Nhẹ buông bàn tay để anh được hạnh phúc

“Trong bất kì một thế giới nào, dù nó ồn ào hay náo nhiệt, dù không gian là nhỏ hẹp hay rộng lớn đều tồn tại tình yêu. Tình yêu – một sự kì diệu mà thượng đế dành tặng cho con người giống như một phương thuốc chữa lành những vết thương, cứu rỗi nhưng linh hồn tưởng chừng như sẽ tan biến. Vì tình yêu, con người có thể làm những điều lớn lao hơn so với những gì họ nghĩ. Có ai đó đã từng ích kỷ muốn giữ tình yêu chỉ là của riêng mình nhưng rồi một ngày họ nhận ra, tình yêu ấy không thể gắn hai trái tim vào làm một, không thể tìm thấy một con đường hạnh phúc chung cho cả hai. Và rồi họ sẽ can đảm làm cái điều mà họ nghĩ họ sẽ chẳng bao giờ làm được đó là: nhẹ buông một bàn tay ra để tình yêu của họ là hạnh phúc mà người kia muốn kiếm tìm”

Dù thế nào, trong tim em, ở một góc đủ lớn, anh vẫn là duy nhất!

Nếu có những điều ước, em sẽ ước có một ngày mùa thu, em gặp anh, em sẽ nhẹ nắm tay anh đi trên những con đường Hà Nội nồng nàn hương hoa sữa… Giật mình bừng tỉnh em mới biết em đang mơ màng với quá khứ tươi đẹp đã qua – những ngày mùa thu có anh ở bên. Trở lại với thực tại em chợt nhớ ra mùa thu giấu em, từ lâu đã mang anh đến một miền xa nào đó khiến em không thể tìm thấy anh, chỉ để lại bên em những chiếc lá vàng ghi dấu kỉ niệm và không hẹn ngày tái ngộ. Quá khứ muốn em nhớ, kỉ niệm muốn em gọi tên, kí ức dội về thôi thúc em cầm bút viết, viết lên một nỗi niềm và lời muốn nói trong những ngày xưa yêu dấu.

Anh!

Em hay lang thang một mình, thích ngồi một mình trong bóng đêm, thích sự yên tĩnh, lặng lẽ vì đó là những lúc em có khoảng trống cho riêng mình để nhìn lại những gì đã qua. Quá khứ đi qua có vui, có buồn, nhưng nhưng em hay làm bạn với nỗi buồn, cho nó xâm chiếm, ngự trị tâm hồn và thể xác em mỗi khi em thấy mình đơn lẻ. Hôm nay đứng dưới mưa, nhìn dòng người qua lại em thấy lạnh lẽo, em để nỗi cô đơn chiếm lấy em và mặc cho nó dắt em đi trong cơn mưa rào xối xả. Em không thích mưa, nhưng mưa cứ đi theo em trên mỗi con đường em qua, làm em ướt lạnh, khiến em buồn và… mưa làm em nhớ anh thật nhiều.

Anh!

Hà Nội, những ngày đầu thu khá nhẹ nhàng nhưng thi thoảng bất chợt đổ cơn mưa rào lạ. Mưa làm em nhớ tới anh, nhớ tới những kỉ niệm của chúng mình, nó khiến em cười và cũng làm em khóc. Mưa càng nhiều, càng nặng hạt, càng làm cho quá khứ đã qua rơi rớt vào lòng em những giọt đắng chát, xô đẩy nỗi buồn không tên ập về, mơn man những kỉ niệm khó quên và trào dâng trong em một nỗi nhớ – em nhớ anh nhiều. Ngày em gặp anh cũng là những ngày đầu thu, không có những cơn mưa rào bất chợt mà là một ngày nắng đẹp dịu dàng, bình yên đến lạ thường. Tình yêu đến với em thật nhẹ nhàng khi em không biết cơn gió lạ nào đã đưa anh đến với em. Để rồi đến một ngày: em yêu anh. Em đã bị chinh phục bởi một nụ hôn bất ngờ, cảm nhận tình yêu từ một trái tim nồng ấm, và cũng được trao đi tình yêu đầu đời để tìm thấy cảm giác được yêu thương, được giận, được hờn, được che chở bởi một vòng tay ấm. Và như thế, em đã yêu.

Những ngày bên anh em gọi tên là “ ngày hạnh phúc” vì hạnh phúc của em là luôn có anh trên những con đường em qua, có hình bóng anh trong tiềm thức để trào dâng lên những phút nhớ nhung đến giận hờn và anh sẽ lại dỗ giành em bằng những bài hát thay lời muốn nói:”sorry, I love you”. Chẳng có thước đo nào đo hết chiều dài của nỗi nhớ và sự lớn mạnh, mãnh liệt của tình yêu nhưng em có thể đo được sức chứa của trái tim mình khi em nhận thấy nó căng tràn trong tim em, vận chuyển mạch máu niềm vui và hạnh phúc đến tất cả các cơ quan trong cơ thể để em có thể cảm nhận và mỉm cười mỗi khi nhớ về anh. Và em nghĩ rằng “ngày hạnh phúc” luôn nằm trong tay em, em sẽ nâng niu, gìn giữ và trân trọng để em có anh ở bên mãi mãi. Nhưng tình yêu là gì? hạnh phúc là gì? hạnh phúc có trong từ điển tình yêu của hai ta không? Khi một ngày trái tim em không đủ sức mạnh để giữ tình yêu thật chặt dù nó vẫn còn nồng nàn yêu thương, đôi tay em không đủ hơi ấm níu giữ bàn tay của anh dù vẫn muốn nắm tay anh thật chặt. Rồi một ngày em nhẹ buông tay anh ra để anh nắm lấy một bàn tay khác ấm áp hơn nhiều.

Tình yêu với em thật đẹp như chiếc bình pha lê trong trắng và tinh khôi, đẹp thật đấy, quí giá thật đấy nhưng mong manh, dễ vỡ nếu ta không biết gìn giữ. Em sợ có một ngày nó vỡ tan trước mắt nên đã muốn gìn giữ, đã muốn bao bọc, bảo vệ để tình yêu với em là duy nhất, mong anh sẽ mãi bên em, chỉ riêng mình em. Em đã qua cái tuổi mực tím mộng mơ và phải tin vào hiện thực trước mắt nhưng em vẫn cứ mơ màng, vẫn cứ ước ao, em có ngây thơ quá chăng? Nhưng hiện thực không giành chỗ cho những giấc mơ, nó bắt em thừa nhận: “anh không phải là cây, em không phải là chiếc lá và cũng không hề có cơn gió nào đến mang em đi”, mà ngược lại:”em là cây, anh là lá và có một “cơn gió lạ” đến cuốn anh đi”, cuốn anh tới một miền xa lạ, ở đó anh có thể rong ruổi cùng gió, cùng mây, cùng với niềm đam mê, sự tự do mà anh luôn mong muốn. Và vì anh, em nhẹ buông tay anh ra, để anh … có thể hạnh phúc ở thế giới mà anh lựa chọn – cái thế giới không thuộc về hai ta mà chỉ là của riêng anh và những lựa chọn của anh. Vì có lẽ, khi bên em, anh đã không thấy hạnh phúc và dĩ nhiên “anh sẽ chẳng thể mang hạnh phúc đến cho em”.

Có lẽ em cũng nhận ra trong trái tim mình có vết xước đó từ lâu, nhưng em lại cứ muốn giữ chặt lấy anh bên em để làm lành vết xước đó cho cả anh và em. Nhưng điều đó là không thể khi một ngày cả hai chúng ta cùng không cố gắng vá lành vết thương ấy, nó bỗng trở thành vết cắt, rất ngọt, rất đượm và tổn thương chạm sâu vào trái tim khiến nó rỉ máu và chảy đi hết những ngọn nguồn của niềm vui và hạnh phúc tràn căng đã từng có trong em. Em phải chấp nhận điều đó dù em không hề muốn, em đã không thể nắm giữ trái tim anh, em không thể mãi hi vọng vào một điều duy nhất không có thực và cũng buộc phải thừa nhận rằng anh sẽ không là con đường em đi. Em không hiểu vì sao chúng ta gọi là tình yêu nhưng lại không thể tìm ra hạnh phúc? Rồi cả anh, em đều kiếm tìm nhưng lại chẳng hề thấy hạnh phúc ở đâu? Hạnh phúc là gì? hạnh phúc ở nơi nào khi anh nói: “ anh không thể mang lại hạnh phúc cho em?”. Cho đến bây giờ em vẫn không thể trả lời được câu hỏi đó và cũng không thể khẳng định: “ anh đã từng yêu em?”. Em luôn đặt ra câu hỏi này khi nghĩ lại cái kết không đẹp trong câu chuyện của chúng mình, em không thể tự trả lời cho những câu hỏi đó, em muốn anh trả lời cho em nhưng em sẽ không bao giờ hỏi anh điều đó vì em biết rằng anh sẽ lặng yên mỗi khi em hỏi và chẳng bao giờ anh muốn trả lời cho “quá khứ đã qua”. Và mọi thứ thuộc về anh trong em đến bây giờ vẫn là một dấu chấm hỏi vì em nhận ra, em chẳng hiểu gì về anh. Có phải đây là lý do để ta chia đôi một con đường?

Mọi thứ đến nhanh thì cũng đi rất nhanh và em thấy hụt hẫng. Tình yêu cho em hạnh phúc, sưởi ấm em bởi một vòng tay, đặt lên môi em những nụ hôn nồng cháy và cũng cho em hiểu được cảm giác cô đơn là gì khi một ngày em không có anh ở bên. Em đã đã vỡ òa khi biết mình đã để hạnh phúc vụt mất khỏi tầm tay, đã để anh ra đi lặng lẽ. Em đã khóc trong những câu hỏi vì sao không lời giải đáp vì em không muốn tìm ra câu trả lời cho cái kết buồn của một chuyện tình. Và những chuỗi ngày lẻ loi, côn đơn kéo dài lê thê đưa hình ảnh của anh cắt ngang dòng suy nghĩ của em, mang quá khứ trở về với thực tại. Nhớ về anh, đượm chút buồn, thoáng niềm vui, vô tình ướt mí mắt. Những đêm mưa, ngồi bên ô cửa sổ em lại thấy lòng mình thắt lại khi thoáng trong đầu xuất hiện ảo ảnh về những tháng ngày hạnh phúc đã qua, những kí ức không gọi tên lại chợt ùa về trong tiềm thức, khơi gợi một miền nhớ xa xôi. Em chỉ biết ngồi và lặng lẽ nghe lại những bài hát anh đã gửi cho em để thay lời anh muốn nói mỗi khi em giận dỗi, bỗng nhiên em thấy yêu dòng nhạc “xì tin” ấy của anh đến lạ lùng chắc bởi nó là những chuyện tình đẹp và sâu lắng khiến em phải suy ngẫm và ước ao mình là cô gái trong bài hát. Nghệ thuật là thế, luôn thổi vào tâm hồn con người những cái đẹp viên mãn và niềm hi vọng cháy bỏng sẽ có những phép màu tình yêu… và âm nhạc không phải trường hợp ngoại trừ mà là phổ biến. Âm nhạc trở thành nơi em tìm đến để chia sẻ, bóc tách nỗi buồn mỗi khi nhớ anh. Mỗi lần như thế em vừa thấy vui vừa thấy buồn: vui trong quá khứ bởi khi nghe xong em sẽ mỉm cười khi biết em đã từng yêu, đã được yêu và buồn cho hiện tại khi em nhận ra mình đang cô đơn.

Tình yêu đặt ra những câu hỏi chưa có lời giải đáp bắt ta phải kiếm tìm nếu muốn có được câu trả lời , là những lời hứa không tên bắt ta phải tự thực hiện nếu muốn lời hứa là kết quả cho một tình yêu tròn đầy và hạnh phúc là viên mãn. Em đã không kiếm tìm những bí ẩn đằng sau tình yêu vì em muốn tình yêu chân thành là của hiện tại, còn những tiềm ẩn hãy để tương lai trả lời thay.Và tương lai đến, tình yêu hết, chia tay anh em mang tên “ người yêu cũ”. Ngọn lửa tình yêu cháy rụi, chỉ còn lại bên em những tàn tro của một tình yêu khuất xa.

Sự chia cách trong tình yêu có thể là khổ đau với ai đó, nhưng với em, nó vẫn là những phút giây ngọt ngào để em nâng niu, gìn giữ, là hạnh phúc mà em sẽ trân trọng trong cuộc đời mặc dù cũng không ít những ngày buồn không tên. Những gì đã qua cuộn lại cho em một cuốn phim kỉ niệm để em có thể xem đi xem lại đến hết cuộc đời. Giờ đây em sẽ phải bước đi một mình trên những con đường đang chờ em ở phía trước nhưng có lẽ trong tim em sẽ luôn mang theo một hình bóng mà em chưa bao giờ quên và cũng không bao giờ muốn quên. Em sẽ nhớ thật nhiều những kỉ niệm đẹp của quá khứ, sẽ nhớ rằng có một con đường hạnh phúc mà tuổi trẻ của em đã từng đi qua, sẽ nhớ những ngày bên anh nồng nàn và ấm áp, sẽ khắc trong tim môt tình yêu mà em đã từng hi vọng nó là duy nhất tựa như trong tim em, ở một góc đủ lớn anh là duy nhất.

Anh! Dù thế nào em vẫn mơ về con đường nồng nàn hoa sữa để em có thể gặp lại anh, dù chỉ trong những giấc mơ.

Nếu anh đọc được những dòng này, anh hãy nghe lại ca khúc: “Như đã dấu yêu” anh nhé!

“ Trong đôi mắt em anh là tất cả, là nguồn vui, là hạnh phúc em dấu yêu…”

Vũ Thủy

P/S: Cái bài hát “Như đã dấu yêu” này nghe chán quá nên thay nhạc nền khác vậy

© 2011, nicky. All rights reserved.

1 Comment

  1. Njn Reply

    không thích mùi hoa sữa ở hà nội 1 tí nào, đi mãi ngửi rất @@
    chắc tên heo biến thái lang thang mấy buổi …

Leave a Reply

Your email address will not be published.