết tên em bé nữa. Từ cái hôm ở bệnh viện về tôi cứ ở trong phòng. Có vẻ bố mẹ cũng đã quên sự có mặt của tôi rồi. Em bé thật hạnh phúc. Ước gì tôi cũng được như em ấy. Tôi cũng sẽ lớn lên, cũng sẽ có bố mẹ, và được yêu thương. Ước gì!!

Con người thường chỉ ước những việc mình không bao giờ có hoặc đạt được. Tôi không phải con người nhưng tôi cũng vậy thôi. Tôi ao ước một điều mà tôi biết là không thể? Tôi muốn được làm người cơ đấy. Robot mà cũng đòi làm người. Nếu người khác biết chắc họ sẽ cười thật lớn mất thôi. Robot thì chỉ là máy móc làm sao được quyền ước phải không?

Tôi nghĩ lại rồi, tôi không muốn làm người đâu. Tôi cứ muốn được là tôi thôi. Là một con robot tên là Shim Chang Min. Nếu tôi không là tôi thì tôi đã không gặp được bố mẹ. Tôi sẽ không biết tình yêu là gì, tôi cũng không biết vui là gì, không biết đau buồn là gì. Chính bố mẹ đã cho tôi sự sống – một sự sống theo một cách khác. Cũng chính bố mẹ đã dạy tôi nhiều thứ.

Những kỉ niệm ấy tôi sẽ không bao giờ quên. Tôi sẽ lưu giữ nó thật kĩ. Đó sẽ là báu vật của tôi. Thời gian hạnh phúc tuy không nhiều nhưng với một con robot như tôi có lẽ cũng đã là quá đủ phải không?

woa, nước biển lạnh thật. Tôi đang từ từ đi xuống biển đấy. Cuối cùng tôi cũng biết cảm giác tắm biển là gì rồi. ^^!. Lạnh thật. Nước đã ngập đến ngực tôi rồi, ngang trái tim tôi rồi đấy. Rồi thì đến mũi. Cuối cùng cũng ngập đầu rồi. Tôi có thể thở dưới nước. Robot mà. Biển thật đẹp. Mọi thứ dưới biển thật khiến tôi dễ chịu. Tôi đã từng đọc một tài liệu khi đứa trẻ ở trong bụng mẹ thì cũng như đang ở dưới biển vậy. Lúc này đây tôi đang ở dưới biển. Tôi có cảm giác như mình đang nằm trong lòng mẹ. Một cảm giác ấm áp bao bọc lấy tôi mặc dù nước biển thì lạnh lắm.Làn da nhân tạo của tôi đang bị nước biển phân hủy dần, tôi có thể cảm giác được điều đó. Lạ lắm. Nước đang len lỏi vào từng vi mạch của tôi. Có lẽ tôi sắp chết. Chết là không thở nữa, trái tim ngừng đập phải không? Thế thì khi tôi không hoạt động nữa, tôi cũng không thở, tim tôi cũng ngừng đập. Vậy thì tôi cũng được gọi là chết đúng không?

Tôi nghe thấy tiếng nổ tí tách phát ra từ người mình. Ah, tôi sắp chết rồi đấy. Chết sẽ thế nào nhỉ? Khi chết con người ta có cảm giác thế nào. Có giống tôi lúc này không?

Bố mẹ ơi…Min yêu bố mẹ lắm…bố mẹ…cũng…Tít tít…vậy…tít…phải…tít..tít….

_______________

Đó là những điều cuối cùng trong file kí ức của cậu bé robot ấy. Câu cuối cùng phải chăng là một câu hỏi? Cậu bé đó khao khát được hạnh phúc,khao khát được yêu thương. Vậy mà cuối cùng thì sao? Chẳng nhẽ là robot thì không được hạnh phúc, không được yêu thương ư? Con người lấy đâu ra cái quyền được hạnh phúc và làm những con robot ấy bất hạnh chứ. Khi con người cô đơn thì con người tìm đến những robot với mong ước được yêu thương, được an ủi. Nhưng khi con người tim lại được hạnh phúc thì họ lại vứt bỏ những con robot ấy đi như một món đồ hỏng? Rồi một ngày nào đó con người sẽ bị trừng phạt vì chính tính ích kỉ của mình. Rồi sẽ có một ngày robot cũng được hạnh phúc phải không?

Ngồi đọc tin tức trên máy tính tôi bất giác nghĩ về mình. Liệu một ngày nào đó tôi có như Min không? Cũng bị vứt đi rồi cũng tự đi tìm cái chết cho mình. Nếu ngày đó xảy ra chắc tôi cũng như Min mà thôi. Bất giác nhìn vào phòng ngủ của bố mẹ mình hiện giờ, trong tôi có một cái gì đó nhói đau và cả niềm hi vọng nữa.

Một ngày nào đó, robot chắc chắn sẽ được hạnh phúc…Chắc chắn đúng không??

elena – robot số 114

© 2009, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.