Núi Sông Quên Lãng Buồn Đau Tháng Ngày

Tác giả: Lạc Tiểu Mễ
Bản dịch: Magic Q

Đôi nét về tác giả:

Lạc Tiểu Mễ, tên thật là Kỷ Vĩ Na, sinh ra tại Sơn Đông tỉnh Thanh Đảo. Cô là tác gia thuộc thế hệ 8x, bắt đầu sáng tác năm 2004, đến nay đã cho ra đời rất nhiều tác phẩm ngắn và dài. Năm 2009, tiểu thuyết “Lương Sinh, đôi ta có thể không đau thương?” gây sốt cho hàng trăm vạn độc giả TQ, Lạc Tiểu Mễ lập tức trở nên nổi tiếng, đến nay là cây bút hàng đầu của rất nhiều tạp chí, được cư dân mạng suy tôn là “Nhãn Lệ Nữ Vương”. Quả thật, các tác phẩm của cô đều xoáy vào hiện thực xã hội tàn khốc, cuộc đời bi thương của nhiều kiếp cảnh trái ngang. Giọng văn của cô trong trẻo mà sâu sắc, cốt truyện dễ đi sâu vào lòng người. Cô luôn mong mỏi một cuộc sống giản đơn nhưng hạnh phúc, chính vì thế đã lấy cho mình bút danh “Lạc Tiểu Mễ” (hạt gạo nhỏ sướng vui).

Các tác phẩm chính:

+ Loạt truyện dài “Song thành ký”, “Lương Sinh, đôi ta có thể không đau thương?”, “Thương Nhĩ”, “Mảnh áo xanh”, “Ngô đồng buồn như thế”, “Chớm lạnh trời mây”…
+ Truyện ngắn: “Thanh Thành tháng mười”, “Đèn lưu ly trong đêm”, “Nụ cười nghiêng thành”, “Phấn son màu nước”, “Núi sông quên lãng buồn đau tháng ngày”…

~~~~~~~~~~~~~~~~

Ngày yêu Giản An Xuyên, Dương Tiểu Khiêu mới năm tuổi. Giản An Xuyên trộn thật nhiều cơm chiên trứng và mỡ heo để dụ khị cô bé.

Khi ấy, Dương Tiểu Khiêu đang học lớp lá, tan học về nhà không thấy ai, liền ngồi trước cửa khóc hu hu. Lúc này, cậu bé lớp ba Giản An Xuyên ló đầu ra khỏi lỗ hổng nơi cửa nhà mình bảo, Dương Tiểu Khiêu, bộ không có cơm ăn à? Con heo này, vào đây đi.

Vì thế, Dương Tiểu Khiêu đành chấp nhận bị gọi là “heo” mà vào nhà cậu. Cô bé ngây ngô ăn món cơm chiên trứng mà cậu loay hoay cả nửa ngày mới mang ra được. Giản An Xuyên đầu cổ nhễ nhại mồ hôi, cười bảo cô bé, con heo này, mau ăn đi.

Dương Tiểu Khiêu lúc ấy rất ngây thơ, đâu ngờ trong cơm có trộn một loại thuốc xổ nào đó.

Ai ai cũng biết, Giản An Xuyên đối với Dương Tiểu Khiêu vô cùng “ác độc”. Từ lúc Dương Tiểu Khiêu mới chập chững biết đi, Giản An Xuyên đã độc địa bắt sâu róm bỏ vào lòng bàn tay nhỏ nhắn của cô một cách “dịu dàng” rồi nhìn cô bé khóc thét hoảng sợ; hay lấy sữa bò còn nóng hôi hổi đổ đầy miệng cô. Sau này lớn lên, Dương Tiểu Khiêu còn bảo, Giản An Xuyên anh xem, làm cho bờ môi anh đào nhỏ bé của em trở nên giống hệt Thư Kỳ rồi. Giản An Xuyên liền cẩn thận ngắm nghía mặt mũi cô, mãi cho đến khi đôi má Dương Tiểu Khiêu ửng hồng lên…

Dương Tiểu Khiêu còn nhớ, năm Giản An Xuyên sáu tuổi, cậu ra vẻ thần bí kéo cô đi uống một loại nước bỏng rát nào đó. Cô cảm thấy rất khó chịu, không muốn uống. Giản An Xuyên cũng lấy làm bối rối, chẳng hiểu vì sao ông nội có thể uống một cách ngọt ngào như vậy, cuối cùng đưa ra kết luận, phải uống một ngụm thật to. Kết quả cậu và Dương Tiểu Khiêu ba tuổi đều ngất xỉu phải chở vào bệnh viện.

Không biết trên thế gian này, vì một chén cơm chiên trứng mà yêu một cậu bé tám tuổi, cô bé Dương Tiểu Khiêu năm tuổi có phải là người đầu tiên hay không?

Cũng vì món cơm chiên trứng ấy, Giản An Xuyên đến trường trễ mất 12 phút, bị thầy giáo phạt đứng bên ngoài phòng học, phải “thân thiết” gặp gỡ với ông mặt trời suốt cả buổi. Việc này càng khiến cho cậu thích gọi Dương Tiểu Khiêu là “heo” hơn, chẳng những vậy còn mạnh mồm mạnh miệng.

Năm sau, Tiểu Khiêu lên tiểu học, Giản An Xuyên đương nhiên trở thành bảo mẫu toàn thời gian của cô bé. Trên đường đi học, Giản An Xuyên vừa giúp cô xách cặp vừa giục, con heo này, mau lên một chút xem.

Dương Tiểu Khiêu tung tăng dưới ánh mặt trời, sau đó hé miệng cười với cậu, được thôi, Cơm Chiên Trứng.

Ở trường, Dương Tiểu Khiêu thấy không được học cùng lớp với Giản An Xuyên thì bắt đầu khóc lóc ầm ĩ. Thầy giáo phải mất cả buổi giải thích, cô bé mới dần hiểu ra, mình cần thêm ba năm nữa mới được học cùng Giản An Xuyên. Nhưng đợi đến khi lên lớp ba, cô bé mới phát hiện ra mình bị gạt, Giản An Xuyên đã học đến lớp sáu rồi.

Dương Tiểu Khiêu rất ấm ức, đem chuyện kể với Giản An Xuyên. Giản An Xuyên vỗ gáy cô bé bảo, không ngờ em đúng là đầu heo thật.

Khi ấy, Dương Tiểu Khiêu mới phát hiện ra, Giản An Xuyên là một kẻ chuyên “đánh con gái”. Nhưng phát hiện này cũng không giải cứu cô bé năm tuổi Dương Tiểu Khiêu thoát khỏi sự độc ác của Cơm Chiên Trứng, thậm chí cô còn nín thở thừa nhận dáng vẻ vung tay của cậu thật là oai phong.

Năm Giản An Xuyên vào trung học, Dương Tiểu Khiêu bắt đầu có một loại ảo giác, rằng mối quan hệ giữa cô và cậu hệt như bụng dạ trúng phải đồ thiêu, càng lúc càng phát tác mạnh mẽ.

Giản An Xuyên học lớp chín đã có bạn gái, trên đường dạo phố giáp mặt Dương Tiểu Khiêu. Giản An Xuyên cười khì khì với cô bé, Dương Tiểu Khiêu làm mặt quỷ lại với cậu, cõi lòng cô bỗng dưng cảm thấy tê buốt lạ thường, hệt như một bát cơm chiên trứng thật lớn tỏa hương ngào ngạt bị người ta đoạt mất, hơn nữa còn đoạt vào ban ngày.

Về sau, Dương Tiểu Khiêu nói với cậu, cô lớn lên nhất định còn đẹp hơn người con gái kia bội phần. Gian An Xuyên vỗ gáy của cô bảo, ừ, em rồi sẽ có bạn trai còn ưu tú hơn cả anh.

Lớp sáu, Dương Tiểu Khiêu gấp rút hy vọng mình hãy mau lớn thêm một chút. Người con gái bên cạnh Giản An Xuyên cứ không ngừng biến hóa hệt như một chiếc đèn lồng vậy.

Dương Tiểu Khiêu âm thầm vui sướng, âm thầm đau khổ. Hóa ra, lớn lên rồi lại thương tâm như vậy ư?

Cô bắt đầu viết nhật ký cũng là vì Giản An Xuyên. Cô nói, cô để ý một cậu bé. Bởi món cơm chiên trứng, cô yêu cậu bé tám tuổi ấy, vì một bé gái năm tuổi như cô mà loay hoay đến nhễ nhại mồ hôi.

Có điều, Giản An Xuyên lại không hề hay biết Dương Tiểu Khiêu đã yêu cậu.

Một dịp tình cờ, hết sức tình cờ, Giản An Xuyên một mình đi mua một xâu kẹo đường thật to, tặng cho Dương Tiểu Khiêu vừa tan học. Cậu vui vẻ nhìn chiếc miệng xinh xắn của cô vội vã liếm mút, dáng vẻ hăng say thích thú, cảm thấy hoàn cảnh lúc này hệt như một câu chuyện cổ tích, vừa có chút xa xôi nhưng cũng thật rõ ràng.

Cậu nhớ năm bốn tuổi tặng cho Dương Tiểu Khiêu vừa biết đi một con sâu róm. Việc này do một người cô họ hồi ấy đang học lớp lá nói cho cậu biết, sâu róm sẽ hóa thành một con bướm xinh đẹp. Cậu chỉ ước ao cô bé Dương Tiểu Khiêu bụ bẫm ấy sẽ được trông thấy cánh bướm xinh đẹp kia.

Còn sữa bò nóng hôi hổi, cậu chỉ muốn cho Dương Tiểu Khiêu uống nhanh hơn mà thôi, bởi vì nó thật sự… rất thơm.

Dương Tiểu Khiêu đột nhiên hỏi cậu, sao lại không đi với bạn gái?

Giản An Xuyên muốn vỗ đầu cô như thường lệ, bảo rằng, con heo này, có kẹo đường rồi còn lắm chuyện như vậy sao? Tay đưa lên lưng chừng nhưng lại không vỗ xuống, cậu phát hiện ra Dương Tiểu Khiêu đã mang dáng dấp của một thiếu nữ tự khi nào, đành phớt lờ nói, mặc kệ em.

Dương Tiểu Khiêu nhớ rõ ngày hôm nay. Ngày sinh nhật mười lăm tuổi của mình. Giản An Xuyên không nhớ, nhưng cũng giống như năm trước, anh mời mình ăn một xâu kẹo đường, ngọt lắm. Mình len lén nhìn lên chóp mũi của anh, trên đó có vài nốt ban nho nhỏ, nhưng không hề gì, anh vẫn tuấn tú như một chàng hoàng tử nhỏ.

Buông nhật ký xuống, Dương Tiểu Khiêu cảm thấy buồn bã. Cô viết nhật ký suốt bốn năm, trên mặt giấy đã phủ kín một cái tên – Giản An Xuyên.

Thầm yêu một người sẽ lãng phí rất nhiều thời gian chăng? Chẳng những vậy, còn phải giả bộ vô tư hay ra vẻ cam tâm tình nguyện nữa!

Qua hết mùa hè, Dương Tiểu Khiêu đậu vào trường trọng điểm cấp ba. Giây phút bước qua cổng trường, cô quay đầu lại nhìn Giản An Xuyên, hỏi cậu, nơi đây anh đã từng dắt tay người khác đi đúng không?

Giản An Xuyên mỉm cười mơ hồ. Dưới ánh mặt trời, Dương Tiểu Khiêu cảm thấy ruột gan mình rối bời, nước mắt từng giọt tuôn rơi. Cô nghĩ, tuy chỉ có ba năm, nhưng mình mãi mãi cũng không theo kịp bước chân của anh. Lúc mình học cấp hai, anh đã lên cấp ba, khi mình cố gắng đậu vào trường cấp ba, anh lại đến đại học ở phương Nam bắt đầu cuộc sống mới. Giản An Xuyên, có phải khoảng cách ba năm ấy, em mãi mãi không thể rút ngắn được đúng không? Em trong ba năm ấy một mực yêu anh, còn anh trong ba năm ấy lại một mực không hay không biết.

Giản An Xuyên vừa lau nước mắt cho cô vừa mắng, con heo này, đậu vào trường trọng điểm cấp ba cũng không cần kích động như thế chứ!

Dương Tiểu Khiêu mấp máy môi, nhưng cuối cùng cũng không mở miệng.

Ngày Giản An Xuyên về phương Nam, Dương Tiểu Khiêu không ra nhà ga tiễn cậu. Giản An Xuyên biết, cô còn có lớp học.

Xe lửa từ trạm Thanh Đảo rút còi lăn bánh, cho đến khi gặp trạm kế tiếp ngừng lại, Giản An Xuyên bỗng nghe được thanh âm của Dương Tiểu Khiêu từ ngoài cửa sổ vọng vào. Cô nôn nóng gọi tên cậu – Giản An Xuyên, Giản An Xuyên.

Giản An Xuyên thoáng sửng sờ, sau đó cuống quýt đẩy mở song cửa. Dương Tiểu Khiêu chạy về phía cậu, mồ hôi ướt đẫm. Giản An Xuyên tuy có chút tức giận nhưng lòng lại càng đau nhiều hơn.

Dương Tiểu Khiêu thở dốc, mái tóc đen nhánh rối tung phủ dài lên chiếc cổ mảnh khảnh. Phút giây ấy, khoảng cách giữa cậu và cô có thể chạm được tay vào nhau.

Em tới đây làm gì? Giản An Xuyên chau mày.

Dương Tiểu Khiêu vừa thấy cậu nổi giận, bao nhiêu lời nói dâng tới cổ họng đều trôi tuột đi mất, chỉ biết khổ sở nhìn Giản An Xuyên, ánh nhìn buồn bã.

Hai phút sau, xe lửa lại rời trạm. Giản An Xuyên muốn mở miệng nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không thốt ra được.

Rất nhiều năm sau, cậu vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ chực nói lại thôi cùng đôi mắt nhấp nháy khổ sở của Dương Tiểu Khiêu tại sân ga. Cậu biết, cô đến nơi này chính là có điều gì đó muốn nói với cậu, chỉ là chưa thốt thành lời mà thôi.

Sau này, Dương Tiểu Khiêu cũng nhớ đến cái hôm cô trốn học đến sân ga chặn đường Giản An Xuyên. Cô chỉ muốn đem tình cảm ấp ủ bao nhiêu năm qua nói cho Giản An Xuyên biết rằng, là cô yêu cậu.

Nhưng khi ở trước mặt Giản An Xuyên rồi, cô còn chưa kịp mở miệng, xe lửa đã rời bến. Cô bị nhân viên trực trạm mời lên thềm ga, rồi ở đó, cô vọng về hướng xe lửa chạy đi lớn tiếng gọi – Giản An Xuyên, Giản An Xuyên…. Sau đó nước mắt rơi đầy.

Lên đại học rồi, Giản An Xuyên viết thơ cho Dương Tiểu Khiêu, khích lệ cô cố gắng học tập, không nên lãng phí thời gian một cách vô nghĩa. Dương Tiểu Khiêu cũng hồi âm lại, mỉa mai cậu rằng, chẳng phải hồi cấp hai cậu cũng chơi bời lêu lổng, rồi cũng đổ vào một trường đại học danh tiếng ở phương Nam đấy thôi. Hai người chẳng ai nhắc lại chuyện Dương Tiểu Khiêu đến trạm xe lửa cả, vì hình như trong lòng bọn họ đã hiểu thấu nhau rồi.

Năm mười một, có một gã trai tên gọi La Á bước vào cuộc đời Dương Tiểu Khiêu. La Á nói, Dương Tiểu Khiêu, mình thích bạn. Dương Tiểu Khiêu nhìn gã bằng đôi mắt trong veo, lòng thầm ao ước, lời này đáng ra mấy năm trước cô nên nói cho Giản An Xuyên nghe mới phải. La Á nói tiếp, nhưng Dương Tiểu Khiêu à, mình không phải thích bạn nhất đâu.

Dương Tiểu Khiêu thoáng kinh ngạc rồi chuyển sang trầm lặng. Cô bảo, được rồi, La Á, mình thích nhất cũng chẳng phải là bạn.

Ở cạnh La Á, bề ngoài có vẻ là bạn tốt, thế nhưng bên trong như thiếu mất một thứ gì đó để có thể chia sẻ những tâm sự ngổn ngang trong lòng.

Dương Tiểu Khiêu kể với La Á, mình để ý một người con trai, từ năm tuổi đã bắt đầu, thích suốt mười hai năm. Kể xong, cô chăm chú nhìn La Á hỏi, nói xem bạn có tin không?

La Á bảo, tại sao lại không? Mình cũng bắt đầu thích một cô nàng hồi còn ở nhà trẻ đấy.

Dương Tiểu Khiêu hỏi, vậy tại sao bạn lại không nói cho cô ấy biết?

La Á đáp, bởi vì lúc đối mặt với cô ấy, mình luôn cảm thấy bản thân sắp nghẹt thở đến nơi, ha ha.

Dương Tiểu Khiêu bảo, La Á, bạn gạt người ta.

Những lúc áp lực học tập lớn, hai người thường xuyên online trên mạng. La Á không thích những trò chơi internet cho lắm nên hay cùng Dương Tiểu Khiêu nói chuyện phiếm.

Nickname của Dương Tiểu Khiêu là “Tuế Tuế Hồng Liên Dạ”. La Á nói cái tên này chẳng lọt tai chút nào. Dương Tiểu Khiêu bảo nó được trích ra từ câu thơ: “Thùy tri tuế tuế hồng liên dạ – Lưỡng xử trầm ngâm các tự tri.” (1)

La Á nghe xong, hàng mi khẽ động, không nói thêm gì nữa.

La Á hỏi Tiểu Khiêu, trong mấy cái đầu tròn nhấp nháy ấy, cái nào là của Giản An Xuyên?

Tiểu Khiêu nói, cô không có QQ của Giản An Xuyên. (2)

Có lần cô hỏi La Á, có nên nói cho Giản An Xuyên biết, cô yêu cậu ta hay không.

Tay La Á khẽ khàng mơn trớn mái tóc dày của cô, gã nói, mình chỉ cảm thấy, khi thượng đế cho vị thiên sứ của người xuống trần gian làm thiếu nữ, thì đã ban cho nàng ta một đặc quyền tươi đẹp nhất, chính là được các chàng trai nói ra ba từ “Anh Yêu Em” với nàng chứ không phải do thiên sứ nói với anh ta.

Dương Tiểu Khiêu ngước nhìn La Á, nước mắt từ đâu bỗng đong đầy hai hốc mắt.

Trong những tháng ngày rất lâu sau đó, Dương Tiểu Khiêu vừa kể lại chuyện Giản An Xuyên cho La Á nghe, vừa học cách lãng quên cậu ta đi.

Sau đợt thi cao đẳng, đến lúc báo nguyện vọng, La Á nói, Tiểu Khiêu, bạn đến nơi nào, mình theo nơi đó, bộ dáng thật sôi nổi háo hức. Dương Tiểu Khiêu không chút do dự, viết tên trường đại học của Giản An Xuyên. Viết xong, cô ngẩng đầu lên nhìn La Á, đột nhiên cô thấy được trong mắt gã thấp thoáng một nỗi u buồn.

Cô cười trêu bảo, muốn được ở cạnh người bạn thích thì cũng đừng có giả bộ báo tên trường giống mình chứ.

La Á phá ra cười lạc giọng.

Liên tiếp trong nhiều ngày, La Á không tìm gặp Dương Tiểu Khiêu. Dương Tiểu Khiêu bỗng cảm thấy không quen, nhưng khi nghĩ đến người con gái thuộc về La Á cũng giống như Giản An Xuyên với mình thì lại trở về vẻ thản nhiên.

Tháng ngày thiếu vắng La Á, Dương Tiểu Khiêu cứ trầm mình trên mạng. Cô gặp được một người bạn ảo mấy năm qua trên QQ tên gọi “Vong Xuyên”, liền cùng anh ta vu vơ trò chuyện.

Dương Tiểu Khiêu kể mình vừa chấm dứt kỳ thi cao đẳng, đang chờ xét nguyện vọng. Bên máy tính đối diện, “Vong Xuyên” trầm ngâm nửa ngày rồi bảo, em gái hàng xóm của cậu cũng không biết thi cử thế nào?

Lời cậu nói khiến cho Dương Tiểu Khiêu ngây ra thật lâu. Cô ngờ, liệu anh ta có phải là Giản An Xuyên hay không? Nghĩ rồi, bàn tay đánh chữ cũng trở nên run rẩy.

Cô hỏi, anh quan tâm em gái của mình như vậy ư? Thế sao không gọi điện hỏi cô ta? Anh tên là gì?

“Vong Xuyên” gõ ra một tràng chữ tắt kèm theo một khuôn mặt cười, sau đó offline.

Bất chợt, điện thoại reo vang. Dương Tiểu Khiêu kích động chạy đến tiếp lấy ống nghe, là giọng của La Á. Hai đứa trẻ to đầu lâu ngày không gặp, huyên thuyên kể đủ mọi chuyện trong thời gian qua. La Á nói, Tiểu Khiêu, mình đang ở dưới lầu, có phong thư muốn gởi cho bạn.

Dương Tiểu Khiêu gác điện thoại chạy vội xuống lầu, trông thấy La Á, cô suýt nữa thì bật khóc. Cô nói, La Á, cô gái kia không cần bạn, bạn cũng đừng nên đày đọa bản thân như vậy chứ!

La Á vuốt ve mái tóc dày của cô, cười nhạt giục cô trở lên.

Dương Tiểu Khiêu chân sáo nhảy lên lầu, vừa đặt mình ngồi trước máy tính, biểu tượng trên QQ liền không ngừng chớp tắt. Cô lấy làm hân hoan, trách sao duyên số trên QQ của mình lại tốt như vậy, vừa bỏ đi một lúc thì có người nhớ đến ngay.

Mở ra, là tin nhắn của “Vong Xuyên”. Cậu bảo vừa gọi điện thoại cho cô gái kia, không phải máy bận mà là không ai nhấc máy. Cậu nói, đây có lẽ là số mệnh. Giống như nhiều năm về trước, lúc cậu bốn tuổi bắt sâu róm cho cô bé ấy xem, khiến cô sợ khóc thét, đổ sữa bò nóng cho cô bé uống thì lại làm cô phỏng, còn có lần hại cho cô phải vào bệnh viện nữa.

Cô tiếp tục bấm vào tin nhắn, cậu nói, cậu thích em gái mười mấy năm rồi, thế nhưng, cho đến giờ vẫn chưa nói cho cô ta nghe, bởi vì mỗi khi đến gần cô ấy, cậu đều cảm thấy như sắp nghẹn thở. Cậu bảo cậu không sao quên được cái lần cô đến trạm xe lửa tiễn cậu nhập học, gần hai phút ấy cô chỉ nhìn cậu mà không nói gì, lúc đó, cậu rất muốn bảo với cô rằng, cậu yêu cô.

Cuối cùng, cậu nói, cậu tên là Giản An Xuyên.

Dương Tiểu Khiêu cảm giác đây là lần đầu tiên cô gần Giản An Xuyên đến vậy, gần đến mức không thể khống chế được trống ngực của mình, nước mắt tí tách rơi xuống, thấm ướt phong thư. Chợt nhớ đến phong thư trong tay, cô cuống quýt mở ra, đập vào mắt là một khuôn mặt cười thật to do La Á vẽ.

La Á nói, Tiểu Khiêu, tha thứ cho mình vì đã gạt bạn, mình sợ khi nói yêu bạn rồi gánh nặng của bạn sẽ lại nhiều thêm, không chịu ở bên cạnh mình nữa. Mình biết bạn là cô gái có tâm sự riêng, mình chỉ muốn bạn được vui vẻ, bởi vì mình yêu bạn. Nhưng mình phải chuyển nhà đi rồi…

Dương Tiểu Khiêu giật mình kinh ngạc, cô nhớ La Á từng nói, thượng đế ban cho thiếu nữ một đặc quyền tươi đẹp, chính là để chàng trai dũng cảm kia đến bên cạnh nàng, nói với nàng câu – Anh yêu em!

Cô nghĩ, Giản An Xuyên dù yêu cô, nhưng suốt đời này có lẽ cậu sẽ không bao giờ cho cô cái đặc quyền như cổ tích ấy. Nghĩ mãi nghĩ mãi, cô vùng chạy xuống lầu, chạy về phía con đường mà vô số lần trước đây La Á đưa tiễn cô về nhà…

Hoàng hôn đẹp như tranh vẽ, bóng hình La Á thấp thoáng nơi chân trời, hệt như khúc ca thuở thiếu thời, rạng ngời như ánh lửa trong đôi mắt Tiểu Khiêu.

— HẾT —

(Dịch từ nguyên tác “Sơn Xuyên Vong Liễu Tuế Nguyệt Đích Bi Ai” tại Tạp Nỗ Nỗ thư võng)

————————————-
Chú thích:
(1) Tạm dịch: “Đèn hồng tỏa bóng đêm đêm – Nào hay hai kẻ nỗi niềm đắn đo”
(2) Mạng chat của TQ, phổ biến như Y!H ở VN

Nguồng: tangthuvien

© 2011, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.