Có phải em yêu anh

 

Hôm nay lại là 1 ngày mùa đông, lạnh!

Lang thang lê bước trên những con đường ngập ánh đèn, trắng xóa tuyết rơi, thở ra 1 làn khói thuốc trắng mờ ảo JeaHoo thấy nhẹ lòng hơn.

Thở phào 1 cái Hắn tự hỏi tại sao mình fải buồn nhỉ? Dù sao cũng chỉ là chia tay… con gái trên đời này không thiếu, đâu fải trên đời này chỉ 1 mình cô ta là đàn bà? Hắn dặn bản thân không được buồn vì những lời cô ấy nói từ hồi chiều… nhưng sao… lòng cứ trĩu nặng. Vừa mới thấy nhẹ nhõm hơn được 1 chút giờ lại đâu trở về đấy rồi.

Jeahoo móc ví, xem nào, chẹp, với vài nghìn won trong ví… hic… Tất cả số tiền lĩnh lương tháng trước hắn đã dành để mua 1 chiếc nhẫn, đẹp lắm, thế mà khi tặng cô ta lại nhếch mép ném nó đi nói Hắn hèn mọn không xứng với cô ta- 1 nhân viên thuộc dạng hot trong công ty. Nhưng thôi, dung số tiền này để uống 1 chút rượu cho ấm người, và ăn mực sống, hôm nay là ngày lễ tìnhyêu nhỡ đâu lại cá kiếm được 1 em kute thì sao nhỉ ^^

-Này con kia, mắt mù à mà dẫm vào chân tao thế?- Tiếng của 1 người đàn ông lớn tuổi, râu quai nón hét toáng lên, cả 1 góc chỗ Jeahoo đang đứng đều fải ngóai lại nhìn, trong đó có Hắn

-Tôi… Tôi xin lỗi… Tôi không cố ý …-Cô bé với mái tóc dài, mặc bộ váy trắng, nói chung là dễ thương fải biết lắp bắp nói, cúi mặt xuống đầy sợ sệt

-Đền cho tao đi, mày biết đôi giầy này giá bao nhiêu không hả?

-Nhưng Tôi … Tôi không có tiền- Cô bé nói như sắp khóc, giọng van nài- Mong ông bỏ qua… thực sự Tôi không cố ý

-Á à… lại còn thế à???- Tên đàn ông kia định giơ tay lên đánh cô gái đó, cóchút gì đó trong tim Jeahoo mach bảo là phải rat ay nghĩa hiệp

-Này! Ông bắt nạt 1 cô gái thế không xấu hổ sao?

Lập tức tên đó quắc mắt trợn trừng lên với Jeahoo, thực thì Hắn cũng run, vì Hắn không phải là 1 tên máu mặt, mà nhỳn lão ta cứ hùng hùng hổ hổ khiến Hắn đã run nay càng run hơn. Nhưng rồi cố trấn tĩnh bản than, giơ cái điện thoại hết pin, không còn 1 đồng nào trong máy, làm ra vẻ dữ tợn

-Nào, ông muốn gây gổ chứ gì? Số của cảnh sát xê-un là bao nhiêu ý nhỉ???

-Ấy ấy, cậu nhóc, làm gì mà nóng thế?- Tự nhiên hắn thay đổi đến 180độ, từ vẻ đe nạt chuyển sang ngọt
ngào, dịu dàng đến sởn gai ốc- Không sao đâu, đôi giày này cũng cũ rồi. Hề hề!

-Vậy thì đi đi, còn lảng vảng ở đây nữa Tôi báo cảnh sát việc ông quấy rối an ninh nhé?

-Ấy ấy, Tôi đi đây mà… khiếp, gì khủng bố dội bom kinh thế?

-BIẾN!

Lão quắp đuôi bỏ chạy thật nhanh , đôi lúc ngoái lại nhìn. Đám người xem tan dần Jeahoo mới dám thở phào 1 cái. Rùng rợn quá! Ghê quá đi! Ngỏanh lại sang nhìn cô gái kia, vẫn có vẻ rất sợ sệt thì fải. Chỉnh lại đầu tóc, phủi đi những hạt tuyết nhỏ vướng trên áo Hắn bước đến hỏi nhẹ

-Nhóc không làm sao chứ?

-Dạ không- cô bé lắc đầu

-Tối thế này đừng nên đi ra ngòai, fải ở nhà chứ? Nhóc không sợ bố mẹ lo cho mình à?

-…

-Mà đi ra ngoài 1 mình này nhỡ ba bị bắt thì làm sao?- Hắn ra giọng người lớn, cô bé chợt phì cười, cúi xuống ôm con chó xù trắng muốt trông đến tợn, thấy nó nhe nanh ra Hắn phải lùi lại 2 bước- thật tình, Hắn sợ chó

-Em đi với Mic mà anh!

-Mic nào?- Hắn nhỳn quanh- Sao không thấy?

-ơ, con cún nhỏ của em mà, tên nó là Mic!

-Hik, lại còn thế, mà em không định về nhà sao?

-Không, em đứng đây đợi bạn ! Nó bảo đi mua bỏng mà mãi không thấy nên em định đi tìm

-Đèn điện sáng trưng thế này mà lại còn dẫm vào chân người ta, lần sau fải cẩn thận chứ

-…- cô bé nín lặng, mắt dán xuống đất

-Heechi à! Đợi mình lâu không thế?- Tiếng nói lanh lảnh của 1 cô bé khác tung tăng chạy đến với 2 túi bỏng ngô trên tay, nhìn Hắn đầy ngạc nhiên, nhỏ giật tay áo cô bé kia hỏi nhẹ- Ai thế heechi?

-À… Anh ấy..

-Oh.. tên tôi là jeahoo

-Hi, chào anh jeahoo, em tên shyni

-Sao giống tên Nhật thế?- Jeahoo ngạc nhiên

-Bạn ấy gốc Nhật ạ

-Ồ, ra vậy

-Shyni à, có định về không?

-Nói chuyện 1 lát đã nào… về sớm làm gì?

Khiếp, cái cô bé người Nhật kia tíu tít đến sợ, chuồn thôi, coi chừng cô ta cưa mình thì chết dở, tuýp người Jeahoo thích fải dịu dàng chứ ko fải bạo dạn, nhí nhảnh con cá cảnh như kia. Vờ liếc cái đồng hồ rẻ tiền trên tay Hắn hốt hỏang

-thôi chết , muộn giờ làm ca đêm rồi, tạm biệt 2 nhóc nhé!

-Ôi chán thế, anh đi rồi à

-Chào anh nhé!- Cô nhỏ tên Heechi vẫy bàn tay nhỏ của mình kèm theo nụ cười trên môi, xinh thật đấy. Hắn cũng nhẹ nhàng đáp lại rồi nhảy lên xe bus

-Ừ bye em

Lần đầu tiên gặp mặt là như thế đấy, tình cờ đến lạ lung. Ngồi trong xe bus, chống tay vào cằm, jea hoo nhớ về cô bé đó, à à, tên heechi, nhớ rồi, nghĩ về nhỏ là hắn lien tưởng tới nhânvật nàng công chúa trong những câu chuyện cổ tích, bất chợt hắn phì cười. nụ cười duy nhất trong buổi tối ngày 14.2

—-
-Heechi à, sao cậu quen được anh men-li thế? Giới thiệu cho mình được không?
Shyni vẫn lằng nhằng, không buông tha cho heechi, nhất quyết nó fải có = được Hắn

-Mình không biết thật mà, tình cờ biết thôi

-Eo ơi, nếu cậu nhìn được nhỉ? Anh ấy đẹp trai lắm!

-Thế à?- Heechi cười buồn, nhưng có lẽ shyni không để ý vì nhỏ vẫn chắp tay chìm vào trong cơn mơ

-Ừ, đẹp hơn cả anh hero nữa mà… à mà tên anh ấy cũng có chữ Jea khác mỗi chỗ là Hoo chứ không fải jung

-ôi cậu dại trai quá đấy, đây đâu fải bàn bình luận sắc đẹp nam nhi?

-Ừ mà giờ mói nhận thấy Hàn quốc lắm boy cute thật đấy!

Bóng 2 cô bé cùng 1 chú chó dần khuất đi trong khỏang không gian ấy.. chỉ còn nghe thấy tiếng lá rơi xuống bề mặt tuyết

Vụ tai nạn giao thông 2 năm trước đã cướp đi đôi mắt, tuổi thơ, và cả cha mẹ của Heechi. Nó để lại 1 vết thương, 1 chấn động khủng khiếp trong cô bé. Đó là cô fải sống trong 1 thế giới cô độc chỉ có 1 màu đen- màu đen u tôi’. Từ 1 cô bé nhí nhảnh heechi trở nên lãnh đạm hơn, cô ít cười, ít nói, nhất là với người lạ.
Vậy thế mà hôm nay cô lại có thể nói chuyện với jeahoo đấy, cuộc nói chuyện chỉ có vài 3 câu ngắn ngủi thôi cũng khiến cô cả đêm không ngủ được. Rời khỏi tấm chăn mà shini và cô cùng đắp, lặng bước ra ngoài ban công.

Có lẽ lúc này 1h đêm rồi ấy nhỉ? Cô tự nói. Ước gì mình có thể nhìn thấy… thấy tất cả mọi vật. Cái điều mà tưởng chừng như bé nhỏ ấy với nhiều người mà lại là 1 Khao khát lớn trong lòng cô… Phía chân tròi kia fải chăng đag có 1 ánh sáng? Le lói hiện lên rồi lại vụt tắt…Ôi! Cứ ước gì…

***
-Heechi, cậu học giỏi văn, nói cho tớ nghe thuyết minh của cậu về sự khao khát đi!

Đang rót nước, heechi chợt khựng lại, quay lại nơi shini vừa nói, dù biết tất cả những gì trong mắt cô chỉ là 1 màu đen thôi, nhưng cô vẫn quay lại, bước đến gần chiếc giường nơi shini đag nằm

-À… có nghĩa là… những gì mình không có được… mình sẽ mơ… sẽ khao khát… bằng niềm tin, 1 niềm tin cháy bỏng. Cho dù người ta bik là không thực hiện được, nhưng ánh sáng trong con người họ vẫn đôi lúc chợt lé lên…

2 tháng rồi kể từ ngày jeahoo gặp được heechi, đôi lúc trong giờ làm việc anh vẫn bị nhắc nhở vì không chú tâm. Nhiều lúc ở nhà, rảnh rỗi, jeahoo lại lôi giấy ra phác họa cô bé đó… ừ, với hắn- heechi là 1 thiên thần… 1 thiên thần đẹp nhất mà hắn từng được nhìn thấy. Bất chợt, trong đầu anh lại lóe lên 1 suy nghĩ, hay mình đi tìm heechi? Dù chỉ là 1% nhìn được cô bé thôi… biết đâu ấy… đó là hạnh phúc.

Nghĩ là làm, jeahoo khoác áo bước ra khỏi nhà, con benz chở hắn đi khắp các đường phố seun, tầm này chắc là giờ tan học của các cô nữ sinh thì phải, hôm gặp heechi anh có nhìn được mác đồng phục của shini, chắc 2 cô bé học chung trường- trường TMS, ồ mà hình như trường này có lớp học dành cho trẻ em khuyết tật thì fải, ngôi trg` trung học như thế đầu tiên ở hàn quốc mà!

Dựa lưng vào ô tô, châm điếu thuốc để giết thời gian, chợt thấy bọn nhóc đag lũ lượt chạy ra khỏi trường, Jeahoo vứt ngay điếu thuốc trên môi, ngỏanh lại canh chừng , hắn sợ sẽ bị lạc mất heechi

Cũng cái tầm đó shini và heechi cũg bước ra, đập vào mắt 2 cô bé là con benz trắng cùng 1 người mà cả 2 đều mong. Shini thì không dấu được niềm vui trong lòng mình, cô bé hét toáng lên trong sự sung sướng
-ơ! Anh Jeahoo à?

-Sao?

-Ở đằng trước heechi à, đi!

-Đi làm gì, làm fiền người ta đấy- heechi ngượng ngiụ

-Ôi zời, đứng với anh ấy sẽ thấy tự hào lắm đấy, bọn Booni sẽ không dám coi thường chúng ta nữa

-Tại sao?- Heechi nói vẻ thx thú

-Vì mình được đứng cùng với 1 anh chàng rất đẹp trai! Hihi

Mắt nháy lien tục. Cảm giác như có ai đó đang nói về mình, JeaHoo ngoẳnh mặt lại, trước mặt anh là Heechi đang ngơ ngác đưa mắt nhìn xung quanh mình, còn shini đã thấy được anh, cô vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình và nhảy cẫng lên như sợ rằng Jeahoo sẽ không thấy cô

-Wey, anh Jeahoo

Jeahoo mỉm cười nhìn heechi, tay không vẫy nhưng chừng đó đủ để trái tim anh được ấm lại, 2 tháng qua tưởng chừng như không thể gặp được cô… thế mà hôm nay, bất chợt trong 1 buổi chiều nắng ấm, thiên thần lại hiện lên trong mắt anh…

Shini kéo xềnh xệch cô bạn của mình tới chỗ Jeahoo, khiếp, đến tợn, không hiểu heechi có đau không nữa T T Jeahoo tự nhủ, thương thiên thần của anh…

-Trùng hợp thế, tự nhiên lại gặp anh trong gần 1 quý không gặp

-Ờ thì…- Jeahoo định nói rằng mình đã cất công đến để tìm được heechi, nhưng lại ngại không dám nói
ra-2 nhóc vẫn học tốt chứ?- jeahoo đánh trống lảng

-Vẫn bt anh ạ

Jeahoo nhìn sâu vào đôi mắt heechi, từ ngày gặp cô nhỏ đến giờ, chưa bao h cô nhóc nhìn anh… không lẽ trong nhận thức của cô bé,anh vô duyên lắm sao? :-ss

-Này heechi, nói gì đi chứ? Sao im lặng hoài vậy. Ít ra cậu cũng fải chào anh ấy 1 câu chứ?

-Ờ….- cô nhóc ngấp ngứng, đan tay vào nhau, như bị ép buộc, cô miễn cưỡng nói- Lâu không gặp anh rồi

-Trông 2 em vẫn xinh nhỉ?

-Dạ vâng, nói chẳng fải khoe nhưng chúng em là hoa khôi của trường đấy anh ạ- shini có vẻ tự hào – À mà, anh đến đây có việc gì thế? – Cô bé ngờ vực

-À… anh … à à tại …

-Sao anh?

-Anh jeahoo, anh có thể cho bọn em đi nhờ xe về nhà chứ?- Bỗng heechi cất tiếng, giải thoát cho tôi

-Ôi chuyện nhỏ thôi mà! Anh chỉ sợ em chê con xe rẻ rách của anh thôi

-Con Benz of anh có vẻ mới mà…- lạ thật. heechi mò mẫm rờ rờ mũi xe, 1 chút nghi hoặc lóe lên trong đầu Jeahoo…

-2 nhóc lên đi, anh làm tài xế cho, 2 em về đâu đây?
Yên vị trong xe Jeahoo ngoái ra nhỳn 2 tiểu thư đó

-Heechi,cẩn thận nhé!

Ngờ vực càng lớn trong con người Jeahoo khi shini fải đỡ heechi lên xe… cứ như thể heechi mắc bệnh vậy! Đừng nói mắt em cận quá 20độ nhé?

Suốt quãng đường đi Jeahoo hòan tòan im lặng, không nói 1 câu gì cả. Chỉ có đúng 1 việc làm là nhìn gương ngắm heechi, cô nhóc vẫn thế… khuôn mặt lạnh lung đến dễ sợ.

-Đến rồi anh ơi!- Shini hét- Quá bây giờ

-À ừ… anh xin lỗi.

-Heechi đến nhà mình rồi đấy

-Vậy hả?

-xuống nào

Lại 1 lần nữa shini fải đỡ heechi dậy và dắt cô xuống, cô nhóc còn bị vấp nữa, nhưng may là shini giữ được tay cô nhỏ

-Cảm ơn anh nhá! Anh tốt bụng thật đấy!

-Ừ không vấn đề gì mà…

-Cảm ơn anh… jeahoo- Heechi ngập ngừng nói

-Ừ

Trong khi shini đang lục ví tìm chìa khóa, Jeahoo đưa bàn tay trước mắt heechi… nếu cô không mù… sẽ không có những sự việc như thế xảy ra. Tim anh như ngừng đập khi heechi không có bất kì 1 phản ứng gì cả…Dường như có 1 bàn tay của ai đó đag bóp nát con tim hắn vậy, hắn thấy khó thở, Dream Of hắn đag từ 9 tầng mây bỗng rơi bộp xuống 18 tầng địa ngục.

-Anh jeahoo lên nhà bọn em chơi chút nhé!

-Thôi, anh còn ca làm đêm! Bye 2 nhóc nhé

Jeahoo lái xe chuồn ngay khỏi nơi đó, chốc chốc lại nhìn heechi qua gương chiếu hậu…co bé xinh xắn là thế, đáng yêu là thế… lại bị mù à? Hắn chưa bao h dám nghĩ mình sẽ yêu 1 cô gái mù… chưa bao h… và có lẽ là không bao h……Fải quên đi thôi, quên đi người con gái đánh mất trái tim của anh ngay từ lần đầu gặp mặt. Xin lỗi em, heechi à, anh không đủ dũng cảm để chấp nhận 1 tình yêu như thế. Vì anh nhút nhát, anh sợ fải hi sinh….Đời anh- chưa từng hj sjnh vì bất kì 1 cô gái nào cả. Và có lẽ em cũng thế thôi- 1 trường hợp không ngoại lệ

——

-Kangwon, chị khóc à?

Đặt chân vào văn phòng jeahoo đã thấy đồng nghiệp của mình nước mắt rơi lã chã đang hướng mắt về fía cửa sổ, nhưng cô vẫn im lặng

-Chị Kangwon!- Jeahoo tiến gần hơn, ngồi đối diện với cô đồng nghiệp hơn mình 3 tuổi- Chị sao vậy? Kể em nghe được không?

-jeahoo, tôi buồn quá- Rồi cô cứ dấm dứt trong hang nước mắt, đến nỗi jeahoo fải lấy tay gạt đi cô mới ngưng

-Chị có thể nói cho em nghe, được mà…

-Hôn fu của tôi bị tai nạn, ảnh hửong đến mắt, bác sĩ đã nói là sẽ chữa trị được… vậy mà ngay lúc nãy thôi Tôi vừa nhận được tin…Mắt anh ấy mù hòan tòan rồi……

Nói hết được câu ấy chị òa lên, dựa vào vai Jeahoo khóc, anh hiểu được cảm giác của Kangwon, đờ người ra, anh nghĩ về câu chuyện của chính mình… nỗi đau của 1 cô gái mù, cũng tỉ lệ thuận với nỗi đau of người yêu cô. “Tôi fải làm sao bây giờ? Ông trời ơi, h tôi fải làm thế nào đây?”
Jeahoo nhắm nghiền mắt lại nghĩ về con đg` mịt mù trc’ mắt…đâu sẽ là lối ra trong muôn vàn n~ con đg` ấy?

-vậy chị vẫn sẽ lấy anh ấy chứ?

-Tôi sẽ lấy, bởi tôi yêu anh ấy!- Kang won gạt nói’ mắt quả quyết nói

-Nhưng vậy chị sẽ thành 1 kẻ thất bại

-Không, làm thế là tôi đã chiến thắn, chiến thắng chính số fận của mình

-chị không nghĩ về tương lai của mình à? sẽ thật bất hạnh khi chồng chị là 1 kẻ mù lòa

-Có thể mọi người thương tôi … nhưng ai sẽ là người thương anh ấy khi không ai quan tâm, không ai chăm sóc anh ấy ngoài tôi ra đây? nếu cứ suy nghĩ như mọi người? Hp của mình chính là được tự tay chăm chút cho ng` mà mình yêu nhất đấy jeahoo ạ

Ừ… nếu cứ suy nghĩ như hắn thì những người khiếm khuyết như heechi sẽ chẳng có ai quan tâm cả. Nếu như tình yêu dành cho heechi là thật, sẽ chẳng có lý do gì khiến Jeahoo rời bỏ ty của mình 1 cách dễ dàng như vậy. Sự hối hận len lỏi trong từng tế bào, bất chợt hắn rung mình… đau nhức nhối

-Vâng… KangWon, chị nói đúng… hạnh phúc của mình là tự tay chăm sóc người mình yêu….Em đợi đám cưới của chị

Từ ngày ấy, chiều nào JeaHoo cũng lái xe đến trường học của Heechi, hắn biết nhiều cô gái nhỳn mình=đôi mắt ái mộ và đầy ghen tị với heechi… nhưng anh cảm thấy hạnh phúc… vâng, hp là khi anh được nắm lấy bàn tay heechi, là khi anh chăm chú nhìn từng nét trên khuôn mặt khả ái ấy, là khi cô bé mỉm cười mỗi khi nói chuyện với anh. Jeahoo biết Heechi cũng có tình cảm với mình, linh cảm mach bảo anh như vậy. Hôm nay, khi ngồi ở xích đu trong công viên, heechi bất chợt hỏi

-Anh Jeahoo, hôm nay ngày bao nhiêu rồi nhỉ?

-Hình như là 18, ừ đúng rồi… 18/7

-Ồ… vậy là mình quen nhau được 5 tháng 4 ngày rồi cơ đấy?

-Ừ… em nhớ nhỉ?

-Hic… đương nhiên là em fải nhớ rồi, ngàylễ tình yêu, em được gặp anh… không nhớ làm sao được?

-Heechi à

-dạ?

-Có ai bảo yêu em chưa?

-…Sao bỗng nhiên lại hỏi vậy? Anh đừng nóiyêu em nhé- Bất chơt heechi cười lớn, cười như chưa bao giờ được cười, cô chỉ cười thế thôi, chứ trong lòng thì thầm mong rằng dự đóan đó là không sai

-Ừ!!!!- Jeahoo buông 1 câu nhẹ như tơ, cứ như thể hắn vừa ăn x0g 1 trái dâu tây

Heechi khựng dây đu lại, im lặng 1 hồi, cô bé nói

-Anh yêu em làm gì? Tại sao anh lại có thểyêu 1 đứa bị mất tất cả như em? Thiệt thòi cho anh quá

-Anh nói thật lòng đấy, heechi à, anh yêu em! Làm ny anh, được không.Anh sẽ là ánh mặt trời – lung linh trong mắt em .Thắp lên dẫu một lần nhìn bầu trời trong sáng, xua tan màn đêm tối..HEECHI À, ANH ĐỢI CÂU TRẢ LỜI CỦA EM!!! MÃI MÃI!!!

***
Sương khuya rơi mau xa trong đêm thâu.Yên bình trong tĩnh lặng vạn vật giấc chìm sâu.Có một người con gái với thoảng hương mái tóc nhung huyền mỏng manh đôi vai mọng đỏ bờ môi dịu hiền.Bao nhiêu đêm trôi qua đi vẫn một thoáng buồn trên bờ mi vì,cô nào đâu có thấu ánh trăng khuya đẹp biết bao và muôn vì sao khuya trên cao lung linh huyền ảo biết nhường nào.Và bao giờ cô biết bình minh kia có mặt trời đỏ làm sao…

“ Tại sao anh lại yêu 1 đứa bất hạnh như em thế? Cái anh gọi là tình yêu ấy, thực ra là tình yêu hay chỉ là thương hại thôi?”

-Anh Jeahoo… thực ra thì em cũng yêu anh… em yêu anh từ 5 tháng 4 ngày trước kia….

Heechi nắm chặt lấy đồng xu mà lúc trước khi đứng ở đài phun nước Jeahoo đã tặng cô, anh nói đây là đồg xu may mắn, em fải giữ lấy nhé, jữ chặt nó… như em jữ jìn trái tim của chính mình. Nước mắt từ 2 hàng mi lăn xuống 2 bên má

“Nếu em không bị mù… chắc chắn em sẽ đồng ý lời tỏ tình của anh”

—————–
-Anh Jeahoo, heechi… heechi… nhập viện rồi! Nó tự vẫn! Anh đến đây mau đi

Tiếng Shini hốt hỏang trong đt, Jeahoo ngỡ ngàn,không nói được câu nào, chết lặng…. điện thoại trên tay rơi xuống đất, anh ngã fịch xuống ghế, lặng nhìn con dế kia, chỉ còn tiếng nói của shini

-Anh đến mau đi… nó mất máu nhiều lắm!!!!!!!

Nhắm nghiền đôi mắt lại, Jeahoo tưởng chừng như mình đag nằm mơ… nhưng không fải, đây hòan toàn là sự thật. Thật %, thật như xé vụn con tim người tar a. Sau 1 tuần Jeahoo nói lời yêu, Heechi lại tự vẫn. “Nếu cô ấy yêu mình, tại sao fải làm thế?! Heechi, em điên thật rồi”

Jeahoo bật dậy vớ lấy cái áo ngòai lao thẳng ra ngòai

-Jeahoo, cậu đi đâu đấy

Không đáp lại lấy 1 lời

-Giám đốc sẽ đuổi việc cậu cho coi…….

Cầm tay lái ô tô, Jeahoo chiến đấu với trái tim của mình, nhủ rằng Heechi, em không được chết, em không thể xa anh được… đợi anh đi, chỉ cần 1 chút nữa thôi. Ý nghĩ càng mãnh liệt, hắn càng lái nhanh hơn, đồnghồ đã chỉ đến 200km/h ( có ít quá không nhỉ ;;)=)) đi thế này cơ động bắn cho nổ lốp từ lâu rồi) vượt qua hang lũ xe fía sau, có tên còn ngoái cổ ra khói xe chửi thề

-Mẹ kiếp, đi ngu hơn chó, có ngày chết không tòan thây con ạ!

Để mặc những lời nói ấy khỏi tai, Jeahoo càng lái nhanh hơn nữa

-Heechi đâu rồi-Vừa chạy đến cửa bệnh viện Jeahoo túm lấy tay áo shini gào lên, đôi mắt đỏ hoe, gương mặt đầy lo âu của anh khiên’ Shini không kìm lòng được nưa, cô bật khóc thành tiếng

-Tự nhiên hôm qua Heechi hỏi em rằng sự tồn tại của cô ấy trên đời có ý nghĩa gì với mọi người rồi im lặng. Đêm ấy nó không ngủ, em tưởng nó chỉ mất ngủ thôi, ai ngờ sáng nay em thấy 1 lá thư bên cạnh, chạy vào bồn tắm thì thấy máu từ cổ tay chảy ra… nhiều lắm!

-Anh hỏi Heechi đag ở fòng nào?

-204 ạ

Jeahoo gạt shini ra lao thẳng vào, trông hắn lúc này hệt như 1 con hổ them mồi
Biển 204 đập ngay trc’ mặt, jeahoo muốn lao ngay vào nhưng sự nhút nhát lại ngăn cảnh anh… anh sợ fải nhỳn thấy đôi mắt của heechi… sự đau đớn của cô ấy
Ngồi phịch xuống ghế, dựa lưng vào tường, jeahoo châm thuốc mặc kệ cho cái tấm biển cấm thuốc lá ngay ở đó, hơi thuốc khiến người ta nhẹ lòng hơn… bớt ưu phiền hơn…. Nhưng sao anh vẫn khóc, anh sợ mình sẽ mất Heechi, nghĩ đến đây, mẩu thuốc của anh rơi ngay xuống đất, anh muốn gào lên rằg

HEECHI, ANH YÊU EM

Chờ gần 1 tiếng đồng hồ ở ngoài cuối cùng ông bác sĩ cũng bước ra, Jeahoo vồ lấy ông mà gào

-Cô ấy sao rồi

-Bình thường rồi… cũng may là mang đến bệnh viện kịp thời đấy
Nghe xong câu ấy, Jeahoo cười như mếu

-Cảm… cảm ơn…Tôi có thể vào thăm được chứ

Ông bác sĩ gật đầu nhẹ. Nỗi đau trong tim tan dần nhường chỗ cho những jọt nước mắt vui sướng, Jeahoo bước nhẹ đến bên Heechi, nắm chặt lấy bàn tay lạnh ngắt của cô bé đưa lên má mình

-Tình yêu của anh… được bàn tay em thắp!!! Nếu muốn dập tắt nó… em fải dùg chính bàn tay của em

Cả thời gian ấy Jeahoo bỏ làm, suốt ngày chỉ ngồi trong phòng bệnh trông Heechi mặc cho lời khuyên của Shini

-Anh về đi để em chăm sóc Heechi cũng được…anh còn có công việc nữa

-Không, anh muốn người đầu tiên nhìn thấy Heechi tỉnh lại là anh!!! kệ anh đi

Đành vậy, Jeahoo đã nói thế thì ai biết làm sao? Shini chẹp miệng 1 cái rồi quay lưng đi, thực thì cô cũng bận rộn lắm, làm thêm, đi học, công tác ngoại khóa… tất cả… cứ như muốn nhấn chìm cô

-Heechi, sao mãi em không tỉnh thế? Em biết đã hơn 1 ngày kể từ lúc em mổ không?

Jeahoo biết Heechi chẳng thể đáp lại được nhưng anh vẫn nói, anh tin trong lúc cô bé ngủ, cô vẫn có thể nghe được tiếng nói của anh, nghe được tình yêu trong tim anh

-Anh lo cho em lắm! Sao em không biết vậy?
-Heechi, sao mãi em không nói??? Anh nhớ tiếng nói và nụ cười của em quá!

Cả đêm ấy anh đã không ngủ rồi, mắt như muốn nghiền lại mà lại sợ rằng khi heechi tỉnh, cô sẽ không được nghe jọng nói của mình, Jeahoo lại cố gắng, nhưng dù sao thì ông zời cũng đã ban cho con người ngủ 1 ngày 8 tiếng, làm sao mà bỏ cái time ngủ ấy đi để làm việc khác được? Vậy là Jeahoo thiếp đi, bên giường bệnh của Heechi…

Jeahoo ngủ được 1 lát thì Heechi bỗng tỉnh lại ( lúc nó thao thao bất tuyệt ngồi độc thoại thì không chịu tỉnh, đến lúc này thì lại tỉnh) Bàn tay cô bị 1 vật gì đó đè lên, lấy bàn tay cònlại, cô bé chạm vào khuôn măặ ấy, như bị điện giật, Jeahoo chợt tỉnh,thấy heechi mở mắt, niềm vui sướng không kiêề lại được, hắn càng nắm chăt tay cô bé hơn

-Heechi! Em tỉnh rồi sao

Cô bé nhăn mặt, dường như cô đau bởi cái nắm tay quá mạnh của Jeahoo, có lẽ cũng nhận ra, anh bỏ dần dần tay ra cười nhỏ

-Chết thật, lại làm em đau

-Jeahoo, sao anh lại đến đây vậy? Mà đây là đâu?

-Shini đưa em đến bệnh viện rồi báo cho anh

-…

-Sao em lại làm thế?

-Jeahoo… em xin lỗi

-Em biết hành động của em là 1 việc làm xuẩn ngốc không? Sao lại ngờ nghệch như thế? Nếu e không yêu a em có thể nói thẳng với anh, đâu fải làm thế

-Không, e chưa từng nói là em k yêu anh

-Hả???

-Chỉ là lúc ấy… e nhớ gia đình, em cảm thấy c/s của mình nhạt quá…Em xin lỗi- Heechi mỉm cười

-1 lời xin lỗi của em là xong ấy hả?- Jeahoo vờ giận dỗi

-Thế em fải làm sao để anh thứ lỗi cho em bây h?

-em fải hôn vào má anh mới được- Jeahoo ngẩng mặt lên nhỳn trần nhà, chớp mắt

-Thôi mà… em xin lỗi rồi

-Không biết, em fải có thành ý chứ?

-Hic… thành ý rồi mà anh

-Không, em fải hôn anh cơ, 1 nụ hôn vào má thôi mà, có gì khó khăn đâu?

Jeahoo lại gần Heechi, đưa bàn tay cô đến má của mình

-Má anh đây này! Em hôn đi

Heechi đỏ mặt, ngượng ngiụ thơm nhẹ vào má hắn. Chỉ thế thôi cũng khiến cả 2 đỏ ửng mặt. Có lẽ đây không fải lần đầu tiên Jeahoo được 1 cô gái hôn nhưng lại là lần nụ hôn đầu tiên của Heechi. Nhẹ thôi… nhưng mà buộc người ta fải nhớ đến mãi

-Jeahoo à, chắc anh đẹp trailắm nhỉ

-Ờ ờ… điều đó là đương nhiên, mĩ nam của Hàn Quốc còn fải gọi anh là cụ tổ

-Bốc fét vừa thôi

-Anh nói thật mà!

1 chút im lặng

-Anh Jeahoo

-Sao em yêu?

-Em yêu…- Heechi bật cười

-Em cười xin thật đấy, đẹp lắm!!!

-Thật à…

-Ừ…

Chợt Heechi cười buồn

-Ước gì vụ tai nạn đó không xảy ra, em sẽ không bị mù… sau này em sẽ lấy anh làm chồng….Nhưng ước thì cứ ước chứ em biết điều xảy ra thì chẳng thể vặn ngược kim đồng hồ mà quay trở lại được….

-Heechi ngốc… nếu không có vụ tai nạn ấy… thì làm sao có vụ em giẫm vào chân người ta rồi được gặp anh cơ chứ?

-Ừ nhỉ- Heechi lại cười trừ

-Thế nếu không fải là em, mà là anh bị mù… em sẽ vẫn yêu anh chứ???

-Không, ai mà yêu được?- Heechi bật cười- Em sẽ không ngốc như anh!!!

Jeahoo cốc nhẹ vào đầu Heechi 1 cái trách yêu

-Thế là anh yêu em nhiều hơn emyêuanh rồi!!

– Nhưng sao anh ngốc thế? Sao lại chấp nhận hi sinh bản thân mình để yêu em???

Jeahoo ngồi gần bên Heechi hơn, giọng đầy ấm áp

-heechi của anh à… em hãy yên tâm đi, chẳng bao lâu nữa đâu, sau khi em học xong, chúng mình sẽ kết hôn… sẽ có những lũ trẻ, à quên, nhà nước kêu gọi chỉ sinh ít con^^! Anh và em sẽ có 2 baby, 1 trai 1 gái, con gái sẽ xinh như em… con trai sẽ đẹp hệt như anh vậy!! Câu đầu tiên anh dạy chúng nói sẽ là Con yêu bố mẹ… Con trai anh sẽ đặt tên là Tình yêu và con gái, anh sẽ đặt tên là Hạnh phúc!!!!!!!!!!

© 2009 – 2010, nicky. All rights reserved.

3 comments

  1. hitachi wand attachment Reply

    Wow! Thank you! I always wanted to compose in my blog something like that. Can I note some of your article to my blog? Thanks once more for taking the time to put this up. I definitely liked every bit of it.

Leave a Reply

Your email address will not be published.