Khi Hạnh Phúc Được Đong Đầy

Nga từng hỏi Khoa rằng: “Yêu thương như thế nào là đủ?”…

Viết tặng những người bạn thân của tôi, đã, đang và sẽ rời xa quê hương ♥…
Sài Gòn cuối thu, mặt trời vẫn tỏa những tia nắng ấm áp, nhưng vẫn không đủ để làm tan đi cái lạnh của từng cơn gió thời khắc chuyển mùa. Vừa bước ra khỏi cửa, Nga khẽ rùng mình vì một cơn gió se lạnh vừa thổi ngang qua làm rối mái tóc gợn sóng của nó. Chạy vào nhà, nó vội vàng lấy chiếc áo len trong tủ quần áo khoác vào cho ấm, không quên choàng lên cổ chiếc khăn len màu trắng. Hôm nay là một trong số những ngày thứ bảy hiếm hoi mà nó thức dậy sớm để đi dạo phố xá Sài Gòn, thay vì nằm cuộn tròn trong chăn ấm đến giữa trưa. Đôi chân hồn nhiên hòa mình vào nhịp sống của Sài Gòn, nó đi tìm lại những kí ức của anh và nó…
***
Nó gặp anh khi vừa bỡ ngỡ bước chân vào lớp 10, khi nó còn là một thành viên mới của hội Chữ Thập Đỏ tại ngôi trường cấp ba. Mùa xuân năm ấy, cả hội lên kế hoạch quyên góp quà tặng cho những trẻ em bị thiệt hại trong trận bão vừa xảy ra vào tháng 12 năm ấy. Sáng thứ bảy là đến ngày lên đường đi đến các tỉnh ở miền Trung, mà chiều thứ sáu vẫn còn hàng loạt những món quà chưa được gói. Nó vội vàng giúp mọi người làm cho kịp giờ, không cẩn thận với những món quà không hộp, nên bị chị thư kí hội trách: “Sao em lại làm ẩu thế này?! Quà tặng Tết không thể bọc giấy xấu như thế này được. Em làm lại cho chị, cẩn thận hơn nhé!” Nó xụ mặt, thầm nghĩ nếu những món quà này có hộp thì việc gói ghém nó đã trở nên rất dễ dàng rồi. Nó đi tìm những món quà có hộp nhưng đã được gói hết rồi. Muốn giúp hội nhưng chẳng biết làm thế nào, nó ngồi xụp xuống tại một góc trong căn phòng, nhìn mọi người gói gém quà cáp mà cảm thấy bất lực vì đôi bàn tay vốn dĩ không khéo léo của nó.
– Sao ấy không giúp mọi người? Để anh chỉ ấy gói sao cho khéo những món không có hộp nè!
Nó ngước mắt lên nhìn xem ai vừa nói với nó. Một khuôn mặt lạ hoắc, nhìn nó mỉm cười cách thân thiện, chứ không phải trêu nó vì không biết gói quà.
– Vậy ấy chỉ em nha, em không giỏi về những chuyện thủ công. – Nó nhìn anh với ánh mắt ngơ ngác, nửa cám ơn, nửa muốn được giúp đỡ.
– Ừ! Mà ấy học lớp 10 phải không? Anh gia nhập hội từ năm lớp 10, năm nay là Phó hội Chữ Thập Đỏ, nhưng lần đầu tiên gặp ấy đấy. À mà anh quên giới thiệu, tên anh là Khoa. Còn ấy?
– Tên em là Nga. Ấy đoán đúng rồi, em chỉ mới là học sinh lớp 10 thôi.
Nó cảm thấy khâm phục Khoa. Nó chỉ mới lớp 10, bài tập chất đống, lịch học thêm dày đặc, hiếm hoi lắm mới dành ra được chút thời gian tham gia những hoạt động ngoài giờ. Vậy mà anh, trong suốt ba năm qua đã là thành viên của hội, lại còn tích cực nên được bầu làm Phó hội nữa chứ.
– Thiệp xuân ấy trang trí trông xinh quá. Cho anh đọc xem ấy viết gì được không?
– Em thấy nhiều anh chị khác trang trí thiệp còn đẹp hơn em nữa mà. Ấy thích thì cứ xem, nhưng chỉ được duy nhất một tấm thôi đấy nhé!
Khoa thân thiện và dễ gần hơn so với những gì Nga thường suy nghĩ về những người trong ban lãnh đạo hội – chảnh, hống hách và khó gần. Anh khen nó viết văn hay, và cũng giới thiệu với Nga rằng anh hiện là lớp trưởng lớp chuyên Văn của khối D. Cuối cùng thì nó và anh cũng có một điểm chung nhỏ xíu, lớp chuyên Văn khối D, nhưng nó chỉ là tổ trưởng trong lớp mà thôi. Anh nhờ nó trang trí số thiệp xuân còn lại, để anh lo phần gói quà. Vừa làm, cả hai vừa nói chuyện với nhau. Vẫn cái cách xưng nhau là “anh-em” và gọi nhau bằng “ấy” rất dễ thương.
Cuối cùng thì với bản tính nhút nhát của Nga, nó cũng đã làm quen được với một người trong hội. Cả suốt gần một học kì, nó như là một dấu chấm vô hình giữa một hội đoàn không tới 100 người. Điều nó ngạc nhiên nhất, là người đấy lại là Phó hội, chứ không phải là một thành viên bình thường khác.
***
Kể từ khi biết Khoa, Nga tham gia những phong trào của hội ngày một tích cực hơn. Trước giờ nó hay chán nản, viện đủ lí do này đến lí do khác để được ở nhà trong những lần đi tình nguyện, bởi vì nó không muốn đi với tư cách là một đứa lẻ loi của hội. Có lẽ Khoa biết điều này, nên lại càng trở nên thân mật với Nga, giúp nó làm quen với những người bạn khác để nó tự tin và bớt cô đơn hơn.
Trong một lần đi thăm các em nhỏ tại một trại trẻ mồ côi ở ngoại ô thành phố, anh và nó đã cùng nhau vào bếp để nấu bữa ăn trưa cho mọi người. Nó vốn là đứa sống lành mạnh, không hay nêm nếm thức ăn quá ngọt hay quá mặn, chỉ ở mức mà đối với nó là trung bình, nhưng đối với người khác là nhạt. Anh nếm thử món ăn của nó, nhưng không chê, chỉ thêm vào đó một chút gia vị cho đậm đà hơn.
– Ấy ăn thử xem nào. Đậm đà nhưng không hại cho sức khỏe đâu nhé!
Anh cười, nó cũng nghe theo. Quả nhiên, món ăn trở nên đậm đà hẳn lên, rất ngon và vừa miệng, và dĩ nhiên là không quá đà như cái cách mà nó hay lo sợ sẽ dẫn đến nhiều thứ bệnh khác nhau. Anh đảm đang hơn nó nghĩ, rồi tự nhiên nó lại cảm thấy buồn vì mình là con gái nhưng chẳng giỏi giang những việc nữ công gia chánh. Lúc chơi đùa với các em nhỏ, nó vốn là một đứa thích yên tĩnh hơn ồn ào, nên chỉ ngồi đung đưa trên xích đu đặt tại một góc sân. Nó mỉm cưởi nhìn các em đùa giỡn. Đối với nó, chỉ cần nhìn người khác vui, là bản thân nó cũng chẳng còn cảm thấy phiền muộn gì nữa. Bất chợt, anh đến bên, kéo tay nó ra giữa sân để hòa vào cuộc vui của những đứa trẻ bất hạnh nhưng vô tư.
– Ấy muốn các em vui, thì bản thân ấy phải biết mỉm cười trước đã. Cứ nép mình trong cái vỏ bọc, thì làm sao cảm nhận được những điều đẹp đẽ của cuộc sống. Ra chơi với các em kìa, để ấy vui mà các em cũng được vui nữa.
Nó thích cái cách nói chuyện của anh, và ngoan ngoãn nghe theo. Nó chẳng nhớ lần cuối cùng nó được đùa vui như một đứa trẻ thơ là khi nào nữa, chỉ nhớ là rất lâu rồi. Ban đầu nó cũng hơi e ngại, nhưng khi thấy một bé gái chạy đến rủ nó cùng chơi trốn tìm, nó lại đồng ý ngay. Cả buổi chiều hôm đó, nó như được trở lại với tuổi thơ của chính mình. Được hồn nhiên, được vui cười mà chẳng phải nghĩ đến những lo toan trong cuộc sống. Nó cảm thấy vui đến mức đến giờ ra về, nó cũng không muốn đi. Lúc ở trên xe về lại trường, nó cứ nằng nặc đòi các anh chị tổ chức thêm những chuyến đi tình nguyện như thế này. Khi xuống xe, anh chạy đến bên nó…
– Hôm nay ấy làm tốt lắm. Chắc là mệt rồi phải không? Anh mời ấy đi uống trà sữa nha! Để anh chở ấy đi, trời cũng chập choạng tối, anh không muốn để ấy tự đạp xe đi đâu. Lát nữa anh chở ấy về trường lấy xe rồi đưa ấy về nhà. Không từ chối chứ?
Dĩ nhiên là nó đồng ý rồi. Từ hồi lên cấp 3 tới giờ, bạn bè cũ đều mỗi đứa một nơi, nó cũng chẳng còn ai để mà tụ tập trà sữa như ngày xưa nữa. Với lại, đúng như anh nói, hôm nay nó làm việc rất tốt, nó xứng đáng được thưởng một ly trà sữa trân châu hương hoa nhài như nó vẫn thích mà. Ngồi đằng sau xe anh, chẳng hiểu sao, nó cảm thấy rất an toàn. Kể từ khi lên cấp 2 tự đạp xe đi học, nó không còn được ba mẹ hay ai khác chở đi đây đó như ngày xưa. Nó nhớ lại cái thời mà nó còn là một đứa con gái nhỏ xíu, thắt bím tóc hai bên, được ba mẹ nuông chiều. Nó thích cái cảm giác này. Thỉnh thoảng xe thắng gấp, nó lại ngã vào vai anh. Bờ vai rất vững chắc.
Anh dừng xe tại một quán trà sữa tên “Lollipcup”. Khung cảnh bên trong thật tuyệt, với bàn gỗ, ghế gỗ, khung cửa gỗ, sàn gỗ theo phong cách vintage. Mỗi ô cửa sổ lại được trang trí với một chậu hoa khác nhau. Nó thích được đi đến những nơi có phong cảnh yên tĩnh và trong lành như thế này. Anh chọn ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa sổ nhìn ra sân vườn phía sau của quán. Nó cũng ngạc nhiên, là do sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là anh hiểu ý nó, mà chọn ngay chỗ ngồi mà nó thích nhất trong hơn chục cái bàn tại quán. Quán được đệm với những bản nhạc du dương của Yiruma, tạo cảm giác vừa êm đềm, vừa nhẹ nhàng. Anh và nó, cùng chung sở thích.
Anh gọi một ly cà phê sữa đá cho mình, nó chọn trân châu trà sữa hoa nhài cho nó. Anh còn gọi thêm một chút đồ ăn nhẹ cho nó lót dạ, chắc anh cũng biết bụng nó đã đói meo trong suốt cả ngày mệt mỏi mà vui. Cả ngày hôm đó, anh và nó chỉ vẩn vơ nói những chuyện trên trời dưới đất. Nó vốn dĩ là đứa sống khép kín, chỉ có thể kéo dài cuộc đối thoại với những đứa bạn thân, chứ còn người lạ thì không. Nhưng với anh thì khác. Anh luôn cởi mở và niềm nở, khiến nó cảm thấy thoải mái vô cùng khi nói chuyện với anh, như thể Nga và Khoa đã là bạn bè thân thiết từ lâu. Kết thúc buổi hôm đó, anh trả tiền cho bữa ăn của cả hai. Nga cảm thấy e ngại, nhưng cũng cảm ơn anh, và hẹn anh dịp khác sẽ khao lại.
Lúc trước khi về, anh có hỏi số điện thoại cũng như nick yahoo của nó. Anh nói là muốn có chút ít thông tin về nó, để dễ dàng liên lạc hơn nếu nó có quên buổi họp nào của hội, thì vẫn nắm được những hoạt động đang diễn ra.
Tối hôm đó, anh nhắn tin chúc nó ngủ ngon.
***
Ngày qua ngày, Khoa và Nga nói chuyện với nhau nhiều hơn. Không chỉ ở trường, mà còn qua yahoo và tin nhắn.
Những tin nhắn chào buổi sáng mỗi khi nó thức dậy. Những tin nhắn chúc ngủ ngon mỗi tối khuya. Những buổi chiều mưa quên mang dù, anh luôn chở nó về hoặc mang dù che cho nó trên đường về. Những lúc cảm thấy chán nản vì bài tập Lí, anh luôn ở đấy để giúp nó. Những buổi sáng ngồi dưới gốc cây phượng đợi bạn, bụng đói meo vì chưa ăn sáng, anh lại đem đến cho nó hôm thì ổ bánh mì, hôm thì gói xôi. Những lúc trong lòng cảm thấy buồn vì điểm kiểm tra không như ý muốn, anh là người đầu tiên nhận ra nét mặt thất vọng và an ủi nó. Những lúc hớn hở vì điểm kiểm tra cao, anh là người đầu tiên mà nó chạy đến để mà chia sẻ, để mà khoe vì con điểm đáng tự hào kia. Những lúc nó ngã bệnh vì thời tiết bất thường, anh lại gọi điện nhắc nhở nó uống thuốc đều đặn.
Cũng chẳng biết từ bao giờ, mà những cử chỉ đầy yêu thương ấy trở nên đều đặn hơn, và dần trở nên một điều quen thuộc trong cuộc sống của nó mỗi ngày.
Và, hình như Nga đã biết rung động trước Khoa. Nó cũng chẳng thể định nghĩa được tình cảm mà nó dành cho anh. Nó chỉ biết rằng đó là một tình cảm rất đặc biệt. Không hẳn là tình bạn, chẳng phải là anh em, mà cũng không chính xác là tình yêu. Nó yêu anh, nó thích anh, hay là nó chỉ mến anh?! Bao nhiêu thứ cảm xúc hỗn độn khiến nó chẳng thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra giữa mối quan hệ của cả hai.
Nhưng dường như, anh chỉ xem nó như một đứa em gái. Không hơn. Không kém.
***
Suốt 16 năm trời, lần đầu tiên rung động với một người con trai như thể hoàn hảo so với con người chỉ đầy những khuyết điểm của Nga, nó thật sự không biết phải làm thế nào. Nó hỏi hết đứa bạn này tới đứa bạn khác, chỉ để nghe họ kể về mối tình đầu của mình. Nó lên mạng, vào hết trang web này đến trang web khác, chỉ để học bí quyết đến gần với người mình yêu hơn. Nó đọc tiểu thuyết, xem phim ảnh, nghe nhạc… chỉ để xem nhân vật chính hành động thế nào sau những lần rung động.
Nó bắt đầu mơ mộng về những cuộc tình đẹp đẽ. Nó mơ về những gì sẽ được làm cùng Khoa. Được nắm tay Khoa, được ôm Khoa vào lòng, được nói những lời yêu thương cùng Khoa. Nhưng nó cũng lo sợ rằng, mọi chuyện sẽ chẳng được như ý muốn. Nó sợ mình sẽ trở thành nạn nhân cho những cuộc tình ngang trái, như những nhân vật sau khi thú nhận tình cảm với người mình yêu, lại được đáp trả bằng sự lạnh lùng đáng sợ. Nó phân vân không biết sẽ là người ngỏ lời trước, hay sẽ vĩnh viễn chờ đợi đến khi Khoa lên tiếng. Thật sự, có nhiều điều khiến nó phải suy nghĩ.
Và rồi, nó quyết định, một ngày nào đó khi anh hẹn nó đi chơi, nó sẽ cho anh biết tình cảm của nó.
Một buổi chiều Chủ Nhật đầu mùa hè, Khoa lại hẹn Nga đến Lollipcup. Vẫn cái bàn anh và nó hay ngồi, vẫn món ăn, thức uống anh và nó hay kêu. Cả hai im lặng một hồi lâu, nó đang suy nghĩ không biết khi nào nên mở lời. Đến khi nó cảm thấy tự tin và sẵn sàng nhất, thì anh lại là người lên tiếng…
– Anh sắp đi du học rồi. Ấy sẽ nhớ anh chứ?
Nga sững sờ, im lặng nhìn vào mắt anh thật lâu. Khoa không nói gì, vì vốn dĩ anh đã chuẩn bị trước cho những gì sẽ xảy ra sau khi anh nói với Nga tin này. Nếu nó cảm thấy vui mừng cho anh, nó sẽ hớn hở hỏi anh những câu hỏi về chuyến đi và cuộc sống sắp tới cuộc Khoa, và anh sẽ vui vẻ trả lời những câu hỏi ấy. Nếu nó ngạc nhiên đến mức không thể nói nên lời, anh cũng sẽ tôn trọng sự im lặng của nó, và kiên nhẫn chờ đợi cho đến khi nó có thể nói với anh một điều gì đó, có thể là chúc mừng anh, có thể là nhõng nhẽo đòi anh ở lại. Và, nó đã phản ứng theo tình huống thứ hai.
Nga thật sự không biết phải nói với Khoa những gì. Những câu nói mà nó đã chuẩn bị từ trước, như rằng nó thích anh, nó thích cái sự thân thiện của anh, nó thích cái cách mà anh quan tâm đến nó, bỗng dưng tan biến. Nhất là khi anh lại thông báo với nó một tin vui, và nó phải chúc mừng anh thay vì khiến cho anh khó xử. Nó không muốn anh đi du học nhưng lại cảm thấy áy náy vì quay lưng lại với một người yêu mình còn đang ở lại quê hương. Nhưng nếu không nói, biết đâu sau khi học xong, anh sẽ định cư bên đó, và nó sẽ không bao giờ có cơ hội nói với anh điều này. Nó lại nghĩ, nếu anh cũng có tình cảm với nó, thì trước khi cách xa nhau, anh nhất định sẽ không giữ kín điều này trong lòng. Sau một khoảng yên lặng thật lâu, nó chỉ nhìn anh với ánh mắt trìu mến, và khẽ nói với giọng điệu dịu dàng nhất…
– Em cũng sẽ nhớ ấy, rất nhiều.
Nó không chúc mừng anh, không hỏi anh đi đâu, khi nào đi, cũng không hỏi khi nào anh về. Chỉ vỏn vẹn trả lời câu hỏi của anh bằng tất cả những yêu thương mà nó có thể truyền cảm đến anh. Nó sẽ chờ đợi anh nói về chuyến đi của mình, thay vì vội vàng hỏi anh như thể đây là lần cuối hai đứa có thể nói chuyện. Biết cái tính ít nói của Nga, Khoa rủ nó đi dạo một vòng quanh thành phố với anh sau buổi trà sữa.
Khoa chở Nga đi khắp phố phường, băng qua những hàng phượng đỏ rực trải dài quanh các nẻo đường. Anh chở nó ngang qua ngôi trường cấp 3, nơi anh đã kết thúc quảng đời học sinh của mình tại đây, dặn dò nó phải học tập cho thật tốt. Anh đưa nó sang thăm viện trẻ mồ côi nơi anh, nó và hội Chữ Thập Đỏ từng đến, dặn dò nó thỉnh thoảng lại ghé thăm các em nhỏ, để các em cảm thấy mình được quan tâm. Nga vẫn im lặng, chỉ ngoan ngoãn ngồi phía sau lưng và ôm chặt Khoa, như thể đây là lần cuối cùng nó được dựa vào bờ vai ấm áp của anh. Cuối cùng, cả hai dừng lại ở bến Bạch Đằng, nơi anh và nó chọn một băng ghế đá cạnh bờ sông để tận hưởng không khí Sài Gòn vào những đêm mùa hè.
-10 giờ sáng ngày mai anh sẽ đi. Anh sẽ sang Anh Quốc và theo học ngành Y như anh vẫn mơ ước. Anh không nói cho ấy biết trước, vì không muốn ấy phải chuẩn bị quà cáp tiễn anh, hay là phải buồn phiền nghĩ rằng anh sắp phải xa ấy. Anh cũng chọn chuyến bay sáng thứ Hai, vì anh muốn ấy đến trường thay vì cùng anh ra sân bay, anh vốn ghét những cảnh chia tay đầy nước mắt đó. Chỉ cần ấy ở bên cạnh anh ngày cuối cùng trên quê hương mình, là anh vui rồi. Khi nào học xong anh sẽ về. Vài ba năm anh lại quay về Sài Gòn thăm ấy, thăm gia đình, thăm bạn bè. Chỉ mong ấy sống tốt, và đừng quên anh.
Nga vẫn im lặng, đôi mắt nhìn đăm đăm về mặt sông phẳng lặng phía trước. Nó tựa đầu vào vai anh, rồi vài giọt nước mắt bất chợt lăn dài trên má. Nó biết mình phải vui cho anh, thay vì buồn cho nó. Sau một hồi im lặng thật lâu, nó khẽ nói:
– Ấy đi, nhớ giữ gìn sức khỏe. Nhớ sống tốt, và cũng đừng quên em.
Những lời cuối cùng Nga nói với Khoa, trước khi hai người bị chia xa bởi khoảng cách địa lý.
***
Sau hơn ba năm… Hôm nay, Nga đã là sinh viên năm thứ hai của Đại học Y Dược Thành phố. Và Khoa, trở về sau một thời gian dài xa cách quê hương.
Chỉ một tuần trước đây, anh đã nhắn với nó rằng, sẽ đáp xuống sân bay Tân Sơn Nhất vào tối thứ bảy sắp tới. Và anh rất mong sẽ được gặp nó tại đấy. Đằng nào thì vẫn còn khá lâu trước khi được gặp anh, nhưng sao lòng nó cứ nôn nao. Nó lại dạo quanh thành phố theo sở thích của nó. Không xe đạp, không xe máy, chỉ đi bộ cho đến khi đôi chân mệt lả. Mà nó cũng chẳng hề biết mệt, chỉ cần điều gì đó làm nó vui, nó có thể liên tục bước đi trên đôi chân của mình suốt cả vài tiếng đồng hồ. Nó đi ngang qua ngôi trường cấp 3, nơi mà nó đã từng gặp anh, hái một đóa hoa phượng quý hiếm còn xót lại sau cả một mùa thu dài. Nó ghé sang trại trẻ mồ côi, các em giờ cũng đã lớn, nhưng vẫn hay nhắc đến anh Khoa và chị Nga. Đến khi mệt, nó lại dừng chân tại Lollicup, ngồi tại nơi mà anh vẫn hay hẹn nó, gọi ly trân châu trà sữa hoa nhài mà nó vẫn uống mỗi khi đi với anh. Ngồi đối diện nó, đã hơn ba năm nay không còn là anh, nhưng sắp tới, sẽ có mặt anh ở đó.
Nó lại rảo chân những đoạn đường nơi mà nó và anh đã từng bước, những kỉ niệm mà anh và nó đã cùng sẻ chia, những niềm vui mà anh và nó đã cùng cảm nhận. Điểm dừng chân cuối cùng của nó, trước khi đến sân bay, là bến Bạch Đằng. Buổi chiều cuối thu, không khí nơi đây khác hẳn so với buổi tối mùa hè năm ấy. Mặt trời vẫn còn chiếu sáng, gió vẫn lạnh buốt, thành phố vẫn chưa lên đèn. Nhưng, băng ghế đá, những lời anh nói, bờ vai ấm của anh, như vẫn còn đó, vẫn hiện hữu quanh đây.
Nó ngồi xuống băng ghế đá ngày xưa, lấy trong giỏ xách ra lọ thủy tinh mà nó đã chuẩn bị cho anh, với 100 ngôi sao và 3 hoa hồng trắng tự tay nó tỉ mỉ xếp. Nó tủm tỉm cười, nhắm chặt đôi mắt, nghĩ đến cái cảnh anh bước xuống sân bay, bước qua khỏi phòng kín và gặp nó. Rồi sẽ như thế nào nhỉ?! Một Khoa ra dáng rất phong độ từ nước ngoài trở về, và một Nga chững chạc, chín chắn thay vì trẻ con như ngày xưa. Nó sẽ ôm chầm lấy anh và nói với anh rằng nó đã nhớ anh như thế nào. Nó sẽ trao anh món quà mà nó đã chuẩn bị trong suốt tuần qua, và anh sẽ vui vẻ nhận lấy, cảm ơn và trao nó món quà anh mang về từ Anh Quốc. Cả hai sẽ cùng khoác tay nhau bước đi, như một cặp tình nhân thực sự. Đến bây giờ, nó vẫn chưa thể định nghĩa được tình cảm nó dành cho anh. Chỉ biết rằng, tình cảm mà nó trao đi, chưa bao giờ khiến nó cảm thấy tiếc nuối hay hối hận. Và rồi, có lẽ anh, hoặc nó, sẽ đón taxi và đưa cả hai đi đến một nhà hàng nào đó để ăn tối, hoặc cũng có thể chỉ đơn giản là ly trà sữa tại Lollicup. Tại nơi ấy, anh sẽ kể cho nó nghe cuộc sống đầy thú vị của anh nơi xứ người, và nó sẽ kể anh nghe cuộc sống trong lành của nó trên quê hương. Nhiều, và rất nhiều điều nữa…
Nó mở mắt ra, nhìn kim đồng hồ điểm 4g30 chiều. Chỉ ba tiếng nữa thôi, là nó sẽ được gặp lại anh, gặp lại người con trai mà nó đã nhớ thương suốt hơn ba năm qua. Kéo lại chiếc nơ ruy-băng trên cổ lọ thủy tinh cho chặt và ngay ngắn, nó bỏ món quà ngược vào giỏ, rời ghế đá và bắt đầu bước đến sân bay. Nó không muốn phải suy nghĩ hay tưởng tượng gì thêm về tương lai sẽ đến trong ba tiếng tới. Bởi lẽ, điều gì tới rồi cũng sẽ tới. Nó thích sự bất ngờ nhiều hơn là chuẩn bị trước tinh thần cho những gì sắp xảy ra.
Vẫn nụ cười tươi tắn trên khuôn mặt hồn nhiên kia, Nga nhanh chân bước đi về hướng quận Tân Bình, về nơi mà người con trai nó chờ đợi sẽ xuất hiện, về nơi mà hạnh phúc đang mỉm cười với nó.
Và, nơi ấy, cũng sẽ mang đến cho nó nhiều bất ngờ.
***
Nga từng hỏi Khoa rằng: “Yêu thương như thế nào là đủ?” Và Khoa đã nhẹ nhàng trả lời rằng: “Khi hạnh phúc được đong đầy.” Thoạt đầu, nó thật sự không hiểu ý nghĩa trong câu nói của anh. Nhưng những trải nghiệm bên anh, đã cho nó nhận ra một điều rằng, và nó đã viết trong nhật ký của mình một buổi tối mùa đông…
“Tình yêu, chỉ trọn vẹn khi người trao đi yêu thương cảm thấy hạnh phúc. Đối với mình, chỉ cần được nhìn thấy anh, được dõi theo những bước chân anh đi, được chia sẻ những thăng trầm trong cuộc sống của anh, được biết rằng anh vẫn đang sống những ngày tháng an lành, và được yêu anh bằng cả trái tim mình… Là quá đủ, quá đủ cho một niềm hạnh phúc trọn vẹn.”

© 2011, nicky. All rights reserved.

Leave a Reply

Your email address will not be published.