Họ cần thời gian, họ cần tình yêu, nhưng họ vẫn phải để tình yêu chết, một cái chết được báo trước…
– Chúng ta về thôi!
– Uhm, về thôi!
– Chờ anh lấy xe.
– Không, em tự về.
– … Anh sẽ rất nhớ em, em cũng …
– Em cũng sẽ như vậy, sẽ cố gắng hạnh phúc. Tin em.
– Uh! Anh tin.
Cô gái ngoảnh mặt chạy về phía con đường dài, bất chấp những chiếc xe dựng lấn chiếm vỉa hè, những người đi bộ khó chịu vừa đụng phải, những con mắt tò mò không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Mái tóc dài ngang lưng bị gió hất tứ tung, chiếc áo Cardian hồng nhạt khoác ngoài bay phần phật về một phía, gió như muốn cuốn lấy cái thân hình mong manh của một cô gái nhỏ. Bàn tay che đi đôi môi đang run bần bật vì lạnh và nước mắt, tất nhiên là cô có khóc, nhưng chỉ một chút thôi. Nếu khóc nhiều, anh sẽ buồn, anh sẽ hỏi tại sao, anh sẽ lo lắng? Cô vẫn chưa chịu tin rằng ngày mai cô sẽ mất anh. Cô không dám nhìn nhận sự thật, rằng anh đã chia tay cô. Anh – người đàn ông quan trọng nhất trong cuộc đời của cô. Rõ ràng là cô đau khổ, rõ ràng là hai người rất yêu nhau, nhưng cái rõ ràng hơn nữa là họ không hề có duyên phận. Cô tự dằn vặt mình, nếu cô không trải lòng mình ra với anh, không nghe anh, và không biết anh thì giờ phút này, cho dù là một kẻ cô đơn, cô cũng chấp nhận.
Giá như ngày ấy ta không gặp nhau…
………………………………………….. ……………………………..
Lần đầu tiên họ gặp nhau là ở trong studio của anh. Anh là nhiếp ảnh, còn cô là người cần chụp ảnh. Cô chụp ảnh đám cưới của mình, năm cô 18 tuổi. Thời điểm 2 tuần trước lễ cưới. Cô chỉ cười khi anh hỏi tại sao lại cưới sớm như thế? Và không ngần ngại thắc mắc: “Chắc hai đứa có gì rồi à?” Cô đáp gọn lỏn : “Yêu đương đâu mà có gì với nhau” … Anh ngẩn người, im lặng.
Thế rồi sau buổi chụp hình thứ hai kết thúc, mọi sự tò mò của chàng trai đã được giải đáp. Vẫn trong studio đó, đèn sáng lóa một góc phòng, cô gái ngồi phịch xuống cái bục chụp hình thở dài, khi mà chồng hờ của cô đã có việc phải về trước và đối diện với cô là một chàng trai, trên cổ vẫn khoác cái dây máy ảnh, còn đôi mắt thì chăm chăm vào cô.
“Thực ra bọn em chỉ đóng giả thôi, bọn em làm hôn lễ giả, anh ta là Việt Kiều Mỹ, và sẽ bảo lãnh cho em đi cùng. Chắc là 2 năm, nhưng nhiều vấn đề rắc rối lắm, chưa gì nhà em đã mất 40 ngàn tiền thuê anh ấy rồi! Lúc đầu em nằng nặc không muốn lấy chồng sớm, nhưng bố mẹ thuyết phục nhiều quá, nào là vì hạnh phúc của mày, ấm vào thân mày, tương lai của mày … Nói nhiều quá nên em cưới cho xong…”
Cô gái đã tâm sự với một chàng trai chỉ quen biết mới hai ngày, lý do vì “thấy anh hiểu sai là em không chịu được, em cũng chẳng biết vì sao nữa!” và họ đã nói chuyện rất nhiều, họ hợp nhau. Lúc đầu, chỉ là anh hay nhắn tin cho cô, hay an ủi cô và rủ cô lượn lờ này nọ. Những buổi chiều, dạo bộ quanh Hồ Gươm và lan man những câu chuyện dài. Ngày lễ, họ gặp nhau, trao cho nhau những món quà nhỏ. Khi rảnh rỗi, chẳng cần biết đối phương có bận hay không, chỉ một cuộc điện thoại, anh đã có mặt ở nhà cô. Vespa trắng của anh không biết đã đưa họ qua bao nhiêu con đường. Nơi mùa hè anh sẽ lấy cớ giải tỏa stress rồi bắt cùng cô ra ngoài hóng gió, còn cô ngồi sau, tay phải đập đập vào lưng anh trách tội lừa đảo, tay trái lại cầm cây kem than rằng chảy hết nước rồi… Nơi mùa đông lạnh giá anh bảo bỏ tay vào túi anh cho ấm, cô lại ngồi gần thêm một chút áp đầu vào vai anh tránh gió tạt vào mặt lạnh buốt. Cô đã không thể xác định được giới hạn giữa hẹn hò và “gặp nhau hàn huyên cho đỡ buồn” – theo lời anh nói. Với anh, anh gặp cô để thư giãn sau những giờ phút làm việc mệt mỏi, ba hoa về những vấn đề bức bối, tìm những lời khuyên khi có tâm trạng. Còn cô, cô gặp anh để tìm lại những nụ cười, để chia sẻ và cảm thông, có khi chỉ cần nhìn anh thôi cũng đủ làm cô vui. Họ đã như vậy trong suốt những tháng ngày sau lễ cưới của cô. Cô bảo thời gian này thật buồn bã, chỉ ngồi ở nhà chờ giấy báo thôi, mà online với tivi mãi sẽ sinh ra tự kỉ, nên có anh, coi như cuộc sống của cô có thêm một niềm vui.
Anh là người đã có vợ con, có điều vợ chồng anh đã ly hôn, thằng bé con thì ở bên mẹ chăm sóc, còn bố sẽ gửi tiền hàng tháng coi như là xong trách nhiệm. Anh không hối tiếc vì anh lấy vợ quá sớm, khi anh mới 22 tuổi, bởi lúc ấy anh tin anh có thể lo cho gia đình anh. Chỉ là vợ chồng anh không hợp nhau, chưa bao giờ ngồi lại nói chuyện được quá 10 phút. Cô ấy quá lạnh lùng còn anh chỉ đơn giản là cần tình cảm. Điều đáng buồn là anh không thể lo được cho con trai anh thôi, anh có lỗi với thằng bé… Dù sao thì nếu anh không lấy vợ sớm như thế, có lẽ người cô gặp sẽ không phải là người đàn ông hôm nay. Người đàn ông với nụ cười hiền, đầy đam mê với công việc và luôn có niềm tin vào cuộc sống, một người nghị lực, luôn cố gắng không lùi bước trước mọi khó khăn. Đối với một cô gái như cô, đó là một người vô cùng lý tưởng, cô có cảm tình với anh ngay từ lầu đầu tiên như thế. Nhưng chỉ là những người bạn thôi, yêu đương thì không thể được, ai cũng biết là không thể được.
Thế rồi, cái lần anh gặp cô đi cùng một người bạn trai học cùng cấp 2. Anh đã ghen, sự ghen tuông làm anh không thể làm chủ được mình, anh say và tìm đến gặp cô. Anh tra hỏi cô, anh nói anh thất vọng về cô, anh thật ngớ ngẩn khi lúc nào cũng tin cô, thế mà cô lại đi yêu người khác trong khi anh không hề hay biết. Anh nói rất nhiều, anh như kẻ ngớ ngẩn, lẩm bẩm vô nghĩa, và cuối cùng thì anh cũng gục xuống, chỉ là trước khi đó, anh đã nói rằng: Anh yêu cô.
Cô gọi taxi đưa anh về nhà, cuống cuồng cởi giày rồi lấy chậu sợ anh nôn, cuối cùng chẳng thấy anh động đậy gì, cô mới yên tâm. Ngồi xuống chiếc sô – pha đối diện, cô lan man suy nghĩ về câu nói của anh, thôi thì cũng chẳng biết làm sao, sáng mai là anh quên hết mà. Và thiếp đi lúc nào mà không hề biết.
Hôm sau anh tỉnh từ sớm, cô còn chưa dậy. Anh bế cô lên giường và đắp chăn cho cô. Khi cô dậy, đồ ăn sáng đã sẵn sàng, anh ngồi ở phòng ăn và hút thuốc. Anh đã hỏi cô, cô có suy nghĩ về câu nói của anh hôm qua không? Tim cô mới giật thót:
– Em không hiểu? Anh đã nói gì?
– Đừng bắt anh phải nhắc lại, anh biết em nhớ.
– Thực ra…
– Em chấp nhận phải ko?
– Anh à, …
– Em chấp nhận đúng không?
– ANH! – Cô quát lên – Anh đừng dồn ép em, em có chấp nhận thì làm được gì? Không được! Điều đó anh biết quá rõ.
– Anh biết, nhưng sẽ chẳng sao cả, chúng ta còn thời gian, còn thời gian để yêu.
– Chuyện tình yêu không thể một lúc nhất thời được đâu anh…
– Anh không phải là thằng trẻ con, không phải chưa xác đinh kỹ mà đã nói. Anh nghĩ nhiều rồi, anh chỉ muốn hỏi? Em có yêu anh ko?
– Em yêu anh thì ta yêu nhau được chắc. Anh có đảm bảo ta chia tay được khi em đi không? Anh sẽ không làm được? Phải không?
– Em yêu anh thì được rồi. Thì chúng ta yêu nhau. Chuyện chia tay thì anh không chắc, chúng ta vẫn còn, 1 năm nữa…
– Anh chỉ biết những gì trước mắt thôi sao? Anh… anh nghĩ 1 năm là đủ à? Anh thật là… Thôi bỏ đi, em về đây.
Anh nhoài người níu lấy tay cô lại:
– Vậy em muốn anh phải làm gì? Làm gì ta mới yêu được nhau?
– Làm gì ư? Làm gì… Anh hứa đi, khi em đi anh phải là người nói chia tay trước!
Hụt hẫng, chàng trai đáp:
– Em… Anh sẽ suy nghĩ …
Cô gái vẫn dứt khoát:
– Em không thích chờ đợi, không được thì thôi đi…
– Vậy, anh, anh hứa, anh hứa là được phải ko?
– Thôi được rồi, em về đây.
– Anh đưa em về.
– Không, để em tự về.
Và họ đã yêu nhau, như thế. Yêu, và yêu, để bù đắp cho những tháng năm sau này không thể có nhau. Yêu, để quên đi lời hứa ngày ấy bắt buộc phải thực hiện. Yêu, để tháng năm ngưng lại, để thời gian ngừng trôi, để một năm sẽ đi qua thật chậm. Và càng yêu, họ lại càng không thể xa rời được nhau, dù chỉ trong khoảnh khắc. Anh làm gì cũng có cô, và cô đi đâu cũng có anh. Họ hạnh phúc, họ vui vẻ, nhưng họ không mãn nguyện. Họ cần thời gian, họ cần tình yêu, nhưng họ vẫn phải để tình yêu chết, một cái chết được báo trước.
3 tuần trước, cô báo cho anh biết mình đã nhận được visa và sắp sửa đi.
Anh lặng người và lặng lẽ tắt máy. Những ngày sau đó, anh khốn khổ với đống suy nghĩ làm thế nào khi phải xa cô. Thật khó chịu và chẳng làm được gì nên hồn, anh tưởng mình sẽ điên… Họ không dám nhắn tin, gọi điện hay gặp nhau. Vì chẳng ai biết phải nói gì, mỗi người, chỉ biết ôm đau khổ một mình. Cho đến khi cô quyết định hẹn gặp anh. Tối hôm ấy, anh đã phải chuẩn bị rất lâu, chuẩn bị đứng trước gương, tập để nói chia tay cô mà không gượng gạo. Anh tưởng mình đang tập tỏ tình cơ đấy, rồi anh nghĩ thế cũng hay, hay là cứ nói : Ta chia tay nhé! giống như Anh yêu em thôi mà. Chỉ khác nhau ở mỗi cái là thừa 1 từ…
Thế là họ gặp nhau, quán cafe quen thuộc với thức uống quen thuộc, hai người quen thuộc nhưng thái độ lại bất thường. Họ không nói nhiều. Lời đầu tiên anh nói là 4 từ đau đớn ấy, còn cô gái khi nghe xong, giãn đôi lông mày ra và cảm ơn anh. Cô yêu cầu đi về, anh đồng ý. Nhưng lần này cô về một mình, và anh không dám nhìn theo khi cô chạy đi.
***
Sân bay, náo nhiệt và đông người. Tiếng nói cười, người vui, kẻ buồn. Cô gái đã ôm bố mẹ và khóc, mẹ bảo có phải từ nay không gặp nữa đâu, nào là điện thoại này, internet này, rồi ảnh và thư từ để làm gì? Cô nhìn mẹ cười nhạt rồi quay đi mà không nhìn lại nữa. Cô trách thầm bản thân vì đã không nghe lời mẹ…
………………………………………….. ……………
Một ngày mưa, mùa thu. Cơn bão vừa tan để lại một bầu trời nhạt nắng, gió về thổi bay đám lá vàng, thời tiết lành lạnh tưởng như đã đầu đông…
Căn nhà nhỏ nằm sâu trong hẻm vắng, rất gọn gàng và đầy thân thương. Có một chàng trai vừa dắt chiếc Vespa trắng ra khỏi cửa, lỉnh kỉnh với cái túi máy ảnh Leica M9 mới được anh nâng niu từng chút một. Với bộ mặt hậm hực vì tìm mãi không ra chìa khóa xe, vẫn theo thói quen thường, anh chàng nhắm mắt lại và giơ tay lên trán mường tượng lại sự việc diễn ra xem chiếc chìa khóa đã quên ở đâu. Và thấp thoáng ở phía xa, là một cô gái vẫn với đôi mắt to, dài thuần khiết, chiếc áo khoác mỏng trắng và dáng vẻ bình thản, môi nhoẻn cười bất chợt lên tiếng:
– Thử tìm ở túi quần anh xem …
Giật mình ngước lên, đôi mắt không động đậy, tim như ngừng đập, chàng trai tưởng chừng mình không thể thở được nữa. Bàn tay nắm chặt mà đầu óc choáng váng cứ ngỡ là giấc mơ.
Phía trước, cô gái bước về chầm chậm, mỗi bước đi như gạt đi bao nỗi đau đớn và tuyệt vọng. Nhìn về phía chàng trai, ánh mắt hạnh phúc dường như đã trút bỏ được thật nhiều những niềm thương nhớ, cứ tưởng bước về anh là đang bước về phía thiên đường. Đôi bàn tay vòng lấy eo anh, đan vào sau bờ lưng vững chãi. Cô gái thở khẽ:
– Em sẽ không hối hận nữa, em sẽ không tự hỏi tại sao ngày ấy ta lại gặp nhau, tại sao số phận lại chia rẽ hai ta và trốn tránh nữa. Bây giờ em không tiếc, không hối tiếc gì cả, bởi vì em yêu anh, bởi vì ta yêu nhau, có thế thôi. Làm sao em có thể thiếu anh trong những ngày hè không thể nở thêm một nụ cười nào, trong những ngày đông đầy lạnh lẽo và ngập tràn nhớ mong. Không, em không thể mất anh, em không làm được, em không thể …
Và chàng trai, anh không phải nói thêm điều gì nữa, nói thêm điều gì khi lúc này anh đã có cô trong vòng tay. Nếu ngày ấy anh không gặp cô, thì với anh ngày hôm nay, bầu trời kia chỉ có thể là những đám mây mù …
© 2010, nicky. All rights reserved.